Chước Tử nghiên cứu mười ba phương pháp để đuổi Thư Sinh đi, nhưng lúc nàng chuẩn bị ra tay, Tân Nương vỗ vỗ vai nàng, cảm khái nói: “Gia gia về quê rồi, nếu cô dọa hắn chạy mất thì khách điếm này chẳng phải là không có ai trông coi hay sao?”
Một câu nói lay tỉnh người trong mộng, Chước Tử càng thêm u sầu.
Đêm lạnh như nước, Chước Tử ngồi trên nóc nhà, tắm ánh trăng, hấp thu tinh hoa trời đất. Năm đó, nàng tu luyện ở chân núi, bị lão chưởng quầy mang về trồng sau hậu viện, chớp mắt một cái mà đã năm mươi năm. Nàng đã là một phần của khách điếm này, sao có thể để cho khách điếm cứ như vậy mà xuống dốc.
“Không được!”, nghĩ xong, Chước Tử đứng dậy, gió thổi qua làm cánh tay áo nàng bay bay, xinh đẹp mê người, nàng nắm chặt tay, chắc chắn nói: “Ta muốn thay gia gia bảo vệ khách điếm này!”.
Hồ lô mập ngáp một cái: “Lão Đại, không phải là cô vẫn luôn bảo vệ đó sao?”.
“Lần này khác, lúc trước có tiểu yêu, tiểu quỷ tới quấy rối, ta sẽ nửa đêm bắt chúng đá ra ngoài, nhưng ban ngày thì không làm gì được. Ngươi xem tên thư sinh đần kia lại đi tưới nước cho cây ngay giữa trưa, đầu rõ ràng là thiếu mấy dây thần kinh, ngày mai mở cửa trở lại chắc chắn sẽ hỏng bét”.
Đỗ Quyên hỏi: “Lão Đại, cô muốn làm gì?”.
Chước Tử cười ha ha hai tiếng, nhấc chân một cái, vừa chạm đất đã là một cô nương không chút phấn son tươi cười rạng rỡ, mặc áo tơ trắng, búi tóc nhẹ nhàng đơn giản, thoáng cái đã trở thành một cô nương gia: “Ta muốn đi ứng tuyển vị trí tiểu nhị!”.
“…”
Mặt trời lên cao ba sào, Chước Tử nhanh chóng bị phơi thành thược dược khô, mà Thư Sinh kia còn chưa ra mở cửa. Nàng lấy tay áo làm quạt, hơi nóng ở xung quanh nhanh chóng ập tới. Đợi thêm nửa canh giờ nữa, thiếu điều muốn nhảy đến nhào nặn bộ mặt của gã Thư Sinh trong phòng kia. Nàng ngồi trên thềm đá trước cửa, cực kì buồn chán cúi đầu vẽ vòng vòng trên mặt đất.
Ánh nắng chói chang bỗng nhiên bị che kín, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đứng che bóng kia, nuốt nuốt nước bọt, đúng là gã Thư Sinh ngốc. Sao hắn lại vào từ cửa trước? Chẳng lẽ tối qua hắn không về? Nhưng nếu hắn ra ngoài, tại sao mình lại không phát hiện ra cơ chứ?
Mặt Chước Tử sắp nhăn thành một cục rồi, tên này đến tối mà lại không trông coi khách điếm! Nếu như có trộm tới trộm đồ thì phải làm sao, quả nhiên là không đáng tin.
Thư Sinh cười cười: “Cô nương nghỉ lại hay ăn cơm? Hay là chỉ nghỉ ngơi ở đây một lúc?”.
Chước Tử phủi mông đứng dậy, sửa lại: “Trong ngôn ngữ ở khách điếm thì nên là “trọ lại hay là nghỉ ngơi”, nếu không người khác gặp sẽ bắt nạt ngươi là người ngoài nghề, ăn cơm không trả tiền, rồi chạy mất. Còn nữa, ta tới ứng tuyển thông báo tìm tiểu nhị”.
Nói xong, giơ tờ giấy hồng trong tay lên.
