Gần sát lỗ tai Lâm Mộng Tuyết. "Tiểu thư, chúng ta đánh cuộc một ván, lần này liền đánh cuộc tôi rời khỏi, anh ta có đuổi theo hay không, hay là ở lại, hoặc là cô rời đi xem anh ta đuổi theo cô hay không, hay là ở lại. Năm năm trước cô thắng, năm năm sau cô sợ sao?" Nói xong An Tuyết Thần lui về phía sau một bước, mỉm cười nhìn Lâm Mộng Tuyết.
Lâm Mộng Tuyết, tức giận đưa túi xách trong tay đập phá. Mặt căm tức nhìn An Tuyết Thần. Rất muốn đem cô chặt làm trăm mảnh, trong mắt cô tất cả đều là đố kỵ, ghen ghét.
An Tuyết Thần nhìn về phía Phàm Ngự, thu hồi nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Phàm Ngự , vẻ mặt này rất lâu Phàm Ngự không có nhìn thấy, không khỏi làm cho anh hoảng hốt.
"Xem ra, tôi tới không đúng lúc, quấy rầy, đi trước một bước. A, đúng rồi, tốt nhất đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi." Nói xong liền rất tao nhã xoay người. Lâm Mộng Tuyết nhìn cô gái trước mắt so với mình có ưu thế hơn. Hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần rời đi, đứng dậy, lướt qua Lâm Mộng Tuyết, liền muốn đuổi theo. Nhưng Lâm Mộng Tuyết có thể để cho anh được như nguyện sao?
Lâm Mộng Tuyết, vành mắt ửng hồng. Nức nở nói: "Ngự, lúc nào thì, em không phải là duy nhất của anh, lúc nào thì em không phải là Tuyết Nhi của anh."
Phàm Ngự lấy tay Lâm Mộng Tuyết đặt trên cánh tay anh xuống: "Có lẽ, từ lúc em rời đi cũng đã không phải rồi."
"Không, không phải, không phải như thế, Ngự, không phải vậy, là bởi vì cô gái kia, là anh bởi vì cô ta mới có thể biến thành như vậy." Lâm Mộng Tuyết kêu khóc.
Phàm Ngự nhìn cô. Thở dài: "Mộng Tuyết, hiện tại anh chỉ xem em như em gái, trong lòng vẫn sẽ có vị trí của em, nhưng lại lệch vị trí, hiện tại trong nội tâm của anh đã ở người khác, chúng ta, không thể quay lại được nữa." Nói xong cũng để lại Lâm Mộng Tuyết, sải bước rời đi, đuổi theo An Tuyết Thần.
Lâm Mộng Tuyết ngã ngồi ở trên ghế sofa, cô rõ ràng nhìn thấy lúc An Tuyết Thần đi vào mặt Phàm Ngự nghiêm trọng thất kinh cùng khẩn trương, trước đây chưa từng thấy qua anh nhưu vậy. Thế nhưng anh lại cho cô gái khác. Lâm Mộng Tuyết nhìn một ít đóa đóa Hoa Bách Hợp nở rộ. Nghiêm trọng tán qua một chút hung ác – tàn độc. Chỉ cần cô biến mất không phải tốt sao, chỉ cần cô biến mất, coi như Ngự yêu cô, nhưng là chỉ bằng gương mặt của tôi đây, sau này cũng sẽ bồi ở bên người Ngự, chỉ cần cô biến mất, tôi nhất định sẽ làm cho cô biến mất. Lâm Mộng Tuyết lau nước mắt, đứng dậy rời đi.
An Tuyết Thần ngồi thang máy bình thường, bây giờ cô khẩn trương, dù sao bọn họ phải ngẫm nghĩ thật lâu, cô không xác định, nhưng nếu như hôm nay cô xác định, cô sẽ rời đi, cô không muốn làm An Tuyết Thần thứ nhất rồi lại thứ hai.
An Tuyết Thần nhìn con số đang nhích giảm xuống, đột nhiên dừng ở một tầng, trợn mắt nhìn nửa ngày cũng không thấy mở ra.
"Ai da, chuyện gì xảy ra? Thang máy hư sao?" Những người khác bắt đầu bàn luận xôn xao.
Ding——
Cửa mở ra. An Tuyết Thần giương mắt đã nhìn thấy, Phàm Ngự đứng đối diện. Trong thang máy mọi người nhất thời ầm ĩ. An Tuyết Thần chau mày lại nhìn anh, sau đó đi ra thang máy, lướt qua anh.
"Tuyết Thần, em nghe anh giải thích." Phàm Ngự kéo cô, cũng không quản đại sảnh có bao nhiêu nhân viên cùng khách hàng. Liền tùy tiện nói ra lời như vậy. Ngay từ lúc nhìn thấy Phàm Ngự, trong nháy mắt đại sảnh đã sớm thay đổi trở nên vô cùng yên tĩnh.
An Tuyết Thần nghiêng đầu, nhấc con ngươi lạnh lùng mở miệng: "Giải thích cái gì? Anh muốn giải thích cô ta ngồi ở trên đùi anh quyến rũ anh như thế nào à, anh hưởng thụ thế nào, không cự tuyệt thế nào sao? Đại khái không cần. Tôi không có hứng thú, cho nên, làm phiền Phàm tổng, buông tay."
Phàm Ngự khẽ cau mày, anh không phải ý này, thế nào mình đụng phải cô gái này, anh sẽ mắc câu đây? "Tuyết Thần, không phải như em thấy đâu, anh thật sự có thể giải thích. Hử?"
Chung quanh tất cả đều là hơi lạnh, mọi người cũng theo đó mà thở hốc vì kinh ngạc. Chưa từng có cô gái nào dám cùng tổng giám đốc nói như vậy, cũng không có cô gái nào khiến tổng giám đốc hèn mọn van xin giải thích như vậy. Mọi người nhất định cho là. Đó chính là… {Cô gái này nói một đống với tổng giám đốc, tuyệt đối không bình thường }
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cũng nhìn thấy đáy mắt anh dịu dàng ẩn chứa lo sợ. "Tôi nghe, thấy"
Phàm Ngự ngẩn người: "Chúng ta đi lên, có được hay không?"
Trời ạ, ánh mắt của mọi người mở thật to, Phàm Ngự trong bạch đạo như tảng băng bất tuân, Phàm Ngự trong hắc làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, anh đây là đang thỉnh cầu ý kiến của cô gái này sao?
"Buông tay" An Tuyết Thần nhàn nhạt nói hai chữ.
Tròng mắt đen của Phàm Ngự tan tác tản ra. "Anh không cự tuyệt là bởi vì anh muốn nói cho cô ấy biết, anh không có cảm giác gì với cô ấy, cho dù cô ấy làm cái gì, anh đều sẽ không có cảm giác, nhưng em liền xông vào."
An Tuyết Thần nhìn anh, giống như đang xem xét độ chân thật trong lời nói của anh. "Chiếu theo anh nói, tôi đột nhiên xông vào làm trễ nãi chuyện của anh?" An Tuyết Thần dùng đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần nhìn Phàm Ngự, thanh âm đề cao gấp mấy lần. Mọi người bị sợ đến há to miệng, trợn to cặp mắt. Buông công việc trong tay, ngay cả người đi đường đi ngang qua cũng dừng bước, giống như những người đó chính là tượng sáp, chỉ có hai người bọn họ còn sống .
Lần này Phàm Ngự luống cuống. Sao càng giải thích càng đen đây? "Không phải"
"Anh vội cái gì? Chẳng lẽ nói láo?" Hiện tại An Tuyết Thần là người gây sự. Nhân lúc còn nóng muốn rèn thép.
Phàm Ngự phiền não nắm tóc. "Em muốn như thế nào?"
An Tuyết Thần nhìn anh, rõ ràng anh sai rồi, thái độ gì. Vỗ vào tay Phàm Ngự, liền theo hướng cửa chạy tới. Phàm Ngự xem bóng lưng cô. "Shit"
Phàm Ngự đi theo sát.
"A, Phàm Ngự, anh làm cái gì? Thả tooi xuống." Phàm Ngự tiến lên bế ngang An Tuyết Thần hướng thang máy đi tới.
"Phàm Ngự, anh làm cái gì? Anh để,… ưmh" Phàm Ngự vừa đi vừa chặn cái miệng lảm nhảm của An Tuyết Thần lại, nhóm người nhìn xem mở rộng tầm mắt, quả nhiên đây là tổng giám đốc Phàm Ngự của bọn họ . Rất bá đạo.
"Ưmh" An Tuyết Thần nhẹ nhàng vỗ Phàm Ngự. Cặp mắt của hai người nhìn đối phương, trong mắt chỉ có đối phương. An Tuyết Thần từ từ thôi kháng cự bắt đầu thay đổi ôm cổ của anh. Bắt đầu từ từ đáp lại. Trước mặt mọi người, hai người này.
Phàm Ngự đi vào thang máy, đem An Tuyết Thần đè lên trên thang máy, kéo hai nách cô, nâng cao chân, khiến An Tuyết Thần ngồi ở phía trên. Phàm Ngự hôn An Tuyết Thần thật sâu. Tay Phàm Ngự bắt đầu không thành thật ở trên người An Tuyết Thần vuốt ve. Cuối cùng trượt vào dưới váy.
"Tiểu Ngự, đừng, đi nơi khác, được không?" An Tuyết Thần đẩy Phàm Ngự ra, hô hấp hỗn loạn nói. Phàm Ngự không để ý đến cô, tiếp tục hôn, từ gương mặt, đến cổ, một đường xuống phía dưới, để lại vết hôn nhàn nhạt.
Từ lần trước, An Tuyết Thần rất tự nhiên gọi anh là Tiểu Ngự, bởi vì Ngự là xưng hô của người khác. Cho nên liền gọi anh là Tiểu Ngự.
Ding ding——
Lâm Mộng Tuyết đứng ở một chỗ nghe đối thoại của bọn họ, nhìn cử động thân mật cua bọn họ, nắm chặt đôi tay, ánh mắt sương mù thay đổi càng thêm hung ác. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, xoay người rời đi. Lưu lại ghen ghét.
