Chờ hai người sửa soạn xong đã là chuyện 20 phút sau rồi, Giang Lệ Lệ nói gì cũng không lay chuyển được Lạc Trạch. b Anh ôm cô xuống lầu, đoạn cầu thang còn đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ cô thật bị ngã cầu thang. Loại đau triệt tâm can này, anh thực sự không muốn trải qua.
Giang Lệ lệ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho Lạc Trạch ôm cô đi xuống. 0 Giang Lệ Lệ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn như đang làm nũng. Lạc Trạch ôm cô đi về phía bàn ăn, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trong phòng bếp.
An Tuyết Thần?
"Hai người dậy rồi, tới ăn điểm tâm đi, bọn mình cũng chưa có ăn.” An Tuyết Thần bưng hai ly nước chanh về phía bàn ăn, tự nhiên giống như đang ở nhà mình.
Giang Lệ lệ cùng Lạc Trạch nhìn nhau có chút mơ hồ không rõ, lại nhìn An Tuyết Thần đổi khách thành chủ. Chờ một chút, “bọn mình” sao? Nói như vậy...
"Trạch, tỉnh." Quả nhiên, Phàm Ngự cũng ở đây.
Lạc Trạch khóe miệng kéo ra. Hôm qua còn ở sau lưng gài bẫy anh, sáng sớm hôm nay lại tới ăn không uống không, mặt mũi cũng quá lớn rồi.
Lạc Trạch coi hai người kia như người vô hình, đặt Lệ Lệ ngồi lên ghế rồi chính mình kéo ghế ngồi cạnh cô.
Phàm Ngự nhàn nhạt cười, đi về phía bàn ăn, ngồi đối diện Lạc Trạch, sau đó nhìn hai người.
An Tuyết Thần cũng ngồi xuống cạnh Phàm Ngự, nhìn hai người kia, mỉm cười. e An Tuyết Thần liếc nhìn Giang Lệ Lệ, thầm nhắn nhủ: “Cậu cũng thật lợi hại, một đêm liền giải quyết xong.”
Khuôn mặt Giang Lệ lệ đỏ lên, cái giá phải trả cũng thật lớn đó.
"Lệ Lệ, Trạch, hai người định khi nào kết hôn? Chần chờ thêm nữa bụng cũng lớn ra, người ta nói ra nói vào không hay.” An Tuyết Thần vừa thong thả uống nước chanh vừa nói.
Lạc Trạch đang chuẩn bị đồ ăn cho Giang Lệ Lệ, căn bản không thèm trả lời hai người kia.
"Ăn cái này đi." Lạc Trạch thanh âm rất nhẹ nhàng, mang theo cả tư vị như đang dụ dỗ.
Giang Lệ lệ lúng túng há hốc miệng, An Tuyết Thần xem thường bĩu môi, sau đó vẻ mặt tội nghiệp nhìn chồng mình nói.
"Tiểu Ngự, anh xem xem, chúng ta tổn hại như vậy mới làm cho bọn họ thoải mái. Vậy mà bây giờ mình lại thành người xấu rồi. Đây là không biết phân biệt tốt xấu, không hiểu cho tấm lòng của người ta mà.”
Phàm Ngự hướng về phía An Tuyết Thần, cười nhạt, gắp thêm đồ ăn cho cô.
Giang Lệ lệ cũng không chịu được, hai người kia không phải là nói cho bọn họ nghe sao, dùng chân đá đá Lạc Trạch.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ lệ lúng túng, sau đó cầm cốc cà phê nhàn nhạt uống một ngụm.
"Sắp tới sẽ kết hôn. 4 Trước tiên sẽ thông báo ra ngoài, tiền trảm hậu tấu. b Chuyện kết hôn cũng không còn lâu nữa.” Lạc Trạch lạnh nhạt nói, cũng chứng tỏ đã bỏ qua cho hai người kia, họ nói cũng đúng, cũng có công lao của họ mà.
An Tuyết Thần nhìn gương mặt Giang Lệ lệ thẹn thùng.
