Phàm Ngự thật thưởng thức nét mặt của An Tuyết Thần. Anh thật muốn xem cô có thể nhịn tới khi nào. An Tuyết Thần đem cái muỗng đặt ở khóe miệng Phàm Ngự, nhưng làm gì anh cũng không há mồm. An Tuyết Thần nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu.
"A, há mồm" Phàm Ngự quan sát bộ dáng cô, lắc đầu một cái."Dùng miệng đút"
An Tuyết Thần vừa nghe liền nóng nảy, dùng miệng này, bà ngoại anh này. “Cạch” một tiếng liền đem bát đũa để lên mặt bàn. Xoay người đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Vú Trương, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người, thô lỗ ăn một miếng sau đó kéo tóc Phàm Ngự đem cơm trong miệng đút cho anh. Lần này Phàm Ngự có chút giật mình sững sờ nhìn người trước mắt. Mình bị ngược rồi hả? Thế nhưng kéo tóc của mình.
An Tuyết Thần cảm giác cơm trong miệng cũng không còn, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm nhìn anh: "Như thế nào, Tổng giám đốc đại nhân, còn hài lòng không? Nước miếng của tôi ăn ngon không?" An Tuyết Thần tưởng nói như vậy thì Phàm Ngự sẽ ghê tởm, không nghĩ tới anh nói , , , , .
Phàm Ngự mấp máy môi, nuốt xuống, sau đó nhìn An Tuyết Thần há hốc mồm. "Vẫn còn"
An Tuyết Thần cảm giác một hồi thất bại. Sau đó cắn răng chỉ có thể thêm lần nữa. Thế nhưng lần này, Phàm Ngự không để cho An Tuyết Thần rời khỏi môi anh, mà là nụ hôn sâu hơn, cơm trong miệng Phàm Ngự nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn Phàm Ngự, đôi mắt anh khép hờ. Một hồi lâu sau Phàm Ngự mới buông cô ra. Nhìn vẻ mặt đỏ tươi của An Tuyết Thần, tâm tình của Phàm Ngự tốt hơn.
An Tuyết Thần nắm chặt tay, đối mặt với trêu đùa của anh, cô có thể làm gì? Cô nhất định phải nhịn, nhịn đến khi mình có thể chạy trốn mới thôi. "Tôi ăn no, anh cứ từ từ mà ăn đi"
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần chạy trối chết, cho là xấu hổ, cho nên không để ý, sau đó tự nhiên ăn. Vú Trương nhìn Phàm Ngự, trong lòng có cảm giác khó hiểu, nhưng vừa nghĩ tới An Tuyết Thần, cắn răng, vẫn xác định giúp đỡ An Tuyết Thần.
Sau khi An Tuyết Thần trở lại phòng, đi vào phòng tắm tắm qua, chuẩn bị ngủ. Đột nhiên phát hiện một vấn đề, cô ngồi dậy, Lâm Mộng Tuyết đâu? Hôm nay không nhìn thấy cô ta? Đang suy nghĩ hết sức nhập thần? Phàm Ngự đẩy cửa vào, thẳng hướng đi vào phòng tắm. An Tuyết Thần biết anh muốn ở lại chỗ này, mình giống như kỹ nữ, chờ đợi đàn ông sủng hạnh, nghĩ tới đây kế hoạch chạy trốn càng sâu hơn.
Cửa phòng tắm chậm rãi bị kéo ra, thân thể Phàm Ngự ** đi ra, trong nháy mắt mặt An Tuyết Thần đỏ tới mang tai. Vội vàng quay đầu đi. Phàm Ngự quan sát phản ứng của cô thì cảm thấy rất buồn cười, ngồi bên người cô ôm cô vào trong ngực. "Bảo bối, sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, em cũng đã hơn hai mươi rồi."
An Tuyết Thần cứ mặc cho anh ôm, không dám động. Phàm Ngự rất hài lòng vì cô biết điều, sau đó đem lấy cằm mình chống đỡ trên đỉnh đầu của cô. Thanh âm tối tăm khàn khàn: "Bảo bối, đừng rời xa anh, em chỉ có thể là của anh, đồng ý với anh là không rời khỏi anh."
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự, tại sao trong ánh mắt có chứa từng tia từng tia van xin. Là mình nhìn lầm rồi sao? Tuyệt đối là mình nhìn lầm rồi, thứ người giống như anh sao biết biểu hiện như vậy chứ?
Tròng mắt đen của Phàm Ngự trở nên dịu dàng. Trong lúc nhất thời khiến An Tuyết Thần sinh ra ảo giác. Phàm Ngự nhẹ nâng cằm của cô, sau đó nhẹ giọng hà hơi nói: "Để cho anh yêu em" Dứt lời liền bao trùm môi cô.
Lần này An Tuyết Thần vui vẻ đón nhận, dù là quà tặng cuối cùng, cô cũng không thể không rời khỏi anh, mà chính mình không thể không bay khỏi, cô không muốn cuộc sống như thế này.
