Một đêm này bọn họ rất triền miên, lại có tâm tư không đồng dạng. Phàm Ngự thậm chí nghĩ đến đến cho cô gái phía dưới danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí Phàm phu nhân. Đáng tiếc, cô gái phía dưới thế nhưng lại hồn nhiên không biết. Mà cô gái phía dưới, chỉ muốn phóng túng lần cuối cùng, sau khi thoát ra ngoài sẽ cùng Lãnh sống qua ngày, cách xa nơi đầy thị thị phi phi này.
Sáng sớm ——
Phàm Ngự mặt cưng chìu nhìn người uể oải động lòng người trên giường, sờ sờ cái mũi của cô. "Bảo bối, em chuẩn bị một chút, buổi tối snh muốn dẫn em tham gia một dạ tiệc, anh sẽ cho em kinh hỉ" { chính là cầu hôn, nhưng mà, ai da, tiếp tục xem đi }
An Tuyết Thần ưm một tiếng lại tiếp tục ngủ. Đêm qua Phàm Ngự đặc biệt dịu dàng, nhưng tinh lực tràn đầy. Phàm Ngự nhìn cô gái nhu thuận, khóe miệng cong cong, sau đó rời đi. Sau khi Phàm Ngự rời đi, An Tuyết Thần liền ngồi dậy. Len lén đứng ở bên cửa sổ, nhìn anh lái xe nghênh ngang rời đi, trong lòng không khỏi rung động. Vĩnh biệt, Phàm Ngự, từ đầu đến cuối lúc chúng ta bắt đầu chính là sai lầm.
An Tuyết Thần lo sợ mặc đồ ngủ. Lúc này Vú Trương đi tới, "Tuyết Thần, đây là thuốc tiêu chảy, cháu xem một chút thời giờ gì thích hợp thì cháu liền uống nhé!"
"Ừ, buổi tối uống. Vú Trương cám ơn bà, liên lạc với Lệ Lệ rồi sao?"
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần lắc đầu một cái: "Không có, nhưng người nghe nói là vị hôn phu của cháu."
An Tuyết Thần cũng không có thời gian suy nghĩ, vốn là Lãnh cùng Lệ Lệ đi, hai người bọn họ đều không sao cả, cũng không suy nghĩ nhiều.
Quay lại với Lệ Lệ và Lạc Trạch ——
"A, buông tôi ra, Lạc Trạch, cái người biến thái này, anh buông tôi ra, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng, cầm thú, anh buông tôi ra." Giang Lệ Lệ hô to, mặt đầy nước mắt nhìn người ngồi trên ghế sô pha, Lạc Trạch chỉ vây quanh một cái khăn tắm, giờ phút này anh đang chau mày lại hút thuốc lá. Đêm qua, anh hung hăng muốn Lệ Lệ, trừng phạt cô. Phải biết là mới vừa rồi mới buông tha cô.
"Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?" Lạc Trạch nhìn cô lạnh lùng đáp, cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng cô có hẹn với người đàn ông kia.
Giờ phút này Lệ Lệ bị Lạc Trạch trói lại xốc xếch trên giường lớn, tràn đầy hơi thở **. Hai cổ tay bị anh sử dụng cà vạt trói lại, để cho cô không có cách nào trốn thoát. Chỉ có thể phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt hô lớn.
Không có biện pháp, chuyện thật sự rất quan trọng, chỉ có phóng ra lo lắng: "Lạc Trạch, buông tôi ra có được không, tôi thật sự có chuyện, anh buông tôi ra trước đi, qua hôm nay anh muốn làm gì tôi đều được, có thể không? Huhu huhu" Giờ phút này Giang Lệ Lệ đã lệ rơi đầy mặt rồi. Chỉ cầu xin người đàn ông bỉ ổi kia có thể thả cô đi.
Lạc Trạch nhìn tư thái cúi đầu của cô, ghen tuông bay tứ tung, cái tên “tiểu bạch kiểm” quan trọng như vậy sao mà để cho em chịu ủy khuất cầu toàn, nhưng anh nào biết cô ủy khuất cầu toàn như vậy là bởi vì chị em của mình?
Lạc Trạch giận dữ ngút trời dụi điếu thuốc, đi tới bên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến hoa lê đẫm mưa, một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm cô. Gầm nhẹ giọng nói: "Người nào, là ai có thể khiến em thành bộ dáng như vậy?"
Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú tức giận của anh, cắn chặt môi, mình thật không thể nói. Cô chỉ lắc đầu một cái. Cô không biết anh tại sao tức giận như vậy.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, khóe miệng quét xuống nụ cười hung ác – tàn nhẫn. Gật đầu ứng tiếng nói: "Tốt, rất tốt, Giang Lệ Lệ không nói đúng không, rất tốt, anh chính là có biện pháp để cho em mở miệng." Dứt lời liền tháo cà vạt cố định cổ tay Giang Lệ Lệ ra. Bàn tay Lạc Trạch hung hăng bắt lấy nơi trơn mềm của cô, Lệ Lệ cắn môi của mình, mặc dù đau, nhưng cô không muốn kêu ra. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đã hiện lên tí ti tia máu. Nắm cằm của cô, hung hăng hôn lên, mút và liếm thỏa thích máu của cô. Giang Lệ Lệ chỉ có thể mặc cho anh hành hạ mình, cô không biết anh bị làm sao vậy, tại sao phải ngược đãi cô như vậy. Ai ngờ à? Là bởi vì người đàn ông có tham muốn giữ lấy điên cuồng và lòng ghen tỵ chứ.
Thời gian một ngày, Giang Lệ Lệ đã bị anh hành hạ kiệt sức. Mở mắt ra, không nhìn thấy Lạc Trạch. Bản thân liếc mắt nhìn thời gian, còn có một giờ, vẫn kịp đi, nhặt lên trang phục của mình bị rách tan tành, miễn cưỡng có thể che đậy. Sau đó chuẩn bị rời đi. Chỉ nghe thấy thanh âm tiếng cửa bị đẩy ra. Lạc Trạch mặc một thân tây trang đi tới. Nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó lạnh nhạt mở miệng.
"Người nào chấp thuận cho em rời đi."
Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nghiến răng nghiến lợi. "Lạc Trạch, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, tôi muốn rời đi."
Mặt tối đen. Lạc Trạch buồn cười nhìn Giang Lệ Lệ, "Người phụ nữ của anh, anh không có quyền lợi à." Lời nói ra giống như là thánh chỉ vậy.
Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn thời gian, vừa liếc nhìn gương, trong đầu hình thành một suy nghĩ, Lạc Trạch cũng đồng thời nhìn thấy trong mắt cô, nhưng mà đã chậm.
Bính —— choang ——
Giang Lệ Lệ cầm cái gạt tàn thuốc lên, hung hăng đập vào gương, sau đó nhặt lên một mảnh vụn lớn, đặt ở trên cổ của mình. "Lạc Trạch, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có để tôi rời khỏi hay không." Nói xong, mảnh kính đặt trên cổ cô dùng thêm sức, một dòng máu đỏ tươi chảy đầy ra ngoài.
Lạc Trạch nhìn nhưng gì xảy ra trước mắt, nhìn vệt máu đỏ tươi trên cần cổ cô, trong lòng đau đớn. Vẻ mặt phức tạp: "Chẳng lẽ, anh ở trong lòng em thật sự không đáng giá một đồng như vậy sao?"
Giang Lệ Lệ hoàn toàn không trả lời vấn đề của anh: "Thả hay không thả" Dứt lời liền muốn dùng lực. Nhìn Lạc Trạch kinh tâm táng đảm.
"Thả, thả" Sau một chữ, chữ cuối cùng anh rống lên. Sau đó đôi mắt chim ưng đỏ lên. Xoay người rời đi. Giang Lệ Lệ, đừng làm cho anh nhìn thấy em, nếu không anh sẽ giết chết em.
Giang Lệ Lệ nhìn bóng lưng Lạc Trạch rời đi, sau đó buông mảnh vụn trong tay, cầm chìa khóa xe của Lạc Trạch lên, liền rời đi. Lúc Giang Lệ Lệ đi ra, trời đã bắt đấu tối, hi vọng tất cả đều còn kịp.
Một chỗ, Lạc Trạch nhìn thấy Giang Lệ Lệ mở xe của mình ra rồi rời đi, cũng theo đuôi, anh vẫn không yên lòng, trong lòng chính là người mê hoặc kia. Rốt cuộc là có chuyện gì.
Trở về —— biệt thự
Phàm Ngự đã trở lại, nhìn thấy An Tuyết Thần nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Ôm chặt bụng. Mặt của Phàm Ngự cũng trầm xuống.
"Chuyện gì xảy ra? Buổi sáng còn rất khỏe mà." Tan việc liền chạy về. Vốn là muốn mang cô tham gia dạ tiệc, trở lại chỉ nghe thấy Vú Trương nói tiểu thư không thoải mái, vội vàng lên lầu, nhìn thấy chính là tình huống này.
"Thiếu gia, tiểu thư, hôm nay cái gì cũng không ăn, có phải do món ăn ngày hôm qua hay không, đồ ăn bị hỏng ăn vào bụng, mới đi vệ sinh không ngừng" Vú Trương ở một bên nói.
Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn quá. {cậu cứ đau chậm thôi, một hồi đau chết cậu}
Phàm Ngự ngồi xuống bên giường An Tuyết Thần, giúp cô lau chùi mồ hôi trên trán. "Gọi bác sỹ tới"
Vú Trương "Dạ, tôi sẽ đi gọi điện thoại"
Phàm Ngự, mặt đau lòng nhìn An Tuyết Thần, dịu dàng nói: "Như thế nào? Còn rất đau sao?"
An Tuyết Thần không trả lời anh, đúng là rất đau, sau đó đứng dậy. "Tôi, muốn đi phòng vệ sinh"
Phàm Ngự nhìn cô đỡ cô tiến vào phòng vệ sinh, bị An Tuyết Thần nhốt ở ngoài cửa, Phàm Ngự suy nghĩ một chút liền thôi, cô gái nhỏ, đi nhà vệ sinh bên cạnh còn có người đàn ông sẽ xấu hổ.
