Thịt kho tàu nạc mỡ đan xen vào miệng là tan.
Mỡ cũng béo mà không ngán, phần da mềm mại ngọt mềm.
Tiền huyện thừa chưa từng ăn món thịt kho tàu nào ngon như vậy, nhất thời không nhịn được ăn liền hai miếng.
Lại nhớ tới mọi người đang ngồi ở đây nháy mắt có chút xấu hổ.
Cũng trách hắn tham ăn, vừa rồi biểu hiện không tốt khiến tri huyện đại nhân chê cười.
"Tiền bá, ngài nếm thử thêm món cá chép đường dấm này đi.
Vị ngọt không biết ngài ăn có quen hay không?"
Tiền bá?
Tiền huyện thừa sợ hãi, thiên kim tiểu thư tri huyện gia sao lại lại gọi hắn là Tiền bá.
Cái này không phải quá coi trọng hắn rồi sao.
"Tiền bá, lúc chúng ta mới đến Lĩnh Nam gặp một ông lão mấy lời ông ấy nói chúng ta nghe hiểu già cả.
Chỉ là khẩu âm của các ngươi chúng ta vẫn có thể nghe được đa phần.
Rốt cuộc là vì sao?" Bây giờ người nói chuyện là Liễu Đông Thanh.
Tiền huyện thừa đặt đũa xuống, giải thích: "Ông lão mọi người gặp nói giọng địa phương.
Chúng ta nhậm chức làm quan phủ ở nha môn đương nhiên sẽ học tiếng kinh thành.
Nếu không giống như bây giờ gặp Liễu đại nhân là người từ nơi khác tới, chúng ta nói giọng địa phương sao có thể hiểu được."
Đột nhiên lại nghe cha Liễu hỏi: "Ta biết nơi đây trọng nam khinh nữ, nhưng hôm nay tại đây ta muốn nói với các vị Liễu gia ta không có chuyện đó.
Ta cũng không sợ chư chê cười, Nha Nhi nhà ta là người thông minh, có chí lớn.
Sau này nếu Nha Nhi nói mọi người đừng vì thân phận nữ nhi của con bé mà mặc kệ.
Các vị cứ nghe ta nói trước đã."
Không có lời nói hùng hồn nhưng lại đi sau vào tim gan bọn họ.
Lúc đầu mấy người huyện thừa còn tưởng Huyện thái gia gọi bọn họ tới để nói chuyện chính sự.
Không nghĩ tới chỉ nói một chút việc nhà với bọn họ, hơn nữa đồ ăn còn ngon như vậy, trong lòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Bàn tay cầm chén rượu của huyện thừa và Hồ Sư gia hơi run rẩy.
Bọn họ đều đã qua tuổi nửa trăm, ở Sài Tang ngây ngốc hai mươi mấy năm.
Bọn họ gặp qua đủ loại tri huyện, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.
"Lão phu nhân chê cười.
Ta và Hồ sư gia từng tới phụ thành đọc sách sau đó lại tới kinh thành đi thi.
Tiếp xúc nhiều người nhiều nơi, lần dần khẩu âm quê nhà cũng nhạt bớt."
"Lão Tiền, ngươi cảm thấy Liễu đại nhân này như thế nào?"
Hóa ra là như vậy!
Sài Tang bọn họ có lẽ có hy vọng rồi.
"Hóa ra là như vậy, ta đã nói mà!"
Tiền thị cười nói: "Khẩu âm của Tiểu Hạ nặng hơn ngươi và Hồ sơ gia."
"Mặt khác, Nha Nhi có nhiều chủ ý.
Sau này nếu Nha Nhi có vấn đề gì thỉnh giác các vị, các vị cũng đừng qua loa lấy lệ.
Ta cũng bảo đảm với các vị, nếu lần này ta đã đến Sài Tang, đương nhiên hy vọng dưới sự quản hạt của ta bá tánh có thể an cư lạc nghiệp.
Sau này xin nhờ chư vị giúp đỡ ta." Cha Liễu nói xong, chủ động dẫn đầu uống một hơi cạn sạch.
Hồ sư gia vuốt râu, nói: "Nghe nói Liễu đại nhân xuất thân từ nhà nông, cao trưng tiến sĩ tự mình chọn đến Sài Tang.
Mặc dù là bát phẩm huyện thừa nhưng cũng có thể vớt được chút nước luộc.
Phần tâm ý này của Liễu đại nhân đúng là khó có được, chỉ tiếc hai người chúng ta không đủ năng lực, bằng không có thể phụ tá nhiều thêm cho hắn."
Trong bữa tiệc đều là người Liễu gia đặt câu hỏi, đám người huyện thừa đáp lại.
