Rất nhanh, đã đến ngày thành hôn, hôn lễ của Phàm Ngự đương nhiên là vang dội khắp thiên hạ. Nhưng An Tuyết Thần lại nói, không cần thể hiện với nhiều người như vậy, chỉ cần mời những người tương đối thân cận cùng có thể xứng đôi trên thương trường là được, còn lại liền truyền bá cả nước.
Ngày thành hôn, An Tuyết Thần mặc toàn thân áo cưới, từ biệt thự đi ra ngoài, ngồi lên xe Phàm Ngự, Phàm Ngự nắm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần, một đôi tròng mắt đen nhu tình như nước: "Tuyết Thần, gả cho anh rồi, em vui vẻ không?"
An Tuyết Thần cũng cầm bàn tay Phàm Ngự, sau đó cười nói: "Ừ, em rất hạnh phúc, em cũng rất tò mò đợi hôn lễ của chúng ta, nhất định là xinh đẹp nhất, chỉ cần anh đứng ở trên đài chờ em đi từng bước một về phía anh là được rồi."
Phàm Ngự nâng cằm An Tuyết Thần lên, thâm tình hôn. Nhìn thấy một màn như thế, trong lòng lão Mã vui vẻ, hai người kia rốt cuộc tu thành chính quả rồi.
Đồng thời, Giang Lệ Lệ cùng Lạc Trạch cũng đã lên đường, bởi vì là dâu phụ nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Lạc Trạch cũng không chú ý Giang Lệ Lệ cầm cái gì.
Hiện trường ——
Giáo đường màu trắng điểm xuyết đầy hoa hồng màu đỏ cùng Bách Hợp màu trắng, rèm cửa sổ màu hồng bị kéo ra lộ ra cửa sổ hoa hồng màu vàng, vách tường trắng tinh hai bên làm nổi bật đèn treo thủy tinh vó ngựa màu trắng cùng Hoa Bách Hợp màu trắng. Hai bên đại sảnh, hai hàng ghế kéo dài với các loại cánh hoa khác nhau. Hiện trường kia, quả thực là tuyệt mỹ ngây người.
Sau khi hai người xuống xe, An Tuyết Thần ôm cổ Phàm Ngự sau đó khẽ hôn: "Anh đi đi, chờ em, lần này đến lượt em đi về phía anh."
Phàm Ngự nhất thời cũng không muốn cùng cô tách ra, cho nên nụ hôn sâu hơn, Giang Lệ Lệ ở một bên thấy thế: "Phàm tổng, tôi nói, anh ở đây không nhanh đi vào, qua thời gian thì không xong đâu đấy."
Cuối cùng Phàm Ngự cũng buông An Tuyết Thần ra, sau đó đi vào giáo đường, Lạc Trạch cũng theo đuôi đi vào. Còn dư lại hai cô gái. Hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.
Trong giáo đường, Phàm Ngự cùng Mục Sư còn có khách cùng người quay hình, toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi cô dâu vào bàn. Rốt cuộc âm nhạc cũng vang lên rồi. Nhìn một vị lão nhân, đó là cha của Phàm Ngự - Phàm Kình Thiên, {Các bạn nói lão nhân gia này sao? }
Cô dâu khoác tay Phàm Kình Thiên từng bước một đi tới, đứng ở phía trước Phàm Ngự, khóe miệng treo nụ cười, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một ngày như vậy, anh đứng đầu trong hắc đạo, cũng sẽ có một ngày hạnh phúc như vậy.
Phàm Ngự nhìn người đi từng bước một tới, trong lòng có chút khẩn trương, lại có chút kích động, chính anh trải qua vô số những mưa gió, thế nhưng lại khẩn trương.
Phía sau chính là Giang Lệ Lệ nâng lễ phục cô dâu đi phía sau, nụ cười một mực treo trên mặt, thật rất muốn cười. Lạc Trạch ngồi tại chỗ, nhìn bóng dáng mỹ lệ của Giang Lệ Lệ, liếc mắt một cái nhìn ánh mắt những người đàn ông trên thương trường nhìn Giang Lệ Lệ, anh vừa muốn đem cô gái này nhét vào động không đáy không có một ngày yên tĩnh.
Nhất là nhìn thấy trên mặt cô luôn có nụ cười chói mắt. Cô thế nào chưa bao giờ cười với anh như vậy, thế mới biết cô cười lên thật rất đẹp. Rất đẹp.
Một khúc cuối cùng cũng xong,cô dâu rốt cuộc đi lên đài, Phàm Kình Thiên tươi cười đem cô dâu mang theo găng tay trắng đặt trên tay Phàm Ngự, nói: "Chúc phúc hai con"
Phàm Ngự nhận lấy tay cô dâu, sau đó nhìn Mục Sư, ý bảo có thể bắt đầu, giáo phụ cầm một quyển Thánh kinh màu đen cầu nguyện một phen nói.
Cha xứ: "Chú rể, con nguyện ý cưới cô dâu làm vợ sao?"
Chú rể: "Đúng vậy, con nguyện ý."
Cha xứ: "Vô luận tương lai cô ấy giàu có hay là nghèo khó, hoặc vô luận tương lai thân thể khỏe mạnh hay bệnh tật, con cũng nguyện ý vĩnh viễn ở một chỗ với cô ấy sao?"
Chú rễ: "Đúng vậy, con nguyện ý."
Cha xứ chuyển sang cô dâu.
Cha xứ: "Cô dâu, con nguyện ý gả cho chú rể sao? : "Vô luận tương lai anh ấy là giàu hay là nghèo khó, hoặc vô luận tương lai thân thể khỏe mạnh hay bệnh tật, con cũng nguyện ý vĩnh viễn ở một chỗ với anh ấy sao?"
