Ngày kế, hai người dậy sớm muốn đi tắm, trước mặt khách sạn chính là một vùng biển rộng lớn, tới mấy ngày cũng không thưởng thức qua, hôm nay bọn họ nhất định phải vui đùa thoải mái. Lạc Anh đứng ở trên bờ biển, mặc cho sóng biển vỗ chân của cô. Cô mặc một cái váy ngắn màu hồng, ngắn trên đầu gối.
Cô giang hai cánh tay, hưởng thụ rung động tốt đẹp mà biển cả mang đến cho cô, phong cảnh nơi đây đầy sắc xuân thật sự là làm cho lòng người mê mẩn, cô tràn đầy ước mơ đối với biển rộng, vì vậy vẫn khát vọng đi du lịch Maldives một lần, vẫn rất hưng phấn, đã say mê đối với cảnh đẹp này. Từ từ dung hợp cùng một chỗ với biển cả, nhìn qua thật là hài hòa.
Nhưng chỉ ngắm biển, cũng đã làm cho người ta lưu luyến quên về, nhất là nước biển trong suốt, tinh khiết giống như Tiên cảnh, cũng đủ để cho người ta thỏa mãn. Từng gợn sóng nhấp nhô cuộn trào, sâu nông không đồng nhất, xa xa nhìn lại, giống như tất cả màu xanh dương đều hội tụ đến nơi này, lần đầu tiên ở trong thiên nhiên rộng lớn thấy màu xanh nhiều như vậy, thật sự là cảm nhận được rung động lòng người, xa xa nhìn về, đại dương một màu, giống như chỉnh thể liên thành, giống như cẩm thạch.
Kiệt Thụy đứng ở phía sau cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, giống như là kỵ sĩ canh giữ biển và cô. Bóng dáng màu hồng, kỵ sĩ thiên sứ màu trắng. Một trước một sau, hình ảnh làm cho người ta không nhịn được nhìn lâu mấy lần, thậm chí nhiều người đều chụp vài tấm.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, từ từ tiến lên, cùng cô sóng vai đứng cùng nhau, Kiệt Thụy nhìn nụ cười của Lạc Anh tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc, sau đó cũng nhìn về phía biển rộng xanh thẳm mênh mông bát ngát. Cảm giác tràn đầy thần bí, làm cho người ta không nhịn được dò xem.
Sáng sớm nước biển là yên ả, phẳng lặng tự nhiên, làm cho người ta đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được, sóng biển nhè nhẹ vỗ vào bờ cát, chỗ nước cạn có mấy con cá dạo chơi kết bạn, thong dong bước chậm bên bờ biển, thỉnh thoảng vồ, trên đảo có các loại chim xinh đẹp hót thánh thót, nghênh đón mới một ngày đến.
Nước biển ở Maldives trong suốt, xanh thẳm giống như bảo thạch trong suốt. Lạc Anh mở mắt, nghiêng đầu nhìn Kiệt Thụy, nụ cười khóe miệng rõ ràng, xứng đôi cùng ánh mặt trời.
Kiệt Thụy cảm giác cô nhìn chăm chú, cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, hai người cứ nhìn đối phương thật sâu. Kiệt Thụy đưa bàn tay về phía Lạc Anh. Khóe miệng khẽ giơ lên.
Lạc Anh nhìn bàn tay trước mắt, sau đó rất yên tâm đem tay nhỏ bé đặt ở trong bàn tay của anh, Lạc Anh nhìn khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời, người đàn ông giống như thiên sứ ở bên mình suốt mười năm trời.
"Kiệt Thụy, cám ơn anh, cám ơn mang đến hồi ức tốt đẹp cho em, cũng cho em một tuổi thơ nên có." Lạc Anh nói qua liền đi chân trần về phía anh, nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, nhón mũi chân nhẹ nhàng hôn một cái. Hôn không mang theo bất kỳ tình yêu nam nữ, chỉ có cảm kích.
Kiệt Thụy hơi sững sờ, sau đó đưa bàn tay ra vuốt đầu cô, gương mặt cưng chiều, đơn thuần bao hàm anh trai thương yêu đối với em gái.
"Lạc Anh, chúng ta chạy cùng nhau thôi."
Lạc Anh chưa trả lời đã bị Kiệt Thụy lôi kéo chạy, hai người chạy trốn trên bờ cát.
"A Kiệt Thụy, em còn chưa chuẩn bị xong đâu?" Lạc Anh bị anh lôi kéo chạy, ở trên bờ cát, vùng biển xanh thẳm tôn lên dưới ánh mặt trời. Một đôi trẻ tuổi đang đùa giỡn.
Từng cơn gió biển dễ chịu cuồn cuộn nổi lên, một bãi lại một ghềnh sóng cuộn dưới chân hai người, quần màu trắng của Kiệt Thụy đã bị thấm ướt rồi, gió biển thổi bay mũ của Lạc Anh.
"Kiệt Thụy, em mất cái mũ." Lạc Anh dừng lại sau đó nằm ở trên bờ cát nói, hoàn toàn không quan tâm mặt trời chói chang chiếu vào, thở hổn hển nói.
Kiệt Thụy khẽ nghiêng đầu, nhìn mồ hôi trên trán cô.
"Giống em còn không được sao."
Lạc Anh bĩu môi, sau đó ngồi dậy, lôi kéo Kiệt Thụy đi hướng trong nước. Kiệt Thụy hơi sững sờ.
"Em làm gì đấy? Anh còn không sống đủ đây này?" Kiệt Thụy nói giỡn, mặt cười mờ ám nói.
Lạc Anh đứng ở trên mặt nước, sau đó hắt nước biển lên người anh rồi Lạc Anh cười duyên.
"Ha ha ai cho anh đi. Ha ha" Lạc Anh vừa dội anh vừa nói.
"Trời, Lạc Anh, em thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà tập kích." Kiệt Thụy dùng cánh tay của mình che khuôn mặt anh tuấn, nhưng vẫn gặp họa, thân thể cũng đã ướt đẫm. Kiệt Thụy dứt khoát không để ý hình tượng, cũng bắt đầu hất nước biển giống như cô.
