Rốt cuộc phát tiết chính mình **, Phàm Ngự nhận được khoan khoái, xoay nhẹ sang nhìn thân thể lạnh lẽo của An Tuyết Thần. Nhìn gò má trắng bệch như tờ giấy, cùng với đôi môi bị cắn rách, có vài vệt máu li ti. thoải mái phàm ngự, nhẹ nhàng chuyển qua An Tuyết sáng sớm lạnh lẽo thân thể. Nhìn nàng trắng bệch như tờ giấy gò má của, cùng này bị cắn rách nát đôi môi, có chứa vết máu ti ti . Phàm ngự lòng của bị chặt nhéo lại với nhau. Hắn lại mất khống chế. Đối với cái này nữ nhân, hắn luôn là dễ dàng mất khống chế.
Một đôi bàn tay đau lòng vuốt ve gương mặt không có chút huyết sắc của cô. Choàng lên người bộ âu phục, quấn quanh cơ thể cô.
Tại biệt thự Phàm Ngự ——
An Tuyết Thần nằm trên giường lớn mềm mại trong phòng Phàm Ngự. Đầu giường chạm khắc màu đỏ. Cao quý mà thanh nhã (đẹp mắt).
"A, không cần, cầu xin đừng" An Tuyết Thần thét chói tai với thầy thuốc rồi tỉnh lại, đầy đầu mồ hôi lạnh. Mở to mắt, nắm chặt cái chăn, nhìn một chút thấy bản thân mặc đồ ngủ, từ từ đảo mắt nhìn xung quanh, quen thuộc như vậy, nhưng lại không phải gian phòng của cô.
Rắc rắc ——
"Tỉnh" Là hắn, cái thanh âm này luôn nhắc cô nhớ đến hắn. Trầm thấp lại khàn khàn, như âm thanh ma quỷ, làm người khác bị hủy hoại.
Toàn thân Phàm Ngự mặc quần áo thể thao màu trắng đơn giản, có vẻ lãnh đạm lại thoải mái, nhưng An Tuyết Thần làm gì có thời gian thưởng thức. Hắn bưng một bát cháo, chầm chậm tiến lại gần cô.
An Tuyết Thần thấy hắn đi về phía mình, ôm chặt người, phẫn nộ - sợ hãi lùi về phía sau, mãi cho đến khi không còn chỗ có thể lùi nữa.
Phàm Ngự ngồi bên giường, nhìn thấy An Tuyết Thần sợ hãi hắn, bất đắc dĩ thở dài.
"Ngoan. Húp một chút cháo." Nói xong bắt đầu kéo An Tuyết Thần.
"A - - a - -" Toàn thân An Tuyết Thần run rẩy, hét lên, "Đừng - - đừng tới - - đừng tới đây, tránh ra."
An Tuyết Thần dùng hết sức đẩy hắn ra, ngã nhào xuống sàn nhà.
Phàm Ngự muốn tiến lên trấn an cô, nhưng không nghĩ tới cô ngược lại dung hết sức phản kháng.
An Tuyết Thần ôm chặt ga trải giường, lăn vào góc phòng, đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn Phàm
Ngự. Chỉ sợ hắn tới đây.
Phàm Ngự thấy bộ dạng như vậy của cô, đau lòng không thôi. Muốn đi qua bế cô lên giường.
An Tuyết Thần nhìn thấy Phàm Ngự đang tiến lại gần, kịch liệt phản kháng, nói.
"Ác ma, ma quỷ, không được, không được tới đây."
Phàm Ngự kinh hãi - sững sờ một chút.
"Thiếu gia, đủ rồi." Vú Trươn đã đi vào rồi, nhìn An Tuyết Thần cuộn tròn trong chăn, ngồi trong góc phòng đau lòng không thôi.
Phàm Ngự liếc mắt nhìn vú Trương, sau đó lại chuyển ánh mắt sang nhìn An Tuyết Thần.
"Thiếu gia, lần này cậu cũng hơi quá đáng, An tiểu thư, cô ấy ** xé rách. Rất nghiêm trọng." Vú Trương nhìn thiếu gia, bất đắc dĩ nói.
Phàm Ngự nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn - dễ vỡ trong góc phòng, trong lòng giống như bị đạn bắn vậy.
"Tôi, tôi không cố ý."
