Hai mươi cân dầu hạt cải bán đúng được một nghìn bốn trăm văn tiền.
Xây xong xưởng dầu trong nhà nàng chỉ còn năm lượng bạc, toàn bộ gia sản bây giờ cũng chỉ có một xâu tiền này.
Thật đúng là cầm chưa nóng tay tiền đã bay mất.
Nói không khổ sở, đó là giả.
Cũng may thùng gỗ đựng nước tương đã làm xong, cũng không cần tiêu gì nhiều.
Một xâu tiền để mua lại đậu nành nhà đại cô đã đủ rồi.
Kiếm tiền! Nỗ lực kiếm tiền!
"Ai!"
"Nha Nhi đang thở dài gì vậy?"
Liễu Nha Nhi cười tê liệt còn khóc hơn xấu: "Con không thở dài, chỉ mệt một nên hít sâu một cái mà thôi."
Hồ Lão Tam trừng mắt thật lớn, vươn cổ, tức giận: "Không phải ngươi nói ta véo ngươi sao?"
70 văn một cân! Thứ này đắt hơn thịt tới năm sáu lần, bọn họ sắp phát tài rồi.
"Lão tam, ngươi mau véo ta một cái xem có phải ta đang nằm mơ hay không."
Chỉ là đau thì đau nhưng chuyện này lại giúp hắn biết được đây không phải là mơ.
Cha con hai người mới vừa vào thôn, đã bị mấy hương thân làm việc bên đường bao quanh hỏi chuyện giá dầu hạt cải.
Thôn dân nghe Liễu Nha Nhi tính toán nhanh chóng, dứt khoát cũng học theo tính cả buổi vẫn không rõ ràng.
Bọn họ không biết Nha Nhi tính có đúng hay không nên chỉ có thể nhìn cha Liễu.
Cha Liễu khiêng đòn gánh, trong giỏ đặt bình đựng dầu lúc trước.
Nếu lúc này muốn cõng Nha Nhi thật đúng là không tiện, nhưng hắn lại nghĩ ra được một cách, nói với Liễu Nha Nhi: "Nha Nhi, ngồi vào trong giỏ đi, cha gánh ngươi, như vậy sẽ không mệt nữa."
"Liễu tướng công ngươi là người đọc sách, giỏi tính toán.
Ngươi tính giúp ta xem, một mẫu cải dầu cuối cùng có thể bán ra được bao nhiêu tiền." Có thôn dân tính năm sau không trồng lúa mạch, để hết đất trồng cây cải dầu.
"Trời ạ, thật sự có giá bảy mươi văn một cân sao?"
Không nói tới kiếp trước khi Liễu Nha Nhi còn nhỏ thật sự đã từng được bà nội bỏ vào trong giỏ gánh đi.
Nhưng bây giờ nàng không muốn để cha Liễu chịu khổ, nói mình đột nhiên lấy lại tinh thần, nhảy nhót chạy phía trước.
"Vậy ngươi không biết nhẹ một chút? Nói tóm lại không phải đùi ngươi, ngươi không biết đau đúng không?"Lưu Song che đùi bị véo đỏ cả lên, đau đớn hít khí.
"Trời đất, chẳng lẽ Nha Nhi là thần đồng sao.
Đây là lần đầu tiên ta thấy có người tính nhanh được như vậy.
Ai, chỉ tiếc Nha Nhi là thân nữ nhi nếu là nam nhi có lẽ còn thể thi được Trạng Nguyên."Trần bà bà nhìn Liễu Nha Nhi cảm thấy vô cùng tiếc hận.
"Tê-ai da, đau lão tử, ngươi con mẹ nó không biết nhẹ một chút sao?"
Cha Liễu vừa định nói, nữ nhi cũng có thể có thành tựu lớn đã nghe thôn trưởng nói trước: "Nữ nhi thì làm sao? Nữ nhi có bản lĩnh có cũng có thể làm được.
Với bản lĩnh tính sổ này của Nha Nhi đừng nói tới thôn chúng ta, toàn bộ Hoài Dương có mấy ai sánh được?"
Cha Liễu vừa định tính, đã nghe Liễu Nha Nhi nói: "Dựa theo cách trồng của nhà ta, một mẫu ít nhất có thể thu được một trăm hai mươi cân hạt.
Một trăm hai mươi cân hạt lại có thể ép ra ba mươi bảy cân dầu.
Một cân dầu bảy mươi văn, ba mươi bảy cân chính là hai nghìn năm trăm chín mươi văn.
Đổi thành bạc đúng hơn hai lượng"
"Nha Nhi tính đúng rồi!" Thật ra vừa rồi cha Liễu cũng mới tính ra, đến bây giờ hắn cũng mới biết Nha Nhi tính toán giỏi như vậy.
Người bên cạnh đi đến kéo người ra, nhưng bây giờ Trương thị đã hoàn toàn nổi điên không để ý đến người khác, mặc kệ người đến cản là ai tóm được sẽ vừa cào vừa cắn.
