Mùa đông năm nay tới sớm, trận tuyết đầu tiên cũng rất lớn.
Chỉ trong một đêm, khắp nơi đã bao phủ một màu trắng xóa.
"Lạch cạch!" Cây lê trong sân bị tuyết đè nặng, cành cây rung lên, tuyết trên cây cũng rơi hết xuống đất, hòa vào tuyết trắng bên dưới.
Cây lê này là cha Liễu trồng từ năm trước.
Liễu Nha Nhi nhìn cây lê phát ngốc, nhỏ giọng thì thầm: Không biết bây giờ cha nàng như thế nào? Mùa đông năm nay rất lạnh, lúc trước nên chuẩn bị thêm cho cha nhiều quần áo mùa đông mới phải.
Bằng không trời lạnh như vậy không cần thận lại bị bệnh.
Ba năm gian khổ học tập, một tháng rưỡi cuối cùng cha Liễu chuẩn bị mọi thứ lên kinh ứng thí, chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay.
Lúc trước cha Liễu tới phủ thành cầu học, Liễu Nha Nhi lại không lo lắng quá nhiều.
Dù sao phủ Thuận An cách đây cũng không phải quá xa, phu tử lại là người quen cũ của ân sư ít nhiều cũng có thể quan tâm một chút.
Nhưng lần này đi ngàn dặm tới kinh thành, đường xá xa xôi.
Tuy nói đã nhờ phu thê Đại Tráng thúc đi cùng nhưng trong lòng Liễu Nha Nhi vẫn không yên.
Tần Mộc cố gắng để giọng nói của mình trở nên dễ nghe một chút, nói: "Không có việc gì, trận tuyết này cũng không tính là lớn, đường lên núi cũng không khó đi.
Trước khi ta trở về, Nha Nhi phải đóng chặt cửa lại."
Hắn nhớ rõ, trước đây Nha Nhi luôn gọi hắn là Tần Mộc ca.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại chỉ gọi hắn là Tần Mộc.
Nhưng từ nửa năm trước Tần Mộc tới thời kỳ vỡ giọng, Tần Mộc nói rất ít, không phải bất đắc dĩ hắn kiên quyết không mở miệng.
Mỗi lần mở miệng nói chuyện, đều xấu hổ cúi đầu.
Đó là tiền công chép sách nửa năm của Ngô Siêu mua mấy thước lụa cho Nha Nhi.
Mà Tần Mộc, cũng từ tiểu thí hài trưởng thành thiếu niên tuấn lãng rắn chắc.
Hắn biết, lời nói lúc trước của Đông Thanh ca chỉ là câu đùa vui của trẻ con, không được tính là thật.
Bất kể là khả năng của Nha Nhi hay là thân phận của Liễu thúc, hắn đều không xứng với Nha Nhi.
Hắn tự biết lấy mình, biết mình không nên vọng tưởng.
Hắn muốn cố gắng làm một ca ca tốt, đứng sau nàng là tốt rồi.
Nhưng mỗi lần nhìn Ngô Siêu mang mấy món đồ vật từ trong huyện về tặng cho Nha Nhi, hắn liền cảm thấy trong lòng chua xót, hốt hoảng.
Liễu Nha Nhi còn đang lo lắng cho cha, lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói khàn khàn như vịt đực, nói: "Nha Nhi, ta lên núi.
Hôm qua tuyết trên núi lớn như vậy, ta lên núi xem sao."
Là vì xa lạ sao?
Lại nói tiếp, lúc đó Tần Mộc tới Liễu gia luôn sợ hãi rụt rè, bình thường chỉ nói mấy lời với Liễu Đông Thanh.
Sau đó Liễu Đông Thanh vào huyện đọc sách, Tần Mộc xin ở lại nhà, lúc đó mới nói nhiều với Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi bừng tỉnh, hóa ra bất tri bất giác nàng đã xuyên tới thế giới này đã là năm thứ năm.
Từ nhà đầu gầy khô như cây củi đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp.
Hắn vốn định đồng ý với ý tốt của Nha Nhi chỉ là nhìn thấy trên người đối phương mặc áo lụa xanh, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tuyết vẫn còn đang rơi nhưng đã nhỏ hơn nhiều.
Gió Tây Bắc thổi tới giống như dao nhỏ cắt từng nhát lên lên người lên mặt đau đớn.
"Tuyết lớn như vậy, phải cẩn thận.
Bằng không chờ tuyết tan rồi đi.
Chẳng qua chỉ mới một ngày, không có mấy con thú hoang đó cũng không chết đói." Liễu Nha Nhi cầm áo tới, lại không đưa qua.
Tần Mộc mặc kệ gió tuyết, bước chân nặng nề đạp tuyết bò lên núi.
Nghĩ đến cũng đúng, có lẽ Nha Nhi đã lớn cố tình xa cách hắn.