An Tuyết Thần ngồi ở trên bồn cầu, cầm túi thuốc giải Vú Trương đưa cho. Nói là rất có hiệu quả, năm phút đồng hồ sẽ tốt hơn. Đặt ở trong miệng sau đó dùng nước miếng, liền nuốt xuống.
Chờ An Tuyết Thần lần nữa đi ra đã nhìn thấy bác sỹ lần trước rồi. Vú Trương đỡ An Tuyết Thần nằm trên giường, đi vệ sinh cả một buổi chiều, trên mặt của cô rất khó coi, như vậy mới giống như thật.
Bác sỹ đơn giản kiểm tra một phen, sau đó nhìn Phàm Ngự: "Thiếu gia, tiểu thư là ăn đồ ăn bị hư vào bụng, hình như rất nghiêm trọng, hiện tại tôi cần truyền nước biển, người xem?"
Phàm Ngự nhìn bộ dáng An Tuyết Thần, thở dài: "Ừ, làm đi"
Bác sỹ thật sự làm, nhưng mà đó chỉ là đường glu-cô, dù sao cô đã đi vệ sinh một buổi chiều, bổ sung chút thể lực là cần thiết. Phàm Ngự đi tới bên giường của cô, vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô: "Ngoan, chờ anh trở lại"
"Ừ" An Tuyết Thần khéo léo gật đầu. Phàm Ngự nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, cười rời đi. An Tuyết Thần nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng không khỏi chua xót.
Nghe thấy thanh âm tiếng xe của anh đi xa, sau đó liền nhổ kim truyền dịch ra, sau đó y nguyên kế hoạch, đi tới hậu hoa viên.
Dọc theo đường đi nhìn chung quanh xác định không có ai, mới chậm rãi đem mở cửa động đã sớm đào ra. Dùng hoa cỏ che lấp.
Nơi đó, là Vú Trương tìm người đào chuồng chó. An Tuyết Thần đi tới bên động. Nhìn Vú Trương, nắm tay của bà: "Vú Trương, cám ơn bà, xin cho phép con cứ gọi bà là mẹ."
Vú Trương nghe An Tuyết Thần gọi mình là mẹ, trong lòng rất kích động. "Tốt lắm, đi thôi, chờ thiếu gia trở lại, liền thảm."
An Tuyết Thần gật đầu một cái, không thôi liếc mắt nhìn Vú Trương, "Chăm sóc mình thật tốt" Sau đó xoay người quẹo vào. Mới vừa chui ra. Đã nhìn thấy Lãnh hưng phấn ở ngoài tường chờ. An Tuyết Thần nhìn thấy Lãnh lập tức nhào vào trong ngực của anh.
"Liệt" An Tuyết Thần ôm anh thật chặt, giống như tìm thấy người thân. Áy náy trong lòng mình cũng chầm chậm tản rat hay vào đó là vui mừng.
Lãnh ôm cô thật chặt. Nhưng mà bây giờ phải nắm chắc thời gian, tin tức của Phàm Ngự rất linh thông, anh khẳng định lập tức sẽ biết.
"Ừ, Thần, nhanh lên xe, chúng ta không nên ở lâu." Hai người gật đầu một cái, liền lên xe chống đạn của Lãnh, vì phòng ngừa ngộ nhỡ.
Trên xe, tâm tình của An Tuyết Thần rất khẩn trương, lúc này mới phát hiện ra một vấn đề. "Liệt, Lệ Lệ đâu?"
"Anh cũng không rõ ràng lắm, tối hôm qua liền không liên lạc được với cô ấy, có lẽ ở phi trường chờ chúng ta, Thần, em yên tâm, đó là máy bay tư nhân của anh, Phàm Ngự không có quyền ngăn cản, hơn nữa còn là bộ phận nước Mĩ."
An Tuyết Thần nghe Lãnh nói, vào giờ phút này, trong lòng an tâm không ít.
Phàm Ngự ngồi ở trong xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe, điện thoại cũng tới, vừa nhìn là Mị Ảnh. Không có việc gì cậu ấy chắc sẽ không gọi điện thoại, Phàm Ngự chau mày lại, nhận điện thoại.
"Chuyện gì?"
"Chủ nhân, An tiểu thư chạy trốn rồi." Mị Ảnh ở bên đầu bên kia điện thoại báo cáo, rõ ràng có thể cảm thấy hơi thở bên ác độc ở đầu điện thoại này.
Phàm Ngự nghe nội dung cuộc điện thoại, lúc ấy đầu của anh "ong" một tiếng, lòng tức giận đang thiêu đốt trong lồng ngực, anh hận không được. . . . . .
Anh nghe rồi, chau mày, một cỗ lửa giận không khỏi dâng lên từ hai bên sườn. Cô gái này thế nhưng cưỡng chế di dời.
Dùng sức nắm chặt điện thoại, may là đặc biệt, bằng không đã sớm bị vỡ. Phàm Ngự nghe cô gái kia thế nhưng chạy đi, trên mặt nhất thời mây đen giăng đầy, mà không phải mưa to gió lớn, bởi vì lần này anh đã nổi giận thật sự, mà không phải bồi hồi. Nửa ngày nói ra một câu. Thanh âm hung ác – ngoan độc làm cho người ta run rẩy.
"Đuổi theo." Một câu như vậy thôi, liền đại biểu phải đem người bắt trở về. Phàm Ngự cúp điện thoại, hồi tưởng mấy ngày nay cô như thuận thế nào, rất khác thường, thì ra là đã sớm nghĩ xong kế hoạch chạy trốn.
Bụp——
Phàm Ngự đấm lên cửa sổ xe bằng thủy tinh, đánh vỡ, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức lực. Giận dữ cỡ nào. "Trở về biệt thự"
Tài xế cũng không dám nhiều lời, mồ hôi lạnh đã sớm đầm đìa, vội vàng nổ máy xe, hướng phía biệt thư đi tới.
An Tuyết Thần, tiện nhân, để cho tôi bắt trở lại, tôi sẽ để cho cô biết cái gì là địa ngục.
Tuyến phân cách ——
Giờ phút này An Tuyết Thần không khỏi ôm chặt thân thể, lạnh quá.
Tuyến phân cách ——
Phàm Ngự nhấc điện thoại, sắc mặt vô cùng u ám. "Lạc Trạch, cô gái kia chạy, giúp tớ định vị."
Lạc Trạch nhìn xe phía trước, bị lời nói Phàm Ngự hù sợ, chạy? Cô gái kia thế nhưng chạy, đang nhìn xe phía trước mặt vẫn giữ khoảng cách, lại là hướng biệt thự của Phàm Ngự. Chẳng lẽ?
Phàm Ngự trở lại biệt thự, đã nhìn thấy Vú Trương quỳ gối trong phòng khách, thái độ lạnh nhạt, Phàm Ngự nhìn người phụ nữ đã chăm sóc mình nhiều năm giống như mẹ của mình, nắm thật chặt hai quả đấm. "Tại sao phản bội tôi?"
Vú Trương nhìn Phàm Ngự giận dữ ngút trời. "Thật xin lỗi thiếu gia, lần này tôi muốn giúp đứa bé đáng thương. Ngài xử phạt tôi thế nào cũng được."
Phàm Ngự nhìn bà ta, "Đi" tại sao không nói cút. Đó là tôn trọng.
Vú Trương khóc chết đứng dậy sau đó rời đi. Phàm Ngự đi tới hậu viện nhìn cửa động, không kém phần tức giận đến hộc máu. Xoay người rời đi, ngồi vào trong xe.
"Lái xe, thuận đường đuổi theo" Phàm Ngự, mặt âm trầm ngồi ở trong xe, ra lệnh. Nhưng đang đuổi kịp nửa đường, một chiếc giữ vững tiệp(không biết dòng xe gì nữa???) lao ra, chặn lại đường đi của Phàm Ngự, hai chiếc xe thể thao tính năng cực tốt đụng vào nhau, cũng may người không có vấn đề gì.
"Mẹ nó, chuyện gì?"
"Chủ nhân, là một chiếc giữ vững tiệp" Mị Ảnh hồi đáp.
Phàm Ngự nhìn chiếc xe kia, lông mày cau lại, không phải xe Trạch sao? Mở cửa xe. Đang muốn đi tới, một chiếc bảo mã (BMW) ngừng ven đường, Lạc Trạch từ bên trong đi ra, nhìn toàn bộ chấn động lòng người trước mắt. Lạc Trạch đi tới trước mặt Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, lông mày chau sâu hơn: "Trạch, chuyện gì xảy ra?"
Lạc Trạch vừa định nói, đã nhìn thấy, Giang Lệ Lệ, một thân tàn phá từ trong xe xuống, cầm điện thoại. Khóe miệng tràn đầy nụ cười, nụ cười chiến thắng. Sau đó cúp điện thoại.
Lúc này điện thoại của Phàm Ngự vang lên. Phàm Ngự đem điện thoại đặt ở bên tai, mặt tức giận nhìn Giang Lệ Lệ quần áo xốc xếch trước mắt, cũng biết cô và Lạc Trạch xảy ra cái gì. Hung hăng đem điện thoại ném trên mặt đất, âm lãnh nhìn Lệ Lệ.
"Đưa cô gái này mang về cho tôi." Một bên Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự. "Ngự, cậu, , , , , , "
Phàm Ngự tức giận liếc anh một cái: "Tớ có chừng mực"
Mị Ảnh (K biết có phải tên khác của Khôi Ảnh xuất hiện đầu truyện k nữa) tiến lên đỡ Giang Lệ Lệ dậy, Giang Lệ Lệ đi qua bên cạnh Lạc Trạch, nhìn cô gái, vẻ mặt phức tạp. Lạc Trạch nhìn bóng dáng nghèo túng kia, trong lòng rất không có tư vị. Có cảm giác tâm đau, khi nhìn thấy ánh mắt cô toát ra vẻ phức tạp thì không biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy.
Biệt thự ——
Giang Lệ Lệ xuống xe cầm điện thoại, chỉ nghe thấy bọn họ đã thành công rời khỏi Trung Quốc rồi. Chắc hẳn mới vừa rồi Phàm Ngự cũng biết rõ đi.
