"Còn cần Nha Nhi nhắc sao? Ta đã sớm nhờ người nói cho đại cô ngươi biết, hết buổi hôm nay sẽ tới.
Con bé cũng coi như hết khô.
Phân nhà, xây nhà, dượng ngươi và An Nhi cũng chăm chỉ, thật thà, cuối cùng cuộc sống cũng tốt lên." Lúc này Tiền thị mới nhớ tới, mình tới tìm cháu gái vốn chính là để nói hết buổi sẽ đến nhà con gái.
Nếu không phải cháu gái nhắc tới việc này, bà cũng suýt quên mất.
"Ta không có ở nhà, ngươi và Mộc Nhi phải cẩn thận một chút.
Nếu muốn ra ngoài, phải đóng cửa cẩn thận biết không?"
"Nãi nãi, cháu biết rồi!"
Làm Tần Mộc giúp bà bắt hai con gà, một trống một mái.
Lại lấy một con thỏ khô treo trên xà nhà cho Tiền thị mang tới nhà đại cô.
Mấy năm nay cuộc sống của Liễu gia đã dư dả hơn, không nỡ bỏ tiền mua xe ngựa nhưng vẫn mua một một chiếc xe bò.
Lúc này để Tần Mộc đánh xe bò đưa Tiền thị tới thôn Đào Hoa.
Đưa Tiền thị tới nhà đại cô Liễu Nha Nhi, Tần Mộc cũng chỉ ngồi uống một ly trà đã lập tức quay về Tiểu Vương Trang.
Dù sao cũng chỉ có mình Liễu Nha Nhi ở nhà, hắn không yên lòng.
Rõ ràng trong lòng lo lắng muốn chết nhưng khi về đến nhà lại không đi vào phòng, buộc xe bò trong sân lại lấy củi ra bổ.
Ánh mắt đối phương đột nhiên nhìn về phía mình, Liễu Nha Nhi trở tay không kịp thiếu chút nữa đụng vào đầu.
Liễu Nha Nhi vừa nói như vậy lại khiến Tần Mộc căng thẳng không thôi.
Bàn tay nắm chặt góc áo, màu đỏ trên mặt cũng lan sang tai.
Tần Mộc cảm thấy hình như có người nào đó đang nhìn mình nhưng trong nhà chỉ có mình hắn và Nha Nhi, có lẽ không phải.
Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy không thể nhưng vẫn không tự giác được nhìn về phía căn phòng của Liễu Nha Nhi.
"Ngươi về nhà sao không nói với ta một tiếng? Ta nghe ngoài sân có tiếng động còn tưởng trong nhà có trộm." Trong giọng nói không có chút gì là chột dạ.
Liễu Nha Nhi bắt đầu tự luyến, thầm nghĩ: Tư thế này của Tần Mộc đúng là không phân cao thấp với mình.
"Được!"
Liễu Nha Nhi nghe tiếng, từ cửa sổ ló đầu ra xem thấy Tần Mộc đang múa rìu.
Từng tiếng vang lên mạnh mẽ.
Một lúc sau, Tần Mộc mới bình tình trả lời lại: "Ta nghĩ Nha Nhi đang ngủ chưa, sợ vào phòng quấy nhiễu giấc mộng của muội.
Việc này là do ta suy xét không chu toàn, khiến Nha Nhi sợ hãi."
Cũng may nàng đã sống hai đời cộng lại cũng hơn bốn mươi tuổi, cũng xem như một bà dì.
Bằng không ngày ngày đối mặt với Tần Mộc chỉ sợ là không khống chế được.
Từ nhỏ Tần Mộc đã đẹp lại càng lớn càng cao, tướng mạo cũng càng thêm anh tuấn.
So với tiểu thịt tươi đỉnh lưu thời hiện đại chỉ hơn chứ không kém, thậm chí còn có thêm vài phần khí chất cương trực mạnh mẽ.
Nhưng Liễu Nha Nhi là người phương nào? Bà dì sống đại đời sao có thể thẹn thùng chột dạ như thiếu nữ hoài xuân được?
Sáng sớm, tiểu nhi tử nhà Từ đại bá đã tới Tiểu Vương Trang đón huynh muội Liễu Đông Thanh và Tần Mộc tới xem lễ.
Bốn mắt nhìn nhau...
Tuy nói nhà tân nương ở bên cạnh Liễu gia, nhưng theo thân phận vẫn là người thân bên Từ gia.
Liễu Nha Nhi được tiện nghi còn khoe mẽ, còn to ra như không có gì nói: "Lần này tha thứ cho ngươi, nhưng lần tớ không được như vậy nữa có hiểu không?"
