Ngày hôm đó cha Liễu vào huyện là đặc biệt đi tìm ân sư từng dạy mình.
Cha Liễu nói với ân sư suy nghĩ muốn tiếp tục tham gia thi hương của mình, nhưng trong lòng lại không quá chắc chắn nên muốn hỏi ý kiến ân sư.
Phu tử vốn thích người tài, mấy chục năm nay cha Liễu cũng là học sinh ông ấy đắc ý nhất.
Năm đó cha Liễu bỏ thi cũng chính ông ấy đến khuyên rồi khổ sở rất lâu.
Bây giờ cha Liễu đã nghĩ thông suốt, người vui vẻ nhất không ai hơn phu tử.
"Ngươi chỉ cần tập trung đi thi, lần này không được còn có lần khác.
Ở đây ta có một đề luận ngươi lấy về xem đi." Được phu tử ủng hộ, cha Liễu như được uống thuốc an thần.
Càng thêm kiên định với suy nghĩ thi hương của mình.
Từ hôm đó về sau, ban ngày cha Liễu bận rộn xong việc ngoài ruộng, ban đêm sẽ chông đèn đọc sách đến khuya.
Tiền thị cùng Liễu Nha Nhi đều vô cùng đau lòng, lại bắt đầu lo chuyện tiền bạc cha Liễu tới phủ thành đi thi.
Thi hương khoảng ba ngày, mỗi ngày ăn cơm ở trọ đều cần tiền nhưng trong nhà cũng chỉ còn lại mấy trăm văn tiền.
Vì việc này, mấy ngày hè Liễu Nha Nhi đều cùng mấy người Liễu Đông Thanh xuống sông bắt trai bắt ốc, lại lấy thêm chút kê đầu mang tới Bách Vị Lâu đổi bạc.
Ngô nương tử cũng dựa theo hoa văn Liễu Nha Nhi vẽ, dùng cách làm của nàng thêu quạt tròn hai mặt.
Trước khi vào thu Ngô nương tử có vào huyện hỏi thăm thử giá cả của cây quạt này.
Ngô nương tử vô cùng vui vẻ, giá này đã vượt qua mong muốn trước đó của nàng vài lần.
Từ trước đến này nàng ấy không phải người bủn xỉn, lập tức lấy hai lượng bạc đưa cho Liễu Nha Nhi, nói là chia hoa hồng cho nàng.
Chờ tới ban ngày, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc, Ngô Siêu vào huyện học.
Tổ tôn hai người uể oải ra vườn rau.
Còn chưa tới buổi trưa lại nghe thấy Chu Hồng chạy tới gọi Tiền thị, nói đại cô Liễu Nha Nhi về nhà.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai mắt sưng to như hạch đào.
Tiền thị vừa vào cửa, đã thấy Liễu thị ngồi ở nhà chính đứng dậy khóc lớn một tiếng: "Nương."
Con đi ngàn dặm mẹ ngóng trông, cha Liễu đi ngày đầu tiên, Tiền thị cả đêm mất ngủ.
Liễu Nha Nhi cầm giỏ cũng chạy về.
Trước thi hương một ngày, cha Liễu đi nhờ xe đến phủ thành.
Tiền thị đưa cho cha Liễu mười lăm lượng, cha Liễu sống chết không chịu nhận.
Nói chẳng qua chỉ thi ba bốn ngày, năm lượng bạc đã đủ rồi.
Tiền thị vỗ một cái vào lưng Liễu thị, tức giận nói: "Chuyện lớn như vậy sao không để người tới nói cho ta biết? Dao Nhi bây giờ thế nào rồi?"
Vốn dĩ hoa văn và cách thêu quạt này đều do Nha Nhi nghĩ ra.
Tiếng nương kia mang theo uất ức vô tận, Tiền thị nghe thấy hai chân run lên, nhanh chóng chạy tới ôm lấy con gái: "Sao vậy? Ngươi đừng dọa nương, có chuyện gì nói nương nghe?"
Tiền thị sợ nhi tử tới phủ thành vì chuyện tiền bạc mà chịu khôt, nhất định phải đưa mười lăm lượng.
Cuối cùng lôi kéo một hồi cha Liễu cầm mười lượng bạc tới phủ thành.
Cứ như vậy chờ đến khi xong vụ thu hoạch, Liễu gia tích góp được mười bảy lượng bạc.
Tiền thị nghe xong, lo lắng mặc kệ giỏ ở lại, vội vàng chạy về nhà.
"Lần này Dao Nhi bị ốm, con nói với bà mẫu giết thịt gà mái năm trước người cho để hầm canh cho Dao Nhi.
Nhưng bà ấy lại nói cái gì mà nữ nhi sớm muộn cũng là người nhà người ta, không cần phải chăm sóc nhiều.
Dao Nhi là cháu gái ruột của bà ấy, sao có thể nói ra những lời như vậy được?"
Liễu Nha Nhi cũng một đêm không ngủ, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Sợ cha nàng ăn không ngon mặc không đủ ấm cũng sợ bị người khác bắt nạt.