An Tuyết Thần bắt đầu từ từ đáp lại anh. Có lẽ là bất an, có lẽ là rung động nguyên thủy nhất dưới đáy lòng. Phàm Ngự mở hai mắt ra, cảm thụ An Tuyết Thần đáp lại không lưu loát, càng thêm hưng phấn, vung tay lên liền đem áo ngủ của cô xé nát. Phàm Ngự nhìn thân thể mỹ lệ trong ngực, bàn tay ấm áp theo thân thể của cô du tẩu. Da thịt của cô giống như đứa trẻ mới sinh vậy, bóng loáng, khiến Phàm Ngự yêu thích không buông tay. Đôi tay An Tuyết Thần vòng quanh cổ của anh, để phòng ngừa mình té xuống.
Phàm Ngự đối với lệ thuộc của cô rất thỏa mãn. Nhẹ nhàng đặt cô, tựa như giờ phút này cô là một vật gì đó dễ dàng bể tan tành, khiến chủ nhân thận trọng. An Tuyết Thần mê man, đối mặt với dịu dàng của anh, đáy lòng cô rung động, nhưng làm thế nào, coi như cô vẫn thích anh, thì cô vẫn phải rời đi, bởi vì còn có người chờ cô.
Cô đáp lại anh, lần này cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, đây là thời gian sau cùng để cho mình phóng túng một lần thôi. Thấy cô gái dưới người đáp lại, Phàm Ngự càng thêm hưng phấn, lần này cũng không trực tiếp tiến vào thân thể của cô, mà tận tình trêu đùa cô. Cảm thấy cô có thể tiếp nhận mình, mới nâng eo ếch chợt động một cái, tiến vào thân thể của cô. Phàm Ngự thoải mái trầm thấp một tiếng, "A ——" của cô ấm áp, trơn, khít khao, để cho anh muốn chết ở trong cơ thể của cô. Như vậy vẫn chưa đủ, còn chưa thỏa mãn, anh muốn thật sâu tiến vào cô, thật chặt cùng cô.
An Tuyết Thần nhàn nhạt đáp lại, trong miệng phát ra tiếng ưm lẩm bẩm. "Ừ, Ách, , , , , , " cô vui vẻ tiếp nhận anh cuồng dã, nhiệt tình như lửa của anh. Mình cũng phối hợp anh.
Hai người lần lượt đạt đến đỉnh của dục vọng, Phàm Ngự lần lượt dẫn dắt cô lên ngọn núi cao nhất. Không biết đã qua bao nhiêu **. Hai người mới thoả mãn. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần đang ngủ say, cảm giác thỏa mãn trong lòng rất mãnh liệt. Vuốt qua mái tóc dài của cô. "Tuyết Thần, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, anh sẽ cưng chiều em thật tốt, nếu như dám phản bội anh, anh thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì tổn thương cho em đâu."
An Tuyết Thần ưm một tiếng, đổi lại tư thế, thoải mái ngủ tiếp. Phàm Ngự nhìn, ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn, sau đó mang theo thỏa mãn nho nhỏ rời đi, giờ khắc này Phàm Ngự xác định, cô gái này đã đi vào trong lòng của mình.
Buổi trưa Vú Trương đi vào phòng của An Tuyết Thần. Vỗ vỗ gương mặt của cô, An Tuyết Thần nặng nề mở mắt ra, nhìn Vú Trương, sau đó liền tỉnh táo không ít. "Vú Trương? Có phải có tin tức rồi hay không?"
Vú Trương cái gì cũng không nói, điểm đầu một cái. Mở miệng: "Tuyết Thần, thu thập một chút, một hồi bà dẫn cháu đi hậu hoa viên tản bộ."
An Tuyết Thần vừa nghe hậu hoa viên, mắt vội vàng sáng lên. Sau đó mặc quần áo vào, chuẩn bị xuống lầu. An Tuyết Thần cùng Vú Trương đi tới hậu hoa viên. Hai người thần thần bí bí nhìn chung quanh. Vú Trương đem điện thoại nhét vào trong tay An Tuyết Thần."Điện thoại của Lệ Lệ"
An Tuyết Thần nhận lấy điện thoại: "Này, Lệ Lệ, cậu nói sự việc với Liệt chưa?"
"Ừ, nói rồi, cậu ấy rất vui mừng." Lệ Lệ ở đó đầu nói qua.
"Bên ngoài gần đây có tình huống gì không?"
"Ừ, có, ngày mai Phàm Ngự phải tham gia một bữa tiệc, tớ nghĩ anh ta nhất định sẽ dẫn theo cậu, nhưng hôm đấy, cậu đừng đi, tớ và Liệt tới biệt thự cứu cậu, có Vú Trương giúp đỡ, rất nhanh sẽ thoát được. Tóm lại, cậu nghĩ biện pháp đừng đi, ở lại biệt thự"
"Ừ, được, tớ hiểu rồi, vậy ngày mai buổi tối gặp, cứ như vậy, cúp nhé" An Tuyết Thần đưa điện thoại di động thả lại trong tay Vú Trương, hai người làm bộ như tản bộ.