Cô dâu: "Tôi không phải cô dâu"
Một câu nói làm cho những người ở đây sôi trào lên, nụ cười Giang Lệ Lệ sâu hơn, Lạc Trạch nửa hí mắt nhìn Giang Lệ Lệ, không trách được cô cười đến vui vẻ như vậy, không ngờ cô dâu thế nhưng không phải là An Tuyết Thần.
Phàm Ngự vừa nghe vén khăn chum đầu của cô dâu lên, quả nhiên cái khăn che mặt vén mở lên, người trong giáo đường lần nữa sôi trào, thổn thức một mảnh, cô gái này dáng dấp cũng quá xấu, trên mặt có một khối bớt lớn.
Phàm Ngự vén khăn che mặt lên một giây tiếp theo cả khuôn mặt cũng lo lắng, trở nên khát máu hung ác lệ, cô chạy, cô lại dám chạy lần nữa. Trong nháy mắt lấy ra súng lục màu kim bên hông, thấp ở não bộ cô gái thanh âm âm lãnh dọa người: "An Tuyết Thần, cô ấy đâu?" Phàm Ngự cơ hồ là quát lên.
Cô gái cũng không sợ, cô nhưng hướng Phàm Kình Thiên, "Cô ấy nói cô ấy khôi phục nhớ, đi rồi, đứa bé mang cho con."
Quả nhiên Phàm Ngự nghe xong liền thông qua điện thoại: "Mị Ảnh, phong thành cho tôi, tra ra vị trí hiện tại của cô ấy, một phút không tra được, cậu đừng sống." Phàm Ngự nổi giận, anh thật sự nổi giận.
Phàm Ngự nhìn Giang Lệ Lệ, một đôi ánh mắt khát máu nhìn Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ vẫn mỉm cười trước sau như một, Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự vội vàng đi tới bên người Giang Lệ Lệ, một giây kế tiếp quả nhiên Phàm Ngự cũng đi tới, "Lạc Trạch, cút ngay cho tớ"
"Nói, cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu?" Bây giờ Phàm Ngự đã hóa thành ma quỷ rồi, giống như Satan. Tại chỗ cũng dọa sợ. Đều nói Phàm Ngự giết người không chớp mắt. Khát máu vô cùng.
Giang Lệ Lệ thản nhiên nói: "Nhìn màn ảnh lớn phía sau"
Quả nhiên trên màn ảnh xuất hiện một cô gái mặc áo cưới: "Ông xã, Sur-prise."
Sau đó màn ảnh liền tối, cửa xuất hiện một cô gái khác mặc áo cưới, lần này là Mục Anh Lan đỡ An Tuyết Thần đi tới. Khuôn mặt Lạc Trạch khẩn trương trong nháy mắt buông lỏng sau đó còn có chứa vẻ đùa giỡn.
Phàm Ngự kinh ngạc một phen, sau đó phản ứng kịp, nhìn phụ thân của mình, nhưng là ông cụ nhìn khán, nhìn xuống, chính là không nhìn anh. Trong nháy mắt Phàm Ngự hiểu là chuyện gì xảy ra, thì ra là bọn họ là ác kịch, tốt, An Tuyết Thần, nhìn anh tối nay, giết chết em.
Phàm Ngự nửa hí mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của An Tuyết Thần, tiến lên vài bước bế ngang An Tuyết Thần liền đi tới bên cạnh Mục Sư: "Tuyên bố"
"À? A, a, tôi tuyên bố Phàm Ngự tiên sinh cùng An Tuyết Thần tiểu thư trở thành vợ chồng"
Lạc Trạch thấy thế lập tức ồn ào lên: "Ui da, Phàm thiếu, như vậy không thể chờ đợi à, sợ cô dâu chạy mất sao?"
Trong nháy mắt gia tăng hỏa đều nở nụ cười. "Ha ha ha ha ha ha ha"
Phàm Ngự ôm chặt lấy An Tuyết Thần, gần sát bên tai cô: "Cô gái, hôm nay em để cho anh trở thành trò cười, xem tối nay anh thu thập em thế nào, nhớ đây chính là truyền hình trực tiếp"
An Tuyết Thần vòng chắc cổ của Phàm Ngự, cười quyến rũ: "Ông xã, sợ rằng không được, trong bụng em có em bé."
Phàm Ngự vừa nghe sau đó nhìn An Tuyết Thần, giống như đang xác định cô nói thật hay giả, lúc này Giang Lệ Lệ cầm một trang giấy xuất hiện ở trên đài nói: "Các vị, đây là giấy khám chứng nhận cô dâu đã mang thai, ống kính cho đặc tả, tất cả mọi người ái mộ Phàm tổng, liền từ cách xa thôi."
Phàm Ngự vừa nhìn là thật, sau đó gương mặt kích động nhìn An Tuyết Thần nói: "Tuyết, Tuyết Thần, em thật sự có?"
An Tuyết Thần gật đầu một cái: "Ừ, có."
Phàm Ngự cúi đầu hôn cô thật sâu, dưới đài một mảnh tiếng vỗ tay, đột nhiên...
"Ba mẹ, hai người cũng không nên có em gái thì không cần con trai, ba, ba cũng đừng có quên ba đã cam kết gia sản của ba toàn bộ đều là của con." Tiểu Niệm Ngự mặc toàn thân tây trang sau đó từ cửa chạy tới, tất cả mọi người tò mò nhìn Tiểu Nam Hài hết sức giống Phàm Ngự.
"Con trai." An Tuyết Thần ôm lấy Tiểu Niệm Ngự, Phàm Ngự nhìn tiểu tử này.
"Con cũng có phần?"
"Dạ, diễn thế nào, không phục à?" Thanh âm Tiểu Niệm Ngự rất nhỏ, nói.
