Nước Pháp, Provence, nơi dừng chân đầu tiên của Giang Lệ Lệ chính là ngắm cánh đồng Lavender, cả một khu đất rộng lớn chỉ trồng Lavender, đẹp như trong mộng. Từng thảm hoa Lavender tím trải rộng, cảm giác đứng giữa biển hoa ấy, nhất định là rất tuyệt vời. Cho nên trạm đầu dừng chân của cô chính là đi ngắm biển hoa Lavender.
Giang Lệ Lệ đứng ở ngoài cửa, nhìn chữ khắc trên tấm bia đá, viết rằng: truyền thuyết về tình yêu giữa kị sỹ và thiếu nữ Provence, giống như hơi nước thấm đẫm trên mỗi phiến Huân Y thảo cô đơn. Từng quyến rũ tình yêu, phiêu diêu trên những lối mòn trong rừng, làm đẹp Kim Yêu dưới ánh mặt trời, thật là một thời khắc chân thật động lòng người.
Đúng vậy nha, nếu như ở nơi này có thể gặp được một Kị sỹ đen, nhất định sẽ lau ra tia lửa đó (tiếng sét ái tình chăng). Nghĩ tới đây, cô liền buông lỏng tâm tình. a Vì muốn gửi cho Tuyết Thần mấy tấm hình nên hôm nay cô mặc một chiếc váy cùng màu với màu Huân Y thảo (Lavender). Cô chậm rãi, từ từ đi xuyên qua biển hoa.
Cô hiện tại, giống như là tiên nữ vậy, vô ưu vô lo, chạy trong biển hoa, khiến không ít người phải ngắm nhìn. Cô bỏ qua tất cả, giống như không thấy ai cả, giữa biển hoa vẫn chính là mình. 3a Giang Lệ Lệ chọn mấy chỗ khá đẹp, chụp vài tấm hình, nhìn qua tương đối hài lòng, liền khẽ cười một tiếng. Cô hoàn toàn không hay biết, có một đôi ưng mâu đang nhìn chằm chằm vào mình. 5 Trong biển hoa, thật ra cũng không thiếu các cô gái phương Đông khác, nhưng Giang Lệ Lệ lại là người có khí chất phương Đông nhất, một khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp tựa mỹ nữ xa xưa, nhất cử nhất động đều vô cùng hấp dẫn người khác.
Giang Lệ Lệ đi một lúc liền thấy mệt, đến bên ghế đá ngồi xuống nghỉ, lại đem mấy tấm hình ra xem. Một lát sau mới đem bỏ lại vào trong túi, cô dựa đầu vào cây đại thụ phía sau, nhắm mắt lại, hít thở không khí thoang thoảng mùi hoa Lavender. b Thật dễ chịu.
Giang Lệ lệ nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Provence ở miền Nam nước Pháp, là vùng đất dọc theo Địa Trung Hải, một nơi có bề dày lịch sử, từ xưa tới nay luôn tràn ngập ánh mặt trời ấm áp cùng bầu trời xanh thẳm đã làm say lòng biết bao người. c Hoa Lavender, được người người yêu thích. Bởi nơi này thuộc bờ bắc Địa Trung Hải nên mang hình thái khí hậu Địa Trung Hải, ấm áp lại khô ráo.
Huân Y thảo chính là loài hoa nổi tiếng ở Provence, từ đó luyện ra dầu vừng, chế tinh dầu thơm, nước hoa, trà hoa cỏ, đều là những sản phẩm nổi tiếng. Hàng năm vào tháng 7, tháng 8, cách một cánh đồng trồng đầy hoa, nhìn bầu trời biến ảo. 7 Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những đám mây, từ từ dâng lên, mặt trời lớn ở phía sau cánh đồng hoa, phát ra vô vàn những tia sáng chói lọi, tươi đẹp, màu tím của hoa trong phút chốc như tăng thêm mấy chục lần, mộng ảo cũng sinh động thêm mấy chục lần.
Ra khỏi cánh đồng Lavender, sắc trời cũng đã dần tối. e Một chiếc xe xa hoa đang dừng trước cửa ra vào, Giang Lệ Lệ cũng không chú ý tới, chỉ liếc nhìn qua rồi nhìn xung quanh, không thấy chiếc taxi nào. Sau đó, cô liền gọi điện thoại, dùng tiếng Pháp lưu loát nói: “Xin chào, khách sạn “Mộng ảo mùa hè” phải không? Tôi là khách phòng 1, phiền nhà bếp chuẩn bị một phần ăn A đưa tới phòng giúp tôi.”, nói xong liền cúp đi thoại, đi vài bước ở ven đường.
Bên trong chiếc xe xa hoa kia là một người đàn ông Pháp. Màn đêm buông xuống, bầu trời đã chuyển dần sang tối đen, che đi toàn bộ ánh sáng ban ngày. Người đàn ông gương mặt đẹp như điêu khắc, nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ là trong đáy mắt, dường như có những gợn sóng nhỏ.
Giang Lệ Lệ cầm điện thoại di động đi lại ở ven đường, sau đó dừng lại, nhìn vào điện thoại, cười khẽ. Đây là kiệt tác ngày hôm nay của cô, mắt ngọc mày ngài, thanh linh dục tú, cô đứng một mình, bóng dáng mảnh mai khác hẳn với mọi người, chỉ chăm chú nhìn trời, ánh mắt rất nhạt, xung quanh lại như vương vấn một cỗ tĩnh mịch mà trang nhã, giống như một nàng tiên, lạc giữa thế giới huyên náo này, xa xa nhìn lại, đẹp tới xuất thần.
Bởi cô đứng quay lưng về phía xe, người đàn ông chỉ nhìn thấy gò má cô. Một nửa gương mặt, sáng trong như ngọc, nhàn nhạt sắc hồng sáng bóng lên, đứng dưới sắc trời ảm đạm tối dần thật là xuất chúng, lại có cảm giác mộng ảo không có thật.
Giang Lệ Lệ quay đầu lại, thấy chiếc xe đang chậm rãi đi tới, trong lòng chợt dâng lên một loại dự cảm xấu. f Nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại nhưng vẫn không trông thấy rõ người ngồi trong xe. Giang Lệ Lệ chỉ đứng yên tại chỗ, nếu chiếc xe chạy vượt qua, chứng tỏ cô đoán sai rồi. Còn nếu như dừng lại trước mặt cô.........
Quả nhiên, chiếc xe xa hoa đã dừng lại ngay trước mặt cô. Giang Lệ Lệ nhìn chằm chằm vào cửa kính xe đang khép chặt, muốn nhìn ra chút gì bên trong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Thật bực bội, ngày đầu tiên đã gặp phiền toái rồi. 0 Cô nghĩ vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại khiến cho người đàn ông trong xe chú ý tới. ee Cô gái này, quả nhiên không giống những người khác. Trên gương mặt trắng trẻo của người đàn ông, lông mày hơi nhếch lên, quay cửa xe xuống.