Cánh tay của thôn trưởng cũng bị cắn chảy máu.
Trương thị bị đánh như phát điên, kéo đầu tóc nam nhân nhà mình bắt đầu cào cấu: "Trương Lão Nhị ngươi được lắm, ta gả đến Trương gia ngươi mười mấy năm, không được hưởng phúc lấy một ngày.
Sinh nam dưỡng nữ làm trâu làm ngựa cho ngươi, không có công lao cũng có khổ lao.
Hôm nay ngươi lại vì người ngoài mà đánh lão nương, ức hiếp nhà mẹ đẻ ta không còn ai có phải không? Ta... Hôm nay ta đánh chết ngươi."
Trương lão nhị cũng mặc kệ Trương thị, lập tức đi đến quỳ xuống trước mặt lão thái công, nói: "Là ta trị gia không nghiêm, để bà nương cả ngày gây chuyện thị phi, bây giờ còn làm thúc công bị thương.
Ta sẽ lập tức hưu Trương thị, mong lão thái công bớt giận ảnh hưởng thân thể."
"Chát!"
Trương Lão Nhị cũng biết vừa rồi mình có hơi xúc động, nhưng cái miệng của bà nương nhà hắn thật sự vô cùng gợi đòn.
Bây giờ bị bà ta đánh, cố nghẹn không đánh lại, trên mặt bị cào dính mấy vết máu.
"Hú-chỉ là tính số mà thôi, không biết còn tưởng có thể kiếm được núi vàng núi bạc gì đó.
Hơn nữa cho dù bản lĩnh nàng lớn đến mức nào không phải kết quả cuối cùng đều là hầu hạ cha mẹ chồng làm ấm giường cho nam nhân sao? Một cái bàn tính mà thôi, cũng chỉ có Liễu gia xem nàng như vật báu." Trương thị lúc nào cũng muốn làm trái ý người khác.
"Hỗn trướng, hỗn trướng!" Trương lão thái công run rẩy, gõ mạnh quải trượng xuống đất!
"Bang!" Lại một cái tát nữa.
Bàn tay này như dùng hết toàn bộ sức lực đánh cho Trương thị sững người, không cắn không xé cứ như vậy ngơ ngác nhìn đám người.
Một cái tát vang dội đập thật mạnh lên mặt Trương thị.
Mặt Trương thị cũng không tính là quá thô ráp lập tức sưng to.
Hưu? Hưu bà ta?
Trương Lão Nhị hắn dám sao?
Xây xong xưởng dầu trong nhà nàng chỉ còn năm lượng bạc, toàn bộ gia sản bây giờ cũng chỉ có một xâu tiền này.
Thật đúng là cầm chưa nóng tay tiền đã bay mất.
Nói không khổ sở, đó là giả.
Cũng may thùng gỗ đựng nước tương đã làm xong, cũng không cần tiêu gì nhiều.
Một xâu tiền để mua lại đậu nành nhà đại cô đã đủ rồi.
Kiếm tiền! Nỗ lực kiếm tiền!
"Ai!"
"Nha Nhi đang thở dài gì vậy?"
Liễu Nha Nhi cười tê liệt còn khóc hơn xấu: "Con không thở dài, chỉ mệt một nên hít sâu một cái mà thôi."
Hồ Lão Tam trừng mắt thật lớn, vươn cổ, tức giận: "Không phải ngươi nói ta véo ngươi sao?"
70 văn một cân! Thứ này đắt hơn thịt tới năm sáu lần, bọn họ sắp phát tài rồi.
"Lão tam, ngươi mau véo ta một cái xem có phải ta đang nằm mơ hay không."
Chỉ là đau thì đau nhưng chuyện này lại giúp hắn biết được đây không phải là mơ.
Cha con hai người mới vừa vào thôn, đã bị mấy hương thân làm việc bên đường bao quanh hỏi chuyện giá dầu hạt cải.
Thôn dân nghe Liễu Nha Nhi tính toán nhanh chóng, dứt khoát cũng học theo tính cả buổi vẫn không rõ ràng.
Bọn họ không biết Nha Nhi tính có đúng hay không nên chỉ có thể nhìn cha Liễu.
Cha Liễu khiêng đòn gánh, trong giỏ đặt bình đựng dầu lúc trước.
Nếu lúc này muốn cõng Nha Nhi thật đúng là không tiện, nhưng hắn lại nghĩ ra được một cách, nói với Liễu Nha Nhi: "Nha Nhi, ngồi vào trong giỏ đi, cha gánh ngươi, như vậy sẽ không mệt nữa."
"Liễu tướng công ngươi là người đọc sách, giỏi tính toán.
Ngươi tính giúp ta xem, một mẫu cải dầu cuối cùng có thể bán ra được bao nhiêu tiền." Có thôn dân tính năm sau không trồng lúa mạch, để hết đất trồng cây cải dầu.