"Chúc mừng, chúc mừng Phàm tổng tam hỉ lâm môn"
Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, cuối cùng nhìn An Tuyết Thần, sau đó cười một tiếng, hôn cánh môi An Tuyết Thần, dưới đài tất cả đều là lời chúc phúc. Giang Lệ Lệ nhìn, khóe mắt đã ươn ướt, len lén lau một cái, nhưng vẫn khiến Lạc Trạch nhìn thấy.
Rất lâu sau. Phàm Ngự buông An Tuyết Thần ra cười, sau đó nhìn những người dưới đài vì bọn họ chúc phúc, Phàm Ngự cúi đầu đưa bàn tay ra vuốt ve cái bụng nho còn chưa nhô lên của An Tuyết Thần. Thật tốt, mặc dù là hôn lễ ác ma, nhưng cũng là cả đời khó quên.
Giang Lệ Lệ lôi kéo tay nhỏ bé của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, chúc bạn hạnh phúc."
An Tuyết Thần đỏ mắt sau đó ôm Lệ Lệ: "Lệ Lệ, cậu cũng sẽ rất hạnh phúc, tin tưởng tớ."
Lệ Lệ gật đầu một cái, cô sẽ hạnh phúc sao? Nếu nói hạnh phúc không gì hơn cái này, nhưng mà đối với cô mà nói cũng rất khó khăn. "Tớ cũng sẽ, tớ nhất định sẽ." Chỉ cần rời khỏi anh, liền nhất định sẽ.
Lạc Trạch chau mày lại nhìn Giang Lệ Lệ khóc thầm, trong lòng một hồi co quắp. Kia không biết là cảm giác gì. Hôn lễ là một cuộc hạnh phúc cùng vui vẻ vượt qua. Đến buổi tối phụ thân vào động phòng rồi.
Ban đêm. Hai người nằm ở trên giường, An Tuyết Thần nghiêng đầu sau đó nhìn Phàm Ngự: "Tiểu Ngự, bây giờ em đã xứng với cái danh Phàm phu nhân rồi."
"Ừ, em là bà xã của anh." Phàm Ngự nghiêng đầu nhìn An Tuyết Thần.
"Em yêu anh. Ông xã."
"Anh cũng yêu em, bà xã "
Hai người dùng nụ hôn nóng bỏng cách thức tiêu chuẩn. Hạnh phúc của bọn họ vừa mới bắt đầu, còn có thể vẫn hạnh phúc tiếp. Chúc phúc hai người.
o0o Hết chính văn o0o
Đêm đó sau khi trở về——
"A, Lạc Trạch, tôi CMN nói cho anh biết, anh chính là nên giết chết tôi đi, tôi cũng không thể nào nói cho anh biết. Cho nên CMN, anh mau thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch khiêng trên bả vai mình, nghe Giang Lệ Lệ la to, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy, giờ phút này mặt của Lạc Trạch đến tột cùng có bao nhiêu đen, nhiều sương mù, cương quyết cỡ nào, hung ác lệ. Một đôi mắt chim ưng thời thời khắc khắc cũng tản ra nguy hiểm, một đôi mắt chim ưng màu nâu trở nên trầm tĩnh. Ở nơi đêm tối này nhất định xảy ra cái gì.
"A" Lạc Trạch đem Giang Lệ Lệ té ở trên giường, một đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của anh, dù là bình thường cũng là bất giác phóng đãng, Giang Lệ Lệ không nhịn được lui về phía sau.
Lạc Trạch khẽ phác hoạ khóe miệng, giơ lên nụ cười hệt như Satan, độ cong này giơ lên, như một thanh kiếm trí mạng. Kích thích trái tim Giang Lệ Lệ run rẩy.
"Anh, anh, Lạc Trạch, tôi, anh muốn làm cái gì? Mặc kệ anh muốn làm cái gì tôi đều sẽ không khuất phục." Giọng nói của Giang Lệ Lệ rõ ràng mang theo run rẩy, nhưng lấy tính tình của cô thế nào có thể chịu đi cầu xin tha thứ hoặc là phục tùng. Chỉ có thể gắng gượng.
Lạc Trạch chỉ tà mị cười một tiếng sau đó tròng mắt nhìn Giang Lệ Lệ: "Vậy sao? Tôi ngược lại muốn nhìn em bị bức xương sem có thể cứng rắn được bao nhiêu?" Lạc Trạch nói ra lời nói, ẩn chứa hung ác lệ.
Giang Lệ Lệ không khỏi ôm chặt thân thể, cô có một loại cảm giác xấu mãnh liệt, có lẽ chính là chỗ này, một ngày thay đổi, cô bắt đầu sợ anh.
Nhìn Lạc Trạch cười giễu cợt tà tứ, cô kinh hoảng, cô xuống giường liền muốn hướng chạy cửa. Mới vừa bước ra một bước liền bị một bàn tay to hung hăng níu lấy tóc.
"A buông tay, anh buông tôi ra." Giang Lệ Lệ bởi vì da đầu bị nắm đau đớn, bị buộc ngước đầu nhìn vẻ mặt sương mù của Lạc Trạch.
"Chạy à, cô cho rằng cô có thể chạy ra ngoài sao?" Nói qua liền cứng rắn nắm kéo tóc dài của Giang Lệ Lệ, đùi phải hướng đầu gối của cô hung hăng đá. “Phịch” một tiếng Giang Lệ Lệ bởi vì đau đớn không chịu nổi quỳ gối trước mặt Lạc Trạch. Giang Lệ Lệ ngước đầu nhìn Lạc Trạch, cắn chặt lấy múi môi của mình, không muốn làm cho mình phát ra một tiếng kêu.