Thang máy mở ra, thư ký đứng cửa và các nhân viên nhìn lão bản của mình ôm An Tuyết Thần trong ngực, dọc theo đường đi cũng không quản có người hay không, cứ như vậy hôn. Có thể thấy rõ trên cổ cô gái mới vừa lưu lại vết hôn. Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều mở lớn mắt nhìn, cho đến khi hai người biến mất trong tầm mắt, bọn họ còn chưa phản ứng kịp. Đây cũng quá điên cuồng, quả nhiên là tổng giám đốc của bọn họ, cuồng ngạo không kém.
Phàm Ngự đá văng cửa phòng làm việc, đi về phía phòng nghỉ ngơi, đem An Tuyết Thần đặt ở trên giường lớn. Rất nhanh sau đó cởi ra trói buộc trên người mình. Sau đó bắt đầu lôi kéo khóa váy của cô, cuối cùng thân thể trắng như tuyết hoa hồng bày ra. Hô hấp hai người dồn dập.
Phàm Ngự nhìn thân thể phía dưới **, tròng mắt đen đã sớm nhuộm thành một mảnh biển sâu **. Thâm thúy. Phàm Ngự vuốt ve thân thể của cô. Hôn khắp da thịt của cô. Trải qua một phen **, đem lấy vật kêu gào của chính mình ** tiến vào trong cơ thể nhỏ nhắn của cô.
{Che giấu, đến đây chấm dứt, tự tưởng tượng. Biên tập xét duyệt lưu tình, chưa từng có lửa}
Tuyến phân cách ——
Hai người tận lực chiến đấu đến hai giờ, An Tuyết Thần nằm ở trên giường, đổ mồ hôi đầm đìa. Phàm Ngự đã sớm đứng dậy đi vào phòng tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ hồng, rõ ràng vừa mới đạt được ** hiệu quả. Mồ hôi ướt sợi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ đỏ ửng trăm dặm. Đều nói hoan ái đi qua thì cô gái là đẹp nhất. Một chút cũng không sai, nếu Phàm Ngự nhìn thấy cô như vậy, khẳng định còn có thể muốn cô.
An Tuyết Thần bởi vì mệt nhọc quá độ, ngủ thật sâu. Phàm Ngự tắm ra ngoài đã nhìn thấy An Tuyết Thần ngủ say, giống như con nít hương vị ngọt ngào. Đi tới bên giường khe khẽ hôn một cái lên trán cô, trang phục để trên giường sau đó đi về phía phòng làm việc. Tiếp tục làm việc.
An Tuyết Thần ngủ rất say sưa, tỉnh dậy, đã là hơn sáu giờ, sắc trời dần dần ố vàng. An Tuyết Thần duỗi lưng mỏi nhừ, sau đó ngồi dậy, cầm lên khăn tắm Phàm Ngự đã dùn qua đi vào phòng tắm. Đơn giản tắm rửa một lần. Sau đó nhặt trang phục trên giường lên, mặc vào. An Tuyết Thần, tóc dài ướt nhẹp, rủ xuống thắt lưng, thấm ướt váy lụa mỏng màu hồng, đem vóc người lồi lõm trước sau của cô lộ ra. An Tuyết Thần từ phòng nghỉ ngơi đi ra, đã nhìn thấy Lạc Trạch và Lệ Lệ ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ là, một ngồi ở phía Đông, một ngồi ở phía Tây. Phàm Ngự thú vị nhìn hai người, cuối cùng quay đầu lại có chút sững sờ nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần vừa mới tắm xong, da thịt óng ánh trong suốt. Linh Lung hấp dẫn.
Mặt Phàm Ngự tràn đầy nhu tình nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, hiện tại cô tương đối dễ dàng đỏ mặt, "Tỉnh ngủ rồi hả?" Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng, đi tới bên người An Tuyết Thần.
Lệ Lệ xoay người nhìn An Tuyết Thần, hốc mắt lập tức ửng hồng. "Tuyết Thần ." Lệ Lệ nghẹn ngào nói xong, An Tuyết Thần đi tới bên cạnh Lệ Lệ, nhìn Lệ Lệ, cũng liếc thấy vết hôn thật sâu trên cổ cô ấy, tím bầm. Lệ Lệ nhìn thấy ánh mắt của An Tuyết Thần, có chút xấu hổ. An Tuyết Thần vỗ vỗ Lệ Lệ, lôi kéo Lệ Lệ đi tới bên người Lạc Trạch đang ngồi trên ghế sa lon, lôi kéo Lệ Lệ ngồi xuống. Mắt lạnh nhìn Lạc Trạch. Sau đó thanh âm rất lớn mở miệng: "Lệ Lệ, tớ đã trở lại, như vậy chúng ta hãy về nhà đi, một lát chúng ta về nhà."
Lệ Lệ liếc Lạc Trạch một cái, sau đó gật đầu. Liếc mắt nhìn thấy Phàm Ngự đều là dịu dàng: "Tuyết Thần, hai người. Hai người?"
An Tuyết Thần quẫn bách cúi đầu: "Cái này, sau khi về nhà tớ nói với cậu"
"Về nhà? Anh không cho phép." Phàm Ngự đi tới trước mặt hai người, chau mày lại nói.
An Tuyết Thần đứng lên, hoàn toàn bỏ quên nụ cười thản nhiên bên khóe miệng Lạc Trạch, nhưng Phàm Ngự lại không xem nhẹ. "Tại sao? Tôi muốn cùng một chỗ với Lệ Lệ, tôi không muốn tách ra khỏi bạn ấy, tôi không muốn bạn ấy chịu khi dễ"
Phàm Ngự nhẹ nhàng xoa tóc An Tuyết Thần còn ướt: "Chưa nói bảo hai em tách ra, để cho Lệ Lệ đến biệt thự là tốt rồi." Phàm Ngự nói xong vẫn không quên liếc qua nét mặt Lạc Trạch, quả nhiên thúi.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự: "Thật? Có thể?"
"Ừ, vì để cho em không rời khỏi bên cạnh anh, dĩ nhiên có thể."
"Ừ, cái này cũng được. Lệ Lệ, cậu cảm thấy thế nào?" An Tuyết Thần quay đầu hỏi Lệ Lệ.
"Đương nhiên là được" Gương mặt Lệ Lệ hưng phấn, rốt cuộc không phải chịu cầm thú hành hạ rồi.
Ầm ——
Quả nhiên, Lạc Trạch hung hăng ném tư liệu trong tay lên trên bàn trà. Đứng dậy, nhìn Lệ Lệ, hứng khuôn mặt cô mới vừa rồi hưng phấn nói, anh thật muốn ăn cô.
"Tôi không đồng ý" Mặt Lạc Trạch đen lại nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, một đôi mắt chim ưng sắc bén xuyên thấu qua thân thể cô. Mặt Phàm Ngự đùa giỡn nhìn Lạc Trạch, cái người anh em này, không làm rõ được tình cảm của mình, bây giờ anh lại nghĩ đến bản thân mình lúc trước.
An Tuyết Thần căm tức nhìn Lạc Trạch: "Anh có tư cách gì nói ba chữ không đồng ý này? Hả?"
Đôi mắt chim ưng của Lạc Trạch híp lại: "Em nói, anh có tư cách không?" Lời này là hỏi Lệ Lệ .
Giang Lệ Lệ cắn răng một cái: "Không có, chúng ta không có quan hệ, miễn cưỡng có thể xưng là bạn bè."
Lạc Trạch nghe Giang Lệ Lệ nói, tiến lên, liền muốn kéo cô qua. Lại bị Phàm Ngự chặn lại, anh không thể ra tay, Lạc Trạch thật sự tức giận, nhìn vẻ mặt anh là biết. Vô địch đen, vô địch thối, vô địch âm lãnh, vô địch lạnh lùng.
An Tuyết Thần thấy thế đem Lệ Lệ kéo vào trong ngực. Căm tức nhìn Lạc Trạch. Giang Lệ Lệ càng không dám nhìn Lạc Trạch, biết anh tức giận chính cô sẽ gặp họa. Lạc Trạch nóng giận cũng không phải chuyện đùa, kể từ lần trước anh dẫn mình đi, đêm đó cô thật sự sợ anh rồi.
Lạc Trạch liếc mắt nhìn Phàm Ngự, "Đã làm tình, lăn qua giường, hôn qua, tắm qua, có tính là bạn bè hay không?" Giọng điệu của Lạc Trạch tràn đầy giễu cợt. Nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ nói. Thanh âm sắc bén kích thích màng nhĩ Lệ Lệ.
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Tốt, hai ngày biệt thự của tớ lắp đặt thiết bị, tớ đến chỗ cậu ở vài ngày." Nói xong cũng liếc Lệ Lệ một cái, xoay người rời đi.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói cho cô biết, anh cũng không còn biện pháp.
Tuyến phân cách ——
Bốn người ngồi ở trên bàn ăn, tức giận quái gở, chỉ có Phàm Ngự rất tự nhiên, An Tuyết Thần bị bọn họ khói hun. Nhìn Giang Lệ Lệ lo lắng, lúc nào thì cô thay đổi trở nên nhát gan như vậy, An Tuyết Thần “bịch” một tiếng đem chiếc đũa thả vào trên bàn. Nói: "Lệ Lệ, chừng nào thì cậu trở nên mềm yếu rồi hả, cậu của trước kia đi đâu rồi."
Hai tay Giang Lệ Lệ run run, nhìn An Tuyết Thần, không biết nói gì. Kể từ sau đêm đó, cô thật sự thay đổi thành mềm yếu cùng nhát gan. Cô đang sợ người đàn ông kia, trước kia là bản thân tự cho mình là đúng, chủ động đi trêu chọc anh. Mới phát hiện là mình quá ngu xuẩn.
An Tuyết Thần thấy dáng vẻ kia của Lệ Lệ, tiếp tục nói: "Giữa hai người xảy ra chuyện gì, Giang Lệ Lệ, tối nay ngủ cùng tớ, cậu phải nói."
Lúc này Phàm Ngự mới có phản ứng, đối với chuyện đêm đó anh biết một ít, thật ra thì nói thật anh cũng chưa từng thấy qua Lạc Trạch như vậy. Hơn nữa còn bởi vì một cô gái, cũng giống như mình làm một chút chuyện không đúng lẽ thường, khác nhau là anh thấy rõ tim của mình, Lạc Trạch thì không.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, khóe miệng quét xuống, cô gái này đã bị chính mình hàng phục.
