Lĩnh Nam khắc nghiệt, hắn nhận chức ở một nơi vừa xa xôi lại cằn cỗi.
Về phần tình hình ở nơi đó như thế nào, hắn sợ người nhà lo lắng không dám nói cho mọi người biết.
Chỉ tính khoảng cách cũng đã xa hơn đường đến kinh thành rất nhiều."
"Lĩnh... Lĩnh Nam?" Liễu Nha Nhi giật mình đánh rơi cả đôi đũa trên tay.
Linh Nam chính là vùng Lương Quảng sau này, không chỉ hoang vắng còn là nơi lưu đày của tội nhân.
Sao cha nàng lại tới Lĩnh Nam...
Liễu Nha Nhi nghĩ thầm, chuyện này có lẽ không phải do cha mình chủ động.
Lại sợ cha vì chuyện này mà đau lòng, nói: "Cha chuyện này là do triều đình chỉ định, hay là.
."
"Là do ta chọn! Thật ra ở Giang Nam vẫn còn vài nơi để trống vị trí huyện thừa." Cha Liễu nói xong dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: "Ta vốn xuất thân từ nông hộ biết người làm nông khó khăn như thế nào.
Nghe nói huyện lệnh tiền nhiệm ở Sài Tang không có ai, sau đó lại lôi kéo quan hệ chưa hết nhiệm kỳ đã bị điều khỏi.
Bây giờ ở đó không có huyện lệnh trấn giữ, sợ là..."
Thánh phụ, đúng là một thánh phụ tốt!
Liễu Nha Nhi còn cho rằng trải qua ngần ấy năm, cha nàng sẽ suy nghĩ cho mình và người nhà mình trước.
Kết quả...
Giấc mộng thiên kim tiểu thư của nàng!Nàng muốn làm cá mặn ăn no uống tốt.
Cha Liễu cũng không muốn tách khỏi các con nhưng chuyện này đúng là bất đắc dĩ nói: "Linh Nam xa xôi, địa lý nam bắc khác biệt với Hoài Dương.
Nếu trên đường đi không may bị bệnh chẳng phải trở thành tội lớn hay sao? Còn nữa Thanh Nhi còn phải tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, nhất định phải lấy chuyện thi cử làm trọng.
So với Lĩnh nam Tiểu Vương Trang chúng ta vẫn giàu có hơn nhiều.
Mọi người ở lại, ta cũng có thể yên tâm hơn."
Nghĩ tới mấy năm nay cả nhà đều dựa vào Tần Mộc che chở, ngay cả chuyện hôn sự của hắn cũng vì thế mà chậm trễ, áy náy nói: "Chờ đến khi nào ngươi nhìn trúng cô nương nhà ai chỉ cần nói với Tiền nãi nãi và thôn trưởng là được, bọn họ sẽ làm chủ cho ngươi.
Về phần sính lễ, ta nhận bổng lộc sẽ nhờ người đưa trở về, đến lúc đó ngươi cũng đừng làm khó cô nương nhà người ta.
Ngươi cũng không cần cảm thấy Liễu gia chúng ta, đây vốn chính là lời hứa của ta với cha ngươi.
Nếu ngươi thật sự băn khoăn sau này ở trong thôn chỉ cần che chở cho Nha Nhi là được."
"Nha Nhi hiểu cho vi phụ là tốt rồi.
Chỉ là lần này ta định một mình tới Sài Tang nhậm chức, các ngươi ở lại cố gắng tự chăm sóc bản thân cẩn thận.
Mặt khác vì nơi đó trước giờ không có ai chịu đi, lần này ta nhận chức còn được triều đình đặc biệt ân chuẩn cho về quê với người nhà.
Chỉ là lần này ta trở về, nhiều nhất chỉ có nửa tháng đã phải khởi hành lên đường đến Lĩnh Nam.
"Mộc Nhi ngươi đang làm gì vậy, mau, đứng lên đi.
Lần này ta trở về cũng muốn nói chuyện tương lai sau này của ngươi.
Bây giờ ngươi cũng đã mười bảy có thể lập hộ riêng.
Nhân dịp nửa tháng này ta nhờ thợ thủ công làm lại nhà cho ngươi.
Ruộng cạn và ruộng nước của ngươi sau này chính là của ngươi."
Bây giờ thế cục đã định có oán có hận cũng không thay đổi được gì.
Chuyện có thể làm cũng chỉ là cố hết sức ủng hộ.
Tần Mộc dừng một chút, lại nói: "Nha Nhi có Tiền nãi nãi và Đông Thanh ca che chở.
Cháu nghe Nha Nhi nói Lĩnh Nam ở cực nam chúng ta là nơi hoang dã nghèo khổ.
Đường xá xa xôi không nói, cháu không nói mình lợi hại thế nào nhưng ít nhất gặp kẻ xấu cũng có thể đỡ được một vài chiêu."