"A Kiệt Thụy, anh nhất định phải chết, lại dám dội em, nạp mạng đi!" Lạc Anh lung tung lau nước biển trên mặt, sau đó hai người liền bắt đầu trận chiến nước. Tràn ngập tiếng cười vui. Người chung quanh, từ đâu tới người đều có, cũng từ từ reo hò, cũng bắt đầu trận chiến nước giống bọn họ, sau dứt khoát tạo thành bè phái. Phụ nữ và phụ nữ thành một nhóm, đàn ông và đàn ông thành một nhóm. Người cô gái kia dốc sức đọ.
Nơi xa trong phòng tổng thống, Phàm Niệm Ngự đã đứng trước cửa sổ sát đất gần một giờ, từ lúc bọn họ đến bờ biển, nhìn dáng vẻ bọn họ vui chơi nô đùa vui vẻ, bao gồm Lạc Anh thâm tình hôn. Đôi mắt Phàm Niệm Ngự trở nên khát máu lạnh lẽo. Lục Tâm bên cạnh bị sợ đến cũng không dám nói chuyện. Cô có thể xác định, đó chính là trước mắt người đàn ông mình yêu nha đầu Lạc Anh kia không đối xử như vậy.
Lục Tâm đi tới bên giường, sau đó làm bộ rất kinh ngạc nói: "Haizz, đó không phải là bạn Lạc tổng sao? Hôm nay bất ngờ cho nghỉ chính là tự mình nghỉ phép chơi đùa." Lục Tâm vốn muốn nói tới bạn trai. Nhưng nhớ dạy dỗ đêm đó, cô không dám chọc giận người đàn ông này.
Phàm Niệm Ngự híp mắt, cảnh cáo liếc người phụ nữ bên cạnh, Lục Tâm bị sợ vội vàng cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn liếc đám người đang vui đùa trên bờ biển đối diện chơi kia.
Bàn tay Phàm Niệm Ngự nắm ly rượu từ từ buộc chặt, trên mu bàn tay hằn rõ mạch máu, đôi mắt âm u khóa trên bóng dáng cười duyên vui vẻ. Nhìn khóe miệng cô đầy hạnh phúc, anh có loại ý muốn hủy diệt, anh không cho phép cô cười cho người khác nhìn. Ai cũng không cho phép, chỉ có một mình anh có thể thưởng thức tất cả tốt đẹp của cô.
Lục Tâm nhìn Lạc Anh cùng Kiệt Thụy, cuối cùng len lén nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, nhìn ly rượu trong tay anh, lúc cô dời đi, trong nháy mắt ly rượu bể tan tành, chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống mu bàn tay, cũng không biết là rượu hay máu.
Lục Tâm run lên, nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự càng ngày càng hung ác, tràn đầy tàn nhẫn thô bạo thì cô nuốt nước miếng một cái.
"Niệm Niệm, anh không sao chứ?" Lục Tâm nhìn một mảnh kính cắm vào tay anh, khủng hoảng hỏi.
"Cút" Thanh âm bén nhọn lạnh lùng vang lên trong phòng.
Lục Tâm sợ hết hồn, nhưng cô còn hiểu rõ tính tình của anh, vội vàng cầm túi xách rời khỏi phòng, nhân cơ hội này cô cũng muốn đi dạo một vòng, dù sao đều không phải mình trả tiền.
Phàm Niệm Ngự buông tay trái vẫn còn rỉ máu xuống, hung hăng nắm quyền, đem mảnh kính đâm vào lòng bàn tay, có thể để cho người đàn ông này tự thương tổn mình cũng chỉ có Lạc Anh mà thôi. Sợ rằng trên thế giới này không còn người phụ nữ nào có thể khiến anh nổi cơn thịnh nộ như thế.
Phàm Niệm Ngự nhìn bóng dáng kia, anh khẽ cúi đầu, vài tóc rơi trên trán chặn lại tròng mắt của anh, không thấy rõ nét mặt anh như thế nào. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy khóe miệng anh cong lên đường cong khát máu, độ cong hoàn mỹ lại mang theo cảm giác kinh hãi lòng người. Một đôi mắt lóe sáng lên, ác ma đang thiết kế cái gì? Chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của Lạc Anh.
Bàn tay dính máu của Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán, khóe miệng hiện nụ cười bí ẩn làm cho người ta nhìn liền rợn cả tóc gáy. Cuối cùng liếc bóng dáng Lạc Anh, xoay người rời khỏi trước cửa sổ.
*
Lạc Anh sung sướng chơi đùa trong nước biển không phát hiện mình đã đại họa lâm đầu rồi, cô còn vui vẻ chơi đùa, nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái. Một cô gái hướng tới hạnh phúc.
Lạc Anh cũng đã ướt hết, cô không có hơi sức khoát tay áo, dứt khoát nằm ở trong nước. Đầu đặt ở trên bờ cát, cảm giác bị sóng biển đẩy thật thoải mái, giống như xoa bóp cho cô. Mọi người nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, học theo cô nằm xuống, mọi người hưởng thụ mặt trời tắm rửa.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh nhắm mắt lại, nụ cười hạnh phúc vẫn còn bên khóe miệng, hôm nay cô chơi rất vui vẻ, đây mới là Lạc Anh trước kia, Lạc Anh không bị áp lực cùng công việc trói buộc.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh sau đó cũng nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời, hôm nay bọn họ chơi đùa không buồn không lo, nhanh kết thúc đoạn hành trình này.
"Kiệt Thụy, mệt quá, lát nữa chúng ta đi phố quà vặt ăn bữa tiệc lớn có được không?" Lạc Anh nghiêng đầu hỏi.
Kiệt Thụy mở mắt sau đó nhìn cô. "Em mời"
Lạc Anh trợn trắng mắt, sau đó đứng lên, kéo anh rồi giơ quả đấm lên hô lớn.
"Lên đường, phố thức ăn ngon."
Kiệt Thụy bị cô kéo đi, giống như toàn thân không có hơi sức, nhưng khóe miệng cười thản nhiên, thủy chung như một. Đây là lần đầu tiên hai người vui vẻ như vậy kể từ khi Lạc Anh trở về nước.
Hai người một thân ướt nhẹp chờ thang máy đến, tóc Lạc Anh đều dính hạt cát. Kiệt Thụy cũng ướt sũng, rất chật vật.
Cửa thang máy mở ra, Lạc Anh vừa định đi vào, Phàm Niệm Ngự và Lục Tâm đang ở bên trong, nụ cười vui vẻ bên khóe miệng Lạc Anh biến mất một nửa trong nháy mắt, cuối cùng kéo Kiệt Thụy đi vào.
