Rừng rậm ở Ma Giới giống như mê cung vậy. Những cành cây nhỏ, thấp, sà xuống rễ cây, giống như dây leo chằng chịt quấn vào nhau. Vừa nhảy ra khỏi cửa sổ là sa vào ngay mê cung.
Thư Sinh ôm Chước Tử bay về phía trước, lấy gió làm kiếm, quầng sáng kia vào chạm vào chỗ nào, chỗ đó liền bị chém tan thành mây khói. Chước Tử vừa hết choáng váng, tay nắm chặt ô run rẩy, cố hết sức chịu đựng, càng lúc càng run hơn. Thư Sinh ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Sẽ ra ngoài nhanh thôi, đưa ô cho ta”.
Chước Tử cắn răng nói: “Không sao!”.
Thư Sinh không hề nghĩ tới việc Ma Vương lại nhốt Chước Tử ở một nơi trồng toàn loại cây quỷ mị này, thảo nào, khi nãy, chỗ nào cũng có mùi của Chước Tử. Căn phòng kia chính là một cái vòng bảo hộ, ở bên trong thì không sao, ra đến bên ngoài, chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ, Chước Tử lại không còn một chút yêu lực nào.
Có ô che, cũng không ai có thể nhận ra bọn họ có gì khác thường. Thư Sinh bước đi nhanh hơn, ra khỏi rừng cây, chính là nơi tiếp giáp với nhân gian. Bước từng bước một, nhìn xuống Chước Tử, đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫn kiên trì nâng lên. Cúi người đặt nàng xuống, thu ô rồi lại ôm nàng quay trở về khách điếm.
Nhìn thấy trấn nhỏ quen thuộc, ngay cả hắn cũng cảm thấy một cảm giác thân thiết. Về đến khách điếm, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ một giấc là sẽ không sao”.
Nhìn thấy Chước Tử ở trong mơ mà chân mày nhăn lại, không biết là đang mơ thấy ác mộng gì. Thư Sinh cứ thế nhìn một lúc lâu, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu đun nước, pha trà cho Chước Tử. Đi qua cái bàn, trông thấy bên trên có đặt một phong thư, chữ viết ngoằn ngoèo, là do Chước Tử viết. Cầm lên đọc, liền bị lời mở đầu “Thư biệt ly” dọa cho sợ hết hồn. Đọc tiếp, đại ý chính là ta sắp bị người của Ma Giới tới bắt đi nấu canh rồi, chưởng quầy, ngươi đừng có mà lười biếng, cho dù có mưa có gió cũng phải mở cửa đón khách, tuyển lấy một tiểu nhị tốt. Nhìn hai trang giấy, cũng không hề thấy câu nào của Chước Tử dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt. Cuối cùng cũng nhìn thấy hai chữ “chăm sóc”, đọc thêm một chút, cũng là bảo hắn chăm sóc Đại Hoàng cho tốt! Đừng quên cho nó ăn!
Trong lòng ăn dấm chua kiểu này không quen cho lắm… Thư Sinh ngồi xuống mép giường, đọc thư tiếp. Sau đó còn nói, cho dù hắn là một đại cao thủ đi chăng nữa, cũng không được bắt nạt lũ yêu ở trong hậu viện, muốn mọi người cùng nhau chung sống hòa bình. Còn có, mỗi ngày tưới hoa, bón phân, định kỳ xới đất…
Thư Sinh thầm than trong lòng, hắn rõ ràng cũng cần có người chăm sóc, sao lại không dặn dò hắn chút nào chứ? Đọc xong một tờ, trên tay chỉ còn một tờ giấy mỏng cuối cùng, vừa nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bên trong, tim liền đập, đập… đập không ngừng.
“Thư Sinh đần, khách điếm giao cho ngươi bảo vệ”.
Hắn im lặng một lúc lâu, Chước Tử vẫn thường bảo hắn không được bán khách điếm, phải toàn tâm chăm lo cho khách điếm. Nhưng khi cảm thấy mình sắp chết, lại mang vật trân quý nhất đưa cho hắn bảo vệ. Nàng tin tưởng chính mình, cuối cùng là tin tưởng hắn. Nhìn sang Chước Tử đang say ngủ một lúc lâu, trái tim khẽ run lên, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra, ngay cả nhiệt độ trên môi cũng chưa cảm thấy được, đã không dám tiếp tục, sợ làm nàng thức giấc.
Chước Tử không hề hay biết, ở trong mơ vẫn còn đang bị quái thú cầm lang nha bổng đuổi theo, hô cứu mạng… Sắp bị ăn sạch mất rồi…
&&&&&
Ngày hôm sau, ngủ một mạch tới lúc mặt trời lên cao ba sào, Chước Tử mới thỏa mãn trở mình, khịt khịt mũi, mùi chăn này hình như không phải của mình. Hơi mở mắt, liền nhìn thấy màu chăn xám xịt, căn bản là không phù hợp với phong cách trong phòng nàng, rút ra kết luận… đây không phải là phòng của nàng.
Nàng vội vàng đứng dậy quan sát, a… là Thư Sinh. Sờ trên người, y phục vẫn còn. Bước xuống đất, duỗi lưng một cái. Ngồi xổm, hé mắt nhìn xuống, xuyên qua lớp ván gỗ dày, liền trông thấy Thư Sinh đang ở trước tủ tiền gảy gảy bàn tính, không thể không cười cười, thật là biết điều, không cần nàng phải thúc giục, cũng tự mở cửa làm ăn.
Trong phút chốc, cảm thấy cực kỳ vui mừng, im lặng, lại cảm thấy giống như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Cẩn thận nghĩ lại, vỗ đầu một cái, thôi xong, bọn Hồ Lô mập vẫn còn đang bị nàng nhốt ở trong đất! Mặc dù sau năm ngày, linh cầu sẽ tự động vỡ ra, nhưng bây giờ rốt cuộc đã qua năm ngày hay chưa?
