"Lạc Anh này, em xem em đi, đã nhắc rồi, bảo em đừng ném loạn, em xem xem, lần này tốt rồi, đều tại em ném." Kiệt Thụy thấy thế đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người Lạc Anh.
Lạc Anh vừa nghe thì không vui, vội vàng kháng nghị: "Cái gì mà một mình em ném, những thứ kia, còn có thứ kia nữa, đều là anh ăn ngon, anh cũng ném, sao đổ hết lên trên người em, tất cả đều là anh ném mới đúng."
Lạc Anh vừa nghe rất không vui lòng, đứng ở trên ghế sa lon chỉ vào Kiệt Thụy hô lớn: "Chính là anh ném, anh ném, chính là anh ném, chớ đổ lên trên người em."
Kiệt Thụy cũng rất không yếu thế, cũng đứng lên chỉ vào Lạc Anh vừa định hô lớn: "Em…."
"Câm miệng, còn ầm ĩ, tôi đem hai người ném ra từ cửa sổ." Gương mặt Phàm Niệm Ngự đã sớm tối tăm vô cùng, hai người này căn bản là đứa trẻ ư? Nhức đầu, gân xanh trên trán cũng nhảy thình thịch về phía trước, còn tiếp tục ở chỗ này, anh không dám bảo đảm sẽ không ném bọn họ ra ngoài.
Hai người nghe Phàm Niệm Ngự gầm lên giận dữ, vội vàng ngậm miệng, ném ra, đây chính là tầng 100 đó, ném ra từ cửa sổ đoán chừng sẽ biến thành thịt vụn. Hai người ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn mặt Phàm Niệm Ngự đã xanh xám.
Phàm Niệm Ngự bất đắc dĩ lấy mu bàn tay day trán mình, xem ra không thể nuông chiều cô, phải suy nghĩ một biện pháp, Phàm Niệm Ngự đứng dậy sau đó nhìn cũng chưa từng nhìn hai người cầm áo khoác lên đi ra phòng làm việc.
Lạc Anh cùng Kiệt Thụy thấy thế cũng vội đuổi theo, thời điểm Lạc Anh đi ra còn không quên dặn dò thư ký thu dọn phòng làm việc. Thư ký đầu tiên là sửng sốt, nhưng đợi cô ta đẩy cửa vào thì nhất thời trợn tròn mắt, đây cũng quá điên cuồng, không trách được vừa rồi sắc mặt tổng giám đốc thúi như vậy, thật xa đã nghe đến tán gẫu, thì ra là tiểu tổ tông làm, không nghĩ tới tổng giám đốc máu lạnh nhà cô ta cũng có khắc tinh.
Lạc Anh đi theo Phàm Niệm Ngự, hai người sau lưng Phàm Niệm Ngự còn không quên đâm đâm anh đâm đâm cô. Phàm Niệm Ngự bước dài vào thang máy, hai người sau đó cũng không náo loạn, đi vào thang máy, đứng ở sau lưng Phàm Niệm Ngự không dám nói lời nào, Lạc Anh gắt gao nhìn chằm chằm Kiệt Thụy, ý là, cái người bạn xấu, cái gì chơi tùy ý. Kiệt Thụy cũng rất vô tội ý là: không có biện pháp, em là tâm can anh ta, anh không phải, cho nên tất cả đều đẩy lên trên người em.
Hai người trừng mắt lẫn nhau sau đó một liếc về phía bên trái, một liếc về hướng bên phải, đều không để ý đối phương, mặc dù Phàm Niệm Ngự đứng ở phía trước nhưng vẫn hiểu thấu hai người phía sau. Gương mặt thủy chung siết chặt, mãi cho đến phòng ăn khách sạn.
*****
Ba người ngồi ở trên ghế, hai người luôn lén lén lút lút nhìn Phàm Niệm Ngự, hai người mặc dù đang cầm thực đơn, nhưng đôi mắt quả thật ăn ý nhìn chằm chằm Phàm Niệm Ngự. Phàm Niệm Ngự nhướng lông mày, sau đó “phập” một tiếng khép thực đơn lại, thanh âm càng lạnh lẽo u ám.
"Nhìn tôi hay nhìn thực đơn." Dứt lời, hai người cũng không dám nhìn, mà nhìn thực đơn, nhưng hai người ngu ngốc này còn rất ăn ý. Phàm Niệm Ngự nhìn hai người cầm thực đơn, thở dài một tiếng, sau đó cho quản lý bên cạnh vẻ mặt.
