Phàm gia——
Phàm Ngự ngồi trên ghế salon, ngón tay giữa gắp một điếu thuốc, đối diện là Mị Ảnh.
"Phàm thiếu, hàng của chúng ta phải làm thế nào?" Mị Ảnh đã băng bó kỹ vết thương, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc. Hắn ta đang đứng đối mặt với Phàm Ngự, chờ đợi Phàm Ngự phân phó.
Phàm Ngự không nói gì, hít điếu thuốc một hơi thật sâu, nặng nề phun ra, đứng dậy, tới bên cửa sổ. Bóng đêm dần dần buông xuống, chân trời đã bắt đầu dâng lên một mảnh màu hồng, giống như dự đoán tối nay sẽ có máu tanh.
Hút xong một điếu thuốc, Phàm Ngự mở miệng nói: "Mị Ảnh, ta không hy vọng tối nay Dạ Sắc chạy thoát, ta muốn đem bang Bạch Lang của hắn dẹp yên." Khóe miệng phát ra một nụ cười âm trầm.
"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay." Nói xong liền rời đi, Phàm Ngự đột nhiên mở miệng.
"Chờ đã, ngươi hãy chuẩn bị, ta muốn tự mình gặp hắn xem hắn đến cùng có bao nhiêu khả năng mà dám đụng đến hàng của ta."
"Dạ, tôi sẽ chuẩn bị." Hướng Phàm Ngự cúi đầu một cái liền đi ra ngoài.
Phàm Ngự lấy điện thoại ra, bấm ngay tên của An Tuyết Thần. Mà hiện tại An Tuyết Thần đang ở bệnh viện chăm sóc cho cha mẹ cô.
"Tôi. . . Tôi cầu xin anh lần cuối. . . Cầu xin anh hãy trở lại bên cạnh tôi. . .
Tôi tin tâm nguyện của tôi, nguyện vọng của tôi, sẽ đưa anh trở lại tìm tôi ngay bây giờ. . .
Biết rõ tất cả không cách nào cứu vãn nhưng tôi vẫn đợi (tôi thật sự là một đứa ngốc)"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, An Tuyết Thần vội ra khỏi phòng bệnh, nhận điện thoại.
"Này, có chuyện gì?"
"Bảo bối, tối nay tôi có việc sẽ không về, cô muốn ở bệnh viện chăm sóc bọn họ hay về nhà đều được." Phàm Ngự nhìn bầu trời chiều.
"A, được." An Tuyết Thần cúp máy, nhìn điện thoại trong tay mình, thế nào, hắn có việc sao?
Ban đêm—— nhà nhà đều đốt đèn—— nhưng lại có người rơi vào hoàn cảnh tai hoạ ngập đầu.
Một chiếc Ferrari màu đen từ từ lăn bánh vào Đế Vương Chi Gia, cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, Phàm Ngự một tay kẹp chặt điếu thuốc, nhìn một chiếc Benz dừng bên cạnh, một gã trung niên mập mạp hơn 40 tuổi ôm một cô gái bước xuống xe đi vào Đế Vương Chi Gia.
Phàm Ngự cầm điện thoại lên. "Bắt đầu đi." Để điện thoại xuống, nhìn hướng bọn họ biến mất, một nụ cười chợt hiện lên trên gương mặt hắn, đó là một nụ cười chiến thắng.
Giờ phút này, An Tuyết Thần đang từ bệnh viện đi ra ngoài, cô muốn qua Đế Vương Chi Gia thăm người bạn cũ. Rồi cô sẽ trở về biệt thự, bởi vì hắn không có ở đấy nên cô không có gì phải lo lắng.
Bên trong phòng 444, một gã đàn ông béo ú đang ôm một cô gái được người khác kính rượu. Người đàn ông cầm ly rượu nói: "Ai nha, Vương tổng thật là lợi hại, ngài tóm được một món hàng lớn, đồ vật bên trong ít nhất phải trị giá 100 triệu, hơn nữa còn có súng hạng nặng."
Nghe những lời nói nịnh nọt, gã đàn ông béo ú đứng lên nhận lấy ly rượu uống một hơi. Hiện tại, trong căn phòng này có một người mà An Tuyết Thần quen biết, đó chính là cô gái đã cứu cô khi cô té xỉu trước cửa Đế Vương Chi Gia. Vốn là do An Tuyết Thần gọi điện nói muốn đến thăm cô ấy một chút.
Ngoài cửa Đế Vương Chi Gia——
Đang tựa vào ghế ngồi, ánh mắt Phàm Ngự chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Phàm Ngự lập tức nhổm dậy, nhìn theo bóng dáng An Tuyết Thần, lông mày nhíu chặt, thật lâu không buông ra.
Phanh—— Cửa phòng 444 bị một đám người đá văng,Mị Ảnh dẫn đầu mang theo một đám hắc y nhân xông vào, một loạt tiếng súng vang lên. Những người đàn ông bên trong túa chạy như ong vỡ tổ, còn các cô gái thì hoảng sợ lớn tiếng la hét.
"Không được la, người nào la, tôi liền giết người đó." Mị Ảnh lạnh lùng nói. Gã đàn ông béo ú thấy vậy vội vàng nói: "Đại ca, tôi thật không nhớ đã trêu chọc gì đến các người." Ông ta đắc đắc tác tác nói. Sắc mặt đã sớm trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mị Ảnh nhìn ông ta nói: "Nói, hàng giấu ở đâu. Nếu không tao đánh bể đầu mày."