Lửa giận ở trong lồng ngực anh sôi trào, giống như áp lực quá lớn, sẽ lập tức nổ tung như nồi hơi.
Phàm Ngự cùng Lạc Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, đôi tay Giang Lệ Lệ bị trói chặt. Ngã ở trước mặt hai người. Nhưng Giang Lệ Lệ tuyệt không sợ, ngược lại rất vui mừng. Bởi vì chính mình rốt cuộc giúp một đại ân. Nửa đường ngăn cản Phàm Ngự.
Anh lập tức trừng mắt lên, lông mày từng cái từng cái dựng đứng, trên mặt nổi gân xanh, tức giận nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ. Sắc mặt đỏ bừng, tiến tới xanh xao, cổ trướng ra như muốn nổ tung, đầu đều là hạt mồ hôi, miệng - môi đều là bọt mép, quả đấm trên bàn đánh trúng "bùm bùm" vang dội.
"Nói, cô ấy ở đâu?"
Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng giận dữ của Phàm Ngự, nhất thời cảm thấy buồn cười. Cười to lên.
"Ha ha, ha ha"
Phàm Ngự gân xanh giận bạo, nắm chặt hai quả đấm, hết sức nhẫn nại. "Cười cái gì?"
Giang Lệ Lệ cười rơi nước mắt. Sau đó nhìn hai người: "Phàm Ngự, tôi cười anh, anh thua, anh thua một cách thảm hại. Anh căn bản cũng không yêu cô ấy, lại muốn giam cầm cô ấy. Anh rất nực cười. Nhưng cũng may, bọn họ bay đi, giống như một đôi uyên ương số khổ bay đi, anh ở đây đuổi bắt cũng không được rồi."
Phàm Ngự nhìn cô gái trước mắt có tính khí giống cô gái kia, liếc mắt người an hem của mình, sắc mặt cậu ấy cũng không tốt. Lạc Trạch chau mày lại, nhìn cô gái nổi điên ngồi dưới đất, anh biết Phàm Ngự là nể mặt mình mới không động cô, bằng không cô đã chết bao nhiêu lần rồi.
"Một lần cuối cùng, bọn họ ở đâu?" Phàm Ngự đã không thể nhịn được nữa. Nếu không phải cô gái này đột nhiên lao ra, mình có thể còn có cơ hội ngăn lại đôi gian phu dâm phụ kia.
"Không biết, cho dù có biết rõ, tôi cũng không thể nào nói cho anh biết, anh tốt nhất là giết tôi đi, như vậy khiến Tuyết Thần đối với anh hận ý càng sâu hơn một chút."
Phàm Ngự và Lạc Trạch chau mày lại nhìn cô gái trước mắt này, một thân chật vật không chịu nổi, trên cổ còn có vết hôn nhàn nhạt, còn có vệt máu trên cổ. Không thể không thừa nhận cô gái này rất thông minh. Biết nói như vậy để chọc Phàm Ngự tức giận, hình như cũng bảo toàn cô.
Phàm Ngự đột nhiên đứng lên, "Lạc Trạch, cô gái của cậu, cậu quản tốt, tớ muốn biết đáp án" Dứt lời liền đi lên lầu.
Giang Lệ Lệ nghe Phàm Ngự muốn đem mình giao cho Lạc Trạch. Sau đó nói: "Đúng vậy, bọn họ có thể an toàn chạy trốn, tôi còn phải cám ơn Lạc thiếu" Quả nhiên Phàm Ngự dừng lại bước chân. Lạc Trạch cũng chau mày lại nhìn cô gái trước mắt nói hưu nói vượn.
"Nếu không phải là anh đem tôi bắt đi, để cho tôi buổi tối mới đi ra ngoài, cũng không thể vượt qua xe Phàm Ngự đuổi theo Tuyết Thần." Sắc mặt của Lạc Trạch khó coi tới cực điểm, khuôn mặt đầy vạch đen.
Phàm Ngự rất phẫn hận nhìn Lạc Trạch, lần nữa nói: "Trạch, đem cô gái của cậu mang đi"
Lạc Trạch tiến lên, ngồi xổm người xuống. Nâng cằm của cô: "Cô gái, bản lãnh của em cũng không nhỏ nhỉ?"
Giang Lệ Lệ không để ý đến anh, đem lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình liếc về. Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đứng dậy đi ra ngoài. Cũng mặc kệ cô gái la to.
{ Chuyện tình Lệ Lệ và Lạc Trạch, đến đây là kết thúc, phía sau cũng sẽ điểm qua, ngoại truyện sẽ cặn kẽ }
Phàm Ngự ngồi ở trong thư phòng, nhìn máy theo dõi. Sau đó cũng biết An Tuyết Thần động tay chân, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt. "Cô gái, em thông minh như vậy, anh nào có thể bỏ qua cho, em tận tình hưởng thụ sự tự do của em, bởi vì rất nhanh anh sẽ bẻ gảy cánh chim của em." Cầm lên chiếc nhẫn trên bàn sách, hung hăng ném ra ngoài. Một đôi mắt y hệt như báo, tròng mắt đen đỏ ửng, trở nên khát máu, trở nên xa lạ, cũng chỉ có cô gái kia có thể để cho anh như thế. Nếu cho em thân phận cao quý, em không muốn, thân phận thấp hèn như vậy, em lại muốn tiếp nhận, nghĩ tới đây, khóe miệng cười vô cùng khát máu - lạnh lẽo.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần và Lãnh ngồi ở trên máy bay. Tâm tình cũng không giống nhau. An Tuyết Thần nhìn Lãnh gầy gò. Thanh âm nức nở nói: "Liệt, thật xin lỗi, là em hại anh."
Lãnh đau lòng nắm tay nhỏ bé của cô: "Thần, là anh vô dụng lại muốn em đi trao đổi công ty của anh" Lãnh nói qua, gương mặt hối hận cùng khổ sở.
An Tuyết Thần lắc đầu, "Liệt, không phải vậy, nếu như anh không ghét bỏ em, chúng ta đến nước Mĩ liền lập tức kết hôn"
Lãnh hung hăng kéo An Tuyết Thần ôm vào trong ngực, giống như muốn nhập vào xương cốt của cô. "Ừ, chúng ta trở về thì kết hôn."
An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Lãnh, trong lòng lo lắng. Bây giờ Phàm Ngự đã nổi trận lôi đình đi? Tại sao mình còn có thể nghĩ đến anh đây?
Tất cả đều đã kết thúc, mình muốn sống thật tốt với Lãnh, vì người đàn ông đã trả giá vì cô, dù là cảm ơn, mình cũng muốn gả cho anh.
An Tuyết Thần cùng Lãnh đi tới nước Mĩ, mấy ngày nay rất vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ nhận được điện thoại của Giang Lệ Lệ. { Lệ Lệ có thể gọi điện thoại cho An Tuyết Thần, đơn thuần là cố ý, bởi vì Lạc Trạch muốn truy tìm vị trí của An Tuyết Thần, kế tiếp, thật đúng là ngược tâm ngược phổi, nhịn xuống, bảo bối }
Hôm nay hai người trở lại Lãnh trạch, bàn bạc hôn sự của hai người. Lãnh cha nhìn hai người, mở miệng nói: "Ta nói, dứt khoát định vào cuối tuần này đi. Sớm một chút để cho ta và mẹ con có cháu trai."
Lãnh mẹ nhìn hai người hòa cùng: "Đúng vậy, sớm một chút, chúng ta cũng bớt lo"
Lãnh nhìn An Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh mình, "Tuyết Thần, em quyết định đi."
An Tuyết Thần nhìn Lãnh bằng ánh mắt nhu tình. Như là đã quyết định vậy còn do dự cái gì? Mày còn có cái gì không đủ đây?
"Ừ, con nghe theo hai bác." An Tuyết Thần trả lời lại để cho người ta rất hài lòng, Lãnh càng thêm vui mừng. Đem An Tuyết Thần kéo vào trong ngực, chính là bảo bối quý hiếm vậy. Chỉ là một gia đình hạnh phúc như vậy có thể kéo dài bao lâu đây?
Mấy ngày nay, An Tuyết Thần đều bận rộn làm tân nương, mỗi ngày không phải làm sửa sắc đẹp, chính là bao dưỡng thân thể, bởi vì Lãnh nói muốn để cho cô làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới. Nhưng cô luôn có dự cảm xấu, nhưng nói không ra, cho rằng mình bị bệnh sợ hãi trước khi kết hôn? Mỗi lần nói với Lãnh, anh đều nói cô quá khẩn trương, có lẽ nguyên nhân thật sự là mình quá khẩn trương.
Rất nhanh, ngày đó đến. An Tuyết Thần đứng ở trước gương, nhìn mình, cô thừa nhận, một khắc kia mình xinh đẹp nhất, biết Lãnh vì cuộc hôn lễ này đã hao hết tâm kế.
Không biết lúc nào thì Lãnh đã từ phía sau vòng chắc hông An Tuyết Thần. Ở bên tai cô hà hơi: "Bà xã, em thật đẹp, em tuyệt đối là cô dâu đẹp nhất trên thế giới này."
An Tuyết Thần nhắm mắt, hôm nay cô sẽ phải lập gia đình. Phải làm vợ Lãnh. "Liệt, anh không hối hận chứ?"
Lãnh đem An Tuyết Thần vòng chặt hơn. "Sẽ không, có em, cuộc đời này sẽ không có gì phải hối tiếc."
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, bởi vì bị lời nói thâm tình của Lãnh làm cảm động. "Cám ơn anh, Liệt, cám ơn anh, dùng tính mạng để yêu em, cám ơn"
Lãnh nhìn hốc mắt đỏ thắm của An Tuyết Thần, "Đứa ngốc, đừng khóc, một lát sẽ khó coi, chúng ta lập tức sẽ phải mượn nơi thần thánh để hợp kết cuộc đời của chúng ta rồi."
An Tuyết Thần gật đầu, Đúng vậy, có một người đàn ông yêu mình, còn có cái gì phải cầu nữa đây?