Phàm Niệm Ngự nhìn khóe miệng Lạc Anh cứng ngắc thôi cười, khóe miệng khẽ giơ lên, kéo Lục Tâm đi ra thang máy, bàn tay bị thương một mực cắm trong túi quần anh.
Kiệt Thụy liếc mắt nhìn Lạc Anh, sau đó nắm chặt tay nhỏ bé của cô. Lạc Anh ngẩng đầu lên cười cười: "Em không sao, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon."
Hai người trở về phòng thu thập đơn giản rồi chuẩn bị lên đường, bọn họ đi tới phố quà vặt, thật náo nhiệt, tâm tình mờ mịt đều tan thành mây khói.
Lạc Anh lôi kéo tay Kiệt Thụy đi tới một xe hàng nhỏ bán bánh tổ xào cay, nhìn những chiếc bánh tổ hồng hồng kìa thì Lạc Anh lại muốn ăn. Cô vội vã qua đó, lấy tiền ra.
"Ông chủ, cho tôi hai phần." Lạc Anh đưa tiền cho ông chủ rồi nói.
"Có ngay!"
Lạc Anh nhận lấy hai phần bát giấy chứa bánh tổ xào cay đưa cho Kiệt Thụy, Kiệt Thụy nhìn thứ hồng hồng bên trong lại còn dinh dính, nâng gương mặt lên.
"Thứ này có thể ăn sao?"
Lạc Anh liếc anh một cái cầm que xiên cho một miếng vào trong miệng, nét mặt vô cùng phong phú.
"Ừ, vô cùng tuyệt, ăn ngon thật" Lạc Anh nói xong cũng nhét một miếng nữa. Ăn say sưa ngon lành. Kiệt Thụy nhìn nét mặt cô ăn đầy thỏa mãn, sau đó cũng xiên một miếng nhỏ như con gián bỏ vào trong miệng. Lạc Anh nhìn bộ dáng kia của anh, khóe miệng cong lên, đại thiếu gia.
Kiệt Thụy nhai vài cái cũng không biểu hiện nét mặt, vừa nhai vừa gật đầu, lại cho một miếng vào trong miệng, dau đó mặt tươi cười nhìn Lạc Anh.
"Ừ, Lạc Anh, không tệ, cay, ăn thật ngon. Cái này gọi là gì?" Kiệt Thụy tiếp tục nhét vào trong miệng.
Lạc Anh nhìn anh rồi lôi kéo anh tiếp tục đi về phía trước: "Bánh tổ xào cay, anh tạm thời ăn ít, trước mặt còn có rất nhiều đồ ăn ngon đấy! Lát nữa ăn không vô đừng trách em không nhắc nhở anh." Lạc Anh vừa kéo vừa cảnh cáo, bởi vì cô đã ngửi thấy mùi vị thối.
(Mọi người đoán? Cái gì? )
Lạc Anh lôi Kiệt Thụy tới trước gian hàng chao (đậu phụ thúi). Kiệt Thụy vội vàng bịt lỗ mũi, thanh âm là lạ nói: "Lạc Anh, cái gì đấy? Thúi thế, ăn thế nào?"
Lạc Anh liếc anh một cái rồi gọi hai phần chao. Lạc Anh bưng một mâm chao, nuốt một ngụm nước bọt, vừa liếc nhìn dáng vẻ người bên cạnh bịt mũi mặt ghét bỏ thì gắp một miếng lên nhét vào trong miệng.
"Ừ, quá thơm, Kiệt Thụy, anh không ăn?" Lạc Anh gắp một miếng đưa tới, nhìn thấy Kiệt Thụy lui về sau vài bước xem như là thấy đại tiện.
Lạc Anh chu mỏ, Kiệt Thụy bịt mũi nhìn cô ăn, mà có nhiều người cũng đều ăn nữa. Anh hỏi một câu:
"Lạc Anh, thúi như vậy, ăn thế nào? Không sợ chết sao?" Kiệt Thụy chỉ vào chao trong tay Lạc Anh hỏi.
Lạc Anh nhanh chóng nuốt xuống đậu hũ trong miệng sau đó giải thích cho anh nghe.
"Chao, cũng bởi vì nó thối, ngửi thối ăn hương, nếu như có người chết, vậy làm gì có ai muốn tìm chết ăn nó, anh không ăn thì anh sẽ phải hối hận." Lạc Anh nói xong quơ quơ mấy miếng chao còn dư lại trong tay.
Kiệt Thụy nhìn những người khác ăn ngon, nuốt nước miếng một cái rồi đi tới, bịt mũi. Mùi thúi này thật sự là quá nặng. Kiệt Thụy đi tới bịt lỗ mũi há miệng. Thật giống như uống độc dược vậy.
Lạc Anh cười ra tiếng, thật pha trò, cô gắp một miếng bỏ vào trong miệng anh, lông mày Kiệt Thụy cũng chau thành một đoàn giống như trúng độc sâu róm. Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy lập tức ngậm miệng, cũng không dám động. Cô cười ha hả.
"Phốc ha ha, anh nên nhai đi." Lạc Anh đập bàn tay anh đang nắm lỗ mũi.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh sau đó nhai gì đó trong miệng. Nhai mấy cái, lông mày giãn ra, mặt kinh ngạc nhìn Lạc Anh, ý là thật thần kỳ.
Lạc Anh hất cằm hướng anh, vừa muốn đem mấy miếng còn dư lại nuốt hết, lại bị một bàn tay to đoạt mất. Kiệt Thụy cũng nhét vào trong miệng mình, gật đầu, nói không rõ ràng.
"Ừ ăn ngon, quá thần kỳ, ngửi thật là thúi, ăn thật ngon." Kiệt Thụy vừa nhai vừa hướng về phía Lạc Anh nói.
Lạc Anh nhìn vẻ mặt anh, thật tốt, cô vỗ vỗ bờ vai anh. Sau đó chỉ về phía trước nói: "Đi thôi, trạm tiếp theo"
Hai người đang đi dạo một ngày ở phố quà vặt, bụng cũng thỏa mãn, còn chụp mấy tấm hình. Hai người bắt đầu thảo luận ở bên ngoài thang máy khách sạn.