Nghĩ vậy chút, Tần Mộc chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu, không lấy áo tơi đã vội vàng ra ngoài.
"ÔÔ-"
Xem ra đã bẫy được rồi.
Nếu bị thương, giá tiền của miếng da này nhất định sẽ giảm.
"ÔÔ-"
Tần Mộc phủi sạch tuyết trên người mới vẫy tay gọi Nha Nhi tới xem.
Hắn nghĩ chờ bắt thêm năm sáu con thỏ, hơn nữa lúc trước hắn đã góp da lại có lẽ đã đủ làm áo khoác cho Nha Nhi.
Một chén canh gừng đi xuống bụng, hơi lạnh trên người đã tan hơn một nửa.
Trời giá rét, gió thổi qua cũng có thể sinh bệnh.
Từ lúc Tần Mộc ra ngoài, nàng đã nấu canh gừng hâm nóng trong bếp, bây giờ trời còn nóng.
Liễu Nha Nhi không vội vàng tới xem, đi tới nhà bếp lấy chén canh gừng tới đưa cho Tần Mộc.
Càng tới gần bẫy rập, tiếng kêu này càng rõ ràng.
Một lần lên núi lại thu hoạch được chiến lợi phẩm rất lớn.
Ngoại trừ con hồ ly kia, còn bắt thêm được hai con gà rừng và hai con thỏ.
Buộc cẩn thận thú hoang lại, còn thả mồi xuống hố xong xuôi mới vác cầm sọt xuống núi.
"Đông!" Đặt sọt xuống đất, tiếng nói trầm đục vang lên.
Tần Mộc mặc kệ gió lạnh, bước chân nhanh hơn, còn nhiều lần suýt trượt chân.
Cũng may, không bị thương.
Tần Mộc vô cùng vui vẻ, nhảy vào hố bắt hồ ly, lại cẩn thận xem xét một hồi.
Trong bẫy có một con hồ ly như lửa đỏ kêu rên.
Tần Mộc mở nắp sọt ra, chỉ vào hồ ly nhỏ bên trong đưa cho Liễu Nha Nhi, nói: "Con hồ ly này rất đẹp, không bằng Nha Nhi để lại nuôi đi." "Trời ạ, Tần Mộc ngươi có thể săn được hồ ly sao? Màu đỏ lửa, đẹp quá."
Nhìn thấy Nha Nhi nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, trong lòng Tần Mộc thầm vui vẻ: "Nha Nhi thấy đẹp vậy để nuôi trong nhà đi. Nghe nói hồ ly còn biết cười đó."
Chỉ trong một đêm, khắp nơi đã bao phủ một màu trắng xóa.
"Lạch cạch!" Cây lê trong sân bị tuyết đè nặng, cành cây rung lên, tuyết trên cây cũng rơi hết xuống đất, hòa vào tuyết trắng bên dưới.
Cây lê này là cha Liễu trồng từ năm trước.
Liễu Nha Nhi nhìn cây lê phát ngốc, nhỏ giọng thì thầm: Không biết bây giờ cha nàng như thế nào? Mùa đông năm nay rất lạnh, lúc trước nên chuẩn bị thêm cho cha nhiều quần áo mùa đông mới phải.
Bằng không trời lạnh như vậy không cần thận lại bị bệnh.
Ba năm gian khổ học tập, một tháng rưỡi cuối cùng cha Liễu chuẩn bị mọi thứ lên kinh ứng thí, chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay.
Lúc trước cha Liễu tới phủ thành cầu học, Liễu Nha Nhi lại không lo lắng quá nhiều.
Dù sao phủ Thuận An cách đây cũng không phải quá xa, phu tử lại là người quen cũ của ân sư ít nhiều cũng có thể quan tâm một chút.
Nhưng lần này đi ngàn dặm tới kinh thành, đường xá xa xôi.
Tuy nói đã nhờ phu thê Đại Tráng thúc đi cùng nhưng trong lòng Liễu Nha Nhi vẫn không yên.
Tần Mộc cố gắng để giọng nói của mình trở nên dễ nghe một chút, nói: "Không có việc gì, trận tuyết này cũng không tính là lớn, đường lên núi cũng không khó đi.
Trước khi ta trở về, Nha Nhi phải đóng chặt cửa lại."
Hắn nhớ rõ, trước đây Nha Nhi luôn gọi hắn là Tần Mộc ca.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại chỉ gọi hắn là Tần Mộc.
Nhưng từ nửa năm trước Tần Mộc tới thời kỳ vỡ giọng, Tần Mộc nói rất ít, không phải bất đắc dĩ hắn kiên quyết không mở miệng.
Mỗi lần mở miệng nói chuyện, đều xấu hổ cúi đầu.
Đó là tiền công chép sách nửa năm của Ngô Siêu mua mấy thước lụa cho Nha Nhi.
Mà Tần Mộc, cũng từ tiểu thí hài trưởng thành thiếu niên tuấn lãng rắn chắc.
