Lạc Trạch lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, sau đó đi vào phòng tắm, ôm lấy An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cứ như vậy mặc cho Lạc Trạch ôm mình, ánh mắt vẫn dừng lại trên hai tay dính đầy máu của cô. Cô lại nhớ lại tất cả những việc vừa mới xảy ra, là thật sao? Cô nổ súng bắn vào trái tim của anh rồi.
Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm ra khỏi phòng tắm. Đứng ở cửa phòng tắm, để cho Phàm Ngự nhìn cô. Chỉ là cô căn bản không nhìn Phàm Ngự, mà cô nhìn chằm chằm một đôi tay nhỏ bé. Ánh mắt hoảng hốt. Giống như bị rút đi linh hồn.
Phàm Ngự quan sát bộ dáng của cô, nhăn nhăn lông mày. "Gọi người giúp việc giúp cô ấy thu thập một chút" An Tuyết Thần có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự trên giường, ** trên người, trên người được quấn vòng quanh bằng băng vải màu trắng, mới vừa băng bó kỹ vết thương, lại dào dạt ra tí ti máu tươi, nhuộm đỏ băng vải màu trắng, ánh mắt An Tuyết Thần vẫn dừng lại ở ngực Phàm Ngự.
"Mang cô ấy đi ra ngoài" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mở miệng nói.
Lạc Trạch thở dài ôm An Tuyết Thần xoay người rời đi, Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm trở về gian phòng của cô, để cho cô ngồi ở trên giường, váy dài màu trắng nở rộ màu đỏ hoa hồng, vô cùng mê hoặc tuy nhiên nó dùng máu tươi của Phàm Ngự nhuộm đỏ nhiều đóa hoa hồng.
Lạc Trạch nhìn cô. "Cô là người thứ nhất hướng Ngự nổ súng còn sống thật tốt, hơn nữa còn là cô gái. Thật đúng là xem thường cô."
An Tuyết Thần chỉ ngu ngơ quay đầu nhìn Lạc Trạch. Ánh mắt từ từ khôi phục. Âm thanh run rẩy mở miệng: "Anh ta, không sao chứ?"
Lạc Trạch cười giễu cợt, "Cô muốn cậu ấy có chuyện gì?" Nói xong cũng xoay người rời đi.
"Lệ Lệ, như thế nào?"
Lạc Trạch xoay người nhìn cô: "Không chết được"
An Tuyết Thần quay đầu, nhìn mình một thân đầy máu, lần này không có cảm giác ghê tởm. Phàm Ngự, rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào, anh cố ý để một viên đạn, tại sao anh phải làm như vậy? Chính là để cho tôi đau lòng sao? Vẫn cảm thấy giữa chúng ta nên xóa bỏ toàn bộ. Nhưng trên tay anh lấy đi nhiều sinh mạng, làm sao có thể huề nhau, anh như vậy là cố ý nhiễu loạn trái tim tôi. Để cho tôi không có thần chủ mà thôi.
Tiểu Linh đi tới phòng của An Tuyết Thần. Nhìn thấy An Tuyết Thần toàn thân là máu, lên tiếng kinh hô, "A, chị Tuyết Thần, chị không sao chứ. Mới vừa rồi thật sự là nghe được tiếng súng vang lên, sau đó đã nhìn thấy Lạc Trạch thiếu gia mang bác sỹ tới. Chị, chị không sao chứ. Có bị thương không."
An Tuyết Thần chỉ vô lực lắc đầu một cái, thì ra là anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi: "Tiểu Linh, tôi muốn tắm."
Trong miệng nói ra. Tiểu Linh đỡ An Tuyết Thần dậy đi tới phòng tắm.
Tuyến phân cách ——
Lạc Trạch ngồi ở phía trên ghế sô pha, mình từ từ thưởng thức rượu vang thượng hạng nhà Phàm Ngự. "Ngự, cậu nghĩ thế nào?"
Phàm Ngự nhắm chặt hai mắt. Không để ý đến Lạc Trạch. Sắc mặt không có huyết sắc, đây cũng chính là Phàm Ngự, nếu là người khác đã sớm ngất đi rồi.
"Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi." Nói xong chỉ ngực mình bị thương.
Lạc Trạch không thể tin nhìn Phàm Ngự : "Cái gì?"
"Cậu cũng nhìn thấy, cô ấy dùng súng nhắm ngay ngực của tớ, tớ chẳng những không có tức giận. Còn có chút lo lắng cho cô ấy. Cuối cùng tớ cũng hiểu, cũng không coi là quá muộn. Có phải may mắn hay không đây?" Phàm Ng nói qua liền mở mắt, khóe miệng khẽ động, người đàn ông tẻ nhạt này bị thương, nhưng vẫn không che giấu được khí suất của anh. Còn phong lưu phóng khoáng như vậy, bất giác phóng đãng.
Lạc Trạch sửng sốt mấy giây ngay sau đó liền khôi phục, phác hoạ độ cong yêu mỵ: "Ngự, cậu thật sự thay đổi, nghe Mị Ảnh nói, lần này cậu không giết một người, mỗi một súng đều không phải là vết thương trí mạng."
Phàm Ngự không nói gì, ở trong mắt An Tuyết Thần mình chính là ma quỷ giết người không chớp mắt nhỉ? Lạc Trạch nhìn khuôn mặt Phàm Ngự, nghiêm túc mở miệng: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
Phàm Ngự nghe Lạc Trạch cảnh cáo, anh cũng chau mày lại. Thanh âm hào phóng có lực mà nói: "Nếu ai dám đụng đến cô ấy, kết quả cậu cũng biết. Cũng có một chút đúng, biết tầm quan trọng của cô ấy, người khác sẽ không ngu đi động vào cô ấy."
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, không nói tiếp: "Ngự, muốn một ly không?"
"Cậu nghĩ tớ nhanh lên một chút chết đi?" Phàm Ngự trêu nói."Ha ha ha." Hai người nở nụ cười.
Ngoài cửa, An Tuyết Thần bậm miệng mình thật chặt, nước mắt đã sớm là lệ rơi thành sông. Nghe đối thoại của bọn họ, cô trách lầm anh. Dưới loại tình huống này, anh lại đang khống chế tâm tình của mình. Cô thế nhưng ngu xuẩn cho anh một phát súng, hơn nữa anh còn biết, trời ạ, đang trêu cợt cô sao? Cô cũng không nhịn được, che mặt mà chạy.
Trong phòng, hai người nghe tiếng bước chân, tiếng cười cũng liền ngưng. Mị Ảnh hình như định đi báo cáo với Phàm Ngự tình hình công ty, đã nhìn thấy An Tuyết Thần chạy trối chết, mà An Tuyết Thần còn là nước mắt ràn rụa.
Mị Ảnh đi tới, nhìn thấy hai người đều nhìn mình, trong lúc nhất thời đổ mồ hôi hột. Lạc Trạch mở miệng: "Mới vừa rồi là cậu?"
Đầu óc Mị Ảnh chuyển một cái: "Hai vị thiếu gia, mới vừa rồi trên đường tới, nhìn thấy An tiểu thư, nắm mặt chạy đi, là khóc chạy đi."
Lạc Trạch dời tầm mắt chuyển qua trên người của Phàm Ngự, giọng nhạo báng nói: "Ngự, nhìn dáng dấp như thế, cô ấy đều nghe thấy, chạy trối chết rồi, nói không chừng cậu phải lấy mây rời đi, một phen ôm mỹ nhân về?"
Phàm Ngự xem thường, ngược lại lo lắng cô gái kia sẽ thật sự tự trách. Sau đó nhìn Mị Ảnh ra lệnh: "Đi tìm Vú Trương trở về"
"Dạ, thiếu gia, thuộc hạ đi ngay, gần đây công ty cần anh ra mặt."
Phàm Ngự nghe liền mắt lạnh quay sang nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn thấy ánh mắt của Phàm Ngự nhìn mình, "Đại ca. Cậu không thể thế, lại là tớ sao?"
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch bật cười, quả nhiên là anh em. Lạc Trạch nhìn dáng vẻ anh có chút hả hê, gương mặt tuấn tú yêu mỵ rất thúi. Bản thân lại không có ngày thật tốt lành, một người quản lý hai nhà Đại Xí Nghiệp, dứt khoát để cho anh trực tiếp đi đầu thai đi.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết chạy bộ sáng sớm đến vườn hoa, ngồi ở phía trên bậc thang, trong đầu vẫn còn ở vang lên câu nói của Lạc Trạch: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
An Tuyết Thần cuộn cong đầu gối lại, hai cánh tay kề sát, đem đặt phía trên mặt mình. Anh làm như vậy. Là bởi vì trong lòng có mình sao? Không phải tham muốn giữ lấy đơn thuần. Anh dám nói mình tiến vào trong lòng của anh. "Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi."
An Tuyết Thần mê mang, cô động lòng, thật dao động. Phần kích động sớm bị cô vùi sâu vào đáy lòng này, một lần nữa rục rịch chộn rộn. Nó muốn nảy sinh rồi.
An Tuyết Thần ở hậu hoa viên một đêm, thấy trời tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô mở mắt, nhìn thấy mặt trời mới mọc lên. Trời ửng hồng, như những gợn song biển, mặt trời đỏ giống như thép nung, phun trào ra, ánh sáng chói mắt. Giống như người đàn ông kia.
An Tuyết Thần đứng lên, đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bếp. An Tuyết Thần nhanh chóng nện bước bước đi về phía phòng bếp.
"Vú Trương?"
Vú Trương xoay người lại, nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chợt ôm Vú Trương, "Vú Trương, là bà sao? Bà đã trở lại sao? Con cho rằng sẽ không còn được gặp lại bà nữa."
Vành mắt Vú Trương đỏ hồng, an ủi cô gái trong ngực. "Là Vú Trương, Vú Trương trở lại, Vú Trương trở lại rồi."
An Tuyết Thần buông Vú Trương ra nhìn Vú Trương nghi vấn mà hỏi: "Vú Trương, bà, sao bà trở về?"
Vú Trương vẫn nắm tay An Tuyết Thần, nhẹ nhàng vỗ: "Là thiếu gia, thiếu gia bảo người gọi bà trở về, vốn tưởng rằng cũng không có cơ hội phục vụ con và thiếu gia, không nghĩ tới, ông trời thế nhưng để cho bà già này lại trở về rồi."
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, nhưng mà trong nội tâm lại không có tư vị như vậy. "Anh ta không làm gì đối với bà chứ?"
Vú Trương lắc đầu, đối với An Tuyết Thần nói về tình hình đêm đó: "Đêm đó, thiếu gia trở lại, có thể thấy cậu ấy vô cùng tức giận, huy độn mọi người đi tìm con, sau khi trở về đã bảo bà rời khỏi rồi, nhưng sau lại, bà nghe Mị Ảnh nói, đêm đó thiếu gia là muốn…"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương "Muốn cái gì?"
"Là muốn cầu hôn cháu, muốn cho cháu thân phận Phàm phu nhân. Còn muốn đuổi tiểu thư Tuyết Nhi ra ngoài." Vú Trương bất đắc dĩ nói. Phiền não thiếu gia si tình.
Ầm ——
Lời nói của Vú Trương tựa như một quả bom, ném vào trái tim An Tuyết Thần, đột nhiên nổ tung. Vú Trương nhìn bộ dáng An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần , con, con có khỏe không?"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, sau đó tự giễu lắc đầu. Cầu hôn? Khoảng cách cao quý xa xôi cỡ nào. Nếu là như vậy, thế nhưng mình chạy đi cùng người khác kết hôn. Vậy anh…
An Tuyết Thần lảo đảo ngã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Vú Trương nói cứ như chuyện cười, anh đối với mình không phải đoạt lấy, là ưa thích ư? Là so với Lâm Mộng Tuyết còn thích sâu hơn?
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, cũng ngồi xuống, cầm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nói: "Tuyết Thần , thật ra thì, bà sớm muốn nói với con rồi, chỉ là thấy con ghét thiếu gia, nên không nói với con."