Thư Sinh cuời cười, hỏi: “Cô ăn có nhiều không?”.
Chước Tử gãi đầu: “Không nhiều, mỗi bữa một bát”.
Thư Sinh vui vẻ gật đầu: “Được, thế thì nhận cô”.
Chước Tử tròn mắt, chỉ đơn giản thế thôi sao? Tối hôm qua nàng đã mang nội quy khách điếm học xuôi học ngược, lại còn cùng Đỗ Quyên tỷ tỷ đem mười tám môn nấu nướng làm loạn cả lên!
Mở cửa chính của khách điếm, Thư Sinh ngồi yên ổn ở chỗ của chưởng quầy cầm sách đọc, Chước Tử đứng một lúc, hỏi: “Hôm nay không khai trương sao?”.
Thư Sinh gật đầu: “Đây không phải là đã khai trương hay sao?”.
“…Không có đốt pháo, không thuê vũ sư múa chúc mừng sao?”.
Thư Sinh sờ sờ cằm: “Quá phiền toái!”.
Chước Tử giật giật khóe miệng, lần này thì tốt rồi, hắn không chỉ là tên thư sinh đần, mà còn là một tên thư sinh lười. Chước Tử cực kì tuyệt vọng, yên lặng nắm tay, khách điếm này đúng là cần phải để cho nàng bảo vệ mà!
“A, đúng rồi, vẫn còn chưa biết tên cô nương”.
“Gọi ta là Chước Tử đi”.
Mở cửa đã được nửa ngày, cũng không có ai tới. Vì đầu bếp chính là lão chưởng quầy, nên khách quen vừa mới bước vào thấy chưởng quầy không phải người cũ, mà là một người trẻ tuổi, thì biết ngay khách điếm này đã không còn như trước kia, thì đương nhiên đồ ăn cũng không còn mùi vị như trước nữa, liền lập tức ra về.
Chước Tử trong lòng vô cùng xót xa, gục xuống bàn, mơ màng ngủ, cảm thấy như trước kia thật tốt, mặc dù không đông nghịt người, nhưng ít ra vẫn có người tới.
Mơ mơ màng màng thấy có người đi vào, khịt khịt mũi, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Chiếc áo trên người liền rơi xuống, nàng cúi đầu nhìn, trường sam này là của nam tử, lại ngửi một chút, không khỏi cau mày, Thư Sinh kia choàng áo cho nàng lúc nào? Sao nàng không phát hiện ra tí nào… Không thể không suy nghĩ nhiều, nhìn ra ngoài, liền thấy một cô gái trẻ tuổi bước vào, thấp giọng hỏi: “Còn phòng trống không?”.
Thư Sinh cười nói: “Còn. Chước Tử, đưa khách tới phòng chữ Thiên”.
Chước Tử dừng một chút, ổn định giọng nói: “Cô nương, xin mời đi theo tôi”.
Cô gái cúi đầu đáp một tiếng, theo nàng đi lên lầu, vào gian phòng chữ Thiên. Chước Tử lui ra, thấy không khí trong phòng lạnh lẽo, tăm tối, nên có chút đăm chiêu.
Dây thường xuân rủ xuống mái hiên một mảng xanh tốt, cuốn xuống quanh thân cột, đến phía sau Chước Tử, vừa vỗ vỗ vai vừa chọc chọc cái gáy của nàng. Chước Tử cũng không quay đầu lại: ” Bà Bà đừng có làm loạn”.
Thoắt một cái, dây thường xuân kia đã biến thành người, nhảy xuống đất, là một đứa bé trai, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, dò xét xung quanh rồi lập tức chạy đến bên Chước Tử: “Chước Tử tỷ tỷ, ta có việc gấp”.
“Đợi chút “. Chước Tử chắp tay trước ngực, mười ngón tay đan vào nhau, miệng niệm chú thuật, thoáng chốc cả hành lang sáng bừng bạch quang, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay: “Tốt nhất là biết điều ở yên, nếu không lệ khí thoát ra, thì đợi thiên la địa võng đến bắt đi”.
