Đợi đến khi Tần Mộc trở lại Liễu gia đã là một tháng sau.
Cha Liễu nhờ người đưa tin nhắn hắn về nhà một chuyến, bây giờ hắn mới lưu luyến trở về Liễu gia.
Mà cha Liễu gọi Tần Mộc trở về cũng là vì chuyện đi học của hai người.
Cha Liễu tính toán từ sớm nên đã nói cho Liễu Đông Thanh biết.
Lúc đầu Liễu Đông Thanh còn từ chối, tổ mẫu đã lớn tuổi, phụ thân vốn là người đọc sách không giỏi trồng trọt, muội muội còn nhỏ tuổi lại là thân nữ nhi.
Nếu hắn thật sự vào huyện, hai mươi mẫu ruộng cạn mới khai hoang biết phải làm như thế nào? Nhà hắn cũng không có thừa tiền để thuê người làm.
Cho nên hắn không muốn đi học, hắn muốn ở lại nhà thay cha chia sẻ việc đồng áng, chăm sóc muội muội.
Cha Liễu biết hắn lo cho mình nên cố gắng dùng lý lẽ phân tích lợi ích của việc đọc sách.
Còn nói nếu sau này thi đậu được công danh vậy chính là chỗ dựa cho Nha Nhi.
Lúc này Liễu Đông Thanh mới gật đầu, đồng ý với cha Liễu đi học.
Cùng lắm hắn sẽ liều mạng thi lấy công danh đến lúc đó cha hắn sẽ không cần phải trồng trọt nữa.
Sau khi Tần Mộc trở lại Liễu gia, cha Liễu cũng nói chuyện riêng với hắn một hồi.
Cũng không biết cha Liễu đã nói gì, vẻ mặt Tần Mộc khi ra ngoài vô cùng kiên định.
"Ta nhất định sẽ học tập thật tốt, đến lúc đó sẽ xin cho muội và nãi nãi làm cáo mệnh.
:"
Nam nhân trung niên từ trên xe xuống nhìn mặt khá phúc hậu nhưng có vẻ lạ mặt.
Liễu Đông Thanh nghĩ muốn nát óc cũng không không nghĩ ra nhà hắn có người thân phú quý như vậy từ lúc nào.
"Nha Nhi, ta nhớ rõ lần trước muội đã nói làm quan có thể xin phong cáo mệnh cho người nhà có phải không?"
Liễu Đông Thanh còn muốn nói nữa lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Chạy ra ngoài xem chỉ thấy một chiếc xe ngựa vững chắc ổn định dừng trước sân nhà hắn.
Phía sau còn có mấy thôn dân đi theo xem náo nhiệt.
Thời gian này mỗi khi Ngô Siêu rảnh rỗi đều sẽ tới Liễu gia, học một chút văn chương của Liễu tướng công.
Nhưng dù sao Liễu tướng công cũng còn chuyện ngoài ruộng, không thừa nhiều thời gian.
Bây giờ đúng lúc hai đứa nhỏ Liễu gia tới học viện, vậy để Siêu Nhi đi cùng với bọn họ học tập.
Nam nhân trung niên đi theo Liễu Đông Thanh vào nhà, Liễu Đông Thanh nói nhỏ một câu bên tai Tần Mộc liền thấy Tần Mộc chạy như bay ra cửa.
Mặc kệ người tới có thân phận gì nhưng người tới là khách, Liễu Nha Nhi cũng đứng dậy đi pha trà.
Đã nói xong chuyện với hai người, cha Liễu lập tức mang lúa lên trấn trên bán lấy tiền cắt sáu cân thỉ, định làm thịt khô.
Chờ khi vụ thu kết thúc, học viện khai giảng sẽ lấy thịt khô này làm quà nhập học cho bọn họ.
"Người lớn nhà ngươi có ở nhà hay không?" Nam nhân kia mỉm cười, từ trong xương cốt lại lộ ra tư thái cao cao tại thượng.
Còn chuyện xây nhà lại tích góp nữa là được.
Ngô nương tử biết Liễu Đông Thanh và Tần Mộc muốn tới thư viện đọc sách, cầm số tiền mình vất vả lắm mới tích cóp được cũng đi mua thịt.
Nếu không phải phu quân đột nhiên qua đời, Siêu Nhi nhà nàng ấy cũng không đến mức phải trải qua cuộc sống mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời.
Không có gia tộc che chở, đọc sách là đường ra duy nhất.
Tuy Liễu Đông Thanh giống người si nói mộng, nhưng điểm xuất phát là tốt.
Liễu Nha Nhi không muốn đả kích sự nhiệt tình của ca ca nhà mình, phối hợp nói: "Vậy thì tốt, muội và nãi nãi sẽ chờ!"
"Ngài là?" Cha Liễu và Tiền thị cùng nhau về nhà.
Liễu Nha Nhi gật đầu.
Từ biểu cảm của cha Liễu và Tiền thị cũng biết bọn họ không quen người nam nhân này.
