Giang Lệ lệ nhếch khóe miệng, cười một tiếng, sau đó vỗ vỗ vào đầu mình, làm bộ kêu lên một tiếng.
"A, thật là, tôi xem xong liền quăng đi. Sao mà lại quên mất chứ. 4 Hắc hắc, Lạc tổng, thật ngại quá.” Giang Lệ Lệ làm ra vẻ hoàn toàn vô tội.
Lạc Trạch nhìn điệu bộ của cô, đôi ưng mâu cũng híp chặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, cho tới khi nụ cười trên mặt cô trở nên gượng gạo, khóe miệng cũng cứng nhắc lại. 5 Giang Lệ Lệ thu lại nụ cười, ngồi co lại trên ghế salon, bộ dạng như sắp liều mạng tới nơi.
"Tôi cố ý đấy, thì làm sao?” Giang Lệ Lệ hướng Lạc Trạch nói, cằm cũng giương lên cao, bộ dạng thấy chết không sờn, đôi mắt đẹp cũng nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh. Hai người cứ như vậy chằm chằm nhìn nhau. Đôi ưng mâu cảu Lạc Trạch chỉ hơi nhíu lại, đôi mắt cố sức mở thật to của Giang Lệ Lệ đã có chút không chịu nổi. Thật là, người đàn ông này sao lại bức người vậy chứ, cái dáng vẻ lười biếng, phóng túng kia, định mê hoặc người khác sao? Nhất là đôi mắt đẹp lại sắc bén kia. Cả người đều toát ra khí thế vương giả.
Một phút trôi qua, hai người vẫn chăm chú nhìn nhau như vậy. Gương mặt Lạc Trạch lười biếng, anh coi như đang giả trí vậy, chính là tiết mục “thưởng thức mỹ nữ”.
Giang Lệ lệ không được như anh, một phút này, lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi, sống lưng thẳng tắp, nhưng vô cùng miễn cưỡng. da Căng thẳng quá. Không được rồi, cô cảm giác như mình đang bị uy hiếp bởi đôi mắt như biết nói của anh vậy. Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Giang Lệ lệ thu hồi ánh mắt, trong một khắc kia, thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô lực hỏi.
"Được rồi, anh rốt cuộc muốn thế nào. Gọi tôi tới làm gì?” Cô dựa vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn Lạc Trạch đang ngồi trên ghế xoay.
Lạc trạch thu lại ánh mắt đang nhìn cô, liếc vào máy tính của mình, hai bàn tay chắp lại, sau đó nhìn cửa chính. a Qủa nhiên, có người đi tới.
"Lạc tổng, những gì ngài dặn đã chuẩn bị xong, xin hỏi, lúc nào thì khởi hành?” Bước vào là một người đàn ông có vẻ rất lịch sự {thực ra thì vô cùng phúc hắc}
Lạc trạch liếc mắt nhìn Giang Lệ lệ một cái, sau đó cầm lên áo khoác, đứng dậy, đi lướt qua bàn làm việc.
"Bây giờ liền đi?"
"Phải"
Giang Lệ lệ nhìn lạc trạch, cũng đứng dậy, chờ người kia đi khỏi mới hỏi anh.
"Anh phải đi ra ngoài? Sao còn gọi tôi tới làm gì?”
Lạc trạch ngăn Giang Lệ lệ lại, cánh tay dài liền kéo cô ôm vào trong ngực, khóe miệng nhàn nhạt, mắt hơi liếc ra ngoài cửa sổ.
Giang Lệ lệ bĩu môi, xoay người lại, liền há hốc miệng kinh ngạc. Ngoài cửa sổ là một đoàn máy bay tư nhân, đang bay trên không trung. Vấn đề là, có thể tùy tiện bay như vậy sao? Cũng không phải là máy bay trực thăng, mà là loại máy bay tư nhân xa hoa kìa.
Lạc trạch nhìn bộ dạng Giang Lệ Lệ, sau đó ôm lấy cô, ra khỏi phòng làm việc. Trên sân thượng, Giang Lệ Lệ nhìn chiếc máy bay, ở bên Lạc Trạch đã lâu, cô cũng hiểu khả năng của anh, nhưng có thể đi máy bay kiểu này, vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Chính mình làm thế nào lên được máy bay, cô cũng không rõ, đợi tới lúc hồi phục tinh thần thì đã đang ở trong một gian phòng trên máy bay rồi. f Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, một thân trang phục nhàn nhã, nói.
"Lạc trạch, sao anh có thể bay tùy tiện như vậy? Sẽ không có người bắn hạ anh sao?” (quả nhiên, hỏi một vấn đề ngu ngốc)
Lạc trạch nhìn cô xem thường, sau đó mới giải thích.
"Anh và Ngự, tại trung quốc có một đường bay riêng.”
Oa, oa, Giang Lệ Lệ thật muốn lớn tiếng hét hai tiếng này nhưng nghĩ kĩ một chút thì cũng không quá kinh hãi, hai người kia tư chất không khác nhau là mấy. 30 Người có tiền thật đúng là **. Đây là lần thứ hai cô ngồi máy bay tư nhân của anh, lần đầu là đáp xuống sân bay nên không có gì kinh ngạc, chỉ là lần này, lại còn cất cánh từ trên sân thượng nữa chứ. Không thể tin được. c Nhưng mà, ngộ nhỡ kỹ thuật không cao, chẳng phải là dễ dàng bỏ mạng sao?
"Chúng ta đi đâu vậy?" Giang Lệ lệ lúc này mới nhớ tới việc bọn họ đang ở trên máy bay. Như vậy thì, khẳng định là đi xa?
Lạc trạch rót một ly rượu đỏ, ngồi trên ghế salon, dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng như một con sư tử đang mơ màng. eb Nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, thanh âm khàn khàn vang lên.
"Hongkong, Macao."
Giang Lệ lệ gật đầu một cái, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng trên máy bay này, thật đúng là quá xa hoa. Cuối cùng cô ngồi trên giường, nhìn về phía Lạc Trạch ngồi trên ghế salon cũng đang nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, có chút mập mờ. Giang Lệ Lệ nhớ tới tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng. 6 Cần cổ trắng như tuyết cũng ửng đỏ. Lạc Trạch nhìn cô đang thẹn thùng, yết hầu khẽ động, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
"Lại đây ngồi."
Giang Lệ lệ không để ý tới anh, chỉ lắc đầu một cái, muốn nói cô không qua.
Lạc trạch thấy thế, một đôi Ưng Mâu sắc bén híp một cái, tản ra tín hiệu nguy hiểm.
“Anh nói, tới đây."
Giang Lệ lệ cảm thấy mình sống lưng lạnh ngắt, không dám chần chừ thêm, đứng dậy đi qua. Một giây đồng hồ này, bước thật là khó khăn. c Lạc Trạch cũng chỉ ngồi yên nhìn cô, không vội vã, thưởng thức dáng vẻ của cô.
Giang Lệ lệ đi tới, không kịp có thêm động tác nào khác đã bị anh ôm lấy đặt cô ngồi trên đùi anh.
" Này, anh…"
Lạc trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được lại muốn trêu chọc, nhìn tới cần cổ cũng đỏ ửng lên, môi mỏng từ từ tiến sát lại. c Cảm giác lành lạnh khiến cả người Giang Lệ Lệ thẳng đờ ra.
"Anh như thế nào?" Thanh âm u ám, trầm khàn của Lạc Trạch vang lên bên tai cô. 69 Từng đợt ngứa ngáy cùng cảm giác lạnh lẽo, Giang Lệ Lệ khẽ động đậy, rồi vội cứng đờ người, khóe miệng co quắp lại.
"Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ…” Hai tay Lạc Trạch đặt trên bộ ngực đầy đặn đang phập phồng của cô, cánh môi hạ xuống hôn lên gáy cô, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cổ cô, khiến Giang Lệ Lệ toàn thân run rẩy.
Giang Lệ lệ nuốt nước miếng, bởi cô rõ ràng cảm thấy dưới mông mình đã đội lên một cái ô nhỏ, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. 4 Người đàn ông này tại sao lại tùy thời mà động dục như vậy chứ. Giang Lệ Lệ toát cả mồ hôi lạnh.
"Lạc trạch, anh buông ra."Thanh âm mềm mại phát ra từ miệng Giang Lệ lệ, nghe thế nào cũng có điểm như đang làm nũng.
Lạc trạch nghe càng thêm ngứa ngáy trong lòng, xoay người cô lại, để cô giang rộng hai chân ngồi trên đùi anh. b Mặt Giang Lệ Lệ lại đỏ bừng, tư thế này… thật là quá xấu hổ đi. c Cô cắn cắn môi, đầu cũng cúi thấp, chẳng dám nhìn lung tung đâu cả.
Lạc trạch nhìn cô, thật giống như điệu bộ của cô gái nhỏ, nhưng cô đã sắp 30 rồi, lại khiến anh yêu thích không muốn buông tay. Bao nhiêu cô gái trẻ trung thuần khiết khác cũng không thể bằng cô được. 5 Có lúc anh thật sự cảm thấy như mình bị bỏ bùa rồi, cô gái này phải chăng là cổ độc? (“Cổ” giống như là bùa ngải vậy. Theo truyền thuyết thì người Miêu có nuôi sâu độc, bỏ vào đồ ăn thức uống, ai ăn, uống phải (gọi là trúng cổ) sẽ bị bệnh, điên dại...)
"Tiểu yêu tinh, em thực sự muốn để anh chết trên người em, em mới cam tâm sao?” Nói xong anh cắn cắn lỗ tai cô, chọc cho thân thể cô run rẩy. Anh biết rõ đó là nơi vô cùng nhạy cảm của cô.
"Làm thế nào mà em vẫn nhạy cảm như vậy? Hả?” Thanh âm trầm thấp, khàn khàn, tràn đầy từ tính, như xuyên thấu, hấp dẫn, mị hoặc, có sức hút chết người.
Giang Lệ lệ cảm thấy cả người nóng như lửa. Nóng quá, dưới sự trêu chọc của anh, cô như sắp nhũn ra vậy. 4 Gần đây sao chỉ muốn tìm một chỗ nào để chui vào vậy. (xấu hổ liên tục muốn kiếm cái lỗ nẻ để chui đó mà)
Giang Lệ lệ đẩy lồng ngực nóng bỏng cứng rắn của Lạc Trạch ra nhưng anh không nhúc nhích. bb Trong mắt Lạc Trạch hành động này của cô lại như muốn nắm bắt lấy anh, khơi lên hứng thú của anh.