” Chước Tử tỷ tỷ, ta thật sự có việc gấp”.
“Nói đi!”.
“Thư Sinh kia vừa mới đi xách nước”.
“A a a a! Tên ngu ngốc kia!”. Chước Tử mặt đầy vạch đen, ôm hắn nhảy lên nóc nhà, nhìn vào hậu viện, vừa đúng lúc Thư Sinh xách ra nửa thùng nước. Nàng vội cúi người nhảy vào trong bồn hoa, ném dây thường xuân kia đi, Bà Bà liền bám thật chắc vào trên tường.
Thư Sinh cúi người múc một bầu nước, dừng lại một chút, lẩm bẩm nói: “Hình như có thêm cái gì đó”. Sau đó, dội nước vào bọn chúng, mặc dù lần này đã cầm chắc bầu nước, nhưng nước cứ ào ào tạt vào mặt lũ yêu, không có một tí nào cảm giác tuyệt vời khi được tưới nước cùng với đường nét đẹp đẽ của từng giọt nước chảy xuống, miệng nói lớn: “Ăn cơm thôi!”.
Chước Tử bị nước giội vào mặt ào ào không chút thương tình, cùng với hơi nóng của ánh mặt trời, làm mặt nàng đỏ hết lên, suýt nữa thì biến lại hình người tóm lấy cái tên ngu ngốc này đánh cho trăm cái.
Lũ yêu lập tức ôm nhau khóc.
“Dạ dày ta đau…”.
“Cuối cùng ta cũng biết được tính tình hung bạo luyện thành như thế nào…”.
“Lão Đại, hay là làm thịt hắn đi! Hu hu hu”.
Chước Tử ngửa đầu lên nhìn trời, tính theo tuổi thọ con người, thì bọn họ còn bị tên Thư Sinh kia hành hạ tám mươi năm. Thư Sinh làm ra vẻ mình đã tưới cây không tồi nha, sau đó trong lúc cả bồn hoa oán thán mà rời đi.
Tân Nương rũ rũ nước trên người xuống, hỏi: “Lúc nãy có yêu khí vào trong khách điếm?”.
Chước Tử đáp: “Chỉ là một nữ quỷ, không cần phải sợ”.
Là một hoa yêu có ba trăm năm tu vi, lại còn là Thược Dược hoa tiên, tu vi bẩm sinh khá cao, ngộ tính cũng cao, tuy nói là ba trăm năm nhưng thực tế Chước Tử cũng phải có bảy tám trăm năm yêu lực, một tiểu yêu bình thường thì không làm gì được nàng.
Có điều mấy ngày nay, nữ quỷ kia vô cùng an phận, thỉnh thoảng đi ra ngoài, khi quay lại cũng không ăn gì, thế mà Thư Sinh kia cũng không hỏi gì. Chước Tử thầm giận dữ, nếu đã làm ăn, đáng lẽ nên hỏi khách một chút có muốn ăn gì không mới phải.
Chước Tử cảm thấy càng ngày càng oán giận Thư Sinh kia… Thế nào cũng có lúc nhịn không được mà đánh hắn tơi bời hoa lá…
Mấy ngày đều như vậy, thỉnh thoảng đón thêm khách. Phần lớn là Chước Tử nấu ăn, đôi lúc còn kéo Đỗ Quyên tỷ tỷ vào bếp. Dần dần cũng có khách quen, Chước Tử cảm thấy vui mừng.
Đêm nay, sau khi đã quét dọn phòng xong, chuẩn bị trở về hậu viện, đi ngang qua gian phòng chữ Thiên kia, cảm thấy có gì đó không đúng, áp tai vào tường nghe ngóng, bên trong không có chút hơi thở của nữ quỷ nào. Phía sau có quỷ khí âm u lạnh lẽo, nàng run run vì lạnh, dò xét từ phía tường rào lên trên, trên nóc khách điếm đã tràn đầy lệ khí, mây đen che kín, oán khí nặng nề.
