"Cái gì?! Mi muốn dọn đi? Ta tuyệt đối không đồng ý. Không được, tuyệt đối không!" An Tuyết Thần vừa nghe Lệ Lệ muốn chuyển ra ngoài liền thét lên như sư tử Hà Đông.
Giang Lệ Lệ vui vẻ nhìn người bạn tốt lâu năm này. Kéo cô ngồi lên ghế sofa, nắm tay cô: "Tuyết Thần, trước tiên nghe ta nói hết đã. Ta ở đây cũng bất tiện, nhưng mà mi cũng đừng lo, ta sẽ trở lại căn nhà chúng ta ở trước kia, cũng lâu rồi ta chưa quay lại đó, muốn trở về xem một chút, với lại ta còn làm torng công ty của Phàm Ngự, chúng ta còn gặp lại nhau mà. Được không, Tuyết Thần!"
An Tuyết Thần không đành lòng nhìn Giang Lệ Lệ, cô không phải là người không
thấu tình đạt lý, chỉ là không nỡ, còn có chuyện giữa Lệ Lệ và Lạc Trạch nữa, cô thật sự lo lắng. An Tuyết Thần vừa định nói gì đó thì Phàm Ngự đi tới, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: "Tuyết Thần, Lệ Lệ có cuộc sống riêng của cô ấy, chuyện của mình chỉ có mình mới có thể giải quyết. Uh?" An Tuyết Thần quay đầu, nhìn thoáng qua Phàm Ngự, lại nhìn Lệ Lệ, gật đầu, nói: "Nhưng mà, mi hứa với ta phải tự chăm sóc bản thân thiệt tốt mới được, nếu có ai ăn hiếp mi, mi nhất định phải nói cho ta biết, ta làm chủ cho mi." nói xong nhìn thoáng qua Lạc Trạch bên cạnh.
Giang Lệ Lệ gật đầu đáp ứng, đứng lên: "Tuyết Thần, ta đi nhe!" Sau đó dời tầm mắt lên nười Phàm Ngự, nói: "Phàm tổng có thể ra ngoài với tôi một lát không?" Phàm Ngự gật đầu, liền đi theo cô.
"Giang tiểu thư, có chuyện gì?" Phàm Ngự nhìn Giang Lệ Lệ, tuy khẩu khí vẫn lạnh như trước, nhưng rõ ràng là tiết chế lại không ít.
"Phàm Ngự, chuyện của hai người, Tuyết Thần đã kể với tôi rồi, trước đây anh dùng phương thức vô cùng cực đoan, nhưng cũng may là anh nhận thức kịp thời. Sau này phải đối xử tốt với cô ấy, tôi thấy trong lòng cô ấy có anh, chẳng qua lúc trước bị tổn thương quá nặng, cần có thời gian." Giang Lệ Lệ nhìn người trước mắt, ung dung nói.
"Tôi biết." Phàm Ngự cũng nhìn về phía cô nói.
Giang Lệ Lệ thu tầm mắt, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh, mỉm cười, nói: "Có điều, đường đường Phàm tổng là thế nhưng đối với tính yêu lại ngờ nghệch như vậy, xem ra
tình yêu thật sự có thể thay đổi một con người."
Phàm Ngự nhìn Giang Lệ Lệ, không biết là đang nghĩ gì, mở miệng: "Cô phải cho Trạch thời gian."
Giang Lệ Lệ vẫn cười, lắc đầu: "Anh ấy và anh khác nhau, anh đến cuối cùng
vẫn hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng anh ấy thì không, điều này thì tôi chắc chắn." nói xong liền xoay người rời đi, lúc cô đi tới cửa mới thấy Lạc Trạch đang tựa vào đấy từ lúc nào rồi, anh ấy nghe hết sao? Nghe hết thì sao! Giang Lệ Lệ nhìn rồi đi đến bên cạnh anh, hờ hững nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lạc Trạch vẫn còn đang dựa lưng vào cửa suy nghĩ mông lung thì Phàm Ngự đi tới, nhìn Lạc Trạch, vỗ vỗ vai anh rồi rời đi. Rốt cuộc thì việc này không ai có thể giúp được.