"Anh muốn em, để cho anh yêu em, ngoan.” Trong lời Lạc Trạch vừa giống như ra lệnh lại hàm chứa mấy phần cưng chiều cùng thương yêu. 8 Nói dứt lời thì cũng liền hành động. aa Hai tay không thành thật đã bắt đầu cởi quần áo cô.
Giang Lệ lệ mê mang, mặc cho anh tùy tiện, không kiêng kị gì mà ở trên người cô chạy loạn. Đột nhiên thấy bên hông chợt lạnh, khiến Giang Lệ Lệ tỉnh táo lại đôi chút.
Giang Lệ lệ mở cặp mắt tràn đầy sương mù, cùng mê mang, thanh âm nhỏ vô lực.
"Không cần, không, đây là trên máy bay." Giang Lệ lệ vô lực chống đối. Thật ra hiện tại cô cũng rất khó chịu. Lạc Trạch thật sự là một cao thủ, anh biết rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, trong cơ thể cô, lửa dục đã bắt đầu thiêu đốt, nhưng một chút lý trí còn sót lại khiến cô lên tiếng cự tuyệt, mặc dù cự tuyệt cũng chẳng có tác dụng gì.
"Ngoan, còn có một giờ, chúng ta rèn luyện một chút." Vừa nói anh vừa đẩy quần lót của cô xuống, cũng nhanh chóng kéo khóa kéo của mình xuống. Hông nhấn mạnh một cái liền chìm vào trong thân thể cô, khiến anh điên cuồng, một khi tiến vào liền không thể kìm chế được nữa.
"A"
"Ừ"
Giang Lệ lệ hoàn toàn tê liệt ở trên đùi anh, cả người mềm nhũn, vô lực dựa và ngực anh. 6 Hạ thể trống không đã được lấp đầy. 6 Hai người cùng phát ra âm thanh thỏa mãn.
Lạc trạch cảm thấy Giang Lệ lệ đã mềm nhũn, anh nâng mông cô lên, lại đâm mạnh một cái, tới nơi sâu nhất, sau đó ôm lấy cô, đi về phía giường lớn.
Cứ như vậy, hành trình bay tới Hongkong Macao anh đều ở trên máy bay mà hung hăng muốn cô. dd Chỉ cần anh muốn liền không phân biệt thời gian hay địa điểm gì hết. Chỉ cần anh phát tình, cô sẽ phải phối hợp với anh.
Một giờ sau, Hongkong Macao ——
Lúc máy bay hạ cánh, khuôn mặt Giang Lệ lệ vừa trải qua hoan ái trở nên đỏ ửng, cả người không còn chút khí lực nép trong ngực Lạc Trạch. 99 Ngược lại, Lạc Trạch, khóe môi nhếch lên thành một đường cong đầy thỏa mãn. 7 Giang Lệ Lệ trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh. Nếu không phải bay một giờ đã tới nơi, chỉ sợ anh còn chưa chịu kết thúc. Lạc Trạch thu tầm mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang oán trách vẫn còn đỏ ửng vì hoan ái, nhìn cô điệu bộ như một cô gái nhỏ vậy, trong lòng liền thấy thỏa mãn.
Giang Lệ lệ liếc nhìn, từng hàng từng hàng đều là những người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, là vệ sĩ sao?
"Lạc Thiếu". f Bọn họ đồng thanh kêu lên. 3Giang Lệ Lệ cơ thể mềm nhũn, thiếu điều ngã xuống, cũng may là đang dựa vào người Lạc Trạch. Lạc Trạch khẽ nhíu mày, nhìn Giang Lệ Lệ còn đang giật mình. b Thế này là sao? Xã hội đen ư? Nói cho đúng, chính là xã hội đen.
"Cô gái, đừng làm anh mất thể diện có được không? Nói gì đi nữa, em cũng ở bên anh năm năm rồi, chẳng lẽ còn không biết?” Lạc Trạch kề sát tai Giang Lệ Lệ nói nhỏ.
Giang Lệ lệ ngẩng đầu, căm tức nhìn Lạc Trạch, con mẹ nó. Cái gì gọi là cô làm anh mất thể diện, hơn nữa năm năm qua, cô cũng không nhìn thấy mặt phúc hắc này của anh, cũng chưa từng tham dự vào chuyện của anh.
Lạc trạch ôm eo Giang Lệ lệ, một đám áo đen lạnh lùng tránh sang hai bên để lối cho anh đi tới. Giang Lệ Lệ hít sâu một hơi, vẻ mặt không đổi, có thể nói trải qua năm năm cô đã luyện được làm thế nào để giữ tỉnh táo, không lộ cảm xúc ra ngoài.
Lạc trạch nhìn cô gái trong ngực, khóe miệng tự nhiên cong lên, dưới sự bảo vệ của thuộc hạ, hai người tới khách sạn của Lạc Trạch ở Hongkong, Macao.
Giang Lệ lệ nhìn khách sạn trước mặt, tuyệt đối không kém gì ở X thị. Tự nhiên cô nhớ tới một câu An Tuyết Thần từng nói.
"Lệ Lệ, Ngự và Lạc Trạch, ở khắp Trung Quốc này, mỗi chỗ dừng chân đều có tài sản nhất định.”
Hôm nay Giang Lệ lệ đã được kiểm chứng. 0 Ngay lúc đầu cô đã biết Lạc Trạch là người có tiền, nhưng nhiều ít ra sao thì cô thật sự không rõ.
"Đừng nghĩ nữa, tiền của anh chính là nhiều tới không đếm được đó. Đời này em muốn đeo vàng đội bạc gì cũng không thành vấn đề đâu.” (“Đời này” rồi đó). Thanh âm trầm thấp của Lạc Trạch truyền vào tai Giang Lệ Lệ, kéo những suy nghĩ của cô trở lại, lúc này cô mới phát hiện, mình đã ở trong thang máy rồi. Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, cũng không quá ngạc nhiên sao anh lại biết cô đang nghĩ gì. Bởi Phàm Ngự đã từng nói, cái người phúc hắc này chỉ kém có chuyên gia thôi. Thật choáng nha, lại thật buồn bực. Như vậy chẳng phải là lột trần để cho người ta nhìn thấu tận tim mình sao? Nude sao?
Lạc trạch nhìn Giang Lệ Lệ đang kinh ngạc, trong lòng thấy vô cùng thoải mái. Hai người ra khỏi thang máy, lại được một nhóm thuộc hạ nghênh đón cùng người quản lý khách sạn.
Giang Lệ lệ đi vào phòng, sau đó vô lực nằm ở trên giường, thật là mệt chết cô. Cô nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Tới lúc Lạc Trạch nói chuyện xong quay lại đã thấy cô ngủ say. Lạc Trạch tới bên giường, ngồi xuống, bàn tay ấm áp vuốt ve gò má của cô. 4e Thật là mệt cho cô rồi.
Lạc trạch đi vào phòng tắm, tắm rửa, sau đó bỏ điện thoại ra, mở máy tính, nhìn vào hình ảnh sòng bạc, môi mỏng mím chặt lại, lắc lắc ly rượu trong tay.
Bảy giờ tối, Giang Lệ lệ tỉnh dậy, trở mình qua lại, mở mắt ra không nhìn gì đã thấy ngay cốc nước trái cây ở trên tủ đầu giường, liền cầm lấy uống ừng ực từng ngụm lớn.
"Đó là của anh." Tiếng Lạc trạch truyền tới.
Giang Lệ lệ quay mặt lại nhìn vẻ mặt đùa giỡn của anh. c Nhìn chằm chằm xuống chăn mền, cô cau chặt đôi mày thanh tú, mái tóc dài lộn xộn, lại nhìn tới Lạc Trạch bên bàn rượu đỏ, sau đó lạnh lùng nói.
"A, vậy sao? Tôi không cố ý."
Lạc trạch khóe miệng khẽ cong lên, nhàn nhạt mở miệng: “Chuẩn bị một chút đi, lát nữa đi cùng anh tới một nơi.”
Giang Lệ lệ nghi hoặc nhìn Lạc Trạch hỏi : "Đi đâu?"
"Đi thì biết, em sang phòng bên cạnh, sửa soạn xong quay lại đây, chỉ có nửa giờ thôi, nhanh lên một chút.” Thanh âm lạnh nhạt của Lạc Trạch truyền vào tai cô giống như là đang ra lệnh.
Phòng bên cạnh? Mặc dù cô rất muốn hỏi, nhưng gương mặt đẹp trai đáng đánh kia đang biểu thị rõ ràng, không cần nói nhảm, nhanh làm theo lời anh. d Nhưng có một việc cô không thể không lên tiếng.
"Phòng nào đây? Bên phải hay bên trái?”
Lạc trạch nhướng mày nhìn Giang Lệ lệ, môi mỏng khẽ nói: “Bên phải.”
Giang Lệ lệ trừng mắt liếc anh một cái rồi mới ra khỏi phòng. Ra khỏi phòng, liền gõ cửa phòng bên phải đối diện. 3e Một cô gái ra mở cửa, thật sự rất đẹp.
"À, là Lạc Trạch bảo tôi tới.” Giang Lệ Lệ thành thật nói. 0 Cô gái vừa nghe liền vội kéo cô vào phòng.
"Sư phụ, bạn gái Lạc tổng tới rồi, có phải hay không bắt đầu luôn?"
Một người nam không ra nam nữ không ra nữ đi tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, lại khẽ gật đầu, Giang Lệ Lệ bị “soi” có chút bực mình, liền mở miệng.
"Lạc trạch nói, các người chỉ có nửa giờ thôi.”
Người kia vừa nghe liền gật đầu, sau đó mới mở to mắt, kêu to: “Sao cô không nói sớm. 4c Chuẩn bị tạo hình.”
Giang Lệ lệ lập tức giống như búp bê mặc kệ họ tạo hình rồi trang điểm. Nửa giờ liền trang điểm thật đẹp, chuẩn bị xong cả kiểu tóc, cô có chút nghi ngờ.
Dạ phục màu tím ôm trọn vóc người hoàn mỹ của cô. de Màu tím khiến cô như biến thành một nữ thần, vừa thần bí lại trang nhã mà vẫn không mất đi vẻ mê người cùng phong thái xinh đẹp. Mái tóc quăn dài quyến rũ thả rơi xuống ngang hông cô. 73 Mọi nơi đều hoàn hảo, vô cùng quyến rũ, như chứa lực hấp dẫn trí mạng.
Mấy người thợ trang điểm, luống cuống sửa sang cho cô, tới lúc hoàn thiện cũng không nhịn được giật mình. Thật là quá đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại, lại vô cùng kiều mị.