"Ai chà, em xem em đi, Lạc Anh, em thật hài hước, sao lại nghĩ là con bọ ngựa chứ? Má ơi, vui chết anh rồi." Kiệt Thụy cầm tấm hình trong tay cười to nói. Đây là một tấm Kiệt Thụy trộm đồ ăn của Lạc Anh, Lạc Anh tức giận giơ hai ma trảo chạy đuổi anh, không nghĩ tới, một màn này bị kẻ yêu thích chụp ảnh chụp lại, Kiệt Thụy dứt khoát cất giấu, thỉnh thoảng nhạo báng Lạc Anh, bởi vì động tác của hai người thật sự là khôi hài. Đôi tay Kiệt Thụy nắm lại gương mặt cầu xin tha thứ, gương mặt Lạc Anh hung ác giống như muốn giết anh.
Ánh mắt Lạc Anh len lén liếc qua hình bị Kiệt Thụy giơ lên, con ngươi đảo một vòng, liền bắt đầu nhảy tưng giơ tay đoạt lấy.
"Úi chà Lạc Anh, em dám đánh lén. Muốn, không có cửa đâu, anh muốn đưa lên internet. Em là kẻ mặt người dạ thú." Kiệt Thụy rất linh hoạt tránh ra. Trong tay vung vẫy tấm hình nói.
Mặt người dạ thú? Lạc Anh co rút khóe miệng, học ai vậy? Đôi tay Lạc Anh chống nạnh. Gương mặt tình thế bắt buộc.
"Kiệt Thụy, mau đưa cho em, nếu không đừng trách em không khách khí." Nói qua liền vén tay áo lên, muốn liều mạng với anh.
Kiệt Thụy khinh thường, mắt trợn trắng: "Cũng không cho, muốn thì tự mình tới lấy" Đối với Kiệt Thụy khiêu khích, Lạc Anh hận nghiến răng. Chạy xông tới phía anh. Hai người đang đánh nhau ở trong hành lang.
Đầu Lạc Anh thật nhỏ, căn bản sờ tấm hình cũng không sờ được. Lạc Anh tức giận, hai người đều thành tiêu điểm, Lạc Anh nhìn mặt Kiệt Thụy hả hê, khóe miệng cười gian.
"A" Kiệt Thụy đau kêu một tiếng, nhưng hình lại ném ở trên đất. Kiệt Thụy ôm chân đáng thương của mình nhìn Lạc Anh.
"Anh nói này, em cũng quá ác độc." Gương mặt Kiệt Thụy oán giận.
Lạc Anh cười với anh, vừa muốn đi tới nhặt tấm hình lên, đã nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ, tay nhỏ bé nhặt lên tấm hình, Lạc Anh nhìn theo lên trên, Lục Tâm.
Lục Tâm nhặt tấm hình lên nhìn động tác của hai người, cười duyên ra tiếng. Sau đó cho Phàm Niệm Ngự nhìn xem.
"Lạc tổng, hôm nay tâm tình không tệ à, tấm hình này là cố ý." Lục Tâm khoát khoát tấm hình trong tay nhìn vẻ mặt bức bách của Lạc Anh nói.
Phàm Niệm Ngự chỉ liếc mắt một cái rồi híp chặt đôi mắt chim ưng, chỉ một cái liền dời ánh mắt sang nhìn hai người đối diện.
Kiệt Thụy để chân của mình xuống đi tới bên người Lạc Anh, sau đó cố ý đem môi mỏng đặt ở trên lỗ tai Lạc Anh, thật ra thì nói: "Lạc Anh, không cần hình?"
Lạc Anh quay đầu nhìn Kiệt Thụy, ý là: tại anh xỏ lá.
Kiệt Thụy nhún nhún vai bất đắc dĩ: có quan hệ gì với anh?
Lạc Anh trừng mắt liếc anh một cái sau đó đi tới, cầm lấy tấm hình trong tay Lục Tâm. Gương mặt lạnh lùng.
"Không phải cố ý, bị người chụp lén, giữ làm kỷ niệm." Lạc Anh bỏ hình vào trong túi da, sau đó rất rộng rãi nói, cuối cùng ưu nhã xoay người rời đi, kéo cánh tay qua Kiệt Thụy đi vào trong thang máy.
Lục Tâm nhìn bóng lưng Lạc Anh môi đỏ mọng khẽ giơ lên, sau đó nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng đi qua đi."
Bốn người ở bên trong thang máy, không khí rất quỷ dị. Kiệt Thụy mấp máy môi mỏng, sau đó gõ đầu Lạc Anh, nhìn lên, Lạc Anh nổi giận.
"Làm gì? Cũng không phải là mõ." Lạc Anh cho anh một cái xem thường.
Kiệt Thụy hơi sững sờ. Nhìn Lạc Anh nói: "Mõ, đó là cái gì?"
Khóe miệng Lạc Anh co giật, sau đó vòng quanh người anh, khóe miệng khẽ giơ lên.
Kiệt Thụy hơn bối rối, nhìn Lạc Anh chờ Lạc Anh nói chuyện.
"Cá chết" Lạc Anh đáp trả rất đơn giản, Lục Tâm cũng không nhịn được co giật khóe miệng, đứa trẻ chính là đứa trẻ, hỏi vấn đề cùng trả lời đều tính trẻ con.
Kiệt Thụy hiểu gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu: "Không đúng, vậy em chỉa vào người anh làm gì?"
"Anh chính là cá chết" Lạc Anh không keo kiệt chút nào, giải thích.
Lúc này Kiệt Thụy mới phản ứng được, anh kìm nén bực bội nhìn Lạc Anh, Lạc Anh nhìn bộ dạng cam chịu của Kiệt Thụy, sau đó quay đầu thì đối mặt với Lục Tâm. Lạc Anh mở trừng hai mắt sau đó mở miệng quan tâm.
"Lục tiểu thư, thân thể tốt hơn nhiều rồi chứ?"
Lục Tâm lúng túng gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ.
"Ách, ừ, tốt hơn nhiều." Lục Tâm đỏ mặt, lúng túng nói.
Lạc Anh thấy thế càng thêm ghét. Nhìn khuôn mặc cô ta càng lúc càng đỏ, sau đó nói: "Đã vậy, ngày mai tôi hi vọng hơ khô thẻ tre, Lục tiểu thư, có thể không?"
Lục Tâm gật đầu, cô không hy vọng lần du lịch này kết thúc, chỉ cần xong việc thì đại biểu quan hệ giữa cô ta và Phàm Niệm Ngự cũng kết thúc.