Trong nháy mắt khi cửa kính xe quay xuống, hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú. Giang Lệ Lệ nhìn người đàn ông, gương mặt trắng trẻo nhưng lộ rõ đường nét góc cạnh, cảm giác thật lãnh tuấn (lãnh khốc + tuấn tú), đôi tròng mắt đen thâm thúy như hút hồn người khác, đôi lông mày rậm, sống mũi cao, thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, tựa như Trương Dương, vừa ưu nhã, lại thanh cao. (Trương Dương là một vị tướng đời Đông Hán, tham gia cuộc chiến giữa các nước chư hầu trước khi hình thành cục diện Tam quốc. Các bạn muốn ngắm dung nhan cụ, vui lòng gg nha)
Đôi lông mày lưỡi mác đen bóng, tròng mắt đen sắc bén, bạc môi mỏng, đường nét gương mặt sắc sảo, cơ thể cao lớn nhưng không có cảm giác thô bạo, yên tĩnh, lạnh lùng nhưng chứa đựng cảm giác bức người, một mình đơn độc nhưng tỏa ra khí thế ngạo mạn, vô cùng cường thế. 7 ( Làm cái đoạn miêu tả này mà muốn điên cái đầu. Mình văn ngắn, chỉ biết túm lại bằng từ “Giai đẹp”)
Anh ta khoảng chừng 27, tuổi, mái tóc cắt ngắn, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, tay áo cuốn lên cao, lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh. Đôi mắt sâu, có hồn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hấp dẫn. a Tất cả tựu chung lại một chỗ, anh ta quả thật đẹp như một tác phẩm tinh tế của Thượng đế vậy.
Người đàn ông Pháp này thật có thể coi là cực phẩm của cực phẩm. Giang Lệ Lệ không muốn chọc giận người trên xe, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, sau cũng không nhìn anh ta lần nữa, định đi lướt qua chiếc xe, sang phía đối diện, gọi xe taxi.
Người đàn ông nhìn Giang Lệ Lệ rời đi, hai hàng lông mày rậm cũng khẽ nhếch lên, cong cong như mang theo ý cười như trăng lưỡi liềm giữa bầu trời đêm vậy. Đôi môi màu hồng đào càng nổi bật trên làn da trắng, ngũ quan tuấn mĩ, khuôn mặt hoàn hảo khiến anh ta đẹp đến không cưỡng lại được.
Cô gái này thật thú vị, trực tiếp coi thường mình, điều này làm anh ta thấy vô cùng hứng thú. Nhìn theo bóng dáng đang xa dần, khóe môi lại khẽ nâng lên.
"Lái xe, “Mộng ảo mùa hè."
Chiếc xe màu trắng nghênh ngang rời đi, mang theo một mảnh khói bụi. cd Sau một lúc lâu, Giang Lệ Lệ cũng về tới khách sạn, đi tới cửa thang máy, bấm số, nhìn thang máy đang đi từ tầng 99 xuống.
Giang Lệ lệ nghiêng đầu, nhìn xuống mũi chân. ae Khóe miệng nhàn nhạt cười, hôm nay coi như là vui vẻ. 60 Nước Pháp này, cô có thể tính tới việc ở lại định cư rồi. Không nghĩ tới khi thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng qua kinh hãi rồi rất nhanh biến mất.
Jean Reynold (Jean¬Reno), là tên người đàn ông này, có thể coi là Chúa tể vùng Provence này, cùng một loại người với Phàm Ngự, Lạc Trạch.
Jean¬Reno nhìn cô gái đang nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn mũi chân mình, khóe môi nhếch lên, cười yếu ớt. Cô giống như là một vầng trăng non vậy.
Nghe thấy tiếng cười, Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn lên, chạm ngay vào ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông, lúc này mới nhớ ra mình vừa mới thấy anh ta. Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên bởi đây là một khách sạn nổi tiếng. Giang Lệ Lệ bước vào, tao nhã xoay người lại chuẩn bị ấn nút, chợt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, ý muốn hỏi: “Tiên sinh, anh không ra ngoài sao?”
"Phiền cô, tầng 99." Jean¬Reno nhìn Giang Lệ lệ nói, rồi ấn nút tầng 99, làm xong cũng lui về sau một bước, đứng cùng người đàn ông kỳ lạ kia.
Giang Lệ lệ không biết nói thế nào, chỉ cảm thấy như có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chăm chú. Cảm giác này khiến cô thấy cực kì khó chịu. 50 Cô khẽ cau mày mà không biết hết thảy hành động của mình đều rơi vào trong mắt người đàn ông kia. Môi mỏng khẽ giơ lên.
Người đàn ông bên cạnh liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó cung kính dùng tiếng Pháp nói: “JeanReno tiên sinh, chúng ta không phải muốn…..”, còn chưa kịp nói hết đã nhận ngay một ánh mắt sắc lạnh, có muốn nói tiếp cũng đành nén trở lại.
Đột nhiên chuông điện thoại của Giang Lệ lệ vang lên. 27 Cô vừa nhìn, liền nhếch miệng, quên luôn bên cạnh đang có người, thanh âm vui vẻ: “Alô, Tuyết Thần”
"Lệ Lệ, thế nào? Nước Pháp chơi rất vui sao?”
"Ừ, rất tốt, chỉ là bảy ngày điên cuồng của mình mới qua có một ngày thôi, cũng đã thấy mệt rồi. Sao cậu không nói Phàm Ngự đưa cậu đi du lịch chứ, vị kia nhà cậu thì khỏi nói nha. Cậu có muốn một ngôi nhà trên không, đoán chắc anh ta cũng làm được cho cậu nữa, phải không?” Giang Lệ Lệ kể khổ với Tuyết Thần, biết rõ là cô ấy đang mang thai cần phải ở nhà dưỡng thai.
Người đàn ông nghe Giang Lệ Lệ nhắc tới Phàm Ngự và tình hình của anh ta, đôi mắt nhanh chóng liếc về phía cô.
"Lệ Lệ, cái đó…Chính là…” An Tuyết Thần bên kia điện thoại đang ấp úng.
Giang Lệ lệ vừa nghe vậy sắc mặt mờ đi, trầm mặc hồi lâu mới khẽ mở miệng :"Là Lạc Trạch sao? Anh ta gây khó dễ với Phàm Ngự sao?”
Người đàn ông khẽ cau mày, nhìn Giang Lệ Lệ, ánh mắt ảm đạm đi ít nhiều, nghĩ thầm “Chẳng lẽ…”
Ở Trung Quốc, có mấy tập đoàn tên là Phàm thị và Lạc thị? Anh ta là JeanReno, dù thương giới hay chính trị, đều là người có địa vị trọng yếu, làm sao lại không biết Phàm Ngự và Lạc Trạch đây. 4 Anh ta đối với cô gái phương Đông này lại càng thêm hứng thú.
"Tuyết Thần, mặc kệ dùng cách gì, nhất định Phàm Ngự phải dùng hết khả năng của anh ta che dấu mọi tin tức về mình. 27 Ngàn vạn lần đừng để Lạc Trạch có thể tìm được mình. Tuyết Thần.” Giang Lệ Lệ gấp gáp nói.
"Được, mình biết rồi."
"Ừ, vậy thì tốt, chúng ta trò chuyện thế này, an toàn sao?" Giang Lệ lệ lại hỏi.
Không đợi đối phương đáp lời, Giang Lệ lệ lại nói: "Quên đi, ta tin tưởng Phàm Ngự. Nếu để Lạc Trạch phá được thật, cậu xem mình trở về thế nào đây?Lưới bảo vệ của Phàm Ngự cũng không có yếu như vậy đi.”
"Được rồi, mình cúp máy đây."