{Nhưng hạnh phúc của hai người cũng đang đếm ngược thời gian rồi. Tiếp đó, có thể so với đoạn đối thoại thâm tình mới vừa rồi thì càng làm cho người ta khóc thút thít. }
Tuyến phân cách ——
Giáo đường ——
Hoa bách hợp nở rộ, tự thủy lưu niên, cùng dắt tay nhau đi đến già, lễ đường màu trắng, áo cưới màu trắng, ở nơi thuần khiết này chính là lời hứa cho cuộc đời không bao giờ cho phép thay lòng, giống như bọt sóng trong suốt nổi lên mặt biển vậy, nhàn nhạt tuổi xuân thanh khiết, "Bà xã, đời này kiếp này anh đều muốn em ở bên cạnh anh" Mấy cái chữ to được khảm tại giữa giáo đường. An Tuyết Thần nhìn cha xứ bên cạnh Lãnh, chính mình thấy đủ rồi. Lãnh cha dắt An Tuyết Thần từng bước từng bước hướng nơi hạnh phúc của cô đi tới.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần từng bước một đi hướng tới mình, cầm ống nói lên: "Có một loại hoa chuyên vì tình yêu mà nở ra, có một người chuyên vì em mà tồn tại, mặc kệ thời gian biến chuyển thế nào, mặc kệ Nhật Nguyệt thay thế như thế nào, ở trong thế giới của anh, em vĩnh viễn là chân trời nơi Bắc Đẩu tinh, mục tiêu vĩnh viễn sẽ không thay đổi, hôm nay đem em trở thành vợ của anh, làm phu nhân của anh, anh muốn đem bó hoa hồng đỏ thắm đại biểu cho toàn bộ tình yêu của anh lần nữa hướng nội tâm em, nắm tay nhau đến chết, cùng nhau bách niên giai lão! Vợ của anh, tiểu thư An Tuyết Thần"
Bốp bốp —— dưới đài một mảnh tiếng vỗ tay ——
An Tuyết Thần cũng không khống chế được mình mặc cho nước mắt chảy xuống, mình cũng chuẩn bị một phần lễ đưa cho Lãnh, sau đó thanh âm ưu nhã ngọt ngào vang lên ở nơi giáo đường Thánh Thần. "Có người đem tình yêu so sánh như một ly cà phê đắng khó uống, mà anh lại trở thành ly cà phê cả đời bầu bạn của em, là anh đã điều chỉnh hương vị của nó, để cho em có thể lĩnh hội trăm vị, ở thời điểm em thất ý khốn khổ, chỉ cần nhìn thấy anh, chỉ cần nghĩ đến anh, cuộc sống của em sẽ gặp nhiều vị ngọt , hôm nay em muốn ở đây đem câu nói không biết nói bao nhiêu lần nói lại bên tai anh, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh, Thủ Hộ Giả của em, Liệt"
Cũng có rất nhiều người đã khóc không thành tiếng, chỉ có một người trên màn ảnh nhìn tất cả, khóe miệng quét xuống nụ cười tàn nhẫn khát máu nhất trên thế giới này. Anh ta chân chính là Satan.
Rốt cuộc, thời khắc Lãnh nghênh đón hạnh phúc nhất, hai người đứng ở trên đài. Nhìn đối phương.
Cha xứ: "Chú rễ, con có nguyện ý cưới cô dâu làm vợ không?"
Chú rễ: "Dạ, con nguyện ý."
Cha xứ: "Bất luận tương lai cô ấy giàu có hay nghèo khó, hoặc bất luận tương lại thân thể cô ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, con nguyện ý vĩnh viễn ở một chỗ với cô ấy không?"
Chú rễ: "Dạ, con nguyện ý."
Cha xứ chuyển sang cô dâu.
Cha xứ: "Cô dâu, con nguyện ý gả cho chú rễ không? : "Bất luận tương lai cậu ấy giàu có hay nghèo nghèo khó, hoặc bất luận tương lại thân thể cậu ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, con nguyện ý vĩnh viễn ở một chỗ với cậu ấy không?"
Tân nương: "Con, , , , , , , "
"Nếu em nguyện ý, tôi sẽ giết tất cả mọi người ở nơi này. Để cho bọn họ trở thành lễ vật cho hôn lễ của các người" Giờ khắc này, trái tim An Tuyết Thần tan nát, cũng liều mạng không đứng lên rồi. Cứng ngắc xoay người, thanh âm kiểu ác ma truyền đến trong giấc mộng, làm tan nát lòng của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự mặc toàn thân áo đen, sau lưng có một đám người áo đen, người người trong tay đều cầm súng. Khóe miệng anh mãi mãi treo nụ cười không hề thay đổi, nhìn An Tuyết Thần tan nát cõi lòng. Tất cả kết thúc, cuộc đời cô từ đây vẽ lên vô số dấu chấm tròn.
Tất cả mọi người kêu to, trận thế này quá dọa người rồi. "A, a a ——"
Phàm Ngự nhìn thân thể trên đài run rẩy không ngừng, trên mặt An Tuyết Thần trắng bệch, khóe miệng không có huyết sắc thật chói mắt. "Mị Ảnh, để cho bọn họ câm miệng"
Pằng – pằng ——=
Hai tiếng súng vang lên, khiến mọi người an tĩnh, Mị Ảnh đưa bọn họ đuổi đến chung một chỗ, xung quanh, tất cả đều là người áo đen cầm súng, bao quanh bọn họ. Dùng súng trong tay hạ xuống đầu của bọn họ.
Đầu An Tuyết Thần đã trống rỗng, hoàn toàn đánh mất năng lực suy tính. Nhìn chằm chằm anh, anh tới, anh vẫn tới, anh cuối cùng vẫn còn tới.
Khuôn mặt Lãnh trắng bệch ôm thân thể An Tuyết Thần ngã xuống, nhìn cha mẹ mình và người thân bị người ta dùng súng dí đầu, trong lòng sợ hãi. Người trong ngực đã sớm run rẩy không thôi.
"Phàm Ngự, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Lãnh nhìn Phàm Ngự hồi đáp. Lãnh cha Lãnh mẹ nhìn Phàm Ngự , bọn họ biết.
"Phàm tổng? Cậu, cậu có ý gì?" Lãnh cha mở miệng nói.
Đôi mắt y hệt như báo của Phàm Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái như thiên sứ, luẩn quẩn quanh tim của anh, nhưng cũng xé đau tim anh, nghĩ tới trường hợp mới vừa rồi làm cho người ta sôi trào biển cạn đá mòn kia, anh liền hận không thể một súng nhắm thẳng đầu bọn họ.
"Bác trai, ngại quá, con trai của các người trộm món đồ chơi của cháu."
Trong nháy mắt tất cả mọi người hiểu, còn có ánh mắt kia tràn đầy tham muốn giữ lấy, anh vì cô dâu mà chạy tới. Tất cả mọi người cùng chuyển mắt đến thân thể yếu đuối của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn nhau tròng mắt anh, đã cảm thấy mình muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
"Tiểu Dã Miêu của tôi, chơi đã rồi, có phải nên trở về rồi không? Lệ Lệ và cha mẹ em vẫn chờ em đấy?" Thanh âm của anh dịu dàng. Tại sao có thể đây?
An Tuyết Thần liền lập tức ngã ngồi trên mặt đất trắng như tuyết. Cái giáo đường thần thánh này, trong nháy mắt đen trắng đan vào, Thiên đường và Địa ngục kết hợp với nhau, Địa ngục hắc ám, đã che đậy kín Thiên đường trắng noãn. Thanh âm của anh, giống như Tu La tới từ Địa ngục, mang cô đi. Cảm giác đột nhiên người bên cạnh mình không có ở đây, lúc này mới phát hiện ra, bạn học của mình Trương Khôi đang dùng súng dí đầu Lãnh.
Đầu An Tuyết Thần nhất thời nổ tung, nhìn Trương Khôi, Trương Khôi đối với ánh mắt nóng rực của cô cũng chỉ có thể tránh né, thật ra là, mình không chịu nổi một kích đó, nhỏ nhắn xinh xắn, thời thời khắc khắc Satan đều chú ý tới đây.
"Không, không, đừng, đừng giết người" An Tuyết Thần dùng hết hơi sức toàn thân mới vô lực nói ra một câu nói này. Nhìn Phàm Ngự, gương mặt tuấn tú sương mù nham hiểm cương quyết, miệng cười giương lên đường cong tà tứ.
Phàm Ngự cười lạnh nhìn An Tuyết Thần mặc áo cưới trắng noãn trên đất, giờ phút này cô tựa như một thiên sứ bị ma quỷ kéo vào Địa ngục.
An Tuyết Thần dùng hơi sức toàn thân chống thân thể lên, từng bước một đi tới phía Satan, cô biết, chuyến đi này nhất định là muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Rốt cuộc gian nan đi hết một khoảng cách ngắn ngủi, quả thật xa xôi như vậy, rốt cuộc cô cũng không kiên trì nổi, thuận thế ngã xuống. Phàm Ngự tiếp được cô, để cho cô rơi vào trong ngực anh. Hơi thở lạnh lẽo hung hăng, che giấu hơi thở yếu đuối của cô. Có vẻ vô lực.
An Tuyết Thần mở mắt, nhìn gương mặt mị hoặc của Phàm Ngự, nhưng lại là nguy hiểm, làm cho người ta muốn cách xa. Ngã vào trong ngực anh, cảm giác mình bị tròng mắt đen của anh cuốn vào đầm sâu không thấy đáy. Nếu bị cắn nuốt thì hầu như không còn rồi.
"Thả bọn họ, tôi trở về với anh" Đôi tay An Tuyết Thần chống đỡ ở lồng ngực anh. Không còn hơi sức nói qua.
Lông mày Phàm Ngự không ý vị cũng không nhăn nhăn. "Thân phận của cô bây giờ đã không có tư cách nói điều kiện với tôi"
Lời của anh, không thể nghi ngờ là đã cho An Tuyết Thần một kích trí mạng nhất.
An Tuyết Thần trợn to cặp mắt nhìn Phàm Ngự ."Có ý gì?"