------------------------------------
An Tuyết Thần tiễn hai người xong, buồn bực, ngồi trên ghế sofa, bộ dạng của cô lúc này lại càng giống như một cô bé con. Phàm Ngự ngồi xuống, ôm cô vào lòng "Sao lại buồn?!"
An Tuyết Thần cứ như vậy mà ngồi trong lòng anh: "Em thật lo cho Lệ Lệ."
"Tuyết Thần, không cần xen vào chuyện tình cảm của người ta, bây giờ Lạc Trạch rất
giống anh ngày trước." Phàm Ngự vuốt ve mái tóc cô nói. Như vậy cũng tốt, hiện tại cô
ấy vẫn ở bên cạnh cậu ta.
"Ngự, em không muốn ở nhà, em muốn đến công ty, đến đấy có thể gặp được Lệ Lệ, ở nhà buồn quá sẽ điên mất." nói xong An Tuyết Thần liền thoát khỏi vòng ôm của anh, khiến Phàm Ngự khẽ nhíu mày. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cam đoan : "Em cam đoan, em sẽ không tự ý rời đi, sẽ đi làm cùng anh, làm trong công ty anh, anh không cần phải lo lắng, em sẽ không chạy trốn."
Phàm Ngự khẽ chạm vào mũi An Tuyết Thần: "Được, ngày mai chúng ta đi làm." Phàm Ngự ơi Phàm Ngự, đời này ngươi đã ngã quỵ trước nữ nhân này rồi, không biết phải làm gì để người anh em kia nhận ra được vấn đề đây.
----------------------------------
Ngày hôm sau, hai người đi tới công ty. Hai người quang minh chính đại yêu nhau, báo chí tứ phương đều đưa tin, Phàm Ngự cũng không làm gì, bởi vì anh cũng muốn cho toàn Thế giới biết cô là của mình.
Rầm --
"Phàm Ngự, cho em lời giải thích." An Tuyết Thần nổi trận lôi đình, đẩy cửa phòng làm việc của Phàm Ngự, cửa mở toang, người bên trong đều nhìn.
Phàm Ngự chỉ ký vài chữ lên bản hợp đồng. "Thư ký Trương, cậu ra ngoài trước đi, pha hai tách cà phê."
"Vâng, tổng giám đốc." Thư ký Trương nghi hoặc, đẩy kính mắt, vội rời đi.
An Tuyết Thần chờ thư ký Trương rời đi, lấy tờ báo trong túi ra ném lên bàn
Phàm Ngự. Vô tình mối quan hệ của hai người bị nói đến mức này, thời gian thật là liều thuốc hay a.
Phàm Ngự cũng không liếc mắt nhìn tờ báo, đôi ngươi đen nhìn ra cơn giận
dữ đến tận trời của cô, một khi cô nổi giận thì rất đáng quan tâm. Đến bên cạnh cô, muốn kéo cô vào lòng, nhưng cô lại lui về phía sau vài bước. "Giải thích!"
Phàm Ngự bất đắc dĩ phải ngồi lên sofa, đôi mắt sắc bén lại trở nên nhu tình như trước: "Giải thích cái gì? Bọn họ chỉ nói đúng sự thật!"
An Tuyết Thần đi tới trước mặt Phàm Ngự, chỉ vào mặt anh, nói: "Sự thật?! Chuyện gì thật? Trên báo viết cái gì mà vị hôn thê mang thai, cái gì mà lập tức kết hôn? Cái gì là cái gì?” An Tuyết Thần quả thật tức giận, nhớ lại lúc nãy, khi đang trên đường quay về công ty, các đồng nghiệp đều gọi cô là tổng giám đốc phu nhân, xúm vào nịnh nọt, cái gì cũng nói được. Cuối cùng, Giang Lệ Lệ như đang xem kịch hay đưa tờ báo cho cô, cô xem xong liền đi tới văn phòng của Phàm Ngự.
Phàm Ngự dịu dàng nhìn cô, dứt khoát kéo cô vào lòng, nhưng cô cũng ra sức giãy dụa."Bảo bối, bọn họ nói như vậy nghe rất được mà, phu nhân của anh chỉ có mình em."