Giang Lệ lệ tắt điện thoại, dựa cả thân mình vào thang máy, tâm tình có chút buồn bã. a Lạc Trạch, em đã đi rồi đừng tìm em nữa. 9Thời gian năm năm trôi qua cũng không khiến anh thay đổi, em đành tự mình thay đổi vậy.
Giang Lệ lệ vô lực nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người. 25 Nghe tiếng hít thở, mở mắt ra, lúc này cô mới nhớ tới còn có hai người đứng bên cạnh. 4d Cô đứng thẳng lại, đem tóc xòa xuống trước mặt, vén gọn lại về sau tai.
Lúc này thang máy cũng mở ra, Giang Lệ lệ sải bước rời đi, cũng không quay đầu lại. Jean¬Reno cũng từ thang máy chậm rãi bước ra, nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ dừng trước phòng 1. b3 Khóe miệng anh ta từ từ giơ lên, hướng phía cô đi tới, là phòng 1?
Giang Lệ lệ ngã xuống giường lớn, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm sau đó mới đứng dậy bước vào phòng tắm, lúc ra trời cũng đã tối hẳn rồi. Bữa ăn đã được người ta đưa lên. 6 Cô mở cửa sổ sát đất ra, dọn bữa ăn lên trên bàn ngoài sân thượng, bữa tối dưới ánh nến, một mình ngồi thưởng thức.
Giang Lệ lệ mặc đồ ngủ màu hồng, mái tóc đã ướt mất một nửa tùy ý vương trên vai. fc Cô tự rót cho mình một ly rượu, đặt ở bên môi nhấp một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn ra cảnh sắc xa xa. Lạc Trạch, hôm nay là lần cuối cùng em nhớ tới anh. 46 Nếu như anh biết em vì cái gì mà bỏ đi, liệu anh có buông tay không?
Cô nghĩ mãi cho tới khi những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rơi cả vào ly rượu đỏ, làm nổi lên một chút bọt sóng nhỏ. Cô mải mê suy nghĩ không hề nghĩ tới cách mình không xa, ở bên ngoài ban công, một người đàn ông đang dựa vào cạnh cửa sổ nhìn cô chăm chú, thu hết vào tầm mắt dáng vẻ xinh đẹp của cô, cả vẻ mặt nhàn nhạt bi thương và những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt cô.
"LaProvence." Giang Lệ lệ âm thanh khàn khàn nói, ngay sau đó đem ly rượu đỏ chứa cả vị ngọt ngào lẫn khổ sở uống cạn. Sau đó, cô đứng dậy, đi vài bước, đôi tay nhỏ ôm lấy ngực mình. Mái tóc dài đã khô bay trong không trung, như đang nhẹ nhàng bay múa. 0 Thật là một bức tranh đẹp, làm xao động lòng người.
Jean¬Reno cũng đi lên trước, cùng đứng với cô. Giang Lệ Lệ nghe tiếng động, xoay người lại nhìn người đàn ông kia. a Hình như anh ta cũng vừa tắm, còn đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen.
Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông, khẽ cau mày lại, nghĩ thầm ở trong lòng “Thật ngạc nhiên, cái này gọi là duyên phận sao? Chắc không phải vì mình vừa nói muốn kỵ sĩ chứ, hiện tại cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tới nữa.”
Giang Lệ lệ đang tập trung suy nghĩ, lại nghe thanh âm trầm thấp, khàn khàn truyền tới, tiếng nói hơi trầm xuống: “Jean Reynold (JeanReno)”
Phòng anh ta cũng không bật đèn nên Giang Lệ Lệ nhìn không rõ vẻ mặt anh ta lúc này. Đây là, anh ta muốn nói cho cô biết tên anh ta sao? Nhưng cô cũng đâu có muốn biết đâu.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú lắm.” Nói xong cô liền xoay người muốn đi về phòng mình.
Giọng nói đầy ma lực của người đàn ông lại vang lên :“Cô gái, hãy nhớ kĩ.”
Giang Lệ lệ dừng một chút, sau đó đi vào phòng, cũng đóng cửa sổ lại, còn kéo rèm che kín. 7 Vừa làm cô vừa nghĩ: “Đúng là người tự đại mà. Lần sau còn nói chuyện kiểu đó, xem mình đá chết hắn. Tự đại cuồng, có tiền, bộ dạng đẹp trai thì hay sao, bà đây chính là nhìn không vừa mắt các người. bĐi chết cả đi.”
Cả ngày đi lại mệt mỏi, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ở căn phòng bên cạnh, người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào màn hình, cô gái nhỏ nhắn đang nằm co ro trên chiếc giường màu đỏ rộng lớn, mái tóc dài xõa ra. (Khách sạn này là của anh ấy mà.)
Người đàn ông nhìn người đã ngủ say trên màn hình, nhấc điện thoại lên :“Điều tra khách phòng 1, tên gọi, đã gặp phải chuyện gì ở Trung Quốc, tại sao lại tới Pháp?”
Đôi con ngươi sắc bén như chim ưng tiếp tục nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say như đứa trẻ, khóe miệng giơ lên: “Cô gái phương Đông, em đã khiến tôi phải chú ý tới em rồi. 8 Nếu đã vậy, em có muốn chạy cũng không thoát.” Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu đang cầm trong tay, khóe miệng vẫn vương lại nụ cười.
Năm phút sau, điện thoại đổ chuông. Người đàn ông đặt điện thoại bên tai, sắc mặt dần biến đổi, đường cong bên khóe miệng giơ lên càng lớn. 5 Đôi mắt hẹp dài híp lại, tản ra ý nguy hiểm, lạnh lẽo, giống như muốn tổn thương tới Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ lệ đang ngủ bỗng cảm thấy có gì đó khiến người ta hít thở không thông. Cô rời giường, quét mắt nhìn mọi chỗ trong phòng, lông mày cũng nhíu lại, nhưng không phát hiện ra điều gì lạ cả. 4 Cô đưa ngón tay ấn vào huyệt Thái dương, day nhẹ.
Người đàn ông nhìn rõ mọi động tác của Giang Lệ Lệ, càng cảm thấy tò mò về cô. Được hắn để mắt tới, lại coi như không ư? Cô cũng không phải ngoại lệ gì đâu. 3 (ý là anh ấy “sức hấp dẫn không thể chối từ” sao, đúng là tự đại mà)
Ngày hôm sau, Giang Lệ Lệ mặc một cái quần short ngắn, khoe ra đôi chân dài trắng nõn, áo cúp ngực ôm sát, cô đội trên đầu một chiếc mũ cói rộng vành muốn tránh bớt ánh nắng mặt trời. Đứng bên ngoài cửa khách sạn, trong tay cầm máy tính bảng, cô đang nhìn các tuyến đường, tính xem sẽ đi đâu kế tiếp đây, lại vừa đúng lúc gặp Jean Reynold từ trong khách sạn đi ra. Nhìn Giang Lệ Lệ gợi cảm lúc này với tối hôm qua, quần ngủ rộng rãi màu hồng, thật khiến người ta thấy lạ lẫm. f Một cô gái như vậy, thật đúng là …
Giang Lệ lệ quay đầu đã nhìn thấy anh ta, cô chỉ liếc qua một cái rồi lại cúi xuống nhìn máy tính trong tay. Người đàn ông cũng không vì cô không để ý tới mà tức giận, cảm giác *** lại càng mãnh liệt, trong đầu chỉ có ý nghĩ làm thế nào để có được cô. 3 Anh ta cũng chưa từng thua bao giờ. Dù có phải dùng biện pháp mạnh, anh ta cũng muốn chinh phục được cô.