Quản lý đi tới sau đó lấy thực đơn của hai người, thay đổi vị trí. Hai người vừa nhìn, thế mới biết là chuyện gì, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Lạc Anh cúi thấp đầu, không trách được vừa rồi liếc mắt nhìn thấy thế nào cũng xem không hiểu, thì ra là cầm ngược, Kiệt Thụy cũng giống như vậy, gãi gãi tóc mình, liếc mặt Lạc Anh khốn hoặc, cơ hội này làm sao có thể bỏ qua.
"Chậc, ha ha, thực đơn cũng có thể cầm ngược, em thật đúng là thiên tài." Kiệt Thụy nhìn khuôn mặt Lạc Anh đỏ bừng còn không quên trêu chọc.
Trong nháy mắt Lạc Anh cả giận, mắt lạnh bắn về phía Kiệt Thụy: "Không phải anh cũng giống vậy ư, em là người Trung Quốc cầm nhầm cũng là thiếu sót, anh là người Anh, đây là tiếng mẹ đẻ của anh có được hay không. Thế mà cũng nói em."
Ngày đến cũng vậy. Lạc Anh không chút khách khí trợn trắng cả mắt. Kiệt Thụy vừa muốn nói gì, khí lạnh đối diện càng ngày càng nặng, thanh âm lạnh lẽo quét về phía bọn họ.
"Câm miệng"
Gương mặt Phàm Niệm Ngự lạnh không thể lạnh hơn, nếu là trước kia đã sớm tử hình ngay tại chỗ rồi. Hai người đều không nói chuyện nữa, trừng lẫn nhau, Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự sau đó tươi cười nói.
"Tiểu Niệm, sao anh đột nhiên muốn ăn cơm vậy?" Đây chính là gương mặt lấy lòng của Lạc Anh.
Phàm Niệm Ngự tựa vào trên ghế sa lon, vẫn để tay ở trên bàn cơm tùy ý gõ, tiếp đó nhìn chằm chằm Lạc Anh giống như đang suy tư chuyện gì. Lạc Anh bị anh nhìn, trong nội tâm nhộn nhạo. Không đợi mình hỏi ra lời, đã nhìn thấy Phàm Niệm Ngự lấy điện thoại di động ra.
"A lô, giúp tôi chuẩn bị bàn làm việc, thôi, đem phòng làm việc của Lạc tổng ở Lạc thị chuyển đến phòng làm việc của tôi, nửa giờ nữa phải giải quyết." Lạc Anh sửng sốt, chuyển phòng làm việc, làm cái gì? Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự nuốt nước miếng nói.
"Làm cái gì? Tại sao muốn đem phòng làm việc của em chuyển đến phòng làm việc của anh?"
Phàm Niệm Ngự chỉ nhíu mày nhìn Lạc Anh. Thanh âm lạnh nhạt. "Em bắt đầu đi làm, tài liệu Lạc thị giao cho anh, chính em tự xử lý, nhưng phải ở phòng làm việc của anh."
Lần này Lạc Anh hiểu, không phải chứ? Kiệt Thụy ngược lại không có nhiều kinh ngạc, chỉ rất bội phục lựa chọn của người đàn ông trước mắt, ngay cả nói như vậy đều như lý lẽ chính đáng, giống như ra lệnh.
"Không cần đâu, em vẫn nên trở về Lạc thị." Lạc Anh vội vàng cự tuyệt, nếu ngày ngày ở phòng làm việc cùng anh, như vậy cũng được sao, đó chính là chẳng phân biệt được ngày đêm.
Lạc Anh cứng rắn nói xong, sắc mặt Phàm Niệm Ngự lập tức lạnh không ít, u ám không ít, Lạc Anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, kháng nghị không tiếng động.
Kiệt Thụy nhìn hai người ngược lại cảm thấy rất có ý tứ, người đàn ông khó nắm trong tay đó tại sao lại bị Lạc Anh nắm trong tay nhỉ? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi, tham muốn giữ lấy của người đàn ông này thật đúng là mạnh mẽ. Ngay cả công việc cũng không bỏ qua cho, cũng phải tha đến bên mình. Bữa trưa ba người bị khí thế lớn mạnh của Phàm Niệm Ngự ép xuống, ăn xong lần sau Kiệt Thụy cũng không ăn cơm cùng bọn họ nữa, ăn một lần hết cơm trở về, nói cái gì chịu ấn tượng người khác, đã nghiêm trọng đến tiêu hóa không tốt.