Tuy lần đầu nói chuyện với người phú quý như vậy, nhưng Liễu Đông Thanh cũng không sợ, bình tĩnh trả lời lại: "Gia phụ đã ra ruộng, mời ngài vào nhà trước, ta sẽ lập tức gọi người về nói chuyện với ngài."
Nam nhân trung nhiên nhìn mấy đứa nhỏ thấy người lạ không hoảng không loạn lại hiểu lễ nghĩa, trong lòng không tránh được xem trọng thêm vài phần.
Cha Liễu vừa muốn giải thích đã bị Liễu Nha Nhi đoạt trước: "Nếu chưởng quầy đã có thể điều tra được nước tương và dầu hạt cải xuất phát từ Liễu gia, vậy cũng biết mỗi lần mua bán ở Bách Vị Lâu là do ta nói chuyện.
Cha ta là người thành nhất sao có thể trêu đùa với chưởng quầy? Chưởng quầy đừng hiểu lầm cha ta, chuyện làm ăn trong nhà đúng là do ta làm chủ."
Chưởng Quầy Túy Tiên Lâu tức giận, thầm nghĩ Liễu gia này đúng là không biết tốt xấu.
Niệm tình hắn là người đọc sách cho hắn một chút mắt mũi, hắn lại dám nói qua loa lấy lệ với mình như vậy.
Một tiểu nữ oa mấy tuổi có thể làm chủ được cái gì?
Cha Liễu vừa muốn trả lời, đã nhìn thấy Liễu Nhi chớp mắt một cái, trong lòng thầm hiểu: "Chưởng quầy có điều không biết, ngày nào ta cũng bận rộn làm ruộng, chuyện mua bán luôn để tiểu nữ nhi làm chủ.
Chi bằng..."
A, Liễu Nha Nhi còn nói là ai, hóa ra là chưởng quầy mắt chó không biết nhìn người.
Nhưng trên mặt chưởng quầy kia lại không thể hiện ra, cười lạnh một tiếng: "Ta nói, chuyện giá cả chắc chắn có thể khiến Liễu tướng công vừa lòng, Liễu tướng công cần gì phải nói đùa với ta?"
Nam nhân trung niên vừa bưng chén lên lại đi tới gần cha Liễu nói: "Ta là chưởng quầy Túy Liên Lâu, biết trong nhà ngài có nước tương và dầu hạt cải không biết có thể bán một ít cho Túy Tiên Lâu chúng ta hay không.
Về phần giá cả tất nhiên sẽ khiến ngài vừa lòng."
Cha Liễu nhờ người đưa tin nhắn hắn về nhà một chuyến, bây giờ hắn mới lưu luyến trở về Liễu gia.
Mà cha Liễu gọi Tần Mộc trở về cũng là vì chuyện đi học của hai người.
Cha Liễu tính toán từ sớm nên đã nói cho Liễu Đông Thanh biết.
Lúc đầu Liễu Đông Thanh còn từ chối, tổ mẫu đã lớn tuổi, phụ thân vốn là người đọc sách không giỏi trồng trọt, muội muội còn nhỏ tuổi lại là thân nữ nhi.
Nếu hắn thật sự vào huyện, hai mươi mẫu ruộng cạn mới khai hoang biết phải làm như thế nào? Nhà hắn cũng không có thừa tiền để thuê người làm.
Cho nên hắn không muốn đi học, hắn muốn ở lại nhà thay cha chia sẻ việc đồng áng, chăm sóc muội muội.
Cha Liễu biết hắn lo cho mình nên cố gắng dùng lý lẽ phân tích lợi ích của việc đọc sách.
Còn nói nếu sau này thi đậu được công danh vậy chính là chỗ dựa cho Nha Nhi.
Lúc này Liễu Đông Thanh mới gật đầu, đồng ý với cha Liễu đi học.
Cùng lắm hắn sẽ liều mạng thi lấy công danh đến lúc đó cha hắn sẽ không cần phải trồng trọt nữa.
Sau khi Tần Mộc trở lại Liễu gia, cha Liễu cũng nói chuyện riêng với hắn một hồi.
Cũng không biết cha Liễu đã nói gì, vẻ mặt Tần Mộc khi ra ngoài vô cùng kiên định.
"Ta nhất định sẽ học tập thật tốt, đến lúc đó sẽ xin cho muội và nãi nãi làm cáo mệnh.
:"
Nam nhân trung niên từ trên xe xuống nhìn mặt khá phúc hậu nhưng có vẻ lạ mặt.
Liễu Đông Thanh nghĩ muốn nát óc cũng không không nghĩ ra nhà hắn có người thân phú quý như vậy từ lúc nào.
"Nha Nhi, ta nhớ rõ lần trước muội đã nói làm quan có thể xin phong cáo mệnh cho người nhà có phải không?"
Liễu Đông Thanh còn muốn nói nữa lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Chạy ra ngoài xem chỉ thấy một chiếc xe ngựa vững chắc ổn định dừng trước sân nhà hắn.