Giang Lệ lệ mở mắt , nhìn mình trong gương, trong nháy mắt cũng mở thật to mắt. 40 Qúa táo bạo rồi. ca Liền biến cô thành bộ dạng yêu mị như hồ ly tinh thế này. Váy tím cổ chữ V, trước hở, sau cũng phơi trọn cả tấm lưng trần, ôm trọn thân mình cô vô cùng quyến rũ. de Nhìn xuống, trước rốn lại còn đính một viên kim cương màu đỏ nữa, đây là ** trắng trợn quyến rũ mà. Chính cô nhìn cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, cả nhà thiết kế cũng đang nhìn tới ngây người.
"Bảo vật a, thật là quá đẹp. Đây chính là tạo hình thành công nhất trong đời tôi đó. 49 Tiểu thư, cô mau đi cho Lạc tổng xem một chút, thời gian cũng không còn nhiều.” Nhà thiết kế tự hào nói.
"Có phải quá diêm dúa rồi không, hơi lộ liễu quá.” Giang Lệ Lệ vẫn có chút không thích ứng được.
"Sẽ không, bộ dáng này của cô, khẳng định khiến Lạc tổng cũng phải cúi mình dưới váy cô.” Nhà thiết kế khích lệ.
Giang Lệ lệ nghe xong lời này, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng, sau đó thản nhiên cười, nụ cười này không vội vàng cũng đã làm điên đảo mọi người. 10 Thật là đẹp, dùng từ “đẹp” cũng không đủ được.
"Được rồi, cám ơn, tôi đi ra ngoài trước." Giang Lệ lệ cầm lấy túi nhỏ màu trắng đi cùng bộ váy, phía trên còn thêu mấy đóa Mạn đà la.
Giang Lệ lệ mở cửa phòng, liền trông thấy Lạc Trạch đã ăn mặc chỉnh tề. c Cô hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười yêu mị, chầm chậm đi về phía anh, cũng không chỉ có mình anh mà còn mấy người áo đen ban nãy nữa, cũng giống anh, ăn mặc chỉnh tề. 8 Nghe tiếng giày cao gót, mọi người quay lại phía cô, Lạc Trạch cũng ưu nhã quay người nhìn lại.
Trong khoảnh khắc xoay người, máu trong người anh như đông cứng lại. 53 Đôi ưng mâu híp lại, con ngươi cũng co rút lại, nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi tới. 8 Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, cô là tới quyến rũ đàn ông sao? Ăn mặc thành như vậy, đến anh cũng sửng sốt, cô gái này thật khiến người ta hít thở không thông mà. Chỉ cần ở khoảng cách này nhìn thấy cô, thân thể liền đã nổi lên phản ứng. 8 Nếu không phải còn ít thời gian, anh nhất định phải trừng phạt cô ngày tại đây.
Mấy gã đàn ông phía sau cũng đang đánh giá. Bọn họ đi theo Lạc Trạch, tự thấy đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, ngay cả ngôi sao lớn cũng từng ngủ cùng, nhưng cô gái trước mặt này đã khiến bọn họ đều nhiệt huyết sôi trào.
Lạc trạch tuấn mi cau chặt lại, đôi con ngươi lạnh lẽo, sắc bén đảo qua, mấy gã đàn ông trong nháy mắt liền luống cuống, vội vàng cúi đầu không dám nhìn Giang Lệ Lệ nữa. Ngược lại, Giang Lệ Lệ lại rất hài lòng, tiến tới sát bên Lạc Trạch, đưa tay vòng lên cổ anh, thản nhiên cười, thanh âm mềm mại: “Như thế nào? Được không?”
Trong nháy mắt, đôi con ngươi đen chuyển sang u ám, khóe miệng Lạc Trạch khẽ cong lên, ôm cô vào trong ngực, như thế nào so với không mặc quần áo càng khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
"Em nói thử xem?” Tiếng Lạc Trạch khàn khàn, trầm thấp. 68 Anh ôm cô sát vào ngực để chính cô cảm thụ nó, đã vì cô mà động tình, vì cô mà cứng rắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Lệ lệ liền đỏ lên, khóe miệng cười càng thêm quyến rũ, giống như cố tình hấp dẫn anh vậy. Cô khẽ xoay người, cách lớp vải quần Tây, nắm lấy cự long của anh.
"Ừ, em cảm nhận được nó."
Lạc trạch Ưng Mâu híp chặt, không nghĩ tới cô to gan như vậy, dám trêu đùa anh, không thể không nói, chỉ cách lớp vải vừa rồi anh thiếu chút thì hộc máu. 0 Cô gái này có bản lĩnh khiến tất cả đàn ông điên cuồng. 60 Lạc Trạch nâng cằm cô lên, đôi con ngươi u ám, nhàn nhạt mở miệng.
"Cô gái, vì em đã châm lửa nên sẽ phải trả giá đắt đó.”
Giang Lệ lệ ngược lại cười duyên ra tiếng, sau đó nhón đôi chân nhỏ, hôn lên cánh môi lạnh lẽo của anh, còn nghịch ngợm dùng cái lưỡi mềm mại thơm tho đảo qua, sau đó lại nhanh chóng rời đi. Sắc mặt Lạc Trạch có chút thay đổi, dường như có chút hồng.
Lạc trạch nhìn cô gái to gan bên cạnh, đôi ưng mâu sắc bén thay đổi, tràn ngập **, thật muốn cô, nhưng là không thể được. Lạc Trạch dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô, Giang Lệ Lệ chẳng những không sợ, lại còn cười tươi hơn.
Lạc trạch không cho cô cơ hội đứng lại đốt lửa, mau chóng ôm cô đi vào thang máy riêng của mình, thanh âm có chút gấp gáp.
"Xuống lầu chờ tôi."
Giang Lệ lệ thầm nói không tốt, nhưng lập tức đã bị anh ôm tiến vào thang máy. a4 Lạc Trạch hung hăng đem cô đè sát vào thành thang máy, một đôi tròng mắt đen bị ** chiếm lấy. Vào trong thang máy, anh lấy điện thoại ra.
"Đóng thang máy lại, ngay bây giờ.”
Giang Lệ lệ luống cuống, ánh mắt chuyển sang sợ hãi. e Cô bắt đầu kháng cự lại anh. Gương mặt cảnh giác âm thanh run rẩy nói: "Chớ làm loạn, thời gian không đủ."
Lạc trạch nâng khuôn mặt nhỏ đang hoảng hốt của cô lên, anh lại thích như vậy, cô gái nhỏ, khóe miệng cong lên, tà mị cười.
“Thế nào? Tại đây mấy lần đây, cô gái, em là ở Hỏa diệm sơn đùa với lửa, tính thiêu chết người sao? Phải không?” Nói xong, liền ôm lấy eo cô, để cho hai chân dài trắng noãn của cô kẹp lấy hông anh, bàn tay cũng rất nhanh đưa ** đã sớm kêu gào, đột nhiên đâm vào.
"Ừ a" Giang Lệ lệ không nhịn được kêu ra tiếng.
"Cô gái, đáng chết, nhớ tối nay theo sát bên anh, nếu để người khác nhìn trộm em, anh sẽ cho em biết hậu quả.” Anh vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ, nhìn con số đang giảm dần.
Lạc trạch đem anh gương mặt tuấn tú chôn ở cần cổ khiêu gợi của cô, gầm nhẹ một tiếng, mầm mống nóng rực đều phun trào trong cơ thể Giang Lệ lệ.
Lạc trạch phóng ra chính mình, lấy trong túi một chiếc khăn tay, thay cô dọn dẹp ** đang chảy xuống, lại dùng ngón đưa vào, lung tung quấy nhiễu, đem theo một chút **, sau đó mới dùng khăn lau chùi ngón tay mình.
Giang Lệ lệ căm tức nhìn anh, tình huống như thế cũng có thể. Bởi vì vừa trải qua hoan ái, khuôn mặt vốn quyến rũ lại thêm ửng hồng, càng lộ ra vẻ mê người.
"Lạc trạch, anh khốn kiếp." Giang Lệ lệ đứng thẳng mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc trạch đưa tay ném khăn vào thùng rác, khóe môi nhếch lên cười hả hê, âm thanh khàn khàn nói: "Không cần cố khiêu khích anh, phụ nữ khiêu chiến với đàn ông, người được vĩnh viễn là đàn ông.”
Giang Lệ lệ một đôi mắt đẹp đã sắp phun ra lửa, nhưng Lạc Trạch lại vô cùng thỏa mãn. 6 Thật là một cô gái đẹp. a Nhìn thang máy sắp tới tầng một, anh liền ôm lấy cô chuẩn bị bước ra.
Leng keng ——
Lạc trạch ôm Giang Lệ lệ ra ngoài, mấy gã đàn ông chỉ liếc một cái liền hiểu chuyện vừa xảy ra kịch liệt thế nào, không thể không bội phục Thiếu chủ của mình.
"Đi"
"Vâng"
Lạc trạch ôm Giang Lệ lệ lên một chiếc xe xa xỉ, vừa lên xe, Giang Lệ lệ liền ngồi cách Lạc Trạch một khoảng xa, còn đang tức giận chuyện vừa rồi.
Lạc trạch nhìn cô có vẻ tức giận, không khỏi bật cười. Anh nhỏ giọng nói: "Cô gái, tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng có tức giận, anh không ngại yêu em thêm một lần ở đây đâu. Tới đây.”
Mặc dù là lời nói có ý cảnh cáo ..., nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ, lại hàm chứa chút cưng chiều. 6 Giang Lệ Lệ còn chưa thèm để ý tới anh, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bĩu môi. a Nhìn cô lúc này và lúc trước, là hai kiểu quyến rũ khác nhau. 9e Trong lòng Lạc Trạch như mềm nhũn, đưa tay kéo cô sát lại, thanh âm vừa sủng ái, vừa dụ dỗ.
"Được rồi, là em chọc giận anh mà, không phải sao?” Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ, nhẹ nhàng nói, đáy mắt cũng dâng lên một mảnh dịu dàng. e Lái xe còn tưởng mình nhìn lầm nữa. Mặc dù biết ông chủ của mình đối với phụ nữ rất hào phóng nhưng cũng chưa từng thấy anh lấy lòng một cô gái như vậy. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô gái này quả thật là báu vật nhân gian.