Tiền thị ở lại nhà đại cô Liễu Nha Nhi đến tận ngày Từ An thành hôn.
Nhìn qua thứ tự này có vẻ không cao lắm nhưng lại là giấc mơ của biết bao nhiêu người cả đời không đạt được.
Chỉ cần vào nhị giáp sẽ được ban danh tiến sĩ, nhận chức quan thất phẩm.
Xong chuyện thành hôn của Từ An lại đến đợt cày bùa vụ xuân.
Cây cài dầu ngoài ruộng cũng bắt đầu kết hạt, nhìn thấy đã sắp nhập hạ, cuối cùng Liễu gia cũng nhận được tin mừng cha Liễu thi đậu.
đi báo tin vui người, Tiền thị mua hương nến, bắt được Liễu gia tổ phụ mộ phần.
Lại nói tiếp, năm đó Liễu Nha Nhi đại cô phân gia, không thường xuyên lui tới với nhà chồng bên kia.
Mấy năm nay Liễu gia quật khởi, mấy người đó cũng chạy tới xum xuê.
Nói cái gì mà gãy chân vẫn còn dính gân, nói đến cùng đều có Từ đều là người một nhà.
Tiến sĩ nhị giáp thứ một trăm bảy mươi sáu.
Tục ngữ nói, trời có Lôi Công, đất có cữu công, mẫu thân cữu đại.
Bây giờ cha Liễu không có ở đây, Liễu Đông Thanh là trưởng từ lớn nhất trong nhà còn có thân phận tú tài, tất nhiên sẽ ngồi thay vị trí phụ thân.
Ngày đó Liễu Nha Nhi biết cha mình thi đậu, khóc.
Tiền thị cũng khóc không thành tiếng.
Tiền thị tiễn người báo tin mừng xong lập tức mua hương nến ra mộ của Liễu tổ phụ.
Nếu như bình thường, Liễu thị cũng không muốn gặp mặt mấy người đó.
Nhưng hôm nay là lễ thành hôn của Từ An dù sao bọn họ cũng là tổ phụ tổ mẫu của hắn.
Đầu tiên là nói cho Liễu tổ phụ biết nhi tử của bọn học trúng tiến sĩ làm dạng danh Liễu gia.
Lại đến trước mộ Lý thị nói với con dâu, nhi tử thi đậu, cháu trai, cháu gái cũng rất biết tranh đua.
Đợi Tiền thị lễ bái xong về nhà, trong sân Liễu gia đã sớm vây kín người.
Con bé cũng coi như hết khô.
Phân nhà, xây nhà, dượng ngươi và An Nhi cũng chăm chỉ, thật thà, cuối cùng cuộc sống cũng tốt lên." Lúc này Tiền thị mới nhớ tới, mình tới tìm cháu gái vốn chính là để nói hết buổi sẽ đến nhà con gái.
Nếu không phải cháu gái nhắc tới việc này, bà cũng suýt quên mất.
"Ta không có ở nhà, ngươi và Mộc Nhi phải cẩn thận một chút.
Nếu muốn ra ngoài, phải đóng cửa cẩn thận biết không?"
"Nãi nãi, cháu biết rồi!"
Làm Tần Mộc giúp bà bắt hai con gà, một trống một mái.
Lại lấy một con thỏ khô treo trên xà nhà cho Tiền thị mang tới nhà đại cô.
Mấy năm nay cuộc sống của Liễu gia đã dư dả hơn, không nỡ bỏ tiền mua xe ngựa nhưng vẫn mua một một chiếc xe bò.
Lúc này để Tần Mộc đánh xe bò đưa Tiền thị tới thôn Đào Hoa.
Đưa Tiền thị tới nhà đại cô Liễu Nha Nhi, Tần Mộc cũng chỉ ngồi uống một ly trà đã lập tức quay về Tiểu Vương Trang.
Dù sao cũng chỉ có mình Liễu Nha Nhi ở nhà, hắn không yên lòng.
Rõ ràng trong lòng lo lắng muốn chết nhưng khi về đến nhà lại không đi vào phòng, buộc xe bò trong sân lại lấy củi ra bổ.
Ánh mắt đối phương đột nhiên nhìn về phía mình, Liễu Nha Nhi trở tay không kịp thiếu chút nữa đụng vào đầu.
Liễu Nha Nhi vừa nói như vậy lại khiến Tần Mộc căng thẳng không thôi.
Bàn tay nắm chặt góc áo, màu đỏ trên mặt cũng lan sang tai.
Tần Mộc cảm thấy hình như có người nào đó đang nhìn mình nhưng trong nhà chỉ có mình hắn và Nha Nhi, có lẽ không phải.
Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy không thể nhưng vẫn không tự giác được nhìn về phía căn phòng của Liễu Nha Nhi.