"Vú Trương, ngày mai Phàm Ngự muốn tham gia một dạ tiệc rất quan trọng, cháu không thể đi, bà xem có biện pháp gì hay không, đây là cơ hội duy nhất. Nơi này nhiều người súng thật đạn thật như vậy, phòng ngự lại nghiêm ngặt, chúng ta trốn thế nào?"
Vú Trương đỡ An Tuyết Thần, nghĩ một lát, cháu liền giả bộ bệnh, lát nữa bà đi lấy thuốc tiêu chảy cho cháu, ngày mai cháu uống, sau đó bà sẽ đi tìm bác sỹ giúp một tay. Không có biện pháp, chỉ có thể như vậy thôi, cháu chịu khổ một chút. Bà sẽ tự cấp cho cháu thuốc giải, thời điểm trốn đau bụng cũng không tốt."
An Tuyết Thần cảm kích nhìn Vú Trương, trong lòng không nói ra được tư vị gì. Lúc này Vú Trương còn không quên nói giỡn. Vú Trương ý vị sâu xa liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, mở miệng nói: "Tuyết Thần, chẳng lẽ cháu thật sự không thích thiếu gia chút nào sao? Cậu ấy đã biết sai rồi, mấy năm cháu rời đi, thiếu gia và tiểu thư Tuyết Nhi rất xa lánh, thậm chí bởi vì cháu còn đuổi cô ấy đi ra ngoài."
An Tuyết Thần nghe vậy, trong lòng có một chút cảm động, nhưng vừa nghĩ đến: "Vú Trương, Phàm Ngự đã từng yêu Lâm tiểu thư cỡ nào, bà cũng biết, anh ấy cũng có thể thích cô gái khác rồi đuổi cháu đi, cho nên không có cô gái nào có thể làm cho anh ấy thật lòng yêu thương. Huống chi cháu cũng không muốn vậy."
Vú Trương không thể làm gì khác hơn là thở dài. An Tuyết Thần áy náy nhìn Vú Trương: "Vú Trương, thật xin lỗi, để cho bà trái với lương tâm rồi."
Vú Trương lắc đầu một cái: "Ai, nói gì đó? Nha đầu, cháu hạnh phúc là tốt rồi."
An Tuyết Thần nhìn lão nhân này trong lòng thật sự rất cảm kích, ở chỗ này bà là người đầu tiên.khiến An Tuyết Thần có cảm giác ấm áp.
Một đêm này bọn họ rất triền miên, lại có tâm tư không đồng dạng. Phàm Ngự thậm chí nghĩ đến đến cho cô gái phía dưới danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí Phàm phu nhân. Đáng tiếc, cô gái phía dưới thế nhưng lại hồn nhiên không biết. Mà cô gái phía dưới, chỉ muốn phóng túng lần cuối cùng, sau khi thoát ra ngoài sẽ cùng Lãnh sống qua ngày, cách xa nơi đầy thị thị phi phi này.
Sáng sớm ——
Phàm Ngự mặt cưng chìu nhìn người uể oải động lòng người trên giường, sờ sờ cái mũi của cô. "Bảo bối, em chuẩn bị một chút, buổi tối snh muốn dẫn em tham gia một dạ tiệc, anh sẽ cho em kinh hỉ" { chính là cầu hôn, nhưng mà, ai da, tiếp tục xem đi }
An Tuyết Thần ưm một tiếng lại tiếp tục ngủ. Đêm qua Phàm Ngự đặc biệt dịu dàng, nhưng tinh lực tràn đầy. Phàm Ngự nhìn cô gái nhu thuận, khóe miệng cong cong, sau đó rời đi. Sau khi Phàm Ngự rời đi, An Tuyết Thần liền ngồi dậy. Len lén đứng ở bên cửa sổ, nhìn anh lái xe nghênh ngang rời đi, trong lòng không khỏi rung động. Vĩnh biệt, Phàm Ngự, từ đầu đến cuối lúc chúng ta bắt đầu chính là sai lầm.
An Tuyết Thần lo sợ mặc đồ ngủ. Lúc này Vú Trương đi tới, "Tuyết Thần, đây là thuốc tiêu chảy, cháu xem một chút thời giờ gì thích hợp thì cháu liền uống nhé!"
"Ừ, buổi tối uống. Vú Trương cám ơn bà, liên lạc với Lệ Lệ rồi sao?"
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần lắc đầu một cái: "Không có, nhưng người nghe nói là vị hôn phu của cháu."
An Tuyết Thần cũng không có thời gian suy nghĩ, vốn là Lãnh cùng Lệ Lệ đi, hai người bọn họ đều không sao cả, cũng không suy nghĩ nhiều.
