Phàm Ngự đang họp ở công ty, nghĩ tới con mèo nhỏ đang ngủ say trong nhà, nghĩ tới những trận kích tình đêm qua, căn bản vô tâm họp, chỉ muốn nhanh một chút trở về nhà, một lần nữa hung hăng giày xéo cô. Nghĩ vậy hắn liền rời khỏi công ty sớm, lái xe nhanh như bay về nhà. Nhưng khi vào đến cửa phòng, nhìn thấy An Tuyết Thần đang ngồi trên giường khóc rất thương tâm, hắn cũng không quấy rầy cô, cứ như vậy nhìn cô khóc thút thít.
Phàm Ngự vứt bỏ điếu thuốc trong tay, đi về phía An Tuyết Thần, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, vuốt ve tóc cô. Chính những động tác dịu dàng như vậy đã làm An Tuyết Thần sinh ảo giác. Cô ngẩng đầu: "anh Giản, là anh sao? Em rất nhớ anh." An Tuyết Thần coi hắn như anh Giản của cô. Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt này là ai, cô lập tức đẩy hắn ra, nắm cái chăn lui về phía sau. Nghe An Tuyết Thần kêu tên của người đàn ông khác, mặt Phàm Ngự trong nháy mắt tối sầm. Cô dám mơ tưởng đến người đàn ông khác ngay trên giường của hắn, cô căn bản không để hắn trong mắt. Cố gắng kiềm nén ý nghĩ bóp chết cô, Phàm Ngự hung hăng siết chặt cằm cô, kéo mặt cô lại gần. "anh Giản, thế nào? Rất hi vọng tôi là anh Giản của cô sao? Nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không phải, tôi là Phàm ngự, là người đàn ông hôm qua cùng cô hoan ái thâu đêm." Bàn tay đang siết chặt cằm cô tăng thêm sức lực làm An Tuyết Thần rên rỉ đau đớn.
An Tuyết Thần khó hiểu nhìn Phàm Ngự tức giận. Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy.
"Anh buông ra, anh làm tôi đau, mau buông ra." Thấy Phàm Ngự vẫn không buông tay, An Tuyết Thần liền há miệng cắn hắn. Phàm Ngự cũng không vì loại đau này mà buông tay, hắn chỉ cau đôi lông mày tuấn tú. Nhìn Phàm Ngự không có ý buông tay, cô đành buông lỏng miệng, cô sợ người đàn ông này, rõ ràng đau nhưng lại không chịu buông tay. Cô hoảng sợ nhìn hắn.
"Sao không cắn nữa, cô không phải đang rất giận sao? Ừ?" Phàm Ngự hô to. Phải biết biểu tình của hắn bây giờ chính là muốn giết người.
"Thật xin lỗi, tôi rất đau, cho nên, cho nên mới. . ." Cô hơi run sợ.
"Thế nào? Sợ, lá gan của cô thật không nhỏ, dám cắn tôi, còn dám trên giường của tôi kêu tên người khác. Xem ra tôi phải dạy dỗ cô một chút, để cô biết phản bội tôi thì phải chịu trừng phạt như thế nào."
An Tuyết Thần sợ, thật sự rất sợ, cô xoay người muốn chạy, nhưng Phàm Ngự sao để cô chạy dễ dàng như vậy, một tay nhanh chóng túm tóc cô hung hăng giật ngược lại khiến cô ngã trên mặt đất, giữ chặt ót cô, cưỡng ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
"A, đau quá, buông tay ra." Lúc này An Tuyết Thần đã rơi lệ rồi. Cô che đầu mình, đáng thương nhìn Phàm Ngự. Nhưng hắn chỉ cười, nụ cười có thể làm đóng băng tất cả.
"Thế nào? Đau cỡ này đã chịu không nổi, vậy kế tiếp cô phải làm sao đây?" Vừa nói, hắn vừa giật cái chăn của cô ra, ấn cô nằm sấp trên bàn trà, sau đó thoát quần áo của mình, lấy ra vật đã sớm căng cứng hung hăng đâm vào cô.
"A, đau, tôi không muốn, không cần." Lúc này, bộ ngực trần của An Tuyết Thần đang dán chặt lên bàn trà, bàn trà thật lạnh cũng giống như lòng cô.
Phàm Ngự liên tục động thân không quan tâm tới cô. "Đau không? Chính là để cô đau, để cô nhớ kỹ cách thức trừng phạt của tôi. Về sau không nên chọc giận tôi." Phàm Ngự không dừng lại mà tốc độ càng nhanh hơn, khiến vật đang ở trong cơ thể cô không ngừng co rúm. An Tuyết Thần cắn chặt môi mình đến bật máu cũng không kêu thành tiếng. Cô thật dơ bẩn. Cô nhắm chặt hai mắt. Cô tuyệt vọng, hắn là ác ma, nhưng cô lại không thể không khuất phục hắn, bởi sinh mệnh của cha mẹ cô đang nằm trong tay hắn.