Chước Tử vội vàng xoay người lại, cúi người ấn tay lên sàn nhà, bỗng ngẩn người, thiên la địa võng nàng đặt sao lại bị phá rồi? Nâng ngón tay mở ra thiên nhãn, chỉ thấy trận pháp đã bị phá, bắt đầu từ cuối hành lang, hình như còn có máu gà đã khô.
Cửa phòng két một tiếng mở ra, Thư Sinh giơ một con gà trụi lông trong tay lên, ngó trái ngó phải, thấy Chước Tử, cười nói: “Cô tới thật đúng lúc, gà này ta không quen làm, phải thịt hay là để sống, giúp ta nấu được không?”.
Chước Tử hổn hển: “Nấu đại gia ngươi ấy!”.
“…”
Dứt lời, liền xoay người chạy xuống lầu, nhảy xuống, hóa thành thân yêu, giẫm lên không khí tĩnh mịch ban đêm, xuyên qua cửa chính của khách điếm, bay lên trời.
Chước Tử trong lòng lo lắng, thấp giọng nói: “Tiểu quỷ cũng dám tới đây quấy phá, còn không mau rời đi. Nếu còn không đi, đừng trách ta khiến mi hồn phi phách tán”.
Một người con gái liền hiện ra giữa đám mây đen, giọng nói nhẹ nhàng không có nửa phần ác ý: “Ta đang đợi người, đợi được người rồi sẽ đi ngay”.
Chước Tử nói: “Ngươi muốn đợi thì cứ đợi, cũng đừng có ở nóc nhà kéo đến một đám quỷ khí, nếu không người phàm ở trọ sẽ bị hút hết dương khí”.
Nữ quỷ lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, nếu như chàng không nhìn thấy nơi này có quỷ khí, chàng sẽ không tới”. Một lúc sau tiếp tục nói: “Chàng là đạo sĩ, có một lần thua trận, bị quỷ đoạt hơn phân nửa hồn phách. Nhưng nó lại không đoạt được phần hồn phách cuối cùng của chàng, phần hồn phách kia lại nhớ rõ mình là một người chuyên hàng yêu phục ma. Nếu mất đi phần hồn phách này, không còn lại chút trí nhớ nào, chàng sẽ chết”.
Chước Tử vừa tức giận vừa thấy đáng tiếc: “Cho nên ngươi không ngừng để hắn bắt được, giúp phần hồn phách không trọn vẹn của hắn lưu lại nơi này?”.
Nữ quỷ lắc đầu: “Không phải, mặc dù nhớ kỹ, lại sẽ từ từ quên mất. Ta xuất hiện trước mặt chàng ba trăm chín mươi bảy lần, chỉ mấy ngày sau, chàng sẽ lại quên đã từng bắt được ta”.
Chước Tử dừng một chút: “Ý ngươi là, hắn không nhớ đã từng bắt được ngươi, ngươi lại không muốn thấy hắn chết, nên vẫn hiện ra trước mặt hắn, nhắc nhở hắn còn là một đạo sĩ, giúp hắn sống sót?”.
“Đúng thế!”.
“Nhưng hắn căn bản sẽ không nhớ rõ ngươi?”
Nữ quỷ dừng lại một lúc lâu, gương mặt tái nhợt bỗng nở một nụ cười sáng rỡ: “Thế thì sao, ta nhớ được chàng là tốt rồi”.
Chước Tử sững sờ trong giây lát, cho dù có làm thế nào, đối phương cũng sẽ không nhớ ra mình. Cho dù làm bao nhiêu việc, đối phương cũng chỉ cho rằng mình là quỷ. Làm vậy thì có ý nghĩa gì… Nàng nghĩ mãi vẫn không ra.
Thư Sinh ngồi trên hàng rào hẹp dài, dựa vào cột nhẹ nhàng ngửa đầu nhìn về cô nàng áo trắng ở phía xa, mắt híp lại. Cuối cùng, vừa nhìn gà trong tay, vừa thở dài nói: “Vẫn còn non và xanh lắm!”.
Nói xong, ném con gà đang cầm trong tay lên trời, loáng cái đã hóa thành môt luồng khói xanh, biến mất trong trời đất.