Quay lại với Lệ Lệ và Lạc Trạch ——
"A, buông tôi ra, Lạc Trạch, cái người biến thái này, anh buông tôi ra, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng, cầm thú, anh buông tôi ra." Giang Lệ Lệ hô to, mặt đầy nước mắt nhìn người ngồi trên ghế sô pha, Lạc Trạch chỉ vây quanh một cái khăn tắm, giờ phút này anh đang chau mày lại hút thuốc lá. Đêm qua, anh hung hăng muốn Lệ Lệ, trừng phạt cô. Phải biết là mới vừa rồi mới buông tha cô.
"Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?" Lạc Trạch nhìn cô lạnh lùng đáp, cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng cô có hẹn với người đàn ông kia.
Giờ phút này Lệ Lệ bị Lạc Trạch trói lại xốc xếch trên giường lớn, tràn đầy hơi thở . Hai cổ tay bị anh sử dụng cà vạt trói lại, để cho cô không có cách nào trốn thoát. Chỉ có thể phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt hô lớn.
Không có biện pháp, chuyện thật sự rất quan trọng, chỉ có phóng ra lo lắng: "Lạc Trạch, buông tôi ra có được không, tôi thật sự có chuyện, anh buông tôi ra trước đi, qua hôm nay anh muốn làm gì tôi đều được, có thể không? Huhu huhu" Giờ phút này Giang Lệ Lệ đã lệ rơi đầy mặt rồi. Chỉ cầu xin người đàn ông bỉ ổi kia có thể thả cô đi.
Lạc Trạch nhìn tư thái cúi đầu của cô, ghen tuông bay tứ tung, cái tên “tiểu bạch kiểm” quan trọng như vậy sao mà để cho em chịu ủy khuất cầu toàn, nhưng anh nào biết cô ủy khuất cầu toàn như vậy là bởi vì chị em của mình?
Lạc Trạch giận dữ ngút trời dụi điếu thuốc, đi tới bên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến hoa lê đẫm mưa, một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm cô. Gầm nhẹ giọng nói: "Người nào, là ai có thể khiến em thành bộ dáng như vậy?"
Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú tức giận của anh, cắn chặt môi, mình thật không thể nói. Cô chỉ lắc đầu một cái. Cô không biết anh tại sao tức giận như vậy.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, khóe miệng quét xuống nụ cười hung ác – tàn nhẫn. Gật đầu ứng tiếng nói: "Tốt, rất tốt, Giang Lệ Lệ không nói đúng không, rất tốt, anh chính là có biện pháp để cho em mở miệng." Dứt lời liền tháo cà vạt cố định cổ tay Giang Lệ Lệ ra. Bàn tay Lạc Trạch hung hăng bắt lấy nơi trơn mềm của cô, Lệ Lệ cắn môi của mình, mặc dù đau, nhưng cô không muốn kêu ra. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đã hiện lên tí ti tia máu. Nắm cằm của cô, hung hăng hôn lên, mút và liếm thỏa thích máu của cô. Giang Lệ Lệ chỉ có thể mặc cho anh hành hạ mình, cô không biết anh bị làm sao vậy, tại sao phải ngược đãi cô như vậy. Ai ngờ à? Là bởi vì người đàn ông có tham muốn giữ lấy điên cuồng và lòng ghen tỵ chứ.
Thời gian một ngày, Giang Lệ Lệ đã bị anh hành hạ kiệt sức. Mở mắt ra, không nhìn thấy Lạc Trạch. Bản thân liếc mắt nhìn thời gian, còn có một giờ, vẫn kịp đi, nhặt lên trang phục của mình bị rách tan tành, miễn cưỡng có thể che đậy. Sau đó chuẩn bị rời đi. Chỉ nghe thấy thanh âm tiếng cửa bị đẩy ra. Lạc Trạch mặc một thân tây trang đi tới. Nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó lạnh nhạt mở miệng.
"Người nào chấp thuận cho em rời đi."
Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nghiến răng nghiến lợi. "Lạc Trạch, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, tôi muốn rời đi."
Mặt tối đen. Lạc Trạch buồn cười nhìn Giang Lệ Lệ, "Người phụ nữ của anh, anh không có quyền lợi à." Lời nói ra giống như là thánh chỉ vậy.
Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn thời gian, vừa liếc nhìn gương, trong đầu hình thành một suy nghĩ, Lạc Trạch cũng đồng thời nhìn thấy trong mắt cô, nhưng mà đã chậm.
Bính —— choang ——
Giang Lệ Lệ cầm cái gạt tàn thuốc lên, hung hăng đập vào gương, sau đó nhặt lên một mảnh vụn lớn, đặt ở trên cổ của mình. "Lạc Trạch, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có để tôi rời khỏi hay không." Nói xong, mảnh kính đặt trên cổ cô dùng thêm sức, một dòng máu đỏ tươi chảy đầy ra ngoài.
Lạc Trạch nhìn nhưng gì xảy ra trước mắt, nhìn vệt máu đỏ tươi trên cần cổ cô, trong lòng đau đớn. Vẻ mặt phức tạp: "Chẳng lẽ, anh ở trong lòng em thật sự không đáng giá một đồng như vậy sao?"