"Tốt, tôi nỗ lực" Lục Tâm nhẹ giọng nói.
Lạc Anh khẽ cau mày cô ta đúng là không muốn ở lại, thanh âm bén nhọn vài phần.
"Lục tiểu thư, tôi muốn không phải nỗ lực, mà là phải, cô là một diễn viên có thực lực. Về phần diễn, phải hơ khô thẻ tre, nếu như chụp không tốt, tôi cũng sẽ hơ khô thẻ tre, cô hiểu ý của tôi không? Là khiến người xem cảm thấy cô diễn rất tốt, hay là như thế nào, tự cô lựa chọn, vô luận thế nào thì ngày mai cũng phải hơ khô thẻ tre, tôi không nhận đổi diễn viên." Lời nói của Lạc Anh khắp nơi mang theo gai, vô cùng bén nhọn, Lục Tâm nghe xong khuôn mặt nhỏ một hồi trắng một hồi đỏ.
Lạc Anh nhàn nhạt liếc Lục Tâm một cái, thang máy cũng mở ra, kéo Kiệt Thụy ra khỏi thang máy, tựa như lôi kéo một con chó nhỏ. Vừa rồi Kiệt Thụy cũng ngây ngẩn cả người, rất ít nhìn thấy Lạc Anh cay nghiệt như vậy.
"Lạc Anh, tự anh đi được." Kiệt Thụy ở phía sau bất mãn lẩm bẩm.
Đám Lục Tâm cũng đi ra, Lục Tâm phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Anh, trong lòng đã sớm mắng chết cô, xem ra mình không có lựa chọn, chỉ mong một lần kia mình có thể mang thai. Toàn dựa vào bụng của cô rồi, không chịu thua kém.
Phàm Niệm Ngự nhìn hai người đã vào phòng, đẩy Lục Tâm ra, sải bước đi về phía trước. Lục Tâm bị anh vô tình đẩy ra, nhìn bóng lưng to lớn của Phàm Niệm Ngự, cắn môi múi, tay nhỏ bé nắm thật chặt, cô ta biết mình chẳng qua là công cụ kích thích nha đầu Lạc Anh kia mà thôi. Cô ta không cam lòng, tay cô ta vuốt bụng mình. Lần trước, nếu không thành công. Vậy thì dựa vào một lần kia rồi.
Lục Tâm sửa sang lại vẻ mặt rồi đi theo. Đám Lạc Anh trở lại phòng, Lạc Anh rót một ly nước trái cây uống một hớp lớn, rồi đưa thứ mình uống còn dư lại cho Kiệt Thụy.
Kiệt Thụy cũng không ghét bỏ uống cạn tất cả. Kiệt Thụy để ly xuống, nhìn Lạc Anh ngồi ở trên thảm lông ăn trái cây xem ti vi. Anh cũng đi tới ngồi ở bên cạnh, nhìn cô, quan sát cô.
Thật ra Lạc Anh muốn mặc kệ Kiệt Thụy, nhưng bị anh nhìn chăm chú, muốn không chú ý cũng rất khó, Lạc Anh nghiêng đầu nhìn Kiệt Thụy.
"Muốn hỏi cái gì?"
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, sau đó hé miệng: "Vừa rồi sao em mạnh như vậy, ăn hỏa dược sao?"
Lạc Anh nện cho anh một đấm, sau đó nhún vai nói: "Không phải, cảm giác có cái gì không đúng, dù sao em không muốn ở lại. Mau chóng chụp xong, sau khi trở về chúng ta liền tuyên bố tin tức đính hôn."
Kiệt Thụy bị Lạc Anh làm cho bị sặc. Mặt kinh ngạc nhìn Lạc Anh vội vàng đứng lên.
"Khụ khụ khụ khụ, em nói thật?" Vẻ mặt Kiệt Thụy trịnh trọng nhìn Lạc Anh nói.
Lạc Anh vỗ bả vai anh nói: "Thật, anh gặp cô gái mình thích, anh nói với em, đến lúc đó chúng ta giải trừ hôn ước"
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, đưa mắt nhìn cô mấy giây rồi ra vẻ mặt hy sinh nói: "Vậy cũng tốt, anh gắng gượng thu nạp em."
Mắt Lạc Anh trợn trắng sau đó cầm quần áo lên đi vào phòng tắm. Kiệt Thụy nhìn phòng tắm đóng chặt, buông con ngươi, vẫn đặt tay ở cằm mình. Anh có nên gọi điện thoại cho anh trai, bảo anh trai phái mấy người tới bảo vệ mình. Vì để ngừa ngộ nhỡ, nên gọi điện thoại đi, bởi vì người đàn ông Phàm Niệm Ngự đó thật sự là quá nguy hiểm, anh cũng không muốn hy sinh mình bởi vì giúp một tay, anh cũng không vĩ đại như vậy. Nghĩ liền gọi điện thoại cho an trai ở nước Anh. . . . . .
Studio, hôm nay bọn họ đều dậy thật sớm, bởi vì hôm nay nhất định phải hơ khô thẻ tre, Lạc Anh ngồi ở bên cạnh đạo diễn nhìn máy chụp hình, sắc mặt càng khó coi, Lạc Anh nhìn chằm chằm Lục Tâm nơi xa, xem ra khi nghỉ quay chụp cô ta chỉ chơi. Lạc Anh cầm cái loa bên cạnh đạo diễn hô.
"Hơ khô thẻ tre, thu dọn đồ đạc, về khách sạn." Thanh âm Lạc Anh phát ra lạnh lùng. Nói qua thì để cái loa xuống bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đạo diễn kinh ngạc nhìn Lạc Anh, mặc dù vừa mới phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm, lại nói, hôm nay kỹ thuật diễn của Lục Tâm thế nào hỏng bét như vậy.
Tất cả mọi người hơi sửng sốt, nhất là Lục Tâm, sắc mặt càng thêm khó coi, không thể tin được lời nói của Lạc Anh, cứ tính như thế, như vậy phải tổn thất bao nhiêu tiền.
Đạo diễn liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự bên cạnh không có tinh thần, đờ người, cuối cùng nhìn Lạc Anh đang tức giận, không nói gì.
Phàm Niệm Ngự cũng đứng lên, sửa sang lại cà vạt của mình, thanh âm lạnh lùng: "Không nghe thấy Lạc tổng nói sao?"