Chước Tử nghiên cứu mười ba phương pháp để đuổi Thư Sinh đi, nhưng lúc nàng chuẩn bị ra tay, Tân Nương vỗ vỗ vai nàng, cảm khái nói: “Gia gia về quê rồi, nếu cô dọa hắn chạy mất thì khách điếm này chẳng phải là không có ai trông coi hay sao?”
Một câu nói lay tỉnh người trong mộng, Chước Tử càng thêm u sầu.
Đêm lạnh như nước, Chước Tử ngồi trên nóc nhà, tắm ánh trăng, hấp thu tinh hoa trời đất. Năm đó, nàng tu luyện ở chân núi, bị lão chưởng quầy mang về trồng sau hậu viện, chớp mắt một cái mà đã năm mươi năm. Nàng đã là một phần của khách điếm này, sao có thể để cho khách điếm cứ như vậy mà xuống dốc.
“Không được!”, nghĩ xong, Chước Tử đứng dậy, gió thổi qua làm cánh tay áo nàng bay bay, xinh đẹp mê người, nàng nắm chặt tay, chắc chắn nói: “Ta muốn thay gia gia bảo vệ khách điếm này!”.
Hồ lô mập ngáp một cái: “Lão Đại, không phải là cô vẫn luôn bảo vệ đó sao?”.
“Lần này khác, lúc trước có tiểu yêu, tiểu quỷ tới quấy rối, ta sẽ nửa đêm bắt chúng đá ra ngoài, nhưng ban ngày thì không làm gì được. Ngươi xem tên thư sinh đần kia lại đi tưới nước cho cây ngay giữa trưa, đầu rõ ràng là thiếu mấy dây thần kinh, ngày mai mở cửa trở lại chắc chắn sẽ hỏng bét”.
Đỗ Quyên hỏi: “Lão Đại, cô muốn làm gì?”.
Chước Tử cười ha ha hai tiếng, nhấc chân một cái, vừa chạm đất đã là một cô nương không chút phấn son tươi cười rạng rỡ, mặc áo tơ trắng, búi tóc nhẹ nhàng đơn giản, thoáng cái đã trở thành một cô nương gia: “Ta muốn đi ứng tuyển vị trí tiểu nhị!”.
“…”
Mặt trời lên cao ba sào, Chước Tử nhanh chóng bị phơi thành thược dược khô, mà Thư Sinh kia còn chưa ra mở cửa. Nàng lấy tay áo làm quạt, hơi nóng ở xung quanh nhanh chóng ập tới. Đợi thêm nửa canh giờ nữa, thiếu điều muốn nhảy đến nhào nặn bộ mặt của gã Thư Sinh trong phòng kia. Nàng ngồi trên thềm đá trước cửa, cực kì buồn chán cúi đầu vẽ vòng vòng trên mặt đất.
Ánh nắng chói chang bỗng nhiên bị che kín, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đứng che bóng kia, nuốt nuốt nước bọt, đúng là gã Thư Sinh ngốc. Sao hắn lại vào từ cửa trước? Chẳng lẽ tối qua hắn không về? Nhưng nếu hắn ra ngoài, tại sao mình lại không phát hiện ra cơ chứ?
Mặt Chước Tử sắp nhăn thành một cục rồi, tên này đến tối mà lại không trông coi khách điếm! Nếu như có trộm tới trộm đồ thì phải làm sao, quả nhiên là không đáng tin.
Thư Sinh cười cười: “Cô nương nghỉ lại hay ăn cơm? Hay là chỉ nghỉ ngơi ở đây một lúc?”.
Chước Tử phủi mông đứng dậy, sửa lại: “Trong ngôn ngữ ở khách điếm thì nên là “trọ lại hay là nghỉ ngơi”, nếu không người khác gặp sẽ bắt nạt ngươi là người ngoài nghề, ăn cơm không trả tiền, rồi chạy mất. Còn nữa, ta tới ứng tuyển thông báo tìm tiểu nhị”.
Nói xong, giơ tờ giấy hồng trong tay lên.