Giang Lệ lệ cảm giác được ánh mắt nóng rực bên cạnh, xoay người nhìn anh ta, nói: “Tiên sinh, anh không phải là có bệnh chứ?”
Người đàn ông nghe vậy, hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, lại càng không nghĩ cô lại nói rra những lời này. Khuôn mặt anh ta hơi khó coi một chút, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
Giang Lệ lệ lắc đầu một cái, quần áo đẹp cũng không che dấu được dáng vẻ a. (ý chị kêu anh có mặc quần áo đẹp cũng không giấu đc rằng anh có “bệnh”). d Cô đi lui lên phía trên đón xe của khách sạn, sau đó ngồi vào xe, muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của người đàn ông kia, trong lòng lại thấy nao nao. Thật là dọa người mà.
Hoàng đế. Lạc Trạch ngồi trên ghế salon, vẻ mặt mệt mỏi, có chút suy sút. Cô đi, anh mới trở nên cảm thấy có chút không quen. Thì ra khoảng thời gian năm năm, cô đã sớm dung nhập (dung hòa + hòa nhập) vào cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian cô
bỏ đi, tại sao anh lại cảm thấy thật trống vắng. Không có cô đợi mình ở nhà như trước, cũng không có bóng dáng xinh đẹp của cô ở công ty. Ngự vậy mà bảo vệ cô kĩ như vậy. c tháng, khoảng tháng anh không thể điều tra được tin tức gì. Nghĩ vậy anh tự mình chuốc say mình.
Phàm Ngự đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, anh hơi chau mày, đi tới ngồi cạnh Lạc Trạch. Dừng mắt nhìn anh một hồi lâu, sau đó mở miệng: "Trạch, cậu yêu cô ấy sao?"
Lạc Trạch nhấc đôi mắt đen, không còn khí phách ngút trời như trước: "Yêu cô ấy sao? Không biết, chẳng qua là mình cảm thấy trong lòng giống như mất đi thứ gì đó, rất trống vắng. Lấp thế nào cũng không đủ. ac Đây gọi là yêu sao?" Thanh âm anh trầm khàn, như đang hỏi Phàm Ngự cũng như đang tự vấn chính bản thân mình vậy. Là yêu sao? Nếu như là yêu, vậy thì bắt đầu từ khi nào?
"Mình chỉ hỏi cậu, cậu có yêu cô ấy hay không?" Phàm Ngự lặp lại câu hỏi một lần nữa, bởi vì anh nhận được một tin: Dường như gần đây Renault đang điều tra về Lệ Lệ, hơn nữa còn rất có hứng với cô ấy, mặc dù anh đã phái người bảo vệ cô ấy, nhưng mà thủ đoạn của Renault thì anh biết rất rõ. Lý do mà hắn ta trì trệ tới giờ là gì? Đó là nghĩ cách để trở thành bạn với Lệ Lệ? Âm mưu của hắn đã thành công một nửa vì họ giờ đã là bạn của nhau rồi.
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Mình... cũng yêu cô ấy, là yêu."
Phàm Ngự dựa vào ghế salon nhìn Lạc Trạch: "Pháp, Provence." (Ôi, Provence thân yêu, mình cũng muốn đến đấy bĩu môi)
Ánh mắt Lạc Trạch sáng lên, sau đó nhìn sang Phàm Ngự, cuối cùng chạy như bay ra ngoài. Phàm Ngự nhìn theo bóng lưng Lạc Trạch, gọi một cú điện thoại: "Mị Ảnh, Khôi Ảnh, các cậu đi theo Trạch tới Pháp, âm thầm bảo vệ cậu ấy, biết chưa?!"
Phàm Ngự thở dài một cái, anh em của mình...., chỉ mong là mình đúng.
-----------------
Provence, Pháp. Giang Lệ Lệ bước xuống xe. Xe Renault cũng đi tới, người đàn ông bước xuống, sau đó giúp Giang Lệ Lệ vén loạn tóc đang buông xuống của cô, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng.
Giang Lệ Lệ xấu hổ một mặt. Nhìn chỗ nào cũng thấy đó là một đôi tình nhân, lại còn dáng vẻ thẹn thùng của cô nữa chứ. Cô lui về sau mấy bước, sau đó nhìn. Renault.
"Hôm nay cám ơn anh. Tôi vào đây." Cô nói cảm ơn sau đó đi vào quán bar. Renault nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, vẻ quyến rũ của mình lại vô hiệu trước cô gái này. Cô gái như vậy, làm sao Renault bỏ qua được đây?! Sau đó anh ta khom người rồi chui vào trong xe.
Cảnh tượng rõ mồn một trước mắt Lạc Trạch đang ở đằng xa kia, hai tay anh nắm chặt thành quyền, nổi giận ngay lập tức, mạch máu như muốn nổ tung. Người đàn ông kia, Giang Lệ Lệ vậy mà quen biết người đàn ông kia, hơn nữa quan hệ lại dường như rất thân thiết. Một mùi ghen tuông nồng nặc tràn khắp ngực.
Hôm nay cô chuẩn bị đi đến một điểm tham quan, nhưng ngặt nỗi là hai người gặp nhau. Biết rõ khách sạn này là của anh ta. Giang Lệ Lệ nhỏ bé muốn kết bạn với người đàn ông như vậy chẳng có gì xấu, dù sao cô cũng không quen ai ở đây, cảm giác kết bạn với anhta cũng không tệ.
Cô suy nghĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó mở cửa bước vào, định đóng lại, đột nhiên một lực mạnh kìm cánh cửa lại. Cô ngước đầu nhìn lên, nháy mắt hô hấp như dừng lại. Cô nhìn cái tên Lạc Trạch đột nhiên xuất hiện kia. d Ba tháng không gặp, khí chất của anh vẫn không giảm chút nào, mà ngược lại càng tăng thêm. Nhưng tại sao trên mặt anh lại hiện lên hai chữ "tức giận" rõ mồn một thế kia?
Lạc Trạch nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, sắc mặt thay đổi thất thường. e Anh cười mỉa, sau đó đẩy cô vào trong phòng. Cô vẫn còn đang chẳng hiểu chuyện gì, mấy giây sau mới ngây ngốc đóng cửa lại.
Lạc Trạch nhìn bóng lưng cứng rắn của Giang Lệ Lệ, thanh âm lâu ngày không gặp truyền vào tai cô: "Sao?! Muốn anh buông tha?! Nhưng anh lại rất nhớ em, nhớ dáng vẻ quyến rũ khi em nằm dưới người anh."
Cô không biết tại sao anh lại nói như vậy, xoay người nhìn vẻ mặt đang nghiền ngẫm của anh, thanh âm có chút gợn sóng nói: "Anh... a sao anh biết chỗ này?"
Lạc Trạch đứng dậy, từ từ tiến gần đến chỗ Giang Lệ Lệ. Cô từng bước tưng bước lui về phía sau. Biết không còn đường để lui, thân thể dán chặt lên cửa, cảnh giác nhìn anh.