An Tuyết Thần sững sờ nhìn Vú Trương. Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, tiếp tục nói: "Thật ra thì, thiếu gia đối với con rất tốt, tiểu thư Tuyết Nhi cũng không quan trọng như con, con biết không, con rời đi năm năm, thiếu gia đã dần dần xa cách tiểu thư Tuyết Nhi, để cho cô ta tiếp tục ở nơi này, chỉ vì coi cô ta như em gái mà đối đãi. Bà chưa bao giờ thấy thiếu gia đối với cô gái nào như vậy qua, lúc trở lại, bà cũng thấy Mị Ảnh nói, thiếu gia thật sự coi trọng con, thế nhưng, con thế nhưng lại hướng cậu ấy nả một phát súng, cậu ấy cũng không có là gì với con, có thể thấy được chuyện cậu ấy không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là trong lòng con yêu người đàn ông khác, phản bội cậu ấy và kết hôn với người khác, vậy mới kích thích thiếu gia điên cuồng, về phần con hận cậu ấy, thậm chí muốn giết cậu ấy, cậu ấy cũng liền mắt đều không nháy mắt xuống. Thiếu gia – cậu ấy, cậu ấy thật sự rất thích con đó, Tuyết Thần à!"
Mỗi một câu của Vú Trương cũng nặng nề gõ vào trong lòng của An Tuyết Thần. Mau hít thở không thông, vậy sao? Anh vì mình làm nhiều thế sao? Đối với anh - người đàn ông như vậy rất khó nhỉ.
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương càng nói càng kích động, trong lúc nhất thời đều quên hô hấp. Nhìn nước mắt Vú Trương chảy xuống. Mình ngu rồi.
"Tuyết Thần, ăn bữa ăn sáng trước chứ? Bà đi đưa bữa ăn sáng cho thiếu gia." Vú Trương lau nước mắt liền đứng dậy rời đi.
"Vú Trương, con đi cho" An Tuyết Thần kéo tay Vú Trương, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Vú Trương nói.
Vú Trương kích động cầm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, bà không nghe lầm chứ, con đi đưa bữa ăn sáng cho thiếu gia?"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương gật đầu nói: "Sớm muộn gì cũng đều phải đối mặt, không phải sao? Cho nên con đi cho? Vú Trương, bà đi chuẩn bị một chút đi."
"Ừ, a, được, bà ưmh chuẩn bị cho con, con đi đưa cho thiếu gia đi." Vú Trương rất vui mừng đi về phía phòng bếp, giờ khắc này tâm tình của An Tuyết Thần rất mê mang , cô phải biết đáp án, cô muốn tự mình đi tìm kiếm.
An Tuyết Thần bưng điểm tâm đi tới phòng của Phàm Ngự, đứng ở ngoài cửa, hít sâu mấy cái, sau đó mở tay cầm cửa ra, đi vào, nhìn thấy Phàm Ngự đang nằm ở trên giường, vẫn còn đang truyền nước biển, chất lỏng trong suốt, chảy vào mạch máu của anh. An Tuyết Thần lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó nhẹ nhàng đem cái mâm để lên bàn mặt, nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, trên trán mềm mại hơn, đường cong ưu nhã. Đôi mắt màu đen phát chiếu ánh sáng, giống như Hắc Diệu Thạch trong suốt, trong suốt mà hàm chứa một loại nước nhu nhu. Ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn giống như Cổ Ngọc ngàn năm, không tỳ vết, tái nhợt, bởi vì nguyên nhân lưu học quá nhiều.
An Tuyết Thần đưa tay nhỏ bé ra, định vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng ở thời điểm đụng chạm anh trong nháy mắt, anh mở hai mắt ra. Đồng tử mắt màu đen của anh, lại mang theo một loại đoán không ra.
An Tuyết Thần vội vàng thu hồi tay của mình, như tên trộm, làm cho người ta bắt được, bộ dạng lúng túng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần ửng hồng. "Ừ, khụ khụ, anh đã tỉnh, ăn điểm tâm." An Tuyết Thần đưa lưng về phía anh.
Phàm Ngự vốn đang ngủ, nhưng rất cảnh giác, lúc cô vừa đi vào thì anh biết có người đi vào, chỉ cho rằng Vú Trương định không tỉnh lại nữa. Theo hương thơm thanh nhã của hoa bách hợp tràn vào hơi thở của anh, mới biết người đến là cô, cũng biết cô định vuốt ve mình, đang ở thời điểm cô thành công, mở mắt.
"Tại sao là em?" Giọng của Phàm Ngự tối tăm khàn khàn.
An Tuyết Thần hòa hoãn cảm xúc một chút, sau đó bưng một bát cháo nhỏ Jeimmy. Ngồi ở bên giường: "Vú Trương đang bận." Thật ra thì nơi đó đang bận, cùng Tiểu Linh ở phòng khách xem kịch trên ti vi có được hay không.
Phàm Ngự nhìn bộ dạng của cô, liền muốn trêu chọc cô: "Vội cái gì?"
An Tuyết Thần lung tung quấy loạn bát cháo Jeimmy. Vốn đã rất nhão, cháo bị cô trêu ghẹo càng nhão hơn. "Đúng là đang vội?"
"Đang vội cái gì?" Phàm Ngự cũng không buông tha, hỏi tiếp.
An Tuyết Thần nhìn anh, anh vừa mới tỉnh ngủ nên có phần mê hoặc. Lần này An Tuyết Thần định không để ý tới anh. Súc một muỗng cháo đưa đến bên miệng anh. Nhưng anh thế nhưng lại không há mồm, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
An Tuyết Thần đem cháo đặt ở trong miệng của mình, sau đó ý bảo anh có thể ăn: "Không có độc"
Phàm Ngự chính là không ăn. Tính nhẫn nại của An Tuyết Thần cũng mau hết, bị anh nhìn chằm chằm cũng muốn chạy trối chết rồi. "Tôi tìm Vú Trương cho anh ăn, tôi đi ra ngoài trước" An Tuyết Thần cho rằng anh bài xích mình, cho nên buông bát xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa mới xoay người, tay trái liền bị một bàn tay có lực mạnh mẽ lôi kéo.
"Cứ như vậy mất tính nhẫn nại" Phàm Ngự nhìn bát cháo kia, khàn khàn mở miệng.
An Tuyết Thần xoay người nhìn anh, là thử dò xét mình sao? Thở dài, sau đó lại ngồi trở lại, lần nữa cầm bát cháo lên. Lần nữa súc một muỗng. Đặt ở bên miệng anh. Lần này Phàm Ngự ngoan ngoãn nuốt xuống.
Một bát cháo, cùng một đống thuốc bổ, lúc An Tuyết Thần lo liệu uống hết toàn bộ vào trong bụng. An Tuyết Thần đặt bát trở về, cầm khăn ăn lên lau lau khóe miệng của anh. An Tuyết Thần cho anh ăn, trong quá trình thật sự là độ phân như năm, ánh mắt thâm tình của anh không chớp nhìn cô chằm chằm. An Tuyết Thần không nhìn ánh mắt của anh, bởi vì cô biết nếu nhìn, sẽ hãm sâu vào đó, không thể tự kềm chế. Tròng mắt đen của anh đủ để cho người ta luân hãm.
"Hận tôi sao?" An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, trên tay vẫn còn kéo dài động tác giúp anh lau khóe miệng.
"Em hận anh sao?" Phàm Ngự túm lấy tay An Tuyết Thần, hỏi ngược lại. Thanh âm dịu dàng như đám mây lơ lửng trôi trên bầu trời, xa không thể chạm vào.
Tay An Tuyết Thần trở nên cứng ngắc. "Hận, bởi vì anh để cho tôi trôi qua một đoạn cuộc sống không tốt đẹp." Đây là lời nói thật, nếu như anh không mua cô, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Phàm Ngự nắm chặt đôi tay cô di động, để cho cô đặt vào trên vết thương của anh. "Thật hận sao?" Không đợi An Tuyết Thần phản ứng kịp, Phàm Ngự càng dùng sức nắm tay An Tuyết Thần. Cho đến khi máu tươi trào ra ngoài. An Tuyết Thần cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, lúc này mới phản ứng được anh đang làm cái gì. Vội vàng rút tay lại, nhìn lòng bàn tay mình đầy máu tươi, cuối cùng rơi vào lồng ngực nhuộm đỏ của anh. Nhìn Phàm Ngự. "Kẻ điên"
An Tuyết Thần vội vàng cầm điện thoại lên: "Vú Trương, kêu bác sỹ tới đây, nhanh lên một chút"
An Tuyết Thần để điện thoại xuống, xoay người, khuôn mặt tức giận nhìn Phàm Ngự, lại nhìn máu tươi thấm ướt ngực anh. "Anh làm cái gì hả? Có phải anh không muốn sống nữa hay không?" Cô tức giận, phẫn nộ quát.
Nhưng Phàm Ngự lại cười, cười đến chân thành như vậy. Không có một chút làm bộ. An Tuyết Thần chau mày lại nhìn anh: "Anh, không phải là anh thật sự điên rồi chứ? "
"A, anh ưmh, ưmh"
Một tay Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần lao vào trong lòng, không đợi An Tuyết Thần mở miệng, liền lấy môi bịt môi. Phàm Ngự hôn môi của cô. Ấy chính là bá đạo, nhưng không mất dịu dàng. An Tuyết Thần giùng giằng, cho đến khi Phàm Ngự rên lên một tiếng, lúc này An Tuyết Thần mới ý tứ được trên người anh có thương tích. Cho nên liền buông tha phản kháng, từ từ sa vào trong nụ hôn này, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mê man, nụ hôn từ từ sâu hơn. Thời điểm Phàm Ngự muốn tiến sâu hơn một bước, Lạc Trạch mang theo hai bác sỹ xông tới. Lúc ấy không kém điểm khiến Lạc Trạch hộc máu.
Lạc Trạch nhận được điện thoại Vú Trương gọi tới, vẫn còn ngủ trên giường triền miên, chỉ nghe thấy thanh âm Vú Trương vô cùng lo lắng, còn tưởng rằng lại xảy ra tình huống kinh hoàng gì rồi. Vừa tiến đến nhìn thấy trường hợp làm cho người ta trào máu. Hỏa khí của anh xác thực rất lớn, cũng không có nơi để phát, chỉ có thể nén chịu. Gương mặt tuấn tú kinh ngạc, bước vào gian phòng.
"Khụ, ừ khụ."
An Tuyết Thần vội vàng đẩy Phàm Ngự ra, đỏ mặt liếc mắt nhìn Lạc Trạch. Sau đó bưng cái mâm lên. "Tôi, đi ra ngoài trước" nói xong cũng đỏ mặt chạy ra, thời điểm lướt qua Lạc Trạch, trên mặt đỏ hồng hơn. Cũng giống như của đồng hấp chín vậy.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần vội vàng rời đi, khóe miệng kéo xuống, đường cong, không có cương quyết không thuận, cũng không có bất giác phóng đãng. Chỉ là loại cười thỏa mãn nho nhỏ.
Lạc Trạch một thân tức giận đi đến bên người Phàm Ngự, nhìn ngực Phàm Ngự hơi tràn ra máu tươi. Chân mày cau lại. Tức giận nói: "CMN, Ngự, cậu có thể đừng giống một con báo đói khát được không, bị thương còn muốn vận động, một buổi sáng tinh mơ, các người cũng tới đây, xử lý một chút"
Lạc Trạch nghĩ tới một con đàn bà phát ra bực tức, sau đó đặt mông ngồi trên ghế sa lon cách đó không xa, mặt oán giận nhìn Phàm Ngự. Một cái yên tĩnh cứ như vậy bị quấy rầy rồi. Thế nhưng bên cạnh vẫn là mỹ nữ nằm đây? { đoán một chút là ai, kể từ ngày đó, sau khi Lệ Lệ bị Lạc Trạch mang đi, bọn họ có lau ra tia lửa như thế nào, tiếp tục chú ý, việc làm tuyệt đối đặc sắc, theo tốc độ tôi cập nhật, rất nhanh các bạn sẽ nhìn thấy }
Phàm Ngự thờ ơ liếc xéo Lạc Trạch mắt đầy oán giận, khóe miệng khẽ cong, mặc cho bác sỹ đang giúp mình xử lý vết thương. "Trạch, một lát cậu đi công ty, xem một chút cậu có cần tự mình xử lý không."
