Thời gian cứ bình thản trôi qua, ngày ngày cùng Doãn Hàm đi làm, cùng trở về, cùng ăn, thỉnh thoảng còn bị mọi người cười nhạo khi nhìn thấy cái khăn kỳ quái lúc tắm chung với Doãn Hàm, còn ngủ cùng với Doãn Hàm…. Dần dần Lý Nông đã hình thành thói quen phải có Doãn Hàm bên cạnh lúc nào không hay. Đến có chút hơi gió cũng phải gọi Doãn Hàm đến nghe cho bằng được.
Cứ thế, dần dần, cũng đến lúc trường đóng cửa nghỉ đông. Lý Nông và Doãn Hàm, vốn là giảng viên và trợ giảng đều rất hạnh phúc cùng nhau hưởng thụ khoảng thời gian không đi làm vẫn có tiền lương này.
Buổi sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lý Nông mặc áo ngủ kéo rèm. Tuyết rơi, là trận tuyết đầu đông năm nay.
Doãn Hàm bị Lý Nông tàn nhẫn gọi dậy, chỉ kịp mang đại một đôi dép đã bị cậu hăm hở kéo ra ngoài. Đứng ở lầu hai có thể nhìn thấy tuyết đọng khắp sân, lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó nói.
Doãn Hàm vừa xoay người đi vào nhà liền bị Lý Nông kéo lại, đành bất đắc dĩ nói: “Để tôi mặc xong quần áo rồi trở ra cùng chơi với cậu nha?”
Lý Nông nhìn lại mình một chút, cậu đang mặc áo ngủ, mang dép bông, còn Doãn Hàm thì cả người phong phanh, liền xấu hổ cười nói: “Vậy, anh đi đi”
Doãn Hàm vào nhà mặc quần áo, Lý Nông một mình xuống lầu, đứng ở hành lang dưới chân cầu thang nhìn ra sân, không chỗ nào mà không đọng tuyết.
Nơi này thật không giống với bên ngoài. Khoảng sân kia hay Sau Phố, nơi nơi đều bao trùm không khí quỷ dị nặng nề, còn nhà trọ nam này, lúc nào cũng rộn ràng vui vẻ. Tuy ba người trọ ở đây đều là quái nhân, nuôi thêm vài ba vật cưng… À, dạo này cũng không thấy Bối Bối (Con quỷ mà Lý Nông nuôi) Hổ Nha hình như lâu rồi chưa gặp qua, chốc nữa phải hỏi thăm chủ nhà trọ một chút mới được. Lý Nông vừa suy nghĩ vừa chầm chậm tản bộ ra sân….
Hở?! …
Lý Nông dụi dụi mắt.
Cậu thấy… cậu đương nhiên thấy một cô gái vận đồ như vũ nữ Ả Rập đang ngồi trước cửa phòng của Âu Lâm.
Nhìn cánh tay cùng khoảng bụng trần trụi và cái quần thụng bằng lụa mỏng tanh, Lý Nông liền rùng mạnh mình, ớn lạnh thay cho cô ta.
Người đẹp Ả Rập kia đưa ra gương mặt tròn trịa, hai mắt cong cong, môi nho nhỏ, đầy đặn, mặt mũi thoạt nhìn cũng hiền lành, như Bồ Tát trong tranh. “Nhưng Bồ Tát nào có mặc loại trang phục này?” Lý Nông mỉm cười tự giễu.
“Sao thế? Bỗng nhiên lại cười một mình?” Doãn Hàm bước đến, nói từ phía sau: “Nhìn cậu như sắp đông cứng đến nơi.” Rồi khoác lên người cậu một cái áo khoác.”
Áo khoác của Doãn Hàm ấm lạ lùng, khiến Lý Nông cảm thấy ấm áp tận cõi lòng. Hai người hoàn toàn không nhận ra không khí hiện tại có chút mờ ám. Lý Nông chỉ vào cửa phòng của Âu Lâm nhìn Doãn Hàm nói: “Kia có một người đẹp Bồ Tát Ả Rập.”
“Cái gì, người đẹp Bồ Tát Ả Rập á? Lạnh quá hóa ngu rồi sao?” Doãn Hàm bật cười ôm lấy cậu.