Giang Lệ Lệ hoàn toàn không trả lời vấn đề của anh: "Thả hay không thả" Dứt lời liền muốn dùng lực. Nhìn Lạc Trạch kinh tâm táng đảm.
"Thả, thả" Sau một chữ, chữ cuối cùng anh rống lên. Sau đó đôi mắt chim ưng đỏ lên. Xoay người rời đi. Giang Lệ Lệ, đừng làm cho anh nhìn thấy em, nếu không anh sẽ giết chết em.
Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng Lạc Trạch rời đi, sau đó buông mảnh vụn trong tay, cầm chìa khóa xe của Lạc Trạch lên, liền rời đi. Lúc Giang Lệ Lệ đi ra, trời đã bắt đấu tối, hi vọng tất cả đều còn kịp.
Một chỗ, Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ mở xe của mình ra rồi rời đi, cũng theo đuôi, anh vẫn không yên lòng, trong lòng chính là người mê hoặc kia. Rốt cuộc là có chuyện gì.
Trở về —— biệt thự
Phàm Ngự đã trở lại, nhìn thấy An Tuyết Thần nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Ôm chặt bụng. Mặt của Phàm Ngự cũng trầm xuống.
"Chuyện gì xảy ra? Buổi sáng còn rất khỏe mà." Tan việc liền chạy về. Vốn là muốn mang cô tham gia dạ tiệc, trở lại chỉ nghe thấy Vú Trương nói tiểu thư không thoải mái, vội vàng lên lầu, nhìn thấy chính là tình huống này.
"Thiếu gia, tiểu thư, hôm nay cái gì cũng không ăn, có phải do món ăn ngày hôm qua hay không, đồ ăn bị hỏng ăn vào bụng, mới đi vệ sinh không ngừng" Vú Trương ở một bên nói.
Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn quá. {cậu cứ đau chậm thôi, một hồi đau chết cậu}
Phàm Ngự ngồi xuống bên giường An Tuyết Thần, giúp cô lau chùi mồ hôi trên trán. "Gọi bác sỹ tới"
Vú Trương "Dạ, tôi sẽ đi gọi điện thoại"
Phàm Ngự, mặt đau lòng nhìn An Tuyết Thần, dịu dàng nói: "Như thế nào? Còn rất đau sao?"
An Tuyết Thần không trả lời anh, đúng là rất đau, sau đó đứng dậy. "Tôi, muốn đi phòng vệ sinh"
Phàm Ngự nhìn cô đỡ cô tiến vào phòng vệ sinh, bị An Tuyết Thần nhốt ở ngoài cửa, Phàm Ngự suy nghĩ một chút liền thôi, cô gái nhỏ, đi nhà vệ sinh bên cạnh còn có người đàn ông sẽ xấu hổ.
An Tuyết Thần ngồi ở trên bồn cầu, cầm túi thuốc giải Vú Trương đưa cho. Nói là rất có hiệu quả, năm phút đồng hồ sẽ tốt hơn. Đặt ở trong miệng sau đó dùng nước miếng, liền nuốt xuống.
Chờ An Tuyết Thần lần nữa đi ra đã nhìn thấy bác sỹ lần trước rồi. Vú Trương đỡ An Tuyết Thần nằm trên giường, đi vệ sinh cả một buổi chiều, trên mặt của cô rất khó coi, như vậy mới giống như thật.
Bác sỹ đơn giản kiểm tra một phen, sau đó nhìn Phàm Ngự: "Thiếu gia, tiểu thư là ăn đồ ăn bị hư vào bụng, hình như rất nghiêm trọng, hiện tại tôi cần truyền nước biển, người xem?"
Phàm Ngự nhìn bộ dáng An Tuyết Thần, thở dài: "Ừ, làm đi"
Bác sỹ thật sự làm, nhưng mà đó chỉ là đường glu-cô, dù sao cô đã đi vệ sinh một buổi chiều, bổ sung chút thể lực là cần thiết. Phàm Ngự đi tới bên giường của cô, vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô: "Ngoan, chờ anh trở lại"
"Ừ" An Tuyết Thần khéo léo gật đầu. Phàm Ngự nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, cười rời đi. An Tuyết Thần nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng không khỏi chua xót.
Nghe thấy thanh âm tiếng xe của anh đi xa, sau đó liền nhổ kim truyền dịch ra, sau đó y nguyên kế hoạch, đi tới hậu hoa viên.
Dọc theo đường đi nhìn chung quanh xác định không có ai, mới chậm rãi đem mở cửa động đã sớm đào ra. Dùng hoa cỏ che lấp.
Nơi đó, là Vú Trương tìm người đào chuồng chó. An Tuyết Thần đi tới bên động. Nhìn Vú Trương, nắm tay của bà: "Vú Trương, cám ơn bà, xin cho phép con cứ gọi bà là mẹ."