Nhìn vẻ quật cường của An Tuyết Thần, Phàm Ngự xoay người cô lại, ra lệnh cô phải mở mắt.
Hắn vẫn còn muốn cô, gần như là điên cuồng. Hắn chưa bao giờ muốn bất kỳ ai như muốn cô.
"Nói, sau này sẽ không ở trước mặt tôi nhắc đến người đàn ông khác. Nói." Hắn gào thét. Tại sao hắn lại để tâm khi cô nhắc tên người đàn ông khác trước mặt hắn, đúng, nhất định là vì lòng tự ái của hắn.
Cả đêm, suốt cả đêm, từ dưới đất đến trên giường, từ trên giường đến phòng tắm, giằng co cả đêm, như hận không thể đem cô nuốt vào bụng vậy. Cả phòng đều có dấu vết hoan ái, tràn ngập hơi thở tình dục.
An Tuyết Thần chán chường nằm trên giường nhìn Phàm Ngự sau khi tắm rửa bước ra ngoài. Từ thần thái đến sắc mặt đều tràn đầy tính bạo lực với cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ánh mắt tựa như lang sói đầy sát khí. Toàn thân mơ hồ có phong thái vương giả!
Edit: Vân Nhi
Phàm Ngự đang họp ở công ty, nghĩ tới con mèo nhỏ đang ngủ say trong nhà, nghĩ tới những trận kích tình đêm qua, căn bản vô tâm họp, chỉ muốn nhanh một chút trở về nhà, một lần nữa hung hăng giày xéo cô. Nghĩ vậy hắn liền rời khỏi công ty sớm, lái xe nhanh như bay về nhà. Nhưng khi vào đến cửa phòng, nhìn thấy An Tuyết Thần đang ngồi trên giường khóc rất thương tâm, hắn cũng không quấy rầy cô, cứ như vậy nhìn cô khóc thút thít.
Phàm Ngự vứt bỏ điếu thuốc trong tay, đi về phía An Tuyết Thần, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, vuốt ve tóc cô. Chính những động tác dịu dàng như vậy đã làm An Tuyết Thần sinh ảo giác. Cô ngẩng đầu: "anh Giản, là anh sao? Em rất nhớ anh." An Tuyết Thần coi hắn như anh Giản của cô. Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt này là ai, cô lập tức đẩy hắn ra, nắm cái chăn lui về phía sau. Nghe An Tuyết Thần kêu tên của người đàn ông khác, mặt Phàm Ngự trong nháy mắt tối sầm. Cô dám mơ tưởng đến người đàn ông khác ngay trên giường của hắn, cô căn bản không để hắn trong mắt. Cố gắng kiềm nén ý nghĩ bóp chết cô, Phàm Ngự hung hăng siết chặt cằm cô, kéo mặt cô lại gần. "anh Giản, thế nào? Rất hi vọng tôi là anh Giản của cô sao? Nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không phải, tôi là Phàm ngự, là người đàn ông hôm qua cùng cô hoan ái thâu đêm." Bàn tay đang siết chặt cằm cô tăng thêm sức lực làm An Tuyết Thần rên rỉ đau đớn.
An Tuyết Thần khó hiểu nhìn Phàm Ngự tức giận. Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy.
"Anh buông ra, anh làm tôi đau, mau buông ra." Thấy Phàm Ngự vẫn không buông tay, An Tuyết Thần liền há miệng cắn hắn. Phàm Ngự cũng không vì loại đau này mà buông tay, hắn chỉ cau đôi lông mày tuấn tú. Nhìn Phàm Ngự không có ý buông tay, cô đành buông lỏng miệng, cô sợ người đàn ông này, rõ ràng đau nhưng lại không chịu buông tay. Cô hoảng sợ nhìn hắn.
"Sao không cắn nữa, cô không phải đang rất giận sao? Ừ?" Phàm Ngự hô to. Phải biết biểu tình của hắn bây giờ chính là muốn giết người.
"Thật xin lỗi, tôi rất đau, cho nên, cho nên mới. . ." Cô hơi run sợ.
"Thế nào? Sợ, lá gan của cô thật không nhỏ, dám cắn tôi, còn dám trên giường của tôi kêu tên người khác. Xem ra tôi phải dạy dỗ cô một chút, để cô biết phản bội tôi thì phải chịu trừng phạt như thế nào."