“Ngay đây mà, anh gỡ kính xuống sẽ thấy ngay.”
Doãn Hàm tháo kính xuống, hoàn toàn chẳng thấy gì cả. “Không có mà.”
“Ngay đây thôi… Á? Thật không có….” Lúc Lý Nông xoay người nhìn lại, cửa phòng của Âu Lâm đã trống không.
“Được rồi, đừng quan tâm đến, ở chỗ như thế này, thấy gì cũng không mấy lạ.” Doãn Hàm thừa dịp cho ngay tay vào trong áo của Lý Nông: “Sưởi giúp tôi chút nào.”
Tay của Doãn Hàm thật lạnh ngay tại người Lý Nông mà ve vãng, có vài lần còn cố ý mân mê ngực cậu. Lý Nông bắt được, ngược lại, bàn tay lạnh lẽo kia lại làm cậu cảm thấy có hơi nóng.
“Đừng làm bậy, ngứa quá.”
Tiếng của cậu phát ra thật mềm mại yếu ớt.
Doãn Hàm xoa nắn đến cổ, đầu Lý Nông đột nhiên trống rỗng. Hắn cố ý ve vuốt làn da nóng như lửa dưới đống quần áo, còn đảo vòng ngay rốn, dần dần đi lên, tìm được hai điểm nhỏ đang dựng thẳng, vỗ về, chơi đùa, ve vãn….
“Tôi van hai cậu, sao không hôn môi thắm thiết luôn đi?!”
Người bỗng dưng xuất hiện làm Lý Nông cảm thấy quanh mình như đang ầm ầm động đất. Giật mình bật tỉnh, trời đất ơi! Mình vừa làm gì thế này? Mình và Doãn Hàm…?!
Quay đầu lại, thấy Đoan Mộc đang chuẩn bị đi đâu đó còn mang theo một vali hành lý đứng chắn ngay cửa.
“Chủ nhà trọ, anh muốn ra ngoài à…. ừhm….”
Này này này này này?! Lý Nông hoảng hốt, sao tiếng của cậu vọng lại nghe mềm nhũng như đang rên rỉ thế này? Thấy Đoan Mộc đại ca đang bực mình nhìn vào ngực mình, lúc này bộ não đang thiếu dưỡng chất của Lý Nông mới ý thức được chút đỉnh là chuyện gì đang xảy ra. Tên Doãn Hàm đáng ghét kia, không ngờ dám dùng móng tay nhọn ** cậu … Không đúng!!! Anh ta sao dám gãy vào chỗ đó!!! Anh vân vê… còn dám vân vê?!
Lý Nông hằng học bắt được bàn tay gian trá của Doãn Hàm, hung hăng dùng mắt trừng hắn một cái.
Doãn Hàm hậm hực thu tay về: Hừ! Thật đáng giận mà….
“Chủ nhà trọ anh muốn ra ngoài à?” Lý Nông nhìn thái độ khó coi của Đoan Mộc thì cười trừ hỏi.
“Đúng vậy!” Đoan Mộc có chút không nhịn được. “Tôi muốn ra ngoài làm vài việc!!! Thật là, sáng sớm trời lạnh thế này, còn phải đi làm, đã thế lại thấy hai người ngay cửa chính thân thân thiết thiết. Này, Tiểu Doãn, gấp mấy cũng phải về phòng mình mà ăn, đừng đánh dã chiến ngay tại cửa nhà người khác chứ.”
“Đánh dã…” Lý Nông bị sặc nước bọt, mắt trợn trắng lên.
Doãn Hàm nhìn thoáng qua cậu, cười vài tiếng: “Có cần chúng tôi trông tiệm giúp không?”
“Ừhm, vậy nhờ hai người vậy.”
Đoan Mộc nói xong liền xách vali lên bước ra. Bên Ngoài đã có họ Hình chờ sẳn, cũng nhìn Doãn Hàm, nói vọng vào: “Em ấy vừa ra khỏi giường thì nổi giận, sợ lạnh”
Doãn Hàm mỉm cười gật đầu, một người tình nguyện chịu lạnh chờ một người sợ lạnh nổi giận rời khỏi giường để đi làm ngay buổi sáng sớm lạnh giá. Chả trách, hôm nay Đoan Mộc vừa xuất hiện liền khiến áp suất xung quanh xuống thấp đến vậy.