Lạc Trạch liếc Phàm Ngự, vẻ này yêu mỵ nhanh chóng không còn, hiện tại còn vẻ mặt có một chút mệt mỏi. "Một lát? Ngự, hiện tại không tới sáu giờ, cậu để cho tớ đi ngay bây giờ à? Lạc thị, đều xế chiều tớ mới đi, công ty của cậu lại muốn tớ đi ngay bây giờ. Sớm quá đi?" Lạc Trạch bây giờ bị Phàm Ngự thật sự chơi đùa mệt quá, mới vừa ngủ, liền nhận được cướp đoạt không gì sánh được.
Phàm Ngự nhắm mắt lại, giống như khóe miệng còn lưu lại hương bách hợp nhàn nhạt, khiến tâm Phàm Ngự tĩnh lại. Môi mỏng vẽ ra đường cong tuyệt mỹ: "Chớ túng dục quá độ, có thời gian để cho cô gái của cậu tới chơi với cô gái của tớ"
Lạc Trạch đi xuống lầu dưới, nhìn An Tuyết Thần bận rộn. Đi tới: "Làm cái gì đấy?"
An Tuyết Thần bị Lạc Trạch hỏi có chút sửng sốt, anh ta không đi về, tới phòng bếp làm cái gì?
"Ặc, canh củ từ." An Tuyết Thần có chút kinh ngạc nói.
Lạc Trạch ngửi mùi thơm trong nồi, nuốt nước miếng một cái, "Chậc, Ngự thật đúng là có lộc ăn, bị một phát súng, ôm được mỹ nhân về."
An Tuyết Thần lúng túng, không để ý đến Lạc Trạch. "A, đúng rồi, Lệ Lệ đâu? Anh làm gì cô ấy?"
Lạc Trạch xoay người nhìn An Tuyết Thần mặc tạp dề. Bĩu môi: "Cái gì như thế nào? Ăn"
An Tuyết Thần nhìn Lạc Trạch, còn không để ý tới ý tứ trong lời của anh ta: "Ăn?"
"Ừ. Ăn, ăn sạch sẽ rồi."
Lúc này An Tuyết Thần mới chợt hiểu hiểu ra. "Tôi cho anh biết, anh chớ khi dễ Lệ Lệ, tính cách bạn ấy không chấp nhận anh bá yêu, nếu như tôi không đoán sai, bạn ấy còn chưa tiếp nhận anh, thậm chí còn loại bỏ anh đầu tiên. Mỗi ngày đều nói muốn rời khỏi anh, không muốn nhìn thấy anh... Anh nói linh tinh đi?"
Lạc Trạch có chút sững sờ kinh hãi, nhìn An Tuyết Thần, thầm nghĩ quả nhiên là chị em. "Này"
Lạc Trạch còn chưa hỏi ra lời, hai bác sỹ phía sau trả lời rồi." Thiếu gia, lão gia bảo chúng ta nhanh đi về"
Lạc Trạch vừa nghi vấn liếc An Tuyết Thần. Nghĩ thầm, may mà không có hỏi ra, nếu không anh - Lạc Trạch sẽ là cây hoa thổi tàn tành, toàn bộ danh dự bị phá hủy.
"Đi" Lạc Trạch đi khỏi phòng bếp, mang theo hai bác sỹ ra khỏi biệt thự. An Tuyết Thần, lắc đầu một cái, tiếp tục chịu đựng chén thuốc. Đây chính là thượng dược và đại cốt đầu nấu thành, mặc dù rất không hợp thời, nhưng dinh dưỡng rất phong phú. An Tuyết Thần cầm cái muỗng khuấy nồi canh, đột nhiên nhớ tới nụ hôn vừa rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại không nhịn được đỏ bừng, mình ngu ngốc sao? Lại nhớ nhung nụ hôn kia.
"Tuyết Thần, con nấu xong chưa?" Vú Trương bất thình lình nói lên một câu, khiến An Tuyết Thần càng đỏ rực hơn, giờ phút này tựa như một con cua chín nhừ.
"À? A, sắp, sắp xong rồi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ bừng đáp lại, khi nào thì cô bắt đầu yêu đỏ mặt rồi?
Vú Trương nhìn vẻ mặt xấu hổ của An Tuyết Thần, che miệng cười trộm, chắc hẳn mới vừa rồi ở trên lầu đã xảy ra chuyện gì tốt đẹp đi? Thời điểm xuống cũng đỏ.
"Tuyết Thần, có phải xảy ra cái gì cùng thiếu gia hay không, sao tư tưởng lại không tập trung thế." Vú Trương nói với khuôn mặt ý tứ. Thật đúng là cảm tạ, mình trở về hoàn toàn dựa vào tình thương yêu của thiếu gia đối với Tuyết Thần.
Lúc này Tiểu Linh tới đây chen và một câu nói, quạt gió thổi lửa nói: "Vú Trương, ngài không biết? Mới vừa rồi chị Tuyết Thần, vẫn len lén đỏ mặt đấy? Không biết đỏ cái gì?" Tiểu Linh nói làm An Tuyết Thần càng xẩu hổ hơn. Nếu như có động đất thì cô thật sự muốn chui vào.
"Các người nói bậy bạ gì đó? Cái gì cũng chưa phát sinh đâu" Đầu An Tuyết Thần cúi thấp hơn. Vú Trương và Tiểu Linh cười một phen, Vú Trương mở miệng nói: "Được rồi, được rồi, không đùa con nữa. Con nấu canh gì vậy, sao lại thơm như vậy?"
"A, đó là canh xương củ từ, rất bổ."
Vú Trương cười càng sâu hơn: "Hả? Bổ thân thể à?" Vú Trương cố ý đem thanh âm kéo vô cùng dài. Lại không che giấu được nụ cười trên mặt.
Hiện tại An Tuyết Thần囧 ngu ngơ, "Ừ, vâng"
Vú Trương nhìn cô, cười cười. "Tiểu Linh, đi, chúng ta đi ra ngoài, thu thập một chút"
"Ừ, tốt" Tiểu Linh vội vàng đi theo ra ngoài.
An Tuyết Thần để cái muỗng xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nhè nhẹ vỗ về trán của mình, quyết định
một, một lát đi lên nói thẳng thắn rồi. Như vậy sẽ tự tại chút. { tôi xem, chỉ một mình cô rất không tự tại chứ? Người Ngự Ngự thoải mái á}
An Tuyết Thần mở tay cầm cửa, nhìn Phàm Ngự, phía đối diện đặt bút viết ký, ở trên mặt bàn phím gõ nhanh cái gì đó. Nhấc tròng mắt đen lên nhìn An Tuyết Thần bộ dạng như tiểu tức phụ. Trong tay còn bưng cái gì. Khóe miệng cong lên.
"Tới đây"
An Tuyết Thần nhìn anh, sao cái gì từ trong miệng anh cũng là ra lệnh thế? An Tuyết Thần bất mãn bĩu môi. Sau đó đóng cửa lại. Bưng cái bát trong tay từ từ đi qua.
Phàm Ngự đương nhiên cũng thấy nét mặt bất mãn của cô. Anh chính là thích trêu chọc cô, thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy cô - An Tuyết Thần không khống được tình cảm. Mình phải nhìn tận hứng mới được.
An Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh anh. Liếc máy vi tính. Nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn còn làm việc?" Tựa như chết vẫn quan tâm, cũng tựa như đang trách cứ.
Phàm Ngự liếc mắt một cái đồ trong tay cô. Chau mày lại: "Anh lặp lại, không uống loại này? Vú Trương chuẩn bị?"
An Tuyết Thần nhìn anh nhíu chân mày lại: "À? Anh không thích uống ư, nhưng tôi bỏ ra nửa giờ nấu xong cho anh" An Tuyết Thần cúi đầu nhìn thành quả lao động của mình. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phàm Ngự cười gian.
"Anh, anh cố ý?" An Tuyết Thần nhăn lông mày thanh tú nói.
Phàm Ngự duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng an ủi chân mày nhíu chặt xinh đẹp tuyệt trần. Âm thanh khàn khàn mị hoặc: "Anh không thích em cau mày?"
An Tuyết Thần nhìn anh, khi ngón tay anh cực kỳ thô hạ xuống thế nhưng kỳ tích là buông lỏng. Hai người cứ nhìn lẫn nhau như vậy. Phàm Ngự cực kỳ mị hoặc. Phát sáng khắp bầu trời. Một đôi tròng mắt đen sâu y hệt như đầm lầy, giờ phút này hết sức dịu dàng sinh động. Sống mũi cao thẳng. Nhất là đôi môi mỏng, giống như vật hoàn mỹ giữa thiên địa. Cái cằm cong tuyệt mỹ. Cả khuôn mặt đều hơn người.
An Tuyết Thần nhìn khuôn mặt cách mình càng ngày càng gần, trong lòng chợt có chút khẩn trương. Phàm Ngự nhẹ nhàng hôn đôi môi cô, dịu dàng như vậy, cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, chưa bao giờ biết Phàm Ngự sẽ có một mặt như vậy. Anh không hôn sâu hơn, chỉ là dùng đầu lưỡi ấm áp liếm mùi hoa ở môi cô. Cuối cùng Phàm Ngự rời khỏi môi của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Hạ thân của Phàm Ngự bắt đầu rục rịch chộn rộn. Mỗi một lần đụng chạm cô, anh sẽ mất khống chế. Hiện tại thế nhưng tuyệt đối không lấy, sẽ bị dọa đến cô. Hô hấp của Phàm Ngự bắt đầu nóng rực, dồn dập. Trong hai mắt từ từ nhấc lên này bôi ** **.
An Tuyết Thần nhẹ nhàng đẩy anh ra, để ngừa anh tiếp tục hành động, nhưng có trướng ngại là vết thương trên người anh, động tác khước từ lại nhìn như lạt mềm buộc chặt.
"Này, rốt cuộc anh có muốn hay không?" Một cái tay của An Tuyết Thần ngăn cản bờ vai của anh, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ hỏi.
"Ừ, em nấu, muốn uống." Phàm Ngự liếc mắt một cái gì đó rất loạn, mặc dù nói không biết là cái gì, nhưng cô nấu, không thích uống anh cũng muốn uống vào.
An Tuyết Thần súc một muỗng thổi thổi thả vào bên miệng anh, nhìn Phàm Ngự từ từ mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Như thế nào?"
Phàm Ngự nuốt xuống, sau đó nhìn dáng vẻ mong đợi của An Tuyết Thần: "Ừ, không tệ. Đây là cái gì?"
An Tuyết Thần lại súc một muỗng: "Củ từ"
Phàm Ngự gật đầu một cái, anh hoàn toàn chưa ăn qua? An Tuyết Thần nhìn ăn không sai biệt lắm, đột nhiên nói một câu khiến mặt của Phàm Ngự tối một nửa.
"Còn có cuống rốn?"
Trong nháy mắt Phàm Ngự vặn tuấn mỹ, sau đó nhìn chằm chằm cô. "Cái gì"
An Tuyết Thần buồn cười nhìn Phàm Ngự: "Tôi nói, còn có cuống rốn"
Mặt của Phàm Ngự khó coi đến không thể khó coi hơn, đen tối không thể đen tối hơn. An Tuyết Thần nhìn cái dạng kia. Bật cười: "Lừa gạt anh thôi, là xương. Nào có cuống rốn chứ?" Tâm tình An Tuyết Thần rất tốt rốt cuộc mình cũng chỉnh được anh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cười, cánh tay dài duỗi một cái, đem An Tuyết Thần đè trên giường. Phàm Ngự, mặt yêu mỵ nhìn An Tuyết Thần, chóp mũi đặt trên gương mặt trơn mịm của cô. Thanh âm mập mờ: "Anh muốn, ăn em"
An Tuyết Thần khẩn trương không thôi, nhìn trong gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt. "Anh, anh làm cái gì? Nè, tôi có lời muốn nói với anh."
"Ăn xong lại nói" Dứt lời liền bắt đầu không thành thật ở trên thân An Tuyết Thần chạy. An Tuyết Thần không an phận giãy dụa thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Phàm Ngự , nè, tôi có lời muốn nói với anh, về quan hệ của chúng ta."
Phàm Ngự đem mặt đặt ở cái cổ tuyết trắng của An Tuyết Thần, mặt đùa giỡn nhìn An Tuyết Thần, dừng lại động tác trong tay, từ từ nâng mặt: "Muốn nói cái gì?"