"Lệ Lệ, chuẩn bị làm cô dâu đi. Thật cũng chẳng dễ dàng gì.” An Tuyết Thần trêu chọc.
Giang Lệ lệ mặt đỏ lên sau đó len lén liếc mắt nhìn Lạc Trạch, phát hiện “chồng” mình không phải một người đàn ông bình thường nha, thật là tuấn tú.
An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt mê đắm của Giang Lệ Lệ liền ho khan một tiếng.
"Khụ khụ, không phải lén lén lút lút, người là của cậu rồi, haha.”
Giang Lệ lệ trợn mắt nhìn bạn tốt của mình. Xem ra có một việc cô phải làm bây giờ rồi. Đó chính là ở trong biệt thự đào một cái hang, để cô chui vào vậy.
Lạc Trạch bỏ cốc cà phê trong tay xuống, nhìn khuôn mặt đỏ rực của Giang Lệ Lệ, lại liếc qua nhìn Phàm Ngự đang nhàn nhã ăn bữa sáng.
"Các người rất rảnh rỗi sao? Sáng sớm đã qua đây rồi.” Đây rõ ràng là hạ lệnh muốn đuổi khách mà.
Phàm Ngự uống một ngụm nước lọc, cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau.
"Không phải rảnh rỗi mà là vô cùng rảnh rỗi đó.” An Tuyết Thần cười đầy hạnh phúc với Phàm Ngự.
Lạc Trạch mắt lạnh liếc hai người, sau đó kéo Lệ Lệ ngồi lên đùi mình, chuẩn bị giúp cô ăn cơm, hành động của anh khiến Giang Lệ Lệ hét nhỏ.
"A, làm gì"
Lạc Trạch để cô ngồi dạng chân trên đùi mình, sau đó giúp cô ăn cơm. Mặt cô lại đỏ lên.
"A, há mồm, ngoan, ăn cơm." Lạc Trạch giống như đang chăm sóc một đứa nhỏ, hiện tại cô chính là “vật quý”.
Giang Lệ lệ càng xấu hổ mặt đỏ tía tai. Làm cái gì vậy? Còn có những người khác ở đây mà? Xấu hổ chết mất.
An Tuyết Thần nhìn bọn họ, chính là không nhịn được, trêu nói.
"Ăn đi, ăn đi, vợ chồng, còn xấu hổ như vậy. Ha ha, cứ coi như chúng tôi không tồn tại là được. Chúng tôi cái gì cũng không nhìn thấy."
Lời cô còn chưa dứt lại càng khiến Lệ Lệ xấu hổ hơn, dứt khoát đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ Lạc Trạch.
Lạc Trạch thở dài, lạnh lùng quét mắt nhìn hai vợ chồng ngồi đối diện mình.
"Ăn xong rồi thì mau mau đi về cho tôi. Đừng có ở lại nữa, chướng mắt.” Trên đời này người có thể nói chuyện kiểu đó với Phàm Ngự đoán chừng cũng chỉ có một mình Lạc Trạch.
Phàm Ngự nhún vai, kéo vợ mình qua thanh âm lười biếng nói.
"Ai u, vợ à, có người chê chúng ta chướng mắt đấy. 4c Hay là chúng ta đi thôi, Trạch cũng xua đuổi rồi. Lòng dạ “hẹp hòi” của cậu ta, anh không đỡ nổi đâu.”
An Tuyết Thần phụ họa: "Đi thôi, không cần phải đuổi chúng tôi, chúng ta đi bệnh viện đi, còn phải khám thai nữa." Nói xong cũng liền đứng lên.
"Đi nha." Phàm Ngự khẽ động khóe miệng nhàn nhạt vừa nói vừa ôm An Tuyết Thần đi ra khỏi biệt thự.
Tới tận lúc nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, Giang Lệ lệ mới chậm rãi từ trong cổ Lạc Trạch ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn anh.
Lạc Trạch đặt cái thìa ở bên môi cô, thanh âm dụ dỗ.