“Nhớ kỹ, trông tiệm thì phải gỡ kính xuống, nếu không sẽ không thấy khách.”
Đoan Mộc nói xong liền bước ra cửa cùng đi với Hình.
Doãn Hàm mở cửa tiệm sách, theo lời của họ Hình treo một cái chuông gió bằng ngọc lưu ly ở cửa sau tiệm, nghe nói thứ này có thể ngăn “vài thứ” tiến vào nhà trọ. Lý Nông sắp xếp lại sách trên giá, Doãn Hàm bước đến chạm vào. Cậu theo bản năng, vừa xoay người đã bị môi chạm môi. Lý Nông bị hôn đến choáng váng, đầu lưỡi của Doãn Hàm nhẹ nhàng tách hàm cậu ra, linh hoạt tiến vào chiếm thành đoạt đất.
Vừa hôn dứt, Doãn Hàm thỏa mãn liếm liếm nước bọt bên mép Lý Nông, nuốt vào hỏi: “Hiểu chưa?”
Lý Nông vẫn đang choáng ván hỏi: “Hiểu cái gì?”
“Suy nghĩ của anh.”
Doãn Hàm nói xong lại thả Lý Nông ra, bước đến quầy bật đèn lên.
Lý Nông có hơi ngệch ra, hiểu cái gì? Cái gì là suy nghĩ của anh? Suy nghĩ của anh là cái gì?
Doãn Hàm dọn xong quầy vẫn thấy Lý Nông hãy còn sững sờ ngay chỗ cũ, liền thở dài bước đến, nhìn thẳng vào cậu nói: “Còn chưa nghiệm ra sao? Thật là ngốc… Anh thích em. Giờ đã hiểu rõ chưa?”
“Thích thích thích thích thích… thích tôi?”
“Anh muốn theo đuổi em.”
“Theo theo theo theo theo theo… theo đuổi tôi?”
“Đúng thế.”
Doãn Hàm đã quăng một trái bom quá mạng, giờ còn lại là Lý Nông với đầu óc đang quay cuồng. Cứ thế Doãn Hàm quay ra sắp xếp lại các giá sách. Sắp xong cả rồi, Lý Nông vẫn còn đứng sững sờ ngay chỗ cũ.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa.” Doãn Hàm bước đến dùng ngón tay chạm chạm vào trán cậu: “Cứ tưởng em sẽ nổ tung mất ấy.”
Lý Nông ôm đầu: “Anh sao lại thích tôi?”
Doãn Hàm hơi mỉm cười: “Vì em chẳng vương vấn gì anh cả.”
“À?! Ra là vậy?!” Lý Nông hơi thất vọng nói.
“Đương nhiên tất cả không chỉ như vậy.”
“Vậy cuối cùng là tại sao?”
“Tự anh thích.”
“Này…anh như thế thật không…” Chưa nói hết câu đã bị môi của Doãn Hàm ép lên miệng. Sau khi liếm láp xong, lại nói: “Thế nào… Không ghét đúng không? Thoải mái lắm đúng không…” Lý Nông đỏ gay mặt: “Anh thế này…” Câu tiếp theo lại bị môi của Doãn Hàm đổ dồn lên miệng. Lúc này Doãn Hàm vừa hôn, lại vừa luồn tay vào trong áo cậu, tìm kiếm điểm nhỏ nhỏ nổi lên mà hắn rất thích.
Lý Nông bị gã đàn ông Doãn Hàm này hôn, nhưng một chút ghét bỏ cũng không có, chỉ thấy rất ấm áp, rất an tâm, hoàn toàn không hề muốn đẩy ra. Cứ thế cậu bị hắn hôn, bị hắn ôm, bị hắn dụ dỗ chơi đùa sờ soạn, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Ông trời ơi….con muốn biến thành đồng tính luyến ái! Giờ phải làm sao đây?!
“Em cũng thuận theo… không chống cự, cũng không ghê tởm, đúng không nào….”
“Anh thật…”
Câu tiếp theo vẫn bị môi vùi lấp như trước.
(Mọi người: còn toàn mạng không đấy?!….)
“Xin lỗi! Có ai ở đây không?”
