An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Ngự, da mặt mịn màng, khuôn mặt thì góc cạnh lãnh lùng anh tuấn; đôi mắt màu đen, mê hoặc người nhìn; lông mày dày và đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không thiếu đi sự sang trọng mà tao nhã.
An Tuyết Thần mê mẩn nhìn,bỗng nhiên nghe lời nói của Phàm Ngự, làm cho cô nghẹn lời.
“ Tại sao nhìn tôi như vậy, có phải rất đẹp trai không. Khiến cho em thích tôi?” Phàm Ngự mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng nói rất lưu manh.
Nghe lời nói của hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần hiện lên một chút đỏ hồng. “ Anh..anh nói cái gì đó, ai thích anh chứ?”
Phàm Ngự nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, rất muốn cười nhưng đành cố nhịn xuống.
Tuyết Nhi, tên cũng như người, mày lá liễu mắt to, môi hồng răng trắng, mặt hình trái xoan, sống mũi cao, mái tóc xoăn màu nâu đen, đang biểu hiện tức giận.
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự không trả lời, liền đem đầu tựa vào ghế nhắm mắt lại. Dù sao, cả ngày hôm nay cái đầu nhỏ của cô hoạt động rất nhiều rồi, nên để cho cô nghỉ ngơi một chút. Từ từ tiếng vào giấc mộng.
Xe chầm chậm dừng lại, An Tuyết Thần mở ra cặp mắt mơ mơ màng màng, vuốt vuốt khuôn mặt, “ Đến nhà rồi .”
An Tuyết Thần nhìn xung quanh, chỗ này không giống với nhà Phàm Ngự. Quay đầu nhìn hắn hỏi.
“ Đây là nơi nào, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Phàm Ngự mở ra dây an toàn, nhìn bộ dáng mơ màng của An Tuyết Thần.
“ Trang điểm, thay đổi trang phục cho em, theo tôi dự tiệc.” Nói xong, liền kéo An Tuyết Thần xuống xe.
Phàm Ngự nắm tay An Tuyết Thần đi vào một cửa hàng rất lớn. Không cần hỏi cũng biết đây là cửa hàng chi nhánh của công ty hắn.
Thấy Phàm Ngự vừa vào, quản lí liền ra tiếp đón.
“ Ui gia, ít khi thấy Phàm tổng tự mình xuống đây, không ngờ hôm nay còn mang theo một vị tiểu thư.” Nói chuyện là một người phụ nữ. Vóc người vừa vặn, mái tóc đen nhánh được kết thành hai bím tóc. Mặt trái xoan trắng hồng, mắt to tròn. Khi cười có hai lúng đồng tiền, trông rất hoạt bát đáng yêu.
Phàm Ngự không để ý đến cô, “ Tiểu Mỹ, cô trang điểm và lựa chọn trang phục phù hợp với cô ấy.”
Tiểu Mỹ hướng Phàm Ngự cười cười. Liền đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, sau đó xoay cô một vòng, gật gật cái đầu.
“ Ừ, không tệ. Ánh mắt Phàm tổng rất tốt. Đúng là một nữ sinh xinh đẹp thoát tục không nhiễm bụi trần. Đi thôi, chị đây nhất định sẽ đem em trang điểm thành một người xinh đẹp nhất.” Nói xong ,liền kéo An Tuyết Thần vào bên trong.
An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn thấy Phàm Ngự đang coi một tờ báo. “ Này, Phàm Ngự.”
An Tuyết Thần đi vào bên trong một cái phòng. Trong đây đều là những lễ phục lộng lẫy xinh đẹp. Mắt nhìn những bộ trang phục đó không nháy mắt được bởi ánh sáng chói mắt.
Không đợi An Tuyết Thần quay đầu, một cô gái trẻ liền đem cô ngồi vào bàn trang điểm. Sau đó đem mỹ phẩm đánh lên mặt nàng. Tiểu Mỹ chính là một bậc thầy trang điểm giỏi nhất thế giới.
Vài cái đã vẽ xong, Tiểu Mỹ quan sát An Tuyết Thần một vòng. Một cô bé mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan, con ngươi đen như mực, hai má ửng hồng, khắp người lộ ra một sự hoạt bát hồn nhiên.
Bàn tay mềm, ngón tay thon dài như ngọc. Tựa như dòng nước, mái tóc đen búi kiểu công chúa, mái tóc được cố định bằng một cây trăm. Phía trên rũ xuống, khi cô nói chuyện tóc sẽ đung đưa qua lại. Cô có gương mặt trắng mịn, hai hàng lông mày thon dài, hai mắt sáng như sao. Dưới sống mũi thẳng cao là cái miệng nho nhỏ, đôi môi mỏng, khoé môi hơi cong lên, mang theo một nụ cười buồn. Khuôn mặt xinh đẹp, thoát tục không mang theo mùi vị nhân gian. Cô mặc đồng phục màu trắng, váy dài xếp li. Ngồi ở chỗ kia, đoan trang cao quý, dịu dàng tao nhã, non hiền, như đoá hoa sen mới nở, không nhiễm bụi trần.
Tiểu Mỹ trong lòng không ngừng cảm thán. Trên đời có một cô gái như thế, nhưng lại bị Phàm Ngự chiếm làm của riêng.
Tiểu Mỹ đẩy bã vai cô đi lên, cầm một bộ lễ phục màu trắng.