"Nếu chỉ có thế thì thôi đi, con biết bà ấy từ trước đến nay đều bất công.
Nhưng hôm qua con dâu cả nhà lão đại bắt mạch có thai, bà già kia lại dậy sớm giết gà hầm canh cho cháu dâu nàng uống.
Đó là gà nương cho con, là gà đẻ trứng cho An Nhi và Dao Nhi của con ăn.
Nhưng từ lúc mang gà về đến bây giờ, Dao Nhi chưa từng được ăn một lần, đều bị bà già kia giữ lại bán lấy tiền.
Bây giờ Dao Nhi đến xương gà cũng không nhìn thấy.
Bà ta cũng không thể nhẫn tâm như vậy." Liễu thị khó khăn lắm mới ngừng khóc lại không nhịn được nức nở.
Liễu thị khóc mệt mới từ trong ngực Tiền thị ngẩng đầu lên nói ra nguyên nhân: "Hôm kia Dao Nhi nhà ta đi gánh nước, trượt chân rơi xuống sông cũng may được người ta cứu lên.
Nhưng nước sông vào thu rất lạnh, Dao Nhi bị sặc nước thân thể nhiễm lạnh, ban đêm liền sốt cao."
"Hiện tại Dao Nhi đã không còn gì đáng ngại, nương, người nghe con nói xong trước đã."
"Đều nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng ở trong mắt cha mẹ chồng chỉ có già trẻ nhà lão đại.
Lão nhị là người có bản lĩnh có thể dẫn thê nhi vào thành ở.
Chỉ có mình lão tứ, ở trong mắt hắn cha mẹ là gốc rễ, cha hắn còn chưa đi đã vội vàng đi tẫn hiếu."
Liễu thị càng nói càng tức giận, lại nói: "Từ trước tới nay con cũng không phải tức phụ độc ác, gả đến Từ gia hắn chưa được nghỉ ngơi một ngày, việc nặng việc bận con đều làm chưa từng oán hận nửa lời.
Ngay cả của hồi môn cũng bỏ ra để Từ gia nhà hắn dùng hết.
Người ta nói lấy chân tình đổi chân tình, con không cầu cha mẹ chồng có thể đối đãi với mình như nữ nhi, chỉ cần không ảnh hưởng tới nhau là được.
Nhưng hôm nay bà ta không xem Dao Nhi của ta là người, lại trách con định hôn sự của An Nhi với Hạ Mai.
Nói Hạ Mai không có huynh đệ gì, tương lai cũng chẳng có ai để dựa vào."
Cha Liễu nói với ân sư suy nghĩ muốn tiếp tục tham gia thi hương của mình, nhưng trong lòng lại không quá chắc chắn nên muốn hỏi ý kiến ân sư.
Phu tử vốn thích người tài, mấy chục năm nay cha Liễu cũng là học sinh ông ấy đắc ý nhất.
Năm đó cha Liễu bỏ thi cũng chính ông ấy đến khuyên rồi khổ sở rất lâu.
Bây giờ cha Liễu đã nghĩ thông suốt, người vui vẻ nhất không ai hơn phu tử.
"Ngươi chỉ cần tập trung đi thi, lần này không được còn có lần khác.
Ở đây ta có một đề luận ngươi lấy về xem đi." Được phu tử ủng hộ, cha Liễu như được uống thuốc an thần.
Càng thêm kiên định với suy nghĩ thi hương của mình.
Từ hôm đó về sau, ban ngày cha Liễu bận rộn xong việc ngoài ruộng, ban đêm sẽ chông đèn đọc sách đến khuya.
Tiền thị cùng Liễu Nha Nhi đều vô cùng đau lòng, lại bắt đầu lo chuyện tiền bạc cha Liễu tới phủ thành đi thi.
Thi hương khoảng ba ngày, mỗi ngày ăn cơm ở trọ đều cần tiền nhưng trong nhà cũng chỉ còn lại mấy trăm văn tiền.
Vì việc này, mấy ngày hè Liễu Nha Nhi đều cùng mấy người Liễu Đông Thanh xuống sông bắt trai bắt ốc, lại lấy thêm chút kê đầu mang tới Bách Vị Lâu đổi bạc.
Ngô nương tử cũng dựa theo hoa văn Liễu Nha Nhi vẽ, dùng cách làm của nàng thêu quạt tròn hai mặt.
Trước khi vào thu Ngô nương tử có vào huyện hỏi thăm thử giá cả của cây quạt này.
Ngô nương tử vô cùng vui vẻ, giá này đã vượt qua mong muốn trước đó của nàng vài lần.
Từ trước đến này nàng ấy không phải người bủn xỉn, lập tức lấy hai lượng bạc đưa cho Liễu Nha Nhi, nói là chia hoa hồng cho nàng.
Chờ tới ban ngày, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc, Ngô Siêu vào huyện học.
Tổ tôn hai người uể oải ra vườn rau.