"Trời ạ, thật sự có giá bảy mươi văn một cân sao?"
Không nói tới kiếp trước khi Liễu Nha Nhi còn nhỏ thật sự đã từng được bà nội bỏ vào trong giỏ gánh đi.
Nhưng bây giờ nàng không muốn để cha Liễu chịu khổ, nói mình đột nhiên lấy lại tinh thần, nhảy nhót chạy phía trước.
"Vậy ngươi không biết nhẹ một chút? Nói tóm lại không phải đùi ngươi, ngươi không biết đau đúng không?"Lưu Song che đùi bị véo đỏ cả lên, đau đớn hít khí.
"Trời đất, chẳng lẽ Nha Nhi là thần đồng sao.
Đây là lần đầu tiên ta thấy có người tính nhanh được như vậy.
Ai, chỉ tiếc Nha Nhi là thân nữ nhi nếu là nam nhi có lẽ còn thể thi được Trạng Nguyên."Trần bà bà nhìn Liễu Nha Nhi cảm thấy vô cùng tiếc hận.
"Tê-ai da, đau lão tử, ngươi con mẹ nó không biết nhẹ một chút sao?"
Cha Liễu vừa định nói, nữ nhi cũng có thể có thành tựu lớn đã nghe thôn trưởng nói trước: "Nữ nhi thì làm sao? Nữ nhi có bản lĩnh có cũng có thể làm được.
Với bản lĩnh tính sổ này của Nha Nhi đừng nói tới thôn chúng ta, toàn bộ Hoài Dương có mấy ai sánh được?"
Cha Liễu vừa định tính, đã nghe Liễu Nha Nhi nói: "Dựa theo cách trồng của nhà ta, một mẫu ít nhất có thể thu được một trăm hai mươi cân hạt.
Một trăm hai mươi cân hạt lại có thể ép ra ba mươi bảy cân dầu.
Một cân dầu bảy mươi văn, ba mươi bảy cân chính là hai nghìn năm trăm chín mươi văn.
Đổi thành bạc đúng hơn hai lượng"
"Nha Nhi tính đúng rồi!" Thật ra vừa rồi cha Liễu cũng mới tính ra, đến bây giờ hắn cũng mới biết Nha Nhi tính toán giỏi như vậy.
Người bên cạnh đi đến kéo người ra, nhưng bây giờ Trương thị đã hoàn toàn nổi điên không để ý đến người khác, mặc kệ người đến cản là ai tóm được sẽ vừa cào vừa cắn.
Cánh tay của thôn trưởng cũng bị cắn chảy máu.
Trương thị bị đánh như phát điên, kéo đầu tóc nam nhân nhà mình bắt đầu cào cấu: "Trương Lão Nhị ngươi được lắm, ta gả đến Trương gia ngươi mười mấy năm, không được hưởng phúc lấy một ngày.
Sinh nam dưỡng nữ làm trâu làm ngựa cho ngươi, không có công lao cũng có khổ lao.
Hôm nay ngươi lại vì người ngoài mà đánh lão nương, ức hiếp nhà mẹ đẻ ta không còn ai có phải không? Ta... Hôm nay ta đánh chết ngươi."
Trương lão nhị cũng mặc kệ Trương thị, lập tức đi đến quỳ xuống trước mặt lão thái công, nói: "Là ta trị gia không nghiêm, để bà nương cả ngày gây chuyện thị phi, bây giờ còn làm thúc công bị thương.
Ta sẽ lập tức hưu Trương thị, mong lão thái công bớt giận ảnh hưởng thân thể."
"Chát!"
Trương Lão Nhị cũng biết vừa rồi mình có hơi xúc động, nhưng cái miệng của bà nương nhà hắn thật sự vô cùng gợi đòn.
Bây giờ bị bà ta đánh, cố nghẹn không đánh lại, trên mặt bị cào dính mấy vết máu.
"Hú-chỉ là tính số mà thôi, không biết còn tưởng có thể kiếm được núi vàng núi bạc gì đó.
Hơn nữa cho dù bản lĩnh nàng lớn đến mức nào không phải kết quả cuối cùng đều là hầu hạ cha mẹ chồng làm ấm giường cho nam nhân sao? Một cái bàn tính mà thôi, cũng chỉ có Liễu gia xem nàng như vật báu." Trương thị lúc nào cũng muốn làm trái ý người khác.
"Hỗn trướng, hỗn trướng!" Trương lão thái công run rẩy, gõ mạnh quải trượng xuống đất!
"Bang!" Lại một cái tát nữa.
Bàn tay này như dùng hết toàn bộ sức lực đánh cho Trương thị sững người, không cắn không xé cứ như vậy ngơ ngác nhìn đám người.
Một cái tát vang dội đập thật mạnh lên mặt Trương thị.
Mặt Trương thị cũng không tính là quá thô ráp lập tức sưng to.
Hưu? Hưu bà ta?
Trương Lão Nhị hắn dám sao?