Lạc Trạch ngồi ở trên giường, ngón tay vuốt vuốt cằm của cô, trong mắt của Lạc Trạch tràn đầy châm chọc sắc bén, cười như không cười nhìn Giang Lệ Lệ : "Bướng bỉnh như vậy? Tôi nhất định sẽ làm cho cô cầu xin tôi?"
"Phi" Giang Lệ Lệ phun anh.
Lạc Trạch hiểu rõ con ngươi thay đổi khát máu, dùng sức nắm cằm của cô, giống như hơi dùng lực một chút cằm của cô sẽ nát. cd Giang Lệ Lệ bị đau “á” một tiếng, nhíu chặt lông mày lại.
Lạc Trạch nhìn bộ dáng quật cường của cô, đột nhiên nhếch môi cười, bàn tay chậm rãi tuột xuống dưới, cầm cần cổ trắng như tuyết của cô, cằm bị buông ra trong nháy mắt tím bầm một mảnh, có thể thấy được mới vừa rồi dùng bao nhiêu lực.
"Cô gái à, tôi đột nhiên rất muốn dạy dỗ em, để cho em ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh tôi, tôi thật sự muốn nhổ hết hai khắp người em." Lạc Trạch nói là cắn răng nghiến lợi, giống như rất muốn bóp chết cô, theo lời của anh, bàn tay giữ ở cổ cô từ từ tăng thêm sức lực.
Sắc mặt của Giang Lệ Lệ bỗng trở nên đỏ, nhưng cũng không cầu xin tha thứ, cô sắp không thể hít thở, nếu như cứ như vậy chết trong tay anh, có thể ôm lấy Tuyết Thần, như vậy cô cũng cam nguyện rồi. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, giờ khắc này đang suy nghĩ, vĩnh viễn đừng nhìn thấy anh.
Lạc Trạch nhìn cô bày ra bộ dạng chuẩn bị nhận lấy cái chết, liền hung hăng đem cô ngã trên mặt đất, giọng nói vô cùng châm chọc: "Muốn chết, nhiệm vụ không hoàn thành, muốn chết cũng đừng mơ tưởng, xem ra trước kia là tôi quá phóng túng cô."
Giang Lệ Lệ vô lực ngã ngồi ở trên sàn nhà, nỗ lực ho khan, Giang Lệ Lệ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lạc Trạch, ở trong đó có nồng đậm hận ý, đúng vậy, cô thật hận, thật hận người đàn ông này phá hủy tất cả của mình.
Lạc Trạch nâng tuấn lông mày nhìn Giang Lệ Lệ, nhìn trong mắt cô là tức giận cùng thù hận, đột nhiên cảm thấy rất chói mắt. Môi mỏng mím chặt, cuối cùng xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra cái gì, sau đó đi về phía Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ nhìn anh liền hướng phía sau lui. Khuôn mặt tươi cười hoảng sợ nhìn Lạc Trạch.
"Anh muốn làm gì?" Cô lui, anh tiến.
Cuối cùng cô thối lui đến không còn đường có thể lui. Lạc Trạch nhìn cô ngồi xổm người xuống, ngón tay dài vuốt ve cái cằm mới vừa rồi bị mình bóp máu ứ đọng, cuối cùng dùng sức, hướng trong miệng của cô ném vào một viên thuốc.
"Ừ, khụ khụ, khụ khụ, anh cho tôi ăn cái gì?" Giang Lệ Lệ ho kịch liệt, muốn đem viên thuốc mới vừa rồi mình nuốt vào trong bụng ho ra ngoài.
"Đương nhiên là thuốc khiến cô gái ." Mặt Lạc Trạch tà khí nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó vỗ tay, chỉ thấy hai người đàn ông thân trên đi tới.
Trái tim Giang Lệ Lệ cảm giác xấu càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể từ từ nóng lên, hô hấp dồn dập, cô biết vừa nãy cô ăn thuốc. ce Giang Lệ Lệ cầm quả đấm, một đôi mắt mê ly nhìn Lạc Trạch.
"Lạc Trạch, không nghĩ tới anh hèn hạ như thế." Giang Lệ Lệ thở hổn hển nói. Một khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ rực. Giang Lệ Lệ bắt đầu níu chặt lấy lồng ngực của mình, giống như xé ra, nhưng vẫn lưu lại ở dưới một chút lý trí không cho phép cô làm như vậy.
"Cô gái, tôi sẽ khiến em cầu xin tôi đấy. Chết rất dễ dàng, nhưng để em chết khi làm như vậy, tôi muốn để cho em ở chỗ kín của người đàn ông chết đi. Còn chưa đi, chờ cái gì?" Gương mặt Lạc Trạch đùa giỡn nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, thuốc đã phát huy tác dụng, khuôn mặt giễu cợt nói.
Hai người đàn ông bắt đầu dời bước đi về phía Giang Lệ Lệ co rúc trong góc, Giang Lệ Lệ nhìn hai người đàn ông cao lớn, trong lòng sợ hãi, đôi mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông ở một chỗ trên ghế sa lon thưởng thức.
"Lạc Trạch, anh sẽ phải hối hận, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh, chết cũng sẽ không." Giang Lệ Lệ nói nồng đậm như vậy, trinh liệt như vậy. Giang Lệ Lệ nhìn hai người đàn ông, trong ánh mắt lộ ra âm lãnh, hai người đàn ông này sửng sốt.
Lạc Trạch làm sao sẽ không nhìn thấy lời cô sắc bén, hung ác lệ, "Chờ cái gì?" Lạc Trạch tức giận kêu.
Một người đàn ông tiến lên bắt nâng thân thể Giang Lệ Lệ, ném lên giường, ngay sau đó hai người liền bao trùm lên. b Giang Lệ Lệ ra sức phản kháng đánh phía trên người đàn ông, nhưng bởi vì dược hiệu tất cả phản kháng biến thành lời mời không tiếng động.