Thư Sinh cuời cười, hỏi: “Cô ăn có nhiều không?”.
Chước Tử gãi đầu: “Không nhiều, mỗi bữa một bát”.
Thư Sinh vui vẻ gật đầu: “Được, thế thì nhận cô”.
Chước Tử tròn mắt, chỉ đơn giản thế thôi sao? Tối hôm qua nàng đã mang nội quy khách điếm học xuôi học ngược, lại còn cùng Đỗ Quyên tỷ tỷ đem mười tám môn nấu nướng làm loạn cả lên!
Mở cửa chính của khách điếm, Thư Sinh ngồi yên ổn ở chỗ của chưởng quầy cầm sách đọc, Chước Tử đứng một lúc, hỏi: “Hôm nay không khai trương sao?”.
Thư Sinh gật đầu: “Đây không phải là đã khai trương hay sao?”.
“…Không có đốt pháo, không thuê vũ sư múa chúc mừng sao?”.
Thư Sinh sờ sờ cằm: “Quá phiền toái!”.
Chước Tử giật giật khóe miệng, lần này thì tốt rồi, hắn không chỉ là tên thư sinh đần, mà còn là một tên thư sinh lười. Chước Tử cực kì tuyệt vọng, yên lặng nắm tay, khách điếm này đúng là cần phải để cho nàng bảo vệ mà!
“A, đúng rồi, vẫn còn chưa biết tên cô nương”.
“Gọi ta là Chước Tử đi”.
Mở cửa đã được nửa ngày, cũng không có ai tới. Vì đầu bếp chính là lão chưởng quầy, nên khách quen vừa mới bước vào thấy chưởng quầy không phải người cũ, mà là một người trẻ tuổi, thì biết ngay khách điếm này đã không còn như trước kia, thì đương nhiên đồ ăn cũng không còn mùi vị như trước nữa, liền lập tức ra về.
Chước Tử trong lòng vô cùng xót xa, gục xuống bàn, mơ màng ngủ, cảm thấy như trước kia thật tốt, mặc dù không đông nghịt người, nhưng ít ra vẫn có người tới.
Mơ mơ màng màng thấy có người đi vào, khịt khịt mũi, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Chiếc áo trên người liền rơi xuống, nàng cúi đầu nhìn, trường sam này là của nam tử, lại ngửi một chút, không khỏi cau mày, Thư Sinh kia choàng áo cho nàng lúc nào? Sao nàng không phát hiện ra tí nào… Không thể không suy nghĩ nhiều, nhìn ra ngoài, liền thấy một cô gái trẻ tuổi bước vào, thấp giọng hỏi: “Còn phòng trống không?”.
Thư Sinh cười nói: “Còn. Chước Tử, đưa khách tới phòng chữ Thiên”.
Chước Tử dừng một chút, ổn định giọng nói: “Cô nương, xin mời đi theo tôi”.
Cô gái cúi đầu đáp một tiếng, theo nàng đi lên lầu, vào gian phòng chữ Thiên. Chước Tử lui ra, thấy không khí trong phòng lạnh lẽo, tăm tối, nên có chút đăm chiêu.
Dây thường xuân rủ xuống mái hiên một mảng xanh tốt, cuốn xuống quanh thân cột, đến phía sau Chước Tử, vừa vỗ vỗ vai vừa chọc chọc cái gáy của nàng. Chước Tử cũng không quay đầu lại: ” Bà Bà đừng có làm loạn”.
Thoắt một cái, dây thường xuân kia đã biến thành người, nhảy xuống đất, là một đứa bé trai, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, dò xét xung quanh rồi lập tức chạy đến bên Chước Tử: “Chước Tử tỷ tỷ, ta có việc gấp”.
“Đợi chút “. Chước Tử chắp tay trước ngực, mười ngón tay đan vào nhau, miệng niệm chú thuật, thoáng chốc cả hành lang sáng bừng bạch quang, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay: “Tốt nhất là biết điều ở yên, nếu không lệ khí thoát ra, thì đợi thiên la địa võng đến bắt đi”.
