Lần này, An Tuyết Thần không có cách nào bình tĩnh được, cô thật sự tức đến phát điên rồi. Vừa nghĩ tới sáng mai ở trường sẽ có một trận sóng gió kinh thiên động địa là cô không thể nào không tức giận. Ngày mai cô phải cực kỳ cẩn thận mới được.
Phàm Ngự điều khiển xe nhưng cũng liếc mắt nhìn thấy bóng dáng cực kỳ phẫn nộ của cô gái nhỏ ngồi kế bên. Trong lòng nhất thời cực kỳ cảm thụ. Vật nhỏ, em nên chuẩn bị tiếp chiêu rồi.
"Tuyết Thần đã trở lại, sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, có phải không thoải mái không?" Vú Trương nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần lúc trắng lúc đỏ, liền biết là có chuyện.
An Tuyết Thần đi thẳng lên lầu. Bỏ lại một câu. "Ai cũng đừng lên lầu. Cơm tối đừng gọi tôi. Người nào đó khiến tôi rất ngán."
Dứt lời liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, cho nên những lời thực hiện vừa rồi liền chuyển lên người vừa mới tiến vào – Phàm Ngự, mà tâm trạng của anh cũng không tệ lắm, khóe miệng cong lên.
Vú Trương nhìn thấy tâm trạng không tệ lắm của thiếu gia. "Thiếu gia, tiểu thư sao vậy. Còn nói không ăn bữa tối."
Phàm Ngự liếc mắt nhìn vú Trương, nhắm ngay lầu hai đi tới. "Vậy thì không nên quấy rầy cô ấy là được rồi."
Vú Trương nhìn theo bóng lưng Phàm Ngự, lẩm bẩm nói: "Hai người này sao mà quái lạ vậy." Sau đó lắc đầu, đi về phía phòng bếp.
Bên trong phòng — —
"A, tức chết mất." An Tuyết Thầm hung hăng ném túi xách lên giường. Hai tay chống nạnh. Không nghĩ tới anh sẽ dùng đến chiêu này. Phàm Ngự, xem như anh lợi hại. Chẳng qua tôi cũng không phải là ăn bánh nhân đậu lớn lên. Anh cứ chờ đó.
An Tuyết Thần kéo rèm cửa sổ ra, mở cánh cửa sổ ra, gió mát ùa vào. Cám giác có chút ấm áp, cơn tức giận của cô mới từ từ tĩnh lặng lại.
An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, nghĩ xem ngày mai giải quyết như thế nào. Đầu tiên phải tỉnh táo. An Tuyết Thần, mày lợi hại mà, bình tĩnh – bình tĩnh, đối mặt với mọi chuyện phải tỉnh táo.
Đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt nóng bỏng đang quan sát mình. Chợt mở mắt, lại không phát hiện cái gì. Nhìn đi nhìn lại, cái gì cũng không có.
"Kỳ quái, hai ngày nay, tại sao mình lại cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú chứ?" An Tuyết Thần tự lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên, trước mắt bay qua một con chim bồ câu màu trắng. An Tuyết Thần cũng không để ý quá mức. Chỉ là con chim này cứ bay lượn quanh trước tầm mắt An Tuyết Thần, dẫn đến cô nhìn chăm chú.
Nhìn thấy chim bồ câu, trên chân nó hình như buộc một tờ giấy. An Tuyết Thần nhìn một chút. "Thời đại nào rồi còn dùng bồ câu đưa tin, nhưng mà tại sao nó lại không bay đi. Chẳng lẽ là đưa đến đây sao?" Cô đưa tay ra để chim bồ câu đậu lên cánh tay mình. Sau đó rút tờ giấy. Mở ra. Nội dung bên trong khiến cho nhịp tim của An Tuyết Thần nhất thời đập điên cuồng. Hai mắt mở to giống như muốn rơi xuống mặt giấy.
{ Tiểu thư An Tuyết Thần, cô không muốn thoát khỏi cái nhà tù này sao? Buổi tối không cần khóa cửa sổ, tôi sẽ cho cô biết. Xem xong thì hủy nó đi, người thần bí }
An Tuyết Thần hung hăng nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, nhìn ngoài cửa sổ. Lông mày nhíu chặt. Sau đó kéo rèm cửa sổ lại nhưng cũng không khóa cửa sổ.
Đối diện, vẻ mặt người đàn ông đầy hứng thú nhìn tình huống trước mắt, khóe miệng cười tà mị. "Chờ tôi đến sao."
Ban đêm, dường như cảm thấy thời gian tối nay trôi qua thật là dài. An Tuyết Thần bật đèn ngủ. Thật lâu cũng chưa ngủ được. Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường điểm 11:56pm rồi, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Vẫn không có chuyện khác thường gì.