Anh bắt nạt cô, đương nhiên là không bỏ qua ánh mắt căng thẳng, sợ hãi của cô; nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, sau đó thoải mái ngắm nhìn. Renault vừa rồi còn chạm vào tóc cô, vô cùng dịu dàng. Nhưng thân thể cô lại căng cứng, hô hấp dồn dập.
"Đi quyến rũ đàn ông khác nhanh như vậy? Hửm?" Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt mình hằng mong nhớ ba tháng qua, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng động lòng người. f Tựa như đóa sen mới nở. Giây phút này, anh thật sự nhớ thương cô, rất rất nhớ, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, anh lại giống như bình dấm chua sắp nổ. Suy nghĩ một hồi, đôi mắt anh khẽ nheo lại, nâng cằm cô lên chút nữa, sau đó gương mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cô, môi mỏng dán chặt vào đôi môi anh đào, hương mình vị hằng mong nhớ vẫn rất ngon.
Cô căng thẳng đến mức không dám hô hấp, mùi hương chết người này tràn vào hơi thở mình, cảm giác rất quen thuộc. Trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. ce Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng cô biết đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt nóng bỏng đó khiến cô người cô như lửa đốt.
Anh dịu dàng miết đôi môi cô, cứ như vậy đem cô nuốt vào bụng thì thật là tốt, "Em biết không?! Nó vì em mà cấm dục tháng." Quả nhiên cô trợn trắng mắt. Anh vừa nói cái gì? Cấm dục, tháng? Sao có thể?!
Ánh mắt đầy hoài nghi nhìn anh, vốn dĩ không tin vào điều anh nói là thật. Anh nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy như vậy. Cô ấy không tin cũng phải, dù sao mình đúng là đã từng rất ong bướm.
Mình cũng đã từng thử những cô khác, nhưng vẫn không . Căn bản cũng không mạnh , thật sự đã cúi đầu trước cô gái này, vì vậy nên mới không phải cô thì không thể. ( Vậy là anh yêu chị hay yêu với chị hử : [[[[ )
Cô chợt đẩy anh ra, sau đó khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Đã lâu không gặp, anh tới có chuyện gì không?"
Đôi mắt anh đang lại càng nheo chặt hơn, anh nhìn cô, đôi mắt kia nóng đến mức có thể đốt cháy cô.
"Cùng anh trở về, anh sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra." Anh cảnh cáo.
Giang Lệ Lệ nhìn anh, nói một cách bình tĩnh: "Không thể nào, nếu tôi đã rời đi thì sẽ không trở về bên anh. Lạc Trạch, năm, bên cạnh anh năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?! Anh muốn tôi làm tình nhân của anh cả đời sao?! Tôi muốn sống cuộc sống của mình!!!"
Anh tiến sát vào cô, bàn tay ôm chặt vòng eo của cô, "Em là của anh, em là của anh, biết không?! Em chỉ có thể là của anh!!!" Anh bá đạo tuyên bố, khiến cho cô lạnh run, sau đó anh nhắm chính xác vào đôi môi đào ửng đỏ kia, mạnh mẽ hút lấy cho kỳ hết.
"Ưm... ưm..." Cô đẩy anh ra, thanh âm ưm... ưm phát ra. Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Lạc Trạch nhìn đôi mày cô đang nhíu chặt, bàn tay anh du tẩu trên người cô, soạt----, Đồ trên người cô trong nháy mắt rơi rải rác. a Anh nhìn lên phía trên, sau đó buông cô ra, rồi nhìn chằm chằm vào vật màu đen trông giống như viên trân châu, khóe miệng hơi cong lên; đứng lên cái bàn nhỏ, phóng lên lấy nó xuống. ef Cô nhìn anh, hơi sững sờ. Anh chau mày, xoay người nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng, "Em không biết?"
Cô lắc đầu môt cái, sau đó đi tới chỗ anh, dùng sức bóp nát. Anh mở miệng lần nữa hỏi: "Em và Renault có quan hệ gì?"
Cô có chút giật mình. Làm sao anh ấy biết được? Chẳng lẽ người này có quan hệ gì với người đàn ông kia sao? Anh nhìn dáng vẻ của cô, sau đó ngồi lên giường, đảo mắt một vòng: "Em biết tại sao anh đến đây không? Là vì nhận được thông tin hắn ta đang tiếp cận em, Ngự mới cho anh biết. Tránh xa hắn một chút, hắn ta không phải là người có khả năng kiểm soát."
Giang Lệ Lệ dường như hiểu được vấn đề, chỉ nhìn anh, cũng không biết nói gì. Cô biết người đàn ông kia chắc chắn rất đặc biệt. Nếu cả Phàm Ngự và Lạc Trạch đều biết vậy chứng tỏ bọn họ là một dạng, sau này mình ít chọc vào thì tốt hơn.
"Anh đi đi, tôi sẽ cẩn thận, sau này sẽ không tiếp xúc với hắn ta."
Anh nhìn cô, sau đó nhìn trang phục xộc xệch trên người cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đi?! Em cho rằng anh sẽ đi sao?! Nói cho em biết, cho dù có đi anh cũng mang em theo." Vừa nói vừa duỗi tay kéo cô vào lòng mình, sau đó anh xoay người đè cô trên giường. Cô hoảng sợ nhìn anh: "Anh... anh buông tôi ra, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh không thể đối xử với tôi như vậy!!!"
Anh cười gian tà: "Anh nói có là có, rời xa anh lâu như vậy, có phải là nên trở về bên anh rồi không, bây giờ anh chỉ muốn tận hưởng em thật tốt."
Vừa nói anh vừa vung tay lên, y phục nháy mắt rơi tán loạn, ngay cả đồ lót cũng không còn trên người cô. Anh nhìn cơ thể hoàn mỹ của cô, vô cùng quen thuộc. Đôi mắt anh tối sầm lại, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng thì cảm giác được hạ thân đã được lấp đầy."
"Ân."
"A" Cả hai đều phát ra tiếng.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, càng thêm hưng phấn: "Bảo bối, anh muốn em chết đi được." Vừa nói vừa bắt đầu động tác nguyên thủy nhất. Mãi cho đến khi trời sáng.
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chapter 137
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nước Pháp, Provence, nơi dừng chân đầu tiên của Giang Lệ Lệ chính là ngắm cánh đồng Lavender, cả một khu đất rộng lớn chỉ trồng Lavender, đẹp như trong mộng. Từng thảm hoa Lavender tím trải rộng, cảm giác đứng giữa biển hoa ấy, nhất định là rất tuyệt vời. Cho nên trạm đầu dừng chân của cô chính là đi ngắm biển hoa Lavender.
Giang Lệ Lệ đứng ở ngoài cửa, nhìn chữ khắc trên tấm bia đá, viết rằng: truyền thuyết về tình yêu giữa kị sỹ và thiếu nữ Provence, giống như hơi nước thấm đẫm trên mỗi phiến Huân Y thảo cô đơn. Từng quyến rũ tình yêu, phiêu diêu trên những lối mòn trong rừng, làm đẹp Kim Yêu dưới ánh mặt trời, thật là một thời khắc chân thật động lòng người.