Ai!
Tần Mộc từ nhỏ đã nghe lời, cha Liễu nói gì hắn sẽ làm theo cái đó.
Chỉ có duy nhất lần này, hắn không nghe theo sự sắp xếp của cha Liễu, vẫn quỹ dưới đất không đứng dậy: "Thánh nhân có câu "Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo"*.
Cha mẹ cháu bạc mệnh có mười năm ân tình sinh dưỡng, cháu chỉ có thể chờ kiếp sau báo đáp.
Nếu lúc trước Liễu thúc không có thu nhận, có lẽ cháu đã sớm chết đói ngoài đường.
Ân tái sinh này nếu cháu không báo chẳng phải đã uổng công làm người hay sao?"
Không phải là làm ruộng thoi sao đây chính là sở trường của nàng!
"Đi tới đó cũng có có chỗ tốt, nói như thế nào cũng là chức quan thất phẩm.
Chức này còn lớn hơn huyện thừa một bậc đó.
Hơn nữa hoang sơ không đáng sợ chỉ cần có đất nhất định có thể trồng được cây.
Nói không chừng đến lúc đó chúng ta còn có thể dẫn cả huyện Sài Tang trồng trọt, còn có thể phát tài." Liễu Nha Nhi giận thì giận nhưng dù sao đây vẫn là cha ruột của nàng.
Liễu Nha Nhi vừa định lên tiếng, đã thấy Tần Mộc bùm một tiếng quỳ xuống: "Liễu thúc, để Tiền nãi nãi và Nha Nhi ở lại nhà, cháu cùng thúc đến Linh Nam."
(Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: được người ta cứu giúp dù lớn hay nhỏ đều phải báo đáp, còn ơn cứu mạng cứ lấy thân mà báo)
Liễu Đông Thanh đứng lên, hỏi: "Cha không định mang chúng ta đi cùng sao?"
"Liễu thúc, người để cháu đi cùng người tới Lĩnh Nam đi, nhóm lửa nấu cơm, làm chân chạy vặt cũng được.
Chỉ xin cần người cho cháu đi theo, nếu không đời này cháu đều lương tâm bất an.
Nếu cha cháu dưới suối vàng có biết nhất định cũng cảm thấy như vậy.
Nếu người vẫn không đồng ý cháu sẽ tiếp tục quỳ ở đây." Tần Mộc quỳ thẳng tắp, không mặt vừa thành khẩn lại kiên định.
Về phần tình hình ở nơi đó như thế nào, hắn sợ người nhà lo lắng không dám nói cho mọi người biết.
Chỉ tính khoảng cách cũng đã xa hơn đường đến kinh thành rất nhiều."
"Lĩnh... Lĩnh Nam?" Liễu Nha Nhi giật mình đánh rơi cả đôi đũa trên tay.
Linh Nam chính là vùng Lương Quảng sau này, không chỉ hoang vắng còn là nơi lưu đày của tội nhân.
Sao cha nàng lại tới Lĩnh Nam...
Liễu Nha Nhi nghĩ thầm, chuyện này có lẽ không phải do cha mình chủ động.
Lại sợ cha vì chuyện này mà đau lòng, nói: "Cha chuyện này là do triều đình chỉ định, hay là.
."
"Là do ta chọn! Thật ra ở Giang Nam vẫn còn vài nơi để trống vị trí huyện thừa." Cha Liễu nói xong dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: "Ta vốn xuất thân từ nông hộ biết người làm nông khó khăn như thế nào.
Nghe nói huyện lệnh tiền nhiệm ở Sài Tang không có ai, sau đó lại lôi kéo quan hệ chưa hết nhiệm kỳ đã bị điều khỏi.
Bây giờ ở đó không có huyện lệnh trấn giữ, sợ là..."
Thánh phụ, đúng là một thánh phụ tốt!
Liễu Nha Nhi còn cho rằng trải qua ngần ấy năm, cha nàng sẽ suy nghĩ cho mình và người nhà mình trước.
Kết quả...
Giấc mộng thiên kim tiểu thư của nàng!Nàng muốn làm cá mặn ăn no uống tốt.
Cha Liễu cũng không muốn tách khỏi các con nhưng chuyện này đúng là bất đắc dĩ nói: "Linh Nam xa xôi, địa lý nam bắc khác biệt với Hoài Dương.
Nếu trên đường đi không may bị bệnh chẳng phải trở thành tội lớn hay sao? Còn nữa Thanh Nhi còn phải tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, nhất định phải lấy chuyện thi cử làm trọng.
So với Lĩnh nam Tiểu Vương Trang chúng ta vẫn giàu có hơn nhiều.
Mọi người ở lại, ta cũng có thể yên tâm hơn."