An Tuyết Thần sợ, thật sự rất sợ, cô xoay người muốn chạy, nhưng Phàm Ngự sao để cô chạy dễ dàng như vậy, một tay nhanh chóng túm tóc cô hung hăng giật ngược lại khiến cô ngã trên mặt đất, giữ chặt ót cô, cưỡng ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
"A, đau quá, buông tay ra." Lúc này An Tuyết Thần đã rơi lệ rồi. Cô che đầu mình, đáng thương nhìn Phàm Ngự. Nhưng hắn chỉ cười, nụ cười có thể làm đóng băng tất cả.
"Thế nào? Đau cỡ này đã chịu không nổi, vậy kế tiếp cô phải làm sao đây?" Vừa nói, hắn vừa giật cái chăn của cô ra, ấn cô nằm sấp trên bàn trà, sau đó thoát quần áo của mình, lấy ra vật đã sớm căng cứng hung hăng đâm vào cô.
"A, đau, tôi không muốn, không cần." Lúc này, bộ ngực trần của An Tuyết Thần đang dán chặt lên bàn trà, bàn trà thật lạnh cũng giống như lòng cô.
Phàm Ngự liên tục động thân không quan tâm tới cô. "Đau không? Chính là để cô đau, để cô nhớ kỹ cách thức trừng phạt của tôi. Về sau không nên chọc giận tôi." Phàm Ngự không dừng lại mà tốc độ càng nhanh hơn, khiến vật đang ở trong cơ thể cô không ngừng co rúm. An Tuyết Thần cắn chặt môi mình đến bật máu cũng không kêu thành tiếng. Cô thật dơ bẩn. Cô nhắm chặt hai mắt. Cô tuyệt vọng, hắn là ác ma, nhưng cô lại không thể không khuất phục hắn, bởi sinh mệnh của cha mẹ cô đang nằm trong tay hắn.
Nhìn vẻ quật cường của An Tuyết Thần, Phàm Ngự xoay người cô lại, ra lệnh cô phải mở mắt.
Hắn vẫn còn muốn cô, gần như là điên cuồng. Hắn chưa bao giờ muốn bất kỳ ai như muốn cô.
"Nói, sau này sẽ không ở trước mặt tôi nhắc đến người đàn ông khác. Nói." Hắn gào thét. Tại sao hắn lại để tâm khi cô nhắc tên người đàn ông khác trước mặt hắn, đúng, nhất định là vì lòng tự ái của hắn.
Cả đêm, suốt cả đêm, từ dưới đất đến trên giường, từ trên giường đến phòng tắm, giằng co cả đêm, như hận không thể đem cô nuốt vào bụng vậy. Cả phòng đều có dấu vết hoan ái, tràn ngập hơi thở tình dục.
An Tuyết Thần chán chường nằm trên giường nhìn Phàm Ngự sau khi tắm rửa bước ra ngoài. Từ thần thái đến sắc mặt đều tràn đầy tính bạo lực với cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ánh mắt tựa như lang sói đầy sát khí. Toàn thân mơ hồ có phong thái vương giả!
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chapter 7
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
Phàm Ngự đang họp ở công ty, nghĩ tới con mèo nhỏ đang ngủ say trong nhà, nghĩ tới những trận kích tình đêm qua, căn bản vô tâm họp, chỉ muốn nhanh một chút trở về nhà, một lần nữa hung hăng giày xéo cô. Nghĩ vậy hắn liền rời khỏi công ty sớm, lái xe nhanh như bay về nhà. Nhưng khi vào đến cửa phòng, nhìn thấy An Tuyết Thần đang ngồi trên giường khóc rất thương tâm, hắn cũng không quấy rầy cô, cứ như vậy nhìn cô khóc thút thít.
Phàm Ngự vứt bỏ điếu thuốc trong tay, đi về phía An Tuyết Thần, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, vuốt ve tóc cô. Chính những động tác dịu dàng như vậy đã làm An Tuyết Thần sinh ảo giác. Cô ngẩng đầu: "anh Giản, là anh sao? Em rất nhớ anh." An Tuyết Thần coi hắn như anh Giản của cô. Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt này là ai, cô lập tức đẩy hắn ra, nắm cái chăn lui về phía sau. Nghe An Tuyết Thần kêu tên của người đàn ông khác, mặt Phàm Ngự trong nháy mắt tối sầm. Cô dám mơ tưởng đến người đàn ông khác ngay trên giường của hắn, cô căn bản không để hắn trong mắt. Cố gắng kiềm nén ý nghĩ bóp chết cô, Phàm Ngự hung hăng siết chặt cằm cô, kéo mặt cô lại gần. "anh Giản, thế nào? Rất hi vọng tôi là anh Giản của cô sao? Nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không phải, tôi là Phàm ngự, là người đàn ông hôm qua cùng cô hoan ái thâu đêm." Bàn tay đang siết chặt cằm cô tăng thêm sức lực làm An Tuyết Thần rên rỉ đau đớn.