Chước Tử nhảy lên thành cửa sổ, trong nháy mắt có loại cảm giác vừa thoát khỏi động ma, lại sắp sa chân vào hang sói. Bước từng bước một, chỉ cảm thấy mình sắp bị bọn họ đánh thành một xà tinh bệnh thứ hai. Bay người lên không trung, đã nhìn thấy trăm hoa đua sắc ở hậu viện, sôi nổi giống như họp chợ, đâu còn có dấu vết bị phong ấn? Hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ Thư Sinh thả bọn họ ra ngoài? Cũng có lý, nếu không, Thư Sinh sao lại bỗng nhiên chạy đến Ma Giới cứu nàng ra?
Lũ yêu vừa trông thấy Chước Tử, ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái. Điều này hoàn toàn không giống với suy nghĩ lúc trước của Chước Tử, nàng nhìn lại mình, còn sờ sờ mặt: “Trên mặt ta có vết bẩn hay sao?”.
Bách Thụ ca nhìn nàng chăm chú, không nói gì, chỉ chậc chậc sờ cằm.
Chước Tử quay sang, nhìn lại những người khác, đều là vẻ mặt này. Ngay lập tức đen mặt, siết tay: “Đây rút cục là phản ứng gì? Muốn đánh ta thì nhanh tới đây! Nào, lại đây, đánh!”.
Bà Bà giơ tay, hắng giọng nói: “Tối qua, bọn đệ biết Lão Đại trở lại, muốn bò qua cửa sổ vào thăm, cuối cùng lại nhìn thấy Thư Sinh đang hôn trộm tỷ”.
Chước Tử: “…”
Tân Nương vỗ vỗ đầu nàng, thật lòng nói: “Chúc mừng ngươi sắp rơi vào móng vuốt ma quỷ của Lão Đại”.
Mọi người rối rít vỗ vỗ nàng “Bảo trọng”, “Trân trọng”, “Mười tám năm sau lại là một hảo yêu quái”. Chước Tử đỏ mặt: “Sao ta không biết chuyện này chứ, toàn nói nhảm”.
Dứt lời, liền xoay người rời đi, gương mặt đỏ như phấn, vừa đi vừa lau miệng, trong lòng thầm nói không thể nào, nàng thật sự không hề cảm giác được cơ mà!
Đến tiền đường, trông thấy Thư Sinh, Chước Tử ngay lập tức trốn ra phía sau, ổn định lại tinh thần rồi mới đi ra ngoài. Thư Sinh nhìn thấy nàng, cười nói: “Dậy rồi à?”.
“Ừ”.
Chước Tử quan sát hắn, lắc đầu. Thư Sinh thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ, cười hỏi: “Sao thế?”.
“Không có gì”.
Mặc dù nàng nói là không có gì, nhưng khi Thư Sinh quay lưng về phía nàng, rõ ràng là có thể cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng kia. Tâm tình vốn không một gợn sóng lập tức bị kích động, chẳng lẽ hôm qua hắn vừa anh hùng cứu mỹ nhân thành công, sau đó Chước Tử cuối cùng cũng xiêu lòng với mình? Vậy là có thể tiến thêm một bước có phải không?
Chước Tử không nhịn được, nhân lúc không có khách, đưa tay chọc lưng của hắn. Nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, khiến cho Thư Sinh cảm thấy rất không được tự nhiên, đây là nàng sắp thổ lộ? Nhanh lên đi! Hắn sẽ lập tức gật đầu, sau đó nắm tay Chước Tử, chung bước bên nhau… Chờ đã, sao ánh mắt kia hoàn toàn nhìn không ra tình ý gì?
“Thư Sinh đần… Tối qua, ngươi… hôn trộm ta?”
“…”
Thư Sinh dừng một chút, quay người. Chước Tử nhìn sát vào hắn: “Chưởng quầy, nói thật đi!”.
“A… Có chút không nhịn được, liền…”
Chước Tử che miệng, thật sự là có hôn nhẹ! Đại thẩm bán rau nhà sát vách nói, nụ hôn đầu tiên trong đời của các cô nương gia là vô cùng đặc biệt, nhưng nàng không hề hay biết, cứ thế bị cướp đi! Không vui chút nào! Nàng đạp hắn một cái: “Hừ! Đồ Thư Sinh háo sắc!”.
Thư Sinh trong lòng thầm kêu khổ, quay người lại: “Chước…”
Nhưng Chước Tử đã nổi giận đùng đùng, chạy đi rồi. Hắn thở dài một cái, đúng là không nên làm chuyện như vậy, hắn lúc ấy thật sự là không kiềm chế được… Một lúc sau thấy đại thúc bán gạo nhà sát vách đi tới, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, cười nói: “Ông chủ Mễ sao lại tới đây, vào uống chén trà nhé”.
Ông chủ Mễ khoát tay, vuốt vuốt Đại Hoàng đang đứng vẫy đuôi ở cửa, nói: “Gốc hoa mộc lan của nhà cậu đẹp như thế, sao lại chặt đi, lâu năm như vậy, thật là đáng tiếc a…”
Thư Sinh nháy mắt mấy cái, nghĩ ra, chắc là hai ngày trước, khi lũ yêu bị nhốt trong linh cầu, bị hàng xóm chú ý, lập tức tỏ ra cực lỳ kinh ngạc: “Gốc mộc lan kia chẳng phải vẫn ở chỗ này hay sao?”.
Mễ đại thúc nháy mắt mấy cái: “Không thể nào!”.
“Đúng là ở kia, không tin thúc tới nhìn xem”.
“Ơ? Ơ!”, Mễ đại thúc gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm thật rồi…”, cuối cùng lại nói: “Không chặt đi là tốt rồi, đều là bạn lâu năm trên phố, nhìn thành quen rồi”.
Thư Sinh cười cười gật đầu: “Ta sẽ không làm trái lời dặn dò của lão chưởng quầy”.
Đợi Mễ đại thúc đi rồi, hai tay hắn thu vào trong tay áo, nhìn cánh cửa có chút cũ rách, cười cười, muốn bảo vệ khách điếm này, thì ra không chỉ có lũ yêu trong hậu viện, còn có cả hàng xóm nữa.
