Hai tháng qua đi, Túy Tiên Lâu bên kia cũng không thấy có động tĩnh gì, lúc này người Liễu gia mới yên lòng.
Đoạn thời gian này Liễu Nha Nhi đã đến Bách Vị Lâu một lần, chỉ nói chưởng quầy Túy Tiên Lâu không biết nghe được tin tức từ đâu, tìm tới Tiểu Vương Trang muốn mua nước tương và dầu hạt cải.
Liễu Nha Nhi đã nói rõ như vậy, chưởng quầy Bách Vị Lâu cũng không phải người ngốc, việc này lộ ra ngoài nhất định là do đám thuộc hạ ăn cây táo rào cây sung.
Lão chưởng quầy cảm ơn đã Liễu Nha Nhi nhắc nhở, nói Liễu Nha Nhi yên tâm, nếu Túy Tiên Lâu dám làm gì vậy chủ nhân sau lưng hắn cũng không phải người ăn chay chịu bị bắt nạt.
Có những lời này, Liễu Nha Nhi đã yên tâm hơn không ít.
Ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói Bách Vị Lâu có thể lực đứng sau cũng coi như có chỗ dựa vào.
Trên đường về nhà Liễu Nha Nhi không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên có quyền vẫn hơn có tiền.
Sau này nàng muốn tiếp tục làm ăn buôn bán cũng không biết thế nào.
"Nha Nhi chớ có thở dài, mọi việc đều có cha đỡ phía trước, Nha Nhi có hiểu không?" Cha Liễu đau lòng vuốt tóc nữ nhi.
Nói đến cùng là do hắn vô dụng, Nha Nhi nhà hắn mới mười tuổi lại phải chịu những áp lực không đáng có.
"Vậy trong nhà phải làm sao? Ta có thể ở nhà ôn tập nhưng thi hương phải tới phủ thành đến lúc đó chuyện trong biết phải làm thế nào?" Liễu Nha Nhi đi một hồi đã mệt, ngồi xổm xuống ven đường, nói: "Con nói không phải vì sau này cha có một chức quan để che chở cho con.
Mà bởi con cảm thấy cha rất có thiên phú học tập, còn trẻ đã có thể thi trúng tú tài.
Lúc trước người nói người không thích hợp với quan trường ngươi lừa ta gạt, cũng không rõ cách đối nhân xử thế như thế nào.
Nhưng đã hơn một năm rồi con cảm thấy cha vô cùng thích hợp làm quan, một vị quan tốt.
Người là người thiện lượng thành liêm, cũng chịu lắng nghe ý kiến của người khác, sửa lại thiếu sót của mình.
Hơn nữa người cũng đã biết cách hành xử xem xét, phân tích kỹ lưỡng trên nhiều phương diện.
Vậy không phải một vị quan tốt triều đình luôn muốn có sao?"
Liễu Nha Nhi nghĩ sau này chuyện cây cải dầu mở rộng ra, vậy người bình dân áo vải như Liễu gia nhất định không được tính công.
Đại công đức lợi quốc lợi dân như vậy sao có thể cho người khác được lợi.
Không bằng để cha nàng đi thi, nếu thi trúng được làm quan vây chuyện cây cải dầu do cha nàng mở rộng cũng có thể tính là chiến tích.
"Được, ta sẽ không ép hắn!"
"Đúng vậy con biết cha có lòng tốt muốn người khắp thiên hạ có thể được ăn no mặc ấm.
Nếu một ngày nào đó cha thật sự thi trúng chẳng những có thể che chở chúng ta còn có thể tạo phúc cho bá tánh."
"Khoan đã, Nha Nhi chờ một chút! Sau này Thanh Nhi đi học, cha sẽ phụ đao cho hắn để hắn kiếm được một phần công danh cũng làm chỗ dựa cho Nha Nhi dựa vào." Cha Liễu nhấp môi, vẻ mặt vô cùng kiên định.
"Cha, thực xin lỗi, con... con nói bậy! Người không muốn thi vây không cần thi.
Còn có ca ca ở đây nói không chừng này nào đó có thể thi được Trạng Nguyên." Liễu Nha Nhi có hơi hối hận là do nàng nhất thời nóng vội, nói chuyện không biết suy nghĩ trước sau.
Hắn nghĩ, có phải mình nên quay về thi tiếp lên hay không.
So với nhi tử và Mộc Nhi có lẽ để hắn thi sẽ dễ thành công hơn.
Chỉ là nếu hắn đi thi, vậy kẻ xấu lại nhân lúc hắn không có ở đó bắt nạt mẫu thân và con cái của hắn thì sao?
Liễu Nha Nhi nhìn ra cha Liễu đang do dự, lại nói tiếp: "Tổ phụ... Hẳn cũng rất mong muốn người làm rạng danh cửa nhà Liễu gia!"
"Cha chớ có lo lắng, con có thể ứng phó được.
Về phần ca ca, người cũng không cần ép hắn vội.