Người lái xe nhìn chằm chằm, quan sát Giang Lệ Lệ, bắt gặp ánh nhìn lạnh như băng của Lạc Trạch trong gương chiếu hậu, lập tức tiền thu hồi ánh mắt. 0 Thật là dọa người, vừa rồi giống như là dùng ánh mắt giết chết anh ta vậy, sau lưng mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Giang Lệ lệ nghe lạc trạch nói cũng đúng, liền trừng mắt nhìn anh song cũng ngồi yên trong ngực anh không phản kháng nữa, cũng không lên tiếng, thật giống một con mèo nhỏ an tĩnh nằm trong lòng chủ nhân.
Lạc trạch rất hưởng thụ cảm giác này, tay vuốt ve lọn tóc quăn của cô, lại nhìn tấm lưng trần của cô, ánh mắt tối lại lộ ra chút lo lắng. 3f Thật không muốn sống nữa sao, dám để cho cô gái của anh mặc cái loại trang phục lộ liễu thế này.
"Lạc thiếu, tới nơi rồi.” Lái xe nhẹ giọng thông báo rồi nhanh nhẹn xuống bước xuống, mở cửa cho họ.
Lạc trạch bước xuống xe, Giang Lệ Lệ cũng bước theo xuống, nhìn khung cảnh trước mắt, cô lập tức nhìn ra hai chữ “sòng bạc”. 3 Lạc Trạch cầm lấy tay cô, khoác vào tay anh, sau đó sải bước vào bên trong.
"Lạc trạch, anh dẫn em tới sòng bạc, định chơi bài sao?” Giang Lệ Lệ hỏi nhỏ, chỉ đủ cho anh nghe thấy.
Lạc trạch ngắt nhẹ mũi cô, kề sát tai cô nói: “Lát nữa chỉ cần nghe lời anh thôi, biết không?”
Giang Lệ lệ nhìn lạc trạch sau đó gật đầu một cái, lạc trạch dịu dàng như vậy sao? Giang Lệ lệ không ngốc, đi theo lạc trạch nhiều năm như vậy, cô cũng trở nên thông minh hơn, biết nhìn ánh mắt người khác.
Hai người bước vào sòng bạc, không phải một nơi quá ồn ào mà ngược lại rất an tĩnh. Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đi tới một bàn khách quý. ca Anh kéo cô qua, nói nhỏ vào tai cô.
"Bảo bối, em đặt cược đi, tùy theo em thôi. ea Thắng là của em, thua tính cho anh.”
Giang Lệ lệ mở to hai mắt nhìn lạc trạch, sau đó nhỏ giọng nói.
"Lạc trạch, anh giỡn chơi cái gì vậy? Em đặt cược cái gì chứ?” Giang Lệ Lệ vẻ mặt không thể tin nhìn anh.
Lạc trạch hôn lên má cô một cái, trấn an nói: “Ngoan, không phải là cứ nghe lời anh sao?”
Giang Lệ lệ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch khổ sở nói: “Nhưng em không biết đặt cược, em chỉ biết chơi xúc xắc thôi.”
"Được, vậy chúng ta đi chơi xúc xắc." Nói xong liền đưa Giang Lệ lệ tới bàn chơi xúc xắc.
Giang Lệ lệ ngồi xuống, đối diện là một cô gái người nước ngoài, chỉ là sao ăn mặc cũng “tiết kiệm” như vậy chứ. Cô gái liếc mắt nhìn Lạc Trạch, cũng nhận ra anh khí vũ phi phàm. Cô nhìn Giang Lệ Lệ, quả nhiên là báu vật, dùng thứ tiếng Trung rõ ràng hỏi: “Tiểu thư xinh đẹp, cô muốn đặt cược sao?”
Giang Lệ lệ thật thà gật đầu, sau đó nhìn hai chữ lớn – nhỏ.
"Tiểu thư, đặt lớn hay nhỏ?”
Giang Lệ lệ len lén nhìn Lạc Trạch, anh chỉ cười nhạt một tiếng. Giang Lệ Lệ chỉ “lớn”, lại cười cười, chỉ qua lại giữa “lớn” và “nhỏ”. b9 Lạc Trạch đứng bên cạnh nhìn cô khẩn trương, khóe miệng cong lên, vuốt ve tóc Giang Lệ Lệ, nhẹ giọng.
"Bảo bối, em không đặt cược đi, trời sắp sáng rồi đó." Lạc trạch đùa giỡn nói.
Giang Lệ lệ cắn răng, cầm lấy tiền trên bàn, chỉ dám lấy một ít, đặt “lớn”. a Cô khẩn trương tới toát mồ hôi lạnh. Bàn tay cũng vì khẩn trương mà nắm chặt vào nhau, bắt đầu chờ đợi.
Giang Lệ Lệ dùng một đôi mắt xinh đẹp có thể câu hồn, gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc lay động cầm thật chặt trong hai bàn tay cô gái kia. Lạc Trạch liếc nhìn bộ dạng của Giang Lệ Lệ. Sau đó ngồi ở bên người cô, bàn tay che tay nhỏ bé của cô. Cho cô khích lệ. Tiếng người nói.
"Mở, , lớn."
Giang Lệ Lệ vừa nhìn, là lớn, vội vàng ôm cổ của Lạc Trạch hô to lên.
"A, Trạch, anh xem, lớn, lớn đấy, em thắng, em thắng, chỉ là giống như hơi nhỏ một chút rồi." Gương mặt Giang Lệ Lệ hưng phấn, cũng không quản có người hay không.
Giang Lệ Lệ ngẩng đầu liếc một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, mới vừa rồi thật sự là nói quá lớn. Đưa tới không ít chú ý, Giang Lệ Lệ ngượng ngùng đem đầu núp ở trong ngực Lạc Trạch. Dáng vẻ hết sức nghịch ngợm đáng yêu.
Lạc Trạch phát hiện Giang Lệ Lệ không thích hợp. Sau đó ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn lướt qua quần chúng một bên, bọn họ nhất thời cũng khôi phục bình thường ai bận việc nấy. Bởi vì Lạc Trạch vừa đưa mắt, để cho bọn họ cũng biết người đàn ông này khẳng định không tầm thường. a Thức thời cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Tiểu thư, còn tiếp tục đặt cược sao?" Cô gái mở miệng hỏi.
"Ừ, lần này đặt tiểu thôi."
Cứ như vậy, mấy vòng kế tiếp, Giang Lệ Lệ chưa từng bại một lần, cô đắm chìm trong đánh bạc, hoàn toàn không có ý thức được căn bản cũng không thích hợp. Cho đến khi Giang Lệ Lệ nói luôn miệng, thắng không dưới hai mươi tỷ. c Người phía sau màn không thể ngồi yên.
Trong một gian mật thất, một người đàn ông, nhìn chằm chằm nhóm Lạc Trạch. Sau đó lấy điện thoại ra, trượt nút gọi đi.
Giang Lệ Lệ vẫn còn mong đợi thắng thua lần này, chỉ thấy cô gái đổ xúc xắc nhận điện thoại, nói mấy câu.
Một bên xem náo nhiệt thấy khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Giang Lệ Lệ. Sau đó ghé vào bên tai cô nói.
"Ngoan, một lát nữa sẽ dẫn em đi chỗ khác chơi."
Giang Lệ Lệ vừa nghe câu đó liền quay đầu nhìn Lạc Trạch, ánh mắt sáng lên. c Không đợi cô mở miệng nói, cô gái liền mở miệng nói: "Tiên sinh, tiểu thư, ông chủ của chúng tôi cho mời."
Lạc Trạch ôm hông của Giang Lệ Lệ, sau đó cười nhạt.
"Được."
"Xin mời"
Hai người bọn họ đi tới một gian nhìn giống như phòng bao. Giang Lệ Lệ chọc chọc Lạc Trạch nhỏ giọng hỏi: "Lạc Trạch, tình huống thế nào, mới vừa rồi thắng nhiều như vậy, hiện tại liền bị người cho mời. Anh thật giống như đã biết." Ý thức được không đúng, lúc này Giang Lệ Lệ mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra.
Lạc Trạch khơi cằm Giang Lệ Lệ lên, giọng nói vô cùng mập mờ, môi mỏng dán chặt môi anh đào của cô, thanh âm trầm thấp nói: "Thông minh, một hồi chớ nói lung tung, làm theo lời anh bảo."
Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên, liếc đầu qua, bắt gặp một cô gái tới mở cửa. Giang Lệ Lệ nhìn cô gái này, không tệ, dáng dấp rất đẹp, vóc người cũng rất tốt. Cô gái liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó chuyên chú nhin Lạc Trạch, cười duyên nói.
"Ông chủ của chúng tôi cho mời." Nói xong thỉnh thoảng vứt mị nhãn. Giang Lệ Lệ một bên nổi da gà cũng rớt đầy đất rồi.
Lạc Trạch kéo Giang Lệ Lệ đi tới, nâng cằm cô gái lên. Sau đó gương mặt tuấn tú trở nên vô cùng tà mị, hấp dẫn, nhất là môi mỏng cực kì khêu gợi.
"Ừ, cô rất đẹp, dẫn đường thôi." Giọng của Lạc Trạch tương đối khách khí, êm ái, Giang Lệ Lệ còn tưởng rằng nghe lầm? Vội vàng nhìn mặt cô gái đang trong tình trạng hoa si ngây ngô một chút. Không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu.
"Mẹ kiếp, thiệt hay giả." Thanh âm của cô cũng hình như là hé cái miệng nhỏ, con muỗi cũng không nghe được, nhưng vừa vặn, đối với Lạc Trạch đã trải qua huấn luyện thế nhưng nghe rất rõ ràng.
Khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, sau đó ghé vào bên tai Giang Lệ Lệ, thanh âm tà tứ nói: "Có phải thật vậy hay không, chẳng lẽ em còn không biết sao?"
Giang Lệ Lệ nghe Lạc Trạch ghé vào bên tai mình hà hơi nói, khuôn mặt nhất thời đỏ lên. Cũng không nói. Chỉ là nhìn cô gái một bên vẫn còn ngẩn người nhìn Lạc Trạch, cô bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Tiểu thư, làm ơn dẫn đường được không?" Giang Lệ Lệ thật sự là không chịu nổi.
Cô gái vừa nghe, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó thanh âm nhỏ: "Ừ, được, xin mời đi theo tôi." Nói qua liền đi tới trước mặt dẫn đường.
Lạc Trạch nheo tròng mắt, nhìn cô gái trong ngực dẩu môi, đường cong khóe miệng càng lớn. Ba người đi tới một gian đại sảnh.