Vú Trương rất dễ nhận thấy, lấy làm kinh hãi. Nhìn thiếu gia, rồi lại nhìn An Tuyết Thần một chút, thiếu gia chính là thích tiểu nha đầu này, chỉ là cách thức không đúng.
"Thiếu gia, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi mang thuốc cao tới đây bôi cho An tiểu thư, tôi sợ cô ấy nhìn thấy cô sẽ không đồng ý trị liệu."
Lông mày Phàm Ngự nhíu chặt, liếc nhìn người đang ngồi dưới đất, thở dài bước ra khỏi phòng. Còn lại hai người là vú Trương và An Tuyết Thần.
"Thật là cô gái đáng thương"
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự rời đi rồi, nghẹn ngào nhìn vú Trương khóc nức nở.
"A, a, ô ô" Từng tiếng, từng tiếng khóc, toàn bộ đều lọt vào tai của Phàm Ngự đang đứng ngoài cửa.
Vú Trương mụ nhìn người trước mắt khóc thút thít, thật sự đau lòng, đặt bát cháo xuống, đi tới bên cạnh, ôm cô vào lòng. Cảm nhận được tình thương ấm áp của người mẹ khi được ôm trong ngực, khóc càng to hơn. Trút hết những phẫn nộ trong lòng, cùng bất mãn, hơn nữa là sợ hãi.
Vú Trương ôm người trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ. "Được rồi, được rồi, không sao nữa, tất cả đều đã qua."
Vú Trương vỗ về người trong ngực, để cô cảm nhận được tình thương giống như người mẹ đã chết của cô. Rời khỏi cái ôm ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngập tràn nước mắt, ngước lên nhìn người phụ nữ trung niên.
"Trương, vú Trương." Run rẩy nói xong, những giọt nước mắt vẫn theo gương mặt rớt xuống sàn nhà.
"Ừ, là vú Trương, đến, ăn một chút cháo, có sức lực mới có thể hồi phục, mới có thể chiến thắng mọi việc." Vú Trương đau lòng nói.
An Tuyết Thần nhìn vú Trương, điềm đạm gật đầu, vú Trương mững rỡ bưng bát cháo lại. Múc từng muỗng từng muỗng cho An Tuyết Thần ăn. Mà cô cũng rất nghe lời húp.
Đúng vậy, cô muốn khỏe mạnh, mới có thể có tự tin chiến thắng, mới có hy vọng thắng lợi, cô sẽ không yếu ớt như vậy . .
Rắc rắc ——
"Thiếu gia, tại sao cậu lại ở đây." Vú Trương bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Phàm Ngự đứng dựa vào tay vịn cầu thang, dưới đất đã có không ít tàn thuốc. Xem bộ dáng hình như đã đứng rất lâu rồi, sao vẫn chưa rời khỏi?
Phàm Ngự ném điếu thuốc trong tay còn chưa châm lửa, nhìn vú Trương, lạnh nhạt mở miệng hỏi.
"Cô ấy, cô ấy thế nào rồi."
Vú Trương hướng về phía Phàm Ngự gật đầu một cái. "Ừ, đã ăn xong rồi. Đang nằm ngủ"
Phàm Ngự khẽ gật đầu, sau đó bước vào thư phòng. Vú Trương nhìn thao bóng lưng Phàm Ngự, thở dài thật sâu.
Phàm Ngự ngồi trên ghế tựa, nhìn màn hình máy tính. Cô cũng không ngủ, mà đang ngồi trước gương, sững sờ nhìn chính mình. Không nhúc nhích. Giống như linh hồn đã bị rút cạn. Giống như đứa trẻ không hiểu biết.
Phàm ngự nhìn chằm chằm hình ảnh đó, nhìn gương mặt không có chút huyết sắc kia. Trong lòng buồn phiền không thôi. Cầm điện thoại lên.
"A lô, ra ngoài, gặp ở Đế Vương." Cúp điện thoại, cất bước rời đi.
Tại Đế Vương ——
Phàm ngự ngồi bên trong phòng Vip, cầm trong tay một ly Voltaire. Lắc lắc nhẹ, nhìn xuyên qua ly rượu lấp lánh.
"Ngự, thế nào, có tâm sự sao?" Một người đàn ông đôi tay không an phận chu du trên người một cô gái, chọc cho cô gái vang lên tiếng rên rỉ . . . . . .Tán dóc với người lớn lên từ nhỏ - Phàm Ngự, cùng một gia tộc, nhưng họ không giống nhau. Tên là Lạc Trạch.