Buổi tối đi ngủ, Chước Tử mới vừa vào trong đất, Đỗ Quyên lại hỏi: “Lão Đại, có phải Ma Giới không nhằm vào cô nữa? Sao cả ngày nay không có chút động tĩnh gì?”
Chước Tử dừng một chút, di chuyển đến vị trí thoải mái, duỗi thân cành: “Không biết nữa, có thể là thế, Thư Sinh trông thế thôi, nhưng rất lợi hại đấy”.
Hồ Lô mập đung đưa trên giàn: “Vậy mà cô còn dám đạp hắn”.
“…Sau này không cho nhìn lén nữa! Nếu còn nhìn lén, ta sẽ đạp bẹp!”
Bách Thụ ca lẩm bẩm: “Thư Sinh kia hôn trộm cô cũng không bị đạp bẹp…”
Không đợi Tân Nương nhấc chân, Chước Tử đã nhảy ra, nhanh chân đá một cái “A…”. Mọi người ngửa đầu chăm chú nhìn về phương xa, hướng mà Bách Thụ ca bay đi, âm thầm mặc niệm… Anh hùng, hẹn gặp lại!
Mặt trời vừa ló dạng, những giọt sương còn đọng trên những chiếc lá, chầm chậm chảy xuống, thật đúng là một sớm mai tươi đẹp.
Chước Tử ngáp một cái, bước ra khỏi bồn hoa, tinh thần sảng khoái. Đi tới tiền đường, vừa xếp xong bàn ghế, liền trông thấy Thư Sinh đang đứng không xa lắm, nàng nhìn hắn: “Chưởng quầy, chào buổi sáng”.
Thư Sinh hơi khựng lại, sau đó bước lại gần, nhìn Chước Tử nói: “Sau này sẽ không làm những việc khiến nàng không vui nữa”.
Chước Tử mờ mịt, cuối cùng nhìn hắn chằm chằm: “Thư Sinh đần, ngươi đã làm gì để ta không vui rồi?”.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Thư Sinh trong lòng âm thầm gạt lệ, hắn đã quên mất, một thân Chước Tử căn bản toàn là thịt, mà khối thịt kia lại không mảy may có chút tình cảm yêu đương nào. Ngay cả khi hắn tắm, hay khi nàng tắm rửa, có nhìn thấy nhau, nàng cũng đều không ngạc nhiên hay kinh sợ. Ngược lại, hắn lại cảm thấy hôn trộm Chước Tử là một tội ác tày trời, thật ra thì nàng không hề có khái niệm này, chẳng qua chỉ cảm thấy “Chưa được nàng đồng ý mà đã hôn nàng, việc này không công bằng, cũng không đúng”.
Trong nháy mắt, Chước Tử biến đổi bảy tám vẻ mặt khác nhau, kéo kéo ống tay áo của hắn, hỏi vào việc chính: “Bọn người của Ma giới có phải sẽ lại đến nữa hay không?”.
Thư Sinh trong lòng vẫn bi thương, đáp: “Chắc chắn sẽ còn đến nữa”.
Trái tim nhỏ bé của Chước Tử đập mạnh hơn hột chút: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không lẽ cứ ngồi chờ chết?”.
“Là chờ… nhưng không phải chờ chết, mà là chờ bọn chúng tới”.
Chước Tử nước mắt tuôn rơi, thế thì có gì khác nhau cơ chứ!
Thư Sinh cười cười, nói: “Yên tâm đi, có ta đây rồi”.
Chước Tử hơi ngước mắt nhìn, người kia vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, thật giống như cho dù trời có sập xuống, hắn cũng không sợ. Thư Sinh tự mình đánh giá, nếu như trong suy nghĩ của Chước Tử không hề có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân, điều này… Vẻ mặt phút chốc thoải mái hơn nhiều, cúi người nói với nàng: “Chước Tử, tối nay, chúng ta ngủ cùng nhau, có được không?”.
“…”
Hắn đây là… ngứa da sao?
Rừng rậm ở Ma Giới giống như mê cung vậy. Những cành cây nhỏ, thấp, sà xuống rễ cây, giống như dây leo chằng chịt quấn vào nhau. Vừa nhảy ra khỏi cửa sổ là sa vào ngay mê cung.
Thư Sinh ôm Chước Tử bay về phía trước, lấy gió làm kiếm, quầng sáng kia vào chạm vào chỗ nào, chỗ đó liền bị chém tan thành mây khói. Chước Tử vừa hết choáng váng, tay nắm chặt ô run rẩy, cố hết sức chịu đựng, càng lúc càng run hơn. Thư Sinh ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Sẽ ra ngoài nhanh thôi, đưa ô cho ta”.
Chước Tử cắn răng nói: “Không sao!”.
Thư Sinh không hề nghĩ tới việc Ma Vương lại nhốt Chước Tử ở một nơi trồng toàn loại cây quỷ mị này, thảo nào, khi nãy, chỗ nào cũng có mùi của Chước Tử. Căn phòng kia chính là một cái vòng bảo hộ, ở bên trong thì không sao, ra đến bên ngoài, chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ, Chước Tử lại không còn một chút yêu lực nào.
Có ô che, cũng không ai có thể nhận ra bọn họ có gì khác thường. Thư Sinh bước đi nhanh hơn, ra khỏi rừng cây, chính là nơi tiếp giáp với nhân gian. Bước từng bước một, nhìn xuống Chước Tử, đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫn kiên trì nâng lên. Cúi người đặt nàng xuống, thu ô rồi lại ôm nàng quay trở về khách điếm.
Nhìn thấy trấn nhỏ quen thuộc, ngay cả hắn cũng cảm thấy một cảm giác thân thiết. Về đến khách điếm, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ một giấc là sẽ không sao”.