"Tuyết Thần, em bức bách Lệ Lệ như vậy, không tốt đâu, để cho cô suy nghĩ một chút." Phàm Ngự sao có thể đồng ý, đem bảo bối của mình nhượng chạy ra ngủ cùng người khác, anh cũng không thể đồng ý.
Nghe Phàm Ngự nói lại nhìn Lệ Lệ khổ sở, cũng không nói chuyện, bữa tiệc phàm ăn biến thành ngũ cốc tạp vị. Chua, ngọt, cay, đắng.
Sau khi ăn xong, An Tuyết Thần mang theo Giang Lệ Lệ đi tới gian phòng trước kia của cô. An Tuyết Thần đem Lệ Lệ ngồi yên ở trên giường. Quay bả vai của cô lại: "Lệ Lệ, sau khi tớ rời khỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giữa hai người rốt cuộc thế nào?"
Giang Lệ Lệ lắc đầu một cái: "Tuyết Thần, tớ không muốn nói, cậu cũng đừng ép tớ. Hiện tại tớ thật sự không muốn nói."
An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái. Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần: "Hay là nói chuyện của cậu? Giữa các người xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là như vậy" An Tuyết Thần đem toàn bộ chuyện tình đều nói một lần. Nghe thế Lệ Lệ sợ hết hồn hết vía.
Một thời gian khác ——
Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay hai người cầm một ly quốc tửu. Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái: "Trạch, cậu đối với cô ấy?"
Lạc Trạch chỉ nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly. "Không có gì đặc biệt."
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, chỉ nhàn nhạt cười cười, rất nhiều chuyện phải đợi chính cậu ấy đi đào móc. Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Chỉ là còn chưa chơi đủ mà thôi, cậu không phải nghĩ nhiều"
"Ừ, không nghĩ nhiều" Nói xong Phàm Ngự liền đem ly rượu uống vào trong bụng. Lạc Trạch cũng ngửa đầu mà uống. Ý nghĩ đã sớm bay lên lầu rồi.
"Ngự, tớ muốn chủ phòng khách."
"Tốt, chỉ là, cậu hành động như vậy rõ ràng đại biểu cho cái gì, chính cậu rõ ràng sao?" Phàm Ngự nhắc nhở. Một bộ tư thế lười biếng.
"Hành động? Tớ nói, tớ còn không kết thúc, cô ấy không có tư cách." Lạc Trạch nhẹ nhàng nói qua. Một đôi mắt chim ưng híp lại.
Phàm Ngự nhìn người anh em của mình, nói đều giống nhau, ban đầu anh cũng nói như vậy đi, cuối cùng giao trái tim thua đi vào.
Hai người cứ như vậy uống rượu, ý nghĩ cũng không giống nhau, ở trong lòng Lạc Trạch có chút lộn xộn, nhưng luôn luôn cương quyết chính anh làm sao có thể sẽ yêu thương một cô gái. Bất kỳ ai cũng không thể, nhưng anh so với Phàm Ngự nổi danh đa tình lại vô tình. Vì cậu ấy si mê một cô gái mà toàn bộ đều là thiên đàng, chỉ là cô gái kia vô tình, để cho cậu ấy có chút ứng phó không kịp. Hoàn toàn vũ nhục hai người họ. Cho nên anh muốn làm cô yêu anh, sau đó tuyệt tình bỏ rơi cô. Nghĩ tới đây, giống như tìm được đáp án, khóe miệng cong cong, lộ ra tình thế bắt buộc cười. Phàm Ngự nhìn anh, tròng mắt đen thu lại.
Trong phòng, An Tuyết Thần đứng ở bên giường, vì chuyện Lệ Lệ mà phiền não, Phàm Ngự từ phòng tắm ra ngoài liền nhìn thấy An Tuyết Thần bên cửa sổ, chỉ cần vừa có tâm sự cô sẽ đứng ở bên cửa sổ. Ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Phàm Ngự nhẹ nhàng kéo An Tuyết Thần vào. Dịu dàng nói: "Sao thế?"
An Tuyết Thần xoay thân thể lại, nhìn vết thương bị đạn bắn đã đóng vảy trên bộ ngực anh. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. "Liệt đâu? Anh ấy như thế nào?" An Tuyết Thần thốt ra lời này, quả nhiên khiêu khích Phàm Ngự tức giận.
"Thế nào? Còn suy nghĩ tới cậu ta?" Phàm Ngự khơi cằm An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, "Chúng ta là rất thân mật, đối với em mà nói, năm năm qua Lãnh Liệt chính là người thân của em, anh ấy vì em mà bỏ ra rất nhiều, em không hy vọng anh ấy có bất kỳ chuyện gì, bằng không em chết cũng sẽ không tha thứ cho mình." An Tuyết Thần nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của Phàm Ngự, nói thật.
Phàm Ngự biết năm năm qua Lãnh Liệt rất quan tâm đến An Tuyết Thần. "Cậu ta đã về nước Mỹ rồi, em yên tâm, anh sẽ không động đến bất luận kẻ nào, nhưng điều kiện là, không cho phép em rời khỏi anh. Em cũng nhìn thấy, em trốn khỏi anh, anh sẽ điên cuồng."
"Em đã nói rồi, chỉ cần anh đừng động đến người bên cạnh em, em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh"
Ngón tay Phàm Ngự lướt qua múi môi của cô, thanh âm tối tăm nói: "Em biết không, anh không muốn dùng loại phương pháp này lưu lại em, anh muốn em cam tâm tình nguyện"
An Tuyết Thần hạ hai mắt: "Ít nhất hiện tại trong lòng em còn có trở ngại".
Phàm Ngự đem đầu cô đặt ở trong ngực của mình: "Anh sẽ chờ, đừng làm anh đợi quá lâu."
An Tuyết Thần không có phản ứng, càng không trả lời, chính cô cũng không biết, có lẽ là thật sự không biết, nhưng cô cảm thấy nếu như hai người có thể hòa bình chung đụng như vậy, cũng không phải là không thể.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần, anh nghĩ rõ ràng, ngay lúc bản thân chuẩn bị bị phát súng kia thì cũng đã chứng minh thái độ của anh. Chính là không muốn tiếp tục bức bách, hơn nữa hiển nhiên anh cũng biết làm như vậy sẽ chỉ làm cho cô cách mình xa hơn mà thôi. Cho nên anh thà canh giữ cô, để cho cô khám phá mình, anh đang thay đổi, vì cô mà thay đổi.
Tuyến phân cách ——
Giang Lệ Lệ ngồi ở bên giường, tinh thần có chút không tập trung, làm thế nào, Lạc Trạch, nếu như có thể tôi thật sự tình nguyện chưa từng gặp qua anh. Vì sao để cho tôi khổ sở như vậy, vì sao anh nắm chặt tôi không thả, chẳng lẽ chỉ vì tôi kiêu ngạo cùng tự tin, để cho anh muốn chà đạp, nhưng kể từ đêm hôm đó, tất cả kiêu ngạo của tôi, đã bị anh cắn nuốt hầu như không còn rồi, vậy tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, là bởi vì tôi cọ xát nhuệ khí của anh sao? Nghĩ tới đấy, nước mắt tràn ra hốc mắt, thanh thanh đạm đạm, một người ngồi ở phía trước cửa sổ, cô tịch rớt nước mắt, nói như thế nào ra ngoài. Cô muốn rời đi, nhưng Tuyết Thần ở chỗ này thì cô lại muốn đi đâu. Không chỉ thế, một bóng dáng cao lớn lãnh ngạo đã đứng cửa. An Tuyết Thần dùng ngón tay lau nhè nhẹ nước mắt trong suốt óng ánh trên lông mi. Đứng lên, xoay người, trái tim giống như ngưng lại, ngay sau đó khôi phục bình thường, chỉ là rất nhanh.
"Có chuyện gì sao?" Bây giờ Giang Lệ Lệ đã không có nhuệ khí với Lạc Trạch, là thật không có, còn chưa từng nghĩ có.
Lạc Trạch cứ như vậy, nghĩ sâu tính kỹ nhìn Giang Lệ Lệ, đúng vậy, cô thay đổi, liền từ đêm đó, cô đã thay đổi, tại sao mình thế nhưng không có thói quen cảm giác đây? "Dọn đi ra" câu văn nhàn nhạt, căn bản là một loại ra lệnh.
Giang Lệ Lệ đi tới bên giường, ngồi ở bên giường: "Anh lấy thân phận gì nói câu nói này với tôi? Bạn thân của chủ nhân biệt thự này? Hay là thân phận gì khác? Tôi nên lấy thân phận gì nghe anh nói những lời này?" Giang Lệ Lệ không khôi phục lạnh lùng, chỉ là cô mê mang.
Quả nhiên, Lạc Trạch tuấn mỹ cao gầy, khẽ hướng lên, môi mỏng mím chặt, tạo thành đường cong đẹp mắt nhất, nhưng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Lần này Lạc Trạch trầm mặc, nhưng chính anh cũng không rõ ràng, nhưng vẫn phải nói: "Cũng bởi vì tôi còn chưa chơi cô chán"
Giang Lệ Lệ không nhìn Lạc Trạch, cô cười, cười giễu cợt, làm như cười khổ, cái gì cũng có, nụ cười này đại biểu tâm anh chua xót. Vậy mà xoay đầu hướng ngoài cửa sổ.
Lạc Trạch như thế nào không nhìn thấy cô cười, đau nhói ánh mắt của anh, cổ họng như bị cái gì mắc kẹt vậy, một chữ cũng nói không ra được, nói ra cũng rất khó nghe. "Em phải trở về cùng anh"
Giang Lệ Lệ, như cũ nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, lúc nào th, cô lại cũng trở thành con chim trong lồng. "Ngày mai tôi trở về cùng anh"
Lạc Trạch nhìn bóng dáng cô lộ vẻ cô đơn, nói không ra, xoay người, bước đi thật nhanh rời đi, mỗi một bước cũng gõ vào lòng Giang Lệ Lệ, tại sao lòng của cô sẽ đau, mình không nên có cảm giác như thế.
