Chước Tử không có ăn sạch Thư Sinh, Thư Sinh cũng không có ăn nàng. Buổi sáng nhiều khách nhân đến đây, Chước Tử bận trước bận sau không có lúc nghỉ. Thư Sinh nhận tiền gõ bàn tính thỉnh thoảng lại nhìn cô gái mặc áo vải bố mỉm cười vui vẻ, sau đó lại sờ sờ cái mũi, ừm, không có việc gì. Thấy đã là giữa trưa, liền gọi nàng lại, rót cho nàng một chén trà.
Chước Tử nuốt nuốt, chuyện này chẳng khác gì việc giữa trưa ra tưới nước cho nàng, nàng tỏ ý nói: “Ta không khát.”
Thư Sinh nhìn môi của nàng, quả thực là vẫn hồng hồng, tinh khiết mềm mại như cánh hoa, bịt mũi, đem chén trà đẩy qua: “Uống đi.”
Nàng giận dữ uống xong, giống như uống một chén rượu, trong bụng như có lửa đốt, mặt lập tức đỏ, bỏng chết mất bỏng chết mất! Bỗng dưng nhớ tới: “Đến lúc ăn trưa rồi, chưởng quầy, để ta đem một chén canh thập toàn đại bổ cho ngươi nhé.”
Thư Sinh sắc mặt trắng nhợt: “Chước…Tử…”
Vừa vào phòng bếp, Đỗ Quyên đã nhào tới, sống chết không cho nàng đi: “Chước Tử, Thư Sinh kia không đơn giản! Ngươi đừng làm gì hắn nữa, nếu không cũng bị thổi lên trời gặp tiên quân nha!”
Chước Tử nhăn khóe miệng: “Ta biết hắn không đơn giản, nhưng ta cũng không yếu kém đến độ bị hắn một chưởng đánh bay đâu.”
Đỗ Quyên cười khan hai tiếng: “Ngươi có biết sáng hôm nay con Dã Trư tinh đã tới không? Nó muốn đánh lén sau lưng ngươi, kết quả chúng ta chính mắt nhìn thấy nó bị Thư Sinh dùng một ngón tay thổi bay, không tốn chút một chút sức lực nào.”
Con Dã Trư tinh kia Chước Tử cũng đã gặp, công lực so với nàng cũng không chênh lệch lắm, mà Thư Sinh chỉ dùng một ngón tay mà hất văng nó đi rồi. Chước Tử ưu thương sờ sờ bụng, vẫn thật là nóng, với dấu hiệu này thì ngày sau vẫn tiếp tục bị nóng thế đây.
Buổi tối đóng cửa, Chước Tử trở lại bồn hoa, đang chuẩn bị ngủ, mới nhớ ra phải ngả bài với Thư Sinh. Cho dù không phải là cao nhân, ít nhất cũng phải biết mục đích của hắn là gì, pháp thuật cao cường như vậy người nào lại chạy đến cái khách điếm này chứ. Nghĩ xong, Chước tử động thân đi lên, xông vào phòng Thư Sinh, theo cửa sổ bò vào.
Trong phòng, sương mù quẩn quanh, mờ ảo như tiên cảnh, một luồng không khí dày bốc lên. Hai mắt Chước Tử lóe sáng, Thư Sinh này thật sự không đơn giản, chắc là Tán tiên tu hành ở nhân gian. Bỗng tiếng dội nước ào ào lọt vào tai, nàng nhức đầu, hình như có cái gì không đúng. Nhìn thấy sương mù ngưng tụ sau tấm bình phong, liền nhanh nhẹn nhảy qua, kẻo lại để hắn chạy thoát!
Kết quả vừa mới lộ mặt, thiếu chút nữa ngã lăn ra. Cái này là tiên cảnh cái gì chứ, căn bản là Thư Sinh đang tắm rửa trong phòng.
Thư Sinh ngâm người trong bồn tắm, ngửa cổ lên, trên mặt còn để cái khăn bốc hơi nóng. Chước Tử đi hai vòng quanh thùng gỗ, không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay để trần của hắn, đúng là một tên thư sinh vừa trắng lại vừa mềm, dương khí tinh khiết, ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn một ngụm nuốt trọn.
“Này, Thư Sinh, ngươi có thể nhìn thấy ta có phải không? Ta chọc ngươi như thế, hẳn là có cảm giác đúng không?”. Thấy hắn không đáp trả, Chước Tử đứng thẳng người chống nạnh, “Đỗ Quyên nói, bọn họ tận mắt nhìn thấy ngươi đuổi Dã Trư tinh đi, nói mau, ngươi tới khách điếm này để làm cái gì.”
Thư Sinh giống như hoàn toàn không nghe thấy, Chước Tử nóng ruột nóng gan, thiếu chút nữa là nhào tới túm hắn trong nước túm ra đại chiến ba trăm hiệp: “Ngươi không nói ta sẽ không đi đâu!”
Im lặng một hồi, Chước Tử khịt khịt mũi, nghiêng đầu ra bên ngoài ngửi ngửi, vội vàng đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Thư Sinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lấy khăn mặt ra, lẩm bẩm tự nói: “Hoa Yêu chẳng lẽ không có nhận thức nam nữ thụ thụ bất thân…”
Chước Tử ra khỏi cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường lơ lửng ở bên ngoài khách điếm, hai tên quỷ thấy nàng, liền quát to: “Tiểu yêu kia, còn không mau thu thiên la địa võng lại!”
Vân Thường liền mở cửa phòng, lao tới bên cạnh Chước Tử, gấp gáp nói: “Bọn họ muốn mang ta đi chuyển thế đầu thai, ta bây giờ không thể đi được, ta muốn tìm hồn phách đạo sĩ trở về.”
“Chờ một chút!”, Chước Tử kéo mặt nàng, “Bỏ qua giờ đầu thai sẽ không còn cơ hội, hơn nữa nếu ngươi có thể đánh thắng được Dã Trư tinh ngươi đã sớm đi rồi, còn chần chừ đến giờ, ngươi muốn chịu chết sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường nhanh chóng rơi lệ: “Nếu ta đi rồi không ai kiềm chế hồn phách của đạo sĩ, Dã Trư tinh rất nhanh sẽ thừa dịp chàng chưa có chuẩn bị mà lấy đi hồn phách cuối cùng. Ta không thể đi, ta muốn giúp đạo sĩ tìm trở về.”
