Trước khi đi, Liễu Nha Nhi mang hết nước tương bán cho Bách Vị Lâu.
Nước tương đậu nành ủ hơi muộn còn chưa phơi nắng.
Liễu Nha Nhi lại giảm giá để chưởng quầy mang về phơi thêm một tháng.
Tiền bán nước tương cùng tiền tiết kiệm được lúc trước tổng cộng có sáu nghìn ba trăm lượng bạc.
Đổi ba trăm lượng thành bạc vụn mang theo bên người để tiêu dùng trên đường đi.
Sáu nghìn lượng còn lại đổi hết thành ngân phiếu cho Liễu Nha Nhi giữ.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, chìa khóa nhà cũng giao cho đại cô Liễu Nha Nhi.
Theo cách nói của Tiền thị cho dù Liễu thị một năm trở về một hai lần thì cũng xem như trong nhà có hơi người, không đến mức hoang dại.
Đó vẫn là cái nhà, vẫn là niệm tưởng của mọi người.
Hành trang cũng không tính là nhiều, lúc đầu cha Liễu định thuê hai chiếc xe ngựa mang theo hành lý nữa là đủ dùng.
Liễu Nha Nhi lại cảm thấy đoạn đường này hơn nghìn dặm, tiền thuê xe qua lại không bằng mua một chiếc xe ngựa mới thì tốt hơn.
Chờ đến khi tới Lĩnh Nam xe ngựa này vẫn có thể dùng được.
Rời khỏi Hoài Dương đi về phía đông một ngày, đã tới phủ thành Thuận An.
Theo ý của Liễu Nha Nhi, dừng lại một ngày ở phủ Thuận An, tìm tiêu cục lớn nhất trong thành thuê hai tiêu sư, mới bắt đầu xuất phát đi về hướng nam.
Tới gần buổi trưa, trước không có thôn sau không có tiệm, Liễu Nha Nhi nói tiêu sư dừng xe ngựa ven đường.
Tìm một mảnh đất trống chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Ăn cơm xong, lại nấu thêm một nồi nước sôi.
Liễu Nha Nhi đề nghị mọi người ở lại nghỉ một chút, đã đi được hơn nửa tháng ngoại trừ thỉnh thoảng tá túc trong nhà thôn dân, hầu như đều ở bên ngoài, không được nghỉ ngơi tốt.
Xe ngựa xuyên qua thành trì, thôn trang lại xuyên qua đồng ruộng.
Cho nên thỉnh thoảng, Liễu Nha Nhi sẽ dừng lại nhóm lửa nấu cơm.
Được ăn cơm nóng cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.
Người đánh xe là tiêu sư, tiêu sư bình thường vào năm ra bắc nhiều quen thuộc đường đi nước bước.
Biết cha Liễu muốn tới Lĩnh Nam nhậm chức, nên hỏi ý kiến cha Liễu cuối cùng lựa chọn đường đi nhanh nhất.
Cả nhà Liễu gia ngoại trừ cha Liễu đều là lần đầu tiên xa nhà.
Liễu Đông Thanh đặc biệt hưng phấn, dọc đường đi ríu rít không ngừng cái miệng nhỏ hoạt động liên tục, thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Cổ đại không được bình yên như đời sau, cũng không thể theo dõi khắp nơi.
Mặc dù bây giờ không phải loạn thế nhưng người thấy tiền nảy lòng tham lại không ít.
Mấy người bọn họ lại không ai có võ, vì an toàn của cả nhà Liễu Nha Nhi quyết định thuê hai tiêu sư bảo vệ bọn họ.
Tình hình giao thông ở cổ đại không tốt, xe ngựa chạy nhanh xóc nảy vô cùng, ở trên xe đừng hy vọng được nghỉ ngơi thoải mái.
Đường đi vòng qua thành, ngoại trừ trên đường cần vào thành tiếp viện thì cơ bản không vào thành, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một chút thời gian.
Từ trước đến đây nàng đều yêu tính mạng mình nhất.
Không phải Liễu Nha Nhi để ý nhiều, nhưng ăn nhiều lương khô không dễ tiêu hóa, còn không có dinh dưỡng.
Lăn lộn đường xa vất vả tốn thể lực, một ngày hai ngày còn có thể chịu được nhưng quanh năm suốt tháng không đủ dinh dưỡng chỉ sợ sẽ sinh bệnh.
Liễu Nha Nhi đột nhiên không nhịn được trêu ghẹo: "Ca ca, muội cảm thấy có lẽ ca được nhặt từ bên ngoài về.
Ca nhìn nhà ta xem, có ai nói nhiều giống ca sao.
Cũng không biết giống ai, muội thấy chắc chắn là cha có lòng tốt nhặt từ ca từ bãi cứt trâu về."