"Buông, buông tôi ra, cách xa tôi, cách, cách tôi xa một chút." Giang Lệ Lệ bắt đầu xé rách y phục trên người mình vốn là đã tàn phá không chịu nổi. Cô từ từ mất trí.
Người đàn ông ồn ào, đem lấy váy cô xé toang tan tành, thân thể hoàn mỹ lộ ra, một thân quần áo màu đen cận thân, nhìn hai người đàn ông tự giác nuốt nước miếng một cái, trong mắt tất cả đều là dâm uế . Một bên, ánh mắt Lạc Trạch âm lãnh, hung ác lệ, đoán không ra một đôi tròng mắt đen nửa hí đang suy nghĩ gì?
Giang Lệ Lệ bắt đầu không an phận giãy giụa thân thể của mình, cánh môi mềm mại cắn chặt, giống như là quyến rũ không tiếng động. Hai người đàn ông này đã không thể chờ đợi, bắt đầu đẩy quần dài trên người mình xuống, chỉ còn lại một cái quần lót, bên trong quần lót là cự long đã sớm đứng lên.
Giang Lệ Lệ nửa mở mắt nhìn người đàn ông chuẩn bị đánh về phía mình, trên người nóng ran càng ngày càng khó nhịn, cô nắm chặt hai quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đau đớn như vậy có thể mang lại cho cô tỉnh táo, Giang Lệ Lệ hướng tới gần, liếc mắt đèn bàn một cái, sau đó làm bộ không chịu nổi, lăn xuống sàn nhà, quả thật cơ thể lạnh lẽo mang đến khoái cảm thoải mái cho cô.
Cô vừa lăn lộn vừa còn lẩm bẩm: "Mày, chúng mày, đừng tới đây, đừng tới đây." Thân thể trắng noãn đã trở nên đỏ, thật sự là mê người. Hai người đàn ông có thể thấy được đã không chịu nổi, đưa tay liền muốn tháo áo ngực của cô ra, Giang Lệ Lệ thấy thế cầm đèn bàn lên liền hướng đầu người đàn ông đập tới, trong nháy mắt người đàn ông chảy máu đầu ngã xuống đất, người đàn ông bị đau kêu thành tiếng, cuối cùng Giang Lệ Lệ đem đèn bàn đập nát, cầm một mảnh lớn nhất lên, hướng một gã khác, người đàn ông sửng sốt, lần đầu tiên nước mắt Giang Lệ Lệ xuất hiện, loại ánh mắt này, chính là muốn giết chết bọn họ. Quả nhiên ra sức đứng dậy, cầm chặt mảnh vụn trong tay của mình, tay của mình đã máu chảy không ngừng, nhưng chỉ có như vậy mình mới tỉnh táo, sẽ không bị dược hiệu mê hoặc mà bị coi thường. Cho dù chết cũng phải có tôn nghiêm.
Đứng lên thân thể lảo đảo muốn ngã, liền hướng cô người đàn ông ghim vào, người đàn ông hô to một tiếng, vội vàng che cổ của mình.
Một bên, Lạc Trạch nhìn lửa giận lớn hơn, đem ly rượu cầm trong tay ném vụn. Sau đó hô to: "Tất cả đều tiến tới cho tôi"
Sau đó hơn mười tên đàn ông đi vào, Giang Lệ Lệ sợ, giờ phút này cô thật sự sợ, cô liếc mảnh vụn trên đất một cái, ngồi xổm người xuống liền muốn nắm mảnh vụn trên đất lên, tròng mắt Lạc Trạch hơi híp, bước nhanh đi tới trước mặt cô kéo tóc của cô liền hung hăng té ở trên giường. Thanh âm ám lãnh: "Các người nếu ai tiến vào cô ta, một người một trăm vạn"
Nói xong hơn mười người đàn ông nhìn nhau một cái liền bắt đầu cởi y phục của mình. Tương lai nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, cô tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng cái chết oanh oanh liệt liệt như vậy.
Giang Lệ Lệ nâng môi đỏ mọng, thanh âm tỉnh táo dọa người: "Lạc Trạch, tôi sẽ không quên anh, coi như uống canh Mạnh Bà" Ngay sau đó nhắm mắt lại.
Lạc Trạch nhìn cô tuyệt vọng như vậy, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt. Hai quả đấm nắm chặt, mạch máu trên mu bàn tay có thể thấy rõ. Tình cảnh trên trán rõ ràng như thế.
Mấy tên đàn ông đã cởi cái gì cũng không còn lại, nhìn thân thể Giang Lệ Lệ, nước miếng chảy thẳng liền lập tức nhào qua. Giang Lệ Lệ cảm giác người trên người, nhíu chặt chân mày lại, nước mắt vẫn lưu lại, trong thân thể nóng ran đã khống chế không được, tự nhiên vươn cánh tay vòng chắc cổ lạnh lẽo của người đàn ông nào đó, người đàn ông càng thêm hưng phấn, đưa tay tháo áo ngực của Giang Lệ Lệ ra, trong nháy mắt hai luồng tuyết trắng lộ ra trong không khí, phấn hồng mê người.
Sau đó cúi đầu liền muốn cắn dâu tây đã sớm đứng vững, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng. Người đàn ông ngã xuống từ trên người của Giang Lệ Lệ. Người đàn ông còn lại cũng bị sợ không nhẹ, Lạc Trạch đỏ mắt nhìn cô gái đã tính sa sút, anh đương nhiên biết tác dựng của thuốc kia mạnh đến đâu, cô có thể nhịn đến bây giờ đã là kỳ tích.
Lạc Trạch quét qua bọn họ, "Linh, đi vào"
Một người đàn ông áo đen đi tới, vẫn cúi đầu.