Chước Tử chần chờ trong chốc lát, Hắc Bạch Vô Thường lại tiếp tục phá trận, còn lầu hai khách điếm Cẩm Tú phía đối diện, thân ảnh đạo sĩ mơ hồ xuất hiện, trong tay nắm chắc trường kiếm Đào mộc, tựa hồ là nếu nữ quỷ không ngoan ngoãn đi đầu thai, liền bắt nàng như một du hồn. Nàng quát một tiếng: “Bà Bà, giúp ta bày trận!”, trong nháy mắt dây thường xuân từ bốn phía xoắn tới, từ nóc nhà tới tảng đá trước cửa khách điếm, cẩn thận bao bọc kín mít. Hành lang nơi Chước Tử đứng, đều xanh biếc một mảnh.
Vân Thường đã phi thân ra ngoài, Chước Tử theo sát phía sau. Hắc Bạch Vô Thường muốn đuổi theo, lại bị dây thường xuân ngăn trở đường đi. Đạo sĩ vừa niệm chú thuật, liền nhìn thấy trên chân quấn rất nhiều cành hoa. Tân Nương cười quyến rũ: “Ngươi nên biết điều đợi nơi này một chút đi, đừng có cản trở Lão Đại của chúng ta làm việc!”
Nếu mình có thêm Vân Thường, Chước Tử nắm chắc phần thắng với Dã Trư yêu tinh. Nhưng càng đi vào trong núi sâu, yêu khí hết sức nồng đậm, Vân Thường đã gần xông vào trong, không còn kịp ngăn cản.
Chước Tử không hiểu, căn bản chưa từng nói chuyện lại cũng không phải bạn bè thâm giao, vì cái gì mà Vân Thường nguyện ý làm những chuyện này. Nàng đã nghĩ tới rất nhiều lần rồi, nhưng căn bản là nghĩ không ra.
Đêm khuya, không tiếng người, xung quanh côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm nhẹ của dã thú. Chước Tử mặc dù là yêu, nhưng không giống như thú yêu, bọn họ là hoa yêu thuộc mộc luôn hướng về phía ánh mặt trời, dáng vẻ không giống như thú yêu thích xuất hành lúc nửa đêm, âm khí rất nặng. Đi một lúc lâu, mặc dù trên người lạnh toát, nhưng trong bụng lại thấy nóng như thiêu như đốt, y như phơi nắng giữa trưa vậy. Còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, thấy âm khí tụ lại phía trước, nàng liền nhanh nhẹn túm lấy Vân Thường: “Trư yêu đang ở trong sơn động trước mặt đấy.”
Vân Thường nghe thế, hai tay kết băng, tung hàn khí về phía trước, đóng băng trư yêu bên. Lát sau liền thấy Dã Trư tinh nhảy vọt ra, mặc giáp trụ màu nâu, nhe răng nanh nhọn hoắt, cầm trong tay lang nha bổng cười lạnh: “Ta không đi tìm bọn ngươi, bọn ngươi đã từ tìm tới cửa rồi.”
Chước Tử khẽ che ở phía trước Vân Thường, lạnh giọng: “Ngươi đoạt hồn phách của người thường, hai tay nhuốm máu, sau này còn muốn thành tiên sao?”
Trư Yêu cười lạnh: “Bản thân ta cũng không tin tiên nhân của Thiên đình hai tay cũng đều sạch sẽ chưa từng giết người, chưa từng hành động như yêu quái. Kẻ mạnh thống trị thiên hạ, kẻ yếu chính là đá kê chân. Đạo sĩ kia dương khí tinh khiết, ta mất công phu lớn như vậy mới đoạt được phân nửa hồn phách, nếu không phải là nữ quỷ này nhiều lần cản trở, ta đã sớm thành công rồi. Hiện giờ vừa hay, giết hai người các ngươi thì có thể dễ dàng giết được đạo sĩ kia rồi.”
Dứt lời, Trư yêu vung Lang Nha bổng từng bước tiến tới, cách xa cả chục trượng mà nháy mắt đã ở trước mặt, thứ nhọn dài kia gần như đâm vào gương mặt trắng nõn, Chước Tử khẽ cúi người, nâng tay đánh vào trên khuỷu tay hắn, vốn định chụp lấy cánh tay hắn để tước lấy binh khí trước rồi tính tiếp, ai dè thấy tay đau đớn, thì thấy khuỷu tay kia bất thình lình vung lên, vội thu chưởng về đã thấy có máu.
Dải lụa từ trong tay áo Vân Thường bay ra, hòa với hàn khí băng sương cuốn lấy toàn thân hắn, Dã Trư tinh hét lớn một tiếng, đập vào lỗ tai hai người gây đau đớn, lụa trắng liền rung lên.
Chước Tử nhón chân lùi lại ba trượng, chân vừa chạm đất liền mọc lên một đóa thược dược to lớn, trên mặt cánh hoa sắc trắng tràn ngập, tầng tầng hồng nhạt tản ra như sóng biển mãnh liệt trải rộng. Trư yêu phóng lên cao, giương gậy lớn lao đến, vừa mới vào hoa trận, liền hoa mắt, chân tay bị giữ chặt.
Cánh hoa mềm mại không xương từng tầng từng tầng nhốt trư yêu, càng giãy dụa mạnh càng bị cánh hoa siết chặt, cho đến khi không còn khí lực, bị cánh hoa hấp thu từng chút từng chút một, nghiền nát bên trong, cuối cùng hòa trộn vào cùng đóa hoa, rơi xuống đất thành một nụ hoa Thược Dược.
Chước Tử thở phào một cái, lau mồ hôi trên trán, vỗ vỗ nụ hoa: “Trư yêu, ở lại đây mà tu hành cho tốt đi.”