"Cô chỉ là sủng vật"
Đoàng —— An Tuyết Thần chỉ cảm thấy đầu đã nổ tung.
Một bàn tay to của Phàm Ngự dịu dàng vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của cô, không chút kiêng kỵ cười mị: "Giết cho tôi"
Pằng ——
Cái chết vừa rồi đó là cha xứ. Nhất thời, tất cả mọi người khóc òa lên. Lãnh đã sớm ngây ngô.
An Tuyết Thần nghe thấy thanh âm, thân thể run lên, nắm chặt Phàm Ngự, giờ khắc này nước mắt của cô đã không bị khống chế mà chảy xuôi xuống. Thanh âm nức nở nói: "Phàm Ngự, không cần, không cần giết người, bọn họ vô tội, không cần, hu hu hu hu, không cần" An Tuyết Thần quỳ gối trước người Phàm Ngự, tiếng khóc kia thê thảm chấn động mọi người, trong tiếng khóc thê thảm kia, đau đến tâm can.
Phàm Ngự chỉ nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quỳ xuống trước mặt mình, mặt đầy nước mắt. Khổ sở cầu xin mình.
"Không cần, không cần giết người nữa, bọn họ vô tội, Phàm Ngự, thả bọn họ, tôi trở về với anh, tôi bảo đảm, tôi bảo đảm vĩnh viễn không rời khỏi anh nửa bước, vĩnh viễn, anh nói gì tôi đều ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh." Cô cầu khẩn làm vỡ nát trái tim mọi người, một thiên sứ bị đánh vào địa ngục, quỳ rạp xuống trước ma quỷ cầu khẩn.
Phàm Ngự ưu nhã ngồi xổm người xuống, nâng cằm của cô, nhìn cô khóc hủy hết phấn trang điểm, thật là thê thảm không nỡ nhìn.
"Thiên sứ? Coi như cô là thiên sứ, tôi cũng muốn bẻ gảy cánh chim của cô, để cho cô vĩnh viễn vĩnh viễn ở lại Địa ngục" Lời của anh, thanh âm của anh, Satan tuyên bố.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, chỉ cầu khẩn, cùng khóc thút thít. Phàm Ngự nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng hỗn loạn. "Mị Ảnh, giết Lãnh"
Phàm Ngự nói một câu, nặng nề làm tan nát cõi lòng của mọi người. An Tuyết Thần ngưng khóc thút thít, khủng hoảng nhìn Phàm Ngự, "Không cần, cầu xin anh, không cần, cầu xin anh, không cần."
Lãnh bị Trương Khôi mang tới trước mặt hai người, đồng thời quỳ gối dưới Phàm Ngự. Tay Khôi Ảnh vẫn dí đầu anh, tay kia đè hai tay của anh.
Giờ phút này An Tuyết Thần cực kỳ khủng hoảng, cực sợ. Nhìn súng lục màu đen lạnh lẽo đặt trên đầu Lãnh. Trong lòng chết lặng. Thật chặt bắt lấy ống quần Phàm Ngự.
"Phàm Ngự , huhu, huhu huhu, tôi xin anh, tha cho anh ấy, muốn tôi làm cái gì cũng được. Van anh, có được không?" Lần đầu tiên An Tuyết Thần chật vật đến không chịu nổi như vậy, khổ sở cầu xin người đàn ông này. Nhưng tại sao anh có thể dùng tính mạng của con người làm trò đùa, không vì xúc động nhất thời chứ?
Phàm Ngự giễu cợt nhìn cô. "Làm cái gì? Cô cảm thấy cô có giá trị sao?"
An Tuyết Thần không biết mình nên làm như thế nào, mới có thể cứu được bọn họ, làm thế nào. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần kinh hoảng. "Cho cô cơ hội, cha mẹ cô chết, đổi tính mạng của tất cả mọi người."
An Tuyết Thần ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn anh, anh không phải là người, anh không có tim, anh thật sự rất tàn nhẫn, anh thật sự rất tàn nhẫn.
"Anh giết tôi đi, anh dứt khoát giết tôi đi. Không nên ép tôi, tôi sẽ điên, huhu huhu, anh giết tôi đi" Anh chính là đang ép cô.
Phàm Ngự nhìn cô, sau đó kéo cô lên, hung hăng nắm cằm của cô, nhìn áo cưới xinh đẹp trên người cô, giống như thiên sứ khoác lên tấm lụa mỏng. Tư ——
Phàm Ngự đem áo cưới cô xé rách ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết của cô. Lãnh nhìn Phàm Ngự làm hành động cầm thú: "Phàm Ngự, mày làm cái gì? Cái người tên tiểu nhân hèn hạ kia. Mày có bản lãnh nhằm vào tao đây này, mày giết tao, mày giết tao đi."
An Tuyết Thần nghe Lãnh kích động nói, la lớn: "Liệt, cầu xin anh đừng nói nữa có được không, cầu xin anh đừng nói nữa, cầu xin anh ~~~~~~~~"
Phàm Ngự hung ác – tàn nhẫn quay mặt An Tuyết Thần đang nhìn Lãnh lại: "Thế nào? Lo lắng như vậy?"
"Khôi Ảnh, phế một chân của cậu ta."
Pằng ——
Một tiếng súng vang lên. "A ——" là tiếng Lãnh gào. An Tuyết Thần nhìn nét mặt Lãnh đau đớn khó nhịn, cùng bắp chân dính đầy máu tươi. An Tuyết Thần khiếp sợ, giờ khắc này cô là thật sự khiếp sợ người đàn ông trước mắt này, mặc dù đã sớm biết thủ đoạn của anh tàn nhẫn, nhưng còn có tim.
An Tuyết Thần sợ hãi, thật sự sợ hãi, tại sao, anh ta sao vậy, cũng bởi vì cô chạy trốn sao? An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự.
"Không cần, không cần, tôi không thương anh ấy, vẫn luôn không thương, thật sự, tôi không thương anh ấy." An Tuyết Thần nói ra, quả thật lấy lòng Phàm Ngự, nhưng lại hung hăng đụng chạm đáy lòng Lãnh. Nhưng không có biện pháp. Hôm nay cô thật chuẩn bị đi yêu thương anh. Ý trời trêu người.
Lãnh thất vọng nhìn An Tuyết Thần, khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời, trở nên vặn vẹo, nhịn đau, khuôn mặt tái nhợt, có chút mồ hôi hột. "Thần, không cần, không cần nói như vậy, em yêu anh, em yêu anh. Em quên chúng ta vừa mới hứa hẹn sao?"
An Tuyết Thần nghe Lãnh đau tê tâm liệt phế, mình làm sao không biết chứ? Nhưng vì cứu tính mạng của anh, chỉ có thể làm anh tổn thương, Liệt, nếu như anh biết lòng em nghĩ gì, vậy thì không nên nói nữa. Không cần.
Phàm Ngự đột nhiên nhớ tới lời thề của hai người, ấy sao nghe cảm động thế, cậu ta không nhắc nhở anh còn quên. Tay nắm lanh lảnh của An Tuyết Thần càng thêm dùng sức, nghĩ tới những lời đó, anh muốn đem cô gái này cắt thành tám khúc ăn vào trong bụng.
"Vậy sao? Vậy sao cô chứng minh một chút là cô không thương cậu ta đi?" Động tác của Phàm Ngự cực kỳ dịu dàng, giọng nói có chứa tư vị sủng ái, nhưng An Tuyết Thần biết đây là khúc nhạc dạo trước cơn giận của anh. An Tuyết Thần vội vàng cầm bàn tay Phàm Ngự, sau đó hướng về phía môi mỏng hôn lên, tâm cũng khổ sở.
Lãnh đau lòng nhìn của bọn họ ôm hôn, anh thật đau, hướng lên trời hô to: "A, không, Thần, không cần, không, tại sao, không ——"
An Tuyết Thần đóng chặt hai mắt, nghe tiếng la hét thê lương của anh đau đến không muốn sống. Hôn lễ thê mỹ này, nhất định lấy máu tươi tới lễ rửa tội. Đây chính là Phàm Ngự, không phải sao?
Phàm Ngự đẩy An Tuyết Thần ra, điều này làm cho An Tuyết Thần hơi khiếp sợ. Sau đó đã nhìn thấy nụ cười lâu như vậy mới xuất hiện. Âm lãnh, độ cong lạnh lẽo. Anh ôm lấy An Tuyết Thần, hướng trên đài đi tới, sau đó đặt cô ngã ở phía trên bục. Thanh âm âm trầm gầm nhẹ nói: "Tôi tới chứng minh cho cậu ta nhìn, cô nói có được hay không. Hả?" Ngón tay khẽ vuốt ve môi đỏ mọng run rẩy của cô. Sau đó theo cằm của cô chậm rãi xuống phía dưới, lòng ngón tay nhẹ nhàng sượt qua vai cô, ấy chính là hấp dẫn. Khẽ xuống phía dưới, vuốt ve thân thể run rẩy của cô. Sau đó ——.
Da thịt trắng như tuyết lộ ra, áo cưới màu trắng bị tuột đến thắt lưng, Phàm Ngự quan sát thân thể cô, thực ra là nhớ như vậy, tròng mắt đen từ từ u hồng, cúi người ở bên tai cô nói: "Chúng ta đang ở trước mặt của cậu ta làm, cô nói có được hay không, cô tận tình kêu lên, để cho mọi người biết cô hạ - tiện cỡ nào."
Thân thể An Tuyết Thần man mát lành lạnh, nhưng cũng không bằng hơi thở âm lãnh tản mát ra từ người đàn ông, ấy chính là lạnh thấu xương. Xuyên tim. Đôi môi run rẩy, "Anh, anh nói cái gì?"
Phàm Ngự không để ý tới vẻ mặt bi thương cỡ nào của cô trong giờ phút này, cô gái này, vốn định cầu hôn cô, xem ra cô còn không xứng. "Mặc cho bọn họ nghe, ngoan"
Phàm Ngự đưa cho Mị Ảnh và Khôi Ảnh hai người một ánh mắt, hai người bao bọc vây quanh đám người kia, để cho bọn họ không nhìn thấy tình huống bên này. Vậy mà Lãnh, được sắp xếp ở vị trí đặc biệt, vừa không nhìn thấy thân thể An Tuyết Thần, cũng có thể thưởng thức hiện trường bọn họ làm biểu hiện đông cung.
