Không đến hai ngày, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc đã mua lương thực từ phủ thành trở về, nhân tiện còn mua thêm năm nghìn cân đậu nành.
Tiền huyện thừa và Hồ sư gia cũng đi đến các thôn, phân phát hạt cải, lại thuật lại cách trồng cải Liễu tri huyện đã nói cho các thôn dân.
Cuối cùng sau mười ngày, nhìn mẫu đất hoang ngoài thành cũng bắt đầu khai hoang, đến lúc đó dựa theo sức lao động nhưng lương thực.
Hai người nhớ tới lời nhắc nhở của Liễu tri huyện, lại nói nếu những người rời đi ba năm không về, toàn bộ ruộng đất sẽ sung công.
"Đại nhân, ngài nói đi khai hoang có thể nhận lương thực sao?"Hai tay thôn trưởng run rẩy đặt câu hỏi.
Tiền huyện thừa nói: "Đúng vậy, đã mua lương thực từ phủ thành về.
Các ngươi cứ mang cây cải dầu này về trồng, cây cải này có thể ép dầu.
Đến lúc đó, mọi người còn có dầu để ăn."
"Trời xanh ơi! Sài Tang chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi!" Thôn trưởng lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Theo cách làm của cha Liễu, các thôn bên dưới cũng bắt đầu reo hạt cải dầu.
Tiền huyện thừa đi tới các thôn mở rộng việc trồng cải dầu nhìn thấy cây mía có phẩm tướng tốt.
Lập tức thương nghị với hộ dân kia muốn mua lại cây mía ngoài ruộng nhà hắn.
Có tiền không kiếm chính là kẻ ngốc, mấy cây mía này cũng chỉ trồng cho mấy đứa nhỏ ăn ngọt miệng, bây giờ có thể đổi thành tiền bọn họ đương nhiên đồng ý đổi, nói xong liền cầm dao muốn đi chặt mía.
Tiền huyện thừa vội vàng cản người lại: "Khoan đã, đừng chặt, đừng chặt.
Mía này ta mua, đây là tiền đặt cọc, ngươi nhận đi.
Chỉ là ta vẫn để lại cây ở đây, chờ lúc nào ta cần sẽ đến lấy.
Nhưng bụi mía này ngươi phải để ý cẩn thận cho ta, không thể mắc một chút sai lầm."
Lại tiếp tục chuyển chủ đề: "Nhưng sau này muội gả cho người ta, phải sửa lại tính cách này.
Nam nhân đều thích người ôn nhu, hiền huệ, nếu muội hung dữ như vậy chẳng phải sẽ bị phu quân tương lai ghét bỏ sao?"
Huynh muội hai người ngươi chạy ta đuổi, đột nhiên một tiếng hét to vang lên.
Trong lòng Liễu Đông Thanh thầm nghĩ không hay rồi, cha hắn không biết đã quay về từ bao giờ.
Sao đi vào sân lại không phát ra chút tiếng động.
Liễu Nha Nhi liếc mắt trừng một cái: "Liễu Đông Thanh nếu rảnh quá không có chuyện gì làm vậy xưởng khiêng đồ đi."
"Ai - không phải... Nha Nhi... Nha Nhi, sao muội lại đánh ta?"
Cha Liễu cũng nhận dịp ngoại thành chưa chính thức khai hoang, dẫn Tiền huyện thừa đến Vĩnh Bình phủ.
"A-"
Thôn dân đó tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn nhận tiền, đồng ý với Tiền huyện thừa.
Bụi mía này mọc ngoài ruộng cũng không thể mọc chân chạy mất, cũng không cần phí tâm sức để ý nhiều, tính toán như thế nào cũng cảm thấy việc mua bán này có lời.
"Cha!" Liễu Đông Thanh vừa rồi chạy vắt chân lên cổ lập tức ngoan ngoãn như chim nhỏ.
"Nha Nhi, cha đã tới phủ thành hai ngày sao còn chưa quay về? Chẳng lẽ là..."
Liễu Nha Nhi cũng quyết định xong chuyện làm xưởng nước tương, đặt ở ngoài thành hai dặm.
Đất đã có, tiếp theo phải làm công cụ, chiêu mộ công nhân.
Cả ngày vội vàng đến mức chân không chạm đất.
"Liễu! Đông! Thanh!"
Cha Liễu vừa nghiêm mặt, Liễu Đông Thanh đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không tình nguyện trở về phòng chép ( Mạnh Tử)).