Phía sau còn có mấy thôn dân đi theo xem náo nhiệt.
Thời gian này mỗi khi Ngô Siêu rảnh rỗi đều sẽ tới Liễu gia, học một chút văn chương của Liễu tướng công.
Nhưng dù sao Liễu tướng công cũng còn chuyện ngoài ruộng, không thừa nhiều thời gian.
Bây giờ đúng lúc hai đứa nhỏ Liễu gia tới học viện, vậy để Siêu Nhi đi cùng với bọn họ học tập.
Nam nhân trung niên đi theo Liễu Đông Thanh vào nhà, Liễu Đông Thanh nói nhỏ một câu bên tai Tần Mộc liền thấy Tần Mộc chạy như bay ra cửa.
Mặc kệ người tới có thân phận gì nhưng người tới là khách, Liễu Nha Nhi cũng đứng dậy đi pha trà.
Đã nói xong chuyện với hai người, cha Liễu lập tức mang lúa lên trấn trên bán lấy tiền cắt sáu cân thỉ, định làm thịt khô.
Chờ khi vụ thu kết thúc, học viện khai giảng sẽ lấy thịt khô này làm quà nhập học cho bọn họ.
"Người lớn nhà ngươi có ở nhà hay không?" Nam nhân kia mỉm cười, từ trong xương cốt lại lộ ra tư thái cao cao tại thượng.
Còn chuyện xây nhà lại tích góp nữa là được.
Ngô nương tử biết Liễu Đông Thanh và Tần Mộc muốn tới thư viện đọc sách, cầm số tiền mình vất vả lắm mới tích cóp được cũng đi mua thịt.
Nếu không phải phu quân đột nhiên qua đời, Siêu Nhi nhà nàng ấy cũng không đến mức phải trải qua cuộc sống mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời.
Không có gia tộc che chở, đọc sách là đường ra duy nhất.
Tuy Liễu Đông Thanh giống người si nói mộng, nhưng điểm xuất phát là tốt.
Liễu Nha Nhi không muốn đả kích sự nhiệt tình của ca ca nhà mình, phối hợp nói: "Vậy thì tốt, muội và nãi nãi sẽ chờ!"
"Ngài là?" Cha Liễu và Tiền thị cùng nhau về nhà.
Liễu Nha Nhi gật đầu.
Từ biểu cảm của cha Liễu và Tiền thị cũng biết bọn họ không quen người nam nhân này.
Tuy lần đầu nói chuyện với người phú quý như vậy, nhưng Liễu Đông Thanh cũng không sợ, bình tĩnh trả lời lại: "Gia phụ đã ra ruộng, mời ngài vào nhà trước, ta sẽ lập tức gọi người về nói chuyện với ngài."
Nam nhân trung nhiên nhìn mấy đứa nhỏ thấy người lạ không hoảng không loạn lại hiểu lễ nghĩa, trong lòng không tránh được xem trọng thêm vài phần.
Cha Liễu vừa muốn giải thích đã bị Liễu Nha Nhi đoạt trước: "Nếu chưởng quầy đã có thể điều tra được nước tương và dầu hạt cải xuất phát từ Liễu gia, vậy cũng biết mỗi lần mua bán ở Bách Vị Lâu là do ta nói chuyện.
Cha ta là người thành nhất sao có thể trêu đùa với chưởng quầy? Chưởng quầy đừng hiểu lầm cha ta, chuyện làm ăn trong nhà đúng là do ta làm chủ."
Chưởng Quầy Túy Tiên Lâu tức giận, thầm nghĩ Liễu gia này đúng là không biết tốt xấu.
Niệm tình hắn là người đọc sách cho hắn một chút mắt mũi, hắn lại dám nói qua loa lấy lệ với mình như vậy.
Một tiểu nữ oa mấy tuổi có thể làm chủ được cái gì?
Cha Liễu vừa muốn trả lời, đã nhìn thấy Liễu Nhi chớp mắt một cái, trong lòng thầm hiểu: "Chưởng quầy có điều không biết, ngày nào ta cũng bận rộn làm ruộng, chuyện mua bán luôn để tiểu nữ nhi làm chủ.
Chi bằng..."
A, Liễu Nha Nhi còn nói là ai, hóa ra là chưởng quầy mắt chó không biết nhìn người.
Nhưng trên mặt chưởng quầy kia lại không thể hiện ra, cười lạnh một tiếng: "Ta nói, chuyện giá cả chắc chắn có thể khiến Liễu tướng công vừa lòng, Liễu tướng công cần gì phải nói đùa với ta?"
Nam nhân trung niên vừa bưng chén lên lại đi tới gần cha Liễu nói: "Ta là chưởng quầy Túy Liên Lâu, biết trong nhà ngài có nước tương và dầu hạt cải không biết có thể bán một ít cho Túy Tiên Lâu chúng ta hay không.
Về phần giá cả tất nhiên sẽ khiến ngài vừa lòng."