An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Ngự, da mặt mịn màng, khuôn mặt thì góc cạnh lãnh lùng anh tuấn; đôi mắt màu đen, mê hoặc người nhìn; lông mày dày và đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không thiếu đi sự sang trọng mà tao nhã.
An Tuyết Thần mê mẩn nhìn,bỗng nhiên nghe lời nói của Phàm Ngự, làm cho cô nghẹn lời.
“ Tại sao nhìn tôi như vậy, có phải rất đẹp trai không. Khiến cho em thích tôi?” Phàm Ngự mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng nói rất lưu manh.
Nghe lời nói của hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần hiện lên một chút đỏ hồng. “ Anh..anh nói cái gì đó, ai thích anh chứ?”
Phàm Ngự nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, rất muốn cười nhưng đành cố nhịn xuống.
Tuyết Nhi, tên cũng như người, mày lá liễu mắt to, môi hồng răng trắng, mặt hình trái xoan, sống mũi cao, mái tóc xoăn màu nâu đen, đang biểu hiện tức giận.
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự không trả lời, liền đem đầu tựa vào ghế nhắm mắt lại. Dù sao, cả ngày hôm nay cái đầu nhỏ của cô hoạt động rất nhiều rồi, nên để cho cô nghỉ ngơi một chút. Từ từ tiếng vào giấc mộng.
Xe chầm chậm dừng lại, An Tuyết Thần mở ra cặp mắt mơ mơ màng màng, vuốt vuốt khuôn mặt, “ Đến nhà rồi .”
An Tuyết Thần nhìn xung quanh, chỗ này không giống với nhà Phàm Ngự. Quay đầu nhìn hắn hỏi.
“ Đây là nơi nào, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Phàm Ngự mở ra dây an toàn, nhìn bộ dáng mơ màng của An Tuyết Thần.
“ Trang điểm, thay đổi trang phục cho em, theo tôi dự tiệc.” Nói xong, liền kéo An Tuyết Thần xuống xe.
Phàm Ngự nắm tay An Tuyết Thần đi vào một cửa hàng rất lớn. Không cần hỏi cũng biết đây là cửa hàng chi nhánh của công ty hắn.
Thấy Phàm Ngự vừa vào, quản lí liền ra tiếp đón.
“ Ui gia, ít khi thấy Phàm tổng tự mình xuống đây, không ngờ hôm nay còn mang theo một vị tiểu thư.” Nói chuyện là một người phụ nữ. Vóc người vừa vặn, mái tóc đen nhánh được kết thành hai bím tóc. Mặt trái xoan trắng hồng, mắt to tròn. Khi cười có hai lúng đồng tiền, trông rất hoạt bát đáng yêu.
Phàm Ngự không để ý đến cô, “ Tiểu Mỹ, cô trang điểm và lựa chọn trang phục phù hợp với cô ấy.”
Tiểu Mỹ hướng Phàm Ngự cười cười. Liền đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, sau đó xoay cô một vòng, gật gật cái đầu.
“ Ừ, không tệ. Ánh mắt Phàm tổng rất tốt. Đúng là một nữ sinh xinh đẹp thoát tục không nhiễm bụi trần. Đi thôi, chị đây nhất định sẽ đem em trang điểm thành một người xinh đẹp nhất.” Nói xong ,liền kéo An Tuyết Thần vào bên trong.
An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn thấy Phàm Ngự đang coi một tờ báo. “ Này, Phàm Ngự.”
An Tuyết Thần đi vào bên trong một cái phòng. Trong đây đều là những lễ phục lộng lẫy xinh đẹp. Mắt nhìn những bộ trang phục đó không nháy mắt được bởi ánh sáng chói mắt.
Không đợi An Tuyết Thần quay đầu, một cô gái trẻ liền đem cô ngồi vào bàn trang điểm. Sau đó đem mỹ phẩm đánh lên mặt nàng. Tiểu Mỹ chính là một bậc thầy trang điểm giỏi nhất thế giới.
Vài cái đã vẽ xong, Tiểu Mỹ quan sát An Tuyết Thần một vòng. Một cô bé mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan, con ngươi đen như mực, hai má ửng hồng, khắp người lộ ra một sự hoạt bát hồn nhiên.
Bàn tay mềm, ngón tay thon dài như ngọc. Tựa như dòng nước, mái tóc đen búi kiểu công chúa, mái tóc được cố định bằng một cây trăm. Phía trên rũ xuống, khi cô nói chuyện tóc sẽ đung đưa qua lại. Cô có gương mặt trắng mịn, hai hàng lông mày thon dài, hai mắt sáng như sao. Dưới sống mũi thẳng cao là cái miệng nho nhỏ, đôi môi mỏng, khoé môi hơi cong lên, mang theo một nụ cười buồn. Khuôn mặt xinh đẹp, thoát tục không mang theo mùi vị nhân gian. Cô mặc đồng phục màu trắng, váy dài xếp li. Ngồi ở chỗ kia, đoan trang cao quý, dịu dàng tao nhã, non hiền, như đoá hoa sen mới nở, không nhiễm bụi trần.
Tiểu Mỹ trong lòng không ngừng cảm thán. Trên đời có một cô gái như thế, nhưng lại bị Phàm Ngự chiếm làm của riêng.
Tiểu Mỹ đẩy bã vai cô đi lên, cầm một bộ lễ phục màu trắng.