Vân Thường nhẹ nhàng bước tới: “Hồn phách đâu rồi?”
Chước Tử xòe bàn tay, một viên quang cầu nằm yên tĩnh trong đó. Nàng nhét vào trong tay Vân Thường: “Chân ta không còn có khí lực nữa, ngươi mang về trước cho đạo sĩ ăn đi.”
Vân Thường cảm kích cầm lấy: “Tạ ơn cô nương.”
Chước Tử xua xua tay, đợi Vân Thường đi rồi, nàng mới sờ cằm trầm tư, cứ nói Vân Thường mơ mơ hồ hồ đi cứu một đạo sĩ chẳng có giao tình gì, thế nhưng nàng cùng Vân Thường cũng không thân quen, sao bỗng nhiên lại có lòng tốt đi giúp nàng ta? Nàng ngửa mặt lên nhìn trời đêm rằm, chỉ thấy mây đen che kín mặt trăng, liền cảm khái: “Xem ra ta thật sự là một con yêu tốt mà.”
Trong rừng truyền đến một tiếng cười khẽ, lạnh lùng vô tình, lại mang theo sát khí. Chước Tử run lên: “Ai?”
Âm thanh như tiếng chuông vang lại lạnh như băng: “Hoa yêu nhỏ bé lại dám ở trên quỷ sơn của ta giương oai, nếu như ngươi tình nguyện thay thế Trư yêu hàng năm cống nạp mỹ nhân tiền tài, thì ta tha cho một đường sống, nếu không, thành một hồn ma Thược Dược đi.”
Chước Tử khựng lại, thế mà chọc đến sơn quỷ rồi. Sơn quỷ là kẻ đứng đầu một ngọn núi, những yêu vật cư trú ở đây đều phải ngoan ngoãn nghe lời, hàng năm cung phụng. Nàng vốn tưởng rằng Trư yêu chỉ đi ngang qua nơi này, lại không nghĩ rằng là tay sai cho sơn quỷ. Cái này xong rồi, cho dù có ngàn năm đạo hạnh cũng đánh không lại nó.
Sơn quỷ còn chưa hiện thân mà lệ khí càng lúc càng đến gần, Chước Tử bước chân cứng ngắc, chạy đi đâu cũng không ổn, cả ngọn núi này nó có thể điều khiển. Nếu lừa gạt nó trốn về khách điếm, đến lúc cả lũ quỷ quái trong núi bao vây bốn phía đánh lại, cả trấn nhỏ sẽ đều gặp phải tai ương. Đang chờ sơn quỷ tấn công, thì một trận gió mát bỗng nổi lên, thổi tóc đen bay loạn, phe phẩy trên mặt, tay áo tung bay hỗn loạn, chỉ thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của một nam tử cao lớn.
Đường cong gò má nam tử tự nhiên nhu hòa, không mang theo nửa phần lệ khí, trên môi mang theo ý cười bí ẩn, thong dong lại có chút phong lưu, khóe môi nhếch lên đường cong quyến rũ, khiến hồn bay phách loạn. Tựa hồ chỉ cần giơ tay lên, liền có thể điên đảo thiên hạ này ngay lập tức.
Chước Tử sững sờ trong chốc lát, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn này, rất không hình tượng mà che mũi, nội tâm gào thét, thật sự quá soái rồi, nàng sắp chảy máu mũi đến nơi rồi! Không những đẹp trai như vậy, không những trấn định tự nhiên như vậy, không những… Không đúng, vị soái ca này, ngươi từ đâu xuất hiện vậy?
Nam tử khẽ mở miệng, không có một chút sát khí còn nở nụ cười dễ gần, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Cút!”
Âm cuối hạ xuống, trong núi lặng yên không tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi vạn vật, vang lên tiếng xột xoạt. Chốc lát, khí tức của sơn quỷ biến mất, ánh trăng rọi khắp núi rừng, nhuộm trắng mặt đất, chiếu lên gương mặt tuấn tú của thanh sam nam tử, tựa như thần tiên giáng thế, Chước Tử cầm lòng không được, lỗ mũi nóng lên…
Chước Tử không có ăn sạch Thư Sinh, Thư Sinh cũng không có ăn nàng. Buổi sáng nhiều khách nhân đến đây, Chước Tử bận trước bận sau không có lúc nghỉ. Thư Sinh nhận tiền gõ bàn tính thỉnh thoảng lại nhìn cô gái mặc áo vải bố mỉm cười vui vẻ, sau đó lại sờ sờ cái mũi, ừm, không có việc gì. Thấy đã là giữa trưa, liền gọi nàng lại, rót cho nàng một chén trà.
Chước Tử nuốt nuốt, chuyện này chẳng khác gì việc giữa trưa ra tưới nước cho nàng, nàng tỏ ý nói: “Ta không khát.”
Thư Sinh nhìn môi của nàng, quả thực là vẫn hồng hồng, tinh khiết mềm mại như cánh hoa, bịt mũi, đem chén trà đẩy qua: “Uống đi.”
Nàng giận dữ uống xong, giống như uống một chén rượu, trong bụng như có lửa đốt, mặt lập tức đỏ, bỏng chết mất bỏng chết mất! Bỗng dưng nhớ tới: “Đến lúc ăn trưa rồi, chưởng quầy, để ta đem một chén canh thập toàn đại bổ cho ngươi nhé.”
Thư Sinh sắc mặt trắng nhợt: “Chước…Tử…”
Vừa vào phòng bếp, Đỗ Quyên đã nhào tới, sống chết không cho nàng đi: “Chước Tử, Thư Sinh kia không đơn giản! Ngươi đừng làm gì hắn nữa, nếu không cũng bị thổi lên trời gặp tiên quân nha!”
Chước Tử nhăn khóe miệng: “Ta biết hắn không đơn giản, nhưng ta cũng không yếu kém đến độ bị hắn một chưởng đánh bay đâu.”
Đỗ Quyên cười khan hai tiếng: “Ngươi có biết sáng hôm nay con Dã Trư tinh đã tới không? Nó muốn đánh lén sau lưng ngươi, kết quả chúng ta chính mắt nhìn thấy nó bị Thư Sinh dùng một ngón tay thổi bay, không tốn chút một chút sức lực nào.”