"Ngoan, há mồm. 73 Ăn."
Giang Lệ lệ ngoan ngoãn há mồm ra, mặc cho Lạc Trạch đút cho mình.
Cả bữa cơm đều được anh tỉ mỉ chăm sóc, lúc ăn xong, Lạc Trạch mới lấy điện thoại ra.
"Giúp tôi liên lạc truyền thông, chuẩn bị phòng họp. Tôi đến bây giờ.”
Tuyến phân cách ——
Giang Lệ lệ ngồi ở trong xe tâm trạng vẫn còn như lúc đang ngồi bên bàn ăn. f Mới vừa rồi Lạc Trạch nói tuyên bố chuyện họ kết hôn, lại là ngay hôm nay, cô nhìn tòa nhà lớn trước mặt, trong lòng có chút khẩn trương.
Lạc Trạch nhìn ra cô đang hồi hộp, khẽ nắm lấy tay cô, trấn an: “Đừng khẩn trương. d Trước kia, em gặp chuyện gì cũng xử lý rất tỉnh táo, thả lỏng một chút.”
Giang Lệ lệ nhìn người đàn ông này, có thể nói là rất hoàn mỹ. 7 Nhìn khuôn mặt Lạc Trạch gần trong gang tấc, cô còn gì phải lo lắng nữa, còn gì phải khẩn trương, nhất định anh sẽ bảo vệ cô hết sức, không phải sao?
Giang Lệ lệ gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Trạch, chúng ta vào đi thôi."
Lạc Trạch hôn lên mặt của nàng, sau đó mở cửa xe, dẫn cô đi vào, dọc đường đi biết bao ánh mắt của nhân viên dán trên người họ. Có hâm mộ, có ghen tỵ còn có cả tìm tòi nghiên cứu.
Hai người đi thang máy lên phòng họp đã chuẩn bị trước, Giang Lệ Lệ nhìn từng con số tăng lên, trong lòng càng dâng đầy hạnh phúc, lâng lâng.
Lạc Trạch nói nhỏ bên tai Giang Lệ lệ: “Cảm giác gì?”
Giang Lệ lệ rất thành thực, lắc đầu một cái, "Cảm giác không chân thực."
Lạc Trạch cười nhẹ một tiếng, ôm cô chặt hơn, nhìn bảng điều khiển. Leng keng____
Thang máy mở ra, Giang Lệ lệ càng hồi hộp hơn. a Lạc Trạch dẫn cô đi về phía phòng họp, ôm chặt cô trong lòng, sợ người khác đụng phải cô.
Lạc Trạch đẩy cửa chính ra, tiếng bàn tán thảo luận sôi trào, tiếng máy chụp hình liên tiếp, cùng ánh đèn chớp nháy liên tục. Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đi tới bục sân khấu ở chính giữa, hơi chau mày nhìn xuống đám đông đang ồn ào hét loạn, cầm lấy micro.
"Yên lặng, mọi người hãy nghe tôi nói."
Quả nhiên, chỉ một câu nói của anh đã khiến đám ký giả cùng truyền thông an tĩnh lại.
"Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một việc. Cô gái bên cạnh tôi, là vị hôn thê của tôi. Chúng tôi sắp tổ chức hôn lễ. 9 Cô ấy không có gia đình, không có bối cảnh nhưng là người Lạc Trạch tôi yêu. Đời này không phải cô ấy tôi không cưới.”
Mấy lời ngắn ngủi nhưng từng từ như đánh thẳng vào lòng cô, thắng hết mọi “thiên ngôn vạn ngữ” (Nói ít mà chất lượng ăn đứt dài dòng văn tự)
Đột nhiên, Lạc Trạch quỳ một gối xuống, tay giơ lên một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, lớn tiếng: “Vợ à, em nguyện ý gả cho anh không? Làm vợ của Lạc Trạch anh.”
Giang Lệ lệ nước mắt rơi như mưa. Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ trước mặt cả bàn dân thiên hạ mà hướng cô cầu hôn. Cô gật đầu thật mạnh. 1Giờ phút này càm giác hạnh phúc lâng lâng như đang bao trùm lên hai người.
