Tần Mộc: "Nha Nhi, muội muốn đánh cứ đánh ta là được, ta là người đưa ra chủ ý này."
"Các ngươi đúng là huynh đệ tốt, gặp nạn cùng gánh có phải không? Được, vậy cùng bị đánh.
Cho các ngươi không học tốt này."
Nhánh cây giơ lên cuối cùng cũng chỉ chạm nhẹ đến hai người.
Tuy Liễu Nha Nhi tức giận nhưng vẫn biết nên phạt hay nên dừng.
Lúc trước nàng còn khuyên cha, hôm nay chính bản thân mình thiếu chút nữa lại không nhịn được.
"Hiện tại, lập tức, lập tức!Trở lại huyện thành đi học cho ta!" Liễu Nha Nhi hận sắt không thành thép ném nhánh cây đi, nghiến răng nghiến lợi nói."Không, ta không đi học nữa.
Ta đi rồi, trong nhà phải làm sao? Dù sao ta cũng không đi, muội muốn đánh cứ đánh đi!"
Liễu Nha Nhi tức đến bật cười, ca ca nàng đúng là rất kiên cường.
Nếu không cứng được thì phải mềm: "Liễu Đông Thanh! Nếu hôm nay cha có nhà sẽ đánh gãy chân cho của ca, ca có tin không? Nếu cha dám đến phủ thành giao nhà cho muội quan tâm, chứng minh ta có thể làm được việc này.
Cha cũng đã yên tâm rồi, ca còn không yên tâm cái gì? Nếu đại ca thật sự muốn che chở cho muội và nãi nãi, che chở cái nhà này, vậy phải đi học.
Còn phải cố gắng cho tốt, thi được công danh.
Một khi đại ca có công danh vậy còn ai dám tới ức hiếp chúng ta? Hơn nữa, cha tới phủ thành học chính là để mở đường mây rộng mở, ca không học chút bản lĩnh, vậy sau này phải phụ trợ cha như thế nào? Đáng hận ta là thân nữ nhi, không thể tham gia khoa cử làm quan được, cái nhà này, sau này đều phải dựa và ca, đại ca!"
Liễu Đông Thanh cau mày, do dự.
Nha Nhi nói có lý, nhà hắn chỉ là bá tánh bình thường, không có căn cơ.
Nếu sau này cha hắn muốn vào triều làm quan, nhất định phải có trợ thủ đắc lực giúp đỡ.
Nhưng hắn vào huyện, phải mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà một lần, hắn thật sự không yên tâm.
"Đông Thanh ca, Nha Nhi nói rất đúng.
Ngươi trở về huyện thanh yên tâm học tập, chuyện trong nhà có ta là được." Tần Mộc cũng khuyên giúp.
Cái nhà này, hai người bọn họ nhất định phải có một người lùi xuống.
"Chỉ là." Liễu Nha Nhi khó xử.
Tuy tư chất Tần Mộc bình thường nhưng nghiêm túc vẫn có thể học được.
Cũng không giống như lời hắn nói nhìn thấy sách vở đã đau đầu.
"Đúng vậy, ta không thích đọc sách giống như cha ta vậy.
Ta thích đi săn hơn! Nha Nhi, để ta ở nhà đi!"
"Nha Nhi, ta không phải người có thiên phú học tập.
Mỗi lần phu tử dạy chúng ta văn chương, ta đều đau đầu.
Để ta đọc sách, còn không bằng để ta ở nhà đọc sách.
Hơn nữa ta ở lại trong nhà, Đông Thanh ca ở huyện cũng có thể an tâm.
Nếu Nha Nhi sợ ta không biết chữ, vậy chờ đến khi Đông Thanh ca về nhà dạy ta là được.
Đông Thanh ca, ngươi nói có phải hay không?" Tần Mộc nháy mắt ra hiệu với Liễu Đông Thanh.
"Ngươi..." Mấy lời này thật sự làm Liễu Nha Nhi bất ngờ.
???
Nếu Tần Mộc thật sự không thích đọc sách, như vậy ép hắn đi cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng nếu vì lo chuyện trong nhà mà lấy cớ, vậy chính là hủy hoại tiền đồ tương lai.
"Đúng... đúng... đúng vậy!" Liễu Đông Thanh có chút chột dạ.
"Tần Mộc ca có ý gì? Muội nói cho ca biết, ca cũng phải cùng ca ca ta về huyện học.
Trong nhà có ta là được rồi."