*****
Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự trở lại phòng làm việc, vừa đi vào mắt mở thật to, đã chuẩn bị tốt lắm, mình làm việc bên phải Phàm Niệm Ngự, theo sát, tình huống thế nào. Phàm tổng, Lạc tổng. Dựa vào chi, mặt Lạc Anh 囧 nhìn Phàm Niệm Ngự, lại phát hiện tâm tình của anh không phải là tốt bình thường, là tốt cực kỳ, nhưng Lạc Anh cũng không tốt như vậy.
Phàm Niệm Ngự nhìn dáng vẻ Lạc Anh, sau đó ngồi ở trên ghế nhướng mày nói.
"Thế nào? Không phải anh định ngày ngày giám đốc anh ư? Đây không phải là rất dễ dàng sao?"
Lạc Anh bịt bịt miệng, sau đó ngồi vào vị trí, đều là đồ đạc của mình, nói là nói như vậy, không sai, nhưng có chút cảm giác rất lạ, về sau không phải Lạc thị cũng sẽ về Phàm thị, vẫn nên tranh thủ thời gian để ba mẹ có một đứa con trai.
Phàm Niệm Ngự nhìn ra suy nghĩ của cô, môi mỏng cong lên, sau đó mở tài liệu ra nói.
"Yên tâm đi, anh không có hứng thú đối với Lạc thị, sản nghiệp nhà mình cũng làm cho anh nhức đầu rồi."
Khuôn mặt Lạc Anh đỏ lên, người đàn ông này làm sao biết cô đang suy nghĩ gì? Thật là ghét, về sau cũng sẽ không có bí mật nhỏ rồi. Lạc Anh ngồi ở trên ghế, cũng bắt đầu xử lý công việc, thời gian thật dài không xử lý, vừa mở ra, mặt lập tức cau lại, nhìn đầu liền đau. Lập tức dựa vào trên bàn. Bất mãn nói lầm bầm.
"Anh nói xem, công ty lớn như vậy, công ty cẩn thận như vậy, sao nhiều vấn đề thế, ai muốn chuyển người nào là được, em không muốn vác theo, núi Thái Sơn áp đỉnh nặng nề, nhìn đầu liền đau." Lạc Anh nói qua liền nằm ở trên bàn, vô cùng oán giận tại sao ba mẹ cô không cần một đứa con trai, công ty lớn như vậy giao cho một cô gái, sao lại thế chứ.
Phàm Niệm Ngự liếc Lạc Anh ăn vạ, môi mỏng cong cong, nói: "Vậy thì không được, tối nay phải làm xong, nếu không em cũng đừng đi về, trước kia em làm thế nào, hay là anh bảo vệ em tốt quá."
Lạc Anh vừa nghe liền nổi giận, cô là người không chịu được kích thích, lập tức ngồi dậy, tay nhỏ bé hung hăng vỗ ở trên bàn làm việc.
"Ai nói, ai nói không được, em còn chưa bắt đầu đấy. Người ta chỉ là phát bực bội mà thôi." Nói xong cũng cầm tài liệu lên bắt tay vào xử lý.
Phàm Niệm Ngự khẽ nhếch môi mỏng, liếc qua Lạc Anh, anh còn rất hiểu cô. Hai người như tranh tài, xem ai xử lý xong trước. Chỉ có Lạc Anh nghĩ như vậy, Phàm Niệm Ngự không có nhàn tâm tư.
Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh tích cực, lắc đầu một cái, thật là một đứa bé, còn nguyện ý tranh tài, trước kia thành thục chẳng lẽ là giả vờ, cũng không giống. Còn là yêu bộ dáng này.
Lục Tâm đang ở bên ngoài nhìn trên lầu, gương mặt tức giận âm u, thế nhưng sai người đem phòng làm việc chuyển đến phòng làm việc của anh, cô tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu. Lục Tâm nhìn tầng lầu phía trên, nhìn bụng nhô cao của mình, khóe miệng kéo ra nụ cười gian kế. Vật này nhất định là bảo vật quan trọng nhất khiến Lạc Anh xê dịch.
Nghĩ vậy, Lục Tâm chầm chậm rời cao ốc Phàm thị, xoay người lên một chiếc xe taxi. Biến mất ở trên đường.