Tay Lạc Anh thu dọn đồ đạc ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn Phàm Niệm Ngự, chau mày lại, không biết anh đang làm cái quỷ gì.
Lục Tâm nghe Phàm Niệm Ngự nói thì vội vàng đi lên trước, liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự, cuối cùng nhìn đạo diễn nói: "Đạo diễn, hoàn thành như vậy, nhưng tôi còn chưa phát huy, vậy không phải tổn thất một số tiền lớn ư?"
Đạo diễn cũng bị làm khó, nhìn Lạc Anh hung hăng đem ném mấy thứ, sau đó đi tới phía bọn họ. Lục Tâm nhìn thấy Lạc Anh tức giận, trên mặt cũng rất kiêu ngạo.
Lạc Anh đi tới giữa hai người, sau đó nhìn Lục Tâm. Châm chọc không chút lưu tình, thanh âm càng bén nhọn: "Lục tiểu thư, ngày hôm qua tôi đã nói, sao cô mau quên thế, đừng tưởng rằng có chỗ dựa là tốt rồi, đúng, cô có núi lớn dựa, nhưng tôi đây không dùng được, biết không? Núi to cũng vây quanh nước, tôi nói rồi vô luận như thế nào hôm nay tôi phải hơ khô thẻ tre, danh tiếng Lạc thị đủ để khiến cô biến mất khỏi giới điện ảnh. Tôi tổn thất chẳng qua là chín trâu mất sợi lông (ý là nhỏ nhặt), tôi còn đào ra, tôi muốn thì một ngày liền kiếm trở lại, nhưng còn Lục tiểu thư, cô tổn thất danh tiếng, tôi ngược lại muốn xem cô kiếm về thế nào?" Thanh âm của Lạc Anh rất lạnh lùng hung ác, căn bản không cho Lục Tâm một chút thể diện.
Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, phát hiện mặt anh đang đùa giỡn nhìn mình, Lạc Anh mấp máy cánh môi, cuối cùng nói.
"Đạo diễn, tôi nói kết thúc công việc, không nghe thấy?" Lạc Anh phát ra thanh âm trước kia chưa từng từng có, làm cho người ta không muốn coi trọng cũng khó khăn.
Thân thể Lục Tâm đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn Lạc Anh, một đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt, một đôi mắt tràn đầy hận ý nồng nặc. Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào dám nói mình thế này, bởi vì chỗ dựa phía sau cô người khác không dám chọc, nhưng Lạc thiếu lại duy chỉ có năng lực.
Lục Tâm nhìn bóng lưng Lạc Anh, thanh âm có chút phát run: "Lạc tổng, xin cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định diễn tốt."
Nghe nói, Lạc Anh kéo ra nụ cười thắng lợi, sau đó xoay người nhìn Lục Tâm hồi lâu: "Đạo diễn, cho cô ta một cơ hội, nếu không thông qua, sợ rằng không ai tìm cô ta chụp."
Đạo diễn thật là bội phục cô gái nhỏ tuổi lần này coi như rõ thực lực, liền vội vàng gật đầu: "Lục Tâm, còn không tới đây?"
Lục Tâm nhìn Lạc Anh xoay người đi tới. Trong nháy mắt xoay người, đáy mắt đầy sương mù, tràn ngập thù hận cùng đố kỵ.
Lạc Anh lần nữa ngồi vào bên cạnh đạo diễn, rất nghiêm túc nhìn máy chụp hình. Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, khóe miệng cười nhàn nhạt, mới vừa rồi Lạc Anh thật sự rất oách! Kiệt Thụy khẽ nghiêng đầu nhìn Phàm Niệm Ngự, phát hiện Phàm Niệm Ngự đang nhìn Lạc Anh, nhưng khóe miệng cong lên nụ cười tà khiến Kiệt Thụy có cảm giác lo lắng.
Tay trái Phàm Niệm Ngự đỡ trán của mình, tóc rơi ngăn con mắt câu hồn thâm thúy của anh. Khóe miệng giơ lên độ cong làm càn. Phàm Niệm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Anh. Lạc Anh, em cho rằng sau khi về nước em có thể thoát khỏi anh sao? Anh muốn để cho em biết, chỉ cần anh muốn, cũng chưa có thứ gì không có được, bao gồm cả em.
Lạc Anh cảm thấy ánh mắt nóng rực áp bức lòng người phía sau, biết anh đang nhìn mình, không cần nhìn cũng biết ánh mắt kia nóng bỏng cỡ nào, khiến cô đứng ngồi không yên.
Kiệt Thụy nhìn Phàm Niệm Ngự, môi mỏng mím chặt, anh có dự cảm không tốt, tìm một cơ hội nhất định phải nhắc nhở Lạc Anh. Người đàn ông này thật sự nguy hiểm, anh đã điều tra được tư liệu của anh ta. Phàm Niệm Ngự, mười tuổi bắt đầu tiếp nhận Phàm thị, từ nhỏ tiếp nhận các loại huấn luyện, có thể đánh thắng anh ta còn không có. Kiệt Thụy vuốt cằm mình. Anh đang nghĩ mình đồng ý Lạc Anh rốt cuộc có đúng hay không. Anh đồng ý Lạc Anh cũng không phải bởi vì giúp cô thoát khỏi Phàm Niệm Ngự, mà muốn giúp bọn họ. Bởi vì anh biết rõ trong lòng hai người bọn họ đều có đối phương, vấn đề lớn nhất chính là Phàm Niệm Ngự. Cho nên anh lựa chọn phương thức cực đoan này tới kích thích Phàm Niệm Ngự. Muốn kích nội tâm chân thật nhất của anh ta. Mặc dù mạo hiểm nhưng cũng muốn làm, vì em gái thân yêu.
(Kích thích đi, thật kích thích đến Tiểu Niệm Ngự rồi.)
"Cắt, hơ khô thẻ tre rồi, mọi người cực khổ rồi." Lần này là đạo diễn nói.
Lạc Anh thở phào nhẹ nhõm, đứng lên lấy ra một tấm thẻ vàng nhét vào trong tay đạo diễn. Nhẹ giọng nói: "Đạo diễn, mời bọn họ ăn cơm vì hơ khô thẻ tre, ăn thứ tốt nhất, không sao." Lạc Anh nói xong cũng đưa tay nhỏ bé ra đè lại trán của mình, thật là mỏi chết đi được.