Một giọng nói khàn khàn cắt ngang màn hôn môi của hai người. Lý Nông cuốn quít chỉnh trang lại quần áo vừa bị Doãn Hàm làm bậy. Doãn Hàm khẽ chậc lưỡi, bước đến hỏi: “Ngài cần gì thế?”
Đứng ở cửa là một lão tiên sinh mặc áo ấm, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài bằng vải nỉ dày, một tay chống gậy, một tay cầm mũ.
“Xin hỏi, chủ nhân gia có ở đây không?”
“Anh ta đã ra ngoài, có chuyện gì?”
“Ta muốn mua một quyển sách.”
“Mời ngài vào rồi hãy nói.”
Ông lão vừa bước vào tiệm, Doãn Hàm liền chú ý, lúc nãy ông đứng ngay chỗ đóng tuyết, nhưng khi vào, sàn nhà lại sạch bóng không hề có vết chân.
Doãn Hàm dẫn ông lão vào giữa cửa hàng, ngồi yên vị trên sopha, cạnh bức bình phong cách các giá sách, còn Lý Nông thì pha trà, bê đến.
Ông lão ung dung nhấp một ngụm trà nhìn Lý Nông cười nói: “Đa tạ ngươi a, chàng trai trẻ. Trà ngươi pha ta uống cũng được. Sau này, nếu ngươi có phiền muộn về tiền tài, có thể đến khu XXX, đường XX, số XXX, bảo người của Tiểu Ngư bang giúp ngươi.” Nói xong lại đưa ra một thẻ chặn sách vàng óng ánh.
Lý Nông bỗng nhớ đến khái niệm yêu quái bình đẵng liền chần chừ chưa dám.
Ông lão dường như nhận ra được sự phân vân của cậu, cười nói: “Cầm đi.”
Doãn Hàm thấy Lý Nông còn sợ hãi, liền không khách sáo cầm lấy thẻ chặn sách.
Ông lão mỉm cười: “Đấy, cũng được. Đưa ngươi cũng như nhau thôi, ngươi nhận chẳng khác nào hắn nhận.”
Doãn Hàm cũng hơi mỉm cười, trở lại chuyện chính.
“Ngài muốn mua sách gì ạ?”
“Ta muốn mua một quyển sách, bìa chỉ thuần màu trắng, trên đấy viết duy nhất một chữ ‘Tiền’ màu vàng”
———-
Chữ trong () là của tác giả
Cứ thế, dần dần, cũng đến lúc trường đóng cửa nghỉ đông. Lý Nông và Doãn Hàm, vốn là giảng viên và trợ giảng đều rất hạnh phúc cùng nhau hưởng thụ khoảng thời gian không đi làm vẫn có tiền lương này.
Buổi sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lý Nông mặc áo ngủ kéo rèm. Tuyết rơi, là trận tuyết đầu đông năm nay.
Doãn Hàm bị Lý Nông tàn nhẫn gọi dậy, chỉ kịp mang đại một đôi dép đã bị cậu hăm hở kéo ra ngoài. Đứng ở lầu hai có thể nhìn thấy tuyết đọng khắp sân, lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó nói.
Doãn Hàm vừa xoay người đi vào nhà liền bị Lý Nông kéo lại, đành bất đắc dĩ nói: “Để tôi mặc xong quần áo rồi trở ra cùng chơi với cậu nha?”
Lý Nông nhìn lại mình một chút, cậu đang mặc áo ngủ, mang dép bông, còn Doãn Hàm thì cả người phong phanh, liền xấu hổ cười nói: “Vậy, anh đi đi”
Doãn Hàm vào nhà mặc quần áo, Lý Nông một mình xuống lầu, đứng ở hành lang dưới chân cầu thang nhìn ra sân, không chỗ nào mà không đọng tuyết.
Nơi này thật không giống với bên ngoài. Khoảng sân kia hay Sau Phố, nơi nơi đều bao trùm không khí quỷ dị nặng nề, còn nhà trọ nam này, lúc nào cũng rộn ràng vui vẻ. Tuy ba người trọ ở đây đều là quái nhân, nuôi thêm vài ba vật cưng… À, dạo này cũng không thấy Bối Bối (Con quỷ mà Lý Nông nuôi) Hổ Nha hình như lâu rồi chưa gặp qua, chốc nữa phải hỏi thăm chủ nhà trọ một chút mới được. Lý Nông vừa suy nghĩ vừa chầm chậm tản bộ ra sân….