Còn chưa tới buổi trưa lại nghe thấy Chu Hồng chạy tới gọi Tiền thị, nói đại cô Liễu Nha Nhi về nhà.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai mắt sưng to như hạch đào.
Tiền thị vừa vào cửa, đã thấy Liễu thị ngồi ở nhà chính đứng dậy khóc lớn một tiếng: "Nương."
Con đi ngàn dặm mẹ ngóng trông, cha Liễu đi ngày đầu tiên, Tiền thị cả đêm mất ngủ.
Liễu Nha Nhi cầm giỏ cũng chạy về.
Trước thi hương một ngày, cha Liễu đi nhờ xe đến phủ thành.
Tiền thị đưa cho cha Liễu mười lăm lượng, cha Liễu sống chết không chịu nhận.
Nói chẳng qua chỉ thi ba bốn ngày, năm lượng bạc đã đủ rồi.
Tiền thị vỗ một cái vào lưng Liễu thị, tức giận nói: "Chuyện lớn như vậy sao không để người tới nói cho ta biết? Dao Nhi bây giờ thế nào rồi?"
Vốn dĩ hoa văn và cách thêu quạt này đều do Nha Nhi nghĩ ra.
Tiếng nương kia mang theo uất ức vô tận, Tiền thị nghe thấy hai chân run lên, nhanh chóng chạy tới ôm lấy con gái: "Sao vậy? Ngươi đừng dọa nương, có chuyện gì nói nương nghe?"
Tiền thị sợ nhi tử tới phủ thành vì chuyện tiền bạc mà chịu khôt, nhất định phải đưa mười lăm lượng.
Cuối cùng lôi kéo một hồi cha Liễu cầm mười lượng bạc tới phủ thành.
Cứ như vậy chờ đến khi xong vụ thu hoạch, Liễu gia tích góp được mười bảy lượng bạc.
Tiền thị nghe xong, lo lắng mặc kệ giỏ ở lại, vội vàng chạy về nhà.
"Lần này Dao Nhi bị ốm, con nói với bà mẫu giết thịt gà mái năm trước người cho để hầm canh cho Dao Nhi.
Nhưng bà ấy lại nói cái gì mà nữ nhi sớm muộn cũng là người nhà người ta, không cần phải chăm sóc nhiều.
Dao Nhi là cháu gái ruột của bà ấy, sao có thể nói ra những lời như vậy được?"
Liễu Nha Nhi cũng một đêm không ngủ, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Sợ cha nàng ăn không ngon mặc không đủ ấm cũng sợ bị người khác bắt nạt.
"Nếu chỉ có thế thì thôi đi, con biết bà ấy từ trước đến nay đều bất công.
Nhưng hôm qua con dâu cả nhà lão đại bắt mạch có thai, bà già kia lại dậy sớm giết gà hầm canh cho cháu dâu nàng uống.
Đó là gà nương cho con, là gà đẻ trứng cho An Nhi và Dao Nhi của con ăn.
Nhưng từ lúc mang gà về đến bây giờ, Dao Nhi chưa từng được ăn một lần, đều bị bà già kia giữ lại bán lấy tiền.
Bây giờ Dao Nhi đến xương gà cũng không nhìn thấy.
Bà ta cũng không thể nhẫn tâm như vậy." Liễu thị khó khăn lắm mới ngừng khóc lại không nhịn được nức nở.
Liễu thị khóc mệt mới từ trong ngực Tiền thị ngẩng đầu lên nói ra nguyên nhân: "Hôm kia Dao Nhi nhà ta đi gánh nước, trượt chân rơi xuống sông cũng may được người ta cứu lên.
Nhưng nước sông vào thu rất lạnh, Dao Nhi bị sặc nước thân thể nhiễm lạnh, ban đêm liền sốt cao."
"Hiện tại Dao Nhi đã không còn gì đáng ngại, nương, người nghe con nói xong trước đã."
"Đều nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng ở trong mắt cha mẹ chồng chỉ có già trẻ nhà lão đại.
Lão nhị là người có bản lĩnh có thể dẫn thê nhi vào thành ở.
Chỉ có mình lão tứ, ở trong mắt hắn cha mẹ là gốc rễ, cha hắn còn chưa đi đã vội vàng đi tẫn hiếu."
Liễu thị càng nói càng tức giận, lại nói: "Từ trước tới nay con cũng không phải tức phụ độc ác, gả đến Từ gia hắn chưa được nghỉ ngơi một ngày, việc nặng việc bận con đều làm chưa từng oán hận nửa lời.
Ngay cả của hồi môn cũng bỏ ra để Từ gia nhà hắn dùng hết.
Người ta nói lấy chân tình đổi chân tình, con không cầu cha mẹ chồng có thể đối đãi với mình như nữ nhi, chỉ cần không ảnh hưởng tới nhau là được.
Nhưng hôm nay bà ta không xem Dao Nhi của ta là người, lại trách con định hôn sự của An Nhi với Hạ Mai.
Nói Hạ Mai không có huynh đệ gì, tương lai cũng chẳng có ai để dựa vào."