"Đem mắt bọn họ moi ra, phản kháng liền trực tiếp giết" Lạc Trạch như Satan ra lệnh ở trong phòng, vài tên đàn ông kia từng người từng người đã quỳ gối trên đất.
"Lạc thiếu, xin tha mạng, xin tha mạng" .
"Linh, kéo xuống"
"Dạ, người tới đây, đem bọn họ lôi ra." Sau đó mấy người đàn ông áo đen đi vào, cũng không quản bọn họ la to trực tiếp bị nâng đi ra ngoài.
Về phần người đàn ông trên người Giang Lệ Lệ đã chết mất, bàn tay Lạc Trạch bứt tóc người đàn ông lên ném ra ngoài cửa. Giang Lệ Lệ bởi vì máu trên người lạnh lẽo khôi phục thần trí, cô sợ ngây người, từ đáy lòng cô sợ người đàn ông này, móc mắt con người, còn có máu trên người mình. Cô nghĩ tới liền nằm ở bên giường bắt đầu nôn mửa.
Lạc Trạch nửa hí mắt nhìn cô gái trên giường chật vật không chịu nổi, cầm ga giường lên bao lấy cô, hướng gian phòng của mình đi tới.
Lạc Trạch thô lỗ đem cô ném xuống sàn nhà trong phòng tắm, sau đó cầm vòi hoa sen, tẩy rửa thân thể của cô, những thứ tư vị của mấy gã đàn ông khác anh không chịu nổi. Nước lạnh khiến Giang Lệ Lệ vốn kháng thuốc từ từ phục hồi tinh thần lại. Giang Lệ Lệ co ro thân thể, giờ phút này cô đã hoàn toàn trần trụi rồi. Hai tay bao quanh thân thể.
Một đôi mắt Lạc Trạch máu đỏ, vừa nghĩ tới những người đàn ông kia nhìn cô bằng loại ánh mắt dâm uế, anh liền muốn giết bọn họ.
"Á làm cái gì vậy?" Giang Lệ Lệ sợ hãi kêu ra tiếng, đối với hành động bây giờ của Lạc Trạch rất là không hiểu.
"Tôi muốn đem cô rửa sạch sẽ." Nói qua liền cầm bàn chải lên liều mạng lau chùi thân thể trắng noãn của Giang Lệ Lệ. Mặc kệ cô đau đớn thế nào.
"A, cái người biến thái này, là anh tìm người vũ nhục tôi, anh dừng lại động tác của anh, đau quá. Cái người ma quỷ này." Giang Lệ Lệ kêu khóc, trên thân thể đau rát không thôi.
Phiên ngoại
Lạc Trạch tựa như không nghe thấy, hung hăng cọ thân thể của cô, một đôi mắt máu đỏ, cho đến thân thể của cô rỉ ra vết máu li ti, trong bồn tắm, trắng noãn từ từ đỏ hồng. Ánh mắt của anh mới bình thường.
Lạc Trạch nhìn sau lưng đã sưng đỏ, từng vết thương thật nhỏ, ứa máu li ti, thế mới biết mình hành động điên cuồng. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đã khóc khóc không thành tiếng, sau đó kéo khăn lông qua ôm lấy cô, đi ra phòng tắm, đặt cô ở trên giường lớn.
Giang Lệ Lệ bởi vì sau lưng đau đớn, không thể làm gì khác hơn là nằm lỳ ở trên giường, thật không dám hồi tưởng tất cả những gì vừa xảy ra. b Chỉ là không tiếng động khóc. b Người đàn ông này thật là đáng sợ, tính tình bất định, không phải anh muốn cho người khác vũ nhục mình sao, nhưng tại sao lại muốn giết chết người kia, nghĩ tới đây cô càng sợ hơn, anh dĩ nhiên cũng đem người giết chết, quả nhiên rất dễ dàng.
Lạc Trạch nhìn sau lưng cô vẫn còn rỉ máu ra ngoài, sau đó cầm điện thoại lên: "Lập tức tới biệt thự của tôi"
phút, hai người bác sỹ đã đi vào, bác sỹ liếc một cái liền lập tức chuyển ánh mắt về phía Lạc Trạch nói: "Lạc thiếu, chỉ là cọ, nhưng nhớ về sau đừng đụng nước, tôi lấy cho ngài dược cao, giúp vị cô nương này thoa ở bên trên là được rồi."
Nói qua hướng trong túi xách bên cạnh lấy ra dược cao đưa cho Lạc Trạch.
"Đi xuống đi"
"Ặc, dạ" Hai người bác sỹ lui xuống. Lạc Trạch nhìn dược cao trong tay, cuối cùng lại nhìn cô gái vừa kéo vừa kéo cái chăn màu đen trên giường lớn. Cuối cùng nện bước chân dài đi tới.
Giang Lệ Lệ khóc, lần đầu thảm như vậy, lần đầu gặp chuyện như vậy, lần đầu sợ như vậy. Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch đã tĩnh táo lại, nhưng cô lại tỉnh táo không được, hiện tại cô không dám nhìn chăm chú anh, anh triệt triệt để để chính là ác ma. Giang Lệ Lệ xoay đầu qua, cố ý đưa cô, không nên nhìn cô.
Lạc Trạch ngồi ở bên giường sau đó giúp cô bôi dược cao. Giang Lệ Lệ chỉ cảm giác sau lưng mát lạnh, rất thoải mái. c Tiếng khóc cũng chầm chậm đình chỉ. Lạc Trạch nhẹ nhàng giúp cô bôi dược cao.
"Lạc Trạch, tôi cho anh biết, làm sao anh đối với tôi tôi cũng sẽ không nói." Giang Lệ Lệ vẫn là câu nói kia.
Lạc Trạch cũng không dừng động tác trong tay lại, giọng nói lạnh nhạt, mở miệng: "Coi như cô không nói, Ngự cũng có thể tìm đến bọn họ. Chỉ là nhiều thời gian vui vẻ cho họ mà thôi."
