Sáng sớm hôm sau, mặt trời vẫn mọc như mọi ngày, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, khúc xạ lên chiếc giường lớn. Trên giường, An Tuyết Thần đang ngủ rất an lành, suốt đêm qua triền miên hoan, mỗi lần đạt tới cao trào, khiến cô sớm bất tỉnh.
"A, đau quá." Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, An Tuyết Thần rốt cuộc cũng tỉnh. Nhìn cảnh tượng xung quanh hoàn toàn xa lạ, cô cố gắng nhớ lại, đêm qua. . .
Nửa nằm nửa ngồi trên giường, An Tuyết Thần nắm thật chặt cái chăn đang che kín thân thể lõa lồ đã bị ô nhục của cô, cô đã không còn xứng với anh Giản nữa rồi. Cô cuộn người lại, cúi đầu chôn mặt thật sâu giữa hai chân mình, khóc nức nở. Mái tóc suôn dài như thác nước che đi nửa người của cô. Cô thật đau, không cách nào đứng dậy, nhưng đó chỉ là nỗi đau thể xác, còn tâm hồn yếu đuối của cô đã chết lặng rồi.
Từng có người nói, cứ một lần nhớ lại là một lần càng thêm thông suốt, là ai đã ngồi dưới cây bồ đề, mỗi ngày mỗi mùa đều ngắm hoa rơi? Là Giản Nam của cô sao?
"anh Giản, anh Giản, chờ em. Hô—— anh đi đâu vậy, tại sao không đợi em. Không phải nói tan học cùng nhau đi sao?" Vừa lên trung học, An Tuyết Thần chu cánh môi mềm mại nhỏ nhắn vội vàng chạy đến bên Giản Nam, ôm cánh tay của hắn có chút tức giận.
"Không phải anh không đợi em, chỉ là anh muốn chờ em ở cổng ra vào thôi, ai kêu em lần nào cũng chậm như vậy." Giản Nam tựa vào cổng trường học.
Giản Nam và An Tuyết Thần cùng nhau lớn lên. An Tuyết Thần từ nhỏ đã rất thích Giản Nam, thích kề cận hắn, vô luận làm cái gì cũng sẽ đi theo hắn.
"Ghét, người ta chậm hồi nào. Anh xem." An Tuyết Thần đưa cổ tay của mình ra ý bảo hắn xem thời gian. "Xem đi, rõ ràng nhanh hơn mọi ngày ba phút. Hì hì." An Tuyết Thần nghịch ngợm le lưỡi.
Giản Nam có một đôi mắt to. An Tuyết Thần luôn nói ánh mắt của hắn có linh khí, nói chắc chắn như đinh đóng cột. Mỗi lần nhìn thẳng vào mắt hắn, cô đều bị đôi mắt ôn hòa ấy hấp dẫn.
Rốt cuộc cũng tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, An Tuyết Thần không còn đến trường cùng anh Giản nữa, mà chuyển vào mội trường nổi danh nhất ở thành phố, đây là do cha mẹ cô dùng rất nhiều mối quan hệ mới vào được. Vì không muốn phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ, An Tuyết Thần bất đắc dĩ mới theo học trường này. Hằng ngày khi tan học về nhà, cô cũng không thường xuyên gặp mặt hắn, đôi khi Giản Nam rãnh rỗi cũng tới đón cô về nhà. Bạn thân của cô là Lili giúp cô nghĩ cách tìm cơ hội thổ lộ.
"anh Giản, em muốn nói với anh chút chuyện." Đột nhiên dừng lại, An Tuyết Thần cúi đầu nhìn giày của mình, nhẹ giọng nói.
Ban đêm, thành phố vô cùng náo nhiệt. Giản Nam nhìn An Tuyết Thần, rồi đi tới vuốt đầu cô: "Ừ, muốn cùng anh nói chuyện gì." Nghe giọng ôn nhu của hắn, An Tuyết Thần vốn đang rất ngượng ngùng, giờ lại thêm sợ hãi, cô sợ mình sẽ bị cự tuyệt. Cô hít mấy hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng kia. Chỉ đơn giản một ánh mắt lại khiến cô không thể rời mắt được mỗi khi nhìn thấy. Cô luôn tin rằng Giản Nam là thủ hộ thiên sứ của cô.
"Em, em, em thích anh Giản, từ nhỏ đã rất thích anh, thích cảm giác có anh làm bạn, thích tính cách của anh, ánh mắt của anh, thích tất cả mọi thứ của anh." Nói một hơi rất nhiều, cô kích động nhìn hắn, quan sát vẻ mặt của hắn, cô sợ mình bỏ qua cái gì đó.
Nghe An Tuyết Thần nói những lời này, Giản Nam rất kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới một cô bé nhát gan, mềm yếu như cô lại nói ra những lời này với hắn. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Giản Nam, lòng cô chợt buồn.
Nhìn vẻ mặt bị tổn thương của An Tuyết Thần, Giản Nam không kìm lòng được, liền ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc của cô: "Tuyết Thần, anh Giản cũng rất thích em."
Nghe được Giản Nam nói như vậy, cục đá trong tim cô rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Chỉ là, em bây giờ còn nhỏ, học tập phải đặt lên hàng đầu. Anh Giản đáp ứng em, chờ em lớn lên, anh Giản nhất định sẽ cưới em."
Cả người nhếch nhác trên giường lớn, An Tuyết Thần hồi tưởng lại những ngày tháng vui vẻ cùng anh Giản, cô càng khóc thương tâm hơn.
Khóc đến bất tỉnh ngã xuống đất, An Tuyết Thần cũng không hề phát hiện trong phòng đã có thêm một người.