Hở?! …
Lý Nông dụi dụi mắt.
Cậu thấy… cậu đương nhiên thấy một cô gái vận đồ như vũ nữ Ả Rập đang ngồi trước cửa phòng của Âu Lâm.
Nhìn cánh tay cùng khoảng bụng trần trụi và cái quần thụng bằng lụa mỏng tanh, Lý Nông liền rùng mạnh mình, ớn lạnh thay cho cô ta.
Người đẹp Ả Rập kia đưa ra gương mặt tròn trịa, hai mắt cong cong, môi nho nhỏ, đầy đặn, mặt mũi thoạt nhìn cũng hiền lành, như Bồ Tát trong tranh. “Nhưng Bồ Tát nào có mặc loại trang phục này?” Lý Nông mỉm cười tự giễu.
“Sao thế? Bỗng nhiên lại cười một mình?” Doãn Hàm bước đến, nói từ phía sau: “Nhìn cậu như sắp đông cứng đến nơi.” Rồi khoác lên người cậu một cái áo khoác.”
Áo khoác của Doãn Hàm ấm lạ lùng, khiến Lý Nông cảm thấy ấm áp tận cõi lòng. Hai người hoàn toàn không nhận ra không khí hiện tại có chút mờ ám. Lý Nông chỉ vào cửa phòng của Âu Lâm nhìn Doãn Hàm nói: “Kia có một người đẹp Bồ Tát Ả Rập.”
“Cái gì, người đẹp Bồ Tát Ả Rập á? Lạnh quá hóa ngu rồi sao?” Doãn Hàm bật cười ôm lấy cậu.
“Ngay đây mà, anh gỡ kính xuống sẽ thấy ngay.”
Doãn Hàm tháo kính xuống, hoàn toàn chẳng thấy gì cả. “Không có mà.”
“Ngay đây thôi… Á? Thật không có….” Lúc Lý Nông xoay người nhìn lại, cửa phòng của Âu Lâm đã trống không.
“Được rồi, đừng quan tâm đến, ở chỗ như thế này, thấy gì cũng không mấy lạ.” Doãn Hàm thừa dịp cho ngay tay vào trong áo của Lý Nông: “Sưởi giúp tôi chút nào.”
Tay của Doãn Hàm thật lạnh ngay tại người Lý Nông mà ve vãng, có vài lần còn cố ý mân mê ngực cậu. Lý Nông bắt được, ngược lại, bàn tay lạnh lẽo kia lại làm cậu cảm thấy có hơi nóng.
“Đừng làm bậy, ngứa quá.”
Tiếng của cậu phát ra thật mềm mại yếu ớt.
Doãn Hàm xoa nắn đến cổ, đầu Lý Nông đột nhiên trống rỗng. Hắn cố ý ve vuốt làn da nóng như lửa dưới đống quần áo, còn đảo vòng ngay rốn, dần dần đi lên, tìm được hai điểm nhỏ đang dựng thẳng, vỗ về, chơi đùa, ve vãn….
“Tôi van hai cậu, sao không hôn môi thắm thiết luôn đi?!”
Người bỗng dưng xuất hiện làm Lý Nông cảm thấy quanh mình như đang ầm ầm động đất. Giật mình bật tỉnh, trời đất ơi! Mình vừa làm gì thế này? Mình và Doãn Hàm…?!
Quay đầu lại, thấy Đoan Mộc đang chuẩn bị đi đâu đó còn mang theo một vali hành lý đứng chắn ngay cửa.
“Chủ nhà trọ, anh muốn ra ngoài à…. ừhm….”
Này này này này này?! Lý Nông hoảng hốt, sao tiếng của cậu vọng lại nghe mềm nhũng như đang rên rỉ thế này? Thấy Đoan Mộc đại ca đang bực mình nhìn vào ngực mình, lúc này bộ não đang thiếu dưỡng chất của Lý Nông mới ý thức được chút đỉnh là chuyện gì đang xảy ra. Tên Doãn Hàm đáng ghét kia, không ngờ dám dùng móng tay nhọn ** cậu … Không đúng!!! Anh ta sao dám gãy vào chỗ đó!!! Anh vân vê… còn dám vân vê?!