” Chước Tử tỷ tỷ, ta thật sự có việc gấp”.
“Nói đi!”.
“Thư Sinh kia vừa mới đi xách nước”.
“A a a a! Tên ngu ngốc kia!”. Chước Tử mặt đầy vạch đen, ôm hắn nhảy lên nóc nhà, nhìn vào hậu viện, vừa đúng lúc Thư Sinh xách ra nửa thùng nước. Nàng vội cúi người nhảy vào trong bồn hoa, ném dây thường xuân kia đi, Bà Bà liền bám thật chắc vào trên tường.
Thư Sinh cúi người múc một bầu nước, dừng lại một chút, lẩm bẩm nói: “Hình như có thêm cái gì đó”. Sau đó, dội nước vào bọn chúng, mặc dù lần này đã cầm chắc bầu nước, nhưng nước cứ ào ào tạt vào mặt lũ yêu, không có một tí nào cảm giác tuyệt vời khi được tưới nước cùng với đường nét đẹp đẽ của từng giọt nước chảy xuống, miệng nói lớn: “Ăn cơm thôi!”.
Chước Tử bị nước giội vào mặt ào ào không chút thương tình, cùng với hơi nóng của ánh mặt trời, làm mặt nàng đỏ hết lên, suýt nữa thì biến lại hình người tóm lấy cái tên ngu ngốc này đánh cho trăm cái.
Lũ yêu lập tức ôm nhau khóc.
“Dạ dày ta đau…”.
“Cuối cùng ta cũng biết được tính tình hung bạo luyện thành như thế nào…”.
“Lão Đại, hay là làm thịt hắn đi! Hu hu hu”.
Chước Tử ngửa đầu lên nhìn trời, tính theo tuổi thọ con người, thì bọn họ còn bị tên Thư Sinh kia hành hạ tám mươi năm. Thư Sinh làm ra vẻ mình đã tưới cây không tồi nha, sau đó trong lúc cả bồn hoa oán thán mà rời đi.
Tân Nương rũ rũ nước trên người xuống, hỏi: “Lúc nãy có yêu khí vào trong khách điếm?”.
Chước Tử đáp: “Chỉ là một nữ quỷ, không cần phải sợ”.
Là một hoa yêu có ba trăm năm tu vi, lại còn là Thược Dược hoa tiên, tu vi bẩm sinh khá cao, ngộ tính cũng cao, tuy nói là ba trăm năm nhưng thực tế Chước Tử cũng phải có bảy tám trăm năm yêu lực, một tiểu yêu bình thường thì không làm gì được nàng.
Có điều mấy ngày nay, nữ quỷ kia vô cùng an phận, thỉnh thoảng đi ra ngoài, khi quay lại cũng không ăn gì, thế mà Thư Sinh kia cũng không hỏi gì. Chước Tử thầm giận dữ, nếu đã làm ăn, đáng lẽ nên hỏi khách một chút có muốn ăn gì không mới phải.
Chước Tử cảm thấy càng ngày càng oán giận Thư Sinh kia… Thế nào cũng có lúc nhịn không được mà đánh hắn tơi bời hoa lá…
Mấy ngày đều như vậy, thỉnh thoảng đón thêm khách. Phần lớn là Chước Tử nấu ăn, đôi lúc còn kéo Đỗ Quyên tỷ tỷ vào bếp. Dần dần cũng có khách quen, Chước Tử cảm thấy vui mừng.
Đêm nay, sau khi đã quét dọn phòng xong, chuẩn bị trở về hậu viện, đi ngang qua gian phòng chữ Thiên kia, cảm thấy có gì đó không đúng, áp tai vào tường nghe ngóng, bên trong không có chút hơi thở của nữ quỷ nào. Phía sau có quỷ khí âm u lạnh lẽo, nàng run run vì lạnh, dò xét từ phía tường rào lên trên, trên nóc khách điếm đã tràn đầy lệ khí, mây đen che kín, oán khí nặng nề.