Vú Trương nghe An Tuyết Thần gọi mình là mẹ, trong lòng rất kích động. "Tốt lắm, đi thôi, chờ thiếu gia trở lại, liền thảm."
An Tuyết Thần gật đầu một cái, không thôi liếc mắt nhìn Vú Trương, "Chăm sóc mình thật tốt" Sau đó xoay người quẹo vào. Mới vừa chui ra. Đã nhìn thấy Lãnh hưng phấn ở ngoài tường chờ. An Tuyết Thần nhìn thấy Lãnh lập tức nhào vào trong ngực của anh.
"Liệt" An Tuyết Thần ôm anh thật chặt, giống như tìm thấy người thân. Áy náy trong lòng mình cũng chầm chậm tản rat hay vào đó là vui mừng.
Lãnh ôm cô thật chặt. Nhưng mà bây giờ phải nắm chắc thời gian, tin tức của Phàm Ngự rất linh thông, anh khẳng định lập tức sẽ biết.
"Ừ, Thần, nhanh lên xe, chúng ta không nên ở lâu." Hai người gật đầu một cái, liền lên xe chống đạn của Lãnh, vì phòng ngừa ngộ nhỡ.
Trên xe, tâm tình của An Tuyết Thần rất khẩn trương, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề. "Liệt, Lệ Lệ đâu?"
"Anh cũng không rõ ràng lắm, tối hôm qua liền không liên lạc được với cô ấy, có lẽ ở phi trường chờ chúng ta, Thần, em yên tâm, đó là máy bay tư nhân của anh, Phàm Ngự không có quyền ngăn cản, hơn nữa còn là bộ phận nước Mĩ."
An Tuyết Thần nghe Lãnh nói, vào giờ phút này, trong lòng an tâm không ít.
Phàm Ngự ngồi ở trong xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe, điện thoại cũng tới, vừa nhìn là Mị Ảnh. Không có việc gì cậu ấy chắc sẽ không gọi điện thoại, Phàm Ngự chau mày lại, nhận điện thoại.
"Chuyện gì?"
"Chủ nhân, An tiểu thư chạy trốn rồi." Mị Ảnh ở bên đầu bên kia điện thoại báo cáo, rõ ràng có thể cảm thấy hơi thở bên ác độc ở đầu điện thoại này.
Phàm Ngự nghe nội dung cuộc điện thoại, lúc ấy đầu của anh "ong" một tiếng, lòng tức giận đang thiêu đốt trong lồng ngực, anh hận không được. . . . . .
Anh nghe rồi, chau mày, một cỗ lửa giận không khỏi dâng lên từ hai bên sườn. Cô gái này thế nhưng cưỡng chế di dời.
Dùng sức nắm chặt điện thoại, may là đặc biệt, bằng không đã sớm bị vỡ. Phàm Ngự nghe cô gái kia thế nhưng chạy đi, trên mặt nhất thời mây đen giăng đầy, mà không phải mưa to gió lớn, bởi vì lần này anh đã nổi giận thật sự, mà không phải bồi hồi. Nửa ngày nói ra một câu. Thanh âm hung ác – ngoan độc làm cho người ta run rẩy.
"Đuổi theo." Một câu như vậy thôi, liền đại biểu phải đem người bắt trở về. Phàm Ngự cúp điện thoại, hồi tưởng mấy ngày nay cô như thuận thế nào, rất khác thường, thì ra là đã sớm nghĩ xong kế hoạch chạy trốn.
Bụp——
Phàm Ngự đấm lên cửa sổ xe bằng thủy tinh, đánh vỡ, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức lực. Giận dữ cỡ nào. "Trở về biệt thự"
Tài xế cũng không dám nhiều lời, mồ hôi lạnh đã sớm đầm đìa, vội vàng nổ máy xe, hướng phía biệt thư đi tới.
An Tuyết Thần, tiện nhân, để cho tôi bắt trở lại, tôi sẽ để cho cô biết cái gì là địa ngục.
Tuyến phân cách ——
Giờ phút này An Tuyết Thần không khỏi ôm chặt thân thể, lạnh quá.
Tuyến phân cách ——
Phàm Ngự nhấc điện thoại, sắc mặt vô cùng u ám. "Lạc Trạch, cô gái kia chạy, giúp tớ định vị."
Lạc Trạch nhìn xe phía trước, bị lời nói Phàm Ngự hù sợ, chạy? Cô gái kia thế nhưng chạy, đang nhìn xe phía trước mặt vẫn giữ khoảng cách, lại là hướng biệt thự của Phàm Ngự. Chẳng lẽ?
Phàm Ngự trở lại biệt thự, đã nhìn thấy Vú Trương quỳ gối trong phòng khách, thái độ lạnh nhạt, Phàm Ngự nhìn người phụ nữ đã chăm sóc mình nhiều năm giống như mẹ của mình, nắm thật chặt hai quả đấm. "Tại sao phản bội tôi?"