Hôm sau--------------
"Cái gì?! Mi muốn dọn đi? Ta tuyệt đối không đồng ý. Không được, tuyệt đối không!" An Tuyết Thần vừa nghe Lệ Lệ muốn chuyển ra ngoài liền thét lên như sư tử Hà Đông.
Giang Lệ Lệ vui vẻ nhìn người bạn tốt lâu năm này. Kéo cô ngồi lên ghế sofa, nắm tay cô: "Tuyết Thần, trước tiên nghe ta nói hết đã. Ta ở đây cũng bất tiện, nhưng mà mi cũng đừng lo, ta sẽ trở lại căn nhà chúng ta ở trước kia, cũng lâu rồi ta chưa quay lại đó, muốn trở về xem một chút, với lại ta còn làm torng công ty của Phàm Ngự, chúng ta còn gặp lại nhau mà. Được không, Tuyết Thần!"
An Tuyết Thần không đành lòng nhìn Giang Lệ Lệ, cô không phải là người không
thấu tình đạt lý, chỉ là không nỡ, còn có chuyện giữa Lệ Lệ và Lạc Trạch nữa, cô thật sự lo lắng. An Tuyết Thần vừa định nói gì đó thì Phàm Ngự đi tới, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: "Tuyết Thần, Lệ Lệ có cuộc sống riêng của cô ấy, chuyện của mình chỉ có mình mới có thể giải quyết. Uh?" An Tuyết Thần quay đầu, nhìn thoáng qua Phàm Ngự, lại nhìn Lệ Lệ, gật đầu, nói: "Nhưng mà, mi hứa với ta phải tự chăm sóc bản thân thiệt tốt mới được, nếu có ai ăn hiếp mi, mi nhất định phải nói cho ta biết, ta làm chủ cho mi." nói xong nhìn thoáng qua Lạc Trạch bên cạnh.
Giang Lệ Lệ gật đầu đáp ứng, đứng lên: "Tuyết Thần, ta đi nhe!" Sau đó dời tầm mắt lên nười Phàm Ngự, nói: "Phàm tổng có thể ra ngoài với tôi một lát không?" Phàm Ngự gật đầu, liền đi theo cô.
"Giang tiểu thư, có chuyện gì?" Phàm Ngự nhìn Giang Lệ Lệ, tuy khẩu khí vẫn lạnh như trước, nhưng rõ ràng là tiết chế lại không ít.
"Phàm Ngự, chuyện của hai người, Tuyết Thần đã kể với tôi rồi, trước đây anh dùng phương thức vô cùng cực đoan, nhưng cũng may là anh nhận thức kịp thời. Sau này phải đối xử tốt với cô ấy, tôi thấy trong lòng cô ấy có anh, chẳng qua lúc trước bị tổn thương quá nặng, cần có thời gian." Giang Lệ Lệ nhìn người trước mắt, ung dung nói.
"Tôi biết." Phàm Ngự cũng nhìn về phía cô nói.
Giang Lệ Lệ thu tầm mắt, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, mỉm cười, nói: "Có điều, đường đường Phàm tổng là thế nhưng đối với tính yêu lại ngờ nghệch như vậy, xem ra
tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người."
Phàm Ngự nhìn Giang Lệ Lệ, không biết là đang nghĩ gì, mở miệng: "Cô phải cho Trạch thời gian."
Giang Lệ Lệ vẫn cười, lắc đầu: "Anh ấy và anh khác nhau, anh đến cuối cùng
vẫn hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng anh ấy thì không, điều này thì tôi chắc chắn." nói xong liền xoay người rời đi, lúc cô đi tới cửa mới thấy Lạc Trạch đang tựa vào đấy từ lúc nào rồi, anh ấy nghe hết sao? Nghe hết thì sao! Giang Lệ Lệ nhìn rồi đi đến bên cạnh anh, hờ hững nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lạc Trạch vẫn còn đang dựa lưng vào cửa suy nghĩ mông lung thì Phàm Ngự đi tới, nhìn Lạc Trạch, vỗ vỗ vai anh rồi rời đi. Rốt cuộc thì việc này không ai có thể giúp được.
------------------------------------
An Tuyết Thần tiễn hai người xong, buồn bực, ngồi trên ghế sofa, bộ dạng của cô lúc này lại càng giống như một cô bé con. Phàm Ngự ngồi xuống, ôm cô vào lòng "Sao lại buồn?!"
An Tuyết Thần cứ như vậy mà ngồi trong lòng anh: "Em thật lo cho Lệ Lệ."
"Tuyết Thần, không cần xen vào chuyện tình cảm của người ta, bây giờ Lạc Trạch rất
giống anh ngày trước." Phàm Ngự vuốt ve mái tóc cô nói. Như vậy cũng tốt, hiện tại cô
ấy vẫn ở bên cạnh cậu ta.
"Ngự, em không muốn ở nhà, em muốn đến công ty, đến đấy có thể gặp được Lệ Lệ, ở nhà buồn quá sẽ điên mất." nói xong An Tuyết Thần liền thoát khỏi vòng ôm của anh, khiến Phàm Ngự khẽ nhíu mày. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cam đoan : "Em cam đoan, em sẽ không tự ý rời đi, sẽ đi làm cùng anh, làm trong công ty anh, anh không cần phải lo lắng, em sẽ không chạy trốn."
Phàm Ngự khẽ chạm vào mũi An Tuyết Thần: "Được, ngày mai chúng ta đi làm." Phàm Ngự ơi Phàm Ngự, đời này ngươi đã ngã quỵ trước nữ nhân này rồi, không biết phải làm gì để người anh em kia nhận ra được vấn đề đây.
----------------------------------
Ngày hôm sau, hai người đi tới công ty. Hai người quang minh chính đại yêu nhau, báo chí tứ phương đều đưa tin, Phàm Ngự cũng không làm gì, bởi vì anh cũng muốn cho toàn Thế giới biết cô là của mình.
Rầm --
"Phàm Ngự, cho em lời giải thích." An Tuyết Thần nổi trận lôi đình, đẩy cửa phòng làm việc của Phàm Ngự, cửa mở toang, người bên trong đều nhìn.
Phàm Ngự chỉ ký vài chữ lên bản hợp đồng. "Thư ký Trương, cậu ra ngoài trước đi, pha hai tách cà phê."
An Tuyết Thần chờ thư ký Trương rời đi, lấy tờ báo trong túi ra ném lên bàn
Phàm Ngự. Vô tình mối quan hệ của hai người bị nói đến mức này, thời gian thật là liều thuốc hay a.
Phàm Ngự cũng không liếc mắt nhìn tờ báo, đôi ngươi đen nhìn ra cơn giận
dữ đến tận trời của cô, một khi cô nổi giận thì rất đáng quan tâm. Đến bên cạnh cô, muốn kéo cô vào lòng, nhưng cô lại lui về phía sau vài bước. "Giải thích!"
Phàm Ngự bất đắc dĩ phải ngồi lên sofa, đôi mắt sắc bén lại trở nên nhu tình như trước: "Giải thích cái gì? Bọn họ chỉ nói đúng sự thật!"
An Tuyết Thần đi tới trước mặt Phàm Ngự, chỉ vào mặt anh, nói: "Sự thật?! Chuyện gì thật? Trên báo viết cái gì mà vị hôn thê mang thai, cái gì mà lập tức kết hôn? Cái gì là cái gì?” An Tuyết Thần quả thật tức giận, nhớ lại lúc nãy, khi đang trên đường quay về công ty, các đồng nghiệp đều gọi cô là tổng giám đốc phu nhân, xúm vào nịnh nọt, cái gì cũng nói được. Cuối cùng, Giang Lệ Lệ như đang xem kịch hay đưa tờ báo cho cô, cô xem xong liền đi tới văn phòng của Phàm Ngự.
Phàm Ngự dịu dàng nhìn cô, dứt khoát kéo cô vào lòng, nhưng cô cũng ra sức giãy dụa."Bảo bối, bọn họ nói như vậy nghe rất được mà, phu nhân của anh chỉ có mình em."
An Tuyết Thần trừng mắt với anh: "Phàm Ngự, là anh cố ý?! Làm gì có chuyện anh không biết được, với khả năng của anh mà lại để bọn họ viết lung tung như vậy à,
nguyên nhân căn bản vẫn là anh?! Hả?!" Khẩu khí của cô vẫn như cũ, ngồi trên đùi anh, tức giận quát.
"Phải, anh thừa nhận là anh có một chút cố ý, nếu em không thích, anh liền phân
phó, bất cứ tòa soạn nào đưa tin đều đóng cửa, em thấy sao?" Nói xong liền nhấc điện
thoại. An Tuyết Thần thấy anh có ý gọi điện thoại cho Mị Ảnh, vội cản lại "Ấy, anh làm thật sao?! Đổi cách khác được không?" An Tuyết Thần bĩu môi nói. Chung quy thì vẫn vậy, lại tự dọa mình, đúng là giang dơn dễ đổi.
Phàm Ngự cười gian, nhìn cô: "Bảo bối, em còn giận sao?! Nếu còn, vậy anh cam
đoan tòa soạn đó kể cả bọn ký giả đưa tin về sau sẽ không xuất hiện ở thành phố này nữa."
Ngay lập tức, An Tuyết Thần trừng mắt với anh, không nói lời nào, khuôn mặt tươi
cười bởi vì nén giận mà đỏ bừng, thấy thế Phàm Ngự bỗng động lòng, hạ thể tự nhiên
nổi lên phản ứng.
"Á, anh vô sỉ, thả em ra." An Tuyết Thần ngồi trên đùi Phàm Ngự, tư thế cực kỳ mờ ám. Cô cũng cảm nhận được nơi nào đó của anh đang lớn dần. Cô xấu hổ cười cười nhìn anh. Yết hầu chuyển động, anh bế cô đi đến phòng nghỉ của mình.
"A, Phàm Ngự, buông ra, buông em ra. Ưm... ưm... " . Quả nhiên vẫn là anh dùng đôi môi mình ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn đang lải nhải kia như trước đây.