An Tuyết Thần liền vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hòa hoãn ổn định lại hô hấp. Ngồi ở trên ghế: "Tôi muốn nói, giữa chúng ta ai cũng không nợ ai, huề nhau, cho nên tôi nghĩ giữa chúng ta không nên có bất kỳ nóng nảy rồi, anh không có giết người, tôi cũng cho anh một phát súng, năm năm trước cùng năm năm sau, đến đây là kết thúc. Đừng tiếp tục dây dưa nữa." Mặc dù An Tuyết Thần nói vậy, nhưng cũng chú ý tới mặt của Phàm Ngự có chút giận dữ, càng khó coi. Nắm chặt thành nắm đấm, giống như ở ẩn nhẫn cái gì. Nhưng An Tuyết Thần vẫn nói ra.
Phàm Ngự, con mắt nguy hiểm như báo nhìn cô. "Có ý gì?"
An Tuyết Thần nỗ lực để cho mình không nhìn tròng mắt đen của anh: "Chính là giữa chúng ta nên đoạn tuyệt hoàn toàn"
Phàm Ngự híp tròng mắt đen, sau đó đứng dậy đi về phía cô. Từng bước từng bước mà ép sát. An Tuyết Thần nhìn thân thể đi tới, từng bước một lui về phía sau, đẩy ngã ở trong ghế sô pha. Khẩn trương ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh làm cái gì?"
Phàm Ngự cúi người, đem hai cánh tay An Tuyết Thần giam cầm ở giữa, khí thế bức người. Nhiễm che mấy phần tức giận. Anh nâng căm An Tuyết Thần. "Em ở đây chọc giận anh?"
An Tuyết Thần nhìn anh không nói lời nào. Chỉ lắc đầu một cái. Phàm Ngự ép sát hai mắt, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của An Tuyết Thần quét nhìn.
"Ngoan, sau này sống ở bên cạnh anh, lời nói vừa nãy, anh coi như không nghe thấy."
An Tuyết Thần vừa muốn mở miệng nói gì, "Nhưng…"
"Ưmh"
Phàm Ngự nâng cao cằm của cô, thấy cô mở miệng cự tuyệt, cánh môi lần này là bá đạo, có chứa tí ti mùi vị trừng phạt.
An Tuyết Thần không dám phản kháng quá lớn, bởi vì anh bị thương. Phàm Ngự đột nhiên ôm lấy An Tuyết Thần, đi tới giường thật to màu đen. Phàm Ngự đem An Tuyết Thần đặt ở trên giường, cúi người xuống, không cho An Tuyết Thần bất kỳ cơ hội phản kháng nào. An Tuyết Thần giống như chờ đợi vua sủng ái. Nhận lấy trừng phạt của anh y hệt như lễ rửa tội.
"Ưmh ưmh"
Phàm Ngự vuốt ve thân thể của cô, chỉ cách một cái váy lụa mỏng, vuốt ve xúc cảm rất tốt. Phàm Ng vuốt ve hai chân bóng loáng của cô. Từ từ hướng lên trên, đôi tay đi tới nơi mềm mại của cô. Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve. Chọc cho An Tuyết Thần phát ra tiếng yêu kiều. An Tuyết Thần không thể không thừa nhận, đối với lửa nóng trên người thân thể cô đã có phản ứng.
Ba ——
Váy bị bàn tay Phàm Ngự xé nát, thân thể hoàn mỹ của An Tuyết Thần bày ra, bàn tay ấm áp của Phàm Ngự vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô. Giống như vuốt ve một loại trân bảo hiếm thấy.
Môi Phàm Ngự chạy ở môi cô cùng đến vành tai nhạy cảm. "Thật xin lỗi, ngày đó so sánh với…"
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, nhìn trần nhà, anh? Mới vừa rồi là đang nói xin lỗi với cô sao? Vậy sao?
"Thật xin lỗi, đừng rời khỏi anh, Tuyết Thần, em là của anh, đừng rời khỏi anh" Phàm vùi đầu vào trong cổ cô. Thanh âm tựa như một đứa bé bất lực.
Anh, Phàm Ngự, cũng sẽ có một mặt như vậy à. An Tuyết Thần như bị đầu độc, tay nhỏ bé an ủi đầu của anh, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc tơ của anh.
Phàm Ngự lấy được khẳng định của An Tuyết Thần, hôn đôi môi cô. An Tuyết Thần tiếp nhận nụ hôn của anh, bắt đầu từ từ đáp lại anh. Đầu lưỡi của hai người quấn quanh ở chung một chỗ. Cùng nhau mút thỏa thích hương vị ngọt ngào của đối phương. Cô, nhàn nhạt hương bách hợp, anh, nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Bàn tay Phàm Ngự vòng quanh phần lưng bóng loáng của cô, ngón tay dài nhẹ nhàng tiến lên, áo ngực tán lạc xuống. Phàm Ngự cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm một nụ hoa của cô.
Thân thể An Tuyết Thần run lên: "Ừ"
Phàm Ngự nghe cô yêu kiều, không nhẫn nại được nữa, bàn tay tháo quần lót của cô ra, sau đó cởi khăn tắm của mình ra, eo ếch nghiêng một cái, tiến vào thân thể của cô, ấm áp mà khít khao, như nụ hôn của cô, để cho anh hít thở không thông.
"Ừ"
"A" Hai người phát ra thanh âm thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn cuộn chặt trong không gian tĩnh lặng.
Hai người nằm ở trên giường lớn màu đen, cả phòng là hơi thở ** mập mờ.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, bên giường đã sớm trống rỗng, trời đã tối, An Tuyết Thần ngồi dậy, vén chăn lên, trên người tất cả đều là dấu vết hoan ái. Rõ ràng như vậy, xanh xanh tím tím. Tất cả đều là ấn ký dành riêng của Phàm Ngự. Ngón tay An Tuyết Thần lướt qua hình xăm trên bờ vai sau người, là một chữ ‘Ngự’. Đó là tự tay anh khắc lên. Mình cũng từng quên trên người có cái loại ấn ký thuộc về anh rồi.
An Tuyết Thần mất hồn suy nghĩ. Đã nhìn thấy Phàm Ngự từ phòng tắm đi ra, đen bóng thẳng đứng, mày kiếm anh tuấn tà nghiêng, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, môi mỏng nhấp nhẹ, hình dáng góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn cũng không thô kệch, giống như con báo nhỏ trong đêm tối, lãnh ngạo cô độc rồi lại thịnh khí bức người, côi cút độc lập phát ra ngạo mạn cường thế.
An Tuyết Thần giống như nhìn lại bộ ngực của anh, hình như đã đổi băng gạc? Chẳng lẽ là mình đổi. Phàm Ngự, một đôi sắc bén, chăm chú nhìn chằm chằm An Tuyết Thần, sắc bén xem thấu cô. An Tuyết Thần cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Phàm Ngự. Nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu, nắm chặt chăn màu đen, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, còn điểm xuyết thêm đốm đốm hoa mai. An Tuyết Thần tránh né ánh mắt nóng bỏng của Phàm Ngự. Trên mặt xinh đẹp đỏ rực. Mới vừa trải qua với An Tuyết Thần, như thế có vẻ vô cùng mập mờ. Quyến rũ.
Phàm Ngự lộ ra ý cười tà tứ, đi tới bên giường cạnh An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng gần, còn có hương thơm vừa tắm. Kích thích khứu giác thần kinh của An Tuyết Thần. An Tuyết Thần đem đầu hỏ cúi thấp hơn, không muốn nhìn thân thể trần truồng của anh.
Phàm Ngự nhìn mới cô gái vừa cùng mình long trời lở đất, bộ dạng thẹn thùng, làm ngứa ngáy nội tâm Phàm Ngự. Anh cúi người, khều nhẹ cằm của An Tuyết Thần. Thổi khí nóng: "Thẹn thùng như thế? Mới vừa rồi em cũng không thế này. Làm hại vết thương của anh cũng rách ra."
Dứt lời, Phàm Ngự dựa ở bên tai cô, thì thầm mập mờ nói: "Chỉ là, bảo bối, mới vừa rồi em khiến anh yêu thích không buông tay, nếu ở trước mặt anh bày ra vẻ đẹp của em, vậy thì sẽ thành đồ vật đặc biệt của anh. Sao?" Nói xong nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô. Chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần một đường đỏ hồng đến tận cổ.
Phàm Ngự ngồi ở bên giường của cô, mắt thoáng nhìn đã thấy rõ chữ Ngự kia, ngón tay cực kỳ thô vuốt ve cái tên của mình. "Đau không?"
An Tuyết Thần nhìn anh, lắc đầu một cái. Mắt lơ đãng liếc vết thương của anh, hình như là mới vừa đổi băng gạc. "Cái đó, ngực, không thành vấn đề chứ?"
Vẻ mặt Phàm Ngự dịu dàng vuốt ve trên thân thể cô có hình xăm biểu tượng cho anh. Dịu dàng nhìn An Tuyết Thần: "Không có việc gì, là em quá nhiệt tình, anh nhất thời kích động." Mặt Phàm Ngự cười xấu xa nhìn An Tuyết Thần nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần càng hồng hơn: "Tôi nào có rất nhiệt tình?"
Phàm Ngự đùa bỡn cằm của cô: "Anh có chứng cớ? Muốn xem sao?" Nói qua liền xoay thân thể lại.
"Oa" An Tuyết Thần kinh ngạc che miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắm đỏ nghiêm trọng hơn. Nhìn cả sau lưng Phàm Ngự, rất nhiều vết cào, mới như vậy. Mỗi một vết đều có chút tia máu. Hiện tại cô chỉ muốn chui vào trong một cái động. An Tuyết Thần nắm khuôn mặt nhỏ nhắn, cả người cũng vùi vào trong chăn. Lộ ra một đầu như tảo biển.
Phàm Ngự nhìn bộ dạng cô gái nhỏ của An Tuyết Thần. Tiếp tục trêu đùa nói: "Anh sẽ không trách em"
An Tuyết Thần giấu ở trong chăn, cắn môi của mình, thật là làm cho người ta khó có thể tin, đó là mình làm. Trời ạ, để cho cô chết đi còn hơn.
Phàm Ngự thấy thế, thật sợ sẽ buồn chết cô. Kéo chăn ra, ôm cô vào trong ngực.
"A" An Tuyết Thần sợ hãi kêu ra tiếng, giờ phút này cô không thể bình tĩnh. Cũng bình tĩnh không nổi.
Phàm Ngự rên lên một tiếng.
"Hừ, nếu như muốn nứt ra lần nữa, em có thể giãy giụa mạnh một chút" Lời nói của Phàm Ngự quả nhiên có tác dụng. An Tuyết Thần ngoan ngoãn mặc cho Phàm Ngự ôm cô.
"Bảo bối, về sau chúng ta không nên náo loạn nữa có được không, anh rất mệt mỏi." Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần, cằm chống đỡ trên đầu An Tuyết Thần, nói.
An Tuyết Thần không nói lời nào, không biết mình nên thay đổi như thế nào thì làm sao làm? Tốt nhất là giữ vững trầm mặc. Quan hệ của hai người sẽ ở đó một ngày nào đó sẽ thay đổi.
Tuyến phân cách ——
Vài ngày sau, thương thế của Phàm Ngự tốt lên cũng không sai biệt lắm, mấy ngày qua hai người trôi qua cũng rất hòa hài, đến hôm nay.
Phàm Ngự ngồi ở phòng làm việc, nhìn đề án kế hoạch trong tay. Đột nhiên điện thoại cá nhân lại vang lên tiếng chuông.
"Chuyện gì?"
"Xin chào, tổng giám đốc, lầu dưới có một vị gọi Lâm Mộng Tuyết nói là tìm ngài, xin hỏi?"
Phàm Ngự buông tư liệu trong tay ra, sau đó suy xét một hồi, "Bảo cô ấy đi lên. Thang máy bình thường"
"A, dạ, tổng giám đốc"
Lầu dưới ——
"Tiểu thư, tổng giám đốc gọi ngài đi lên"
Lâm Mộng Tuyết, tràn ra một nụ cười tự tin, vừa định xoay người. Chỉ nghe thấy cô gái kia nói.