Đúng vậy nha, nếu như ở nơi này có thể gặp được một Kị sỹ đen, nhất định sẽ lau ra tia lửa đó (tiếng sét ái tình chăng). Nghĩ tới đây, cô liền buông lỏng tâm tình. a Vì muốn gửi cho Tuyết Thần mấy tấm hình nên hôm nay cô mặc một chiếc váy cùng màu với màu Huân Y thảo (Lavender). Cô chậm rãi, từ từ đi xuyên qua biển hoa.
Cô hiện tại, giống như là tiên nữ vậy, vô ưu vô lo, chạy trong biển hoa, khiến không ít người phải ngắm nhìn. Cô bỏ qua tất cả, giống như không thấy ai cả, giữa biển hoa vẫn chính là mình. 3a Giang Lệ Lệ chọn mấy chỗ khá đẹp, chụp vài tấm hình, nhìn qua tương đối hài lòng, liền khẽ cười một tiếng. Cô hoàn toàn không hay biết, có một đôi ưng mâu đang nhìn chằm chằm vào mình. 5 Trong biển hoa, thật ra cũng không thiếu các cô gái phương Đông khác, nhưng Giang Lệ Lệ lại là người có khí chất phương Đông nhất, một khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp tựa mỹ nữ xa xưa, nhất cử nhất động đều vô cùng hấp dẫn người khác.
Giang Lệ Lệ đi một lúc liền thấy mệt, đến bên ghế đá ngồi xuống nghỉ, lại đem mấy tấm hình ra xem. Một lát sau mới đem bỏ lại vào trong túi, cô dựa đầu vào cây đại thụ phía sau, nhắm mắt lại, hít thở không khí thoang thoảng mùi hoa Lavender. b Thật dễ chịu.
Giang Lệ lệ nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Provence ở miền Nam nước Pháp, là vùng đất dọc theo Địa Trung Hải, một nơi có bề dày lịch sử, từ xưa tới nay luôn tràn ngập ánh mặt trời ấm áp cùng bầu trời xanh thẳm đã làm say lòng biết bao người. c Hoa Lavender, được người người yêu thích. Bởi nơi này thuộc bờ bắc Địa Trung Hải nên mang hình thái khí hậu Địa Trung Hải, ấm áp lại khô ráo.
Huân Y thảo chính là loài hoa nổi tiếng ở Provence, từ đó luyện ra dầu vừng, chế tinh dầu thơm, nước hoa, trà hoa cỏ, đều là những sản phẩm nổi tiếng. Hàng năm vào tháng 7, tháng 8, cách một cánh đồng trồng đầy hoa, nhìn bầu trời biến ảo. 7 Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những đám mây, từ từ dâng lên, mặt trời lớn ở phía sau cánh đồng hoa, phát ra vô vàn những tia sáng chói lọi, tươi đẹp, màu tím của hoa trong phút chốc như tăng thêm mấy chục lần, mộng ảo cũng sinh động thêm mấy chục lần.
Ra khỏi cánh đồng Lavender, sắc trời cũng đã dần tối. e Một chiếc xe xa hoa đang dừng trước cửa ra vào, Giang Lệ Lệ cũng không chú ý tới, chỉ liếc nhìn qua rồi nhìn xung quanh, không thấy chiếc taxi nào. Sau đó, cô liền gọi điện thoại, dùng tiếng Pháp lưu loát nói: “Xin chào, khách sạn “Mộng ảo mùa hè” phải không? Tôi là khách phòng 1, phiền nhà bếp chuẩn bị một phần ăn A đưa tới phòng giúp tôi.”, nói xong liền cúp đi thoại, đi vài bước ở ven đường.
Bên trong chiếc xe xa hoa kia là một người đàn ông Pháp. Màn đêm buông xuống, bầu trời đã chuyển dần sang tối đen, che đi toàn bộ ánh sáng ban ngày. Người đàn ông gương mặt đẹp như điêu khắc, nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ là trong đáy mắt, dường như có những gợn sóng nhỏ.
Giang Lệ Lệ cầm điện thoại di động đi lại ở ven đường, sau đó dừng lại, nhìn vào điện thoại, cười khẽ. Đây là kiệt tác ngày hôm nay của cô, mắt ngọc mày ngài, thanh linh dục tú, cô đứng một mình, bóng dáng mảnh mai khác hẳn với mọi người, chỉ chăm chú nhìn trời, ánh mắt rất nhạt, xung quanh lại như vương vấn một cỗ tĩnh mịch mà trang nhã, giống như một nàng tiên, lạc giữa thế giới huyên náo này, xa xa nhìn lại, đẹp tới xuất thần.
Bởi cô đứng quay lưng về phía xe, người đàn ông chỉ nhìn thấy gò má cô. Một nửa gương mặt, sáng trong như ngọc, nhàn nhạt sắc hồng sáng bóng lên, đứng dưới sắc trời ảm đạm tối dần thật là xuất chúng, lại có cảm giác mộng ảo không có thật.
Giang Lệ Lệ quay đầu lại, thấy chiếc xe đang chậm rãi đi tới, trong lòng chợt dâng lên một loại dự cảm xấu. f Nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại nhưng vẫn không trông thấy rõ người ngồi trong xe. Giang Lệ Lệ chỉ đứng yên tại chỗ, nếu chiếc xe chạy vượt qua, chứng tỏ cô đoán sai rồi. Còn nếu như dừng lại trước mặt cô.........
Quả nhiên, chiếc xe xa hoa đã dừng lại ngay trước mặt cô. Giang Lệ Lệ nhìn chằm chằm vào cửa kính xe đang khép chặt, muốn nhìn ra chút gì bên trong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Thật bực bội, ngày đầu tiên đã gặp phiền toái rồi. 0 Cô nghĩ vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại khiến cho người đàn ông trong xe chú ý tới. ee Cô gái này, quả nhiên không giống những người khác. Trên gương mặt trắng trẻo của người đàn ông, lông mày hơi nhếch lên, quay cửa xe xuống.
Trong nháy mắt khi cửa kính xe quay xuống, hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú. Giang Lệ Lệ nhìn người đàn ông, gương mặt trắng trẻo nhưng lộ rõ đường nét góc cạnh, cảm giác thật lãnh tuấn (lãnh khốc + tuấn tú), đôi tròng mắt đen thâm thúy như hút hồn người khác, đôi lông mày rậm, sống mũi cao, thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, tựa như Trương Dương, vừa ưu nhã, lại thanh cao. (Trương Dương là một vị tướng đời Đông Hán, tham gia cuộc chiến giữa các nước chư hầu trước khi hình thành cục diện Tam quốc. Các bạn muốn ngắm dung nhan cụ, vui lòng gg nha)
Đôi lông mày lưỡi mác đen bóng, tròng mắt đen sắc bén, bạc môi mỏng, đường nét gương mặt sắc sảo, cơ thể cao lớn nhưng không có cảm giác thô bạo, yên tĩnh, lạnh lùng nhưng chứa đựng cảm giác bức người, một mình đơn độc nhưng tỏa ra khí thế ngạo mạn, vô cùng cường thế. 7 ( Làm cái đoạn miêu tả này mà muốn điên cái đầu. Mình văn ngắn, chỉ biết túm lại bằng từ “Giai đẹp”)
Anh ta khoảng chừng 27, tuổi, mái tóc cắt ngắn, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, tay áo cuốn lên cao, lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh. Đôi mắt sâu, có hồn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hấp dẫn. a Tất cả tựu chung lại một chỗ, anh ta quả thật đẹp như một tác phẩm tinh tế của Thượng đế vậy.