"Tần Mộc ca thật sự không thích đọc sách sao?" Giọng điệu Liễu Nha Nhi nói với Tần Mộc nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Được, vậy ca ở trong nhà đi.
Nếu ngày nào đó muốn học tiếp cứ nói với muội, chúng ta lại đưa ca đi."
Nhưng tình cảnh hôm nay, chỉ có thể làm theo những lời Tần Mộc nói.
Được cho phép khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc cũng thả lỏng, lộ ra hàm răng trắng, cười gật đầu.
Liễu Nha Nhi suy nghĩ hồi lâu cũng không tỏ rõ thái độ Tần Mộc cũng không biết lấy lá gan từ đâu, lớn tiếng nói: "Ta biết Liễu thúc đưa ta đi học vì muốn ta có tiền đồ tốt hơn.
Nếu ta có bản lĩnh nói gì cũng thế, nhưng ta thật sự không phải người có thiên phú học tập.
Vào huyện học cũng chỉ lãng phí mấy năm, không bằng ở lại nhà giúp đỡ các ngươi.
Như vậy Đông Thanh ca và Liễu thúc đều có thể yên tâm, ta cũng yên tâm.
Ta nợ Liễu gia thật sự quá nhiều."
Nàng biết trong lòng Tần Mộc có suy nghĩ vẫn luôn xe mình là người ngoài.
Ngày thường cũng luôn cẩn thân, thở cũng không dám lớn tiếng.
Hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thản nhiên biểu đạt suy nghĩ của mình.
Ai, cũng không biết hành động này là đúng hay sai, Liễu Nha Nhi như người lớn, thở dài một tiếng: "Nếu đã trở về rồi, vậy ca ăn cơm trưa xong lại quay về huyện học đi."
Trên đường trở về, bọn họ đã nghĩ Nha Nhi có lẽ sẽ không cho bọn họ ở lại.
Cũng may kết quả ngoài dự đoán, cuối cùng vẫn có một người được ở lại.
"Được!" Liễu Đông Thanh bị muội muội đá một cái cũng không tức giận, ngược lại có cười a dua đồng ý đi vo gạo.
"Đi, giúp muội vo gạo!" Liễu Nha Nhi vẫn còn hơi thức giận, đá khẽ vào chân Liễu Đông Thanh một cái cho hả giận.
Nhà này có Tần Mộc dù sao cũng khiến người ta yên tâm hơn.
"Các ngươi đúng là huynh đệ tốt, gặp nạn cùng gánh có phải không? Được, vậy cùng bị đánh.
Cho các ngươi không học tốt này."
Nhánh cây giơ lên cuối cùng cũng chỉ chạm nhẹ đến hai người.
Tuy Liễu Nha Nhi tức giận nhưng vẫn biết nên phạt hay nên dừng.
Lúc trước nàng còn khuyên cha, hôm nay chính bản thân mình thiếu chút nữa lại không nhịn được.
"Hiện tại, lập tức, lập tức!Trở lại huyện thành đi học cho ta!" Liễu Nha Nhi hận sắt không thành thép ném nhánh cây đi, nghiến răng nghiến lợi nói."Không, ta không đi học nữa.
Ta đi rồi, trong nhà phải làm sao? Dù sao ta cũng không đi, muội muốn đánh cứ đánh đi!"
Liễu Nha Nhi tức đến bật cười, ca ca nàng đúng là rất kiên cường.
Nếu không cứng được thì phải mềm: "Liễu Đông Thanh! Nếu hôm nay cha có nhà sẽ đánh gãy chân cho của ca, ca có tin không? Nếu cha dám đến phủ thành giao nhà cho muội quan tâm, chứng minh ta có thể làm được việc này.
Cha cũng đã yên tâm rồi, ca còn không yên tâm cái gì? Nếu đại ca thật sự muốn che chở cho muội và nãi nãi, che chở cái nhà này, vậy phải đi học.
Còn phải cố gắng cho tốt, thi được công danh.
Một khi đại ca có công danh vậy còn ai dám tới ức hiếp chúng ta? Hơn nữa, cha tới phủ thành học chính là để mở đường mây rộng mở, ca không học chút bản lĩnh, vậy sau này phải phụ trợ cha như thế nào? Đáng hận ta là thân nữ nhi, không thể tham gia khoa cử làm quan được, cái nhà này, sau này đều phải dựa và ca, đại ca!"
Liễu Đông Thanh cau mày, do dự.
Nha Nhi nói có lý, nhà hắn chỉ là bá tánh bình thường, không có căn cơ.