An Tuyết Thần trừng mắt với anh: "Phàm Ngự, là anh cố ý?! Làm gì có chuyện anh không biết được, với khả năng của anh mà lại để bọn họ viết lung tung như vậy à,
nguyên nhân căn bản vẫn là anh?! Hả?!" Khẩu khí của cô vẫn như cũ, ngồi trên đùi anh, tức giận quát.
"Phải, anh thừa nhận là anh có một chút cố ý, nếu em không thích, anh liền phân
phó, bất cứ tòa soạn nào đưa tin đều đóng cửa, em thấy sao?" Nói xong liền nhấc điện
thoại. An Tuyết Thần thấy anh có ý gọi điện thoại cho Mị Ảnh, vội cản lại "Ấy, anh làm thật sao?! Đổi cách khác được không?" An Tuyết Thần bĩu môi nói. Chung quy thì vẫn vậy, lại tự dọa mình, đúng là giang dơn dễ đổi.
Phàm Ngự cười gian, nhìn cô: "Bảo bối, em còn giận sao?! Nếu còn, vậy anh cam
đoan tòa soạn đó kể cả bọn ký giả đưa tin về sau sẽ không xuất hiện ở thành phố này nữa."
Ngay lập tức, An Tuyết Thần trừng mắt với anh, không nói lời nào, khuôn mặt tươi
cười bởi vì nén giận mà đỏ bừng, thấy thế Phàm Ngự bỗng động lòng, hạ thể tự nhiên
nổi lên phản ứng.
"Á, anh vô sỉ, thả em ra." An Tuyết Thần ngồi trên đùi Phàm Ngự, tư thế cực kỳ mờ ám. Cô cũng cảm nhận được nơi nào đó của anh đang lớn dần. Cô xấu hổ cười cười nhìn anh. Yết hầu chuyển động, anh bế cô đi đến phòng nghỉ của mình.
"A, Phàm Ngự, buông ra, buông em ra. Ưm... ưm... " . Quả nhiên vẫn là anh dùng đôi môi mình ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn đang lải nhải kia như trước đây.
Phàm Ngự đặt cô lên giường, bắt đầu mơn trớn cơ thể cô, tiện thể cởi quần áo của mình. Đầu lưỡi ấm áp khiêu khích tai cô, cũng là nơi mẫn cảm nhất của cô. Cô mê luyến mùi hương của anh, bất giác cũng sa vào. Bàn tay nóng rực của anh lần mò tới u cốc của cô, nhẹ nhàng kích thích đóa hoa.
"Á, Ngự!" An Tuyết Thần khẽ rên rỉ, mấy ngày nay cô thành thật với lòng mình nhất, đối mặt với anh, đối mặt với sự sủng ái của anh.
Phàm Ngự bị mê hoặc bởi tiếng rên rỉ yêu kiều cùng cơ thể mời gọi kia, dục hỏa càng tăng, thì thầm bên tai cô, thanh âm khàn khàn mị hoặc, tràn ngập mùi *** "Bảo bối, để anh yêu em, đáp lại anh, cảm thụ anh."
Lời nói của anh như lời niệm chú của Satan vang vọng, cô bắt đầu đáp lại anh, thậm chí cảm thụ anh. Được sự đáp trả của cô, anh như một con báo đói. Anh nâng eo cô lên, nhắm ngay u cốc sâu thẳm của cô mà đâm vào.
"A, bảo bối, em nhỏ quá, đừng thít chặt quá, anh ra vào không được. Ngoan, thả lỏng một chút, em làm anh đau quá!"
"A, cô như cảm nhận được sự to lớn của anh, người đàn ông này sao vậy? "Ngự, anh... anh... sao lại lớn vậy? Nhiều lần như vậy, so với trước càng lớn hơn, chẳng lẽ nó còn lớn được nữa sao?"
(Ặc, tôi nói này Tuyết Thần, cô đừng có mà ngu ngốc đi hỏi vấn đền này, không biết nó có ảnh hưởng thế nào đối với đàn ông sao?! Cô hãy lo mà tiếp chiêu đê)
Phàm Ngự khẽ nhếch miệng, hôn môi cô, trán rịn mồ hôi. Lời nói của cô hoàn toàn làm cho anh thỏa mãn, càng ra sức co rút, càng khiến cô phát ra âm thanh yêu kiều, mềm mại.