Con Dã Trư tinh kia Chước Tử cũng đã gặp, công lực so với nàng cũng không chênh lệch lắm, mà Thư Sinh chỉ dùng một ngón tay mà hất văng nó đi rồi. Chước Tử ưu thương sờ sờ bụng, vẫn thật là nóng, với dấu hiệu này thì ngày sau vẫn tiếp tục bị nóng thế đây.
Buổi tối đóng cửa, Chước Tử trở lại bồn hoa, đang chuẩn bị ngủ, mới nhớ ra phải ngả bài với Thư Sinh. Cho dù không phải là cao nhân, ít nhất cũng phải biết mục đích của hắn là gì, pháp thuật cao cường như vậy người nào lại chạy đến cái khách điếm này chứ. Nghĩ xong, Chước tử động thân đi lên, xông vào phòng Thư Sinh, theo cửa sổ bò vào.
Trong phòng, sương mù quẩn quanh, mờ ảo như tiên cảnh, một luồng không khí dày bốc lên. Hai mắt Chước Tử lóe sáng, Thư Sinh này thật sự không đơn giản, chắc là Tán tiên tu hành ở nhân gian. Bỗng tiếng dội nước ào ào lọt vào tai, nàng nhức đầu, hình như có cái gì không đúng. Nhìn thấy sương mù ngưng tụ sau tấm bình phong, liền nhanh nhẹn nhảy qua, kẻo lại để hắn chạy thoát!
Kết quả vừa mới lộ mặt, thiếu chút nữa ngã lăn ra. Cái này là tiên cảnh cái gì chứ, căn bản là Thư Sinh đang tắm rửa trong phòng.
Thư Sinh ngâm người trong bồn tắm, ngửa cổ lên, trên mặt còn để cái khăn bốc hơi nóng. Chước Tử đi hai vòng quanh thùng gỗ, không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay để trần của hắn, đúng là một tên thư sinh vừa trắng lại vừa mềm, dương khí tinh khiết, ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn một ngụm nuốt trọn.
“Này, Thư Sinh, ngươi có thể nhìn thấy ta có phải không? Ta chọc ngươi như thế, hẳn là có cảm giác đúng không?”. Thấy hắn không đáp trả, Chước Tử đứng thẳng người chống nạnh, “Đỗ Quyên nói, bọn họ tận mắt nhìn thấy ngươi đuổi Dã Trư tinh đi, nói mau, ngươi tới khách điếm này để làm cái gì.”
Thư Sinh giống như hoàn toàn không nghe thấy, Chước Tử nóng ruột nóng gan, thiếu chút nữa là nhào tới túm hắn trong nước túm ra đại chiến ba trăm hiệp: “Ngươi không nói ta sẽ không đi đâu!”
Im lặng một hồi, Chước Tử khịt khịt mũi, nghiêng đầu ra bên ngoài ngửi ngửi, vội vàng đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Thư Sinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lấy khăn mặt ra, lẩm bẩm tự nói: “Hoa Yêu chẳng lẽ không có nhận thức nam nữ thụ thụ bất thân…”
Chước Tử ra khỏi cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường lơ lửng ở bên ngoài khách điếm, hai tên quỷ thấy nàng, liền quát to: “Tiểu yêu kia, còn không mau thu thiên la địa võng lại!”
Vân Thường liền mở cửa phòng, lao tới bên cạnh Chước Tử, gấp gáp nói: “Bọn họ muốn mang ta đi chuyển thế đầu thai, ta bây giờ không thể đi được, ta muốn tìm hồn phách đạo sĩ trở về.”
“Chờ một chút!”, Chước Tử kéo mặt nàng, “Bỏ qua giờ đầu thai sẽ không còn cơ hội, hơn nữa nếu ngươi có thể đánh thắng được Dã Trư tinh ngươi đã sớm đi rồi, còn chần chừ đến giờ, ngươi muốn chịu chết sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường nhanh chóng rơi lệ: “Nếu ta đi rồi không ai kiềm chế hồn phách của đạo sĩ, Dã Trư tinh rất nhanh sẽ thừa dịp chàng chưa có chuẩn bị mà lấy đi hồn phách cuối cùng. Ta không thể đi, ta muốn giúp đạo sĩ tìm trở về.”
Chước Tử chần chờ trong chốc lát, Hắc Bạch Vô Thường lại tiếp tục phá trận, còn lầu hai khách điếm Cẩm Tú phía đối diện, thân ảnh đạo sĩ mơ hồ xuất hiện, trong tay nắm chắc trường kiếm Đào mộc, tựa hồ là nếu nữ quỷ không ngoan ngoãn đi đầu thai, liền bắt nàng như một du hồn. Nàng quát một tiếng: “Bà Bà, giúp ta bày trận!”, trong nháy mắt dây thường xuân từ bốn phía xoắn tới, từ nóc nhà tới tảng đá trước cửa khách điếm, cẩn thận bao bọc kín mít. Hành lang nơi Chước Tử đứng, đều xanh biếc một mảnh.
Vân Thường đã phi thân ra ngoài, Chước Tử theo sát phía sau. Hắc Bạch Vô Thường muốn đuổi theo, lại bị dây thường xuân ngăn trở đường đi. Đạo sĩ vừa niệm chú thuật, liền nhìn thấy trên chân quấn rất nhiều cành hoa. Tân Nương cười quyến rũ: “Ngươi nên biết điều đợi nơi này một chút đi, đừng có cản trở Lão Đại của chúng ta làm việc!”
Nếu mình có thêm Vân Thường, Chước Tử nắm chắc phần thắng với Dã Trư yêu tinh. Nhưng càng đi vào trong núi sâu, yêu khí hết sức nồng đậm, Vân Thường đã gần xông vào trong, không còn kịp ngăn cản.