Lạc Anh liếc Phàm Niệm Ngự một cái, cuối cùng lôi Kiệt Thụy đi về khách sạn, cô thật không muốn đợi ở chỗ này, cảm giác hít thở không thông làm cô cực kỳ không thoải mái.
Kiệt Thụy bị Lạc Anh lôi đi, nhìn bóng lưng Lạc Anh, sau đó nói.
"Lạc Anh, anh phát hiện người đàn ôn Phàm Niệm Ngự kia không phải bình thường, anh ta nguy hiểm, em phải cẩn thận." Kiệt Thụy vẫn không yên lòng, nói.
Lạc Anh dừng bước lại quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Kiệt Thụy, sau đó gật đầu một cái: "Biết, em sẽ hết sức cẩn thận, cần thiết em sẽ tìm ba giúp một tay."
Kiệt Thụy nghe cô nói vậy cũng yên lòng, hai người trở lại khách sạn. Phàm Niệm Ngự nhìn nơi Lạc Anh biến mất, khóe miệng không chút kiêng kỵ nâng lên đường cong mị hoặc.
"Tiểu Bạch Thỏ vĩnh viễn chơi đùa chỉ có sói xám lớn mà thôi!"
Trên máy bay, lần này Lạc Anh chuẩn bị xong trước thời gian bay, vào gian phòng bao, Lạc Anh ngồi ở trên ghế sa lon, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của Phàm Niệm Ngự.
"Thay Lục tiểu thư chuẩn bị một gian phòng khác"
Trong đầu Lạc Anh tất cả đều là những lời này, chẳng lẽ bọn họ giận dỗi rồi ư? Phiền chết đi được, Lạc Anh, mày đoán mò cái gì, có liên quan đến mày sao? Lạc Anh phiền não bứt tóc của mình.
Kiệt Thụy ngồi ở đối diện nhìn vẻ mặt phong phú của Lạc Anh, không nhịn được cười, anh thật sự không muốn xem Lạc Anh tự làm khổ, nói: "Lạc Anh, em muốn biết, em trực tiếp đi hỏi không phải tốt sao. Cần gì ở nơi này tìm phiền não."
Đôi mắt Lạc Anh nhìn chằm chằm Kiệt Thụy, hướng anh hô: "Hỏi cái gì? Em cũng không muốn. Em muốn đi ngủ rồi, mệt chết đi được, lần này trở về hy vọng sẽ không có nhiều việc." Lạc Anh nhảy lên trên giường sau đó vô cùng không ưu nhã nằm lỳ ở trên giường nói.
Kiệt Thụy liếc Lạc Anh một cái tiếp theo chơi máy vi tính nói: "Được rồi, tới nơi anh sẽ gọi em."
Lạc Anh tiến vào trong mộng đẹp rất nhanh, Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh ngủ, cởi áo khoác đắp cho cô, sau đó trở lại trên ghế sa lon chơi tiếp. Hoàn toàn không biết mỗi một chỗ trong gian phòng đều bị Camera ghi lại.
Phàm Niệm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn Lạc Anh trên màn ảnh ngủ giống như con nít, có thể thấy được cô rất mệt mỏi, tư thế quá không ưu nhã.
Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, thanh âm trầm thấp nhỏ giọng vang lên.
"Lạc Anh, trò chơi của em kết thúc, kế tiếp, đến lượt anh rồi." Phàm Niệm Ngự nhìn người trên màn ảnh, khóe miệng hiện lên nụ cười mị hoặc, có hiệu quả làm người ta giận sôi.
Máy bay hạ xuống đất, Lạc Anh liền vụng trộm kéo Kiệt Thụy rời đi. Hai người trở lại công ty, tinh thần thoải mái, Lạc Anh xem như để xuống một khối tâm bệnh, Lạc Anh trở về trên ghế của mình, nhìn Kiệt Thụy.
"Kiệt Thụy, chuẩn bị xong chưa?" Lạc Anh tựa vào ghế dời hỏi Kiệt Thụy.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, trầm mặc hồi lâu mới cong môi mỏng: "Lạc Anh, em xác định chưa? Không cân nhắc lại ư?"
Lạc Anh nhếch khóe miệng, cười nhàn nhạt nói: "Ừ, xác định, vậy thì anh sợ, yên tâm, anh ấy vẫn sẽ cố kỵ thân phận của anh."
Kiệt Thụy lắc đầu, nhìn Lạc Anh: "Được, em đã nói vậy, anh còn do dự cái gì?"
Lạc Anh lấy điện thoại nói mấy câu: "Thư ký Lâm, giúp tôi hẹn một ký giả nổi tiếng nhất, ký giả cực kỳ có sức cuốn hút, bảo người đó đi đến phòng làm việc của tôi tìm tôi."
Lạc Anh cúp điện thoại, mặt tươi cười nhìn Kiệt Thụy, không biết cô đang cười cái gì? Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, chỉ mong chuyện thuận lợi, bằng không lệch khỏi quỹ đạo sẽ hỏng bét, nhưng chính là cố tình thoát khỏi quỹ đạo.
Ngày kế, Lạc Anh cùng Kiệt Thụy ngồi ở trong phòng làm việc, tiếp nhận ký giả phỏng vấn.
"Xin hỏi Lạc tổng, lúc nào thì hai người ở chung một chỗ?" Ký giả hỏi.
"Ở chung một chỗ hơn mười năm rồi." Gương mặt Lạc Anh hạnh phúc nhìn Kiệt Thụy nói. Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh diễn giống như thực.
"Vậy xin hỏi, điều kiện của Kiệt Thụy tiên sinh không phân cao thấp cùng Lạc thị, giữa hai người có phải kết thân hay không?" Ký giả hỏi.
"Không có, chúng tôi là thanh mai trúc mã. Tình cảm một lòng!" Lạc Anh cười trả lời.
"Vậy lúc nào thì hai người chuẩn bị đính hôn đây?" Ký giả rốt cuộc hỏi vấn đề quan trọng nhất.
"Ừ, cái này sao? Cuối tháng này." Lạc Anh trở lời lần nữa.
"Nhanh như vậy ư, được rồi chụp tấm hình cho hai vị." Ký giả cầm máy chụp hình lên nói.
Lạc Anh ngồi ở bên người Kiệt Thụy, hai người cười rất vui vẻ, cho dù ai nhìn đều là một đôi hạnh phúc, trai tài gái sắc, gia thế xứng đôi.