"Bảo bối, không tốt sao? Sau này em sẽ càng ngày càng hạnh phúc." Nói xong hai người cũng bắt đầu vận động, cô cũng ra sức đáp trả anh.
(bla bla bla..... Mọi người tự tưởng tượng nhóe.... :3 :3 :3)
---------------------
Lâm Mộng Tuyết ngồi trên sofa, nhìn tờ báo, đáy mắt tràn ngập sự ghen tị, vô cùng ghen tị cũng lo lắng. Cô hung hăng vứt tờ báo xuống.
"Aaaaaa-------, tiện nhân, tao sẽ không để mày cướp đi tất cả, sẽ không đâu." Đáy mắt ả ta vô cùng tàn nhẫn, bị sự ghen tị làm mờ mắt, ả ta cầm lấy điện thoại.
"Alo, Lý Nham, tôi hợp tác với anh." Lâm Mộng Tuyết nói xong, hung hăng tắt máy. An Tuyết Thần, lần này mày đừng nghĩ mày sẽ còn sống mà đứng trước mặt tao. Nghĩ đến đây, khóe miệng ả nhếch lên đầy nham hiểm, lại nặn ra vẻ mặt Thiên sứ.
An Tuyết Thần nằm trong bồn tắm lớn trong phòng nghỉ, thật khó chịu, còn hơn tự mình chuốc bực vào thân, vốn là đi tìm anh tính sổ, thế mà lại bị anh câu dẫn. Cái tên yêu quái chết tiệt này, bô dạng kia sẽ mê hoặc phụ nữ mất, quá nguy hiểm, thật muốn nhốt anh ở nhà, không cho anh tiếp tục gây tai họa cho phụ nữ khác. Hừ! (Đáng yêu quá đi mất (*.*)/ : [ )
An Tuyết Thần sửa soạn xong, ra khỏi phòng nghỉ, nhìn Phàm Ngự nghiêm túc xử lý tài liệu, anh thật sự bận rộn, năng lực người đàn ông này thật khiến người ta nể phục.
Khuôn mặt góc cạnh như tạc, ngũ quan rõ nét, anh tuấn vô cùng. Thoạt nhìn, bề ngoài anh rất phóng khoáng, không câu nệ, nhưng trong mắt lại vô tình toát ra ánh sáng thực khiến người ta không dám nhìn. Tóc dày, đôi mày kiếm, đôi mắt đào hoa nhỏ, dài, ngập ý đa tình làm cho người ta một lòng say mê. Cái mũi cao, thẳng, đôi môi đỏ mọng có độ dày vừa phải lúc này lại tươi cười tươi đến chói mắt. Đặc biệt là cái khoen tai kim cương trên tai trái của anh lóe lên ánh sáng đẹp mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai hoàn mỹ, ngang ngạnh của anh.
Phàm Ngự cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. "Sao vậy? Thích ngắm như vậy sao?" Nói xong buông văn kiện trong tay ra, vẻ mặt có chút háo sắc cười cười nhìn cô. Cô xấu hổ ho khan một tiếng, mặt đỏ ửng. Thấy anh lộ vẻ xấu xa, cười cười nhìn mình, lông mi khẽ rung, dường như mang ý cười, khóe miệng cong lên như trăng lưỡi liềm. Làn da trắng nõn càng bật lên đôi môi hồng, ngũ quan xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt hoàn mỹ; hơn nữa bộ đồ trắng tinh khiết lại toát lên khí chất tuyệt mỹ. Nhìn chằm chằm không thôi, cũng không muốn buông tha cô.
An Tuyết Thần lắc đầu, sau đó chạy nhanh tới cửa: "Yêu quái, em cảnh cáo anh đừng có chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cô gái này làm cho mình yêu đến mức không thể buông tay, mê đắm. "Được, có điều, cái từ yêu nghiệt này hình như không thích hợp cho lắm."
An Tuyết Thần dừng lại, xoay người nhìn Phàm Ngự: "Bớt tự kiêu đi nhé, em có việc, phải về nhà Lệ Lệ một chuyến, lát nữa sẽ về tìm anh. Cho em nghỉ sớm nhé."