Nhìn thấy Chước Tử ở trong mơ mà chân mày nhăn lại, không biết là đang mơ thấy ác mộng gì. Thư Sinh cứ thế nhìn một lúc lâu, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu đun nước, pha trà cho Chước Tử. Đi qua cái bàn, trông thấy bên trên có đặt một phong thư, chữ viết ngoằn ngoèo, là do Chước Tử viết. Cầm lên đọc, liền bị lời mở đầu “Thư biệt ly” dọa cho sợ hết hồn. Đọc tiếp, đại ý chính là ta sắp bị người của Ma Giới tới bắt đi nấu canh rồi, chưởng quầy, ngươi đừng có mà lười biếng, cho dù có mưa có gió cũng phải mở cửa đón khách, tuyển lấy một tiểu nhị tốt. Nhìn hai trang giấy, cũng không hề thấy câu nào của Chước Tử dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt. Cuối cùng cũng nhìn thấy hai chữ “chăm sóc”, đọc thêm một chút, cũng là bảo hắn chăm sóc Đại Hoàng cho tốt! Đừng quên cho nó ăn!
Trong lòng ăn dấm chua kiểu này không quen cho lắm… Thư Sinh ngồi xuống mép giường, đọc thư tiếp. Sau đó còn nói, cho dù hắn là một đại cao thủ đi chăng nữa, cũng không được bắt nạt lũ yêu ở trong hậu viện, muốn mọi người cùng nhau chung sống hòa bình. Còn có, mỗi ngày tưới hoa, bón phân, định kỳ xới đất…
Thư Sinh thầm than trong lòng, hắn rõ ràng cũng cần có người chăm sóc, sao lại không dặn dò hắn chút nào chứ? Đọc xong một tờ, trên tay chỉ còn một tờ giấy mỏng cuối cùng, vừa nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bên trong, tim liền đập, đập… đập không ngừng.
“Thư Sinh đần, khách điếm giao cho ngươi bảo vệ”.
Hắn im lặng một lúc lâu, Chước Tử vẫn thường bảo hắn không được bán khách điếm, phải toàn tâm chăm lo cho khách điếm. Nhưng khi cảm thấy mình sắp chết, lại mang vật trân quý nhất đưa cho hắn bảo vệ. Nàng tin tưởng chính mình, cuối cùng là tin tưởng hắn. Nhìn sang Chước Tử đang say ngủ một lúc lâu, trái tim khẽ run lên, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra, ngay cả nhiệt độ trên môi cũng chưa cảm thấy được, đã không dám tiếp tục, sợ làm nàng thức giấc.
Chước Tử không hề hay biết, ở trong mơ vẫn còn đang bị quái thú cầm lang nha bổng đuổi theo, hô cứu mạng… Sắp bị ăn sạch mất rồi…
&&&&&
Ngày hôm sau, ngủ một mạch tới lúc mặt trời lên cao ba sào, Chước Tử mới thỏa mãn trở mình, khịt khịt mũi, mùi chăn này hình như không phải của mình. Hơi mở mắt, liền nhìn thấy màu chăn xám xịt, căn bản là không phù hợp với phong cách trong phòng nàng, rút ra kết luận… đây không phải là phòng của nàng.
Nàng vội vàng đứng dậy quan sát, a… là Thư Sinh. Sờ trên người, y phục vẫn còn. Bước xuống đất, duỗi lưng một cái. Ngồi xổm, hé mắt nhìn xuống, xuyên qua lớp ván gỗ dày, liền trông thấy Thư Sinh đang ở trước tủ tiền gảy gảy bàn tính, không thể không cười cười, thật là biết điều, không cần nàng phải thúc giục, cũng tự mở cửa làm ăn.
Trong phút chốc, cảm thấy cực kỳ vui mừng, im lặng, lại cảm thấy giống như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Cẩn thận nghĩ lại, vỗ đầu một cái, thôi xong, bọn Hồ Lô mập vẫn còn đang bị nàng nhốt ở trong đất! Mặc dù sau năm ngày, linh cầu sẽ tự động vỡ ra, nhưng bây giờ rốt cuộc đã qua năm ngày hay chưa?
Chước Tử nhảy lên thành cửa sổ, trong nháy mắt có loại cảm giác vừa thoát khỏi động ma, lại sắp sa chân vào hang sói. Bước từng bước một, chỉ cảm thấy mình sắp bị bọn họ đánh thành một xà tinh bệnh thứ hai. Bay người lên không trung, đã nhìn thấy trăm hoa đua sắc ở hậu viện, sôi nổi giống như họp chợ, đâu còn có dấu vết bị phong ấn? Hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ Thư Sinh thả bọn họ ra ngoài? Cũng có lý, nếu không, Thư Sinh sao lại bỗng nhiên chạy đến Ma Giới cứu nàng ra?
Lũ yêu vừa trông thấy Chước Tử, ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái. Điều này hoàn toàn không giống với suy nghĩ lúc trước của Chước Tử, nàng nhìn lại mình, còn sờ sờ mặt: “Trên mặt ta có vết bẩn hay sao?”.
Bách Thụ ca nhìn nàng chăm chú, không nói gì, chỉ chậc chậc sờ cằm.
Chước Tử quay sang, nhìn lại những người khác, đều là vẻ mặt này. Ngay lập tức đen mặt, siết tay: “Đây rút cục là phản ứng gì? Muốn đánh ta thì nhanh tới đây! Nào, lại đây, đánh!”.
Bà Bà giơ tay, hắng giọng nói: “Tối qua, bọn đệ biết Lão Đại trở lại, muốn bò qua cửa sổ vào thăm, cuối cùng lại nhìn thấy Thư Sinh đang hôn trộm tỷ”.
Chước Tử: “…”
Tân Nương vỗ vỗ đầu nàng, thật lòng nói: “Chúc mừng ngươi sắp rơi vào móng vuốt ma quỷ của Lão Đại”.
Mọi người rối rít vỗ vỗ nàng “Bảo trọng”, “Trân trọng”, “Mười tám năm sau lại là một hảo yêu quái”. Chước Tử đỏ mặt: “Sao ta không biết chuyện này chứ, toàn nói nhảm”.