Phàm Ngự hài lòng cười một tiếng, nhìn người phía dưới sợ không nhẹ, mở miệng nói: "Chuẩn bị xong chưa? Make love?"
Không đợi An Tuyết Thần phản ứng, tốc độ nhanh để cho cô kêu lên, buồn cười đi vào thân thể cô, không phải là anh mà là ngón tay dinh đầy máu tươi của anh.
"A ——" Gào thét đến tê tâm liệt phế, trái tim Lãnh tan nát. Nhìn cô gái mình thích nhất bị vũ nhục như vậy, chỉ có thể kêu khóc: "Thần, Thần, Phàm Ngự, mày không phải là người, mày buông cô ấy ra, không nên đụng cô ấy, Phàm Ngự, mày sẽ vào Địa ngục, mày xuống Địa ngục" Lãnh đau không kém gào thét cùng với tiếng là khóc tê tâm liệt phế của An Tuyết Thần, thê mỹ cả lễ đường. Quanh quẩn trong lỗ tai mỗi người, khổ không thể tả.
Khuôn mặt Phàm Ngự tà ác, tàn sát bừa bãi, cười: "Tiện nhân, như thế nào, thoải mái sao? Kêu lớn tiếng như vậy?"
An Tuyết Thần thật hận, thật hận người đàn ông trước mắt này, nếu như có một khẩu súng, cô sẽ đem đạn bắn vào lồng ngực của anh. Để cho anh vĩnh viễn không cười nổi, lần đầu tiên, có kích động muốn giết người. Yêu anh, là quyết định ngu xuẩn nhất đời này.
"Phàm Ngự, đời này chuyện tôi làm ngu xuẩn nhất, chính là trái tim nơi ngực rời từng vì anh mà rung động." Lời nói của An Tuyết Thần khiến Phàm Ngự sửng sốt mấy giây, sau đó đem thân thể cô kéo xuống dưới, Phàm Ngự dễ dàng tiến vào cô. "Tôi cũng vậy, sẽ làm cô hối hận vì cô cảm thấy nhịp tim cô đập vì tôi là ngu xuẩn, trả giá thật lớn" Dứt lời cũng hung hăng động đậy, dùng hết sức toàn thân anh đụng chạm lấy chỗ sâu nhất của cô.
"A. Đau quá. A đau" An Tuyết Thần ngửa đầu hô to, nếu như có thiên sứ vậy thì ai tới cứu cô đây, ai có thể cứu cô. Phàm Ngự nhìn cô, gương mặt đùa cợt: "Cái này đã không chịu nổi. Kêu lớn tiếng." Dứt lời, Phàm Ngự càng thêm khoe khoang cự long của mình.
"A, a a a a, Phàm Ngự, tôi hận anh, một đời một kiếp tôi cũng hận anh, hận anh thấu xương. Hận anh" Phàm Ngự nghe tiếng gào thê thảm của An Tuyết Thần, trong ánh mắt tán qua tia đau lòng. "Hận đi, nếu như hận có thể để cho trong lòng cô có tôi, tôi không ngại ở đây làm cho cô hận tôi nhiều hơn một chút"
Lãnh nhìn nhịp điệu co rút của hai người kia, khổ sở nhắm mắt lại, trong lỗ tai tất cả đều là tiếng kêu thê thảm của An Tuyết Thần."A a a a a a a a ——" Lãnh hô to, cuối cùng bất tỉnh. Mị Ảnh và Khôi Ảnh liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ, chưa từng nhìn thấy Phàm Ngự thất thố qua, tức giận như vậy, An Tuyết Thần - cô gái này đối với chủ nhân mà nói phải vô cùng quan trọng đi, không tiếc để cho cô hận anh, cũng chỉ muốn trong lòng cô có anh.
An Tuyết Thần khổ sở, nhắm chặt hai mắt. Nếu như cứ như vậy chết đi, hẳn là tốt. "Nhớ, nhớ kỹ, cảm giác tôi ở trong thân thể cô, biết không? Vĩnh viễn nhớ, hử?"
Lần này ngược ái không biết kéo dài thời gian bao lâu, biết máu theo chân An Tuyết Thần chảy xuống, Phàm Ngự mới thoả mãn buông cô ra, nhìn chằm chằm gương mặt không có huyết sắc của cô, tâm tình cực kỳ phức tạp. Cho đến khi bất tỉnh đi, Phàm Ngự ôm thật chặt cô vào trong ngực, lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, không muốn em rời khỏi anh, anh đã nói rồi, mất đi em, anh không biết mình có thể làm ra cái gì? Tại sao em còn rời khỏi anh chứ, em là của anh, chỉ có thể là của anh"
Mị Ảnh và Khôi Ảnh nghe lời nói của Phàm Ngự, chủ nhân yêu cô gái này, yêu đến xương tủy. "Chủ nhân, những người này xử lý như thế nào?"
Phàm Ngự đem tây trang cởi ra, che kín thân thể An Tuyết Thần, "Thả, Lãnh mang đi"
"Dạ" Hai người đồng thanh đáp.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần lên máy bay tư nhân, Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn người trên giường, không có một chút khởi sắc. Bác sỹ nói là túng dục quá độ, đụng chạm tử cung. Dẫn tới xuất huyết.
Phàm Ngự đưa bàn tay ra, vuốt ve gương mặt của An Tuyết Thần, "Đừng để cho anh biết cậu ta đã chạm qua em, nếu không, em có biết anh sẽ giết cậu ta, anh cũng sẽ không buông tha cho em."
Cốc cốc ——
"Đi vào"
Mị Ảnh đứng ở một bên, bên cạnh là bác sỹ: "Thiếu gia, đạn đã lấy ra, còn có người kia đã nửa năm không có xuất tinh rồi."
Phàm Ngự nghe bác sỹ báo cáo, nhìn An Tuyết Thần, trên mặt hiện lên nụ cười, cô mới rời đi nửa tháng, cho nên bọn họ không ở cùng nhau, cô vẫn là của anh .
"Ừ, đi ra ngoài đi"
Mị Ảnh nhìn người trên giường, quét xuống ánh mắt thương cảm, ngay sau đó lui xuống.
Phàm Ngự cứ nhìn An Tuyết Thần như vậy, mãi cho đến Trung Quốc. Dọc theo con đường này, cô nằm mơ, trong giấc mộng của cô. Trong mơ, cô gặp anh ở trong hôn lễ, trước mặt tất cả mọi người, anh hung hăng vũ nhục cô. Anh đã giết mọi người. Cô thấy hai tay anh dính đầy máu tươi bưng mặt của cô, một đôi mắt như báo khát máu nhìn chằm chằm cô: "Cô là của tôi, cô là của tôi, cô là của tôi" Ác mộng quanh quẩn một chỗ, lời nói quấn vòng quanh cô.
"Không, không cần, không cần, tôi không phải, không, không phải, không phải"
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần tự lẩm bẩm, biết cô gặp ác mộng. Ôm cô. "Ngoan, không sao, không sao, có anh ở bên cạnh em đây?"
Như kỳ tích, An Tuyết Thần không lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt cũng buông lỏng trầm trầm ngủ mất. Phàm Ngự nhìn cô, không biết làm sao, muốn đối tốt với cô chắc cũng chỉ có lúc này, đợi cô tỉnh lại, cô vẫn như cũ là phải tiếp nhận trừng phạt, trừng phạt vì phản bội anh, anh có thể cưng chiều cô lên Thiên đường, cũng có thể kéo cô xuống Địa ngục.
Giờ phút này An Tuyết Thần chỉ cầu cả đời không cần tỉnh lại, không cần đối mặt với thế giới bẩn thỉu này. Không cần.
Bao nhiêu mờ mịt, thời gian mơ mơ màng màng, tại sao có thể có người máu lạnh như Satan vậy. Dọc theo đường đi, An Tuyết Thần đều mơ màng ngủ, trong mộng tất cả đều là anh, Phàm Ngự, đôi tay dính đầy máu, như chính mình đi tới. Nói muốn bắt cô trở về, nói muốn để cho cô và anh vĩnh viễn sống trong Địa ngục. Mơ thấy anh muốn giết Lãnh. Trong tay anh nắm chặt tim Lãnh, trong nháy mắt đem nó bóp nát.
"A —— không cần —— Liệt" An Tuyết Thần sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể bật dậy, khuôn mặt tươi tắn và trắng noãn tinh khiết giống như tờ giấy trắng, mồ hôi trên trán có thể thấy được, theo gương mặt chảy xuôi xuống, thấm ướt sợi tóc mềm mại của cô. Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt cái chăn, bộ ngực run rẩy phập phồng, thở từng ngụm từng ngụm. Đột nhiên một cảm giác bị áp bức tập kích tới, còn có mùi vị nhàn nhạt thuộc về anh. Phản ứng đầu tiên của An Tuyết Thần chính là đây là bên trong gian phòng của anh. An Tuyết Thần đột nhiên quay đầu lại, đúng vậy, anh đang ngồi trên ghế sa lon cách mình không xa, một bộ trạng thái lười biếng buông lỏng, đầu ngón trỏ và ngón giữa còn đang kẹp một điếu thuốc lá hút một nửa. Đúng vậy, anh thắng lợi, không phải sao?
"Đây là nơi nào" An Tuyết Thần nhiều ngày không nói, giọng nói đã thay đổi trở nên khàn khàn không lưu loát, nói một câu cũng cảm thấy lao lực, đó là bởi vì cô la lên, biết kêu hô không được mới thôi, âm thanh khàn khàn dọa người.
Phàm Ngự nâng thân thể cao lớn, dập tắt thuốc lá trong tay. Đi tới bên giường An Tuyết Thần, An Tuyết Thần thật sự muốn rời khỏi anh, cách xa một chút, nhưng thân thể đau nhức lợi hại, hạ thân giống như bị xe nghiền qua. Anh nâng cằm cô lên. Trong miệng nồng đậm vị thuốc lá phả vào mặt cô. An Tuyết Thần khẽ cau mày.