Liễu Đông Thanh bị trừng có hơi run run, tủi thân nói: "Ta.
ta không phải đang lo lắng cho cha sao? Chỉ là Nha Nhi, nữ tử quá hung dữ không tốt.
Ta là ca ca ruột của muội, thương muội, muội hung dữ một chút cũng không sao, ta cũng không đánh lại."
"Nha Nhi, đây là ngân lượng lúc trước cha mượn ngươi, nhận lấy đi." Cha Liễu móc mấy nén bạc trong ngực ra đưa cho Liễu Nha Nhi."Cha xin cấp bạc được từ chỗ Tri phủ đại nhân?"
Cha Liễu thấy con trai, lập tức nổi giận: "Lấy ( Mạnh Tử)) ra chép hai mươi bản, chép không đủ không cho ăn cơm."
"A cái gì?"
Liễu Nha Nhi cười hì hì, ngọt ngào nói: "Tiền bá, ta ở hậu viện cũng không cần giữ lễ tiết như vậy.
Ta chỉ muốn hỏi một chút, cha ta lấy được tiền bằng cách nào vậy."
"Tiền bá, ngài chậm lại đã!"
Liễu Nha Nhi còn chưa mở miệng hỏi lấy được tiền như thế nào, cha nàng đã xoay người tới thích đường.
Liễu Nha Nhi nhận tiền, vô cùng mặc kệ.
Bất kể một ngàn lượng đối với một huyện là nhiều hay ít nhưng có thể moi được từ tay tri phủ nhiều bạc thế này, cha nàng thật đúng là có bản lĩnh.
Tiền huyện thừa đang chuẩn bị đi theo cha Liễu lập tức dừng bước, lại xoay người trở lại: "Tiền thúc, ngài có chuyện gì cần phân phó sao?"
"Đúng vậy! Chỉ là không có nhiều, tri phủ đại nhân chỏ đồng ý chi một ngàn lượng cho Sài Tang chúng ta.
Sau này làm nhiều việc có lẽ còn cần phải mượn của Nha Nhi."
Tuy Liễu Nha Nhi tò mò, nhưng tò mò cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nàng sợ cha vì số tiền này mà đắc tội tri phủ đại nhân, đến lúc chắc chắn sẽ bị người khác làm khó."
"Liễu đại nhân là một vị quan tốt, biết chúng ta mấy tháng nay không được phát tiền công, đã năn nỉ xin xỏ tri phủ đại nhân rất lâu"
Tiền huyện thừa và Hồ sư gia cũng đi đến các thôn, phân phát hạt cải, lại thuật lại cách trồng cải Liễu tri huyện đã nói cho các thôn dân.
Cuối cùng sau mười ngày, nhìn mẫu đất hoang ngoài thành cũng bắt đầu khai hoang, đến lúc đó dựa theo sức lao động nhưng lương thực.
Hai người nhớ tới lời nhắc nhở của Liễu tri huyện, lại nói nếu những người rời đi ba năm không về, toàn bộ ruộng đất sẽ sung công.
"Đại nhân, ngài nói đi khai hoang có thể nhận lương thực sao?"Hai tay thôn trưởng run rẩy đặt câu hỏi.
Tiền huyện thừa nói: "Đúng vậy, đã mua lương thực từ phủ thành về.
Các ngươi cứ mang cây cải dầu này về trồng, cây cải này có thể ép dầu.
Đến lúc đó, mọi người còn có dầu để ăn."
"Trời xanh ơi! Sài Tang chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi!" Thôn trưởng lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Theo cách làm của cha Liễu, các thôn bên dưới cũng bắt đầu reo hạt cải dầu.
Tiền huyện thừa đi tới các thôn mở rộng việc trồng cải dầu nhìn thấy cây mía có phẩm tướng tốt.
Lập tức thương nghị với hộ dân kia muốn mua lại cây mía ngoài ruộng nhà hắn.
Có tiền không kiếm chính là kẻ ngốc, mấy cây mía này cũng chỉ trồng cho mấy đứa nhỏ ăn ngọt miệng, bây giờ có thể đổi thành tiền bọn họ đương nhiên đồng ý đổi, nói xong liền cầm dao muốn đi chặt mía.
Tiền huyện thừa vội vàng cản người lại: "Khoan đã, đừng chặt, đừng chặt.
Mía này ta mua, đây là tiền đặt cọc, ngươi nhận đi.
Chỉ là ta vẫn để lại cây ở đây, chờ lúc nào ta cần sẽ đến lấy.
Nhưng bụi mía này ngươi phải để ý cẩn thận cho ta, không thể mắc một chút sai lầm."