Lạc Trạch thấy cô gật đầu, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út trên tay cô, sau đó ôm cô vào trong ngực. Giang Lệ Lệ gối đầu lên vai anh, cười hạnh phúc tới chảy nước mắt.
Một màn này bị ký giả chụp được, đúng vào giờ khắc đó, giờ khắc hạnh phúc của bọn họ được tất cả mọi người chứng kiến, rất nhiều tiếng nói, tiếng ồn ào vui vẻ chúc mừng hai người.
Chỉ có một người , gương mặt lo lắng, tản ra hơi thở nguy hiểm. Reynold.
Reynold đôi băng lam sắc lạnh khóa chặt vào hình ảnh hai người ôm nhau, chứng kiến bọn họ hạnh phúc. c Hắn hung hăng ném ly rượu vào màn hình. Trong nháy mắt chất lỏng màu đỏ chảy dọc xuống, bao bọc lấy hình hai người.
Đôi mắt sắc lạnh khóa chặt hai hình bóng đang hạnh phúc kia, đôi tay nắm chặt lại.
Thanh âm âm lãnh hung ác: "Kết hôn? Tôi nhất định đưa một phần đại lễ."
Reynold vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hạnh phúc giàn dụa nước mắt của Giang Lệ lệ. Nhìn dáng vẻ cô hạnh phúc, hắn như muốn xé nát cô ra. Tại sao người cô ôm không phải hắn mà lại là người khác?
"Cô gái, trộm tim đàn ông rồi lại muốn bỏ chạy sao? Lập gia đình? Em định bỏ lại cái gì đây?” Renold nhìn bộ dạng chân tình thân mật của hai người, gương mặt yêu mị đầy vẻ hung ác, dữ tợn.
Tin hai người kết hôn, trong phút chốc liền được công bố, cả nước người người đều biết Giang Lệ Lệ là cô gái Lạc Trạch chỉ mặt, gọi tên, không phải cô anh không cưới. Lạc gia sôi trào. Mẹ Lạc Trạch không nghe gì từ con trai lại nghe được tin phát trên truyền hình cả nước, lần này có muốn phủ nhận cũng không thể rồi.
Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần đi tới bệnh viện, là bệnh viện của mình nên không có gì phiền phức, an ninh vô cùng đảm bảo. Hai người cùng nằm trên giường lớn, nhìn trên màn hình đang điên cuồng phát tin tức.
Đây cũng không phải là phòng bệnh đơn thuần, người không biết còn tưởng là phòng khách sạn xa hoa nữa. Phàm Ngự vì An Tuyết Thần mà cố ý chuẩn bị phòng này từ trước, tuyệt đối không kém gì phòng của bọn họ trong biệt thự. Cả căn phòng được thiết kế với màu hồng, rất ấm áp, dễ thương, bởi trong bụng Tuyết thần là một cô bé. Phàm Ngự vẫn luôn muốn một cô con gái. Con gái là chính là thân thiết nhất, không như Tiểu Niệm Ngự kia, nhỏ tuổi mà đã khó "đối phó" rồi. (Cái này là tg đang mắng a.Ngự, vì là ctrai a, di truyền cái bụng dạ xấu xa đen tối từ anh đó mà..)
An Tuyết Thần cầm trong tay miếng hoa quả đã được gọt, chăm chú nhìn lên màn hình.
"Tiểu Ngự, Lạc Trạch tốc độ cũng khá nhanh đấy. Lệ Lệ chắc là kích động muốn chết rồi. Được Lạc Trạch cầu hôn trên truyền hình. c Qúa là cẩu huyết, haha.”
Phàm Ngự khẽ cau mày, không nhìn ra anh đang nghĩ gì? An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt nặng nề của Phàm Ngự, lấy khuỷu tay chọc chọc anh.