Chước Tử không hiểu, căn bản chưa từng nói chuyện lại cũng không phải bạn bè thâm giao, vì cái gì mà Vân Thường nguyện ý làm những chuyện này. Nàng đã nghĩ tới rất nhiều lần rồi, nhưng căn bản là nghĩ không ra.
Đêm khuya, không tiếng người, xung quanh côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm nhẹ của dã thú. Chước Tử mặc dù là yêu, nhưng không giống như thú yêu, bọn họ là hoa yêu thuộc mộc luôn hướng về phía ánh mặt trời, dáng vẻ không giống như thú yêu thích xuất hành lúc nửa đêm, âm khí rất nặng. Đi một lúc lâu, mặc dù trên người lạnh toát, nhưng trong bụng lại thấy nóng như thiêu như đốt, y như phơi nắng giữa trưa vậy. Còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, thấy âm khí tụ lại phía trước, nàng liền nhanh nhẹn túm lấy Vân Thường: “Trư yêu đang ở trong sơn động trước mặt đấy.”
Vân Thường nghe thế, hai tay kết băng, tung hàn khí về phía trước, đóng băng trư yêu bên. Lát sau liền thấy Dã Trư tinh nhảy vọt ra, mặc giáp trụ màu nâu, nhe răng nanh nhọn hoắt, cầm trong tay lang nha bổng cười lạnh: “Ta không đi tìm bọn ngươi, bọn ngươi đã từ tìm tới cửa rồi.”
Chước Tử khẽ che ở phía trước Vân Thường, lạnh giọng: “Ngươi đoạt hồn phách của người thường, hai tay nhuốm máu, sau này còn muốn thành tiên sao?”
Trư Yêu cười lạnh: “Bản thân ta cũng không tin tiên nhân của Thiên đình hai tay cũng đều sạch sẽ chưa từng giết người, chưa từng hành động như yêu quái. Kẻ mạnh thống trị thiên hạ, kẻ yếu chính là đá kê chân. Đạo sĩ kia dương khí tinh khiết, ta mất công phu lớn như vậy mới đoạt được phân nửa hồn phách, nếu không phải là nữ quỷ này nhiều lần cản trở, ta đã sớm thành công rồi. Hiện giờ vừa hay, giết hai người các ngươi thì có thể dễ dàng giết được đạo sĩ kia rồi.”
Dứt lời, Trư yêu vung Lang Nha bổng từng bước tiến tới, cách xa cả chục trượng mà nháy mắt đã ở trước mặt, thứ nhọn dài kia gần như đâm vào gương mặt trắng nõn, Chước Tử khẽ cúi người, nâng tay đánh vào trên khuỷu tay hắn, vốn định chụp lấy cánh tay hắn để tước lấy binh khí trước rồi tính tiếp, ai dè thấy tay đau đớn, thì thấy khuỷu tay kia bất thình lình vung lên, vội thu chưởng về đã thấy có máu.
Dải lụa từ trong tay áo Vân Thường bay ra, hòa với hàn khí băng sương cuốn lấy toàn thân hắn, Dã Trư tinh hét lớn một tiếng, đập vào lỗ tai hai người gây đau đớn, lụa trắng liền rung lên.
Chước Tử nhón chân lùi lại ba trượng, chân vừa chạm đất liền mọc lên một đóa thược dược to lớn, trên mặt cánh hoa sắc trắng tràn ngập, tầng tầng hồng nhạt tản ra như sóng biển mãnh liệt trải rộng. Trư yêu phóng lên cao, giương gậy lớn lao đến, vừa mới vào hoa trận, liền hoa mắt, chân tay bị giữ chặt.
Cánh hoa mềm mại không xương từng tầng từng tầng nhốt trư yêu, càng giãy dụa mạnh càng bị cánh hoa siết chặt, cho đến khi không còn khí lực, bị cánh hoa hấp thu từng chút từng chút một, nghiền nát bên trong, cuối cùng hòa trộn vào cùng đóa hoa, rơi xuống đất thành một nụ hoa Thược Dược.
Chước Tử thở phào một cái, lau mồ hôi trên trán, vỗ vỗ nụ hoa: “Trư yêu, ở lại đây mà tu hành cho tốt đi.”
Vân Thường nhẹ nhàng bước tới: “Hồn phách đâu rồi?”
Chước Tử xòe bàn tay, một viên quang cầu nằm yên tĩnh trong đó. Nàng nhét vào trong tay Vân Thường: “Chân ta không còn có khí lực nữa, ngươi mang về trước cho đạo sĩ ăn đi.”
Vân Thường cảm kích cầm lấy: “Tạ ơn cô nương.”
Chước Tử xua xua tay, đợi Vân Thường đi rồi, nàng mới sờ cằm trầm tư, cứ nói Vân Thường mơ mơ hồ hồ đi cứu một đạo sĩ chẳng có giao tình gì, thế nhưng nàng cùng Vân Thường cũng không thân quen, sao bỗng nhiên lại có lòng tốt đi giúp nàng ta? Nàng ngửa mặt lên nhìn trời đêm rằm, chỉ thấy mây đen che kín mặt trăng, liền cảm khái: “Xem ra ta thật sự là một con yêu tốt mà.”
Trong rừng truyền đến một tiếng cười khẽ, lạnh lùng vô tình, lại mang theo sát khí. Chước Tử run lên: “Ai?”
Âm thanh như tiếng chuông vang lại lạnh như băng: “Hoa yêu nhỏ bé lại dám ở trên quỷ sơn của ta giương oai, nếu như ngươi tình nguyện thay thế Trư yêu hàng năm cống nạp mỹ nhân tiền tài, thì ta tha cho một đường sống, nếu không, thành một hồn ma Thược Dược đi.”
Chước Tử khựng lại, thế mà chọc đến sơn quỷ rồi. Sơn quỷ là kẻ đứng đầu một ngọn núi, những yêu vật cư trú ở đây đều phải ngoan ngoãn nghe lời, hàng năm cung phụng. Nàng vốn tưởng rằng Trư yêu chỉ đi ngang qua nơi này, lại không nghĩ rằng là tay sai cho sơn quỷ. Cái này xong rồi, cho dù có ngàn năm đạo hạnh cũng đánh không lại nó.