Lại tiếp tục chuyển chủ đề: "Nhưng sau này muội gả cho người ta, phải sửa lại tính cách này.
Nam nhân đều thích người ôn nhu, hiền huệ, nếu muội hung dữ như vậy chẳng phải sẽ bị phu quân tương lai ghét bỏ sao?"
Huynh muội hai người ngươi chạy ta đuổi, đột nhiên một tiếng hét to vang lên.
Trong lòng Liễu Đông Thanh thầm nghĩ không hay rồi, cha hắn không biết đã quay về từ bao giờ.
Sao đi vào sân lại không phát ra chút tiếng động.
Liễu Nha Nhi liếc mắt trừng một cái: "Liễu Đông Thanh nếu rảnh quá không có chuyện gì làm vậy xưởng khiêng đồ đi."
"Ai - không phải... Nha Nhi... Nha Nhi, sao muội lại đánh ta?"
Cha Liễu cũng nhận dịp ngoại thành chưa chính thức khai hoang, dẫn Tiền huyện thừa đến Vĩnh Bình phủ.
"A-"
Thôn dân đó tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn nhận tiền, đồng ý với Tiền huyện thừa.
Bụi mía này mọc ngoài ruộng cũng không thể mọc chân chạy mất, cũng không cần phí tâm sức để ý nhiều, tính toán như thế nào cũng cảm thấy việc mua bán này có lời.
"Cha!" Liễu Đông Thanh vừa rồi chạy vắt chân lên cổ lập tức ngoan ngoãn như chim nhỏ.
"Nha Nhi, cha đã tới phủ thành hai ngày sao còn chưa quay về? Chẳng lẽ là..."
Liễu Nha Nhi cũng quyết định xong chuyện làm xưởng nước tương, đặt ở ngoài thành hai dặm.
Đất đã có, tiếp theo phải làm công cụ, chiêu mộ công nhân.
Cả ngày vội vàng đến mức chân không chạm đất.
"Liễu! Đông! Thanh!"
Cha Liễu vừa nghiêm mặt, Liễu Đông Thanh đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không tình nguyện trở về phòng chép ( Mạnh Tử)).
Liễu Đông Thanh bị trừng có hơi run run, tủi thân nói: "Ta.
ta không phải đang lo lắng cho cha sao? Chỉ là Nha Nhi, nữ tử quá hung dữ không tốt.
Ta là ca ca ruột của muội, thương muội, muội hung dữ một chút cũng không sao, ta cũng không đánh lại."
"Nha Nhi, đây là ngân lượng lúc trước cha mượn ngươi, nhận lấy đi." Cha Liễu móc mấy nén bạc trong ngực ra đưa cho Liễu Nha Nhi."Cha xin cấp bạc được từ chỗ Tri phủ đại nhân?"
Cha Liễu thấy con trai, lập tức nổi giận: "Lấy ( Mạnh Tử)) ra chép hai mươi bản, chép không đủ không cho ăn cơm."
"A cái gì?"
Liễu Nha Nhi cười hì hì, ngọt ngào nói: "Tiền bá, ta ở hậu viện cũng không cần giữ lễ tiết như vậy.
Ta chỉ muốn hỏi một chút, cha ta lấy được tiền bằng cách nào vậy."
"Tiền bá, ngài chậm lại đã!"
Liễu Nha Nhi còn chưa mở miệng hỏi lấy được tiền như thế nào, cha nàng đã xoay người tới thích đường.
Liễu Nha Nhi nhận tiền, vô cùng mặc kệ.
Bất kể một ngàn lượng đối với một huyện là nhiều hay ít nhưng có thể moi được từ tay tri phủ nhiều bạc thế này, cha nàng thật đúng là có bản lĩnh.
Tiền huyện thừa đang chuẩn bị đi theo cha Liễu lập tức dừng bước, lại xoay người trở lại: "Tiền thúc, ngài có chuyện gì cần phân phó sao?"
"Đúng vậy! Chỉ là không có nhiều, tri phủ đại nhân chỏ đồng ý chi một ngàn lượng cho Sài Tang chúng ta.
Sau này làm nhiều việc có lẽ còn cần phải mượn của Nha Nhi."
Tuy Liễu Nha Nhi tò mò, nhưng tò mò cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nàng sợ cha vì số tiền này mà đắc tội tri phủ đại nhân, đến lúc chắc chắn sẽ bị người khác làm khó."
"Liễu đại nhân là một vị quan tốt, biết chúng ta mấy tháng nay không được phát tiền công, đã năn nỉ xin xỏ tri phủ đại nhân rất lâu"