Dứt lời, liền xoay người rời đi, gương mặt đỏ như phấn, vừa đi vừa lau miệng, trong lòng thầm nói không thể nào, nàng thật sự không hề cảm giác được cơ mà!
Đến tiền đường, trông thấy Thư Sinh, Chước Tử ngay lập tức trốn ra phía sau, ổn định lại tinh thần rồi mới đi ra ngoài. Thư Sinh nhìn thấy nàng, cười nói: “Dậy rồi à?”.
“Ừ”.
Chước Tử quan sát hắn, lắc đầu. Thư Sinh thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ, cười hỏi: “Sao thế?”.
“Không có gì”.
Mặc dù nàng nói là không có gì, nhưng khi Thư Sinh quay lưng về phía nàng, rõ ràng là có thể cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng kia. Tâm tình vốn không một gợn sóng lập tức bị kích động, chẳng lẽ hôm qua hắn vừa anh hùng cứu mỹ nhân thành công, sau đó Chước Tử cuối cùng cũng xiêu lòng với mình? Vậy là có thể tiến thêm một bước có phải không?
Chước Tử không nhịn được, nhân lúc không có khách, đưa tay chọc lưng của hắn. Nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, khiến cho Thư Sinh cảm thấy rất không được tự nhiên, đây là nàng sắp thổ lộ? Nhanh lên đi! Hắn sẽ lập tức gật đầu, sau đó nắm tay Chước Tử, chung bước bên nhau… Chờ đã, sao ánh mắt kia hoàn toàn nhìn không ra tình ý gì?
“Thư Sinh đần… Tối qua, ngươi… hôn trộm ta?”
“…”
Thư Sinh dừng một chút, quay người. Chước Tử nhìn sát vào hắn: “Chưởng quầy, nói thật đi!”.
“A… Có chút không nhịn được, liền…”
Chước Tử che miệng, thật sự là có hôn nhẹ! Đại thẩm bán rau nhà sát vách nói, nụ hôn đầu tiên trong đời của các cô nương gia là vô cùng đặc biệt, nhưng nàng không hề hay biết, cứ thế bị cướp đi! Không vui chút nào! Nàng đạp hắn một cái: “Hừ! Đồ Thư Sinh háo sắc!”.
Thư Sinh trong lòng thầm kêu khổ, quay người lại: “Chước…”
Nhưng Chước Tử đã nổi giận đùng đùng, chạy đi rồi. Hắn thở dài một cái, đúng là không nên làm chuyện như vậy, hắn lúc ấy thật sự là không kiềm chế được… Một lúc sau thấy đại thúc bán gạo nhà sát vách đi tới, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, cười nói: “Ông chủ Mễ sao lại tới đây, vào uống chén trà nhé”.
Ông chủ Mễ khoát tay, vuốt vuốt Đại Hoàng đang đứng vẫy đuôi ở cửa, nói: “Gốc hoa mộc lan của nhà cậu đẹp như thế, sao lại chặt đi, lâu năm như vậy, thật là đáng tiếc a…”
Thư Sinh nháy mắt mấy cái, nghĩ ra, chắc là hai ngày trước, khi lũ yêu bị nhốt trong linh cầu, bị hàng xóm chú ý, lập tức tỏ ra cực lỳ kinh ngạc: “Gốc mộc lan kia chẳng phải vẫn ở chỗ này hay sao?”.
Mễ đại thúc nháy mắt mấy cái: “Không thể nào!”.
“Đúng là ở kia, không tin thúc tới nhìn xem”.
“Ơ? Ơ!”, Mễ đại thúc gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm thật rồi…”, cuối cùng lại nói: “Không chặt đi là tốt rồi, đều là bạn lâu năm trên phố, nhìn thành quen rồi”.
Thư Sinh cười cười gật đầu: “Ta sẽ không làm trái lời dặn dò của lão chưởng quầy”.
Đợi Mễ đại thúc đi rồi, hai tay hắn thu vào trong tay áo, nhìn cánh cửa có chút cũ rách, cười cười, muốn bảo vệ khách điếm này, thì ra không chỉ có lũ yêu trong hậu viện, còn có cả hàng xóm nữa.
Buổi tối đi ngủ, Chước Tử mới vừa vào trong đất, Đỗ Quyên lại hỏi: “Lão Đại, có phải Ma Giới không nhằm vào cô nữa? Sao cả ngày nay không có chút động tĩnh gì?”
Chước Tử dừng một chút, di chuyển đến vị trí thoải mái, duỗi thân cành: “Không biết nữa, có thể là thế, Thư Sinh trông thế thôi, nhưng rất lợi hại đấy”.
Hồ Lô mập đung đưa trên giàn: “Vậy mà cô còn dám đạp hắn”.
“…Sau này không cho nhìn lén nữa! Nếu còn nhìn lén, ta sẽ đạp bẹp!”
Bách Thụ ca lẩm bẩm: “Thư Sinh kia hôn trộm cô cũng không bị đạp bẹp…”
Không đợi Tân Nương nhấc chân, Chước Tử đã nhảy ra, nhanh chân đá một cái “A…”. Mọi người ngửa đầu chăm chú nhìn về phương xa, hướng mà Bách Thụ ca bay đi, âm thầm mặc niệm… Anh hùng, hẹn gặp lại!
Mặt trời vừa ló dạng, những giọt sương còn đọng trên những chiếc lá, chầm chậm chảy xuống, thật đúng là một sớm mai tươi đẹp.
Chước Tử ngáp một cái, bước ra khỏi bồn hoa, tinh thần sảng khoái. Đi tới tiền đường, vừa xếp xong bàn ghế, liền trông thấy Thư Sinh đang đứng không xa lắm, nàng nhìn hắn: “Chưởng quầy, chào buổi sáng”.
Thư Sinh hơi khựng lại, sau đó bước lại gần, nhìn Chước Tử nói: “Sau này sẽ không làm những việc khiến nàng không vui nữa”.