Phàm Ngự đặt cô lên giường, bắt đầu mơn trớn cơ thể cô, tiện thể cởi quần áo của mình. Đầu lưỡi ấm áp khiêu khích tai cô, cũng là nơi mẫn cảm nhất của cô. Cô mê luyến mùi hương của anh, bất giác cũng sa vào. Bàn tay nóng rực của anh lần mò tới u cốc của cô, nhẹ nhàng kích thích đóa hoa.
"Á, Ngự!" An Tuyết Thần khẽ rên rỉ, mấy ngày nay cô thành thật với lòng mình nhất, đối mặt với anh, đối mặt với sự sủng ái của anh.
Phàm Ngự bị mê hoặc bởi tiếng rên rỉ yêu kiều cùng cơ thể mời gọi kia, dục hỏa càng tăng, thì thầm bên tai cô, thanh âm khàn khàn mị hoặc, tràn ngập mùi "Bảo bối, để anh yêu em, đáp lại anh, cảm thụ anh."
Lời nói của anh như lời niệm chú của Satan vang vọng, cô bắt đầu đáp lại anh, thậm chí cảm thụ anh. Được sự đáp trả của cô, anh như một con báo đói. Anh nâng eo cô lên, nhắm ngay u cốc sâu thẳm của cô mà đâm vào.
"A, bảo bối, em nhỏ quá, đừng thít chặt quá, anh ra vào không được. Ngoan, thả lỏng một chút, em làm anh đau quá!"
"A, cô như cảm nhận được sự to lớn của anh, người đàn ông này sao vậy? "Ngự, anh... anh... sao lại lớn vậy? Nhiều lần như vậy, so với trước càng lớn hơn, chẳng lẽ nó còn lớn được nữa sao?"
(Ặc, tôi nói này Tuyết Thần, cô đừng có mà ngu ngốc đi hỏi vấn đền này, không biết nó có ảnh hưởng thế nào đối với đàn ông sao?! Cô hãy lo mà tiếp chiêu đê)
Phàm Ngự khẽ nhếch miệng, hôn môi cô, trán rịn mồ hôi. Lời nói của cô hoàn toàn làm cho anh thỏa mãn, càng ra sức co rút, càng khiến cô phát ra âm thanh yêu kiều, mềm mại.
"Bảo bối, không tốt sao? Sau này em sẽ càng ngày càng hạnh phúc." Nói xong hai người cũng bắt đầu vận động, cô cũng ra sức đáp trả anh.
(bla bla bla..... Mọi người tự tưởng tượng nhóe.... : : :)
---------------------
Lâm Mộng Tuyết ngồi trên sofa, nhìn tờ báo, đáy mắt tràn ngập sự ghen tị, vô cùng ghen tị cũng lo lắng. Cô hung hăng vứt tờ báo xuống.
"Aaaaaa-------, tiện nhân, tao sẽ không để mày cướp đi tất cả, sẽ không đâu." Đáy mắt ả ta vô cùng tàn nhẫn, bị sự ghen tị làm mờ mắt, ả ta cầm lấy điện thoại.
"Alo, Lý Nham, tôi hợp tác với anh." Lâm Mộng Tuyết nói xong, hung hăng tắt máy. An Tuyết Thần, lần này mày đừng nghĩ mày sẽ còn sống mà đứng trước mặt tao. Nghĩ đến đây, khóe miệng ả nhếch lên đầy nham hiểm, lại nặn ra vẻ mặt Thiên sứ.
An Tuyết Thần nằm trong bồn tắm lớn trong phòng nghỉ, thật khó chịu, còn hơn tự mình chuốc bực vào thân, vốn là đi tìm anh tính sổ, thế mà lại bị anh câu dẫn. Cái tên yêu quái chết tiệt này, bô dạng kia sẽ mê hoặc phụ nữ mất, quá nguy hiểm, thật muốn nhốt anh ở nhà, không cho anh tiếp tục gây tai họa cho phụ nữ khác. Hừ! (Đáng yêu quá đi mất (.)/ : [ )
An Tuyết Thần sửa soạn xong, ra khỏi phòng nghỉ, nhìn Phàm Ngự nghiêm túc xử lý tài liệu, anh thật sự bận rộn, năng lực người đàn ông này thật khiến người ta nể phục.
Khuôn mặt góc cạnh như tạc, ngũ quan rõ nét, anh tuấn vô cùng. Thoạt nhìn, bề ngoài anh rất phóng khoáng, không câu nệ, nhưng trong mắt lại vô tình toát ra ánh sáng thực khiến người ta không dám nhìn. Tóc dày, đôi mày kiếm, đôi mắt đào hoa nhỏ, dài, ngập ý đa tình làm cho người ta một lòng say mê. Cái mũi cao, thẳng, đôi môi đỏ mọng có độ dày vừa phải lúc này lại tươi cười tươi đến chói mắt. Đặc biệt là cái khoen tai kim cương trên tai trái của anh lóe lên ánh sáng đẹp mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai hoàn mỹ, ngang ngạnh của anh.
Phàm Ngự cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. "Sao vậy? Thích ngắm như vậy sao?" Nói xong buông văn kiện trong tay ra, vẻ mặt có chút háo sắc cười cười nhìn cô. Cô xấu hổ ho khan một tiếng, mặt đỏ ửng. Thấy anh lộ vẻ xấu xa, cười cười nhìn mình, lông mi khẽ rung, dường như mang ý cười, khóe miệng cong lên như trăng lưỡi liềm. Làn da trắng nõn càng bật lên đôi môi hồng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt hoàn mỹ; hơn nữa bộ đồ trắng tinh khiết lại toát lên khí chất tuyệt mỹ. Nhìn chằm chằm không thôi, cũng không muốn buông tha cô.
An Tuyết Thần lắc đầu, sau đó chạy nhanh tới cửa: "Yêu quái, em cảnh cáo anh đừng có chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cô gái này làm cho mình yêu đến mức không thể buông tay, mê đắm. "Được, có điều, cái từ yêu nghiệt này hình như không thích hợp cho lắm."
An Tuyết Thần dừng lại, xoay người nhìn Phàm Ngự: "Bớt tự kiêu đi nhé, em có việc, phải về nhà Lệ Lệ một chuyến, lát nữa sẽ về tìm anh. Cho em nghỉ sớm nhé."
"Này, trở về sớm một chút, anh chờ em." Phàm Ngự yêu chiều nói.
An Tuyết Thần trừng mắt với anh một cái, lẩm bẩm "Không có gì, giương bộ mặt đẹp trai như vậy, ai mà yên tâm cho được." Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng mà Phàm Ngự vẫn nghe thấy. Cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Thư ký Trương vừa đến thì nhìn thấy anh cười vô cùng hạnh phúc, còn có chút cưng chiều, sủng nịch; khiến cô hoài nghi liệu có nhìn lầm không.
"Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh ký tên."
Phàm Ngự thu lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy, vẻ mặt lãnh đạm, qua hơi thở tản ra khí thái cao quý. "Ừ, để xuống đi."
Thư ký Trương nhìn sắc mặt anh thay đổi một cách nhanh chóng, thật khiến người ta kinh ngạc, xem ra cô bé kia rất quan trọng đối với anh.
------------------
"Lệ Lệ, mi lên đi, ta ở dưới chờ mi, ta hơi mệt." An Tuyết Thần đứng trước cửa nhà trọ Lệ Lệ nói.
Giang Lệ Lệ cười xấu xa, nhìn An Tuyết Thần: "Sao thế, vừa làm chuyện gì xấu xa pham, ta nói... thể lực của tổng giám đốc chúng ta thật không đùa. Hahaha."
An Tuyết Thần bị cô nói, mặt ửng đỏ. "Lệ Lệ!"
Giang Lệ Lệ nhìn vẻ mặt phiếm hồng của cô, mở miệng: "Được rồi, không chọc mi nữa, ở đây chờ ta, ta xuống liền." Nói xong liền đi về phía căn hộ của mình.
An Tuyết Thần chờ ở dưới, bắt đầu nghịch điện thoại , hoàn toàn không biết nguyu hiểm đang cận kề. Đột nhiên cảm giác phía sau có người, bất giác xoay đầu lại.
"Á-----" An Tuyết Thần té xuống đất, mấy tên đàn ông nhìn nhau.
"Mau đưa cô ta đi." Mấy tên đó đem An Tuyết Thần ném vào một chiếc xe. Vừa bước xuống lầu, Giang Lệ Lệ nhìn quanh nhìn quẩn cũng không thấy An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần, Tuyết Thần." Lệ Lệ thấy điện thoại nằm trên túi xách của An Tuyết Thần, nhớ lại chiếc xe vừa mới nổ máy kia. Trong lòng linh cảm không tốt rằng Tuyết Thần bị bắt cóc, liền cầm lấy điện thoại An Tuyết Thần, gọi cho Phàm Ngự.
Đang trong phòng họp, Phàm Ngự nhìn thoáng qua di động đang reo, khẽ nhếch miệng. Mọi người trong phòng cứ nghĩ mình nhìn lầm; tổng giám đốc không phải là không thích người khác mang điện thoại vào phòng họp sao.
"Alo, bảo bối, anh đây." không đợi Phàm Ngự nói hết, giọng nói lo lắng của Giang Lệ Lệ truyền tới.
"Phàm Ngự, tôi là Lệ Lệ, Tuyết Thần bị bắt cóc rồi."
Nghe thế, sắc mặt vốn đang ôn hòa nháy cái trở nên hung bạo, nham hiểm; vô cùng lo lắng.
"Nói rõ ra." Thanh âm lạnh đi rất nhiều.
"Lúc nãy tôi lên nhà lấy vài thứ, ngay thời điểm đi xuống thì thấy có một chiếc xe tải, thấy có mấy người đang dìu một cô gái, lúc ấy tôi không để ý, khi tới nơi mới thấy túi xách với điện thoại của cô ấy, cảm giác đã xảy ra chuyện."
Ngay lập tức, Phàm Ngự nhíu mày, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: "Vị trí hiện tại của cô?"
"Ơ dưới nhà. Tôi thấy có một cái máy quay bên đường, xem thử có thể tra được gì không?"
"Ở đó, đừng đi đâu cả." Phàm Ngự cúp máy, xoay người rời khỏi phòng họp. Lái xe, bấm vài cái vào điện thoại.