"Tiểu thư, tổng giám đốc còn nói, để cho cô ngồi trên thang máy bình thường đi lên"
Thời điểm Lâm Mộng Tuyết nghe được những lời này, khuôn mặt có chứa vô cùng tự tin trong nháy mắt lạnh xuống. Xoay người, căm tức nhìn cô gái: "Cô nói anh ấy bảo cái gì?"
Mặt cô gái khó xử nói: "Sao? Đây là ý tứ của tổng giám đốc?"
Lâm Mộng Tuyết trừng mắt liếc cô gái. Xoay người: "Tôi nhất định sẽ bảo Ngự khai trừ cô" Sau đó đi về phía thang máy chuyên dụng.
Mặt cô gái khổ sở nhìn Lâm Mộng Tuyết đi về phía thang máy chuyên dụng. Lần nữa cầm điện thoại lên bấm tuyến nội bộ.
Kết nối rất nhanh. "Tổng giám đốc, vị tiểu thư kia, cô ấy, tôi không ngăn được, nói muốn khai trừ tôi, việc này"
"Có thể, cô tiếp tục công việc" Phàm Ngự cúp điện thoại, liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay. Nhíu nhíu mày.
Một hồi giày cao gót ở ngoài cửa phòng làm việc của Phàm Ngự vang lên. Khơi mào lòng hiếu kỳ của mọi người.
Sau khi chờ Lâm Mộng Tuyết đi vào. Mọi người bắt đầu bàn tán.
"Haizz, cô nói xem, trước kia là Lâm tiểu thư, mấy ngày trước là An tiểu thư mới kia là sao?"
"Không biết, hai người dáng dấp rất giống nhau. À, không phải là chị em chứ?"
"Sao? Không thể nào?"
"Không đúng lắm!"
Thảo luận đến đây là kết thúc ——
"Ngự." Lâm Mộng Tuyết mặc một thân váy ngắn màu đỏ bó sát người. Hình như là cố ý chuẩn bị xong mới tới.
Đôi tay Phàm Ngự đan vào nhau, nhìn cô gái ở cửa có khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng. Nhàn nhạt mở miệng: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Mộng Tuyết đối với giọng điệu lạnh nhạt của Phàm Ngự rất là bất mãn, dời đến chỗ anh, vòng qua bàn làm việc của anh. "Ngự, em nhớ anh lắm, cố ý tới thăm anh."
Nói qua liền ôm cổ của Phàm Ngự. Thuận thế ngồi lên. Phàm Ngự khẽ cau mày, trên người cô nồng đậm mùi hương Chanel số kích thích cái mũi của Phàm Ngự, nước hoa đắt tiền này so với hương bách hợp tự nhiên trên người An Tuyết Thần, quả thực là kém xa. Phàm Ngự hơi khước từ cô dán chặt tới đôi tay. Lâm Mộng Tuyết Kiến càng ôm chặt hơn.
"Ngự, đừng như vậy với em, có được hay không, anh thật sự rất nhớ anh." Nói qua hôn gò má của Phàm Ngự, sau đó theo gương mặt tuấn tú của anh, hôn múi môi của anh. Tay nhỏ bé cởi nút cài áo sơ mi của anh ra, trên lồng ngực anh vuốt ve. Đang lúc cô sâu hơn một bước. Ngay tại một giây.
Ầm ——
"Tôi nói thật đại lão gia, mùi vị này thế nào nồng như vậy? Thì ra là có phụ nữ nhé?" An Tuyết Thần mặc một thân váy dài màu hồng, đơn giản buộc một đuôi ngựa, trong tay ôm một bó Hoa Bách Hợp, một thân nhẹ nhàng khoan khoái. Ngây thơ cũng không phải là thanh nhã. Làm cho người ta nhìn cảm giác lòng yên tĩnh tinh thần vui vẻ.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, đẩy Lâm Mộng Tuyết dính vào trên người anh ra, có chút khẩn trương nhìn An Tuyết Thần, vừa muốn mở miệng giải thích: "Tuyết Thần, anh…"
"Ủa, đây không phải là Lâm tiểu thư sao? Sao lại rảnh rỗi tới đây thế?" An Tuyết Thần lạnh nhạt đi tới bên cạnh bàn của Phàm Ngự, mặt nhìn cũng chưa từng nhìn Phàm Ngự một cái, vốn lấy xuống Bách Hợp có chút khô héo, ưu nhã đưa Bách Hợp trong tay bỏ vào trong bình hoa. Cuối cùng đem hoa cũ ném vào thùng rác, ưu nhã ngồi vào phía trên ghế sa lon. Cầm tờ báo lên nhìn, hoàn toàn không thèm chú ý đến hai người.
Lâm Mộng Tuyết đi tới trước sô pha, mặt vặn vẹo tức giận: "Cô, sao cô ở nơi này?"
An Tuyết Thần khẽ động khóe miệng, còn bình tĩnh ưu nhã. Khẽ ngẩng đầu, thản nhiên cười một tiếng: "Lâm tiểu thư hình như kinh ngạc, chỉ là trí nhớ của cô hình như thật không tốt."
Lâm Mộng Tuyết căm tức nhìn An Tuyết Thần: "Cô, lời này của cô là có ý tứ gì?"
An Tuyết Thần buông tạp chí trong tay. "Tôi nhớ tôi đã nói qua với cô, đi làm."
Lâm Mộng Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không trở mặt, chỉ có thể tiếp tục ngụy trang. Mặt dối trá cười: "A, đúng vậy, tôi quên mất. Chỉ là, Ngự. Một thân cũng không giống là đi làm nhỉ?"
An Tuyết Thần buồn cười nhìn cô gái trước mắt này, không khỏi nói ra miệng: "Thật đúng là đặc biệt, hạng người gì sẽ đối với cô sẽ yêu thích không buông tay, thật làm cho người ta mong đợi."
Những lời này nói ra, sắc mặt của hai người khẽ đổi. Phàm Ngự đã sớm sửa sang xong trang phục. An Tuyết Thần nhìn Lâm Mộng Tuyết bị tức không nhẹ, đứng lên. Đi tới bên cạnh Lâm Mộng Tuyết, chiều cao hai người cũng không sai biệt lắm. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, trên mặt tươi cười nở rộ.
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chapter 108
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lạc Trạch lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, sau đó đi vào phòng tắm, ôm lấy An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cứ như vậy mặc cho Lạc Trạch ôm mình, ánh mắt vẫn dừng lại trên hai tay dính đầy máu của cô. Cô lại nhớ lại tất cả những việc vừa mới xảy ra, là thật sao? Cô nổ súng bắn vào trái tim của anh rồi.
Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm ra khỏi phòng tắm. Đứng ở cửa phòng tắm, để cho Phàm Ngự nhìn cô. Chỉ là cô căn bản không nhìn Phàm Ngự, mà cô nhìn chằm chằm một đôi tay nhỏ bé. Ánh mắt hoảng hốt. Giống như bị rút đi linh hồn.
Phàm Ngự quan sát bộ dáng của cô, nhăn nhăn lông mày. "Gọi người giúp việc giúp cô ấy thu thập một chút" An Tuyết Thần có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự trên giường, ** trên người, trên người được quấn vòng quanh bằng băng vải màu trắng, mới vừa băng bó kỹ vết thương, lại dào dạt ra tí ti máu tươi, nhuộm đỏ băng vải màu trắng, ánh mắt An Tuyết Thần vẫn dừng lại ở ngực Phàm Ngự.
"Mang cô ấy đi ra ngoài" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mở miệng nói.
Lạc Trạch thở dài ôm An Tuyết Thần xoay người rời đi, Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm trở về gian phòng của cô, để cho cô ngồi ở trên giường, váy dài màu trắng nở rộ màu đỏ hoa hồng, vô cùng mê hoặc tuy nhiên nó dùng máu tươi của Phàm Ngự nhuộm đỏ nhiều đóa hoa hồng.
Lạc Trạch nhìn cô. "Cô là người thứ nhất hướng Ngự nổ súng còn sống thật tốt, hơn nữa còn là cô gái. Thật đúng là xem thường cô."
An Tuyết Thần chỉ ngu ngơ quay đầu nhìn Lạc Trạch. Ánh mắt từ từ khôi phục. Âm thanh run rẩy mở miệng: "Anh ta, không sao chứ?"
Lạc Trạch cười giễu cợt, "Cô muốn cậu ấy có chuyện gì?" Nói xong cũng xoay người rời đi.
"Lệ Lệ, như thế nào?"
Lạc Trạch xoay người nhìn cô: "Không chết được"
An Tuyết Thần quay đầu, nhìn mình một thân đầy máu, lần này không có cảm giác ghê tởm. Phàm Ngự, rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào, anh cố ý để một viên đạn, tại sao anh phải làm như vậy? Chính là để cho tôi đau lòng sao? Vẫn cảm thấy giữa chúng ta nên xóa bỏ toàn bộ. Nhưng trên tay anh lấy đi nhiều sinh mạng, làm sao có thể huề nhau, anh như vậy là cố ý nhiễu loạn trái tim tôi. Để cho tôi không có thần chủ mà thôi.
Tiểu Linh đi tới phòng của An Tuyết Thần. Nhìn thấy An Tuyết Thần toàn thân là máu, lên tiếng kinh hô, "A, chị Tuyết Thần, chị không sao chứ. Mới vừa rồi thật sự là nghe được tiếng súng vang lên, sau đó đã nhìn thấy Lạc Trạch thiếu gia mang bác sỹ tới. Chị, chị không sao chứ. Có bị thương không."
An Tuyết Thần chỉ vô lực lắc đầu một cái, thì ra là anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi: "Tiểu Linh, tôi muốn tắm."
Trong miệng nói ra. Tiểu Linh đỡ An Tuyết Thần dậy đi tới phòng tắm.
Tuyến phân cách ——
Lạc Trạch ngồi ở phía trên ghế sô pha, mình từ từ thưởng thức rượu vang thượng hạng nhà Phàm Ngự. "Ngự, cậu nghĩ thế nào?"
Phàm Ngự nhắm chặt hai mắt. Không để ý đến Lạc Trạch. Sắc mặt không có huyết sắc, đây cũng chính là Phàm Ngự, nếu là người khác đã sớm ngất đi rồi.
"Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi." Nói xong chỉ ngực mình bị thương.
Lạc Trạch không thể tin nhìn Phàm Ngự : "Cái gì?"
"Cậu cũng nhìn thấy, cô ấy dùng súng nhắm ngay ngực của tớ, tớ chẳng những không có tức giận. Còn có chút lo lắng cho cô ấy. Cuối cùng tớ cũng hiểu, cũng không coi là quá muộn. Có phải may mắn hay không đây?" Phàm Ng nói qua liền mở mắt, khóe miệng khẽ động, người đàn ông tẻ nhạt này bị thương, nhưng vẫn không che giấu được khí suất của anh. Còn phong lưu phóng khoáng như vậy, bất giác phóng đãng.
Lạc Trạch sửng sốt mấy giây ngay sau đó liền khôi phục, phác hoạ độ cong yêu mỵ: "Ngự, cậu thật sự thay đổi, nghe Mị Ảnh nói, lần này cậu không giết một người, mỗi một súng đều không phải là vết thương trí mạng."
Phàm Ngự không nói gì, ở trong mắt An Tuyết Thần mình chính là ma quỷ giết người không chớp mắt nhỉ? Lạc Trạch nhìn khuôn mặt Phàm Ngự, nghiêm túc mở miệng: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
Phàm Ngự nghe Lạc Trạch cảnh cáo, anh cũng chau mày lại. Thanh âm hào phóng có lực mà nói: "Nếu ai dám đụng đến cô ấy, kết quả cậu cũng biết. Cũng có một chút đúng, biết tầm quan trọng của cô ấy, người khác sẽ không ngu đi động vào cô ấy."
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, không nói tiếp: "Ngự, muốn một ly không?"
"Cậu nghĩ tớ nhanh lên một chút chết đi?" Phàm Ngự trêu nói."Ha ha ha." Hai người nở nụ cười.
Ngoài cửa, An Tuyết Thần bậm miệng mình thật chặt, nước mắt đã sớm là lệ rơi thành sông. Nghe đối thoại của bọn họ, cô trách lầm anh. Dưới loại tình huống này, anh lại đang khống chế tâm tình của mình. Cô thế nhưng ngu xuẩn cho anh một phát súng, hơn nữa anh còn biết, trời ạ, đang trêu cợt cô sao? Cô cũng không nhịn được, che mặt mà chạy.