Sơn quỷ còn chưa hiện thân mà lệ khí càng lúc càng đến gần, Chước Tử bước chân cứng ngắc, chạy đi đâu cũng không ổn, cả ngọn núi này nó có thể điều khiển. Nếu lừa gạt nó trốn về khách điếm, đến lúc cả lũ quỷ quái trong núi bao vây bốn phía đánh lại, cả trấn nhỏ sẽ đều gặp phải tai ương. Đang chờ sơn quỷ tấn công, thì một trận gió mát bỗng nổi lên, thổi tóc đen bay loạn, phe phẩy trên mặt, tay áo tung bay hỗn loạn, chỉ thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của một nam tử cao lớn.
Đường cong gò má nam tử tự nhiên nhu hòa, không mang theo nửa phần lệ khí, trên môi mang theo ý cười bí ẩn, thong dong lại có chút phong lưu, khóe môi nhếch lên đường cong quyến rũ, khiến hồn bay phách loạn. Tựa hồ chỉ cần giơ tay lên, liền có thể điên đảo thiên hạ này ngay lập tức.
Chước Tử sững sờ trong chốc lát, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn này, rất không hình tượng mà che mũi, nội tâm gào thét, thật sự quá soái rồi, nàng sắp chảy máu mũi đến nơi rồi! Không những đẹp trai như vậy, không những trấn định tự nhiên như vậy, không những… Không đúng, vị soái ca này, ngươi từ đâu xuất hiện vậy?
Nam tử khẽ mở miệng, không có một chút sát khí còn nở nụ cười dễ gần, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Cút!”
Âm cuối hạ xuống, trong núi lặng yên không tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi vạn vật, vang lên tiếng xột xoạt. Chốc lát, khí tức của sơn quỷ biến mất, ánh trăng rọi khắp núi rừng, nhuộm trắng mặt đất, chiếu lên gương mặt tuấn tú của thanh sam nam tử, tựa như thần tiên giáng thế, Chước Tử cầm lòng không được, lỗ mũi nóng lên…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chước Tử không có ăn sạch Thư Sinh, Thư Sinh cũng không có ăn nàng. Buổi sáng nhiều khách nhân đến đây, Chước Tử bận trước bận sau không có lúc nghỉ. Thư Sinh nhận tiền gõ bàn tính thỉnh thoảng lại nhìn cô gái mặc áo vải bố mỉm cười vui vẻ, sau đó lại sờ sờ cái mũi, ừm, không có việc gì. Thấy đã là giữa trưa, liền gọi nàng lại, rót cho nàng một chén trà.
Chước Tử nuốt nuốt, chuyện này chẳng khác gì việc giữa trưa ra tưới nước cho nàng, nàng tỏ ý nói: “Ta không khát.”
Thư Sinh nhìn môi của nàng, quả thực là vẫn hồng hồng, tinh khiết mềm mại như cánh hoa, bịt mũi, đem chén trà đẩy qua: “Uống đi.”
Nàng giận dữ uống xong, giống như uống một chén rượu, trong bụng như có lửa đốt, mặt lập tức đỏ, bỏng chết mất bỏng chết mất! Bỗng dưng nhớ tới: “Đến lúc ăn trưa rồi, chưởng quầy, để ta đem một chén canh thập toàn đại bổ cho ngươi nhé.”
Thư Sinh sắc mặt trắng nhợt: “Chước…Tử…”
Vừa vào phòng bếp, Đỗ Quyên đã nhào tới, sống chết không cho nàng đi: “Chước Tử, Thư Sinh kia không đơn giản! Ngươi đừng làm gì hắn nữa, nếu không cũng bị thổi lên trời gặp tiên quân nha!”
Chước Tử nhăn khóe miệng: “Ta biết hắn không đơn giản, nhưng ta cũng không yếu kém đến độ bị hắn một chưởng đánh bay đâu.”
Đỗ Quyên cười khan hai tiếng: “Ngươi có biết sáng hôm nay con Dã Trư tinh đã tới không? Nó muốn đánh lén sau lưng ngươi, kết quả chúng ta chính mắt nhìn thấy nó bị Thư Sinh dùng một ngón tay thổi bay, không tốn chút một chút sức lực nào.”
Con Dã Trư tinh kia Chước Tử cũng đã gặp, công lực so với nàng cũng không chênh lệch lắm, mà Thư Sinh chỉ dùng một ngón tay mà hất văng nó đi rồi. Chước Tử ưu thương sờ sờ bụng, vẫn thật là nóng, với dấu hiệu này thì ngày sau vẫn tiếp tục bị nóng thế đây.
Buổi tối đóng cửa, Chước Tử trở lại bồn hoa, đang chuẩn bị ngủ, mới nhớ ra phải ngả bài với Thư Sinh. Cho dù không phải là cao nhân, ít nhất cũng phải biết mục đích của hắn là gì, pháp thuật cao cường như vậy người nào lại chạy đến cái khách điếm này chứ. Nghĩ xong, Chước tử động thân đi lên, xông vào phòng Thư Sinh, theo cửa sổ bò vào.
Trong phòng, sương mù quẩn quanh, mờ ảo như tiên cảnh, một luồng không khí dày bốc lên. Hai mắt Chước Tử lóe sáng, Thư Sinh này thật sự không đơn giản, chắc là Tán tiên tu hành ở nhân gian. Bỗng tiếng dội nước ào ào lọt vào tai, nàng nhức đầu, hình như có cái gì không đúng. Nhìn thấy sương mù ngưng tụ sau tấm bình phong, liền nhanh nhẹn nhảy qua, kẻo lại để hắn chạy thoát!
Kết quả vừa mới lộ mặt, thiếu chút nữa ngã lăn ra. Cái này là tiên cảnh cái gì chứ, căn bản là Thư Sinh đang tắm rửa trong phòng.
Thư Sinh ngâm người trong bồn tắm, ngửa cổ lên, trên mặt còn để cái khăn bốc hơi nóng. Chước Tử đi hai vòng quanh thùng gỗ, không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay để trần của hắn, đúng là một tên thư sinh vừa trắng lại vừa mềm, dương khí tinh khiết, ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn một ngụm nuốt trọn.