Tiểu Vương Trang huyện Hoài Dương cách càng ngày càng xa.
Đây vốn chỉ là lời nói vui đùa nhưng Liễu Đông Thanh nghe xong lại xem là thật.
Mọi người nghe Liễu Nha Nhi nói, lấy chén múc một chén nước ấm, ngồi ngay tại chỗ nói chuyện.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ tích cách này của ca ca nàng không biết giống ai.
Chắc không giống cha nàng, từ trước đến nay cha đều là người ít nói, tình tình trầm ổn nội liễm.
Về phần nương của nàng, từ lời kể của cha và nãi nãi cũng có thể thấy được nương là người dịu dàng, điềm tĩnh.
Nhìn Liễu Đông Thanh đột nhiên im lặng không nói gì, trên mặt còn lộ ra một chút bi thương.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ không hay rồi, có vẻ ca ca xem lời nói đùa vừa rồi là sự thật.
Chẳng lẽ, hắn thật sự do cha nhặt được sao?
Nha Nhi được di truyền tài trí thông minh của cha mẹ, nhưng hắn...
Lúc nương hắn sinh Nha Nhi ra hắn đã có ký ức, Nha Nhi là con ruột trong nhà là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, không có cảnh tượng lúc mình sinh ra, tư chất hắn cũng kém cha, thậm chí cũng lém cả Nha Nhi.
Cha mẹ ruột hắn tại sao muốn vứt bỏ hắn?
Nghĩ kỹ lại bao nhiêu năm nay bất kể là cha hắn hay nãi nã đều yêu thương cưng chiều Nha Nhi hơn.
Liễu Nha Nhi vừa định giải thích với ca ca, đã nghe Tiền thị nói: "Giống ai? Giống tổ phụ ngươi chứ còn ai.
Nghe nói trước khi ta gả đến Tiểu Vương Trang, tổ phục ngươi cũng giống như Đông Thanh.
Sau đó Thái tổ phụ và Thái tổ mẫu ngươi lần lượt qua đời, tính cách tổ phụ ngươi mới thay đổi.
Sau đó ta gả tới đây, có cha các ngươi, tổ phụ các ngươi lại càng thêm trầm ổn.
Khi đó ông ấy cũng vì cái nhà này lại liều mạng làm việc, càng ngày càng ít nói.
Chỉ tiếc, cuối cùng hắn vẫn không chờ được ngày này."
Nước tương đậu nành ủ hơi muộn còn chưa phơi nắng.
Liễu Nha Nhi lại giảm giá để chưởng quầy mang về phơi thêm một tháng.
Tiền bán nước tương cùng tiền tiết kiệm được lúc trước tổng cộng có sáu nghìn ba trăm lượng bạc.
Đổi ba trăm lượng thành bạc vụn mang theo bên người để tiêu dùng trên đường đi.
Sáu nghìn lượng còn lại đổi hết thành ngân phiếu cho Liễu Nha Nhi giữ.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, chìa khóa nhà cũng giao cho đại cô Liễu Nha Nhi.
Theo cách nói của Tiền thị cho dù Liễu thị một năm trở về một hai lần thì cũng xem như trong nhà có hơi người, không đến mức hoang dại.
Đó vẫn là cái nhà, vẫn là niệm tưởng của mọi người.
Hành trang cũng không tính là nhiều, lúc đầu cha Liễu định thuê hai chiếc xe ngựa mang theo hành lý nữa là đủ dùng.
Liễu Nha Nhi lại cảm thấy đoạn đường này hơn nghìn dặm, tiền thuê xe qua lại không bằng mua một chiếc xe ngựa mới thì tốt hơn.
Chờ đến khi tới Lĩnh Nam xe ngựa này vẫn có thể dùng được.
Rời khỏi Hoài Dương đi về phía đông một ngày, đã tới phủ thành Thuận An.
Theo ý của Liễu Nha Nhi, dừng lại một ngày ở phủ Thuận An, tìm tiêu cục lớn nhất trong thành thuê hai tiêu sư, mới bắt đầu xuất phát đi về hướng nam.
Tới gần buổi trưa, trước không có thôn sau không có tiệm, Liễu Nha Nhi nói tiêu sư dừng xe ngựa ven đường.
Tìm một mảnh đất trống chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Ăn cơm xong, lại nấu thêm một nồi nước sôi.
Liễu Nha Nhi đề nghị mọi người ở lại nghỉ một chút, đã đi được hơn nửa tháng ngoại trừ thỉnh thoảng tá túc trong nhà thôn dân, hầu như đều ở bên ngoài, không được nghỉ ngơi tốt.
Xe ngựa xuyên qua thành trì, thôn trang lại xuyên qua đồng ruộng.