Trong phòng, hai người nghe tiếng bước chân, tiếng cười cũng liền ngưng. Mị Ảnh hình như định đi báo cáo với Phàm Ngự tình hình công ty, đã nhìn thấy An Tuyết Thần chạy trối chết, mà An Tuyết Thần còn là nước mắt ràn rụa.
Mị Ảnh đi tới, nhìn thấy hai người đều nhìn mình, trong lúc nhất thời đổ mồ hôi hột. Lạc Trạch mở miệng: "Mới vừa rồi là cậu?"
Đầu óc Mị Ảnh chuyển một cái: "Hai vị thiếu gia, mới vừa rồi trên đường tới, nhìn thấy An tiểu thư, nắm mặt chạy đi, là khóc chạy đi."
Lạc Trạch dời tầm mắt chuyển qua trên người của Phàm Ngự, giọng nhạo báng nói: "Ngự, nhìn dáng dấp như thế, cô ấy đều nghe thấy, chạy trối chết rồi, nói không chừng cậu phải lấy mây rời đi, một phen ôm mỹ nhân về?"
Phàm Ngự xem thường, ngược lại lo lắng cô gái kia sẽ thật sự tự trách. Sau đó nhìn Mị Ảnh ra lệnh: "Đi tìm Vú Trương trở về"
"Dạ, thiếu gia, thuộc hạ đi ngay, gần đây công ty cần anh ra mặt."
Phàm Ngự nghe liền mắt lạnh quay sang nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn thấy ánh mắt của Phàm Ngự nhìn mình, "Đại ca. Cậu không thể thế, lại là tớ sao?"
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch bật cười, quả nhiên là anh em. Lạc Trạch nhìn dáng vẻ anh có chút hả hê, gương mặt tuấn tú yêu mỵ rất thúi. Bản thân lại không có ngày thật tốt lành, một người quản lý hai nhà Đại Xí Nghiệp, dứt khoát để cho anh trực tiếp đi đầu thai đi.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết chạy bộ sáng sớm đến vườn hoa, ngồi ở phía trên bậc thang, trong đầu vẫn còn ở vang lên câu nói của Lạc Trạch: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
An Tuyết Thần cuộn cong đầu gối lại, hai cánh tay kề sát, đem đặt phía trên mặt mình. Anh làm như vậy. Là bởi vì trong lòng có mình sao? Không phải tham muốn giữ lấy đơn thuần. Anh dám nói mình tiến vào trong lòng của anh. "Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi."
An Tuyết Thần mê mang, cô động lòng, thật dao động. Phần kích động sớm bị cô vùi sâu vào đáy lòng này, một lần nữa rục rịch chộn rộn. Nó muốn nảy sinh rồi.
An Tuyết Thần ở hậu hoa viên một đêm, thấy trời tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô mở mắt, nhìn thấy mặt trời mới mọc lên. Trời ửng hồng, như những gợn song biển, mặt trời đỏ giống như thép nung, phun trào ra, ánh sáng chói mắt. Giống như người đàn ông kia.
An Tuyết Thần đứng lên, đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bếp. An Tuyết Thần nhanh chóng nện bước bước đi về phía phòng bếp.
"Vú Trương?"
Vú Trương xoay người lại, nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chợt ôm Vú Trương, "Vú Trương, là bà sao? Bà đã trở lại sao? Con cho rằng sẽ không còn được gặp lại bà nữa."
Vành mắt Vú Trương đỏ hồng, an ủi cô gái trong ngực. "Là Vú Trương, Vú Trương trở lại, Vú Trương trở lại rồi."
An Tuyết Thần buông Vú Trương ra nhìn Vú Trương nghi vấn mà hỏi: "Vú Trương, bà, sao bà trở về?"
Vú Trương vẫn nắm tay An Tuyết Thần, nhẹ nhàng vỗ: "Là thiếu gia, thiếu gia bảo người gọi bà trở về, vốn tưởng rằng cũng không có cơ hội phục vụ con và thiếu gia, không nghĩ tới, ông trời thế nhưng để cho bà già này lại trở về rồi."
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, nhưng mà trong nội tâm lại không có tư vị như vậy. "Anh ta không làm gì đối với bà chứ?"
Vú Trương lắc đầu, đối với An Tuyết Thần nói về tình hình đêm đó: "Đêm đó, thiếu gia trở lại, có thể thấy cậu ấy vô cùng tức giận, huy độn mọi người đi tìm con, sau khi trở về đã bảo bà rời khỏi rồi, nhưng sau lại, bà nghe Mị Ảnh nói, đêm đó thiếu gia là muốn…"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương "Muốn cái gì?"
"Là muốn cầu hôn cháu, muốn cho cháu thân phận Phàm phu nhân. Còn muốn đuổi tiểu thư Tuyết Nhi ra ngoài." Vú Trương bất đắc dĩ nói. Phiền não thiếu gia si tình.
Ầm ——
Lời nói của Vú Trương tựa như một quả bom, ném vào trái tim An Tuyết Thần, đột nhiên nổ tung. Vú Trương nhìn bộ dáng An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần , con, con có khỏe không?"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, sau đó tự giễu lắc đầu. Cầu hôn? Khoảng cách cao quý xa xôi cỡ nào. Nếu là như vậy, thế nhưng mình chạy đi cùng người khác kết hôn. Vậy anh…
An Tuyết Thần lảo đảo ngã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Vú Trương nói cứ như chuyện cười, anh đối với mình không phải đoạt lấy, là ưa thích ư? Là so với Lâm Mộng Tuyết còn thích sâu hơn?
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, cũng ngồi xuống, cầm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nói: "Tuyết Thần , thật ra thì, bà sớm muốn nói với con rồi, chỉ là thấy con ghét thiếu gia, nên không nói với con."
An Tuyết Thần sững sờ nhìn Vú Trương. Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, tiếp tục nói: "Thật ra thì, thiếu gia đối với con rất tốt, tiểu thư Tuyết Nhi cũng không quan trọng như con, con biết không, con rời đi năm năm, thiếu gia đã dần dần xa cách tiểu thư Tuyết Nhi, để cho cô ta tiếp tục ở nơi này, chỉ vì coi cô ta như em gái mà đối đãi. Bà chưa bao giờ thấy thiếu gia đối với cô gái nào như vậy qua, lúc trở lại, bà cũng thấy Mị Ảnh nói, thiếu gia thật sự coi trọng con, thế nhưng, con thế nhưng lại hướng cậu ấy nả một phát súng, cậu ấy cũng không có là gì với con, có thể thấy được chuyện cậu ấy không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là trong lòng con yêu người đàn ông khác, phản bội cậu ấy và kết hôn với người khác, vậy mới kích thích thiếu gia điên cuồng, về phần con hận cậu ấy, thậm chí muốn giết cậu ấy, cậu ấy cũng liền mắt đều không nháy mắt xuống. Thiếu gia – cậu ấy, cậu ấy thật sự rất thích con đó, Tuyết Thần à!"
Mỗi một câu của Vú Trương cũng nặng nề gõ vào trong lòng của An Tuyết Thần. Mau hít thở không thông, vậy sao? Anh vì mình làm nhiều thế sao? Đối với anh - người đàn ông như vậy rất khó nhỉ.
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương càng nói càng kích động, trong lúc nhất thời đều quên hô hấp. Nhìn nước mắt Vú Trương chảy xuống. Mình ngu rồi.
"Tuyết Thần, ăn bữa ăn sáng trước chứ? Bà đi đưa bữa ăn sáng cho thiếu gia." Vú Trương lau nước mắt liền đứng dậy rời đi.
"Vú Trương, con đi cho" An Tuyết Thần kéo tay Vú Trương, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Vú Trương nói.
Vú Trương kích động cầm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, bà không nghe lầm chứ, con đi đưa bữa ăn sáng cho thiếu gia?"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương gật đầu nói: "Sớm muộn gì cũng đều phải đối mặt, không phải sao? Cho nên con đi cho? Vú Trương, bà đi chuẩn bị một chút đi."
"Ừ, a, được, bà ưmh chuẩn bị cho con, con đi đưa cho thiếu gia đi." Vú Trương rất vui mừng đi về phía phòng bếp, giờ khắc này tâm tình của An Tuyết Thần rất mê mang , cô phải biết đáp án, cô muốn tự mình đi tìm kiếm.
An Tuyết Thần bưng điểm tâm đi tới phòng của Phàm Ngự, đứng ở ngoài cửa, hít sâu mấy cái, sau đó mở tay cầm cửa ra, đi vào, nhìn thấy Phàm Ngự đang nằm ở trên giường, vẫn còn đang truyền nước biển, chất lỏng trong suốt, chảy vào mạch máu của anh. An Tuyết Thần lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó nhẹ nhàng đem cái mâm để lên bàn mặt, nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, trên trán mềm mại hơn, đường cong ưu nhã. Đôi mắt màu đen phát chiếu ánh sáng, giống như Hắc Diệu Thạch trong suốt, trong suốt mà hàm chứa một loại nước nhu nhu. Ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn giống như Cổ Ngọc ngàn năm, không tỳ vết, tái nhợt, bởi vì nguyên nhân lưu học quá nhiều.
An Tuyết Thần đưa tay nhỏ bé ra, định vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng ở thời điểm đụng chạm anh trong nháy mắt, anh mở hai mắt ra. Đồng tử mắt màu đen của anh, lại mang theo một loại đoán không ra.
An Tuyết Thần vội vàng thu hồi tay của mình, như tên trộm, làm cho người ta bắt được, bộ dạng lúng túng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần ửng hồng. "Ừ, khụ khụ, anh đã tỉnh, ăn điểm tâm." An Tuyết Thần đưa lưng về phía anh.
Phàm Ngự vốn đang ngủ, nhưng rất cảnh giác, lúc cô vừa đi vào thì anh biết có người đi vào, chỉ cho rằng Vú Trương định không tỉnh lại nữa. Theo hương thơm thanh nhã của hoa bách hợp tràn vào hơi thở của anh, mới biết người đến là cô, cũng biết cô định vuốt ve mình, đang ở thời điểm cô thành công, mở mắt.
"Tại sao là em?" Giọng của Phàm Ngự tối tăm khàn khàn.
An Tuyết Thần hòa hoãn cảm xúc một chút, sau đó bưng một bát cháo nhỏ Jeimmy. Ngồi ở bên giường: "Vú Trương đang bận." Thật ra thì nơi đó đang bận, cùng Tiểu Linh ở phòng khách xem kịch trên ti vi có được hay không.
Phàm Ngự nhìn bộ dạng của cô, liền muốn trêu chọc cô: "Vội cái gì?"
An Tuyết Thần lung tung quấy loạn bát cháo Jeimmy. Vốn đã rất nhão, cháo bị cô trêu ghẹo càng nhão hơn. "Đúng là đang vội?"
"Đang vội cái gì?" Phàm Ngự cũng không buông tha, hỏi tiếp.
An Tuyết Thần nhìn anh, anh vừa mới tỉnh ngủ nên có phần mê hoặc. Lần này An Tuyết Thần định không để ý tới anh. Súc một muỗng cháo đưa đến bên miệng anh. Nhưng anh thế nhưng lại không há mồm, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
An Tuyết Thần đem cháo đặt ở trong miệng của mình, sau đó ý bảo anh có thể ăn: "Không có độc"
Phàm Ngự chính là không ăn. Tính nhẫn nại của An Tuyết Thần cũng mau hết, bị anh nhìn chằm chằm cũng muốn chạy trối chết rồi. "Tôi tìm Vú Trương cho anh ăn, tôi đi ra ngoài trước" An Tuyết Thần cho rằng anh bài xích mình, cho nên buông bát xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa mới xoay người, tay trái liền bị một bàn tay có lực mạnh mẽ lôi kéo.
"Cứ như vậy mất tính nhẫn nại" Phàm Ngự nhìn bát cháo kia, khàn khàn mở miệng.