Hắn biết, lời nói lúc trước của Đông Thanh ca chỉ là câu đùa vui của trẻ con, không được tính là thật.
Bất kể là khả năng của Nha Nhi hay là thân phận của Liễu thúc, hắn đều không xứng với Nha Nhi.
Hắn tự biết lấy mình, biết mình không nên vọng tưởng.
Hắn muốn cố gắng làm một ca ca tốt, đứng sau nàng là tốt rồi.
Nhưng mỗi lần nhìn Ngô Siêu mang mấy món đồ vật từ trong huyện về tặng cho Nha Nhi, hắn liền cảm thấy trong lòng chua xót, hốt hoảng.
Liễu Nha Nhi còn đang lo lắng cho cha, lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói khàn khàn như vịt đực, nói: "Nha Nhi, ta lên núi.
Hôm qua tuyết trên núi lớn như vậy, ta lên núi xem sao."
Là vì xa lạ sao?
Lại nói tiếp, lúc đó Tần Mộc tới Liễu gia luôn sợ hãi rụt rè, bình thường chỉ nói mấy lời với Liễu Đông Thanh.
Sau đó Liễu Đông Thanh vào huyện đọc sách, Tần Mộc xin ở lại nhà, lúc đó mới nói nhiều với Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi bừng tỉnh, hóa ra bất tri bất giác nàng đã xuyên tới thế giới này đã là năm thứ năm.
Từ nhà đầu gầy khô như cây củi đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp.
Hắn vốn định đồng ý với ý tốt của Nha Nhi chỉ là nhìn thấy trên người đối phương mặc áo lụa xanh, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tuyết vẫn còn đang rơi nhưng đã nhỏ hơn nhiều.
Gió Tây Bắc thổi tới giống như dao nhỏ cắt từng nhát lên lên người lên mặt đau đớn.
"Tuyết lớn như vậy, phải cẩn thận.
Bằng không chờ tuyết tan rồi đi.
Chẳng qua chỉ mới một ngày, không có mấy con thú hoang đó cũng không chết đói." Liễu Nha Nhi cầm áo tới, lại không đưa qua.
Tần Mộc mặc kệ gió tuyết, bước chân nặng nề đạp tuyết bò lên núi.
Nghĩ đến cũng đúng, có lẽ Nha Nhi đã lớn cố tình xa cách hắn.
Nghĩ vậy chút, Tần Mộc chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu, không lấy áo tơi đã vội vàng ra ngoài.
"ÔÔ-"
Xem ra đã bẫy được rồi.
Nếu bị thương, giá tiền của miếng da này nhất định sẽ giảm.
"ÔÔ-"
Tần Mộc phủi sạch tuyết trên người mới vẫy tay gọi Nha Nhi tới xem.
Hắn nghĩ chờ bắt thêm năm sáu con thỏ, hơn nữa lúc trước hắn đã góp da lại có lẽ đã đủ làm áo khoác cho Nha Nhi.
Một chén canh gừng đi xuống bụng, hơi lạnh trên người đã tan hơn một nửa.
Trời giá rét, gió thổi qua cũng có thể sinh bệnh.
Từ lúc Tần Mộc ra ngoài, nàng đã nấu canh gừng hâm nóng trong bếp, bây giờ trời còn nóng.
Liễu Nha Nhi không vội vàng tới xem, đi tới nhà bếp lấy chén canh gừng tới đưa cho Tần Mộc.
Càng tới gần bẫy rập, tiếng kêu này càng rõ ràng.
Một lần lên núi lại thu hoạch được chiến lợi phẩm rất lớn.
Ngoại trừ con hồ ly kia, còn bắt thêm được hai con gà rừng và hai con thỏ.
Buộc cẩn thận thú hoang lại, còn thả mồi xuống hố xong xuôi mới vác cầm sọt xuống núi.
"Đông!" Đặt sọt xuống đất, tiếng nói trầm đục vang lên.
Tần Mộc mặc kệ gió lạnh, bước chân nhanh hơn, còn nhiều lần suýt trượt chân.
Cũng may, không bị thương.
Tần Mộc vô cùng vui vẻ, nhảy vào hố bắt hồ ly, lại cẩn thận xem xét một hồi.
Trong bẫy có một con hồ ly như lửa đỏ kêu rên.
Tần Mộc mở nắp sọt ra, chỉ vào hồ ly nhỏ bên trong đưa cho Liễu Nha Nhi, nói: "Con hồ ly này rất đẹp, không bằng Nha Nhi để lại nuôi đi." "Trời ạ, Tần Mộc ngươi có thể săn được hồ ly sao? Màu đỏ lửa, đẹp quá."
Nhìn thấy Nha Nhi nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, trong lòng Tần Mộc thầm vui vẻ: "Nha Nhi thấy đẹp vậy để nuôi trong nhà đi. Nghe nói hồ ly còn biết cười đó."