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chapter 110
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gần sát lỗ tai Lâm Mộng Tuyết. "Tiểu thư, chúng ta đánh cuộc một ván, lần này liền đánh cuộc tôi rời khỏi, anh ta có đuổi theo hay không, hay là ở lại, hoặc là cô rời đi xem anh ta đuổi theo cô hay không, hay là ở lại. Năm năm trước cô thắng, năm năm sau cô sợ sao?" Nói xong An Tuyết Thần lui về phía sau một bước, mỉm cười nhìn Lâm Mộng Tuyết.
Lâm Mộng Tuyết, tức giận đưa túi xách trong tay đập phá. Mặt căm tức nhìn An Tuyết Thần. Rất muốn đem cô chặt làm trăm mảnh, trong mắt cô tất cả đều là đố kỵ, ghen ghét.
An Tuyết Thần nhìn về phía Phàm Ngự, thu hồi nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Phàm Ngự , vẻ mặt này rất lâu Phàm Ngự không có nhìn thấy, không khỏi làm cho anh hoảng hốt.
"Xem ra, tôi tới không đúng lúc, quấy rầy, đi trước một bước. A, đúng rồi, tốt nhất đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi." Nói xong liền rất tao nhã xoay người. Lâm Mộng Tuyết nhìn cô gái trước mắt so với mình có ưu thế hơn. Hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần rời đi, đứng dậy, lướt qua Lâm Mộng Tuyết, liền muốn đuổi theo. Nhưng Lâm Mộng Tuyết có thể để cho anh được như nguyện sao?
Lâm Mộng Tuyết, vành mắt ửng hồng. Nức nở nói: "Ngự, lúc nào thì, em không phải là duy nhất của anh, lúc nào thì em không phải là Tuyết Nhi của anh."
Phàm Ngự lấy tay Lâm Mộng Tuyết đặt trên cánh tay anh xuống: "Có lẽ, từ lúc em rời đi cũng đã không phải rồi."
"Không, không phải, không phải như thế, Ngự, không phải vậy, là bởi vì cô gái kia, là anh bởi vì cô ta mới có thể biến thành như vậy." Lâm Mộng Tuyết kêu khóc.
Phàm Ngự nhìn cô. Thở dài: "Mộng Tuyết, hiện tại anh chỉ xem em như em gái, trong lòng vẫn sẽ có vị trí của em, nhưng lại lệch vị trí, hiện tại trong nội tâm của anh đã ở người khác, chúng ta, không thể quay lại được nữa." Nói xong cũng để lại Lâm Mộng Tuyết, sải bước rời đi, đuổi theo An Tuyết Thần.
Lâm Mộng Tuyết ngã ngồi ở trên ghế sofa, cô rõ ràng nhìn thấy lúc An Tuyết Thần đi vào mặt Phàm Ngự nghiêm trọng thất kinh cùng khẩn trương, trước đây chưa từng thấy qua anh nhưu vậy. Thế nhưng anh lại cho cô gái khác. Lâm Mộng Tuyết nhìn một ít đóa đóa Hoa Bách Hợp nở rộ. Nghiêm trọng tán qua một chút hung ác – tàn độc. Chỉ cần cô biến mất không phải tốt sao, chỉ cần cô biến mất, coi như Ngự yêu cô, nhưng là chỉ bằng gương mặt của tôi đây, sau này cũng sẽ bồi ở bên người Ngự, chỉ cần cô biến mất, tôi nhất định sẽ làm cho cô biến mất. Lâm Mộng Tuyết lau nước mắt, đứng dậy rời đi.
An Tuyết Thần ngồi thang máy bình thường, bây giờ cô khẩn trương, dù sao bọn họ phải ngẫm nghĩ thật lâu, cô không xác định, nhưng nếu như hôm nay cô xác định, cô sẽ rời đi, cô không muốn làm An Tuyết Thần thứ nhất rồi lại thứ hai.
An Tuyết Thần nhìn con số đang nhích giảm xuống, đột nhiên dừng ở một tầng, trợn mắt nhìn nửa ngày cũng không thấy mở ra.
"Ai da, chuyện gì xảy ra? Thang máy hư sao?" Những người khác bắt đầu bàn luận xôn xao.
Ding——
Cửa mở ra. An Tuyết Thần giương mắt đã nhìn thấy, Phàm Ngự đứng đối diện. Trong thang máy mọi người nhất thời ầm ĩ. An Tuyết Thần chau mày lại nhìn anh, sau đó đi ra thang máy, lướt qua anh.
"Tuyết Thần, em nghe anh giải thích." Phàm Ngự kéo cô, cũng không quản đại sảnh có bao nhiêu nhân viên cùng khách hàng. Liền tùy tiện nói ra lời như vậy. Ngay từ lúc nhìn thấy Phàm Ngự, trong nháy mắt đại sảnh đã sớm thay đổi trở nên vô cùng yên tĩnh.
An Tuyết Thần nghiêng đầu, nhấc con ngươi lạnh lùng mở miệng: "Giải thích cái gì? Anh muốn giải thích cô ta ngồi ở trên đùi anh quyến rũ anh như thế nào à, anh hưởng thụ thế nào, không cự tuyệt thế nào sao? Đại khái không cần. Tôi không có hứng thú, cho nên, làm phiền Phàm tổng, buông tay."
Phàm Ngự khẽ cau mày, anh không phải ý này, thế nào mình đụng phải cô gái này, anh sẽ mắc câu đây? "Tuyết Thần, không phải như em thấy đâu, anh thật sự có thể giải thích. Hử?"
Chung quanh tất cả đều là hơi lạnh, mọi người cũng theo đó mà thở hốc vì kinh ngạc. Chưa từng có cô gái nào dám cùng tổng giám đốc nói như vậy, cũng không có cô gái nào khiến tổng giám đốc hèn mọn van xin giải thích như vậy. Mọi người nhất định cho là. Đó chính là… {Cô gái này nói một đống với tổng giám đốc, tuyệt đối không bình thường }
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cũng nhìn thấy đáy mắt anh dịu dàng ẩn chứa lo sợ. "Tôi nghe, thấy"
Phàm Ngự ngẩn người: "Chúng ta đi lên, có được hay không?"
Trời ạ, ánh mắt của mọi người mở thật to, Phàm Ngự trong bạch đạo như tảng băng bất tuân, Phàm Ngự trong hắc làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, anh đây là đang thỉnh cầu ý kiến của cô gái này sao?
"Buông tay" An Tuyết Thần nhàn nhạt nói hai chữ.
Tròng mắt đen của Phàm Ngự tan tác tản ra. "Anh không cự tuyệt là bởi vì anh muốn nói cho cô ấy biết, anh không có cảm giác gì với cô ấy, cho dù cô ấy làm cái gì, anh đều sẽ không có cảm giác, nhưng em liền xông vào."
An Tuyết Thần nhìn anh, giống như đang xem xét độ chân thật trong lời nói của anh. "Chiếu theo anh nói, tôi đột nhiên xông vào làm trễ nãi chuyện của anh?" An Tuyết Thần dùng đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần nhìn Phàm Ngự, thanh âm đề cao gấp mấy lần. Mọi người bị sợ đến há to miệng, trợn to cặp mắt. Buông công việc trong tay, ngay cả người đi đường đi ngang qua cũng dừng bước, giống như những người đó chính là tượng sáp, chỉ có hai người bọn họ còn sống .
Lần này Phàm Ngự luống cuống. Sao càng giải thích càng đen đây? "Không phải"
"Anh vội cái gì? Chẳng lẽ nói láo?" Hiện tại An Tuyết Thần là người gây sự. Nhân lúc còn nóng muốn rèn thép.
Phàm Ngự phiền não nắm tóc. "Em muốn như thế nào?"
An Tuyết Thần nhìn anh, rõ ràng anh sai rồi, thái độ gì. Vỗ vào tay Phàm Ngự, liền theo hướng cửa chạy tới. Phàm Ngự xem bóng lưng cô. "Shit"
Phàm Ngự đi theo sát.
"A, Phàm Ngự, anh làm cái gì? Thả tooi xuống." Phàm Ngự tiến lên bế ngang An Tuyết Thần hướng thang máy đi tới.
"Phàm Ngự, anh làm cái gì? Anh để,… ưmh" Phàm Ngự vừa đi vừa chặn cái miệng lảm nhảm của An Tuyết Thần lại, nhóm người nhìn xem mở rộng tầm mắt, quả nhiên đây là tổng giám đốc Phàm Ngự của bọn họ . Rất bá đạo.
"Ưmh" An Tuyết Thần nhẹ nhàng vỗ Phàm Ngự. Cặp mắt của hai người nhìn đối phương, trong mắt chỉ có đối phương. An Tuyết Thần từ từ thôi kháng cự bắt đầu thay đổi ôm cổ của anh. Bắt đầu từ từ đáp lại. Trước mặt mọi người, hai người này.
Phàm Ngự đi vào thang máy, đem An Tuyết Thần đè lên trên thang máy, kéo hai nách cô, nâng cao chân, khiến An Tuyết Thần ngồi ở phía trên. Phàm Ngự hôn An Tuyết Thần thật sâu. Tay Phàm Ngự bắt đầu không thành thật ở trên người An Tuyết Thần vuốt ve. Cuối cùng trượt vào dưới váy.
"Tiểu Ngự, đừng, đi nơi khác, được không?" An Tuyết Thần đẩy Phàm Ngự ra, hô hấp hỗn loạn nói. Phàm Ngự không để ý đến cô, tiếp tục hôn, từ gương mặt, đến cổ, một đường xuống phía dưới, để lại vết hôn nhàn nhạt.
Từ lần trước, An Tuyết Thần rất tự nhiên gọi anh là Tiểu Ngự, bởi vì Ngự là xưng hô của người khác. Cho nên liền gọi anh là Tiểu Ngự.
Ding ding——
Lâm Mộng Tuyết đứng ở một chỗ nghe đối thoại của bọn họ, nhìn cử động thân mật cua bọn họ, nắm chặt đôi tay, ánh mắt sương mù thay đổi càng thêm hung ác. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, xoay người rời đi. Lưu lại ghen ghét.