An Tuyết Thần xoay người nhìn anh, là thử dò xét mình sao? Thở dài, sau đó lại ngồi trở lại, lần nữa cầm bát cháo lên. Lần nữa súc một muỗng. Đặt ở bên miệng anh. Lần này Phàm Ngự ngoan ngoãn nuốt xuống.
Một bát cháo, cùng một đống thuốc bổ, lúc An Tuyết Thần lo liệu uống hết toàn bộ vào trong bụng. An Tuyết Thần đặt bát trở về, cầm khăn ăn lên lau lau khóe miệng của anh. An Tuyết Thần cho anh ăn, trong quá trình thật sự là độ phân như năm, ánh mắt thâm tình của anh không chớp nhìn cô chằm chằm. An Tuyết Thần không nhìn ánh mắt của anh, bởi vì cô biết nếu nhìn, sẽ hãm sâu vào đó, không thể tự kềm chế. Tròng mắt đen của anh đủ để cho người ta luân hãm.
"Hận tôi sao?" An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, trên tay vẫn còn kéo dài động tác giúp anh lau khóe miệng.
"Em hận anh sao?" Phàm Ngự túm lấy tay An Tuyết Thần, hỏi ngược lại. Thanh âm dịu dàng như đám mây lơ lửng trôi trên bầu trời, xa không thể chạm vào.
Tay An Tuyết Thần trở nên cứng ngắc. "Hận, bởi vì anh để cho tôi trôi qua một đoạn cuộc sống không tốt đẹp." Đây là lời nói thật, nếu như anh không mua cô, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Phàm Ngự nắm chặt đôi tay cô di động, để cho cô đặt vào trên vết thương của anh. "Thật hận sao?" Không đợi An Tuyết Thần phản ứng kịp, Phàm Ngự càng dùng sức nắm tay An Tuyết Thần. Cho đến khi máu tươi trào ra ngoài. An Tuyết Thần cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, lúc này mới phản ứng được anh đang làm cái gì. Vội vàng rút tay lại, nhìn lòng bàn tay mình đầy máu tươi, cuối cùng rơi vào lồng ngực nhuộm đỏ của anh. Nhìn Phàm Ngự. "Kẻ điên"
An Tuyết Thần vội vàng cầm điện thoại lên: "Vú Trương, kêu bác sỹ tới đây, nhanh lên một chút"
An Tuyết Thần để điện thoại xuống, xoay người, khuôn mặt tức giận nhìn Phàm Ngự, lại nhìn máu tươi thấm ướt ngực anh. "Anh làm cái gì hả? Có phải anh không muốn sống nữa hay không?" Cô tức giận, phẫn nộ quát.
Nhưng Phàm Ngự lại cười, cười đến chân thành như vậy. Không có một chút làm bộ. An Tuyết Thần chau mày lại nhìn anh: "Anh, không phải là anh thật sự điên rồi chứ? "
"A, anh ưmh, ưmh"
Một tay Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần lao vào trong lòng, không đợi An Tuyết Thần mở miệng, liền lấy môi bịt môi. Phàm Ngự hôn môi của cô. Ấy chính là bá đạo, nhưng không mất dịu dàng. An Tuyết Thần giùng giằng, cho đến khi Phàm Ngự rên lên một tiếng, lúc này An Tuyết Thần mới ý tứ được trên người anh có thương tích. Cho nên liền buông tha phản kháng, từ từ sa vào trong nụ hôn này, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mê man, nụ hôn từ từ sâu hơn. Thời điểm Phàm Ngự muốn tiến sâu hơn một bước, Lạc Trạch mang theo hai bác sỹ xông tới. Lúc ấy không kém điểm khiến Lạc Trạch hộc máu.
Lạc Trạch nhận được điện thoại Vú Trương gọi tới, vẫn còn ngủ trên giường triền miên, chỉ nghe thấy thanh âm Vú Trương vô cùng lo lắng, còn tưởng rằng lại xảy ra tình huống kinh hoàng gì rồi. Vừa tiến đến nhìn thấy trường hợp làm cho người ta trào máu. Hỏa khí của anh xác thực rất lớn, cũng không có nơi để phát, chỉ có thể nén chịu. Gương mặt tuấn tú kinh ngạc, bước vào gian phòng.
"Khụ, ừ khụ."
An Tuyết Thần vội vàng đẩy Phàm Ngự ra, đỏ mặt liếc mắt nhìn Lạc Trạch. Sau đó bưng cái mâm lên. "Tôi, đi ra ngoài trước" nói xong cũng đỏ mặt chạy ra, thời điểm lướt qua Lạc Trạch, trên mặt đỏ hồng hơn. Cũng giống như của đồng hấp chín vậy.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần vội vàng rời đi, khóe miệng kéo xuống, đường cong, không có cương quyết không thuận, cũng không có bất giác phóng đãng. Chỉ là loại cười thỏa mãn nho nhỏ.
Lạc Trạch một thân tức giận đi đến bên người Phàm Ngự, nhìn ngực Phàm Ngự hơi tràn ra máu tươi. Chân mày cau lại. Tức giận nói: "CMN, Ngự, cậu có thể đừng giống một con báo đói khát được không, bị thương còn muốn vận động, một buổi sáng tinh mơ, các người cũng tới đây, xử lý một chút"
Lạc Trạch nghĩ tới một con đàn bà phát ra bực tức, sau đó đặt mông ngồi trên ghế sa lon cách đó không xa, mặt oán giận nhìn Phàm Ngự. Một cái yên tĩnh cứ như vậy bị quấy rầy rồi. Thế nhưng bên cạnh vẫn là mỹ nữ nằm đây? { đoán một chút là ai, kể từ ngày đó, sau khi Lệ Lệ bị Lạc Trạch mang đi, bọn họ có lau ra tia lửa như thế nào, tiếp tục chú ý, việc làm tuyệt đối đặc sắc, theo tốc độ tôi cập nhật, rất nhanh các bạn sẽ nhìn thấy }
Phàm Ngự thờ ơ liếc xéo Lạc Trạch mắt đầy oán giận, khóe miệng khẽ cong, mặc cho bác sỹ đang giúp mình xử lý vết thương. "Trạch, một lát cậu đi công ty, xem một chút cậu có cần tự mình xử lý không."
Lạc Trạch liếc Phàm Ngự, vẻ này yêu mỵ nhanh chóng không còn, hiện tại còn vẻ mặt có một chút mệt mỏi. "Một lát? Ngự, hiện tại không tới sáu giờ, cậu để cho tớ đi ngay bây giờ à? Lạc thị, đều xế chiều tớ mới đi, công ty của cậu lại muốn tớ đi ngay bây giờ. Sớm quá đi?" Lạc Trạch bây giờ bị Phàm Ngự thật sự chơi đùa mệt quá, mới vừa ngủ, liền nhận được cướp đoạt không gì sánh được.
Phàm Ngự nhắm mắt lại, giống như khóe miệng còn lưu lại hương bách hợp nhàn nhạt, khiến tâm Phàm Ngự tĩnh lại. Môi mỏng vẽ ra đường cong tuyệt mỹ: "Chớ túng dục quá độ, có thời gian để cho cô gái của cậu tới chơi với cô gái của tớ"
Lạc Trạch đi xuống lầu dưới, nhìn An Tuyết Thần bận rộn. Đi tới: "Làm cái gì đấy?"
An Tuyết Thần bị Lạc Trạch hỏi có chút sửng sốt, anh ta không đi về, tới phòng bếp làm cái gì?
"Ặc, canh củ từ." An Tuyết Thần có chút kinh ngạc nói.
Lạc Trạch ngửi mùi thơm trong nồi, nuốt nước miếng một cái, "Chậc, Ngự thật đúng là có lộc ăn, bị một phát súng, ôm được mỹ nhân về."
An Tuyết Thần lúng túng, không để ý đến Lạc Trạch. "A, đúng rồi, Lệ Lệ đâu? Anh làm gì cô ấy?"
Lạc Trạch xoay người nhìn An Tuyết Thần mặc tạp dề. Bĩu môi: "Cái gì như thế nào? Ăn"
An Tuyết Thần nhìn Lạc Trạch, còn không để ý tới ý tứ trong lời của anh ta: "Ăn?"
"Ừ. Ăn, ăn sạch sẽ rồi."
Lúc này An Tuyết Thần mới chợt hiểu hiểu ra. "Tôi cho anh biết, anh chớ khi dễ Lệ Lệ, tính cách bạn ấy không chấp nhận anh bá yêu, nếu như tôi không đoán sai, bạn ấy còn chưa tiếp nhận anh, thậm chí còn loại bỏ anh đầu tiên. Mỗi ngày đều nói muốn rời khỏi anh, không muốn nhìn thấy anh... Anh nói linh tinh đi?"
Lạc Trạch có chút sững sờ kinh hãi, nhìn An Tuyết Thần, thầm nghĩ quả nhiên là chị em. "Này"
Lạc Trạch còn chưa hỏi ra lời, hai bác sỹ phía sau trả lời rồi." Thiếu gia, lão gia bảo chúng ta nhanh đi về"
Lạc Trạch vừa nghi vấn liếc An Tuyết Thần. Nghĩ thầm, may mà không có hỏi ra, nếu không anh - Lạc Trạch sẽ là cây hoa thổi tàn tành, toàn bộ danh dự bị phá hủy.
"Đi" Lạc Trạch đi khỏi phòng bếp, mang theo hai bác sỹ ra khỏi biệt thự. An Tuyết Thần, lắc đầu một cái, tiếp tục chịu đựng chén thuốc. Đây chính là thượng dược và đại cốt đầu nấu thành, mặc dù rất không hợp thời, nhưng dinh dưỡng rất phong phú. An Tuyết Thần cầm cái muỗng khuấy nồi canh, đột nhiên nhớ tới nụ hôn vừa rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại không nhịn được đỏ bừng, mình ngu ngốc sao? Lại nhớ nhung nụ hôn kia.
"Tuyết Thần, con nấu xong chưa?" Vú Trương bất thình lình nói lên một câu, khiến An Tuyết Thần càng đỏ rực hơn, giờ phút này tựa như một con cua chín nhừ.
"À? A, sắp, sắp xong rồi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ bừng đáp lại, khi nào thì cô bắt đầu yêu đỏ mặt rồi?
Vú Trương nhìn vẻ mặt xấu hổ của An Tuyết Thần, che miệng cười trộm, chắc hẳn mới vừa rồi ở trên lầu đã xảy ra chuyện gì tốt đẹp đi? Thời điểm xuống cũng đỏ.
"Tuyết Thần, có phải xảy ra cái gì cùng thiếu gia hay không, sao tư tưởng lại không tập trung thế." Vú Trương nói với khuôn mặt ý tứ. Thật đúng là cảm tạ, mình trở về hoàn toàn dựa vào tình thương yêu của thiếu gia đối với Tuyết Thần.
Lúc này Tiểu Linh tới đây chen và một câu nói, quạt gió thổi lửa nói: "Vú Trương, ngài không biết? Mới vừa rồi chị Tuyết Thần, vẫn len lén đỏ mặt đấy? Không biết đỏ cái gì?" Tiểu Linh nói làm An Tuyết Thần càng xẩu hổ hơn. Nếu như có động đất thì cô thật sự muốn chui vào.
"Các người nói bậy bạ gì đó? Cái gì cũng chưa phát sinh đâu" Đầu An Tuyết Thần cúi thấp hơn. Vú Trương và Tiểu Linh cười một phen, Vú Trương mở miệng nói: "Được rồi, được rồi, không đùa con nữa. Con nấu canh gì vậy, sao lại thơm như vậy?"
"A, đó là canh xương củ từ, rất bổ."
Vú Trương cười càng sâu hơn: "Hả? Bổ thân thể à?" Vú Trương cố ý đem thanh âm kéo vô cùng dài. Lại không che giấu được nụ cười trên mặt.
Hiện tại An Tuyết Thần囧 ngu ngơ, "Ừ, vâng"
Vú Trương nhìn cô, cười cười. "Tiểu Linh, đi, chúng ta đi ra ngoài, thu thập một chút"
"Ừ, tốt" Tiểu Linh vội vàng đi theo ra ngoài.