"Trạch, cậu khi nào thì nhiều lời như thế?" Phàm Ngự tức giận nói qua.
Rắc rắc ——
"Hôm nay, Phàm Ngự mới tới đây, tất cả đều là chỗ quen biết, các em xem" Quản lý giả tạo của mấy cô em nói.
Phàm Ngự nhìn thoáng qua: "Toàn bộ đều ở lại"
"Đúng, đúng, dạ dạ" Không biết liên tục nói mấy câu dạ xong, mới chịu đi ra khỏi phòng.
Em gái ngượng ngùng đến bên cạnh Phàm Ngự, không biết nên làm cái gì. Khóe miệng Phàm Ngự hiện ra một nụ cười tà ác - mị hoặc.
"Lại đây."
Cô gái từ từ đến gần Phàm Ngự, Phàm Ngự không hề câu lệ, duỗi tay chạm vào ngực cô gái, ra sức xoa nắn. Chọc cho cô gái phát ra tiếng rên rỉ, cùng cầu xin tha thứ.
Phàm ngự căm tức, đưa tay ra, xé rách quần áo trên người cô gái, không chút do dự tiến vào cơ thể cô gái, quả nhiên vẫn là xử nữ.
"A, đừng mà. . . . . ."
Phàm Ngự điên cuồng luật động, như muốn xuyên thủng cơ thể cô gái. Đúng lúc này, cửa bị đá văng.
Cả người Phàm Ngự đều bị người con gái trước mắt sờ, không một chút dư thừa. Giờ khắc này, cũng chỉ có giờ khắc này đầu óc hắn lộ ra vẻ ngẩn ngơ. Thấy người trước mắt phá cửa là An Tuyết Thần thật có chút không ngờ. Trong lúc lờ mờ khiến hắn như kẻ ngu ngốc. Nhưng đợi đến khi hắn kịp thời phản ứng, thì người con gái trước mắt đã sớm rời đi.
Lạc trạch nhìn tất cả cũng như thế dừng lại vài giây. Sau đó nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Phàm Ngự.
"Ngự, cậu, cậu không đuổi theo sao? Mới vừa rồi cô ấy chụp ảnh." Lạc Trạch cố ý cười tà mị. Tốt bụng nhắc nhở.
Phàm Ngự nghe hắn nói vậy, hình như là có chuyện này. Đẩy cô gái phía dưới ra, nhìn bóng người biến mất sau cửa, khuôn mặt tuấn tú – quỷ mị đã hiện đầy vạch đen. Hắn bị cô giăng bẫy.
An Tuyết Thần nắm máy chụp hình trong tay, chạy thục mạng. An Tuyết Thần qua cửa sổ lại thấy Phàm Ngự lái xe đi ra ngoài, ngay sau đó cô bắt một chiếc taxi đuổi theo. Lại nhận được thu hoạch ngoài ý muốn.
An Tuyết Thần chạy đến mức thở không ra hơi, chạy đến một internet gần đó. Đem mấy tấm hình phát tán. Đặt một cái tiêu đề, nhìn tác phẩm của chính mình, An Tuyết Thần mỉm cười hài lòng. Vì để Phàm Ngự không tìm được cô, cô không ngừng đổi các quán internet khác nhau.
Đợi đến sáng ngày hôm sau. Đây chính là tự tay cô viết sao?
An Tuyết Thần trở lại trường học qua loa trải đầu, chờ xem tin tức ngày hôm nay. Ngồi ở vị trí ngẩn người An Tuyết Thần, bị người bạn Lý Viện của mình dọa sợ hết hồn.
"Này, ngẩn người cái gì thế? Có phải đang nghĩ đến Lãnh đại soái ca?" Lời nói của Lý Viện mặc dù không lớn tiếng, nhưng các bạn trong lớp vẫn nghe thấy, khó tin nhìn An Tuyết Thần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần lập tức đỏ ửng lên, vội vàng dùng bánh bao chặn lại miệng Lý Viện. "A, ha ha. . . . . ."
Lãnh nhìn cô gái nhỏ - An Tuyết Thần, cảm giác trong lòng không giống nhau. Chuyện mấy ngày trước, cô có khỏe không. Lãnh phát hiện mình đang lo lắng cho cô, liền lập tức xóa bỏ toàn bộ suy nghĩ đó. Hắn không thể vì cô gái này mà vứt bỏ kế hoạch của mình.