“Này, Thư Sinh, ngươi có thể nhìn thấy ta có phải không? Ta chọc ngươi như thế, hẳn là có cảm giác đúng không?”. Thấy hắn không đáp trả, Chước Tử đứng thẳng người chống nạnh, “Đỗ Quyên nói, bọn họ tận mắt nhìn thấy ngươi đuổi Dã Trư tinh đi, nói mau, ngươi tới khách điếm này để làm cái gì.”
Thư Sinh giống như hoàn toàn không nghe thấy, Chước Tử nóng ruột nóng gan, thiếu chút nữa là nhào tới túm hắn trong nước túm ra đại chiến ba trăm hiệp: “Ngươi không nói ta sẽ không đi đâu!”
Im lặng một hồi, Chước Tử khịt khịt mũi, nghiêng đầu ra bên ngoài ngửi ngửi, vội vàng đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Thư Sinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lấy khăn mặt ra, lẩm bẩm tự nói: “Hoa Yêu chẳng lẽ không có nhận thức nam nữ thụ thụ bất thân…”
Chước Tử ra khỏi cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường lơ lửng ở bên ngoài khách điếm, hai tên quỷ thấy nàng, liền quát to: “Tiểu yêu kia, còn không mau thu thiên la địa võng lại!”
Vân Thường liền mở cửa phòng, lao tới bên cạnh Chước Tử, gấp gáp nói: “Bọn họ muốn mang ta đi chuyển thế đầu thai, ta bây giờ không thể đi được, ta muốn tìm hồn phách đạo sĩ trở về.”
“Chờ một chút!”, Chước Tử kéo mặt nàng, “Bỏ qua giờ đầu thai sẽ không còn cơ hội, hơn nữa nếu ngươi có thể đánh thắng được Dã Trư tinh ngươi đã sớm đi rồi, còn chần chừ đến giờ, ngươi muốn chịu chết sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường nhanh chóng rơi lệ: “Nếu ta đi rồi không ai kiềm chế hồn phách của đạo sĩ, Dã Trư tinh rất nhanh sẽ thừa dịp chàng chưa có chuẩn bị mà lấy đi hồn phách cuối cùng. Ta không thể đi, ta muốn giúp đạo sĩ tìm trở về.”
Chước Tử chần chờ trong chốc lát, Hắc Bạch Vô Thường lại tiếp tục phá trận, còn lầu hai khách điếm Cẩm Tú phía đối diện, thân ảnh đạo sĩ mơ hồ xuất hiện, trong tay nắm chắc trường kiếm Đào mộc, tựa hồ là nếu nữ quỷ không ngoan ngoãn đi đầu thai, liền bắt nàng như một du hồn. Nàng quát một tiếng: “Bà Bà, giúp ta bày trận!”, trong nháy mắt dây thường xuân từ bốn phía xoắn tới, từ nóc nhà tới tảng đá trước cửa khách điếm, cẩn thận bao bọc kín mít. Hành lang nơi Chước Tử đứng, đều xanh biếc một mảnh.
Vân Thường đã phi thân ra ngoài, Chước Tử theo sát phía sau. Hắc Bạch Vô Thường muốn đuổi theo, lại bị dây thường xuân ngăn trở đường đi. Đạo sĩ vừa niệm chú thuật, liền nhìn thấy trên chân quấn rất nhiều cành hoa. Tân Nương cười quyến rũ: “Ngươi nên biết điều đợi nơi này một chút đi, đừng có cản trở Lão Đại của chúng ta làm việc!”
Nếu mình có thêm Vân Thường, Chước Tử nắm chắc phần thắng với Dã Trư yêu tinh. Nhưng càng đi vào trong núi sâu, yêu khí hết sức nồng đậm, Vân Thường đã gần xông vào trong, không còn kịp ngăn cản.
Chước Tử không hiểu, căn bản chưa từng nói chuyện lại cũng không phải bạn bè thâm giao, vì cái gì mà Vân Thường nguyện ý làm những chuyện này. Nàng đã nghĩ tới rất nhiều lần rồi, nhưng căn bản là nghĩ không ra.
Đêm khuya, không tiếng người, xung quanh côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm nhẹ của dã thú. Chước Tử mặc dù là yêu, nhưng không giống như thú yêu, bọn họ là hoa yêu thuộc mộc luôn hướng về phía ánh mặt trời, dáng vẻ không giống như thú yêu thích xuất hành lúc nửa đêm, âm khí rất nặng. Đi một lúc lâu, mặc dù trên người lạnh toát, nhưng trong bụng lại thấy nóng như thiêu như đốt, y như phơi nắng giữa trưa vậy. Còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, thấy âm khí tụ lại phía trước, nàng liền nhanh nhẹn túm lấy Vân Thường: “Trư yêu đang ở trong sơn động trước mặt đấy.”
Vân Thường nghe thế, hai tay kết băng, tung hàn khí về phía trước, đóng băng trư yêu bên. Lát sau liền thấy Dã Trư tinh nhảy vọt ra, mặc giáp trụ màu nâu, nhe răng nanh nhọn hoắt, cầm trong tay lang nha bổng cười lạnh: “Ta không đi tìm bọn ngươi, bọn ngươi đã từ tìm tới cửa rồi.”
Chước Tử khẽ che ở phía trước Vân Thường, lạnh giọng: “Ngươi đoạt hồn phách của người thường, hai tay nhuốm máu, sau này còn muốn thành tiên sao?”
Trư Yêu cười lạnh: “Bản thân ta cũng không tin tiên nhân của Thiên đình hai tay cũng đều sạch sẽ chưa từng giết người, chưa từng hành động như yêu quái. Kẻ mạnh thống trị thiên hạ, kẻ yếu chính là đá kê chân. Đạo sĩ kia dương khí tinh khiết, ta mất công phu lớn như vậy mới đoạt được phân nửa hồn phách, nếu không phải là nữ quỷ này nhiều lần cản trở, ta đã sớm thành công rồi. Hiện giờ vừa hay, giết hai người các ngươi thì có thể dễ dàng giết được đạo sĩ kia rồi.”