Nếu sau này cha hắn muốn vào triều làm quan, nhất định phải có trợ thủ đắc lực giúp đỡ.
Nhưng hắn vào huyện, phải mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà một lần, hắn thật sự không yên tâm.
"Đông Thanh ca, Nha Nhi nói rất đúng.
Ngươi trở về huyện thanh yên tâm học tập, chuyện trong nhà có ta là được." Tần Mộc cũng khuyên giúp.
Cái nhà này, hai người bọn họ nhất định phải có một người lùi xuống.
"Chỉ là." Liễu Nha Nhi khó xử.
Tuy tư chất Tần Mộc bình thường nhưng nghiêm túc vẫn có thể học được.
Cũng không giống như lời hắn nói nhìn thấy sách vở đã đau đầu.
"Đúng vậy, ta không thích đọc sách giống như cha ta vậy.
Ta thích đi săn hơn! Nha Nhi, để ta ở nhà đi!"
"Nha Nhi, ta không phải người có thiên phú học tập.
Mỗi lần phu tử dạy chúng ta văn chương, ta đều đau đầu.
Để ta đọc sách, còn không bằng để ta ở nhà đọc sách.
Hơn nữa ta ở lại trong nhà, Đông Thanh ca ở huyện cũng có thể an tâm.
Nếu Nha Nhi sợ ta không biết chữ, vậy chờ đến khi Đông Thanh ca về nhà dạy ta là được.
Đông Thanh ca, ngươi nói có phải hay không?" Tần Mộc nháy mắt ra hiệu với Liễu Đông Thanh.
"Ngươi..." Mấy lời này thật sự làm Liễu Nha Nhi bất ngờ.
???
Nếu Tần Mộc thật sự không thích đọc sách, như vậy ép hắn đi cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng nếu vì lo chuyện trong nhà mà lấy cớ, vậy chính là hủy hoại tiền đồ tương lai.
"Đúng... đúng... đúng vậy!" Liễu Đông Thanh có chút chột dạ.
"Tần Mộc ca có ý gì? Muội nói cho ca biết, ca cũng phải cùng ca ca ta về huyện học.
Trong nhà có ta là được rồi."
"Tần Mộc ca thật sự không thích đọc sách sao?" Giọng điệu Liễu Nha Nhi nói với Tần Mộc nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Được, vậy ca ở trong nhà đi.
Nếu ngày nào đó muốn học tiếp cứ nói với muội, chúng ta lại đưa ca đi."
Nhưng tình cảnh hôm nay, chỉ có thể làm theo những lời Tần Mộc nói.
Được cho phép khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc cũng thả lỏng, lộ ra hàm răng trắng, cười gật đầu.
Liễu Nha Nhi suy nghĩ hồi lâu cũng không tỏ rõ thái độ Tần Mộc cũng không biết lấy lá gan từ đâu, lớn tiếng nói: "Ta biết Liễu thúc đưa ta đi học vì muốn ta có tiền đồ tốt hơn.
Nếu ta có bản lĩnh nói gì cũng thế, nhưng ta thật sự không phải người có thiên phú học tập.
Vào huyện học cũng chỉ lãng phí mấy năm, không bằng ở lại nhà giúp đỡ các ngươi.
Như vậy Đông Thanh ca và Liễu thúc đều có thể yên tâm, ta cũng yên tâm.
Ta nợ Liễu gia thật sự quá nhiều."
Nàng biết trong lòng Tần Mộc có suy nghĩ vẫn luôn xe mình là người ngoài.
Ngày thường cũng luôn cẩn thân, thở cũng không dám lớn tiếng.
Hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thản nhiên biểu đạt suy nghĩ của mình.
Ai, cũng không biết hành động này là đúng hay sai, Liễu Nha Nhi như người lớn, thở dài một tiếng: "Nếu đã trở về rồi, vậy ca ăn cơm trưa xong lại quay về huyện học đi."
Trên đường trở về, bọn họ đã nghĩ Nha Nhi có lẽ sẽ không cho bọn họ ở lại.
Cũng may kết quả ngoài dự đoán, cuối cùng vẫn có một người được ở lại.
"Được!" Liễu Đông Thanh bị muội muội đá một cái cũng không tức giận, ngược lại có cười a dua đồng ý đi vo gạo.
"Đi, giúp muội vo gạo!" Liễu Nha Nhi vẫn còn hơi thức giận, đá khẽ vào chân Liễu Đông Thanh một cái cho hả giận.
Nhà này có Tần Mộc dù sao cũng khiến người ta yên tâm hơn.