Lý Nông hằng học bắt được bàn tay gian trá của Doãn Hàm, hung hăng dùng mắt trừng hắn một cái.
Doãn Hàm hậm hực thu tay về: Hừ! Thật đáng giận mà….
“Chủ nhà trọ anh muốn ra ngoài à?” Lý Nông nhìn thái độ khó coi của Đoan Mộc thì cười trừ hỏi.
“Đúng vậy!” Đoan Mộc có chút không nhịn được. “Tôi muốn ra ngoài làm vài việc!!! Thật là, sáng sớm trời lạnh thế này, còn phải đi làm, đã thế lại thấy hai người ngay cửa chính thân thân thiết thiết. Này, Tiểu Doãn, gấp mấy cũng phải về phòng mình mà ăn, đừng đánh dã chiến ngay tại cửa nhà người khác chứ.”
“Đánh dã…” Lý Nông bị sặc nước bọt, mắt trợn trắng lên.
Doãn Hàm nhìn thoáng qua cậu, cười vài tiếng: “Có cần chúng tôi trông tiệm giúp không?”
“Ừhm, vậy nhờ hai người vậy.”
Đoan Mộc nói xong liền xách vali lên bước ra. Bên Ngoài đã có họ Hình chờ sẳn, cũng nhìn Doãn Hàm, nói vọng vào: “Em ấy vừa ra khỏi giường thì nổi giận, sợ lạnh”
Doãn Hàm mỉm cười gật đầu, một người tình nguyện chịu lạnh chờ một người sợ lạnh nổi giận rời khỏi giường để đi làm ngay buổi sáng sớm lạnh giá. Chả trách, hôm nay Đoan Mộc vừa xuất hiện liền khiến áp suất xung quanh xuống thấp đến vậy.
“Nhớ kỹ, trông tiệm thì phải gỡ kính xuống, nếu không sẽ không thấy khách.”
Đoan Mộc nói xong liền bước ra cửa cùng đi với Hình.
Doãn Hàm mở cửa tiệm sách, theo lời của họ Hình treo một cái chuông gió bằng ngọc lưu ly ở cửa sau tiệm, nghe nói thứ này có thể ngăn “vài thứ” tiến vào nhà trọ. Lý Nông sắp xếp lại sách trên giá, Doãn Hàm bước đến chạm vào. Cậu theo bản năng, vừa xoay người đã bị môi chạm môi. Lý Nông bị hôn đến choáng váng, đầu lưỡi của Doãn Hàm nhẹ nhàng tách hàm cậu ra, linh hoạt tiến vào chiếm thành đoạt đất.
Vừa hôn dứt, Doãn Hàm thỏa mãn liếm liếm nước bọt bên mép Lý Nông, nuốt vào hỏi: “Hiểu chưa?”
Lý Nông vẫn đang choáng ván hỏi: “Hiểu cái gì?”
“Suy nghĩ của anh.”
Doãn Hàm nói xong lại thả Lý Nông ra, bước đến quầy bật đèn lên.
Lý Nông có hơi ngệch ra, hiểu cái gì? Cái gì là suy nghĩ của anh? Suy nghĩ của anh là cái gì?
Doãn Hàm dọn xong quầy vẫn thấy Lý Nông hãy còn sững sờ ngay chỗ cũ, liền thở dài bước đến, nhìn thẳng vào cậu nói: “Còn chưa nghiệm ra sao? Thật là ngốc… Anh thích em. Giờ đã hiểu rõ chưa?”
“Thích thích thích thích thích… thích tôi?”
“Anh muốn theo đuổi em.”
“Theo theo theo theo theo theo… theo đuổi tôi?”
“Đúng thế.”
Doãn Hàm đã quăng một trái bom quá mạng, giờ còn lại là Lý Nông với đầu óc đang quay cuồng. Cứ thế Doãn Hàm quay ra sắp xếp lại các giá sách. Sắp xong cả rồi, Lý Nông vẫn còn đứng sững sờ ngay chỗ cũ.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa.” Doãn Hàm bước đến dùng ngón tay chạm chạm vào trán cậu: “Cứ tưởng em sẽ nổ tung mất ấy.”