Lãnh bước tới, ngồi xuống bên cạnh An Tuyết Thần. "Chào"
An Tuyết Thần cười cười với hắn. "Chào"
"Hai ngày nay, bạn trôi qua như thế nào?" Hắn cố ý. Là cố ý .
Ánh mắt An Tuyết Thần lập tức xám xịt. Trôi qua như thế nào? Quả thực là sống không bằng chết.
"Rất tốt" Một câu nói đơn giản. Lãnh quan sát cô, phát hiện trên người cô có rất nhiều vết bầm tím. Liền biết chuyện gì xảy ra.
Phòng làm việc tổng giám đốc ——
Phàm Ngự hung hăng ném tờ báo lên trên mặt bàn. Vẻ mặt kia cương quyết - hung ác – tàn nhẫn. Hướng về phía thư ký đang cúi đầu trước mặt, tức giận nói.
"San bằng toàn soạn này cho tôi. Và phong tỏa tin tức." Trên mặt đầy vạch đen.
Thư ký hấp tấp - vội vàng lui ra ngoài. "Dạ, dạ, tổng giám đốc."
"An Tuyết Thần, còn cố gắng miệng lưỡi bén nhọn sao?"
Tin tức lôi cuốn nhất ngày hôm nay【 Phàm thị, tổng giám đốc Phàm Ngự, nguyên nhân tuổi già, vị hôn thê không thể đáp ứng. Tổng giám đốc Phàm đành phải tìm “gái” làm ấm người, thật đáng buồn. Tôi nói, tổng giám đốc tôi, không đến nỗi đó chứ? 】
Hoa hồng trải dài trên con đường mòn, An Tuyết Thần ôm bụng mình, nhìn phim ngắn – văn chương - bức ảnh – là kiệt tác của cô, ôm bụng cười, lại thêm việc bị hắn lăng nhục, thân thể không đi đâu được.
An Tuyết Thần nhìn đàn chim nhỏ tự do bay trên bầu trời. Cô thật hâm mộ. Về sau có phải hay không muốn lẩn tránh người cô ngày nhớ đêm mong - Giản ca ca. Người đàn ông đó đã là vị hôn phu của người khác.
Bất giác nước mắt rơi xuống, cô thật đáng buồn, bị người chủ nhân nuôi nhốt, hắn lại chửi bới trước người đàn ông mà cô quý mến. Cô còn mặt mũi để sống nữa sao?
Nhưng cô biết, tiền bạc đạt được bao nhiêu hàng. Atula kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn hết buổi trưa này, còn về sau ai cũng khó nói trước.
Nơi nào đó, Lãnh dựa vào tàng cây nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn cách đó không xa. Khóe miệng hiện ra một tia tàn ác.
Tiếng chuông hết giờ học vang lên. An Tuyết Thần bước từng bước nhịp nhàng. Thấy tài xế riêng đã đứng bên cạnh. An Tuyết Thần lên xe. Nhìn cảnh vật về đêm.
"Ôi chao, tờ báo này, thật là buồn cười."
Mặt trời chiều ngã về tây đã lâu, hắt trên sông ánh mỏng manh. Hoàng hôn càng đến gần, trên bầu trời đều có mây mù trùng trùng điệp điệp - dày đặc che phủ, ánh tà dương chỉ còn chút xíu khe hở, để tia nắng xuyên qua rặng mây, giống như người cá bơi lội dưới đại dương, bất ngờ cuộn lên vảy vàng lấp lánh.
Nh
Một lần nữa An Tuyết Thần đột nhiên đứng lên khỏi người Phàm Ngự, đi nhanh về phía trước, cô chỉ biết cô không thể ở lại nơi này them nữa. Nếu không cô sẽ phát điên.
Phàm Ngự nhìn theo bóng lưng chạy thục mạng của cô, nhấc điện thoại lên đặt bên tai.
"A lô, ừ, là bệnh viện à." Một câu nói đơn giản. Khiến cho tốc độ như bay của An Tuyết Thần phải dừng lại, cứng nhắc quay đầu lại nhìn Phàm Ngự. Người đàn ông này, cô phải làm sao bây giờ? Bố mẹ.
Phàm ngự buồn cười nhìn sắc mặt trắng bệch của An Tuyết Thần. "Như thế nào, vật cưng của tôi còn không trở về bên cạnh tôi sao?" Trong lời nói xông đầy châm chọc.