Vú Trương nhìn Phàm Ngự giận dữ ngút trời. "Thật xin lỗi thiếu gia, lần này tôi muốn giúp đứa bé đáng thương. Ngài xử phạt tôi thế nào cũng được."
Phàm Ngự nhìn bà ta, "Đi" tại sao không nói cút. Đó là tôn trọng.
Vú Trương khóc chết đứng dậy sau đó rời đi. Phàm Ngự đi tới hậu viện nhìn cửa động, không kém phần tức giận đến hộc máu. Xoay người rời đi, ngồi vào trong xe.
"Lái xe, thuận đường đuổi theo" Phàm Ngự, mặt âm trầm ngồi ở trong xe, ra lệnh. Nhưng đang đuổi kịp nửa đường, một chiếc giữ vững tiệp(không biết dòng xe gì nữa???) lao ra, chặn lại đường đi của Phàm Ngự, hai chiếc xe thể thao tính năng cực tốt đụng vào nhau, cũng may người không có vấn đề gì.
"Mẹ nó, chuyện gì?"
"Chủ nhân, là một chiếc giữ vững tiệp" Mị Ảnh hồi đáp.
Phàm Ngự nhìn chiếc xe kia, lông mày cau lại, không phải xe Trạch sao? Mở cửa xe. Đang muốn đi tới, một chiếc bảo mã (BMW) ngừng ven đường, Lạc Trạch từ bên trong đi ra, nhìn toàn bộ chấn động lòng người trước mắt. Lạc Trạch đi tới trước mặt Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, lông mày chau sâu hơn: "Trạch, chuyện gì xảy ra?"
Lạc Trạch vừa định nói, đã nhìn thấy, Giang Lệ Lệ, một thân tàn phá từ trong xe xuống, cầm điện thoại. Khóe miệng tràn đầy nụ cười, nụ cười chiến thắng. Sau đó cúp điện thoại.
Lúc này điện thoại của Phàm Ngự vang lên. Phàm Ngự đem điện thoại đặt ở bên tai, mặt tức giận nhìn Giang Lệ Lệ quần áo xốc xếch trước mắt, cũng biết cô và Lạc Trạch xảy ra cái gì. Hung hăng đem điện thoại ném trên mặt đất, âm lãnh nhìn Lệ Lệ.
"Đưa cô gái này mang về cho tôi." Một bên Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự. "Ngự, cậu, , , , , , "
Phàm Ngự tức giận liếc anh một cái: "Tớ có chừng mực"
Mị Ảnh (K biết có phải tên khác của Khôi Ảnh xuất hiện đầu truyện k nữa) tiến lên đỡ Giang Lệ Lệ dậy, Giang Lệ Lệ đi qua bên cạnh Lạc Trạch, nhìn cô gái, vẻ mặt phức tạp. Lạc Trạch nhìn bóng dáng nghèo túng kia, trong lòng rất không có tư vị. Có cảm giác tâm đau, khi nhìn thấy ánh mắt cô toát ra vẻ phức tạp thì không biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy.
Biệt thự ——
Giang Lệ Lệ xuống xe cầm điện thoại, chỉ nghe thấy bọn họ đã thành công rời khỏi Trung Quốc rồi. Chắc hẳn mới vừa rồi Phàm Ngự cũng biết rõ đi.
Lửa giận ở trong lồng ngực anh sôi trào, giống như áp lực quá lớn, sẽ lập tức nổ tung như nồi hơi.
Phàm Ngự cùng Lạc Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, đôi tay Giang Lệ Lệ bị trói chặt. Ngã ở trước mặt hai người. Nhưng Giang Lệ Lệ tuyệt không sợ, ngược lại rất vui mừng. Bởi vì chính mình rốt cuộc giúp một đại ân. Nửa đường ngăn cản Phàm Ngự.
Anh lập tức trừng mắt lên, lông mày từng cái từng cái dựng đứng, trên mặt nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ. Sắc mặt đỏ bừng, tiến tới xanh xao, cổ trướng ra như muốn nổ tung, đầu đều là hạt mồ hôi, miệng - môi đều là bọt mép, quả đấm trên bàn đánh trúng "bùm bùm" vang dội.
"Nói, cô ấy ở đâu?"
Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng giận dữ của Phàm Ngự, nhất thời cảm thấy buồn cười. Cười to lên.
"Ha ha, ha ha"
Phàm Ngự gân xanh giận bạo, nắm chặt hai quả đấm, hết sức nhẫn nại. "Cười cái gì?"
Giang Lệ Lệ cười rơi nước mắt. Sau đó nhìn hai người: "Phàm Ngự, tôi cười anh, anh thua, anh thua một cách thảm hại. Anh căn bản cũng không yêu cô ấy, lại muốn giam cầm cô ấy. Anh rất nực cười. Nhưng cũng may, bọn họ bay đi, giống như một đôi uyên ương số khổ bay đi, anh ở đây đuổi bắt cũng không được rồi."