Lý Nông ôm đầu: “Anh sao lại thích tôi?”
Doãn Hàm hơi mỉm cười: “Vì em chẳng vương vấn gì anh cả.”
“À?! Ra là vậy?!” Lý Nông hơi thất vọng nói.
“Đương nhiên tất cả không chỉ như vậy.”
“Vậy cuối cùng là tại sao?”
“Tự anh thích.”
“Này…anh như thế thật không…” Chưa nói hết câu đã bị môi của Doãn Hàm ép lên miệng. Sau khi liếm láp xong, lại nói: “Thế nào… Không ghét đúng không? Thoải mái lắm đúng không…” Lý Nông đỏ gay mặt: “Anh thế này…” Câu tiếp theo lại bị môi của Doãn Hàm đổ dồn lên miệng. Lúc này Doãn Hàm vừa hôn, lại vừa luồn tay vào trong áo cậu, tìm kiếm điểm nhỏ nhỏ nổi lên mà hắn rất thích.
Lý Nông bị gã đàn ông Doãn Hàm này hôn, nhưng một chút ghét bỏ cũng không có, chỉ thấy rất ấm áp, rất an tâm, hoàn toàn không hề muốn đẩy ra. Cứ thế cậu bị hắn hôn, bị hắn ôm, bị hắn dụ dỗ chơi đùa sờ soạn, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Ông trời ơi….con muốn biến thành đồng tính luyến ái! Giờ phải làm sao đây?!
“Em cũng thuận theo… không chống cự, cũng không ghê tởm, đúng không nào….”
“Anh thật…”
Câu tiếp theo vẫn bị môi vùi lấp như trước.
(Mọi người: còn toàn mạng không đấy?!….)
“Xin lỗi! Có ai ở đây không?”
Một giọng nói khàn khàn cắt ngang màn hôn môi của hai người. Lý Nông cuốn quít chỉnh trang lại quần áo vừa bị Doãn Hàm làm bậy. Doãn Hàm khẽ chậc lưỡi, bước đến hỏi: “Ngài cần gì thế?”
Đứng ở cửa là một lão tiên sinh mặc áo ấm, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài bằng vải nỉ dày, một tay chống gậy, một tay cầm mũ.
“Xin hỏi, chủ nhân gia có ở đây không?”
“Anh ta đã ra ngoài, có chuyện gì?”
“Ta muốn mua một quyển sách.”
“Mời ngài vào rồi hãy nói.”
Ông lão vừa bước vào tiệm, Doãn Hàm liền chú ý, lúc nãy ông đứng ngay chỗ đóng tuyết, nhưng khi vào, sàn nhà lại sạch bóng không hề có vết chân.
Doãn Hàm dẫn ông lão vào giữa cửa hàng, ngồi yên vị trên sopha, cạnh bức bình phong cách các giá sách, còn Lý Nông thì pha trà, bê đến.
Ông lão ung dung nhấp một ngụm trà nhìn Lý Nông cười nói: “Đa tạ ngươi a, chàng trai trẻ. Trà ngươi pha ta uống cũng được. Sau này, nếu ngươi có phiền muộn về tiền tài, có thể đến khu XXX, đường XX, số XXX, bảo người của Tiểu Ngư bang giúp ngươi.” Nói xong lại đưa ra một thẻ chặn sách vàng óng ánh.
Lý Nông bỗng nhớ đến khái niệm yêu quái bình đẵng liền chần chừ chưa dám.
Ông lão dường như nhận ra được sự phân vân của cậu, cười nói: “Cầm đi.”
Doãn Hàm thấy Lý Nông còn sợ hãi, liền không khách sáo cầm lấy thẻ chặn sách.
Ông lão mỉm cười: “Đấy, cũng được. Đưa ngươi cũng như nhau thôi, ngươi nhận chẳng khác nào hắn nhận.”
Doãn Hàm cũng hơi mỉm cười, trở lại chuyện chính.
“Ngài muốn mua sách gì ạ?”
“Ta muốn mua một quyển sách, bìa chỉ thuần màu trắng, trên đấy viết duy nhất một chữ ‘Tiền’ màu vàng”
———-
Chữ trong () là của tác giả