"Này, trở về sớm một chút, anh chờ em." Phàm Ngự yêu chiều nói.
An Tuyết Thần trừng mắt với anh một cái, lẩm bẩm "Không có gì, giương bộ mặt đẹp trai như vậy, ai mà yên tâm cho được." Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng mà Phàm Ngự vẫn nghe thấy. Cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Thư ký Trương vừa đến thì nhìn thấy anh cười vô cùng hạnh phúc, còn có chút cưng chiều, sủng nịch; khiến cô hoài nghi liệu có nhìn lầm không.
"Tổng giám đốc, đây là văn kiện cần anh ký tên."
Phàm Ngự thu lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy, vẻ mặt lãnh đạm, qua hơi thở tản ra khí thái cao quý. "Ừ, để xuống đi."
Thư ký Trương nhìn sắc mặt anh thay đổi một cách nhanh chóng, thật khiến người ta kinh ngạc, xem ra cô bé kia rất quan trọng đối với anh.
------------------
"Lệ Lệ, mi lên đi, ta ở dưới chờ mi, ta hơi mệt." An Tuyết Thần đứng trước cửa nhà trọ Lệ Lệ nói.
Giang Lệ Lệ cười xấu xa, nhìn An Tuyết Thần: "Sao thế, vừa làm chuyện gì xấu xa pham, ta nói... thể lực của tổng giám đốc chúng ta thật không đùa. Hahaha."
An Tuyết Thần bị cô nói, mặt ửng đỏ. "Lệ Lệ!"
Giang Lệ Lệ nhìn vẻ mặt phiếm hồng của cô, mở miệng: "Được rồi, không chọc mi nữa, ở đây chờ ta, ta xuống liền." Nói xong liền đi về phía căn hộ của mình.
An Tuyết Thần chờ ở dưới, bắt đầu nghịch điện thoại , hoàn toàn không biết nguyu hiểm đang cận kề. Đột nhiên cảm giác phía sau có người, bất giác xoay đầu lại.
"Á-----" An Tuyết Thần té xuống đất, mấy tên đàn ông nhìn nhau.
"Mau đưa cô ta đi." Mấy tên đó đem An Tuyết Thần ném vào một chiếc xe. Vừa bước xuống lầu, Giang Lệ Lệ nhìn quanh nhìn quẩn cũng không thấy An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần, Tuyết Thần." Lệ Lệ thấy điện thoại nằm trên túi xách của An Tuyết Thần, nhớ lại chiếc xe vừa mới nổ máy kia. Trong lòng linh cảm không tốt rằng Tuyết Thần bị bắt cóc, liền cầm lấy điện thoại An Tuyết Thần, gọi cho Phàm Ngự.
Đang trong phòng họp, Phàm Ngự nhìn thoáng qua di động đang reo, khẽ nhếch miệng. Mọi người trong phòng cứ nghĩ mình nhìn lầm; tổng giám đốc không phải là không thích người khác mang điện thoại vào phòng họp sao.
"Alo, bảo bối, anh đây." không đợi Phàm Ngự nói hết, giọng nói lo lắng của Giang Lệ Lệ truyền tới.
"Phàm Ngự, tôi là Lệ Lệ, Tuyết Thần bị bắt cóc rồi."
Nghe thế, sắc mặt vốn đang ôn hòa nháy cái trở nên hung bạo, nham hiểm; vô cùng lo lắng.
"Nói rõ ra." Thanh âm lạnh đi rất nhiều.
"Lúc nãy tôi lên nhà lấy vài thứ, ngay thời điểm đi xuống thì thấy có một chiếc xe tải, thấy có mấy người đang dìu một cô gái, lúc ấy tôi không để ý, khi tới nơi mới thấy túi xách với điện thoại của cô ấy, cảm giác đã xảy ra chuyện."
Ngay lập tức, Phàm Ngự nhíu mày, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: "Vị trí hiện tại của cô?"
"Ơ dưới nhà. Tôi thấy có một cái máy quay bên đường, xem thử có thể tra được gì không?"
"Ở đó, đừng đi đâu cả." Phàm Ngự cúp máy, xoay người rời khỏi phòng họp. Lái xe, bấm vài cái vào điện thoại.