Giang Lệ Lệ nhíu chặt lông mày lại, không bao giờ nói chuyện nữa, anh nói rất đúng, Phàm Ngự nhất định có thể tìm được bọn họ, chỉ là thời gian nhiều hơn chút mà thôi.
"Cô gái, sợ sao?" Lạc Trạch dừng lại động tác trong tay nhìn sau lưng đã bôi dược cao, cầm lên khăn giấy lau chùi hai tay của mình.
"Sợ, bởi vì anh căn bản không phải người." Giang Lệ Lệ nặng nề nói.
"Sợ là tốt rồi, về sau ngoan ngoãn, đừng nghĩ không vâng lời tôi, nếu không hậu quả rất thảm" Lạc Trạch nhìn cô, quả nhiên cô gái là không được cưng chiều.
Giang Lệ Lệ khẽ cắn răng. Không nói gì, anh hung ác lệ cô đã thấy được, trước kia chỉ cho là anh là một hoa hoa công tử, Phú Nhị Đại, không nghĩ tới còn có một mặt phúc hắc như vậy, thủ hạ của mình cũng xuống tay.
Lạc Trạch nhìn cô một cái sau đó đi ra ngoài: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cho cô xem đồ tốt, cô sẽ tâm phục khẩu phục." Nói xong cũng đóng cửa rời khỏi phòng.
Giang Lệ Lệ ngủ là phòng ngủ chính của Lạc Trạch, nhưng cô không có tâm tình thưởng thức, thân thể mệt mỏi, rất mệt, đều không nghe lời nói tới. Cô nghĩ kỹ nghỉ ngơi tốt một chút, mặc kệ như thế nào có tinh thần cùng hơi sức mới có thể phản kháng anh, không phải sao?
Tuyến phân cách ——
Sáng sớm, Giang Lệ Lệ mệt mỏi mở mắt, dược cao đó quả nhiên thần hiệu, sau lưng đã đóng vảy. Cô ngồi dậy, nhìn áo đầm màu xanh dương trên đầu giường, cuối cùng vẫn mặc vào, nếu không mình cũng không có y phục mặc rồi.
Cốc cốc —— một tràng tiếng gõ cửa, một vị phu nhân trung niên đi tới, nhìn mình nói: "Tiểu thư, thiếu gia bảo cô xuống lâu dùng cơm" Nói xong cũng đã lui ra ngoài.
Giang Lệ Lệ đi vào phòng tắm, nhìn dụng cụ rửa mặt mới, cô cũng không khách khí sử dụng. Sau đó đem đầu tóc tùy ý xõa ra, cũng không có bất kỳ phấn son, không quyến rũ như lúc trước, nhiều hơi thở thanh thuần.
Giang Lệ Lệ đi xuống cầu thang đã nhìn thấy Lạc Trạch một thân quần áo màu đen thoải mái ngồi ở trên bàn ăn, đang đợi cô sao? Giang Lệ Lệ lập tức bác bỏ, thế nào có hình dạng này, ý tưởng ngu xuẩn đây?
Giang Lệ Lệ đi tới trước bàn ăn nhìn Lạc Trạch không nói gì. Lạc Trạch liếc cô một cái nói: "Ngồi ở đối diện"
Giang Lệ Lệ rất nghe lời ngồi ở đối diện, bây giờ là trên địa bàn của anh, tuyệt đối không thể cứng đối cứng. Không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cô cũng rất đói bụng rồi.
Lạc Trạch liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, trắng thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, giống như trước đây, chỉ là nhiều mùi vị thành thục nữ hơn. a Giang Lệ Lệ biết anh đang nhìn mình, liền tự nhiên ăn bữa sáng, vừa đúng cô rất đói. {Một hồi sẽ phun toàn bộ ra}
Lạc Trạch nhìn cô, nhếch miệng lên, nụ cười ý vị sâu xa, sau đó giống như Linh bên cạnh khiến cho màu sắc. a Một tên đàn ông cầm một mâm, phía trên còn đang đắp nắp. Giang Lệ Lệ cũng không chấp nhận, có tiền như vậy dĩ nhiên ăn nhiều.
"Cho tiểu thư thưởng thức" Khóe môi Lạc Trạch nhếch lên nụ cười hữu ý vô ý, nhìn Giang Lệ Lệ một hồi run rẩy.
Người đàn ông đem cái mâm đặt ở bên người Giang Lệ Lệ, sau đó mở cái nắp. Nháy mắt sau đó.
"Ọe ọe" Giang Lệ Lệ đem thức ăn mới vừa ăn vào đều phun ra, cũng không để ý là ở nơi nào, bởi vì cô không nhịn được.
Mở cái nắp, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là con mắt người, mọi người mở thật to, giống như là nhìn chằm chằm cô. Giang Lệ Lệ vội vàng đẩy ra ngoài, những con mắt kia vãi đầy mặt đất.
"A ọe" Cô không ngừng nôn mửa, biết không thể khạc ra đồ. Lạc Trạch nhìn gương mặt của cô đã xanh mét trắng bệch, nụ cười khóe miệng sâu hơn. {Cảm giác thế nào, Tiểu Trạch trạch so tiểu Ngự Ngự vẫn còn quá!}
"Như thế nào? Thích không? Những thứ này đều là ánh mắt của người đàn ông xem qua thân thể hoàn mỹ của cô, tôi nói rồi trước lúc tôi ngán, cô chỉ có thể là của tôi đấy." Lạc Trạch giống như một Ma vương tuyên bố.
Giang Lệ Lệ run rẩy đôi môi, sau đó liếc mắt những thứ ghê tởm rơi trên mắt đất kia, con mắt đảo một vòng trực tiếp té xỉu ngồi dưới đất. d Một chút sắc mặt cũng không có. Kinh sợ quá độ.