An Tuyết Thần liếc mắt nhìn hai người đang dựa sát vào nhau, thì ánh mắt cô và Giản Nam chạm nhau đúng hai giây. Hai giây đó coi như hỏi thăm. Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt. Bước từng bước về phía Phàm Ngự. Mỗi một bước đều nặng nề, khó khăn. Đi đến bên cạnh Phàm Ngự, cô cảm giác như dài bằng một thế kỉ vậy. Xa như thế. Người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong đang ở bên cạnh, thế nhưng bên cạnh cong có một vị hôn thê, mà cô chỉ là một vật cưng bị nuôi nhốt mà thôi.
Nguyên văn:
Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm
Bỗng nhiên quay đầu người nọ cũng đang dưới ngọn đèn tàn
Dịch:
Tìm kiếm trong hàng ngàn người
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, người đã không còn
Phàm ngự rất vừa lòng với hành động của cô, nhìn về phía Nguyệt nói "Nguyệt, lúc nào thì hai người kết hôn?"
Nguyệt nhích lại gần vào trong ngực Giản Nam. Thẹn thùng nói "Tháng sau tổ chức ở đây."
Ầm ——
An Tuyết Thần chỉ cảm thấy đầu mình như bị thiên lôi đánh trúng. Anh muốn kết hôn, sao lại nhanh vậy, cô đợi anh trở về, nhưng khi anh quay lại, cũng là cùng bạn gái kết hôn. An Tuyết Thần cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống. Không có bất kỳ biểu cảm gì. Mặc cho nước mắt rơi xuống, giống như những giọt nước mắt này sớm nên rơi xuống.
Nguyệt nhìn thấy An Tuyết Thần rơi lệ, hỏi: "A, anh, sao vật cưng của anh lại khóc."
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, long mày nhíu chặt, kéo cô vào trong ngực.
"Sao thế, có chuyện gì đau lòng sao?" Cô biết hắn cố ý, nhưng không muốn so đo.
Ngẩng đầu nhỏ lên, hướng về phía Phàm Ngự nhẹ giọng nói: "Ngự, tôi mệt quá, muốn lên lầu nghỉ ngơi." Nói xong liền ôm cổ hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn.
Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi hít thở khó khăn này. Phàm Ngự bị hành động của cô dọa sợ hết hồn. Nhưng vẫn làm theo ý cô. Trong lòng có một loại tình cảm khó nói. Nhìn người tron lòng như vậy, bỗng có một tia đau lòng.
"Hai người cứ ở lại chơi, tôi lên lầu trước." Dứt lời liền ôm cô gái nhỏ trong lòng lên lầu. Giản Nam nhìn hai người, nắm chặt quả đấm. Ánh mắt cực kỳ hung ác – tàn nhẫn.
"Nam, anh làm sao vậy?"
Giản Nam cưng chiều sờ đầu cô gái. "Không sao cả? Chúng ta đi về chứ?"
Nói xong đem người trong ngực ôm chặt, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở chỗ hai người kia biến mất ở trên lầu.
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi - Chapter 71
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rốt cuộc phát tiết chính mình **, Phàm Ngự nhận được khoan khoái, xoay nhẹ sang nhìn thân thể lạnh lẽo của An Tuyết Thần. Nhìn gò má trắng bệch như tờ giấy, cùng với đôi môi bị cắn rách, có vài vệt máu li ti. thoải mái phàm ngự, nhẹ nhàng chuyển qua An Tuyết sáng sớm lạnh lẽo thân thể. Nhìn nàng trắng bệch như tờ giấy gò má của, cùng này bị cắn rách nát đôi môi, có chứa vết máu ti ti . Phàm ngự lòng của bị chặt nhéo lại với nhau. Hắn lại mất khống chế. Đối với cái này nữ nhân, hắn luôn là dễ dàng mất khống chế.
Một đôi bàn tay đau lòng vuốt ve gương mặt không có chút huyết sắc của cô. Choàng lên người bộ âu phục, quấn quanh cơ thể cô.
Tại biệt thự Phàm Ngự ——
An Tuyết Thần nằm trên giường lớn mềm mại trong phòng Phàm Ngự. Đầu giường chạm khắc màu đỏ. Cao quý mà thanh nhã (đẹp mắt).