Cho nên An Tuyết Thần tắt đèn đi. Chuẩn bị ngủ. Đang ở thời điểm mơ hồ. Cảm thấy một chút lạnh, chợt khiến An Tuyết Thần mở mắt.
"Ưmh. . . . . " Một đôi tay ấm áp che miệng cô. Ở bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Hư, đừng nói chuyện, tôi chính là người đưa thư cho cô."
An Tuyết Thần gật gật đầu, lúc này người đàn ông thầy bí mới buông bàn tay đang che miệng cô xuống.
"Ai?"
"Tôi là người tới để cứu vớt cô thoát khỏi nhà tù này, cô chỉ cần nghe theo lời nói của tôi, thì cô có thể rời đi."
Nhờ ánh trăng, An Tuyết Thần mới phát hiện người này có đeo mặt nạ. Nhưng bằng giọng nói của người đó có thể khẳng định là đàn ông.
Cô nửa tin nửa ngờ. "Anh vào đây bằng cách nào, nơi này canh phòng cực kỳ nhiêm ngặt, người bình thường không thể vào."
"Tôi đương nhiên là có cách để vào, hơn nữa còn có cách cứu cô ra ngoài."
"Tại sao tôi phải tin tưởng anh?"
"Tin hay không là tùy cô, nhưng mà cơ hội chỉ có một lần. Tôi đi đây, nếu cô nghĩ thông suốt rồi thì đi đến trước cửa sổ giơ năm ngón tay lên. Ngược lại, tôi sẽ cứu cô ra ngoài. Bây giờ tôi phải rời đi." Dứt lời người đàn ông thần bí rời đi theo đường cửa sổ. Ngay sau đó, An Tuyết Thần cũng không nhìn thấy cái gì.
An Tuyết Thần khóa kỹ cửa sổ lại. Nằm ở trên giường. Tối nay nhất định không thể chợp mắt.
An Tuyết Thần nằm ở trên giường. Trái lo phải nghĩ. "Anh ta vào bằng cách nào. Có thể đi vào đây, lại không bị người nào phát hiện. Qua lại tự nhiên. Cô nên làm cái gì mới tốt?"
Cũng lúc đó — — Thư phòng — —
"Chủ nhân, bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Nói chuyện đương nhiên là Khôi Ảnh. Bây giờ anh đã cởi bỏ đồng phục học sinh, khôi phục lại nguyên trạng.
Phàm Ngự nhìn màn ảnh, khóe miệng từ từ cong lên, giống như người chiến thắng chờ miếng thịt dâng lên đến tận miệng. Cười sâu như vậy. Lắc nhẹ ly rượu ở trong tay .
"Không cần làm gì hết. Kinh lai chi tắc an chi."
"Dạ, chủ nhân."
"Khôi Ảnh, nhất định giải quyết êm đẹp chuyện xảy ra sáng nay, tôi muốn cậu không được phép sơ suất."
"Dạ"
"Ừ, đi ra ngoài"
Ở thời điểm An Tuyết Thần cầm lấy tờ giấy, Phàm Ngự cũng đã biết rồi. Nội dung trên đó cũng nhìn rất rõ. Cho nên Khôi Ảnh hỏi Phàm Ngự có cần tăng cường canh phòng không?
Phàm Ngự nói. "Giữ nguyên."
Anh muốn chính là dựa theo cách thức phòng bị ban đầu, như vậy người đàn ông thần bí mới mắc câu. Nếu thay đổi, nhất định sẽ đứt dây động rừng. Cho nên, phải lấy tĩnh chế động.
Phàm Ngự đưa ly rượu đỏ trong tay đặt lên khóe miệng, uống một hơi cạn sạch. "Tối nay, thật đúng là đặc biệt."
Phàm Ngự ngồi trên xích đu, nhìn chằm chằm “tiểu nhân” bên trong phòng. Chỉ thấy cô mở to hai mắt, bên trong còn có chút mong chờ. Con người Phàm Ngự trở nên u ám, tàn nhẫn đến khát máu. Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trong màn hình.
"Tiểu Dã Miêu, đừng nghĩ rằng có thể thoát khỏi tôi, chỉ có tôi mới có thể kết thúc trò chơi này. Cô không thể phủ nhận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lần này coi như cái giá cao mà cô phản bội tôi, dùng cô làm mồi nhử. Tôi tin rằng nội dung nhất định sẽ rất đặc sắc." Nói xong, gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt, được nét sâu sắc. Con người đen như hố sâu. Cái mũi cao thẳng. Khóe miệng thản nhiên cười lạnh. Còn có mong đợi.
An Tuyết Thần suy nghĩ hồi lâu. Cô quyết định đánh cược một lần. Nếu như người đàn ông thần bí kia có thể cứu cô thoát khỏi Phàm Ngự, thì cô sẽ được tự do. Mà cô cũng có thể ở cùng với cha mẹ, cũng có thể làm những việc cô muốn làm. Cho nên cô phải đi.