Cho nên thỉnh thoảng, Liễu Nha Nhi sẽ dừng lại nhóm lửa nấu cơm.
Được ăn cơm nóng cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.
Người đánh xe là tiêu sư, tiêu sư bình thường vào năm ra bắc nhiều quen thuộc đường đi nước bước.
Biết cha Liễu muốn tới Lĩnh Nam nhậm chức, nên hỏi ý kiến cha Liễu cuối cùng lựa chọn đường đi nhanh nhất.
Cả nhà Liễu gia ngoại trừ cha Liễu đều là lần đầu tiên xa nhà.
Liễu Đông Thanh đặc biệt hưng phấn, dọc đường đi ríu rít không ngừng cái miệng nhỏ hoạt động liên tục, thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Cổ đại không được bình yên như đời sau, cũng không thể theo dõi khắp nơi.
Mặc dù bây giờ không phải loạn thế nhưng người thấy tiền nảy lòng tham lại không ít.
Mấy người bọn họ lại không ai có võ, vì an toàn của cả nhà Liễu Nha Nhi quyết định thuê hai tiêu sư bảo vệ bọn họ.
Tình hình giao thông ở cổ đại không tốt, xe ngựa chạy nhanh xóc nảy vô cùng, ở trên xe đừng hy vọng được nghỉ ngơi thoải mái.
Đường đi vòng qua thành, ngoại trừ trên đường cần vào thành tiếp viện thì cơ bản không vào thành, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một chút thời gian.
Từ trước đến đây nàng đều yêu tính mạng mình nhất.
Không phải Liễu Nha Nhi để ý nhiều, nhưng ăn nhiều lương khô không dễ tiêu hóa, còn không có dinh dưỡng.
Lăn lộn đường xa vất vả tốn thể lực, một ngày hai ngày còn có thể chịu được nhưng quanh năm suốt tháng không đủ dinh dưỡng chỉ sợ sẽ sinh bệnh.
Liễu Nha Nhi đột nhiên không nhịn được trêu ghẹo: "Ca ca, muội cảm thấy có lẽ ca được nhặt từ bên ngoài về.
Ca nhìn nhà ta xem, có ai nói nhiều giống ca sao.
Cũng không biết giống ai, muội thấy chắc chắn là cha có lòng tốt nhặt từ ca từ bãi cứt trâu về."
Tiểu Vương Trang huyện Hoài Dương cách càng ngày càng xa.
Đây vốn chỉ là lời nói vui đùa nhưng Liễu Đông Thanh nghe xong lại xem là thật.
Mọi người nghe Liễu Nha Nhi nói, lấy chén múc một chén nước ấm, ngồi ngay tại chỗ nói chuyện.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ tích cách này của ca ca nàng không biết giống ai.
Chắc không giống cha nàng, từ trước đến nay cha đều là người ít nói, tình tình trầm ổn nội liễm.
Về phần nương của nàng, từ lời kể của cha và nãi nãi cũng có thể thấy được nương là người dịu dàng, điềm tĩnh.
Nhìn Liễu Đông Thanh đột nhiên im lặng không nói gì, trên mặt còn lộ ra một chút bi thương.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ không hay rồi, có vẻ ca ca xem lời nói đùa vừa rồi là sự thật.
Chẳng lẽ, hắn thật sự do cha nhặt được sao?
Nha Nhi được di truyền tài trí thông minh của cha mẹ, nhưng hắn...
Lúc nương hắn sinh Nha Nhi ra hắn đã có ký ức, Nha Nhi là con ruột trong nhà là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, không có cảnh tượng lúc mình sinh ra, tư chất hắn cũng kém cha, thậm chí cũng lém cả Nha Nhi.
Cha mẹ ruột hắn tại sao muốn vứt bỏ hắn?
Nghĩ kỹ lại bao nhiêu năm nay bất kể là cha hắn hay nãi nã đều yêu thương cưng chiều Nha Nhi hơn.
Liễu Nha Nhi vừa định giải thích với ca ca, đã nghe Tiền thị nói: "Giống ai? Giống tổ phụ ngươi chứ còn ai.
Nghe nói trước khi ta gả đến Tiểu Vương Trang, tổ phục ngươi cũng giống như Đông Thanh.
Sau đó Thái tổ phụ và Thái tổ mẫu ngươi lần lượt qua đời, tính cách tổ phụ ngươi mới thay đổi.
Sau đó ta gả tới đây, có cha các ngươi, tổ phụ các ngươi lại càng thêm trầm ổn.
Khi đó ông ấy cũng vì cái nhà này lại liều mạng làm việc, càng ngày càng ít nói.
Chỉ tiếc, cuối cùng hắn vẫn không chờ được ngày này."