Chước Tử mờ mịt, cuối cùng nhìn hắn chằm chằm: “Thư Sinh đần, ngươi đã làm gì để ta không vui rồi?”.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Thư Sinh trong lòng âm thầm gạt lệ, hắn đã quên mất, một thân Chước Tử căn bản toàn là thịt, mà khối thịt kia lại không mảy may có chút tình cảm yêu đương nào. Ngay cả khi hắn tắm, hay khi nàng tắm rửa, có nhìn thấy nhau, nàng cũng đều không ngạc nhiên hay kinh sợ. Ngược lại, hắn lại cảm thấy hôn trộm Chước Tử là một tội ác tày trời, thật ra thì nàng không hề có khái niệm này, chẳng qua chỉ cảm thấy “Chưa được nàng đồng ý mà đã hôn nàng, việc này không công bằng, cũng không đúng”.
Trong nháy mắt, Chước Tử biến đổi bảy tám vẻ mặt khác nhau, kéo kéo ống tay áo của hắn, hỏi vào việc chính: “Bọn người của Ma giới có phải sẽ lại đến nữa hay không?”.
Thư Sinh trong lòng vẫn bi thương, đáp: “Chắc chắn sẽ còn đến nữa”.
Trái tim nhỏ bé của Chước Tử đập mạnh hơn hột chút: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không lẽ cứ ngồi chờ chết?”.
“Là chờ… nhưng không phải chờ chết, mà là chờ bọn chúng tới”.
Chước Tử nước mắt tuôn rơi, thế thì có gì khác nhau cơ chứ!
Thư Sinh cười cười, nói: “Yên tâm đi, có ta đây rồi”.
Chước Tử hơi ngước mắt nhìn, người kia vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, thật giống như cho dù trời có sập xuống, hắn cũng không sợ. Thư Sinh tự mình đánh giá, nếu như trong suy nghĩ của Chước Tử không hề có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân, điều này… Vẻ mặt phút chốc thoải mái hơn nhiều, cúi người nói với nàng: “Chước Tử, tối nay, chúng ta ngủ cùng nhau, có được không?”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rừng rậm ở Ma Giới giống như mê cung vậy. Những cành cây nhỏ, thấp, sà xuống rễ cây, giống như dây leo chằng chịt quấn vào nhau. Vừa nhảy ra khỏi cửa sổ là sa vào ngay mê cung.
Thư Sinh ôm Chước Tử bay về phía trước, lấy gió làm kiếm, quầng sáng kia vào chạm vào chỗ nào, chỗ đó liền bị chém tan thành mây khói. Chước Tử vừa hết choáng váng, tay nắm chặt ô run rẩy, cố hết sức chịu đựng, càng lúc càng run hơn. Thư Sinh ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Sẽ ra ngoài nhanh thôi, đưa ô cho ta”.
Chước Tử cắn răng nói: “Không sao!”.
Thư Sinh không hề nghĩ tới việc Ma Vương lại nhốt Chước Tử ở một nơi trồng toàn loại cây quỷ mị này, thảo nào, khi nãy, chỗ nào cũng có mùi của Chước Tử. Căn phòng kia chính là một cái vòng bảo hộ, ở bên trong thì không sao, ra đến bên ngoài, chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ, Chước Tử lại không còn một chút yêu lực nào.
Có ô che, cũng không ai có thể nhận ra bọn họ có gì khác thường. Thư Sinh bước đi nhanh hơn, ra khỏi rừng cây, chính là nơi tiếp giáp với nhân gian. Bước từng bước một, nhìn xuống Chước Tử, đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫn kiên trì nâng lên. Cúi người đặt nàng xuống, thu ô rồi lại ôm nàng quay trở về khách điếm.
Nhìn thấy trấn nhỏ quen thuộc, ngay cả hắn cũng cảm thấy một cảm giác thân thiết. Về đến khách điếm, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ một giấc là sẽ không sao”.
Nhìn thấy Chước Tử ở trong mơ mà chân mày nhăn lại, không biết là đang mơ thấy ác mộng gì. Thư Sinh cứ thế nhìn một lúc lâu, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu đun nước, pha trà cho Chước Tử. Đi qua cái bàn, trông thấy bên trên có đặt một phong thư, chữ viết ngoằn ngoèo, là do Chước Tử viết. Cầm lên đọc, liền bị lời mở đầu “Thư biệt ly” dọa cho sợ hết hồn. Đọc tiếp, đại ý chính là ta sắp bị người của Ma Giới tới bắt đi nấu canh rồi, chưởng quầy, ngươi đừng có mà lười biếng, cho dù có mưa có gió cũng phải mở cửa đón khách, tuyển lấy một tiểu nhị tốt. Nhìn hai trang giấy, cũng không hề thấy câu nào của Chước Tử dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt. Cuối cùng cũng nhìn thấy hai chữ “chăm sóc”, đọc thêm một chút, cũng là bảo hắn chăm sóc Đại Hoàng cho tốt! Đừng quên cho nó ăn!
Trong lòng ăn dấm chua kiểu này không quen cho lắm… Thư Sinh ngồi xuống mép giường, đọc thư tiếp. Sau đó còn nói, cho dù hắn là một đại cao thủ đi chăng nữa, cũng không được bắt nạt lũ yêu ở trong hậu viện, muốn mọi người cùng nhau chung sống hòa bình. Còn có, mỗi ngày tưới hoa, bón phân, định kỳ xới đất…
Thư Sinh thầm than trong lòng, hắn rõ ràng cũng cần có người chăm sóc, sao lại không dặn dò hắn chút nào chứ? Đọc xong một tờ, trên tay chỉ còn một tờ giấy mỏng cuối cùng, vừa nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bên trong, tim liền đập, đập… đập không ngừng.
“Thư Sinh đần, khách điếm giao cho ngươi bảo vệ”.