Người đàn ông Pháp này thật có thể coi là cực phẩm của cực phẩm. Giang Lệ Lệ không muốn chọc giận người trên xe, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, sau cũng không nhìn anh ta lần nữa, định đi lướt qua chiếc xe, sang phía đối diện, gọi xe taxi.
Người đàn ông nhìn Giang Lệ Lệ rời đi, hai hàng lông mày rậm cũng khẽ nhếch lên, cong cong như mang theo ý cười như trăng lưỡi liềm giữa bầu trời đêm vậy. Đôi môi màu hồng đào càng nổi bật trên làn da trắng, ngũ quan tuấn mĩ, khuôn mặt hoàn hảo khiến anh ta đẹp đến không cưỡng lại được.
Cô gái này thật thú vị, trực tiếp coi thường mình, điều này làm anh ta thấy vô cùng hứng thú. Nhìn theo bóng dáng đang xa dần, khóe môi lại khẽ nâng lên.
"Lái xe, “Mộng ảo mùa hè."
Chiếc xe màu trắng nghênh ngang rời đi, mang theo một mảnh khói bụi. cd Sau một lúc lâu, Giang Lệ Lệ cũng về tới khách sạn, đi tới cửa thang máy, bấm số, nhìn thang máy đang đi từ tầng 99 xuống.
Giang Lệ lệ nghiêng đầu, nhìn xuống mũi chân. ae Khóe miệng nhàn nhạt cười, hôm nay coi như là vui vẻ. 60 Nước Pháp này, cô có thể tính tới việc ở lại định cư rồi. Không nghĩ tới khi thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng qua kinh hãi rồi rất nhanh biến mất.
Jean Reynold (Jean¬Reno), là tên người đàn ông này, có thể coi là Chúa tể vùng Provence này, cùng một loại người với Phàm Ngự, Lạc Trạch.
Jean¬Reno nhìn cô gái đang nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn mũi chân mình, khóe môi nhếch lên, cười yếu ớt. Cô giống như là một vầng trăng non vậy.
Nghe thấy tiếng cười, Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn lên, chạm ngay vào ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông, lúc này mới nhớ ra mình vừa mới thấy anh ta. Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên bởi đây là một khách sạn nổi tiếng. Giang Lệ Lệ bước vào, tao nhã xoay người lại chuẩn bị ấn nút, chợt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, ý muốn hỏi: “Tiên sinh, anh không ra ngoài sao?”
"Phiền cô, tầng 99." Jean¬Reno nhìn Giang Lệ lệ nói, rồi ấn nút tầng 99, làm xong cũng lui về sau một bước, đứng cùng người đàn ông kỳ lạ kia.
Giang Lệ lệ không biết nói thế nào, chỉ cảm thấy như có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chăm chú. Cảm giác này khiến cô thấy cực kì khó chịu. 50 Cô khẽ cau mày mà không biết hết thảy hành động của mình đều rơi vào trong mắt người đàn ông kia. Môi mỏng khẽ giơ lên.
Người đàn ông bên cạnh liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó cung kính dùng tiếng Pháp nói: “JeanReno tiên sinh, chúng ta không phải muốn…..”, còn chưa kịp nói hết đã nhận ngay một ánh mắt sắc lạnh, có muốn nói tiếp cũng đành nén trở lại.
Đột nhiên chuông điện thoại của Giang Lệ lệ vang lên. 27 Cô vừa nhìn, liền nhếch miệng, quên luôn bên cạnh đang có người, thanh âm vui vẻ: “Alô, Tuyết Thần”
"Lệ Lệ, thế nào? Nước Pháp chơi rất vui sao?”
"Ừ, rất tốt, chỉ là bảy ngày điên cuồng của mình mới qua có một ngày thôi, cũng đã thấy mệt rồi. Sao cậu không nói Phàm Ngự đưa cậu đi du lịch chứ, vị kia nhà cậu thì khỏi nói nha. Cậu có muốn một ngôi nhà trên không, đoán chắc anh ta cũng làm được cho cậu nữa, phải không?” Giang Lệ Lệ kể khổ với Tuyết Thần, biết rõ là cô ấy đang mang thai cần phải ở nhà dưỡng thai.
Người đàn ông nghe Giang Lệ Lệ nhắc tới Phàm Ngự và tình hình của anh ta, đôi mắt nhanh chóng liếc về phía cô.
"Lệ Lệ, cái đó…Chính là…” An Tuyết Thần bên kia điện thoại đang ấp úng.
Giang Lệ lệ vừa nghe vậy sắc mặt mờ đi, trầm mặc hồi lâu mới khẽ mở miệng :"Là Lạc Trạch sao? Anh ta gây khó dễ với Phàm Ngự sao?”
Người đàn ông khẽ cau mày, nhìn Giang Lệ Lệ, ánh mắt ảm đạm đi ít nhiều, nghĩ thầm “Chẳng lẽ…”
Ở Trung Quốc, có mấy tập đoàn tên là Phàm thị và Lạc thị? Anh ta là JeanReno, dù thương giới hay chính trị, đều là người có địa vị trọng yếu, làm sao lại không biết Phàm Ngự và Lạc Trạch đây. 4 Anh ta đối với cô gái phương Đông này lại càng thêm hứng thú.
"Tuyết Thần, mặc kệ dùng cách gì, nhất định Phàm Ngự phải dùng hết khả năng của anh ta che dấu mọi tin tức về mình. 27 Ngàn vạn lần đừng để Lạc Trạch có thể tìm được mình. Tuyết Thần.” Giang Lệ Lệ gấp gáp nói.
"Được, mình biết rồi."
"Ừ, vậy thì tốt, chúng ta trò chuyện thế này, an toàn sao?" Giang Lệ lệ lại hỏi.
Không đợi đối phương đáp lời, Giang Lệ lệ lại nói: "Quên đi, ta tin tưởng Phàm Ngự. Nếu để Lạc Trạch phá được thật, cậu xem mình trở về thế nào đây?Lưới bảo vệ của Phàm Ngự cũng không có yếu như vậy đi.”
"Được rồi, mình cúp máy đây."
Giang Lệ lệ tắt điện thoại, dựa cả thân mình vào thang máy, tâm tình có chút buồn bã. a Lạc Trạch, em đã đi rồi đừng tìm em nữa. 9Thời gian năm năm trôi qua cũng không khiến anh thay đổi, em đành tự mình thay đổi vậy.
Giang Lệ lệ vô lực nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người. 25 Nghe tiếng hít thở, mở mắt ra, lúc này cô mới nhớ tới còn có hai người đứng bên cạnh. 4d Cô đứng thẳng lại, đem tóc xòa xuống trước mặt, vén gọn lại về sau tai.
Lúc này thang máy cũng mở ra, Giang Lệ lệ sải bước rời đi, cũng không quay đầu lại. Jean¬Reno cũng từ thang máy chậm rãi bước ra, nhìn bóng lưng Giang Lệ Lệ dừng trước phòng 1. b3 Khóe miệng anh ta từ từ giơ lên, hướng phía cô đi tới, là phòng 1?