Lạc Trạch nửa hí mắt chim ưng nhìn người đàn ông trên chiếu bạc. Mặc dù là người Trung Quốc, nhưng anh tuyệt không phải người bình thường. a Giang Lệ Lệ nhìn chung quanh một cái, cái này chẳng lẽ chính là sòng bạc tư nhân trong tiểu thuyết, không khác gì khách sạn sao? Sự khác biệt chính là chỉ có một chiếu bạc thật dài.
Người đàn ông nhìn thấy Lạc Trạch đến, sau đó khóe miệng khẽ mỉm cười, lập tức đứng dậy, đi tới chỗ Lạc Trạch.
"Xin chào, tôi là chủ kinh doanh sòng bạc - Lăng Hạo."
Lạc Trạch chỉ gật đầu một cái. d Thanh âm dập khuôn, nói.
"Lạc Trạch"
Lăng Hạo hơi sững sờ nhìn người đàn ông, nhưng ngay sau đó khôi phục. Sau đó nhìn Lạc Trạch nói.
"Không biết có thể xin Lạc tiên sinh đánh cuộc một ván với tôi không?" Lăng Hạo nói rất lễ phép.
Khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, không có trực tiếp trở lời Lăng Hạo, chỉ hơi hơi cúi người, ở bên tai Giang Lệ Lệ nói, thanh âm đủ để mấy người nghe.
"Bảo bối, còn muốn chơi không?"
Giang Lệ Lệ sửng sốt, tình huống thế nào, để cho mình đánh cuộc, Giang Lệ Lệ nghi vấn nhìn Lạc Trạch, nhưng từ trong ánh mắt của anh cô xem thấy an tâm, nghĩ tới mới vừa rồi anh nói, nghe lời anh nói mà làm, cô khẽ gật đầu, thanh âm quyến rũ nói.
"Được."
Lúc này Lăng Hạo mới chú ý tới sự tồn tại của Giang Lệ Lệ, Lăng Hạo nhìn Giang Lệ Lệ, trong nháy mắt hoảng hồn. cf Ấn tượng đầu tiên chính là quá đẹp, tự nhận là cô gái bên cạnh mọi người đều là cực phẩm, lúc này nhìn thấy Giang Lệ Lệ anh mới biết cái gì gọi là mỹ nhân.
Giang Lệ Lệ cảm giác đến ánh mắt nóng rực của anh, nhích lại gần trong ngực Lạc Trạch. a Lạc Trạch cũng không có động khí, chỉ là động khóe miệng, nhìn vẻ mặt ái mộ của Lăng Hạo mở miệng nói.
"Ông chủ Lăng, có thể bắt đầu chưa?" Thanh âm của Lạc Trạch lạnh nhạt chất vấn.
Lăng Hạo lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, xin lỗi liếc mắt nhìn Lạc Trạch sau đó làm tư thế xin mời.
"Lạc tiên sinh, mời."
Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đi tới chiếu bạc hào hoa. Ánh mắt Lăng Hạo cuối cùng vẫn còn rơi vào trên người của Giang Lệ Lệ. Vóc người hoàn mỹ, khiến Lăng Hạo nuốt nước miếng một cái. bb Thân thể thế nhưng nổi phản ứng. Anh cần phải lấy được cô gái kia. Bây giờ còn chưa phải lúc.
Hai người ngồi ở trên chiếu bạc, Lăng Hạo chau mày lại nhìn đối diện người động lòng, thế nhưng cho cô đến chơi. Giang Lệ Lệ ngồi ở trên ghế, liếc Lăng Hạo đối diện một cái, sau đó liếc Lạc Trạch một cái, sau đó đem thân thể chuyển đến gần Lạc Trạch, tựa vào trên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói.
"Lạc Trạch, cái này em sẽ không chơi, nhìn cũng chưa từng nhìn qua, chơi như thế nào?" Giang Lệ Lệ khổ sở nói qua. Nhưng một động tác này của cô kích thích Lăng Hạo đối diện. Anh nhìn Giang Lệ Lệ vóc người hoàn mỹ, cùng làn da lõa lồ mềm mịn sau lưng đến có thể chảy nước, anh cũng cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nuốt nước miếng một cái, cổn động yết hầu.
Tất cả đương nhiên cũng không có thể tránh được ánh mắt của Lạc Trạch, chỉ là anh nửa hí mắt, liếc sau lưng Giang Lệ Lệ một cái, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
"Không có việc gì, anh dạy cho em."
"Ông chủ Lăng, có thể bắt đầu chia bài rồi."
Lăng Hạo thu hồi ánh mắt, sau đó liếc nhìn cô gái vừa rồi mở cửa vì bọn họ, sau đó nói.
"Chia bài"
Cứ như vậy, phát mấy lần. Giang Lệ Lệ nhìn bài hoa trên bàn. Này không phải là phác khắc sao? Năm sáu bảy tám. Lần lượt?
Lăng Hạo liếc mắt nhìn lá bài tẩy của mình, sau đó lộ ra nụ cười tình thế bắt buộc. b Sau đó dùng gương mặt dịu dàng nhìn Giang Lệ Lệ.
"Tiểu thư, cô đặt cược đi."
Giang Lệ Lệ liếc nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch ghé vào tai Giang Lệ Lệ, sau đó nhàn nhạt nói mấy chữ.
Giang Lệ Lệ gật đầu một cái, sau đó mặt thẹn thùng nhìn Lăng Hạo, cái nhìn này không nhìn nữa, vừa nhìn thế nhưng để cho anh liền hồn cũng mất.
"Tôi xúi bẩy" Nói qua liền đem tiền hai bên mình đẩy qua, đẩy hai cái không có thôi động, khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên, tức giận, thì cho cô đẩy tới rồi.
Giang Lệ Lệ đỏ một liếc Lạc Trạch một cái, chỉ nhìn thấy khóe miệng anh mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Lăng Hạo nhìn Giang Lệ Lệ sau đó mở miệng nói.
"Lạc tiên sinh, anh sáng suốt, ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ là, chúng ta đánh cuộc một thứ khác. b Tôi lấy cái sòng bạc này đánh bạc cùng anh. Thắng chính là của anh." Lăng Hạo nói rất có nắm chắc.
Lạc Trạch nhếch nhếch tuấn lông mày, sau đó cong khóe miệng, vuốt ve môi đỏ mọng của Giang Lệ Lệ, thanh âm càn rỡ nói.
"Nếu thua?"
Lăng Hạo nhìn ngón tay Lạc Trạch tay xẹt qua môi đỏ mọng của Giang Lệ Lệ, đôi mắt anh có chút đỏ lên.
"Tôi muốn cô gái này."
Thân thể Giang Lệ Lệ run lên, sau đó một đôi mắt đẹp căm tức nhìn Lăng Hạo, choáng nha, muốn cô? Nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng người đàn ông Lăng Hạo kia đã chết rất nhiều lần? Giang Lệ Lệ níu chặt lấy ống tay áo của Lạc Trạch. c Lo lắng nhìn Lạc Trạch, hi vọng anh có thể cự tuyệt. Nhưng lại để cho cô thất vọng.
"Tốt, mở bài." Khóe miệng Lạc Trạch nhếch lên nụ cười lãnh khốc.
Giang Lệ Lệ không thể tin nhìn Lạc Trạch, nhưng anh cách mình gần như vậy, cũng không nhìn mình.
Lăng Hạo vừa nghe, sau đó phiên bài. Nhìn Giang Lệ Lệ, khóe môi nhếch lên nụ cười thắng lợi.
Khóe miệng Lạc Trạch khẽ câu. Sau đó ghé vào bên tai Giang Lệ Lệ nói.
"Bảo bối, mở bài."
Giang Lệ Lệ nhìn tấm bài bị mình đè ép, hít sâu một hơi, sau đó đem nó lật lên. Mắt Giang Lệ Lệ cũng đáng giá.
Làm sao lại như vậy? Cô lớn tiếng nói. "Ai da, đồng hoa thuận."
Mặc dù cô không có chơi đùa, nhưng nhìn Đổ Thần điện ảnh gì đó, vẫn còn nhận biết được. Lăng Hạo nhìn Giang Lệ Lệ thì ngược lại lá bài tẩy, sắc mặt một hồi trắng, một hồi đen. b Anh căm tức nhìn Lạc Trạch thanh âm âm lãnh nói.
"Mẹ kiếp, anh chơi bẩn." Lăng Hạo kêu một tiếng, lập tức lao ra rất nhiều người bao quanh bọn anh.
Giang Lệ Lệ có chút sợ, Lạc Trạch cảm thấy cô run rẩy, tuấn mỹ nhíu lại, một đôi mắt chim ưng khóa người đàn ông đối diện đang hả hê. b Một đôi mắt chim ưng tản mát ra âm chí hung ác lệ.
"Ông chủ Lăng, anh xác định, những thứ này cũng người của anh." Lạc Trạch nói một câu lạnh nhạt, khiến Lăng Hạo đối diện ngây ngẩn cả người, chỉ chớp mắt phát hiện những người cầm súng đều nhắm ngay anh. Anh cả kinh. Sau đó nhìn Lạc Trạch, gương mặt không tin, trong miệng lẩm bẩm.
"Không thể nào, không thể nào. Những người đó của tôi?"
Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đứng lên, sau đó con mắt mị hoặc quét qua Lăng Hạo, thanh âm hung ác lệ âm lãnh nói: "Ông chủ nói cho anh biết, đừng tại sau thân tôi táy máy tay chân." Nói qua liền ôm lấy Giang Lệ Lệ rời khỏi phòng. Những lời này nghe ra, anh sẽ không giết anh ta.
Giang Lệ Lệ ngồi trên xe, từ từ lấy lại tinh thần, nhưng cô không muốn nói chuyện, tình huống thế nào? Như thế nào giống như điện ảnh. Lạc Trạch kéo cà vạt của mình, nhìn cô gái một bên giận dỗi. Anh khẽ phác hoạ khóe miệng. Cánh tay dài duỗi ra liền đem cô mang tới, nâng eo của cô, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh.
Giang Lệ Lệ cả kinh. b "Này, làm gì vậy?" Cô tức giận, khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm Lạc Trạch mặt vừa lòng. e Thật muốn bẻ gãy gương mặt này.
Giang Lệ Lệ nhìn cửa sổ phía sau xe, căn bản là lựa chọn bỏ rơi anh. Ánh mắt tự nhiên. Nhưng vẫn không giấu diếm được tức giận nơi đáy mắt.