Hắn im lặng một lúc lâu, Chước Tử vẫn thường bảo hắn không được bán khách điếm, phải toàn tâm chăm lo cho khách điếm. Nhưng khi cảm thấy mình sắp chết, lại mang vật trân quý nhất đưa cho hắn bảo vệ. Nàng tin tưởng chính mình, cuối cùng là tin tưởng hắn. Nhìn sang Chước Tử đang say ngủ một lúc lâu, trái tim khẽ run lên, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra, ngay cả nhiệt độ trên môi cũng chưa cảm thấy được, đã không dám tiếp tục, sợ làm nàng thức giấc.
Chước Tử không hề hay biết, ở trong mơ vẫn còn đang bị quái thú cầm lang nha bổng đuổi theo, hô cứu mạng… Sắp bị ăn sạch mất rồi…
&&&&&
Ngày hôm sau, ngủ một mạch tới lúc mặt trời lên cao ba sào, Chước Tử mới thỏa mãn trở mình, khịt khịt mũi, mùi chăn này hình như không phải của mình. Hơi mở mắt, liền nhìn thấy màu chăn xám xịt, căn bản là không phù hợp với phong cách trong phòng nàng, rút ra kết luận… đây không phải là phòng của nàng.
Nàng vội vàng đứng dậy quan sát, a… là Thư Sinh. Sờ trên người, y phục vẫn còn. Bước xuống đất, duỗi lưng một cái. Ngồi xổm, hé mắt nhìn xuống, xuyên qua lớp ván gỗ dày, liền trông thấy Thư Sinh đang ở trước tủ tiền gảy gảy bàn tính, không thể không cười cười, thật là biết điều, không cần nàng phải thúc giục, cũng tự mở cửa làm ăn.
Trong phút chốc, cảm thấy cực kỳ vui mừng, im lặng, lại cảm thấy giống như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Cẩn thận nghĩ lại, vỗ đầu một cái, thôi xong, bọn Hồ Lô mập vẫn còn đang bị nàng nhốt ở trong đất! Mặc dù sau năm ngày, linh cầu sẽ tự động vỡ ra, nhưng bây giờ rốt cuộc đã qua năm ngày hay chưa?
Chước Tử nhảy lên thành cửa sổ, trong nháy mắt có loại cảm giác vừa thoát khỏi động ma, lại sắp sa chân vào hang sói. Bước từng bước một, chỉ cảm thấy mình sắp bị bọn họ đánh thành một xà tinh bệnh thứ hai. Bay người lên không trung, đã nhìn thấy trăm hoa đua sắc ở hậu viện, sôi nổi giống như họp chợ, đâu còn có dấu vết bị phong ấn? Hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ Thư Sinh thả bọn họ ra ngoài? Cũng có lý, nếu không, Thư Sinh sao lại bỗng nhiên chạy đến Ma Giới cứu nàng ra?
Lũ yêu vừa trông thấy Chước Tử, ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái. Điều này hoàn toàn không giống với suy nghĩ lúc trước của Chước Tử, nàng nhìn lại mình, còn sờ sờ mặt: “Trên mặt ta có vết bẩn hay sao?”.
Bách Thụ ca nhìn nàng chăm chú, không nói gì, chỉ chậc chậc sờ cằm.
Chước Tử quay sang, nhìn lại những người khác, đều là vẻ mặt này. Ngay lập tức đen mặt, siết tay: “Đây rút cục là phản ứng gì? Muốn đánh ta thì nhanh tới đây! Nào, lại đây, đánh!”.
Bà Bà giơ tay, hắng giọng nói: “Tối qua, bọn đệ biết Lão Đại trở lại, muốn bò qua cửa sổ vào thăm, cuối cùng lại nhìn thấy Thư Sinh đang hôn trộm tỷ”.
Chước Tử: “…”
Tân Nương vỗ vỗ đầu nàng, thật lòng nói: “Chúc mừng ngươi sắp rơi vào móng vuốt ma quỷ của Lão Đại”.
Mọi người rối rít vỗ vỗ nàng “Bảo trọng”, “Trân trọng”, “Mười tám năm sau lại là một hảo yêu quái”. Chước Tử đỏ mặt: “Sao ta không biết chuyện này chứ, toàn nói nhảm”.
Dứt lời, liền xoay người rời đi, gương mặt đỏ như phấn, vừa đi vừa lau miệng, trong lòng thầm nói không thể nào, nàng thật sự không hề cảm giác được cơ mà!
Đến tiền đường, trông thấy Thư Sinh, Chước Tử ngay lập tức trốn ra phía sau, ổn định lại tinh thần rồi mới đi ra ngoài. Thư Sinh nhìn thấy nàng, cười nói: “Dậy rồi à?”.
“Ừ”.
Chước Tử quan sát hắn, lắc đầu. Thư Sinh thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ, cười hỏi: “Sao thế?”.
“Không có gì”.
Mặc dù nàng nói là không có gì, nhưng khi Thư Sinh quay lưng về phía nàng, rõ ràng là có thể cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng kia. Tâm tình vốn không một gợn sóng lập tức bị kích động, chẳng lẽ hôm qua hắn vừa anh hùng cứu mỹ nhân thành công, sau đó Chước Tử cuối cùng cũng xiêu lòng với mình? Vậy là có thể tiến thêm một bước có phải không?
Chước Tử không nhịn được, nhân lúc không có khách, đưa tay chọc lưng của hắn. Nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, khiến cho Thư Sinh cảm thấy rất không được tự nhiên, đây là nàng sắp thổ lộ? Nhanh lên đi! Hắn sẽ lập tức gật đầu, sau đó nắm tay Chước Tử, chung bước bên nhau… Chờ đã, sao ánh mắt kia hoàn toàn nhìn không ra tình ý gì?
“Thư Sinh đần… Tối qua, ngươi… hôn trộm ta?”
“…”
Thư Sinh dừng một chút, quay người. Chước Tử nhìn sát vào hắn: “Chưởng quầy, nói thật đi!”.
“A… Có chút không nhịn được, liền…”
Chước Tử che miệng, thật sự là có hôn nhẹ! Đại thẩm bán rau nhà sát vách nói, nụ hôn đầu tiên trong đời của các cô nương gia là vô cùng đặc biệt, nhưng nàng không hề hay biết, cứ thế bị cướp đi! Không vui chút nào! Nàng đạp hắn một cái: “Hừ! Đồ Thư Sinh háo sắc!”.