Giang Lệ lệ ngã xuống giường lớn, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm sau đó mới đứng dậy bước vào phòng tắm, lúc ra trời cũng đã tối hẳn rồi. Bữa ăn đã được người ta đưa lên. 6 Cô mở cửa sổ sát đất ra, dọn bữa ăn lên trên bàn ngoài sân thượng, bữa tối dưới ánh nến, một mình ngồi thưởng thức.
Giang Lệ lệ mặc đồ ngủ màu hồng, mái tóc đã ướt mất một nửa tùy ý vương trên vai. fc Cô tự rót cho mình một ly rượu, đặt ở bên môi nhấp một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn ra cảnh sắc xa xa. Lạc Trạch, hôm nay là lần cuối cùng em nhớ tới anh. 46 Nếu như anh biết em vì cái gì mà bỏ đi, liệu anh có buông tay không?
Cô nghĩ mãi cho tới khi những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rơi cả vào ly rượu đỏ, làm nổi lên một chút bọt sóng nhỏ. Cô mải mê suy nghĩ không hề nghĩ tới cách mình không xa, ở bên ngoài ban công, một người đàn ông đang dựa vào cạnh cửa sổ nhìn cô chăm chú, thu hết vào tầm mắt dáng vẻ xinh đẹp của cô, cả vẻ mặt nhàn nhạt bi thương và những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt cô.
"LaProvence." Giang Lệ lệ âm thanh khàn khàn nói, ngay sau đó đem ly rượu đỏ chứa cả vị ngọt ngào lẫn khổ sở uống cạn. Sau đó, cô đứng dậy, đi vài bước, đôi tay nhỏ ôm lấy ngực mình. Mái tóc dài đã khô bay trong không trung, như đang nhẹ nhàng bay múa. 0 Thật là một bức tranh đẹp, làm xao động lòng người.
Jean¬Reno cũng đi lên trước, cùng đứng với cô. Giang Lệ Lệ nghe tiếng động, xoay người lại nhìn người đàn ông kia. a Hình như anh ta cũng vừa tắm, còn đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen.
Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông, khẽ cau mày lại, nghĩ thầm ở trong lòng “Thật ngạc nhiên, cái này gọi là duyên phận sao? Chắc không phải vì mình vừa nói muốn kỵ sĩ chứ, hiện tại cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tới nữa.”
Giang Lệ lệ đang tập trung suy nghĩ, lại nghe thanh âm trầm thấp, khàn khàn truyền tới, tiếng nói hơi trầm xuống: “Jean Reynold (JeanReno)”
Phòng anh ta cũng không bật đèn nên Giang Lệ Lệ nhìn không rõ vẻ mặt anh ta lúc này. Đây là, anh ta muốn nói cho cô biết tên anh ta sao? Nhưng cô cũng đâu có muốn biết đâu.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú lắm.” Nói xong cô liền xoay người muốn đi về phòng mình.
Giọng nói đầy ma lực của người đàn ông lại vang lên :“Cô gái, hãy nhớ kĩ.”
Giang Lệ lệ dừng một chút, sau đó đi vào phòng, cũng đóng cửa sổ lại, còn kéo rèm che kín. 7 Vừa làm cô vừa nghĩ: “Đúng là người tự đại mà. Lần sau còn nói chuyện kiểu đó, xem mình đá chết hắn. Tự đại cuồng, có tiền, bộ dạng đẹp trai thì hay sao, bà đây chính là nhìn không vừa mắt các người. bĐi chết cả đi.”
Cả ngày đi lại mệt mỏi, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ở căn phòng bên cạnh, người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào màn hình, cô gái nhỏ nhắn đang nằm co ro trên chiếc giường màu đỏ rộng lớn, mái tóc dài xõa ra. (Khách sạn này là của anh ấy mà.)
Người đàn ông nhìn người đã ngủ say trên màn hình, nhấc điện thoại lên :“Điều tra khách phòng 1, tên gọi, đã gặp phải chuyện gì ở Trung Quốc, tại sao lại tới Pháp?”
Đôi con ngươi sắc bén như chim ưng tiếp tục nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say như đứa trẻ, khóe miệng giơ lên: “Cô gái phương Đông, em đã khiến tôi phải chú ý tới em rồi. 8 Nếu đã vậy, em có muốn chạy cũng không thoát.” Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu đang cầm trong tay, khóe miệng vẫn vương lại nụ cười.
Năm phút sau, điện thoại đổ chuông. Người đàn ông đặt điện thoại bên tai, sắc mặt dần biến đổi, đường cong bên khóe miệng giơ lên càng lớn. 5 Đôi mắt hẹp dài híp lại, tản ra ý nguy hiểm, lạnh lẽo, giống như muốn tổn thương tới Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ lệ đang ngủ bỗng cảm thấy có gì đó khiến người ta hít thở không thông. Cô rời giường, quét mắt nhìn mọi chỗ trong phòng, lông mày cũng nhíu lại, nhưng không phát hiện ra điều gì lạ cả. 4 Cô đưa ngón tay ấn vào huyệt Thái dương, day nhẹ.
Người đàn ông nhìn rõ mọi động tác của Giang Lệ Lệ, càng cảm thấy tò mò về cô. Được hắn để mắt tới, lại coi như không ư? Cô cũng không phải ngoại lệ gì đâu. 3 (ý là anh ấy “sức hấp dẫn không thể chối từ” sao, đúng là tự đại mà)
Ngày hôm sau, Giang Lệ Lệ mặc một cái quần short ngắn, khoe ra đôi chân dài trắng nõn, áo cúp ngực ôm sát, cô đội trên đầu một chiếc mũ cói rộng vành muốn tránh bớt ánh nắng mặt trời. Đứng bên ngoài cửa khách sạn, trong tay cầm máy tính bảng, cô đang nhìn các tuyến đường, tính xem sẽ đi đâu kế tiếp đây, lại vừa đúng lúc gặp Jean Reynold từ trong khách sạn đi ra. Nhìn Giang Lệ Lệ gợi cảm lúc này với tối hôm qua, quần ngủ rộng rãi màu hồng, thật khiến người ta thấy lạ lẫm. f Một cô gái như vậy, thật đúng là …
Giang Lệ lệ quay đầu đã nhìn thấy anh ta, cô chỉ liếc qua một cái rồi lại cúi xuống nhìn máy tính trong tay. Người đàn ông cũng không vì cô không để ý tới mà tức giận, cảm giác *** lại càng mãnh liệt, trong đầu chỉ có ý nghĩ làm thế nào để có được cô. 3 Anh ta cũng chưa từng thua bao giờ. Dù có phải dùng biện pháp mạnh, anh ta cũng muốn chinh phục được cô.
Giang Lệ lệ cảm giác được ánh mắt nóng rực bên cạnh, xoay người nhìn anh ta, nói: “Tiên sinh, anh không phải là có bệnh chứ?”
Người đàn ông nghe vậy, hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, lại càng không nghĩ cô lại nói rra những lời này. Khuôn mặt anh ta hơi khó coi một chút, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
Giang Lệ lệ lắc đầu một cái, quần áo đẹp cũng không che dấu được dáng vẻ a. (ý chị kêu anh có mặc quần áo đẹp cũng không giấu đc rằng anh có “bệnh”). d Cô đi lui lên phía trên đón xe của khách sạn, sau đó ngồi vào xe, muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của người đàn ông kia, trong lòng lại thấy nao nao. Thật là dọa người mà.