Giang Lệ Lệ biết lá bài tẩy căn bản là Thuận Tử, lúc nào thì bị anh đổi. Còn có ánh mắt của người đàn ông kia nhìn mình, nếu như là dĩ vãng, Lạc Trạch đã sớm bắt người nuốt sống rồi. Cô không phải người ngu, cô dĩ nhiên biết anh là đang lợi dụng vẻ đẹp của cô. Thật là làm cho người ta bất ngờ, anh đến tột cùng thì lúc nào thu mua cô gái chia bài. Trời ạ, lại dưới mí mắt cô xảy ra loại chuyện như vậy, cô hoàn toàn không biết, thậm chí còn là cuối cùng tự mình nghĩ ra. Rõ là. Im lặng, giờ phút này cô thật không biết nói gì? Mới vừa rồi giống như nhìn thấy cô gái kia lên phía sau xe. Rốt cuộc là biết từ trước, hay mới vừa rồi mới biết. Nếu như là mới vừa rồi, Giang Lệ Lệ thật không thể không bội phục Lạc Trạch, choáng nha, lúc cô còn trẻ tuổi, làm sao lại lựa chọn chọc cô, khi đó thật đúng là nhiệt huyết trẻ tuổi, nếu nói nghĩa khí bạn bè. c Suy nghĩ một chút cô hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. c Hiện tại gương mặt cô hối hận. Thật là hối hận không kịp, Tuyết Thần, hiện tại mới khắc sâu cảm thấy, cậu hại chết tớ rồi.
{Tuyết Thần: sẽ không, về sau cậu sẽ cảm tạ tớ đấy. Hì hì}
Lạc Trạch nhìn trên mặt cô biến đổi muôn màu muôn vẻ, nhưng không có vẻ mặt hài lòng. aAnh không vui cau mày. Anh nắm cằm của cô, cúi xuống, ép buộc cô nhìn chăm chú anh. e Giang Lệ Lệ dùng một đôi mắt đẹp quật cường nhìn Lạc Trạch. Người cả gan khiêu khích.
Lạc Trạch nhìn bộ dạng lạnh nhạt của cô, lông mày vô cùng không vui nhíu lên, anh nắm cằm cô, dùng sức mấy phần. Thanh âm đè nén hỏi.
"Em đang nghĩ cái gì? Hử?"
Giang Lệ Lệ nhìn anh, đáy mắt một mảnh lạnh lùng quen thuộc, không có tâm tình gì, duy nhất nhìn ra chính là cô bất mãn vô cùng. e Cực kỳ bất mãn.
"Không nghĩ cái gì? Lạc thiếu suy nghĩ nhiều." Giang Lệ Lệ dùng thanh âm lạnh nhạt. Nói chuyện đều có chứa bài xích, điều này làm cho Lạc Trạch vô cùng khó chịu, anh nhìn xương quai xanh của Giang Lệ Lệ, một đường xuống phía dưới, đáy mắt một mảnh u ám. Cô gái này tùy thời tùy chỗ đều có thể quyến rũ đàn ông, thật đáng chết.
Khóe miệng Lạc Trạch mị hoặc cong lên, bàn tay nắm cằm cô, theo xương quai xanh của cô một đường xuống phía dưới. Giang Lệ Lệ cả kinh, tay nhỏ bé của cô vội vàng bắt được bàn tay đang tác quái của Lạc Trạch. Gương mặt Giang Lệ Lệ tức giận.
"Anh làm gì đấy? Đàng hoàng một chút, đừng đụng tôi." Giang Lệ Lệ phát hỏa khí.
Lạc Trạch chau mày lại, thanh âm có chút lạnh lẽo quét qua đường phố.
"Em đang ra lệnh cho tôi sao?"
Giang Lệ Lệ cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, ngẩng cái cằm lên.
"Dạ, chính là nói chuyện với ngài đấy? Ngài không có nghễnh ngãng."
Lạc Trạch hiểu rõ, gương mặt tuấn tú từ từ trở nên sương mù, không biết đang nháo khó chịu cái gì. f Vốn là tâm tình rất tốt, bị cô nhiễu loạn hoàn toàn.
Bàn tay anh bình thản vuốt bụng Giang Lệ Lệ, một cái tay khác nắm bả vai của cô. Một đôi mắt chim ưng nguy hiểm nửa hí.
"Rốt cuộc em đang náo khó chịu cái gì với tôi." Thanh âm của Lạc Trạch có chút lạnh, nhưng cất giấu chút bất đắc dĩ.
Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú từ từ trở nên sương mù, cô không nói. Một bộ dáng vẻ bình thản, còn có, cô thế nhưng không nói lời nào. Điều này làm cho Lạc Trạch vô cùng tức giận.
Cả người anh tản ra hơi thở lạnh lẽo.
"Nói chuyện."
Giang Lệ Lệ ngược lại càng lúc càng lớn mật, một đôi mắt đẹp mở thật to. b Rõ ràng chính là đang gây hấn với anh. Cằm hất thật cao.
Lạc Trạch nhìn cô hoàn toàn không thấy cảnh cáo của anh, khóe miệng của anh hơi giơ lên, khẽ động ra nụ cười tà tứ.
"Không nói sao? Rất tốt."
Giang Lệ Lệ nhìn khóe miệng Lạc Trạch là nụ cười tà tứ không chút kiêng k, trong lòng cô không nhịn được rùng mình ớn lạnh. Người đàn ông này lại đang nghĩ cái gì? Khóe miệng cười, thật sự là lộ rõ rồi. Giang Lệ Lệ lập tức muốn thoát khỏi trên đùi của anh, làm gì mà mình vừa bắt đầu nảy sinh, liền bị người đàn ông này bóp chết rồi.
"Mở tường gỗ cách âm ra" Lạc Trạch ra lệnh. Đã nhìn thấy Giang Lệ Lệ sau lưng từ từ tuột xuống. Giang Lệ Lệ thầm nói không tốt.
Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, thanh âm có chút run rẩy nói.
"Anh, anh đừng làm loạn."
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt từ ban đầu trấn định lạnh lùng thay đổi thành có chút ứng phó không kịp, anh rất thưởng thức quá trình này. Bàn tay Lạc Trạch theo phía sau lưng của cô từ từ tuột xuống. Bởi vì thiết kế này của quần áo, để cho anh rất dễ dàng xuống tay. e Y phục này cũng không phải là không có chỗ tốt.
Giang Lệ Lệ cảm thấy sau lưng mình có một bàn tay ấm áp vuốt ve qua lại. Lần đầu tiên cô hận thấu bộ y phục này. Còn không bằng không mặc rồi.
"Lạc Trạch, anh, anh đừng làm loạn, tôi cho anh biết, này, đây chính là trong xe." Giang Lệ Lệ bởi vì sợ hãi đều có chút thất kinh rồi, một ngày đã muốn cô hai lần, cô thật không còn hơi sức để làm rồi. Nhưng nhìn tình huống như thế, cô cảm thấy rất nguy hiểm, bởi vì cô đã cảm thấy cây gậy sắt nhỏ đang kêu ồn ào rồi. cc Cô, khóc không ra nước mắt.
Khóe miệng Lạc Trạch tà tứ khẽ giơ lên, trong lời nói tất cả đều là .
"Tôi không muốn làm loạn, còn không bằng, nếu em đã bảo tôi làm loạn, cũng có thể."
Giang Lệ Lệ muốn hộc máu, lời nói không biết xấu hổ như vậy, anh cũng có thể nói ra miệng được. Khuôn mặt Giang Lệ Lệ bị anh chọc tức, từng trận ửng đỏ. Kìm nén.
Giang Lệ Lệ căm tức nhìn anh, cảm giác trên người đột nhiên có một hồi lạnh lẽo, tròng mắt vừa nhìn, không biết khi nào Lạc Trạch đã đem lễ phục trên người cô cởi xuống, trên người hoàn toàn triển lộ ra. Cô thật rất hận bộ y phục này, bởi vì thiết kế quần áo, không có mặc áo lót, dán chặt thân thể. ec Cũng làm cho Lạc Trạch có cơ hội.
"A Lạc Trạch, anh" Đôi tay Giang Lệ Lệ ôm ngực, chống đỡ trên người mình , hoàn toàn là phản ứng tự nhiên. Nhưng da thịt lộ ra ngoài, nhìn qua lại càng làm cho người ta muốn tới ăn cô.
Giang Lệ Lệ đỏ mặt, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn cô da thịt bởi vì chống đỡ mà trắng noãn, tròng mắt đen anh trở nên tối tăm không ánh sáng. Cổ họng không tự chủ cổn động một phen.
"Cô gái, em đang đùa với lửa." Lạc Trạch nhìn một mảnh da thịt trắng như tuyết kia, thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo lực khêu gợi.
Giang Lệ Lệ cắn môi múi, cô đang đùa với lửa? Phải nói là anh đang .
"Lạc Trạch, cảnh cáo anh, chớ làm loạn." Thanh âm của Giang Lệ Lệ là cắn răng nghiến lợi.
Lạc Trạch nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, sắp cầm giữ không được rồi. Ấn đầu của cô, chính xác bắt đôi môi đỏ mọng lảm nhảm của cô.
"Lạc ưmh"
Cánh môi của Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch hoàn toàn ăn vào trong bụng, ngay cả uy hiếp cũng không kịp, cũng bị anh che kín. Đôi tay nhỏ bé dùng sức đánh. Nhưng là chút hơi sức này, còn không bằng nói là xoa bóp cho Lạc Trạch.
Lạc Trạch hôn Giang Lệ Lệ thật sâu, bàn tay cũng không đàng hoàng vuốt ve trên dưới. Giang Lệ Lệ từ từ đắm chìm ở trong động tác hôn bá đạo, tay đang đánh anh bắt đầu từ từ trở nên vô lực, đôi tay bắt đầu vòng trên cổ Lạc Trạch, từ từ đáp lại anh. Không thể không nói, công phu của Lạc Trạch là tuyệt thế thần công.
Lạc Trạch nửa hí mắt nhìn khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ bừng, bắt đầu từ từ nghênh hợp mình, động tác của anh càng thêm càn rỡ. Cho đến khi lôi cự bá của mình ra, nhắm ngay u cốc của cô. Đột nhiên tiến vào.
"Ưmh ừ" Giang Lệ Lệ rên rỉ lại bị Lạc Trạch ngăn ở trong miệng.
Giang Lệ Lệ mở choàng mắt, thân thể bị lấp đầy, thân thể lập tức liền mềm nhũn, đem trọn người nằm trong ngực Lạc Trạch.