Chủ yếu hỏi về chuyện dân tình và phong tục địa phương.
"Ai nói không phải đâu! Nếu hai chúng ta có nhiều năng lực, năm đó cũng không đến mức thi rớt." Tiền huyện thừa cười khổ bất đắc dĩ.
Đêm muộn, Tiền huyện thừa và Hồ sư gia cùng nhau đi trên đường phố vắng vẻ, cơn gió thổi qua, hai người cũng dần tỉnh rượu.
Tiền huyện thừa ngẩng đầu nhìn trăng rằm trên trời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu mới đáp: "Không biết như thế nào, nhưng so với những người trước đây đúng là tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất Liễu đại nhân có khát vọng.
Bất kể có thể thành công hay không, ta cũng có thể nhìn ra hắn thật sự hy vọng bá tánh Sài Tang có thể an cư lạc nghiệp. Liễu đại nhân có lòng vậy là đủ rồi."
Tiền huyện thừa và Hồ sư gia ôm một chồng sách, mới vừa bước vào thính đường đã nhìn thấy Liễu đại nhân ngồi ngay ngắn trên án thử, lật sách.
Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa*, Liễu đại nhân chăm chỉ, thật thà muốn nhanh chóng hiểu được công việc ở huyện bọn họ.
Nhưng chuyện khiến bọn họ ngoài ý muốn là người ngồi ở án thư bên cạnh lại là thiên kim Liễu gia.
Mùa thu ở Sài Tang và Tiểu Vương Trang khác nhau, ở đây hơi có chút hương vị mùa hè.
Liễu Nha Nhi lăn qua lộn lại không ngủ được.
Lúc đi đờng nàng cũng từng tá túc trong nhà người khác, cũng ăn ngủ ngoài trời.
Nhưng bây giờ nằm ở nơi gọi là nhà này nàng lại mất ngủ.
"Được rồi, được rồi, có cảm khái cũng vô dụng. Nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn rất nhiều công việc cần bẩm báo với Liễu đại nhân."
Đêm, càng về khuya.
Giờ Mẹo canh ba, mặt trời đã bắt đầu mọc.
Hắn cũng có khát vọng, hắn cũng muốn vì quê nhà bỏ sực lực.
Nhưng dù sao cũng là do hắn vô dụng.
(Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: một thành ngữ của Trung Quốc. Là một ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của họ.)
Mỡ cũng béo mà không ngán, phần da mềm mại ngọt mềm.
Tiền huyện thừa chưa từng ăn món thịt kho tàu nào ngon như vậy, nhất thời không nhịn được ăn liền hai miếng.
Lại nhớ tới mọi người đang ngồi ở đây nháy mắt có chút xấu hổ.
Cũng trách hắn tham ăn, vừa rồi biểu hiện không tốt khiến tri huyện đại nhân chê cười.
"Tiền bá, ngài nếm thử thêm món cá chép đường dấm này đi.
Vị ngọt không biết ngài ăn có quen hay không?"
Tiền bá?
Tiền huyện thừa sợ hãi, thiên kim tiểu thư tri huyện gia sao lại lại gọi hắn là Tiền bá.
Cái này không phải quá coi trọng hắn rồi sao.
"Tiền bá, lúc chúng ta mới đến Lĩnh Nam gặp một ông lão mấy lời ông ấy nói chúng ta nghe hiểu già cả.
Chỉ là khẩu âm của các ngươi chúng ta vẫn có thể nghe được đa phần.
Rốt cuộc là vì sao?" Bây giờ người nói chuyện là Liễu Đông Thanh.
Tiền huyện thừa đặt đũa xuống, giải thích: "Ông lão mọi người gặp nói giọng địa phương.
Chúng ta nhậm chức làm quan phủ ở nha môn đương nhiên sẽ học tiếng kinh thành.
Nếu không giống như bây giờ gặp Liễu đại nhân là người từ nơi khác tới, chúng ta nói giọng địa phương sao có thể hiểu được."
Đột nhiên lại nghe cha Liễu hỏi: "Ta biết nơi đây trọng nam khinh nữ, nhưng hôm nay tại đây ta muốn nói với các vị Liễu gia ta không có chuyện đó.
Ta cũng không sợ chư chê cười, Nha Nhi nhà ta là người thông minh, có chí lớn.
Sau này nếu Nha Nhi nói mọi người đừng vì thân phận nữ nhi của con bé mà mặc kệ.
Các vị cứ nghe ta nói trước đã."
Không có lời nói hùng hồn nhưng lại đi sau vào tim gan bọn họ.
Lúc đầu mấy người huyện thừa còn tưởng Huyện thái gia gọi bọn họ tới để nói chuyện chính sự.