"Được rồi, cám ơn Lạc tổng cho tôi cơ hội để tôi phỏng vấn ngài." Ký giả rất cảm kích đưa tay nhỏ bé ra cười nói.
Lạc Anh nắm tay cô ta, cũng cười, vừa nhìn chính là phụ nữ đáng yêu.
"Đâu có, không tiễn"
Kiệt Thụy nhìn ký giả rời đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lạc Anh, gương mặt bội phục.
"Lạc Anh, em thật lợi hại, diễn giống như thật ấy."
Lạc Anh liếc anh một cái: "Đó là tình cảm chúng ta tốt. Đương nhiên, ngày mai chờ xem tin tức mới thôi." Nói rồi Lạc Anh cười đến vui vẻ. Lần này cô nhất định phải thoát khỏi lời thề của người kia.
Ngày hôm sau, các tòa soạn báo lớn cùng tờ báo đều là tin tức Lạc thị với công tử của công ty nước ngoài nổi danh sắp thành hôn, truyền đi đã sôi trào, hình của bọn họ rõ ràng, bao gồm đối thoại giữa bọn họ. Tivi cũng phát tin tức họ sắp đính hôn.
Cao ốc Phàm thị, Phàm Niệm Ngự nhìn đối thoại trên màn ảnh giữa Lạc Anh và ký giả, cùng hình, trên bàn là tờ báo sáng nay, con mắt Phàm Niệm Ngự trở nên tối tăm, cầm tờ báo lên, nhìn nụ cười hai người qua báo chí, xé nát ném vào thùng rác. Một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Lạc Anh trên màn ảnh, gương mặt cười thản nhiên. Còn có Kiệt Thụy bên cạnh cô. Hai tay Phàm Niệm Ngự đan nhau, tì cằm anh lên phía trên, gương mặt hung ác dọa người.
"Lạc Anh, xem ra anh cho em tự do quá nhiều, anh muốn bẻ gảy cánh chim của em."
Phàm Niệm Ngự đập bể màn hình máy vi tính, trên mặt chính là tàn nhẫn, khóe miệng nâng lên nụ cười độc ác, khát máu, làm cho người ta nhìn vào máu chảy ngược.
Bên ngoài phòng làm việc, thư ký nghe tiếng vang bên trong, một ngày trái tim đều xách theo, thấy Lãnh Thiên cùng Bạc Dực đi lên trước, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Lãnh tổng, Bạc tổng, hôm nay tâm tình tổng giám đốc của chúng tôi không tốt. Các ngài hãy cẩn thận." Thư ký tốt bụng nhắc nhở.
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn nhau sau đó nhìn thư ký nói: "Cám ơn"
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực vừa tiến đến đã nhìn thấy tàn tích đầy đất. Màn hình tivi cũng bể, máy vi tính cũng rớt bể. Sáng nay bọn họ đã nhìn thấy tờ báo cùng tin tức nên đi qua, tình huống tốt hơn so với bọn họ tưởng tượng, bọn họ còn tưởng rằng cậu ta sẽ túm tên ký giả đó.
Khóe miệng Phàm Niệm Ngự cười tàn nhẫn còn chưa có thu lại thì Lãnh Thiên cùng Bạc Dực đã tiến vào. Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán mình, sau đó đem thân thể lười biếng tựa vào ghế dựa, cười như không cười nhìn hai bạn tốt của mình.
Lãnh Thiên nhìn Phàm Niệm Ngự vừa mới cười âm trầm, khiến cho anh rợn cả tóc gáy. Ngược lại Bạc Dực không có vẻ gì, thật ra thì tóc gáy trên người cũng đã xây dựng lên cả rồi.
Hai người đi tới trên ghế sa lon nhìn Phàm Niệm Ngự. Lãnh Thiên trêu đùa: "Niệm, vợ cậu thế nào lại trở thành vị hôn thê của người khác, cuối tháng thành hôn, cũng quá thần tốc rồi đấy. Bọn họ có thông báo cho cậu chứ?"
Bạc Dực cũng nhìn Phàm Niệm Ngự, bọn họ cũng không tin tưởng Phàm Niệm Ngự sẽ ngồi chờ chết, cậu ta không hành động?
Phàm Niệm Ngự dùng đôi mắt sắc bén nhìn Lãnh Thiên, sau đó thanh âm lạnh lẽo: "Không muốn đi Nam Cực thì câm miệng"
Lãnh Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng, anh không muốn đi cái nơi chim không đẻ trứng. Bạc Dực cho Lãnh Thiên một cái mắt lạnh, ý là đáng đời. Bạc Dực nhìn Phàm Niệm Ngự nói.
"Niệm, cậu định làm gì?"
Phàm Niệm Ngự vuốt vuốt ngón út tay phải, sau đó khóe miệng khẽ giơ lên, mị hoặc không chút kiêng kỵ. Thanh âm thản nhiên nói: "Gãy cánh giam bướm"
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực hơi sững sờ, nhốt? Lãnh Thiên nhìn Phàm Niệm Ngự nhắc nhở: "Niệm, côấy là thiên kim Lạc thị. Cậu không phải qua cửa ải cha mẹ cậu sao?"
Phàm Niệm Ngự chuyển cái ghế qua, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Thanh âm trầm thấp khàn khàn. Tràn đầy khí thế vương giả, giọng nói không cho người khác cự tuyệt cùng chất vấn.
"Chỉ cần tôi muốn, Thiên Hoàng cũng không ngăn cản được tôi. Đối với cô ấy, tình thế bắt buộc"
Phàm Niệm Ngự đưa lưng mình về phía hai bạn tốt, thanh âm khàn khàn trầm thấp. Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn đối phương. Thật là một người điên. Sự tình gì cũng dám làm, đây mới là Phàm Niệm Ngự sao? Một nhân vật truyền kỳ.
Phàm Niệm Ngự nhìn sự vật bên dưới, khóe miệng giơ lên. Lạc Anh, em sẽ phải trả giá thật lớn cho sự tự cho là thông minh cùng ngu xuẩn của mình. Tổn thương em, không phải chủ ý của anh, vô luận như thế nào em cũng là của anh, sẽ phải ở bên cạnh anh. Đây là số mệnh của em. Dù ai cũng không cách nào thay đổi sự thật này.