Lạc Trạch lật người đem cô áp ở trên ghế. Sau đó bắt đầu động đậy thân thể của mình. Vài sợi tóc rủ trên trán theo động tác của anh nhảy múa, đung đưa. f Bỏ thêm vào mấy phần tà khí.
Giang Lệ Lệ cắn múi môi, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh, bởi vì cô có thể cảm thấy xe đang hơi rung chuyển, điều này làm cho cô làm sao mà chịu nổi.
Lạc Trạch nhìn dáng vẻ cô hết sức ẩn nhẫn, trong lòng khẽ đau, anh ghé vào lỗ tai của cô, thanh âm đầu độc nói.
"Ngoan, kêu ra, buông thả mình, tôi thích nghe."
Thanh âm khàn khàn tràn đầy hấp dẫn mị hoặc của Lạc Trạch vang lên bên tai Lệ Lệ, cộng thêm Lạc Trạch chợt động thân, Giang Lệ Lệ cuối cùng cũng kêu thành tiếng.
"A" Giang Lệ Lệ không chịu nổi thanh âm đầu độc lòng người của Lạc Trạch, tăng thêm ra ngoài, đồng thời chính mình cũng thật rất thoải mái.
"Ngoan, thật là dễ nghe." Lạc Trạch hài lòng cười một tiếng, phẩn thưởng là hôn đôi môi bị cắn đỏ bừng của cô.
Cứ như vậy, ở trên đường về khách sạn, một vòng xe ven cứ như vậy xảy ra. Phía sau xe, theo sát, biết xe rung chuyển. Cũng biết chuyện gì xảy ra bên trong. Cho nên như chuyện đương nhiên giữ vững khoảng cách nhất định.
Trở lại khách sạn, cả người Giang Lệ Lệ đều co quắp, Lạc Trạch cởi tây trang của mình xuống, bao lấy nửa người trên của Giang Lệ Lệ. e Hạ thân còn có lễ phục, cô bị Lạc Trạch ôm đi vào khách sạn. Một khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, thở từng ngụm từng ngụm, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết chuyện gì xảy ra. Sau lưng còn có cô gái ở song bài theo sát, ánh mắt đầy đố kỵ.
Lạc Trạch dùng vẻ mặt cưng chìu nhìn cô gái tựa vào ngực mình, khóe miệng khẽ giơ lên, đi vào thang máy, chạy thẳng tới phòng. Cô gái thấy thế liền muốn theo sau, lại bị thủ hạ một bên ngăn lại.
"Tiểu thư, chúng tôi dẫn cô trở về phòng, một hồi Lạc thiếu sẽ tự mình gặp cô." Một người đàn ông nói rất lạnh nhạt.
Cô gái nhìn thang máy khép chặt, gương mặt không cam lòng, nhưng cũng đi theo bọn họ trở lại phòng khách. Chờ đợi Lạc Trạch gọi.
Giang Lệ Lệ nằm trong ngực Lạc Trạch, cọ xát đầu, thanh âm khàn khàn nói: "Tôi muốn tắm." Thật khó chịu, tất cả đều là mồ hôi.
"Tốt, tôi dẫn em đi tắm."
Lạc Trạch ôm cô vào phòng tắm, xả một bồn nước, thử nước ấm, sau đó kéo sạch sẽ bỏ cô vào trong, mỗi một động tác cũng có thể nhìn ra được anh rất cẩn thận, rất sợ đụng hư cô gái này. Động tác êm ái vô cùng.
Giang Lệ Lệ nằm vào trong bồn tắm, cô thoải mái ưm một tiếng. Sau đó mặc cho Lạc Trạch vì cô lau chùi thân thể. c Giang Lệ Lệ mở mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó nói.
"Tôi muốn tháo trang sức, trên mặt trang điểm đậm thật khó chịu."
Lạc Trạch nhìn trên mặt cô trang điểm đậm, cũng nhíu nhíu mày, sau đó vuốt ve mái tóc dài của cô nói: "Ừ, được, tôi đi cho em làm." Nói qua liền rời khỏi phòng tắm.
Giang Lệ Lệ nằm ở trong bồn tắm, thật là thoải mái, gian phòng này là chuyên dụng, chưa từng có người dùng qua. Dĩ nhiên dùng qua cũng là Lạc Trạch sử dụng. Cảm giác đột nhiên buồn nôn, che miệng kiền ọe mấy tiếng.
Giang Lệ Lệ tắm xong, vây quanh khăn tắm, hơi sức cũng khôi phục không ít, cô cầm tinh dầu Molly lên thoa trên người mình. e Đây chính là loại cô thích nhất. Có thể làm cho da mình như da em bé. Hì hì.
Giang Lệ Lệ cầm máy sấy tóc, sấy khô tóc của mình. Ngâm nga ca khúc.
Trong phòng, cô gái thẹn thùng đứng ở trước mặt của Lạc Trạch, nhìn ra cô hơi khẩn trương, Lạc Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, tay phải đang kẹp một gốc cây thuốc lá, hút một hơi, dáng vẻ thật là cực kỳ hấp dẫn mị hoặc. Khói thổi ra khiến cô gái thần mê điên đảo. Cô gái đứng ở trước mặt Lạc Trạch, một trái tim hưng phấn khẩn trương. a Nhưng nghe thanh âm trong phòng tắm truyền tới, đáy mắt chợt lóe lên ghen tỵ.
"Tối nay, cô có công lao rất lớn, nói đi, muốn cái gì?" Lạc Trạch nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô gái, khóe miệng khẽ giơ lên, anh rất rộng rãi mở miệng.
Cô gái vừa nghe, cực kỳ hưng phấn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch, không xác định hỏi một câu.
"Thật yêu cầu gì cũng có thể. b Cái gì anh cũng có thể thỏa mãn em?" Cô gái xác định một phen, mở miệng lần nữa.
Lạc Trạch nhìn cô gái, khóe miệng phác hoạ, không ngờ lại không tin mình.
"Dạ, chỉ cần cô nói ra miệng, tôi liền đồng ý." Anh đáp.
Không đợi cô gái mở miệng, thanh âm nặng nề của Giang Lệ Lệ truyền tới từ phòng tắm.
"Cô ấy muốn làm phụ nữ của anh." Giang Lệ Lệ vây quanh khăn tắm đi ra, không chút để ý trong phòng còn có người khác. Bởi vì là cô gái. Từ trong đáy lòng cô ghét cô gái này.
Giang Lệ Lệ da thịt mềm mại, bỏ phấn trang điểm đậm, trở nên xinh đẹp. Tự nhiên hào phóng. Tóc dài hơi ướt tùy ý xõa ra. Giang Lệ Lệ đi tới bên giường ngồi xuống cầm mỹ phẩm dưỡng da bôi trên mặt mình.
Cô gái nhìn Giang Lệ Lệ, cùng cô gái xinh đẹp vừa rồi hoàn toàn khác nhau, cô như vậy, thật là linh khí, không nhiễm một hạt bụi. Mi thanh mục tú, tuyệt đối là cô gái Phương Đông.
"Dạ, cô ấy nói rất đúng, em muốn làm phụ nữ của anh, người tình cũng có thể.” Cô gái lớn gan nhìn Giang Lệ Lệ khiêu khích, nói qua.
Giang Lệ Lệ thả lại mỹ phẩm dưỡng da, tháo khăn tắm của mình ra, quần ngủ rất rộng rãi. Sau đó nhìn cô gái lom lom nhìn mình, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó đi tới, liếc mắt Lạc Trạch một cái, nhìn cô gái nói.
"Không phải cô đem tôi làm thành quân xanh chứ? Lần này là tôi tới, lần sau chính là cô gái khác, cô cũng thần hồn điên đảo với anh ấy rồi, chẳng lẽ không thấy qua cô gái xinh đẹp anh ấy muốn. b Tôi là một người trong đó, đừng nhìn tôi căm tức như vậy. Chỉ là, nói thật, đúng là có chút tư cách, nếu như một năm thấy một lần, cô có thể không? Phụ nữ của anh ấy nhiều đến một ngày thấy một, một năm cũng thế đều có thể nhìn thấy cô." Giang Lệ Lệ nói không sao cả.
Ngược lại cô gái nghe xong khuôn mặt lại trắng bệch, Lạc Trạch ngược lại rất có hăng hái nhìn Giang Lệ Lệ, anh vẫn thật không nghĩ tới cô gái này thế nhưng lại nói cái yêu cầu này. Có chút ngoài dự liệu. Chỉ là hành động của Giang Lệ Lệ làm cho anh thật tò mò.
Cô gái nhìn Giang Lệ Lệ cắn cắn múi môi, giống như là làm quyết định rất lớn, khom người giống như chào Lạc Trạch.
"Xin anh muốn em đi."
Giang Lệ Lệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đùa giỡn nhìn Lạc Trạch, cô rất tò mò đợi nói thế nào.
Lạc Trạch nửa hí mắt chim ưng, không có nhìn cô gái trước mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Lệ Lệ vừa xuất dục. Cô ấy là vẻ mặt gì. Nét mặt xem kịch vui. Đã như vậy có thể không để cho cô như nguyện không? Nhất là dáng vẻ bàng quang của cô, kích thích đến anh. Con ngươi nhíu lại thật chặt. a Duỗi bàn tay, liền đem cô gái ôm vào trong ngực của mình. Cô gái cả kinh, nhưng lại thật vui mừng nhìn Lạc Trạch.
"Vậy sao? Có thể muốn cô." Lạc Trạch nhàn nhạt mở miệng, ngón tay chọn cằm cô gái, thanh âm mập mờ nói qua.
Giang Lệ Lệ khẽ nhíu mày, trong lòng tức giận, Giang Lệ Lệ không nên kích động, không thể kích động, thời gian năm, mày học được cái gì? Lấy ra tỉnh táo, lạnh nhạt đối mặt tất cả.
"Có thật không? Cám ơn." Cô gái vòng trên cổ Lạc Trạch, nằm ở trong ngực anh dịu dàng nói.
Giang Lệ Lệ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái như vậy. Mình làm sơ làm sao lại chán ghét anh như vậy, còn chạy trốn? Cô một hồi cảm giác vô lực, mắt trợn trắng, đi tới bên giường, bất đắc dĩ ngồi xuống, cầm điện thoại nhà lên.
"Này, Xin chào, xin giúp tôi mở một gian phòng, có thể. Ừ. Vậy đi, tôi ở phía trên đợi. ce Tốt." Giang Lệ Lệ liếc nhìn mã số gian phòng này một cái. a Cũng không xa thôi.