Thang máy mở ra, thư ký đứng cửa và các nhân viên nhìn lão bản của mình ôm An Tuyết Thần trong ngực, dọc theo đường đi cũng không quản có người hay không, cứ như vậy hôn. Có thể thấy rõ trên cổ cô gái mới vừa lưu lại vết hôn. Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều mở lớn mắt nhìn, cho đến khi hai người biến mất trong tầm mắt, bọn họ còn chưa phản ứng kịp. Đây cũng quá điên cuồng, quả nhiên là tổng giám đốc của bọn họ, cuồng ngạo không kém.
Phàm Ngự đá văng cửa phòng làm việc, đi về phía phòng nghỉ ngơi, đem An Tuyết Thần đặt ở trên giường lớn. Rất nhanh sau đó cởi ra trói buộc trên người mình. Sau đó bắt đầu lôi kéo khóa váy của cô, cuối cùng thân thể trắng như tuyết hoa hồng bày ra. Hô hấp hai người dồn dập.
Phàm Ngự nhìn thân thể phía dưới **, tròng mắt đen đã sớm nhuộm thành một mảnh biển sâu **. Thâm thúy. Phàm Ngự vuốt ve thân thể của cô. Hôn khắp da thịt của cô. Trải qua một phen **, đem lấy vật kêu gào của chính mình ** tiến vào trong cơ thể nhỏ nhắn của cô.
{Che giấu, đến đây chấm dứt, tự tưởng tượng. Biên tập xét duyệt lưu tình, chưa từng có lửa}
Tuyến phân cách ——
Hai người tận lực chiến đấu đến hai giờ, An Tuyết Thần nằm ở trên giường, đổ mồ hôi đầm đìa. Phàm Ngự đã sớm đứng dậy đi vào phòng tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ hồng, rõ ràng vừa mới đạt được ** hiệu quả. Mồ hôi ướt sợi tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ đỏ ửng trăm dặm. Đều nói hoan ái đi qua thì cô gái là đẹp nhất. Một chút cũng không sai, nếu Phàm Ngự nhìn thấy cô như vậy, khẳng định còn có thể muốn cô.
An Tuyết Thần bởi vì mệt nhọc quá độ, ngủ thật sâu. Phàm Ngự tắm ra ngoài đã nhìn thấy An Tuyết Thần ngủ say, giống như con nít hương vị ngọt ngào. Đi tới bên giường khe khẽ hôn một cái lên trán cô, trang phục để trên giường sau đó đi về phía phòng làm việc. Tiếp tục làm việc.
An Tuyết Thần ngủ rất say sưa, tỉnh dậy, đã là hơn sáu giờ, sắc trời dần dần ố vàng. An Tuyết Thần duỗi lưng mỏi nhừ, sau đó ngồi dậy, cầm lên khăn tắm Phàm Ngự đã dùn qua đi vào phòng tắm. Đơn giản tắm rửa một lần. Sau đó nhặt trang phục trên giường lên, mặc vào. An Tuyết Thần, tóc dài ướt nhẹp, rủ xuống thắt lưng, thấm ướt váy lụa mỏng màu hồng, đem vóc người lồi lõm trước sau của cô lộ ra. An Tuyết Thần từ phòng nghỉ ngơi đi ra, đã nhìn thấy Lạc Trạch và Lệ Lệ ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ là, một ngồi ở phía Đông, một ngồi ở phía Tây. Phàm Ngự thú vị nhìn hai người, cuối cùng quay đầu lại có chút sững sờ nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần vừa mới tắm xong, da thịt óng ánh trong suốt. Linh Lung hấp dẫn.
Mặt Phàm Ngự tràn đầy nhu tình nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, hiện tại cô tương đối dễ dàng đỏ mặt, "Tỉnh ngủ rồi hả?" Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng, đi tới bên người An Tuyết Thần.
Lệ Lệ xoay người nhìn An Tuyết Thần, hốc mắt lập tức ửng hồng. "Tuyết Thần ." Lệ Lệ nghẹn ngào nói xong, An Tuyết Thần đi tới bên cạnh Lệ Lệ, nhìn Lệ Lệ, cũng liếc thấy vết hôn thật sâu trên cổ cô ấy, tím bầm. Lệ Lệ nhìn thấy ánh mắt của An Tuyết Thần, có chút xấu hổ. An Tuyết Thần vỗ vỗ Lệ Lệ, lôi kéo Lệ Lệ đi tới bên người Lạc Trạch đang ngồi trên ghế sa lon, lôi kéo Lệ Lệ ngồi xuống. Mắt lạnh nhìn Lạc Trạch. Sau đó thanh âm rất lớn mở miệng: "Lệ Lệ, tớ đã trở lại, như vậy chúng ta hãy về nhà đi, một lát chúng ta về nhà."
Lệ Lệ liếc Lạc Trạch một cái, sau đó gật đầu. Liếc mắt nhìn thấy Phàm Ngự đều là dịu dàng: "Tuyết Thần, hai người. Hai người?"
An Tuyết Thần quẫn bách cúi đầu: "Cái này, sau khi về nhà tớ nói với cậu"
"Về nhà? Anh không cho phép." Phàm Ngự đi tới trước mặt hai người, chau mày lại nói.
An Tuyết Thần đứng lên, hoàn toàn bỏ quên nụ cười thản nhiên bên khóe miệng Lạc Trạch, nhưng Phàm Ngự lại không xem nhẹ. "Tại sao? Tôi muốn cùng một chỗ với Lệ Lệ, tôi không muốn tách ra khỏi bạn ấy, tôi không muốn bạn ấy chịu khi dễ"
Phàm Ngự nhẹ nhàng xoa tóc An Tuyết Thần còn ướt: "Chưa nói bảo hai em tách ra, để cho Lệ Lệ đến biệt thự là tốt rồi." Phàm Ngự nói xong vẫn không quên liếc qua nét mặt Lạc Trạch, quả nhiên thúi.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự: "Thật? Có thể?"
"Ừ, vì để cho em không rời khỏi bên cạnh anh, dĩ nhiên có thể."
"Ừ, cái này cũng được. Lệ Lệ, cậu cảm thấy thế nào?" An Tuyết Thần quay đầu hỏi Lệ Lệ.
"Đương nhiên là được" Gương mặt Lệ Lệ hưng phấn, rốt cuộc không phải chịu cầm thú hành hạ rồi.
Ầm ——
Quả nhiên, Lạc Trạch hung hăng ném tư liệu trong tay lên trên bàn trà. Đứng dậy, nhìn Lệ Lệ, hứng khuôn mặt cô mới vừa rồi hưng phấn nói, anh thật muốn ăn cô.
"Tôi không đồng ý" Mặt Lạc Trạch đen lại nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, một đôi mắt chim ưng sắc bén xuyên thấu qua thân thể cô. Mặt Phàm Ngự đùa giỡn nhìn Lạc Trạch, cái người anh em này, không làm rõ được tình cảm của mình, bây giờ anh lại nghĩ đến bản thân mình lúc trước.
An Tuyết Thần căm tức nhìn Lạc Trạch: "Anh có tư cách gì nói ba chữ không đồng ý này? Hả?"
Đôi mắt chim ưng của Lạc Trạch híp lại: "Em nói, anh có tư cách không?" Lời này là hỏi Lệ Lệ .
Giang Lệ Lệ cắn răng một cái: "Không có, chúng ta không có quan hệ, miễn cưỡng có thể xưng là bạn bè."
Lạc Trạch nghe Giang Lệ Lệ nói, tiến lên, liền muốn kéo cô qua. Lại bị Phàm Ngự chặn lại, anh không thể ra tay, Lạc Trạch thật sự tức giận, nhìn vẻ mặt anh là biết. Vô địch đen, vô địch thối, vô địch âm lãnh, vô địch lạnh lùng.
An Tuyết Thần thấy thế đem Lệ Lệ kéo vào trong ngực. Căm tức nhìn Lạc Trạch. Giang Lệ Lệ càng không dám nhìn Lạc Trạch, biết anh tức giận chính cô sẽ gặp họa. Lạc Trạch nóng giận cũng không phải chuyện đùa, kể từ lần trước anh dẫn mình đi, đêm đó cô thật sự sợ anh rồi.
Lạc Trạch liếc mắt nhìn Phàm Ngự, "Đã làm tình, lăn qua giường, hôn qua, tắm qua, có tính là bạn bè hay không?" Giọng điệu của Lạc Trạch tràn đầy giễu cợt. Nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ nói. Thanh âm sắc bén kích thích màng nhĩ Lệ Lệ.
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Tốt, hai ngày biệt thự của tớ lắp đặt thiết bị, tớ đến chỗ cậu ở vài ngày." Nói xong cũng liếc Lệ Lệ một cái, xoay người rời đi.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói cho cô biết, anh cũng không còn biện pháp.
Tuyến phân cách ——
Bốn người ngồi ở trên bàn ăn, tức giận quái gở, chỉ có Phàm Ngự rất tự nhiên, An Tuyết Thần bị bọn họ khói hun. Nhìn Giang Lệ Lệ lo lắng, lúc nào thì cô thay đổi trở nên nhát gan như vậy, An Tuyết Thần “bịch” một tiếng đem chiếc đũa thả vào trên bàn. Nói: "Lệ Lệ, chừng nào thì cậu trở nên mềm yếu rồi hả, cậu của trước kia đi đâu rồi."
Hai tay Giang Lệ Lệ run run, nhìn An Tuyết Thần, không biết nói gì. Kể từ sau đêm đó, cô thật sự thay đổi thành mềm yếu cùng nhát gan. Cô đang sợ người đàn ông kia, trước kia là bản thân tự cho mình là đúng, chủ động đi trêu chọc anh. Mới phát hiện là mình quá ngu xuẩn.
An Tuyết Thần thấy dáng vẻ kia của Lệ Lệ, tiếp tục nói: "Giữa hai người xảy ra chuyện gì, Giang Lệ Lệ, tối nay ngủ cùng tớ, cậu phải nói."
Lúc này Phàm Ngự mới có phản ứng, đối với chuyện đêm đó anh biết một ít, thật ra thì nói thật anh cũng chưa từng thấy qua Lạc Trạch như vậy. Hơn nữa còn bởi vì một cô gái, cũng giống như mình làm một chút chuyện không đúng lẽ thường, khác nhau là anh thấy rõ tim của mình, Lạc Trạch thì không.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, khóe miệng quét xuống, cô gái này đã bị chính mình hàng phục.