"Cô nằm mơ à?"
An Tuyết Thần cứ nhìn anh như vậy, trong con ngươi lần đầu tiên làm cho người ta không nhìn ra bây giờ cô đang nghĩ cái gì?
"Đúng"
Phàm Ngự nhìn cô, tiếp tục nói: "Có Lãnh"
An Tuyết Thần còn là dùng ánh mắt đó nhìn anh. "Đúng"
Khóe miệng Phàm Ngự hơi giương lên, phác họa ra đường cong hoàn mỹ: "Mơ thấy tôi giết cậu ta." Khẩu khí này của Phàm Ngự không phải đang hỏi, mà khẳng định đang xét hỏi.
An Tuyết Thần nhìn anh chằm chằm, lần này cô không nói gì, anh dễ dàng nhìn thấu mình như vậy, vậy anh nhìn thấu cô bây giờ thế nào? Nếu như có một khẩu súng, cô sẽ không chút do dự gì bắn anh. Sau đó mình tự vận.
Phàm Ngự cứ nhìn An Tuyết Thần như vậy, hai khuôn mặt chỉ cách nhau khoảng mấy cm. Phàm Ngự có thể thấy rõ ràng, tròng mắt tối đen của An Tuyết Thần nhìn thấy mình, An Tuyết Thần cũng có thể tại ánh mắt sắc bén của anh nhìn thấy mình, cũng chính chỉ có giờ phút này trong mắt của hai người mới có thể có hình bóng hai người.
"Phàm Ngự, những người đó sao rồi?" An Tuyết Thần không để ý tới ánh mắt Phàm Ngự, cô cảm thấy rất ghê tởm. Nhớ tới tất cả những việc mới xảy ra, cô thật hận, cô thật sự hận người đàn ông này, người đàn ông máu lạnh vô tình.
"Chết" Phàm Ngự chính là muốn cho cô hận anh, bởi vì mới vừa rồi ở trong mắt cô nhìn thấy cô đối với anh không có tình cảm. Thờ ơ như thế. Anh không cho phép thế. Đâu thèm hận anh, anh cũng muốn để cho trong mắt cô có anh. Đâu để ý đến loại phương thức nào cực đoan nhất, chỉ để cho trong mắt cô có anh. Quả nhiên An Tuyết Thần nghe thấy đã không thể ngồi yên, cô sợ, nếu như bọn họ đều chết hết, để cho cô còn mặt mũi nào mà sống tiếp, đều là vì cô.
An Tuyết Thần đưa tay níu lấy cổ áo của Phàm Ngự. Vẻ mặt dữ tợn. Trong mắt là không tin, xót xa ân hận, hận ý, hối hận toàn bộ đều hiện ra. Giờ phút này cô không thể tỉnh táo, cô cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Cô mất khống chế hướng anh hô to: "Anh giết bọn họ, anh nói anh giết bọn họ, tất cả bọn họ, huhu huhu, bọn họ là vô tội, cái người mà quỷ giết người không chớp mắt này, anh sẽ xuống Địa ngục, a ——"
Phàm Ngự đột nhiên cười, An Tuyết Thần không biết anh đang cười cái gì. Phàm Ngự dùng phương pháp cực đoan như vậy tới kích thích cô, để cho trong mắt và trong lòng cô chỉ có anh.
"Vô tội? Bọn họ đi chúc phúc hai người, làm sao mà vô tội, không có lệnh của tôi thì ai cũng không được, cho nên bọn họ đều đáng chết, hơn nữa, tôi còn đem bọn họ ném cho cá mập ăn rồi, ha ha ha" Phàm Ngự nhéo cằm của cô, cười ha hả, cái loại nhỏ giọng đó, làm cho lòng người tan nát.
An Tuyết Thần khóc không tiếng động, bởi vì cô không kêu được, lần đầu tiên cô không có hy vọng sống sót, "Tại sao, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy,anh muốn tra tấn tôi sao? Hành hạ thân thể của tôi, lại hành hạ tinh thần tôi. Không phải anh hận tôi rời bỏ anh sao, giết tôi đi, mà giết tôi đi."
Ánh mắt của Phàm Ngự trong nháy mắt trở nên âm lãnh hung ác ngoan độc. Bỏ qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cho cô nhìn bộ dáng anh giờ phút này: "Muốn chết? Không dễ như vậy đâu, tôi chính là muốn tra tấn cô, tôi cho cô biết, nếu như cô chết rồi, người sống cũng phải vì cô mà chết theo, biết không? Cho nên từ bỏ ý nghĩ này đi. Cô biết không, Trung Quốc,… còn có người quan trọng với cô đó." Lời nói của Phàm Ngự nặng nề đả kích An Tuyết Thần, cũng đánh nát ý nghĩ giải thoát của cô, để cho cô lần nữa nhận rõ sự thật. Người đàn ông này có thể quyền lực là Chúa Tể sinh tử của người khác. Thật là đáng sợ.
"Không cần, không nên động đến bọn họ, không cần. Tôi sẽ hận chết anh" An Tuyết Thần còn là giống như hung ác thỏa hiệp, người đàn ông này có thiên thiên vạn vạn thủ đoạn chờ đón cô.
Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm lệ. Khóe miệng thoáng hiện độ cong vương giả, mê hoặc lòng người: "Chỉ cần cô đừng nghĩ tới những thứ tôi không cho phép, bọn họ sẽ không có chuyện gì, dù sao cũng là người thân của cô, không phải sao?" Đúng vậy, anh đang cảnh cáo cô, anh - người đàn ông này thật làm cho lòng người kinh hãi run sợ. Trước kia là mình chưa hiểu rõ, vẫn không có chân chính nhận ra, anh ở trong hắc đạo, cô làm sao có thể nhìn ra.
Phàm Ngự bỏ qua cô một bên, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô. Sau đó xoay người rời đi.
"Anh ấy, như thế nào?" An Tuyết Thần yếu đuối hỏi đưa lưng về phía người đàn ông, bóng lưng cao lớn kia, lại chưa từng mang đến cho người ta cảm giác an tâm, quả thật làm người ta có cảm giác hít thở không thông.
Phàm Ngự không xoay người, thanh âm trầm thấp nhỏ giọng nói: "Tạm thời không có việc gì, chỉ là, cô tiếp tục lo lắng cho cậu ta như vậy, cậu ta nhất định sẽ có chuyện đấy?" Nói xong mở cửa, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
An Tuyết Thần cũng không kiên trì nổi nữa rồi, ngã sấp trên giường, thân thể co rúm run rẩy, khóc không tiếng động. Ông trời ơi, tại sao người lại đối xử như thế với con chứ? Đời này anh ấy cũng không có làm chuyện gì xấu, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Là muốn ép anh ấy chết sao?
Tuyến phân cách ——
Một gian phòng khác, Lãnh nằm ở trên một cái giường, sắc mặt không tốt, vết thương trên đùi cũng đã được xử lý, Phàm Ngự không thật sự muốn giết anh, dù sao lúc nhỏ cũng cùng nhau lớn lên. Mặc dù Lãnh nhỏ hơn so với anh, nếu không phải là vì Lâm Mộng Tuyết, có thể quan hệ cũng sẽ giống như với Lạc Trạch.
Lãnh vô tri vô giác mở hai mắt ra nhìn Phàm Ngự: "Cô ấy như thế nào." Câu nói đầu tiên của anh là hỏi thăm An Tuyết Thần như thế nào, có thể thấy được anh yêu cô đến cỡ nào.
Vẻ mặt Phàm Ngự giễu cợt nhìn Lãnh: "Liệt, cậu cứ phải đối nghịch với tôi?" Rất lâu Phàm Ngự không có kêu như vậy. Kể từ khi vì cô gái Lâm Mộng Tuyết kia.
Lãnh hiển nhiên ngẩn người, "Tôi yêu cô ấy, yêu chân thành. Không phải đối nghịch với anh, anh chính là hung hăng tổn thương cô ấy."
"Đây chính là phương thức tôi yêu cô ấy." Phàm Ngự rất bá đạo nói.
"Nhưng phương pháp của anh quá cực đoan rồi, cô ấy sẽ không chịu nổi."
Phàm Ngự nhìn anh chằm chằm: "Dưỡng tốt thương thế của cậu đi, sau đó, chạy về nước Mỹ của cậu. Bác trai bác gái, tôi đã thả về nhà, cũng tạ lỗi rồi, dù sao cũng là trưởng bối." Nói xong cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Trên mặt Lãnh trắng bệch nhìn Phàm Ngự, "Ngự, đừng tổn thương cô ấy nữa." Phàm Ngự cũng không quay đầu lại, rời khỏi gian phòng.
Lãnh Liệt nằm ở trên giường, trong đầu tất cả đều là tiếng gào thê thảm của An Tuyết Thần, mỗi một tiếng đều nặng nề đánh trúng tim của anh. Hai tay anh nắm chặt. Nhắm mắt lại, một mảnh tuyệt vọng.
"Thần, anh thật sự yêu em, tuy nhiên nó lại không bảo vệ được em, anh nên làm thế nào đây. Em nói cho anh biết anh nên làm thế nào đây?"
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần khóc ngã xuống từ trên giường, bởi vì thân thể quá mệt, một lần nữa ngủ thiếp đi. Trong mộng của An Tuyết Thần đều là Lãnh, một tiếng súng vang lên, đạn ghim vào đùi của anh.
"Liệt, không cần, anh đừng chết, Liệt, Liệt" Dọc theo đường đi, cho đến khi trở lại Trung Quốc, cô đều vô tri vô giác nằm mơ. Cũng không biết mình đã trở lại biệt thự của Phàm Ngự.
"Ưmh, a, đau" An Tuyết Thần mở mắt, nhìn quanh một vòng, phòng của Phàm Ngự. Trong nháy mắt mình cứ như vậy trở lại cái nhà tù này. Chính là một giấc mơ. An Tuyết Thần nâng người. Đứng ở bên giường, tất cả xung quanh cũng thay đổi, trở nên hơn nghiêm ngặt rồi. Cô cười giễu cợt.