Sắc mặt của Lạc Trạch thay đổi hoàn toàn. b Một đôi mắt tản ra hơi thở nguy hiểm. Giang Lệ Lệ cúp điện thoại, liền chuẩn bị rời đi.
"Chơi vui vẻ nhé. b Đi trước. Chớ “Tinh Tẫn Nhân Vong”. Phụ nữ của anh còn có rất nhiều đấy?" Giang Lệ Lệ cười nhạt một tiếng, làm thủ thế bái bai. Liền muốn xoay người rời đi.
"Đứng lại, trở lại, ngủ ở nơi này." Lạc Trạch dùng thanh âm âm lãnh truyền đến từ phía sau lưng.
Giang Lệ Lệ chau mày lại, xoay thân thể lại nhìn Lạc Trạch, sau đó thanh âm có chút khốn quẫn nói: "Hả? Xem các người biểu diễn à?"
Lạc Trạch nâng cằm cô gái trong ngực lên, thanh âm mị hoặc nói: "Em không để ý chứ?"
Cô gái giờ phút này cũng đã không có hồn, gật đầu một cái, Giang Lệ Lệ sững sờ, cô gái này đầu óc có vấn đề rồi. Trúng tà rồi. Thế nhưng gật đầu.
"Nghe sao? Không ngại." Lạc Trạch liếc qua Giang Lệ Lệ một bên, nói.
Giang Lệ Lệ nắm tay nhỏ bé, sau đó hít sâu một hơi, đi tới, ngồi ở ghế sa lon đối diện Lạc Trạch, sau đó thanh âm lạnh lùng, kể từ sau khi quan hệ của hai người hòa hoãn, đây là lần đầu tiên Giang Lệ Lệ thay đổi lạnh lùng lạnh nhạt giống như trước đây.
"Tốt, xin tiếp tục." Thanh âm của Giang Lệ Lệ lạnh lẽo lạnh nhạt nói qua.
Lạc Trạch nhíu con ngươi lại, bàn tay vuốt ve bộ ngực lớn của cô gái. d Chọc cho cô gái yêu kiều một tiếng. Giang Lệ Lệ không nhịn được rùng mình ớn lạnh. Thật tiện.
Cô gái hình như là cao thủ, cố gắng lớn nhất trêu chọc Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn cô gái trong ngực mình, nhíu mắt nguy hiểm lại. Tung người đè cô dưới thân, cô gái đã lộ ra trọn vẹn rồi. bd Còn kém tiến vào.
Giang Lệ Lệ chỉ nhàn nhạt nhìn vẻ mặt cô gái, cũng chính là nét mặt kia, có thể để cho cô chú ý. Nhưng là tay nhỏ bé của mình đã sớm nắm quyền rồi. bb Cô không được.
Lạc Trạch nhìn gương mặt Giang Lệ Lệ nhẫn nại, câu khóe miệng, nhìn cô gái phía dưới đã chuẩn bị tốt, thanh âm dịu dàng nói.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Cô gái chợt gật đầu. Đã mong đợi thật lâu. Một đôi mắt ái mộ nhìn Lạc Trạch.
Lạc Trạch đẩy hai chân của cô gái ra, thời điểm chuẩn bị tiến vào, Giang Lệ Lệ ở một bên cũng không nhịn được.
"Nôn nôn" Giang Lệ Lệ che miệng nôn ọe ra tiếng, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, phun một phen. Thật phun ra. Giang Lệ Lệ còn tưởng rằng là ăn đồ khốn nạn gì rồi.
Lần nữa đi ra, hai người còn giữ vững tư thế kia, nhìn cửa phòng tắm, Giang Lệ Lệ sửng sốt một chút, sau đó hào phóng nói.
"Ngại quá, dạ dày không thoải mái, tôi không định quấy rầy hai vị đâu." Nói qua liền vuốt cánh môi của mình, chuẩn bị rời đi.
Khi Giang Lệ Lệ đụng chạm tay cầm cửa, thanh âm âm chí hung ác lệ của Lạc Trạch vang lên.
"Cút."
Giang Lệ Lệ do dự mấy giây, nhưng cuối cùng vẫn dùng tay mở cửa, mới vừa mở ra một cái khe hở, mình liền bị kéo vào vòng ôm quen thuộc.
Giang Lệ Lệ nhéo lông mày nhìn Lạc Trạch nói.
"Làm gì."
Lạc Trạch hung hăng lôi cánh tay Giang Lệ Lệ, liếc cô gái nhếch nhác trên đất một cái.
"Cút."
Cô gái giật mình, nhặt y phục trên đất của mình lên, vội vàng đi tới cửa, vẫn không quên trừng mắt liếc Giang Lệ Lệ. Mắt Giang Lệ Lệ trợn trắng, có quan hệ với cô sao?
Lạc Trạch đem cô đè ở trên cửa. f Đưa tới tiếng đóng cửa nặng nề, Giang Lệ Lệ chỉ cảm thấy một hồi đau nhức sau lưng, căm tức nhìn Lạc Trạch.
"Thế nào? Cảm thấy buồn nôn?" Lạc Trạch nâng cằm của cô nói.
"Đúng." Thật ra thì cô cũng không biết chuyện làm sao, làm sao lúc đó lại nôn ọe. Nhưng từ mặt mũi, cô quật cường thừa nhận.
Lạc Trạch cắn hàm răng, một đôi mắt sắc bén nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Lệ Lệ.
"Tốt, rất tốt." Nói qua liền hôn cánh môi của Giang Lệ Lệ.
"Ưmh" Giang Lệ Lệ dùng sức đẩy Lạc Trạch, nhưng không thể rung chuyển anh chút nào. b Chỉ có thể tiếp nhận Lạc Trạch bá đạo trừng phạt.
Lạc Trạch nhìn cô gái nhíu chặt lông mày phản kháng, đáy lòng hơi cả giận, trái tim trong lồng ngực nổi giận. Anh ôm lấy cô, đè cô ở trên giường lớn. Sau đó đẩy hai chân của cô ra, cứ như vậy dễ dàng tiến vào thân thể của cô.
"A ưmh" Giang Lệ Lệ đau kêu ra tiếng, bị Lạc Trạch hôn vào giữa răng môi.
Giang Lệ Lệ đã vượt mức thân thể, thừa nhận Lạc Trạch giống như dã thú trừng phạt, cùng đòi lấy. f Cô có chút không chịu nổi, bắt đầu buồn nôn.
"Nôn"
Lạc Trạch buông cô ra, sắc mặt khó coi muốn chết, xanh mét một mảnh, khóe mắt co quắp.
"Cứ như vậy ghê tởm tôi? Hử?" Lạc Trạch cơ hồ quát ra.
Giang Lệ Lệ chỉ lắc đầu một cái, Lạc Trạch tức giận rút phân thân ra, nhưng nhìn thấy có chứa vết máu nhè nhẹ, anh ngây ngẩn cả người. Nhìn phía trên tiểu cự bá của mình có vết máu, nhìn khuôn mặt Giang Lệ Lệ trắng bệch. Anh phát hiện có điểm không đúng.
Vội vàng cầm điện thoại lên. "Kêu bác sỹ tới đây, nữ. Mau"
Lạc Trạch cúp điện thoại, đỡ Giang Lệ Lệ, đáy mắt một mảnh cưng chiều cùng đau lòng. Giang Lệ Lệ chỉ nôn ọe, cũng phun không ra. Dáng vẻ rất khó chịu. Nhìn ga giường màu trắng điểm hồng, Lạc Trạch hối hận, mới vừa rồi anh quá tức giận, mới có thể dũng mãnh thế. Không nghĩ tới sẽ thương tổn đến cô.
"Em không thoải mái chỗ nào?" Thanh âm của Lạc Trạch nghe có chút khẩn trương cùng gấp gáp.
Giang Lệ Lệ lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Dạ dày tôi không thoải mái."
"Một lát nữa bác sỹ tới rồi. f Chờ một chút." Lạc Trạch cũng không biết dáng vẻ bây giờ của mình thật đáng buồn cười, bộ dáng hối tiếc cùng gấp gáp.
Giang Lệ Lệ cũng không nhìn thấy, bởi vì khó chịu đóng chặt hai mắt, chỉ vô lực nằm ở trong ngực Lạc Trạch.
Tuyến phân cách ——
Qua có phút, mấy bác sĩ nữ mang theo hai người đi tới, trải qua một phen kiểm tra cặn kẽ. Gương mặt tươi cười, nhìn Lạc Trạch nói.
"Không có việc gì, liên quan đến ngài, phu nhân ngài đã mang thai. Hai tuần lễ rồi." Bác sỹ nhìn Lạc Trạch nói, Lạc Trạch ngây ngẩn cả người.
Lạc Trạch chau mày lại nhìn người trên giường, sau đó trong lòng không biết cảm giác gì, hiện ra, rất hung mãnh. Anh nhìn bác sỹ sau đó hỏi.
"Sao hạ thân lại chảy máu?"
"A, là bởi vì túng dục quá độ, mang thai ba tháng tốt nhất không nên quan hệ. c Sẽ làm em bé bị thương." Bác sỹ nhìn Lạc Trạch nói, người đàn ông này rất tuấn tú. Nhưng là đã có chủ.
"Tôi hiểu rõ rồi, đi ra ngoài đi." Vẻ mặt Lạc Trạch có chút không đúng, sau đó hướng về phía bác sỹ nói.
"Tốt, vậy chúng tôi đi trước, đây là thuốc, một ngày một viên." Nói qua liền thối lui khỏi gian phòng.
Lạc Trạch đi tới bên giường, vuốt ve khuôn mặt của Giang Lệ Lệ, bàn tay đi tới bụng của cô, vuốt ve, khóe miệng lộ ra nụ cười. Lạc Trạch có chút hiểu, trong lòng anh vui mừng, là hưng phấn, nơi này chứa đựng đứa con của họ. Là mầm mống của anh. f Cho tới bây giờ Lạc Trạch đều dùng các biện pháp, chỉ không có bất kỳ biện pháp cùng Giang Lệ Lệ, thời gian năm, đều là Giang Lệ Lệ dùng thuốc tránh thai. Xem ra lần đó ở nước Pháp mới trúng thưởng.
Giang Lệ Lệ tiêm thuốc an thần, nằm ngủ ở trên giường, không biết trong bụng mình có một tân sinh mệnh. c Không biết sau khi cô tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, có thể muốn bỏ đi hay không, nghĩ đến khả năng này lông mày Lạc Trạch liền chau lại thật chặt vào nhau. Nếu như cô muốn bỏ đi, anh nên làm cái gì đây?