Không nghĩ tới chỉ nói một chút việc nhà với bọn họ, hơn nữa đồ ăn còn ngon như vậy, trong lòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Bàn tay cầm chén rượu của huyện thừa và Hồ Sư gia hơi run rẩy.
Bọn họ đều đã qua tuổi nửa trăm, ở Sài Tang ngây ngốc hai mươi mấy năm.
Bọn họ gặp qua đủ loại tri huyện, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.
"Lão phu nhân chê cười.
Ta và Hồ sư gia từng tới phụ thành đọc sách sau đó lại tới kinh thành đi thi.
Tiếp xúc nhiều người nhiều nơi, lần dần khẩu âm quê nhà cũng nhạt bớt."
"Lão Tiền, ngươi cảm thấy Liễu đại nhân này như thế nào?"
Hóa ra là như vậy!
Sài Tang bọn họ có lẽ có hy vọng rồi.
"Hóa ra là như vậy, ta đã nói mà!"
Tiền thị cười nói: "Khẩu âm của Tiểu Hạ nặng hơn ngươi và Hồ sơ gia."
"Mặt khác, Nha Nhi có nhiều chủ ý.
Sau này nếu Nha Nhi có vấn đề gì thỉnh giác các vị, các vị cũng đừng qua loa lấy lệ.
Ta cũng bảo đảm với các vị, nếu lần này ta đã đến Sài Tang, đương nhiên hy vọng dưới sự quản hạt của ta bá tánh có thể an cư lạc nghiệp.
Sau này xin nhờ chư vị giúp đỡ ta." Cha Liễu nói xong, chủ động dẫn đầu uống một hơi cạn sạch.
Hồ sư gia vuốt râu, nói: "Nghe nói Liễu đại nhân xuất thân từ nhà nông, cao trưng tiến sĩ tự mình chọn đến Sài Tang.
Mặc dù là bát phẩm huyện thừa nhưng cũng có thể vớt được chút nước luộc.
Phần tâm ý này của Liễu đại nhân đúng là khó có được, chỉ tiếc hai người chúng ta không đủ năng lực, bằng không có thể phụ tá nhiều thêm cho hắn."
Trong bữa tiệc đều là người Liễu gia đặt câu hỏi, đám người huyện thừa đáp lại.
Chủ yếu hỏi về chuyện dân tình và phong tục địa phương.
"Ai nói không phải đâu! Nếu hai chúng ta có nhiều năng lực, năm đó cũng không đến mức thi rớt." Tiền huyện thừa cười khổ bất đắc dĩ.
Đêm muộn, Tiền huyện thừa và Hồ sư gia cùng nhau đi trên đường phố vắng vẻ, cơn gió thổi qua, hai người cũng dần tỉnh rượu.
Tiền huyện thừa ngẩng đầu nhìn trăng rằm trên trời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua hồi lâu mới đáp: "Không biết như thế nào, nhưng so với những người trước đây đúng là tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất Liễu đại nhân có khát vọng.
Bất kể có thể thành công hay không, ta cũng có thể nhìn ra hắn thật sự hy vọng bá tánh Sài Tang có thể an cư lạc nghiệp. Liễu đại nhân có lòng vậy là đủ rồi."
Tiền huyện thừa và Hồ sư gia ôm một chồng sách, mới vừa bước vào thính đường đã nhìn thấy Liễu đại nhân ngồi ngay ngắn trên án thử, lật sách.
Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa*, Liễu đại nhân chăm chỉ, thật thà muốn nhanh chóng hiểu được công việc ở huyện bọn họ.
Nhưng chuyện khiến bọn họ ngoài ý muốn là người ngồi ở án thư bên cạnh lại là thiên kim Liễu gia.
Mùa thu ở Sài Tang và Tiểu Vương Trang khác nhau, ở đây hơi có chút hương vị mùa hè.
Liễu Nha Nhi lăn qua lộn lại không ngủ được.
Lúc đi đờng nàng cũng từng tá túc trong nhà người khác, cũng ăn ngủ ngoài trời.
Nhưng bây giờ nằm ở nơi gọi là nhà này nàng lại mất ngủ.
"Được rồi, được rồi, có cảm khái cũng vô dụng. Nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn rất nhiều công việc cần bẩm báo với Liễu đại nhân."
Đêm, càng về khuya.
Giờ Mẹo canh ba, mặt trời đã bắt đầu mọc.
Hắn cũng có khát vọng, hắn cũng muốn vì quê nhà bỏ sực lực.
Nhưng dù sao cũng là do hắn vô dụng.
(Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: một thành ngữ của Trung Quốc. Là một ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của họ.)