Học tập không chỉ cần nỗ lực còn cần phải có thiên phú và hứng thú.
Nếu ca ca không thích học vậy người cũng đừng ép hắn." Tuy Liễu Nha Nhi rất hy vọng ca ca nhà mình có thể thi được công danh nhưng lúc trước nàng đã từng nghe hắn nói hắn muốn làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã.
Không được, hắn không thể rời đi.
"Nha Nhi thật sự cảm thấy như vậy sao?"
"Cha, con thật sự không có,... không có ý muốn ép người.
Người đừng để chuyện này trong lòng." Liễu Nha Nhi gấp đến độ sắp khóc, cũng không biết nên giải thích thế nào.
"Cha! Nếu không... Người tham gia kỳ thi mùa thu đi!"
"Nha đầu ngốc, cha hiểu Nha Nhi!Nha Nhi chúng ta thương cha, sao có thể ép cha được? Có đi được hay không? Không đi được để cha cõng." Liễu Nha Nhi xấu hổ một chút mới đứng lên, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Con đi được, sức con còn nhiều lắm!"
"Nha nhi, ngươi..."
Nhắc tới chuyện tổ phụ chẳng phải đang ép cha nàng sao? Tuy nàng cảm thấy cha nên tham gia khoa khảo nhưng cũng không muốn ép cha.
Nàng thật đáng chết, cha Liễu nhất định sẽ hiểu lầm.
Thật ra lúc đó hắn còn chờ ra hiếu sẽ hoàn thành di nguyện của phụ thân, tiếp tục thi lên trên.
Hắn cũng đã từng ngập tràn nhiệt huyết, cũng có lý tưởng có khát vọng.
Hắn cũng muốn đi thi lấy được công danh mở đường mây quang tông diệu tổ.
Cha Liễu cũng lấy ra sách luận từ nhiều năm trước, lật qua lật lại.
Ban đêm, tiếng ếch kêu hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng phụ thân hắn cũng vì cái gọi là đường mây này mà ngã xuống núi mất mạng.
Đường về không ai nói chuyện.
Nhưng Tần Ngũ chết, chết dưới đòn roi của địa đầu xa.
Hắn thay nương Tần Mộc viết đơn kiện, hắn cũng tự mình đến nha môn.
Nhưng vì trong tộc địa đầu xà có người từng làm quan lớn, huyện lệnh đời trước không dám đắc tội, lại nhận bạc của bọn hắn, lại dám đưa ra nhân chứng vật chứng giả.
Cứ như vậy chỉ một tiếng đường mộc, Tần Ngũ bị phán chết ngoài ý muốn.
Đoạn thời gian này Liễu Nha Nhi đã đến Bách Vị Lâu một lần, chỉ nói chưởng quầy Túy Tiên Lâu không biết nghe được tin tức từ đâu, tìm tới Tiểu Vương Trang muốn mua nước tương và dầu hạt cải.
Liễu Nha Nhi đã nói rõ như vậy, chưởng quầy Bách Vị Lâu cũng không phải người ngốc, việc này lộ ra ngoài nhất định là do đám thuộc hạ ăn cây táo rào cây sung.
Lão chưởng quầy cảm ơn đã Liễu Nha Nhi nhắc nhở, nói Liễu Nha Nhi yên tâm, nếu Túy Tiên Lâu dám làm gì vậy chủ nhân sau lưng hắn cũng không phải người ăn chay chịu bị bắt nạt.
Có những lời này, Liễu Nha Nhi đã yên tâm hơn không ít.
Ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói Bách Vị Lâu có thể lực đứng sau cũng coi như có chỗ dựa vào.
Trên đường về nhà Liễu Nha Nhi không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên có quyền vẫn hơn có tiền.
Sau này nàng muốn tiếp tục làm ăn buôn bán cũng không biết thế nào.
"Nha Nhi chớ có thở dài, mọi việc đều có cha đỡ phía trước, Nha Nhi có hiểu không?" Cha Liễu đau lòng vuốt tóc nữ nhi.
Nói đến cùng là do hắn vô dụng, Nha Nhi nhà hắn mới mười tuổi lại phải chịu những áp lực không đáng có.
"Vậy trong nhà phải làm sao? Ta có thể ở nhà ôn tập nhưng thi hương phải tới phủ thành đến lúc đó chuyện trong biết phải làm thế nào?" Liễu Nha Nhi đi một hồi đã mệt, ngồi xổm xuống ven đường, nói: "Con nói không phải vì sau này cha có một chức quan để che chở cho con.
Mà bởi con cảm thấy cha rất có thiên phú học tập, còn trẻ đã có thể thi trúng tú tài.
Lúc trước người nói người không thích hợp với quan trường ngươi lừa ta gạt, cũng không rõ cách đối nhân xử thế như thế nào.
Nhưng đã hơn một năm rồi con cảm thấy cha vô cùng thích hợp làm quan, một vị quan tốt.
Người là người thiện lượng thành liêm, cũng chịu lắng nghe ý kiến của người khác, sửa lại thiếu sót của mình.