Dứt lời, Trư yêu vung Lang Nha bổng từng bước tiến tới, cách xa cả chục trượng mà nháy mắt đã ở trước mặt, thứ nhọn dài kia gần như đâm vào gương mặt trắng nõn, Chước Tử khẽ cúi người, nâng tay đánh vào trên khuỷu tay hắn, vốn định chụp lấy cánh tay hắn để tước lấy binh khí trước rồi tính tiếp, ai dè thấy tay đau đớn, thì thấy khuỷu tay kia bất thình lình vung lên, vội thu chưởng về đã thấy có máu.
Dải lụa từ trong tay áo Vân Thường bay ra, hòa với hàn khí băng sương cuốn lấy toàn thân hắn, Dã Trư tinh hét lớn một tiếng, đập vào lỗ tai hai người gây đau đớn, lụa trắng liền rung lên.
Chước Tử nhón chân lùi lại ba trượng, chân vừa chạm đất liền mọc lên một đóa thược dược to lớn, trên mặt cánh hoa sắc trắng tràn ngập, tầng tầng hồng nhạt tản ra như sóng biển mãnh liệt trải rộng. Trư yêu phóng lên cao, giương gậy lớn lao đến, vừa mới vào hoa trận, liền hoa mắt, chân tay bị giữ chặt.
Cánh hoa mềm mại không xương từng tầng từng tầng nhốt trư yêu, càng giãy dụa mạnh càng bị cánh hoa siết chặt, cho đến khi không còn khí lực, bị cánh hoa hấp thu từng chút từng chút một, nghiền nát bên trong, cuối cùng hòa trộn vào cùng đóa hoa, rơi xuống đất thành một nụ hoa Thược Dược.
Chước Tử thở phào một cái, lau mồ hôi trên trán, vỗ vỗ nụ hoa: “Trư yêu, ở lại đây mà tu hành cho tốt đi.”
Vân Thường nhẹ nhàng bước tới: “Hồn phách đâu rồi?”
Chước Tử xòe bàn tay, một viên quang cầu nằm yên tĩnh trong đó. Nàng nhét vào trong tay Vân Thường: “Chân ta không còn có khí lực nữa, ngươi mang về trước cho đạo sĩ ăn đi.”
Vân Thường cảm kích cầm lấy: “Tạ ơn cô nương.”
Chước Tử xua xua tay, đợi Vân Thường đi rồi, nàng mới sờ cằm trầm tư, cứ nói Vân Thường mơ mơ hồ hồ đi cứu một đạo sĩ chẳng có giao tình gì, thế nhưng nàng cùng Vân Thường cũng không thân quen, sao bỗng nhiên lại có lòng tốt đi giúp nàng ta? Nàng ngửa mặt lên nhìn trời đêm rằm, chỉ thấy mây đen che kín mặt trăng, liền cảm khái: “Xem ra ta thật sự là một con yêu tốt mà.”
Trong rừng truyền đến một tiếng cười khẽ, lạnh lùng vô tình, lại mang theo sát khí. Chước Tử run lên: “Ai?”
Âm thanh như tiếng chuông vang lại lạnh như băng: “Hoa yêu nhỏ bé lại dám ở trên quỷ sơn của ta giương oai, nếu như ngươi tình nguyện thay thế Trư yêu hàng năm cống nạp mỹ nhân tiền tài, thì ta tha cho một đường sống, nếu không, thành một hồn ma Thược Dược đi.”
Chước Tử khựng lại, thế mà chọc đến sơn quỷ rồi. Sơn quỷ là kẻ đứng đầu một ngọn núi, những yêu vật cư trú ở đây đều phải ngoan ngoãn nghe lời, hàng năm cung phụng. Nàng vốn tưởng rằng Trư yêu chỉ đi ngang qua nơi này, lại không nghĩ rằng là tay sai cho sơn quỷ. Cái này xong rồi, cho dù có ngàn năm đạo hạnh cũng đánh không lại nó.
Sơn quỷ còn chưa hiện thân mà lệ khí càng lúc càng đến gần, Chước Tử bước chân cứng ngắc, chạy đi đâu cũng không ổn, cả ngọn núi này nó có thể điều khiển. Nếu lừa gạt nó trốn về khách điếm, đến lúc cả lũ quỷ quái trong núi bao vây bốn phía đánh lại, cả trấn nhỏ sẽ đều gặp phải tai ương. Đang chờ sơn quỷ tấn công, thì một trận gió mát bỗng nổi lên, thổi tóc đen bay loạn, phe phẩy trên mặt, tay áo tung bay hỗn loạn, chỉ thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của một nam tử cao lớn.
Đường cong gò má nam tử tự nhiên nhu hòa, không mang theo nửa phần lệ khí, trên môi mang theo ý cười bí ẩn, thong dong lại có chút phong lưu, khóe môi nhếch lên đường cong quyến rũ, khiến hồn bay phách loạn. Tựa hồ chỉ cần giơ tay lên, liền có thể điên đảo thiên hạ này ngay lập tức.
Chước Tử sững sờ trong chốc lát, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn này, rất không hình tượng mà che mũi, nội tâm gào thét, thật sự quá soái rồi, nàng sắp chảy máu mũi đến nơi rồi! Không những đẹp trai như vậy, không những trấn định tự nhiên như vậy, không những… Không đúng, vị soái ca này, ngươi từ đâu xuất hiện vậy?
Nam tử khẽ mở miệng, không có một chút sát khí còn nở nụ cười dễ gần, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Cút!”
Âm cuối hạ xuống, trong núi lặng yên không tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi vạn vật, vang lên tiếng xột xoạt. Chốc lát, khí tức của sơn quỷ biến mất, ánh trăng rọi khắp núi rừng, nhuộm trắng mặt đất, chiếu lên gương mặt tuấn tú của thanh sam nam tử, tựa như thần tiên giáng thế, Chước Tử cầm lòng không được, lỗ mũi nóng lên…