"Tiểu Ngự, sao thế? Anh nghĩ gì vậy?” An Tuyết Thần biết anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, nếu không cũng không cau mày như vậy.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, đưa tay, sờ sờ vào bụng cô.
"Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ về Trạch thôi. b Có một số việc cậu ấy vẫn làm tốt hơn anh.” Phàm Ngự hạnh phúc nhìn cái bụng đã tròn vo của An Tuyết Thần, bên trong là con gái anh, mấy ngày nữa thôi sẽ chào đời. Nghĩ tới đây, anh có chút khẩn trương. Khi Tiểu Niệm ngự ra đời, anh đã không ở bên cô, lần này nhất định phải bên cạnh mẹ con cô, tận mắt nhìn con gái ra đời, phải chứng kiến giây phút hạnh phúc ấy.
An Tuyết Thần nhìn dáng vẻ nhu hòa cùng hạnh phúc của chồng, ngả đầu dựa vào vai anh, nhìn bạn tốt trên màn hình. Lệ Lệ, về sau cậu cũng sẽ thật hạnh phúc. Trải qua bao khó khăn mới có được hạnh phúc này.
Lạc Trạch và Giang Lệ Lệ cùng tới cửa hàng áo cưới. Lần trước cô cùng bạn tốt An Tuyết Thần tới chỗ này, không nghĩ rằng mình rồi cũng có ngày như vậy, cảm giác thật là nhanh.
Giang Lệ Lệ đứng trong cửa hàng, nhìn một hàng dài váy cưới bày trước mặt. Giang Lệ Lệ muốn hoa cả mắt, bộ nào cũng thật là đẹp mắt, nhìn hồi lâu cũng chẳng biết bộ nào đẹp hơn bộ nào nữa. a Cô quay lại, nhìn Lạc Trạch đang ngồi trên ghế salon, cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống.
Lạc Trạch để tờ báo xuống, nhìn Giang Lệ Lệ, rồi đưa tay ra vuốt ve tóc cô, trên mặt cũng hiện lên vẻ cưng chiều vô hạn, đôi mắt đen lấp lánh, nhu tình như nước.
"Thế nào? Chọn mệt rồi sao? Vẫn không thích bộ nào sao?” Giọng Lạc trạch tràn đầy yêu thương.
Giang Lệ Lệ lắc đầu, liếc mắt nhìn những bộ váy hoa lệ kia: “Em xem tới hoa mắt rồi, cứ thấy thiếu thiếu gì đó, không thích.”
Lạc Trạch cười một tiếng với cô, sau đó nhìn mấy nhà thiết kế kia.
"Gọi Vsiont tới đây.” (Thật không hiểu cái tên này là kí rì nữa)
"Được ạ. Lạc tiên sinh, xin chờ một lát.” Quản lý đứng sau khẽ gật đầu rồi bước nhanh lên lầu.
Không lâu sau, một người đàn ông chậm rãi từ trên lầu bước xuống. Giang Lệ Lệ ngước mắt nhìn, lập tức muốn thổ huyết, đây mà là đàn ông sao? Hay là phụ nữ vậy? Dáng người kia, so với phụ nữ còn đẹp hơn trăm ngàn lần. Mình cũng chẳng còn mặt mũi nào rồi. e (Ý là bác Vsiont này quá yêu nghiệt, đẹp không để cho người khác sống nữa)
Lạc Trạch nhìn vợ mình đang nhìn người đàn ông khác tới ngẩn người, lông mày cũng nhướng lên, vẻ không vui, liền chắn trước mặt cô, để cho cô nhìn anh.
"Anh so với anh ta có đẹp trai hơn không?”
Phốc, Giang Lệ Lệ muốn thổ huyết thật. Lạc Trạch vậy mà lại hỏi cô một vấn đề ngây thơ như vậy, chẳng khác gì đứa trẻ con cả, Giang Lệ Lệ khóe miệng nhếch lên, cười cười.
"Không ai đẹp bằng anh. Hắc hắc.”
Nghe cô nói vậy, lông mày Lạc trạch mới buông lỏng xuống, hỏi: “Vậy sao em cứ chăm chú nhìn anh ta như vậy?”