Thư Sinh trong lòng thầm kêu khổ, quay người lại: “Chước…”
Nhưng Chước Tử đã nổi giận đùng đùng, chạy đi rồi. Hắn thở dài một cái, đúng là không nên làm chuyện như vậy, hắn lúc ấy thật sự là không kiềm chế được… Một lúc sau thấy đại thúc bán gạo nhà sát vách đi tới, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, cười nói: “Ông chủ Mễ sao lại tới đây, vào uống chén trà nhé”.
Ông chủ Mễ khoát tay, vuốt vuốt Đại Hoàng đang đứng vẫy đuôi ở cửa, nói: “Gốc hoa mộc lan của nhà cậu đẹp như thế, sao lại chặt đi, lâu năm như vậy, thật là đáng tiếc a…”
Thư Sinh nháy mắt mấy cái, nghĩ ra, chắc là hai ngày trước, khi lũ yêu bị nhốt trong linh cầu, bị hàng xóm chú ý, lập tức tỏ ra cực lỳ kinh ngạc: “Gốc mộc lan kia chẳng phải vẫn ở chỗ này hay sao?”.
Mễ đại thúc nháy mắt mấy cái: “Không thể nào!”.
“Đúng là ở kia, không tin thúc tới nhìn xem”.
“Ơ? Ơ!”, Mễ đại thúc gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm thật rồi…”, cuối cùng lại nói: “Không chặt đi là tốt rồi, đều là bạn lâu năm trên phố, nhìn thành quen rồi”.
Thư Sinh cười cười gật đầu: “Ta sẽ không làm trái lời dặn dò của lão chưởng quầy”.
Đợi Mễ đại thúc đi rồi, hai tay hắn thu vào trong tay áo, nhìn cánh cửa có chút cũ rách, cười cười, muốn bảo vệ khách điếm này, thì ra không chỉ có lũ yêu trong hậu viện, còn có cả hàng xóm nữa.
Buổi tối đi ngủ, Chước Tử mới vừa vào trong đất, Đỗ Quyên lại hỏi: “Lão Đại, có phải Ma Giới không nhằm vào cô nữa? Sao cả ngày nay không có chút động tĩnh gì?”
Chước Tử dừng một chút, di chuyển đến vị trí thoải mái, duỗi thân cành: “Không biết nữa, có thể là thế, Thư Sinh trông thế thôi, nhưng rất lợi hại đấy”.
Hồ Lô mập đung đưa trên giàn: “Vậy mà cô còn dám đạp hắn”.
“…Sau này không cho nhìn lén nữa! Nếu còn nhìn lén, ta sẽ đạp bẹp!”
Bách Thụ ca lẩm bẩm: “Thư Sinh kia hôn trộm cô cũng không bị đạp bẹp…”
Không đợi Tân Nương nhấc chân, Chước Tử đã nhảy ra, nhanh chân đá một cái “A…”. Mọi người ngửa đầu chăm chú nhìn về phương xa, hướng mà Bách Thụ ca bay đi, âm thầm mặc niệm… Anh hùng, hẹn gặp lại!
Mặt trời vừa ló dạng, những giọt sương còn đọng trên những chiếc lá, chầm chậm chảy xuống, thật đúng là một sớm mai tươi đẹp.
Chước Tử ngáp một cái, bước ra khỏi bồn hoa, tinh thần sảng khoái. Đi tới tiền đường, vừa xếp xong bàn ghế, liền trông thấy Thư Sinh đang đứng không xa lắm, nàng nhìn hắn: “Chưởng quầy, chào buổi sáng”.
Thư Sinh hơi khựng lại, sau đó bước lại gần, nhìn Chước Tử nói: “Sau này sẽ không làm những việc khiến nàng không vui nữa”.
Chước Tử mờ mịt, cuối cùng nhìn hắn chằm chằm: “Thư Sinh đần, ngươi đã làm gì để ta không vui rồi?”.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Thư Sinh trong lòng âm thầm gạt lệ, hắn đã quên mất, một thân Chước Tử căn bản toàn là thịt, mà khối thịt kia lại không mảy may có chút tình cảm yêu đương nào. Ngay cả khi hắn tắm, hay khi nàng tắm rửa, có nhìn thấy nhau, nàng cũng đều không ngạc nhiên hay kinh sợ. Ngược lại, hắn lại cảm thấy hôn trộm Chước Tử là một tội ác tày trời, thật ra thì nàng không hề có khái niệm này, chẳng qua chỉ cảm thấy “Chưa được nàng đồng ý mà đã hôn nàng, việc này không công bằng, cũng không đúng”.
Trong nháy mắt, Chước Tử biến đổi bảy tám vẻ mặt khác nhau, kéo kéo ống tay áo của hắn, hỏi vào việc chính: “Bọn người của Ma giới có phải sẽ lại đến nữa hay không?”.
Thư Sinh trong lòng vẫn bi thương, đáp: “Chắc chắn sẽ còn đến nữa”.
Trái tim nhỏ bé của Chước Tử đập mạnh hơn hột chút: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không lẽ cứ ngồi chờ chết?”.
“Là chờ… nhưng không phải chờ chết, mà là chờ bọn chúng tới”.
Chước Tử nước mắt tuôn rơi, thế thì có gì khác nhau cơ chứ!
Thư Sinh cười cười, nói: “Yên tâm đi, có ta đây rồi”.
Chước Tử hơi ngước mắt nhìn, người kia vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, thật giống như cho dù trời có sập xuống, hắn cũng không sợ. Thư Sinh tự mình đánh giá, nếu như trong suy nghĩ của Chước Tử không hề có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân, điều này… Vẻ mặt phút chốc thoải mái hơn nhiều, cúi người nói với nàng: “Chước Tử, tối nay, chúng ta ngủ cùng nhau, có được không?”.