Lạc Trạch chau mày, nhẹ nói: "Kêu bác sỹ tới đây"
Bên trong gian phòng, Giang Lệ Lệ hôn mê, lông mày nhíu chặt, trên trán mồ hôi hột liên tiếp. Trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm: "Không, đừng, chớ nhìn chằm chằm tôi, đừng nhìn tôi, chớ"
Bác sỹ kiểm tra một lần rồi sau đó nói: "Lạc thiếu, tiểu thư hình như là kinh sợ quá độ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ mới có thể đưa đến hôn mê"
Lạc Trạch di chuyển đên bên Giang Lệ Lệ, lúc này mới nhìn sắc mặt cô cực kỳ khó coi, đầu nhỏ, thỉnh thoảng còn khóc khóc, trong miệng nói thầm này nọ. Lạc Trạch đem mặt đều đặt ở bờ môi cô, lúc này mới nghe rõ cô đang nói cái gì?
"Đừng, đừng tới đây, chớ nhìn chằm chằm tôi, đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, chớ" Lạc Trạch ngẩng đầu nhìn cô, sờ cái trán của cô có chút phát sốt, thì ra là thật hù được cô, cái anh muốn chính là hiệu quả như vậy.
"Cô ấy sốt cao?" Lạc Trạch nhướng mày nhìn bác sỹ.
"Đúng vậy, tôi đã vì tiểu thư tiêm thuốc, ngày mai sẽ giảm nhiệt. Tôi đang truyền bình dinh dưỡng, nhưng vẫn phải ăn một chút gì, bằng không bụng không hấp thu tốt." Bác sỹ rất cẩn thận nói.
"Được rồi, đi đi" Lạc Trạch ngồi ở bên giường của cô sau đó cầm điện thoại lên: "Vú Lưu, nấu một bát cháo bưng lên." Sau đó cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Lệ Lệ.
Một hồi Vú Lưu {Chính là phu nhân buổi sáng, là quản gia} liền bưng một bát cháo đi lên.
"Thiếu gia, cháo cậu yêu cầu."
"Ừ, đi xuống đi" Lạc Trạch nhận lấy cháo ấm áp, sau đó vừa thổi thổi một muỗng đặt ở trong miệng của cô, vừa mới bắt đầu là ăn vào, nhưng cũng không đến mấy giây liền ưỡn người nôn mửa. Sauk hi nhìn thấy cái loại ghê tởm đó còn có thể ăn xuống à?
Lạc Trạch nhíu chặt lông mày nhìn cô đem toàn bộ phun ra, đã phun ra rồi, cô vẫn còn buồn nôn. Cuối cùng Lạc Trạch đem cháo bỏ vào trong miệng của mình, nâng đầu của cô lên cuối cùng dùng miệng cho cô ăn, buộc cô ăn vào, nhưng còn giống như là chống cự. Lạc Trạch đưa bàn tay ra vuốt ve sau lưng của cô, dùng miệng che lại miệng của cô thật lâu, phát hiện cô đã nuốt xuống, lúc này mới buông cánh môi cô ra, cứ như vậy Lạc Trạch đem một bát cháo toàn bộ đút vào trong miệng Giang Lệ Lệ.
Dĩ nhiên cô sẽ không biết. Lạc Trạch cũng không thể nói cho cô biết, anh còn chưa chăm sóc một người nào như vậy, hơn nữa còn là cô gái. Lạc Trạch buông cô xuống, sau đó đi vào phòng tắm tắm.
Lúc đi ra sờ sờ cái trán của cô đã không nóng như vậy. Cuối cùng cũng chui vào, ôm thân thể của cô ngủ, anh chưa từng ôm cô gái nào qua đêm, cô là ngoại lệ. Căn biệt thự này chỉ có cô tới. Lạc Trạch vẫ dùng biệt thự dành riêng với cô gái khác, ở trong đó có cô gái của anh, nhưng là đều là cận kỳ. Vẫn có chút mới mẻ mới có thể nghỉ ngơi.
Cả đêm Giang Lệ Lệ ngủ rất không yên ổn, trong miệng tất cả đều là nói mớ, mộng thấy người đàn ông nằm ở trên người mình chết. Chính mình lấy mạng, Lạc Trạch cũng an ủi cô, biết cô mộng thấy cái gì.
"Không cần, không cần qua tôi, không phải là của tôi, không phải là của tôi, tôi không có, tôi không có giết anh, tôi không có giết người." Sau nửa đêm Giang Lệ Lệ lật qua lật lại thân thể. Trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Cả sau lưng đều ướt, Lạc Trạch nhéo lông mày, vẻ mặt nặng nề, mình thật sự quá mức, nói gì cô cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy. Lạc Trạch vịn trán của mình, sau đó kéo thân thể của cô qua, lúc này mới phát hiện ra, cả sau lưng cô đều ấm áp . Y phục dán chặt sau lưng.
Lạc Trạch cau mày, sau đó cởi xuống y phục của cô, nhìn vết sẹo khó coi phía sau lưng cô, Lạc Trạch đi xuống giường, cầm khăn lông lau chùi thân thể của cô, sau đó đổi cho cô một áo ngủ khác.
Lạc Trạch an ủi cô: "Không sao, ngoan, không sao, ngủ đi, ừ." Bàn tay Lạc Trạch vuốt ve đầu Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ Lệ vốn nhíu chặt lông mày, từ từ buông ra, giống như hiệu quả trấn an của Lạc Trạch. Cũng không nói mớ. Lạc Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cô, hôn trên môi của cô, dừng lại giày xéo. Nếu làm hại anh không có giấc ngủ, vậy thì phải cầm chút thù lao.