Giang Lệ Lệ lại len lén liếc mắt nhìn người kia một cái sau đó kề sát tai anh nói: “ Em đang nhìn anh ta, không biết rốt cuộc là nam hay nữ, so với em nhìn còn đẹp hơn như vậy.”
Lạc Trạch bật cười lớn: “Ha ha, vợ à, anh ta là đàn ông, là chủ cái cửa hàng này, là nhà thiết kế áo cưới hàng đầu thế giới, bạn học của anh, tên là Vsiont.”
Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Anh làm gì lại nói to như vậy chứ, mọi người nghe thấy cả làm cô xấu hổ.
Vsiont đi tới, mắt lạnh nhìn Lạc Trạch rồi mới chuyển qua nhìn Giang Lệ Lệ, ánh mắt không che giấu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới người cô.
Giang Lệ Lệ bị ánh mắt nóng rực của anh ta nhìn tới mức không được tự nhiên, dùng khuỷu tay chọc chọc Lạc Trạch.
"Vsiont, cậu hù dọa vợ tôi đấy à? Cứ nhìn chằm chằm thế cô ấy xấu hổ đấy.” Lạc Trạch tựa vào thành ghế, âm thanh lười biếng.
Vsiont thu hồi ánh mắt, quay lại nói với mấy cô gái phụ trách cửa hàng.
"Vào phòng tôi, lấy chiếc áo cưới đó ra.” Nghe Vsiont nói vậy, họ sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức gật đầu: “Được, giám đốc.”
Vsiont liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ sau đó nói thêm: "Giang tiểu thư, cô vào cùng họ đi, để họ giúp cô mặc thử. Quản lý, dẫn Giang tiểu thư đi cùng.”
"Dạ, Giang tiểu thư, xin mời." Quản lý khách khí nói.
Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, ý bảo cô cứ đi. cô liền đứng lên đi theo nữ quản lý.
Vsiont nhìn Giang Lệ Lệ rời đi, sau đó liền tùy tiện ngồi trên ghế salon, đôi mắt đẹp hơi xếch lên, thật khiến người ta vui mắt.
"Cô gái này ở đâu ra thế? Chưa từng thấy cậu nói qua?” Vsiont lười biếng lên tiếng, đôi mắt cũng hơi híp lại hỏi Lạc Trạch.
"Đã gặp từ lâu rồi, sáu năm rồi.” Lạc Trạch liếc mắt nhìn Vsiont, đốt một điếu thuốc, tiện tay cũng ném cho anh ta một điếu. Hai người đàn ông, hai phong cách khác nhau lại cùng mang bộ dạng lười biếng ngồi trên ghế salon khiến các nữ nhân viên trong cửa hàng nhìn tới ngây người. Thật sự quá đẹp trai. Đẹp tới chói mắt.
Vài cô gái trẻ chỉ len lén nhìn mấy lần mặt đã đỏ bừng lên, dáng vẻ xấu hổ. Lạc Trạch liếc nhìn qua họ rồi trêu chọc Vsiont.
"U, tiểu tử cậu, không phải là đều đã ngủ qua với bọn họ chứ?”
Vsiont hút một hơi thuốc sau đó nhẹ nhàng phun khói ra, nhún vai.
"Tôi không phải loại “ăn cỏ gần hang”. Yêu cầu của tôi rất cao: dáng đẹp, mặt đẹp, kỹ thuật tốt, chấp nhận tình một đêm.” Vsiont nói với Lạc Trạch.
"À, tình một đêm. Các người đẹp của cậu hẳn là nhiều đi, xuống giường, nhận chi phiếu. Có ai không muốn tiền của cậu, chỉ muốn ở lại bên cậu đâu.” Lạc Trạch châm chọc.
Vsiont cười tà, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cậu cảm thấy tôi sẽ cho họ cái cơ hội như vậy à?”