An Tuyết Thần khó hiểu nhìn Phàm Ngự tức giận. Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy.
"Anh buông ra, anh làm tôi đau, mau buông ra." Thấy Phàm Ngự vẫn không buông tay, An Tuyết Thần liền há miệng cắn hắn. Phàm Ngự cũng không vì loại đau này mà buông tay, hắn chỉ cau đôi lông mày tuấn tú. Nhìn Phàm Ngự không có ý buông tay, cô đành buông lỏng miệng, cô sợ người đàn ông này, rõ ràng đau nhưng lại không chịu buông tay. Cô hoảng sợ nhìn hắn.
"Sao không cắn nữa, cô không phải đang rất giận sao? Ừ?" Phàm Ngự hô to. Phải biết biểu tình của hắn bây giờ chính là muốn giết người.
"Thật xin lỗi, tôi rất đau, cho nên, cho nên mới. . ." Cô hơi run sợ.
"Thế nào? Sợ, lá gan của cô thật không nhỏ, dám cắn tôi, còn dám trên giường của tôi kêu tên người khác. Xem ra tôi phải dạy dỗ cô một chút, để cô biết phản bội tôi thì phải chịu trừng phạt như thế nào."
An Tuyết Thần sợ, thật sự rất sợ, cô xoay người muốn chạy, nhưng Phàm Ngự sao để cô chạy dễ dàng như vậy, một tay nhanh chóng túm tóc cô hung hăng giật ngược lại khiến cô ngã trên mặt đất, giữ chặt ót cô, cưỡng ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
"A, đau quá, buông tay ra." Lúc này An Tuyết Thần đã rơi lệ rồi. Cô che đầu mình, đáng thương nhìn Phàm Ngự. Nhưng hắn chỉ cười, nụ cười có thể làm đóng băng tất cả.
"Thế nào? Đau cỡ này đã chịu không nổi, vậy kế tiếp cô phải làm sao đây?" Vừa nói, hắn vừa giật cái chăn của cô ra, ấn cô nằm sấp trên bàn trà, sau đó thoát quần áo của mình, lấy ra vật đã sớm căng cứng hung hăng đâm vào cô.
"A, đau, tôi không muốn, không cần." Lúc này, bộ ngực trần của An Tuyết Thần đang dán chặt lên bàn trà, bàn trà thật lạnh cũng giống như lòng cô.
Phàm Ngự liên tục động thân không quan tâm tới cô. "Đau không? Chính là để cô đau, để cô nhớ kỹ cách thức trừng phạt của tôi. Về sau không nên chọc giận tôi." Phàm Ngự không dừng lại mà tốc độ càng nhanh hơn, khiến vật đang ở trong cơ thể cô không ngừng co rúm. An Tuyết Thần cắn chặt môi mình đến bật máu cũng không kêu thành tiếng. Cô thật dơ bẩn. Cô nhắm chặt hai mắt. Cô tuyệt vọng, hắn là ác ma, nhưng cô lại không thể không khuất phục hắn, bởi sinh mệnh của cha mẹ cô đang nằm trong tay hắn.
Nhìn vẻ quật cường của An Tuyết Thần, Phàm Ngự xoay người cô lại, ra lệnh cô phải mở mắt.
Hắn vẫn còn muốn cô, gần như là điên cuồng. Hắn chưa bao giờ muốn bất kỳ ai như muốn cô.
"Nói, sau này sẽ không ở trước mặt tôi nhắc đến người đàn ông khác. Nói." Hắn gào thét. Tại sao hắn lại để tâm khi cô nhắc tên người đàn ông khác trước mặt hắn, đúng, nhất định là vì lòng tự ái của hắn.
Cả đêm, suốt cả đêm, từ dưới đất đến trên giường, từ trên giường đến phòng tắm, giằng co cả đêm, như hận không thể đem cô nuốt vào bụng vậy. Cả phòng đều có dấu vết hoan ái, tràn ngập hơi thở tình dục.
An Tuyết Thần chán chường nằm trên giường nhìn Phàm Ngự sau khi tắm rửa bước ra ngoài. Từ thần thái đến sắc mặt đều tràn đầy tính bạo lực với cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ánh mắt tựa như lang sói đầy sát khí. Toàn thân mơ hồ có phong thái vương giả!