"Tuyết Thần, em bức bách Lệ Lệ như vậy, không tốt đâu, để cho cô suy nghĩ một chút." Phàm Ngự sao có thể đồng ý, đem bảo bối của mình nhượng chạy ra ngủ cùng người khác, anh cũng không thể đồng ý.
Nghe Phàm Ngự nói lại nhìn Lệ Lệ khổ sở, cũng không nói chuyện, bữa tiệc phàm ăn biến thành ngũ cốc tạp vị. Chua, ngọt, cay, đắng.
Sau khi ăn xong, An Tuyết Thần mang theo Giang Lệ Lệ đi tới gian phòng trước kia của cô. An Tuyết Thần đem Lệ Lệ ngồi yên ở trên giường. Quay bả vai của cô lại: "Lệ Lệ, sau khi tớ rời khỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giữa hai người rốt cuộc thế nào?"
Giang Lệ Lệ lắc đầu một cái: "Tuyết Thần, tớ không muốn nói, cậu cũng đừng ép tớ. Hiện tại tớ thật sự không muốn nói."
An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái. Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần: "Hay là nói chuyện của cậu? Giữa các người xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là như vậy" An Tuyết Thần đem toàn bộ chuyện tình đều nói một lần. Nghe thế Lệ Lệ sợ hết hồn hết vía.
Một thời gian khác ——
Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay hai người cầm một ly quốc tửu. Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái: "Trạch, cậu đối với cô ấy?"
Lạc Trạch chỉ nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly. "Không có gì đặc biệt."
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, chỉ nhàn nhạt cười cười, rất nhiều chuyện phải đợi chính cậu ấy đi đào móc. Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Chỉ là còn chưa chơi đủ mà thôi, cậu không phải nghĩ nhiều"
"Ừ, không nghĩ nhiều" Nói xong Phàm Ngự liền đem ly rượu uống vào trong bụng. Lạc Trạch cũng ngửa đầu mà uống. Ý nghĩ đã sớm bay lên lầu rồi.
"Ngự, tớ muốn chủ phòng khách."
"Tốt, chỉ là, cậu hành động như vậy rõ ràng đại biểu cho cái gì, chính cậu rõ ràng sao?" Phàm Ngự nhắc nhở. Một bộ tư thế lười biếng.
"Hành động? Tớ nói, tớ còn không kết thúc, cô ấy không có tư cách." Lạc Trạch nhẹ nhàng nói qua. Một đôi mắt chim ưng híp lại.
Phàm Ngự nhìn người anh em của mình, nói đều giống nhau, ban đầu anh cũng nói như vậy đi, cuối cùng giao trái tim thua đi vào.
Hai người cứ như vậy uống rượu, ý nghĩ cũng không giống nhau, ở trong lòng Lạc Trạch có chút lộn xộn, nhưng luôn luôn cương quyết chính anh làm sao có thể sẽ yêu thương một cô gái. Bất kỳ ai cũng không thể, nhưng anh so với Phàm Ngự nổi danh đa tình lại vô tình. Vì cậu ấy si mê một cô gái mà toàn bộ đều là thiên đàng, chỉ là cô gái kia vô tình, để cho cậu ấy có chút ứng phó không kịp. Hoàn toàn vũ nhục hai người họ. Cho nên anh muốn làm cô yêu anh, sau đó tuyệt tình bỏ rơi cô. Nghĩ tới đây, giống như tìm được đáp án, khóe miệng cong cong, lộ ra tình thế bắt buộc cười. Phàm Ngự nhìn anh, tròng mắt đen thu lại.
Trong phòng, An Tuyết Thần đứng ở bên giường, vì chuyện Lệ Lệ mà phiền não, Phàm Ngự từ phòng tắm ra ngoài liền nhìn thấy An Tuyết Thần bên cửa sổ, chỉ cần vừa có tâm sự cô sẽ đứng ở bên cửa sổ. Ngẩn người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Phàm Ngự nhẹ nhàng kéo An Tuyết Thần vào. Dịu dàng nói: "Sao thế?"
An Tuyết Thần xoay thân thể lại, nhìn vết thương bị đạn bắn đã đóng vảy trên bộ ngực anh. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. "Liệt đâu? Anh ấy như thế nào?" An Tuyết Thần thốt ra lời này, quả nhiên khiêu khích Phàm Ngự tức giận.
"Thế nào? Còn suy nghĩ tới cậu ta?" Phàm Ngự khơi cằm An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, "Chúng ta là rất thân mật, đối với em mà nói, năm năm qua Lãnh Liệt chính là người thân của em, anh ấy vì em mà bỏ ra rất nhiều, em không hy vọng anh ấy có bất kỳ chuyện gì, bằng không em chết cũng sẽ không tha thứ cho mình." An Tuyết Thần nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của Phàm Ngự, nói thật.
Phàm Ngự biết năm năm qua Lãnh Liệt rất quan tâm đến An Tuyết Thần. "Cậu ta đã về nước Mỹ rồi, em yên tâm, anh sẽ không động đến bất luận kẻ nào, nhưng điều kiện là, không cho phép em rời khỏi anh. Em cũng nhìn thấy, em trốn khỏi anh, anh sẽ điên cuồng."
"Em đã nói rồi, chỉ cần anh đừng động đến người bên cạnh em, em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh"
Ngón tay Phàm Ngự lướt qua múi môi của cô, thanh âm tối tăm nói: "Em biết không, anh không muốn dùng loại phương pháp này lưu lại em, anh muốn em cam tâm tình nguyện"
An Tuyết Thần hạ hai mắt: "Ít nhất hiện tại trong lòng em còn có trở ngại".
Phàm Ngự đem đầu cô đặt ở trong ngực của mình: "Anh sẽ chờ, đừng làm anh đợi quá lâu."
An Tuyết Thần không có phản ứng, càng không trả lời, chính cô cũng không biết, có lẽ là thật sự không biết, nhưng cô cảm thấy nếu như hai người có thể hòa bình chung đụng như vậy, cũng không phải là không thể.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần, anh nghĩ rõ ràng, ngay lúc bản thân chuẩn bị bị phát súng kia thì cũng đã chứng minh thái độ của anh. Chính là không muốn tiếp tục bức bách, hơn nữa hiển nhiên anh cũng biết làm như vậy sẽ chỉ làm cho cô cách mình xa hơn mà thôi. Cho nên anh thà canh giữ cô, để cho cô khám phá mình, anh đang thay đổi, vì cô mà thay đổi.
Tuyến phân cách ——
Giang Lệ Lệ ngồi ở bên giường, tinh thần có chút không tập trung, làm thế nào, Lạc Trạch, nếu như có thể tôi thật sự tình nguyện chưa từng gặp qua anh. Vì sao để cho tôi khổ sở như vậy, vì sao anh nắm chặt tôi không thả, chẳng lẽ chỉ vì tôi kiêu ngạo cùng tự tin, để cho anh muốn chà đạp, nhưng kể từ đêm hôm đó, tất cả kiêu ngạo của tôi, đã bị anh cắn nuốt hầu như không còn rồi, vậy tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi, là bởi vì tôi cọ xát nhuệ khí của anh sao? Nghĩ tới đấy, nước mắt tràn ra hốc mắt, thanh thanh đạm đạm, một người ngồi ở phía trước cửa sổ, cô tịch rớt nước mắt, nói như thế nào ra ngoài. Cô muốn rời đi, nhưng Tuyết Thần ở chỗ này thì cô lại muốn đi đâu. Không chỉ thế, một bóng dáng cao lớn lãnh ngạo đã đứng cửa. An Tuyết Thần dùng ngón tay lau nhè nhẹ nước mắt trong suốt óng ánh trên lông mi. Đứng lên, xoay người, trái tim giống như ngưng lại, ngay sau đó khôi phục bình thường, chỉ là rất nhanh.
"Có chuyện gì sao?" Bây giờ Giang Lệ Lệ đã không có nhuệ khí với Lạc Trạch, là thật không có, còn chưa từng nghĩ có.
Lạc Trạch cứ như vậy, nghĩ sâu tính kỹ nhìn Giang Lệ Lệ, đúng vậy, cô thay đổi, liền từ đêm đó, cô đã thay đổi, tại sao mình thế nhưng không có thói quen cảm giác đây? "Dọn đi ra" câu văn nhàn nhạt, căn bản là một loại ra lệnh.
Giang Lệ Lệ đi tới bên giường, ngồi ở bên giường: "Anh lấy thân phận gì nói câu nói này với tôi? Bạn thân của chủ nhân biệt thự này? Hay là thân phận gì khác? Tôi nên lấy thân phận gì nghe anh nói những lời này?" Giang Lệ Lệ không khôi phục lạnh lùng, chỉ là cô mê mang.
Quả nhiên, Lạc Trạch tuấn mỹ cao gầy, khẽ hướng lên, môi mỏng mím chặt, tạo thành đường cong đẹp mắt nhất, nhưng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Lần này Lạc Trạch trầm mặc, nhưng chính anh cũng không rõ ràng, nhưng vẫn phải nói: "Cũng bởi vì tôi còn chưa chơi cô chán"
Giang Lệ Lệ không nhìn Lạc Trạch, cô cười, cười giễu cợt, làm như cười khổ, cái gì cũng có, nụ cười này đại biểu tâm anh chua xót. Vậy mà xoay đầu hướng ngoài cửa sổ.
Lạc Trạch như thế nào không nhìn thấy cô cười, đau nhói ánh mắt của anh, cổ họng như bị cái gì mắc kẹt vậy, một chữ cũng nói không ra được, nói ra cũng rất khó nghe. "Em phải trở về cùng anh"
Giang Lệ Lệ, như cũ nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, lúc nào th, cô lại cũng trở thành con chim trong lồng. "Ngày mai tôi trở về cùng anh"
Lạc Trạch nhìn bóng dáng cô lộ vẻ cô đơn, nói không ra, xoay người, bước đi thật nhanh rời đi, mỗi một bước cũng gõ vào lòng Giang Lệ Lệ, tại sao lòng của cô sẽ đau, mình không nên có cảm giác như thế.