Phàm Ngự nhìn cô gái trước mắt có tính khí giống cô gái kia, liếc mắt người an hem của mình, sắc mặt cậu ấy cũng không tốt. Lạc Trạch chau mày lại, nhìn cô gái nổi điên ngồi dưới đất, anh biết Phàm Ngự là nể mặt mình mới không động cô, bằng không cô đã chết bao nhiêu lần rồi.
"Một lần cuối cùng, bọn họ ở đâu?" Phàm Ngự đã không thể nhịn được nữa. Nếu không phải cô gái này đột nhiên lao ra, mình có thể còn có cơ hội ngăn lại đôi gian phu dâm phụ kia.
"Không biết, cho dù có biết rõ, tôi cũng không thể nào nói cho anh biết, anh tốt nhất là giết tôi đi, như vậy khiến Tuyết Thần đối với anh hận ý càng sâu hơn một chút."
Phàm Ngự và Lạc Trạch chau mày lại nhìn cô gái trước mắt này, một thân chật vật không chịu nổi, trên cổ còn có vết hôn nhàn nhạt, còn có vệt máu trên cổ. Không thể không thừa nhận cô gái này rất thông minh. Biết nói như vậy để chọc Phàm Ngự tức giận, hình như cũng bảo toàn cô.
Phàm Ngự đột nhiên đứng lên, "Lạc Trạch, cô gái của cậu, cậu quản tốt, tớ muốn biết đáp án" Dứt lời liền đi lên lầu.
Giang Lệ Lệ nghe Phàm Ngự muốn đem mình giao cho Lạc Trạch. Sau đó nói: "Đúng vậy, bọn họ có thể an toàn chạy trốn, tôi còn phải cám ơn Lạc thiếu" Quả nhiên Phàm Ngự dừng lại bước chân. Lạc Trạch cũng chau mày lại nhìn cô gái trước mắt nói hưu nói vượn.
"Nếu không phải là anh đem tôi bắt đi, để cho tôi buổi tối mới đi ra ngoài, cũng không thể vượt qua xe Phàm Ngự đuổi theo Tuyết Thần." Sắc mặt của Lạc Trạch khó coi tới cực điểm, khuôn mặt đầy vạch đen.
Phàm Ngự rất phẫn hận nhìn Lạc Trạch, lần nữa nói: "Trạch, đem cô gái của cậu mang đi"
Lạc Trạch tiến lên, ngồi xổm người xuống. Nâng cằm của cô: "Cô gái, bản lãnh của em cũng không nhỏ nhỉ?"
Giang Lệ Lệ không để ý đến anh, đem lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình liếc về. Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đứng dậy đi ra ngoài. Cũng mặc kệ cô gái la to.
{ Chuyện tình Lệ Lệ và Lạc Trạch, đến đây là kết thúc, phía sau cũng sẽ điểm qua, ngoại truyện sẽ cặn kẽ }
Phàm Ngự ngồi ở trong thư phòng, nhìn máy theo dõi. Sau đó cũng biết An Tuyết Thần động tay chân, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt. "Cô gái, em thông minh như vậy, anh nào có thể bỏ qua cho, em tận tình hưởng thụ sự tự do của em, bởi vì rất nhanh anh sẽ bẻ gảy cánh chim của em." Cầm lên chiếc nhẫn trên bàn sách, hung hăng ném ra ngoài. Một đôi mắt y hệt như báo, tròng mắt đen đỏ ửng, trở nên khát máu, trở nên xa lạ, cũng chỉ có cô gái kia có thể để cho anh như thế. Nếu cho em thân phận cao quý, em không muốn, thân phận thấp hèn như vậy, em lại muốn tiếp nhận, nghĩ tới đây, khóe miệng cười vô cùng khát máu - lạnh lẽo.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần và Lãnh ngồi ở trên máy bay. Tâm tình cũng không giống nhau. An Tuyết Thần nhìn Lãnh gầy gò. Thanh âm nức nở nói: "Liệt, thật xin lỗi, là em hại anh."
Lãnh đau lòng nắm tay nhỏ bé của cô: "Thần, là anh vô dụng lại muốn em đi trao đổi công ty của anh" Lãnh nói qua, gương mặt hối hận cùng khổ sở.
An Tuyết Thần lắc đầu, "Liệt, không phải vậy, nếu như anh không ghét bỏ em, chúng ta đến nước Mĩ liền lập tức kết hôn"
Lãnh hung hăng kéo An Tuyết Thần ôm vào trong ngực, giống như muốn nhập vào xương cốt của cô. "Ừ, chúng ta trở về thì kết hôn."
An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Lãnh, trong lòng lo lắng. Bây giờ Phàm Ngự đã nổi trận lôi đình đi? Tại sao mình còn có thể nghĩ đến anh đây?
Tất cả đều đã kết thúc, mình muốn sống thật tốt với Lãnh, vì người đàn ông đã trả giá vì cô, dù là cảm ơn, mình cũng muốn gả cho anh.