Hơn nữa người cũng đã biết cách hành xử xem xét, phân tích kỹ lưỡng trên nhiều phương diện.
Vậy không phải một vị quan tốt triều đình luôn muốn có sao?"
Liễu Nha Nhi nghĩ sau này chuyện cây cải dầu mở rộng ra, vậy người bình dân áo vải như Liễu gia nhất định không được tính công.
Đại công đức lợi quốc lợi dân như vậy sao có thể cho người khác được lợi.
Không bằng để cha nàng đi thi, nếu thi trúng được làm quan vây chuyện cây cải dầu do cha nàng mở rộng cũng có thể tính là chiến tích.
"Được, ta sẽ không ép hắn!"
"Đúng vậy con biết cha có lòng tốt muốn người khắp thiên hạ có thể được ăn no mặc ấm.
Nếu một ngày nào đó cha thật sự thi trúng chẳng những có thể che chở chúng ta còn có thể tạo phúc cho bá tánh."
"Khoan đã, Nha Nhi chờ một chút! Sau này Thanh Nhi đi học, cha sẽ phụ đao cho hắn để hắn kiếm được một phần công danh cũng làm chỗ dựa cho Nha Nhi dựa vào." Cha Liễu nhấp môi, vẻ mặt vô cùng kiên định.
"Cha, thực xin lỗi, con... con nói bậy! Người không muốn thi vây không cần thi.
Còn có ca ca ở đây nói không chừng này nào đó có thể thi được Trạng Nguyên." Liễu Nha Nhi có hơi hối hận là do nàng nhất thời nóng vội, nói chuyện không biết suy nghĩ trước sau.
Hắn nghĩ, có phải mình nên quay về thi tiếp lên hay không.
So với nhi tử và Mộc Nhi có lẽ để hắn thi sẽ dễ thành công hơn.
Chỉ là nếu hắn đi thi, vậy kẻ xấu lại nhân lúc hắn không có ở đó bắt nạt mẫu thân và con cái của hắn thì sao?
Liễu Nha Nhi nhìn ra cha Liễu đang do dự, lại nói tiếp: "Tổ phụ... Hẳn cũng rất mong muốn người làm rạng danh cửa nhà Liễu gia!"
"Cha chớ có lo lắng, con có thể ứng phó được.
Về phần ca ca, người cũng không cần ép hắn vội.
Học tập không chỉ cần nỗ lực còn cần phải có thiên phú và hứng thú.
Nếu ca ca không thích học vậy người cũng đừng ép hắn." Tuy Liễu Nha Nhi rất hy vọng ca ca nhà mình có thể thi được công danh nhưng lúc trước nàng đã từng nghe hắn nói hắn muốn làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã.
Không được, hắn không thể rời đi.
"Nha Nhi thật sự cảm thấy như vậy sao?"
"Cha, con thật sự không có,... không có ý muốn ép người.
Người đừng để chuyện này trong lòng." Liễu Nha Nhi gấp đến độ sắp khóc, cũng không biết nên giải thích thế nào.
"Cha! Nếu không... Người tham gia kỳ thi mùa thu đi!"
"Nha đầu ngốc, cha hiểu Nha Nhi!Nha Nhi chúng ta thương cha, sao có thể ép cha được? Có đi được hay không? Không đi được để cha cõng." Liễu Nha Nhi xấu hổ một chút mới đứng lên, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Con đi được, sức con còn nhiều lắm!"
"Nha nhi, ngươi..."
Nhắc tới chuyện tổ phụ chẳng phải đang ép cha nàng sao? Tuy nàng cảm thấy cha nên tham gia khoa khảo nhưng cũng không muốn ép cha.
Nàng thật đáng chết, cha Liễu nhất định sẽ hiểu lầm.
Thật ra lúc đó hắn còn chờ ra hiếu sẽ hoàn thành di nguyện của phụ thân, tiếp tục thi lên trên.
Hắn cũng đã từng ngập tràn nhiệt huyết, cũng có lý tưởng có khát vọng.
Hắn cũng muốn đi thi lấy được công danh mở đường mây quang tông diệu tổ.
Cha Liễu cũng lấy ra sách luận từ nhiều năm trước, lật qua lật lại.
Ban đêm, tiếng ếch kêu hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng phụ thân hắn cũng vì cái gọi là đường mây này mà ngã xuống núi mất mạng.
Đường về không ai nói chuyện.
Nhưng Tần Ngũ chết, chết dưới đòn roi của địa đầu xa.
Hắn thay nương Tần Mộc viết đơn kiện, hắn cũng tự mình đến nha môn.
Nhưng vì trong tộc địa đầu xà có người từng làm quan lớn, huyện lệnh đời trước không dám đắc tội, lại nhận bạc của bọn hắn, lại dám đưa ra nhân chứng vật chứng giả.
Cứ như vậy chỉ một tiếng đường mộc, Tần Ngũ bị phán chết ngoài ý muốn.