"A, không cần, cầu xin đừng" An Tuyết Thần thét chói tai với thầy thuốc rồi tỉnh lại, đầy đầu mồ hôi lạnh. Mở to mắt, nắm chặt cái chăn, nhìn một chút thấy bản thân mặc đồ ngủ, từ từ đảo mắt nhìn xung quanh, quen thuộc như vậy, nhưng lại không phải gian phòng của cô.
Rắc rắc ——
"Tỉnh" Là hắn, cái thanh âm này luôn nhắc cô nhớ đến hắn. Trầm thấp lại khàn khàn, như âm thanh ma quỷ, làm người khác bị hủy hoại.
Toàn thân Phàm Ngự mặc quần áo thể thao màu trắng đơn giản, có vẻ lãnh đạm lại thoải mái, nhưng An Tuyết Thần làm gì có thời gian thưởng thức. Hắn bưng một bát cháo, chầm chậm tiến lại gần cô.
An Tuyết Thần thấy hắn đi về phía mình, ôm chặt người, phẫn nộ - sợ hãi lùi về phía sau, mãi cho đến khi không còn chỗ có thể lùi nữa.
Phàm Ngự ngồi bên giường, nhìn thấy An Tuyết Thần sợ hãi hắn, bất đắc dĩ thở dài.
"Ngoan. Húp một chút cháo." Nói xong bắt đầu kéo An Tuyết Thần.
"A - - a - -" Toàn thân An Tuyết Thần run rẩy, hét lên, "Đừng - - đừng tới - - đừng tới đây, tránh ra."
An Tuyết Thần dùng hết sức đẩy hắn ra, ngã nhào xuống sàn nhà.
Phàm Ngự muốn tiến lên trấn an cô, nhưng không nghĩ tới cô ngược lại dung hết sức phản kháng.
An Tuyết Thần ôm chặt ga trải giường, lăn vào góc phòng, đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn Phàm
Ngự. Chỉ sợ hắn tới đây.
Phàm Ngự thấy bộ dạng như vậy của cô, đau lòng không thôi. Muốn đi qua bế cô lên giường.
An Tuyết Thần nhìn thấy Phàm Ngự đang tiến lại gần, kịch liệt phản kháng, nói.
"Ác ma, ma quỷ, không được, không được tới đây."
Phàm Ngự kinh hãi - sững sờ một chút.
"Thiếu gia, đủ rồi." Vú Trươn đã đi vào rồi, nhìn An Tuyết Thần cuộn tròn trong chăn, ngồi trong góc phòng đau lòng không thôi.
Phàm Ngự liếc mắt nhìn vú Trương, sau đó lại chuyển ánh mắt sang nhìn An Tuyết Thần.
"Thiếu gia, lần này cậu cũng hơi quá đáng, An tiểu thư, cô ấy ** xé rách. Rất nghiêm trọng." Vú Trương nhìn thiếu gia, bất đắc dĩ nói.
Phàm Ngự nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn - dễ vỡ trong góc phòng, trong lòng giống như bị đạn bắn vậy.
"Tôi, tôi không cố ý."
Vú Trương rất dễ nhận thấy, lấy làm kinh hãi. Nhìn thiếu gia, rồi lại nhìn An Tuyết Thần một chút, thiếu gia chính là thích tiểu nha đầu này, chỉ là cách thức không đúng.
"Thiếu gia, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi mang thuốc cao tới đây bôi cho An tiểu thư, tôi sợ cô ấy nhìn thấy cô sẽ không đồng ý trị liệu."
Lông mày Phàm Ngự nhíu chặt, liếc nhìn người đang ngồi dưới đất, thở dài bước ra khỏi phòng. Còn lại hai người là vú Trương và An Tuyết Thần.
"Thật là cô gái đáng thương"
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự rời đi rồi, nghẹn ngào nhìn vú Trương khóc nức nở.
"A, a, ô ô" Từng tiếng, từng tiếng khóc, toàn bộ đều lọt vào tai của Phàm Ngự đang đứng ngoài cửa.
Vú Trương mụ nhìn người trước mắt khóc thút thít, thật sự đau lòng, đặt bát cháo xuống, đi tới bên cạnh, ôm cô vào lòng. Cảm nhận được tình thương ấm áp của người mẹ khi được ôm trong ngực, khóc càng to hơn. Trút hết những phẫn nộ trong lòng, cùng bất mãn, hơn nữa là sợ hãi.
Vú Trương ôm người trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ. "Được rồi, được rồi, không sao nữa, tất cả đều đã qua."