"Ngươi về nhà sao không nói với ta một tiếng? Ta nghe ngoài sân có tiếng động còn tưởng trong nhà có trộm." Trong giọng nói không có chút gì là chột dạ.
Liễu Nha Nhi bắt đầu tự luyến, thầm nghĩ: Tư thế này của Tần Mộc đúng là không phân cao thấp với mình.
"Được!"
Liễu Nha Nhi nghe tiếng, từ cửa sổ ló đầu ra xem thấy Tần Mộc đang múa rìu.
Từng tiếng vang lên mạnh mẽ.
Một lúc sau, Tần Mộc mới bình tình trả lời lại: "Ta nghĩ Nha Nhi đang ngủ chưa, sợ vào phòng quấy nhiễu giấc mộng của muội.
Việc này là do ta suy xét không chu toàn, khiến Nha Nhi sợ hãi."
Cũng may nàng đã sống hai đời cộng lại cũng hơn bốn mươi tuổi, cũng xem như một bà dì.
Bằng không ngày ngày đối mặt với Tần Mộc chỉ sợ là không khống chế được.
Từ nhỏ Tần Mộc đã đẹp lại càng lớn càng cao, tướng mạo cũng càng thêm anh tuấn.
So với tiểu thịt tươi đỉnh lưu thời hiện đại chỉ hơn chứ không kém, thậm chí còn có thêm vài phần khí chất cương trực mạnh mẽ.
Nhưng Liễu Nha Nhi là người phương nào? Bà dì sống đại đời sao có thể thẹn thùng chột dạ như thiếu nữ hoài xuân được?
Sáng sớm, tiểu nhi tử nhà Từ đại bá đã tới Tiểu Vương Trang đón huynh muội Liễu Đông Thanh và Tần Mộc tới xem lễ.
Bốn mắt nhìn nhau...
Tuy nói nhà tân nương ở bên cạnh Liễu gia, nhưng theo thân phận vẫn là người thân bên Từ gia.
Liễu Nha Nhi được tiện nghi còn khoe mẽ, còn to ra như không có gì nói: "Lần này tha thứ cho ngươi, nhưng lần tớ không được như vậy nữa có hiểu không?"
Tiền thị ở lại nhà đại cô Liễu Nha Nhi đến tận ngày Từ An thành hôn.
Nhìn qua thứ tự này có vẻ không cao lắm nhưng lại là giấc mơ của biết bao nhiêu người cả đời không đạt được.
Chỉ cần vào nhị giáp sẽ được ban danh tiến sĩ, nhận chức quan thất phẩm.
Xong chuyện thành hôn của Từ An lại đến đợt cày bùa vụ xuân.
Cây cài dầu ngoài ruộng cũng bắt đầu kết hạt, nhìn thấy đã sắp nhập hạ, cuối cùng Liễu gia cũng nhận được tin mừng cha Liễu thi đậu.
đi báo tin vui người, Tiền thị mua hương nến, bắt được Liễu gia tổ phụ mộ phần.
Lại nói tiếp, năm đó Liễu Nha Nhi đại cô phân gia, không thường xuyên lui tới với nhà chồng bên kia.
Mấy năm nay Liễu gia quật khởi, mấy người đó cũng chạy tới xum xuê.
Nói cái gì mà gãy chân vẫn còn dính gân, nói đến cùng đều có Từ đều là người một nhà.
Tiến sĩ nhị giáp thứ một trăm bảy mươi sáu.
Tục ngữ nói, trời có Lôi Công, đất có cữu công, mẫu thân cữu đại.
Bây giờ cha Liễu không có ở đây, Liễu Đông Thanh là trưởng từ lớn nhất trong nhà còn có thân phận tú tài, tất nhiên sẽ ngồi thay vị trí phụ thân.
Ngày đó Liễu Nha Nhi biết cha mình thi đậu, khóc.
Tiền thị cũng khóc không thành tiếng.
Tiền thị tiễn người báo tin mừng xong lập tức mua hương nến ra mộ của Liễu tổ phụ.
Nếu như bình thường, Liễu thị cũng không muốn gặp mặt mấy người đó.
Nhưng hôm nay là lễ thành hôn của Từ An dù sao bọn họ cũng là tổ phụ tổ mẫu của hắn.
Đầu tiên là nói cho Liễu tổ phụ biết nhi tử của bọn học trúng tiến sĩ làm dạng danh Liễu gia.
Lại đến trước mộ Lý thị nói với con dâu, nhi tử thi đậu, cháu trai, cháu gái cũng rất biết tranh đua.
Đợi Tiền thị lễ bái xong về nhà, trong sân Liễu gia đã sớm vây kín người.