Lạc Trạch nhún nhún vai, tỏ ý không sao cả, hai người nhìn nhau cười một tiếng thoải mái, đó chính là loại ăn ý của bạn bè lâu năm.
Trên cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót, hai người đàn ông cùng quay đầu nhìn lại. Bốn con mắt nheo lại, kinh ngạc.
Áo cưới luôn là thứ các cô gái ước ao cho một hôn lễ long trọng hoa mỹ, nhất là chiếc váy lụa nhiều lớp mềm mại, nhẹ nhàng kia, không cô gái nào có thể cự tuyệt nổi.
Toàn bộ chiếc váy là một màu trắng trong suốt lại óng ánh, đơn giản mà tinh xảo, làm lộ ra thần thái hoa lệ lại trang nhã, bao bọc lấy vóc dáng như ma quỷ của Giang Lệ Lệ, chỉ liếc mắt qua đã khiến người ta kinh diễm, choáng ngợp.
Chiếc váy này do chính tay Vsiont thiết kế, dĩ nhiên anh ta biết nó tuyệt thế nào, nhưng nhìn Giang Lệ Lệ mặc nó, lại thấy được dáng vẻ khiến chính anh cũng giật mình. Hóa ra chiếc váy mình thiết kế hợp với cô ấy như vậy.
Chiếc váy mặc trên người cô không có một tỳ vết nào, giống như là được làm dành riêng cho cô vậy.
Lạc Trạch nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ngây ngẩn cả người, như chưa từng trông thấy một cô gái đẹp tới như vậy, vẻ mặt anh cũng ngây ra. Thật là quá đẹp, đẹp tới chấn động lòng người.
Phía sau váy được khoét chữ V, để lộ ra tấm lưng trần, hoàn mỹ, không chút tì vết, phía trước là hai đai váy cố định trên đầu vai, phía dưới được thiết kế hơi phồng lên.
Giang Lệ Lệ nhìn hai người đàn ông đứng đối diện, đang nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ bừng lên. Để phối hợp với chiếc váy, mái tóc dài của Giang Lệ Lệ chỉ bới cao lên một chút, một vài sợi tóc dài tán lạc bên gò má ửng hồng của cô. d Mỹ nữ như vậy cũng thật là khó gặp.
"Khụ khụ, Trạch." Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch vẫn đang ngẩn người, nhẹ giọng kêu.
Vsiont khôi phục lại tinh thần trước, liếc mắt nhìn Lạc Trạch đứng bên vẫn ngây ngẩn, thật không có tiền đồ.
Lạc Trạch lúc này mới ý thức được, khôi phục lại dáng vẻ đang luống cuống của mình, liếc mắt nhìn vẻ châm chọc của Vsiont bên cạnh, có chút ngượng ngùng. Lạc Trạch không nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc vừa rồi của anh ta, chỉ là anh ta lấy lại tinh thần trước, dù gì người cũng không phải là vợ anh ta mà.
"Lệ Lệ, tới đây, đến cạnh anh.” Khóe mắt Lạc Trạch không hề che giấu vẻ yêu chiều cùng say đắm, hiện tại anh chỉ muốn được ôm cô vợ “đại mỹ nhân” của mình.
Giang Lệ Lệ khóe miệng hạnh phúc cười một tiếng, từ từ đi qua. Lạc Trạch nắm lấy tay cô, đi tới trước tấm gương lớn, trong gương lập tức hiện ra dáng vẻ của tuấn nam mỹ nữ, vô cùng xứng đôi.
Cô gái dáng vẻ lung linh, trong sáng không nhiễm một hạt bụi, chàng trai đẹp tới mức người ta không dám tới gần. Qủa là hình ảnh vô cùng hài hòa, xứng đôi.
Vsiont nhìn hai người, khẽ nhếch miệng: “Áo cưới này tặng cho hai người, coi như quà cưới, chỉ cần hai người chụp ảnh cưới tuyên truyền quảng cáo cho tôi. Hình cưới của “đại danh đỉnh đỉnh” Lạc Trạch, chắc chắn sẽ rất “hot” đó.”