Nghĩ tới mấy năm nay cả nhà đều dựa vào Tần Mộc che chở, ngay cả chuyện hôn sự của hắn cũng vì thế mà chậm trễ, áy náy nói: "Chờ đến khi nào ngươi nhìn trúng cô nương nhà ai chỉ cần nói với Tiền nãi nãi và thôn trưởng là được, bọn họ sẽ làm chủ cho ngươi.
Về phần sính lễ, ta nhận bổng lộc sẽ nhờ người đưa trở về, đến lúc đó ngươi cũng đừng làm khó cô nương nhà người ta.
Ngươi cũng không cần cảm thấy Liễu gia chúng ta, đây vốn chính là lời hứa của ta với cha ngươi.
Nếu ngươi thật sự băn khoăn sau này ở trong thôn chỉ cần che chở cho Nha Nhi là được."
"Nha Nhi hiểu cho vi phụ là tốt rồi.
Chỉ là lần này ta định một mình tới Sài Tang nhậm chức, các ngươi ở lại cố gắng tự chăm sóc bản thân cẩn thận.
Mặt khác vì nơi đó trước giờ không có ai chịu đi, lần này ta nhận chức còn được triều đình đặc biệt ân chuẩn cho về quê với người nhà.
Chỉ là lần này ta trở về, nhiều nhất chỉ có nửa tháng đã phải khởi hành lên đường đến Lĩnh Nam.
"Mộc Nhi ngươi đang làm gì vậy, mau, đứng lên đi.
Lần này ta trở về cũng muốn nói chuyện tương lai sau này của ngươi.
Bây giờ ngươi cũng đã mười bảy có thể lập hộ riêng.
Nhân dịp nửa tháng này ta nhờ thợ thủ công làm lại nhà cho ngươi.
Ruộng cạn và ruộng nước của ngươi sau này chính là của ngươi."
Bây giờ thế cục đã định có oán có hận cũng không thay đổi được gì.
Chuyện có thể làm cũng chỉ là cố hết sức ủng hộ.
Tần Mộc dừng một chút, lại nói: "Nha Nhi có Tiền nãi nãi và Đông Thanh ca che chở.
Cháu nghe Nha Nhi nói Lĩnh Nam ở cực nam chúng ta là nơi hoang dã nghèo khổ.
Đường xá xa xôi không nói, cháu không nói mình lợi hại thế nào nhưng ít nhất gặp kẻ xấu cũng có thể đỡ được một vài chiêu."
Ai!
Tần Mộc từ nhỏ đã nghe lời, cha Liễu nói gì hắn sẽ làm theo cái đó.
Chỉ có duy nhất lần này, hắn không nghe theo sự sắp xếp của cha Liễu, vẫn quỹ dưới đất không đứng dậy: "Thánh nhân có câu "Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo"*.
Cha mẹ cháu bạc mệnh có mười năm ân tình sinh dưỡng, cháu chỉ có thể chờ kiếp sau báo đáp.
Nếu lúc trước Liễu thúc không có thu nhận, có lẽ cháu đã sớm chết đói ngoài đường.
Ân tái sinh này nếu cháu không báo chẳng phải đã uổng công làm người hay sao?"
Không phải là làm ruộng thoi sao đây chính là sở trường của nàng!
"Đi tới đó cũng có có chỗ tốt, nói như thế nào cũng là chức quan thất phẩm.
Chức này còn lớn hơn huyện thừa một bậc đó.
Hơn nữa hoang sơ không đáng sợ chỉ cần có đất nhất định có thể trồng được cây.
Nói không chừng đến lúc đó chúng ta còn có thể dẫn cả huyện Sài Tang trồng trọt, còn có thể phát tài." Liễu Nha Nhi giận thì giận nhưng dù sao đây vẫn là cha ruột của nàng.
Liễu Nha Nhi vừa định lên tiếng, đã thấy Tần Mộc bùm một tiếng quỳ xuống: "Liễu thúc, để Tiền nãi nãi và Nha Nhi ở lại nhà, cháu cùng thúc đến Linh Nam."
(Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: được người ta cứu giúp dù lớn hay nhỏ đều phải báo đáp, còn ơn cứu mạng cứ lấy thân mà báo)
Liễu Đông Thanh đứng lên, hỏi: "Cha không định mang chúng ta đi cùng sao?"
"Liễu thúc, người để cháu đi cùng người tới Lĩnh Nam đi, nhóm lửa nấu cơm, làm chân chạy vặt cũng được.
Chỉ xin cần người cho cháu đi theo, nếu không đời này cháu đều lương tâm bất an.
Nếu cha cháu dưới suối vàng có biết nhất định cũng cảm thấy như vậy.
Nếu người vẫn không đồng ý cháu sẽ tiếp tục quỳ ở đây." Tần Mộc quỳ thẳng tắp, không mặt vừa thành khẩn lại kiên định.