Vú Trương vỗ về người trong ngực, để cô cảm nhận được tình thương giống như người mẹ đã chết của cô. Rời khỏi cái ôm ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngập tràn nước mắt, ngước lên nhìn người phụ nữ trung niên.
"Trương, vú Trương." Run rẩy nói xong, những giọt nước mắt vẫn theo gương mặt rớt xuống sàn nhà.
"Ừ, là vú Trương, đến, ăn một chút cháo, có sức lực mới có thể hồi phục, mới có thể chiến thắng mọi việc." Vú Trương đau lòng nói.
An Tuyết Thần nhìn vú Trương, điềm đạm gật đầu, vú Trương mững rỡ bưng bát cháo lại. Múc từng muỗng từng muỗng cho An Tuyết Thần ăn. Mà cô cũng rất nghe lời húp.
Đúng vậy, cô muốn khỏe mạnh, mới có thể có tự tin chiến thắng, mới có hy vọng thắng lợi, cô sẽ không yếu ớt như vậy . .
Rắc rắc ——
"Thiếu gia, tại sao cậu lại ở đây." Vú Trương bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Phàm Ngự đứng dựa vào tay vịn cầu thang, dưới đất đã có không ít tàn thuốc. Xem bộ dáng hình như đã đứng rất lâu rồi, sao vẫn chưa rời khỏi?
Phàm Ngự ném điếu thuốc trong tay còn chưa châm lửa, nhìn vú Trương, lạnh nhạt mở miệng hỏi.
"Cô ấy, cô ấy thế nào rồi."
Vú Trương hướng về phía Phàm Ngự gật đầu một cái. "Ừ, đã ăn xong rồi. Đang nằm ngủ"
Phàm Ngự khẽ gật đầu, sau đó bước vào thư phòng. Vú Trương nhìn thao bóng lưng Phàm Ngự, thở dài thật sâu.
Phàm Ngự ngồi trên ghế tựa, nhìn màn hình máy tính. Cô cũng không ngủ, mà đang ngồi trước gương, sững sờ nhìn chính mình. Không nhúc nhích. Giống như linh hồn đã bị rút cạn. Giống như đứa trẻ không hiểu biết.
Phàm ngự nhìn chằm chằm hình ảnh đó, nhìn gương mặt không có chút huyết sắc kia. Trong lòng buồn phiền không thôi. Cầm điện thoại lên.
"A lô, ra ngoài, gặp ở Đế Vương." Cúp điện thoại, cất bước rời đi.
Tại Đế Vương ——
Phàm ngự ngồi bên trong phòng Vip, cầm trong tay một ly Voltaire. Lắc lắc nhẹ, nhìn xuyên qua ly rượu lấp lánh.
"Ngự, thế nào, có tâm sự sao?" Một người đàn ông đôi tay không an phận chu du trên người một cô gái, chọc cho cô gái vang lên tiếng rên rỉ . . . . . .Tán dóc với người lớn lên từ nhỏ - Phàm Ngự, cùng một gia tộc, nhưng họ không giống nhau. Tên là Lạc Trạch.
"Trạch, cậu khi nào thì nhiều lời như thế?" Phàm Ngự tức giận nói qua.
Rắc rắc ——
"Hôm nay, Phàm Ngự mới tới đây, tất cả đều là chỗ quen biết, các em xem" Quản lý giả tạo của mấy cô em nói.
Phàm Ngự nhìn thoáng qua: "Toàn bộ đều ở lại"
"Đúng, đúng, dạ dạ" Không biết liên tục nói mấy câu dạ xong, mới chịu đi ra khỏi phòng.
Em gái ngượng ngùng đến bên cạnh Phàm Ngự, không biết nên làm cái gì. Khóe miệng Phàm Ngự hiện ra một nụ cười tà ác - mị hoặc.
"Lại đây."
Cô gái từ từ đến gần Phàm Ngự, Phàm Ngự không hề câu lệ, duỗi tay chạm vào ngực cô gái, ra sức xoa nắn. Chọc cho cô gái phát ra tiếng rên rỉ, cùng cầu xin tha thứ.
Phàm ngự căm tức, đưa tay ra, xé rách quần áo trên người cô gái, không chút do dự tiến vào cơ thể cô gái, quả nhiên vẫn là xử nữ.
"A, đừng mà. . . . . ."
Phàm Ngự điên cuồng luật động, như muốn xuyên thủng cơ thể cô gái. Đúng lúc này, cửa bị đá văng.