Cô theo cầu thang đi xuống. Không nhìn thấy Vú Trương, trong lúc bất chợt nhớ tới, có phải đã làm liên lụy tới Vú Trương, Phàm Ngự đối với người phản bội anh cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, đầu óc của cô chợt nổ tung. Không phải mình lại làm liên lụy tới Vú Trương, có phải mình quá ích kỷ hay không. An Tuyết Thần thu hồi suy nghĩ, chạy xuống lầu. Tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, em có trông xem Vú Trương không? Hả? Bà ấy ở đâu?" An Tuyết Thần cầm tay Tiểu Linh khẩn trương hỏi. Tiểu Linh khổ sở nhìn gương mặt tiều tụy của An Tuyết Thần.
"Chị Tuyết Thần, Vú Trương, Vú Trương rời đi rồi." Tiểu Linh nói xong liền rơi nước mắt. Vú Trương là người hiền hoà, đối đãi rất tốt với người khác.
An Tuyết Thần vô lực buông tay Tiểu Linh ra, nước mắt chảy xuôi ra ngoài. Tự lẩm bẩm nói: "Vú Trương, thật xin lỗi, huhu huhu, thật xin lỗi, là cháu quá ích kỷ, hại bà. Vú Trương" An Tuyết Thần vô lực ngã xuống.
"Chị Tuyết Thần, chị sao vậy, có khỏe không." Tiểu Linh đỡ thân thể cô quắp ngã xuống của cô, khẩn trương la lên. Tiểu Linh nhìn An Tuyết Thần như vậy, cô cũng rất đau lòng, trước kia An Tuyết Thần giống như không nhiễm một hạt bụi, đẹp như thần tiên. Hiện tại giống như búp bê sứ bị vỡ tan tành, vừa đụng liền vỡ.
Rắc rắc ——
Cửa lớn bị đẩy ra. Phàm Ngự đi tới, chau mày lại, nhìn An Tuyết Thần ngồi phịch ở trong ngực Tiểu Linh, đau lòng khóc. An Tuyết Thần căn bản là không chú ý có người đi vào. Đầu nhỏ vẫn đặt ở trong ngực Tiểu Linh, cô cần một người ôm trong ngực.
Tiểu Linh nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự, thanh âm run lẩy bẩy nói: "Thiếu, thiếu gia" Phàm Ngự từ công ty trở lại liền bắt gặp một cảnh tượng như vậy.
An Tuyết Thần nghe thanh âm của Tiểu Linh, ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự. Đứng ở cửa. Ánh sáng hắt lên kéo dài hình bóng của anh nên không rõ vẻ mặt anh, nhưng cảm thấy anh đang tức giận.
Bây giờ An Tuyết Thần liền muốn rơi xuống dưới biển sâu, nhìn Phàm Ngự đứng thẳng, giống như bè gỗ thương tổn trôi nổi trên mặt biển. Cô đi tới chỗ Phàm Ngự , nắm kéo ống tay áo anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Vú Trương đâu? Anh làm gì bà ấy, Vú Trương ở đâu, tôi muốn gặp bà ấy. Tôi muốn gặp bà ấy!" An Tuyết Thần nắm kéo ống tay áo Phàm Ngự, giống như một đứa trẻ mê mang, không tìm được phương hướng, không tìm được lối ra.
Phàm Ngự nhíu lông mày nhìn An Tuyết Thần lùn thật nhiều so với mình, ngẩng đầu lên, đầu cũng chỉ cao tới lồng ngực của mình, ngước nhìn mình, đặc biệt bất lực.
"Tại sao xuống đây?" Phàm Ngự đối với vấn đề của An Tuyết Thần không cho câu trả lời. Bế ngang cô. Không nhìn cô, mới hai ngày qua, hình như cô lại gầy, ôm cô nhẹ nhàng linh hoạt tựa như ôm một bó rơm rạ. Không phải mỗi ngày đều truyền bình dinh dưỡng sao? Nghĩ tới đây, lông mày Phàm Ngự nhăn nhăn, đám bác sỹ kia. Đáng chết.
An Tuyết Thần chú ý tới biến hóa trên vẻ mặt anh, cho nên không nói gì, bởi vì cô nói qua là sẽ nghe lời, anh có rất nhiều nhược điểm của cô. Phàm Ngự đá văng cửa phòng của mình, đem An Tuyết Thần đặt lên giường. An Tuyết Thần ôm cổ anh không buông tay, Phàm Ngự chau mày lại nhìn cô. Đột nhiên khóe miệngquét xuống nụ cười xấu xa.
"Thế nào? Muốn cùng ngủ sao?" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, "Vú Trương đâu?"
Phàm Ngự nhìn cô, đẩy tay nhỏ bé của cô ra, đứng lên nhìn cô: "Rời đi."
"Anh làm gì bà ấy? Có thương tổn bà ấy không?" An Tuyết Thần khẩn trương hỏi.
Lông mày Phàm Ngự buông lỏng: "Cô cho là thế nào?"
An Tuyết Thần nhìn anh thật lâu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ Vú Trương nói qua, Phàm Ngự là một tay bà nuôi lớn, cho nên Phàm Ngự rất tôn trọng bà, nếu là vậy, đó chính là anh không làm gì với Vú Trương. Nghĩ tới đây, nét mặt dữ tợn của An Tuyết Thần từ từ buông lỏng xuống, đồng thời Phàm Ngự thật thưởng thức nét mặt của cô, cô thật sự rất thông minh.
An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự: "Có thể hay không, bảo Vú Trương trở lại"
Tâm tình Phàm Ngự đột nhiên thay đổi rất tốt. Cúi người lấn tới cô, nâng cằm của cô. "Cô đang cầu xin tôi sao?"
An Tuyết Thần cắn môi dưới. Cứng ngắc gật đầu. "Nhưng bà ấy vì cô mà phản bội tôi"
An Tuyết Thần không nói chuyện, Phàm Ngự rất hiểu tính tình cô. Phàm Ngự đẩy cô ra, xoay người rời đi. An Tuyết Thần nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng thật khó chịu, thật muốn giết chết anh, cũng không cần mệt mỏi ngụy trang mình như vậy, có một ngày tôi sẽ giết chết anh rồi sau đó tự sát.
"Phàm Ngự."
Phàm Ngự không xoay người, dừng bước, đứng ở trước cửa, chờ đợi cô nói tiếp.
An Tuyết Thần nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh. Thanh âm thanh nhã mở miệng: "Có cơ hội, tự tay tôi sẽ giết chết anh, sau đó theo anh rời đi, bởi vì máu tanh trên người tôi cũng quá nặng."
Phàm Ngự đưa lưng về phía cô, cô không thấy biểu hiện của anh trong giờ phút này. Khóe miệng Phàm Ngự giống như hơi giương lên. Nhàn nhạt mở miệng: "Tôi sẽ cho cô cơ hội này, chỉ là, không thể giết chết tôi, ngày bình thản của cô sẽ kết thúc." Nói xong cũng sải bước rời đi. Lưu lại một mình An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nắm chặt đôi tay, tự lẩm bẩm nói: "Nếu như có, tôi thật sự sẽ giết anh, mình cũng sẽ theo anh" Ngoài cửa, Phàm Ngự nghe thấy thanh âm của cô gái nhỏ, không thấy rõ vẻ mặt của anh. Lặng lẽ rời đi. "Hận anh như vậy sao?"
Tuyến phân cách ——
Ban đêm, An Tuyết Thần rửa mặt xong, đứng ở bên giường, cô đang đợi anh, bây giờ mình lưu lạc thành món đồ chơi của anh rồi sao? Ha ha, người tình trở thành món đồ chơi.
Phàm Ngự đẩy cửa ra, nhìn thấy An Tuyết Thần một bộ quần trắng, đứng ở bên giường, có vẻ như cô tịch. Mái tóc dài của cô bồng bềnh trên một thân quần trắng. Phàm Ngự đi vào, từ phía sau ôm cô. "Sao còn chưa ngủ?" Thanh âm của anh tối tăm khàn khàn nhưng không mất mị hoặc.
Gương mặt giơ lên. "Chờ anh" An Tuyết Thần nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp. Thoát khỏi thanh nhã, bình tĩnh, cô không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Phàm Ngự ôm lấy An Tuyết Thần, đưa cô đặt ở trên giường, một đôi tay vuốt ve mặt cô. Thanh âm cực kỳ mị hoặc: "Đang suy nghĩ gì?"
An Tuyết Thần cứ như vậy, nhìn chằm chằm người đàn ông dịu dàng trước mắt. "Nghĩ làm thế nào mới có thể giết chết anh"
Phàm Ngự nhìn cô, cười, cười đến cuồng ngạo. Ngón tay đùa bỡn cái cằm lanh lảnh: "Rất đơn giản, nhắm ngay trái tim của tôi, đâm." Nói xong đem tay nhỏ bé của cô đặt ở trên trái tim đang đập của anh.
An Tuyết Thần nhìn anh, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biểu tình gì: "Anh sẽ cho tôi dùng súng nhắm ngay trái tim của anh sao?"
"È hèm, biết, chỉ là, hiện tại tôi muốn cô." Dứt lời liền hôn lên đôi môi An Tuyết Thần, người phụ nữ như vậy để cho anh muốn ngừng mà không được, cả ngày nghĩ tới cô gái muốn giết mình, anh làm sao sẽ buông tay.
An Tuyết Thần tựa như một người đầu gỗ, đần độn nằm ở trên giường, nhưng lại không giảm chút nào của Phàm Ngự đối với cô. Mà tận tình trêu đùa cô, hôn chỗ mẫn cảm của cô. Đùa bỡn chỗ tư mật của cô.
"Ừ ——" Cô yêu kiều kêu một tiếng, khiến đường cong bên khóe miệng Phàm Ngự càng thêm sâu hơn. Tận tình trêu chọc cô.
An Tuyết Thần ảo não cắn múi môi của mình, cô cảm thấy mình đáng xấu hổ, lại vẫn có cảm giác đối với anh, cô nhất định phải giết anh, không thể mặc cho nội tâm của chính mình có cảm giác, tuyệt đối không thể.