Chước Tử vội vàng xoay người lại, cúi người ấn tay lên sàn nhà, bỗng ngẩn người, thiên la địa võng nàng đặt sao lại bị phá rồi? Nâng ngón tay mở ra thiên nhãn, chỉ thấy trận pháp đã bị phá, bắt đầu từ cuối hành lang, hình như còn có máu gà đã khô.
Cửa phòng két một tiếng mở ra, Thư Sinh giơ một con gà trụi lông trong tay lên, ngó trái ngó phải, thấy Chước Tử, cười nói: “Cô tới thật đúng lúc, gà này ta không quen làm, phải thịt hay là để sống, giúp ta nấu được không?”.
Chước Tử hổn hển: “Nấu đại gia ngươi ấy!”.
“…”
Dứt lời, liền xoay người chạy xuống lầu, nhảy xuống, hóa thành thân yêu, giẫm lên không khí tĩnh mịch ban đêm, xuyên qua cửa chính của khách điếm, bay lên trời.
Chước Tử trong lòng lo lắng, thấp giọng nói: “Tiểu quỷ cũng dám tới đây quấy phá, còn không mau rời đi. Nếu còn không đi, đừng trách ta khiến mi hồn phi phách tán”.
Một người con gái liền hiện ra giữa đám mây đen, giọng nói nhẹ nhàng không có nửa phần ác ý: “Ta đang đợi người, đợi được người rồi sẽ đi ngay”.
Chước Tử nói: “Ngươi muốn đợi thì cứ đợi, cũng đừng có ở nóc nhà kéo đến một đám quỷ khí, nếu không người phàm ở trọ sẽ bị hút hết dương khí”.
Nữ quỷ lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, nếu như chàng không nhìn thấy nơi này có quỷ khí, chàng sẽ không tới”. Một lúc sau tiếp tục nói: “Chàng là đạo sĩ, có một lần thua trận, bị quỷ đoạt hơn phân nửa hồn phách. Nhưng nó lại không đoạt được phần hồn phách cuối cùng của chàng, phần hồn phách kia lại nhớ rõ mình là một người chuyên hàng yêu phục ma. Nếu mất đi phần hồn phách này, không còn lại chút trí nhớ nào, chàng sẽ chết”.
Chước Tử vừa tức giận vừa thấy đáng tiếc: “Cho nên ngươi không ngừng để hắn bắt được, giúp phần hồn phách không trọn vẹn của hắn lưu lại nơi này?”.
Nữ quỷ lắc đầu: “Không phải, mặc dù nhớ kỹ, lại sẽ từ từ quên mất. Ta xuất hiện trước mặt chàng ba trăm chín mươi bảy lần, chỉ mấy ngày sau, chàng sẽ lại quên đã từng bắt được ta”.
Chước Tử dừng một chút: “Ý ngươi là, hắn không nhớ đã từng bắt được ngươi, ngươi lại không muốn thấy hắn chết, nên vẫn hiện ra trước mặt hắn, nhắc nhở hắn còn là một đạo sĩ, giúp hắn sống sót?”.
“Đúng thế!”.
“Nhưng hắn căn bản sẽ không nhớ rõ ngươi?”
Nữ quỷ dừng lại một lúc lâu, gương mặt tái nhợt bỗng nở một nụ cười sáng rỡ: “Thế thì sao, ta nhớ được chàng là tốt rồi”.
Chước Tử sững sờ trong giây lát, cho dù có làm thế nào, đối phương cũng sẽ không nhớ ra mình. Cho dù làm bao nhiêu việc, đối phương cũng chỉ cho rằng mình là quỷ. Làm vậy thì có ý nghĩa gì… Nàng nghĩ mãi vẫn không ra.
Thư Sinh ngồi trên hàng rào hẹp dài, dựa vào cột nhẹ nhàng ngửa đầu nhìn về cô nàng áo trắng ở phía xa, mắt híp lại. Cuối cùng, vừa nhìn gà trong tay, vừa thở dài nói: “Vẫn còn non và xanh lắm!”.
Nói xong, ném con gà đang cầm trong tay lên trời, loáng cái đã hóa thành môt luồng khói xanh, biến mất trong trời đất.