An Tuyết Thần để cái muỗng xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nhè nhẹ vỗ về trán của mình, quyết định
một, một lát đi lên nói thẳng thắn rồi. Như vậy sẽ tự tại chút. { tôi xem, chỉ một mình cô rất không tự tại chứ? Người Ngự Ngự thoải mái á}
An Tuyết Thần mở tay cầm cửa, nhìn Phàm Ngự, phía đối diện đặt bút viết ký, ở trên mặt bàn phím gõ nhanh cái gì đó. Nhấc tròng mắt đen lên nhìn An Tuyết Thần bộ dạng như tiểu tức phụ. Trong tay còn bưng cái gì. Khóe miệng cong lên.
"Tới đây"
An Tuyết Thần nhìn anh, sao cái gì từ trong miệng anh cũng là ra lệnh thế? An Tuyết Thần bất mãn bĩu môi. Sau đó đóng cửa lại. Bưng cái bát trong tay từ từ đi qua.
Phàm Ngự đương nhiên cũng thấy nét mặt bất mãn của cô. Anh chính là thích trêu chọc cô, thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy cô - An Tuyết Thần không khống được tình cảm. Mình phải nhìn tận hứng mới được.
An Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh anh. Liếc máy vi tính. Nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn còn làm việc?" Tựa như chết vẫn quan tâm, cũng tựa như đang trách cứ.
Phàm Ngự liếc mắt một cái đồ trong tay cô. Chau mày lại: "Anh lặp lại, không uống loại này? Vú Trương chuẩn bị?"
An Tuyết Thần nhìn anh nhíu chân mày lại: "À? Anh không thích uống ư, nhưng tôi bỏ ra nửa giờ nấu xong cho anh" An Tuyết Thần cúi đầu nhìn thành quả lao động của mình. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phàm Ngự cười gian.
"Anh, anh cố ý?" An Tuyết Thần nhăn lông mày thanh tú nói.
Phàm Ngự duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng an ủi chân mày nhíu chặt xinh đẹp tuyệt trần. Âm thanh khàn khàn mị hoặc: "Anh không thích em cau mày?"
An Tuyết Thần nhìn anh, khi ngón tay anh cực kỳ thô hạ xuống thế nhưng kỳ tích là buông lỏng. Hai người cứ nhìn lẫn nhau như vậy. Phàm Ngự cực kỳ mị hoặc. Phát sáng khắp bầu trời. Một đôi tròng mắt đen sâu y hệt như đầm lầy, giờ phút này hết sức dịu dàng sinh động. Sống mũi cao thẳng. Nhất là đôi môi mỏng, giống như vật hoàn mỹ giữa thiên địa. Cái cằm cong tuyệt mỹ. Cả khuôn mặt đều hơn người.
An Tuyết Thần nhìn khuôn mặt cách mình càng ngày càng gần, trong lòng chợt có chút khẩn trương. Phàm Ngự nhẹ nhàng hôn đôi môi cô, dịu dàng như vậy, cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, chưa bao giờ biết Phàm Ngự sẽ có một mặt như vậy. Anh không hôn sâu hơn, chỉ là dùng đầu lưỡi ấm áp liếm mùi hoa ở môi cô. Cuối cùng Phàm Ngự rời khỏi môi của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Hạ thân của Phàm Ngự bắt đầu rục rịch chộn rộn. Mỗi một lần đụng chạm cô, anh sẽ mất khống chế. Hiện tại thế nhưng tuyệt đối không lấy, sẽ bị dọa đến cô. Hô hấp của Phàm Ngự bắt đầu nóng rực, dồn dập. Trong hai mắt từ từ nhấc lên này bôi ** **.
An Tuyết Thần nhẹ nhàng đẩy anh ra, để ngừa anh tiếp tục hành động, nhưng có trướng ngại là vết thương trên người anh, động tác khước từ lại nhìn như lạt mềm buộc chặt.
"Này, rốt cuộc anh có muốn hay không?" Một cái tay của An Tuyết Thần ngăn cản bờ vai của anh, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ hỏi.
"Ừ, em nấu, muốn uống." Phàm Ngự liếc mắt một cái gì đó rất loạn, mặc dù nói không biết là cái gì, nhưng cô nấu, không thích uống anh cũng muốn uống vào.
An Tuyết Thần súc một muỗng thổi thổi thả vào bên miệng anh, nhìn Phàm Ngự từ từ mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Như thế nào?"
Phàm Ngự nuốt xuống, sau đó nhìn dáng vẻ mong đợi của An Tuyết Thần: "Ừ, không tệ. Đây là cái gì?"
An Tuyết Thần lại súc một muỗng: "Củ từ"
Phàm Ngự gật đầu một cái, anh hoàn toàn chưa ăn qua? An Tuyết Thần nhìn ăn không sai biệt lắm, đột nhiên nói một câu khiến mặt của Phàm Ngự tối một nửa.
"Còn có cuống rốn?"
Trong nháy mắt Phàm Ngự vặn tuấn mỹ, sau đó nhìn chằm chằm cô. "Cái gì"
An Tuyết Thần buồn cười nhìn Phàm Ngự: "Tôi nói, còn có cuống rốn"
Mặt của Phàm Ngự khó coi đến không thể khó coi hơn, đen tối không thể đen tối hơn. An Tuyết Thần nhìn cái dạng kia. Bật cười: "Lừa gạt anh thôi, là xương. Nào có cuống rốn chứ?" Tâm tình An Tuyết Thần rất tốt rốt cuộc mình cũng chỉnh được anh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cười, cánh tay dài duỗi một cái, đem An Tuyết Thần đè trên giường. Phàm Ngự, mặt yêu mỵ nhìn An Tuyết Thần, chóp mũi đặt trên gương mặt trơn mịm của cô. Thanh âm mập mờ: "Anh muốn, ăn em"
An Tuyết Thần khẩn trương không thôi, nhìn trong gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt. "Anh, anh làm cái gì? Nè, tôi có lời muốn nói với anh."
"Ăn xong lại nói" Dứt lời liền bắt đầu không thành thật ở trên thân An Tuyết Thần chạy. An Tuyết Thần không an phận giãy dụa thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Phàm Ngự , nè, tôi có lời muốn nói với anh, về quan hệ của chúng ta."
Phàm Ngự đem mặt đặt ở cái cổ tuyết trắng của An Tuyết Thần, mặt đùa giỡn nhìn An Tuyết Thần, dừng lại động tác trong tay, từ từ nâng mặt: "Muốn nói cái gì?"
An Tuyết Thần liền vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hòa hoãn ổn định lại hô hấp. Ngồi ở trên ghế: "Tôi muốn nói, giữa chúng ta ai cũng không nợ ai, huề nhau, cho nên tôi nghĩ giữa chúng ta không nên có bất kỳ nóng nảy rồi, anh không có giết người, tôi cũng cho anh một phát súng, năm năm trước cùng năm năm sau, đến đây là kết thúc. Đừng tiếp tục dây dưa nữa." Mặc dù An Tuyết Thần nói vậy, nhưng cũng chú ý tới mặt của Phàm Ngự có chút giận dữ, càng khó coi. Nắm chặt thành nắm đấm, giống như ở ẩn nhẫn cái gì. Nhưng An Tuyết Thần vẫn nói ra.
Phàm Ngự, con mắt nguy hiểm như báo nhìn cô. "Có ý gì?"
An Tuyết Thần nỗ lực để cho mình không nhìn tròng mắt đen của anh: "Chính là giữa chúng ta nên đoạn tuyệt hoàn toàn"
Phàm Ngự híp tròng mắt đen, sau đó đứng dậy đi về phía cô. Từng bước từng bước mà ép sát. An Tuyết Thần nhìn thân thể đi tới, từng bước một lui về phía sau, đẩy ngã ở trong ghế sô pha. Khẩn trương ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh làm cái gì?"
Phàm Ngự cúi người, đem hai cánh tay An Tuyết Thần giam cầm ở giữa, khí thế bức người. Nhiễm che mấy phần tức giận. Anh nâng căm An Tuyết Thần. "Em ở đây chọc giận anh?"
An Tuyết Thần nhìn anh không nói lời nào. Chỉ lắc đầu một cái. Phàm Ngự ép sát hai mắt, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của An Tuyết Thần quét nhìn.
"Ngoan, sau này sống ở bên cạnh anh, lời nói vừa nãy, anh coi như không nghe thấy."
An Tuyết Thần vừa muốn mở miệng nói gì, "Nhưng…"
"Ưmh"
Phàm Ngự nâng cao cằm của cô, thấy cô mở miệng cự tuyệt, cánh môi lần này là bá đạo, có chứa tí ti mùi vị trừng phạt.
An Tuyết Thần không dám phản kháng quá lớn, bởi vì anh bị thương. Phàm Ngự đột nhiên ôm lấy An Tuyết Thần, đi tới giường thật to màu đen. Phàm Ngự đem An Tuyết Thần đặt ở trên giường, cúi người xuống, không cho An Tuyết Thần bất kỳ cơ hội phản kháng nào. An Tuyết Thần giống như chờ đợi vua sủng ái. Nhận lấy trừng phạt của anh y hệt như lễ rửa tội.
"Ưmh ưmh"
Phàm Ngự vuốt ve thân thể của cô, chỉ cách một cái váy lụa mỏng, vuốt ve xúc cảm rất tốt. Phàm Ng vuốt ve hai chân bóng loáng của cô. Từ từ hướng lên trên, đôi tay đi tới nơi mềm mại của cô. Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve. Chọc cho An Tuyết Thần phát ra tiếng yêu kiều. An Tuyết Thần không thể không thừa nhận, đối với lửa nóng trên người thân thể cô đã có phản ứng.
Ba ——
Váy bị bàn tay Phàm Ngự xé nát, thân thể hoàn mỹ của An Tuyết Thần bày ra, bàn tay ấm áp của Phàm Ngự vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô. Giống như vuốt ve một loại trân bảo hiếm thấy.
Môi Phàm Ngự chạy ở môi cô cùng đến vành tai nhạy cảm. "Thật xin lỗi, ngày đó so sánh với…"
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, nhìn trần nhà, anh? Mới vừa rồi là đang nói xin lỗi với cô sao? Vậy sao?
"Thật xin lỗi, đừng rời khỏi anh, Tuyết Thần, em là của anh, đừng rời khỏi anh" Phàm vùi đầu vào trong cổ cô. Thanh âm tựa như một đứa bé bất lực.
Anh, Phàm Ngự, cũng sẽ có một mặt như vậy à. An Tuyết Thần như bị đầu độc, tay nhỏ bé an ủi đầu của anh, ngón tay mảnh khảnh luồn vào mái tóc tơ của anh.
Phàm Ngự lấy được khẳng định của An Tuyết Thần, hôn đôi môi cô. An Tuyết Thần tiếp nhận nụ hôn của anh, bắt đầu từ từ đáp lại anh. Đầu lưỡi của hai người quấn quanh ở chung một chỗ. Cùng nhau mút thỏa thích hương vị ngọt ngào của đối phương. Cô, nhàn nhạt hương bách hợp, anh, nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Bàn tay Phàm Ngự vòng quanh phần lưng bóng loáng của cô, ngón tay dài nhẹ nhàng tiến lên, áo ngực tán lạc xuống. Phàm Ngự cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm một nụ hoa của cô.
Thân thể An Tuyết Thần run lên: "Ừ"
Phàm Ngự nghe cô yêu kiều, không nhẫn nại được nữa, bàn tay tháo quần lót của cô ra, sau đó cởi khăn tắm của mình ra, eo ếch nghiêng một cái, tiến vào thân thể của cô, ấm áp mà khít khao, như nụ hôn của cô, để cho anh hít thở không thông.
"Ừ"
"A" Hai người phát ra thanh âm thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn cuộn chặt trong không gian tĩnh lặng.
Hai người nằm ở trên giường lớn màu đen, cả phòng là hơi thở ** mập mờ.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần mở hai mắt ra, bên giường đã sớm trống rỗng, trời đã tối, An Tuyết Thần ngồi dậy, vén chăn lên, trên người tất cả đều là dấu vết hoan ái. Rõ ràng như vậy, xanh xanh tím tím. Tất cả đều là ấn ký dành riêng của Phàm Ngự. Ngón tay An Tuyết Thần lướt qua hình xăm trên bờ vai sau người, là một chữ ‘Ngự’. Đó là tự tay anh khắc lên. Mình cũng từng quên trên người có cái loại ấn ký thuộc về anh rồi.