"Mới đầu Tri phủ đại nhân cũng nói không có tiền, đại nhân lại mang từng cuốn sổ trước đây cho Tri phủ đại nhân xem, lại vén áo choàng lên để nhìn thấy giày, bên trên còn có một lỗ hổng rất lâu.
Đại nhân nói không chỉ bá tánh ở thành Sài Tang không có cơm ăn, ngay cả sai dịch trong nha môn đều không nhận được bổng lộc cũng phải ra ngoài làm việc.
Lại nói nha môn đã nhiều năm không tu sửa, nếu ngày nào đó gió lớn, toàn bộ nha môn huyện nha đều sụp xuống.
Đại nhân nói tân hoàng trọng chính trường, Sài Tang thuộc quản lý của Vĩnh Bình phủ.
Nếu thành Sài Tang có thể thoát thai hoán cốt, chiến tích này cũng xem như một phần có tri phủ đại nhân nay.
Sau đó lại móc công văn, đặt trên án thư của tri phủ đại nhân.
"Cha ta mua đôi giày rách kia kia ở nơi nào"
"Tiền huyện thừa bất đắc dĩ cười khổ: "Sao ta có thể mua được, đó là ủng quan của đại nhân được đặt may riêng, sao ta có thể mua được"
Trời ạ, chỉ tiếc đứa trẻ này không nhìn thấy.
Dựa vào tính tình tiết kiệm của cha nàng, đi nhiều ngày còn không đi giày khác chứ đừng nói cắt là căt."
Liễu Nha Nhi chưa bao giờ biết, người cha thánh phụ của nàng lại có lúc làm được như vậy.
"Đúng rồi tiền bá, cây mía đã tìm được chưa?"
Tiền huyện thừa đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gật đầu: "Chuyện liên quan đến cây mía đã làm xong.
Chỉ là lúc trước về gấp lại cùng đại nhân tới phủ thành, việc này chỉ mới nói lại với đại nhân, còn chưa kịp báo cho tiểu thư biết.
Chẳng qua... sau này chúng ta trồng mía thật sao?"
Liễu Nha Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, trồng cây mía, trồng tất cả đều là mía.
Đến lúc đó người của chúng ta không đủ cũng có thể đến nơi khác nhờ người tới làm."
Mặc kệ cuộc đời này thế nào, nếu có thể sống an ổn, có ai lại đồng ý rời xa quê hương.
"Vâng, đại nhân!"
Cửa lớn ở huyện nha cuối cùng cũng được sơn đỏ.
Tay cầm bằng đồng sáng bóng, phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Nhóm sai dịch tới nhận bổng lộc từ lâu cũng sôi nổi trở về huyện nha làm.
Cha Liễu vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn danh sách trong sổ, trả lời: "Ngày mai ngươi mang theo một chủ bộ đi cùng, người nào tên họ là gì, làm được bao nhiêu cứ theo đó mà nhận lương thực, tất cả đều phải ghi lại vào sổ."
Đất hoang có thể trồng cây là chuyện tốt, nhưng trồng mía để làm gì? Thứ đó cũng không thể ăn thay cơm, còn không bằng trồng cây cải dầu ít nhất vẫn có thể ép được dầu.
Tiền huyện thừa nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lớn gan quyết định nói ra: "Hạ quan có một bà con xa ở thôn Bắc Hạ ở huyên bên cạnh, mấy ngày trước tới Sài Tang thăm người thân, nghe nói ra ngoài thành khai hoang có thể nhận lương thực, hắn... Hắn muốn nhờ hạ quan hỏi người một câu, nếu người huyện khác tới đây khai hoang có thể nhận lương thực hay không?"
Này...
"Đại nhân, cái kia..."
Thôi thôi, hắn chẳng qua chỉ là một bát phẩm huyện thừa nhỏ nhỏ, không thay đổi được thế cục cũng không lật được trời, cứ làm tốt chức trách của mình là được.
Tiền huyện thừa nhất thời không biết nên buồn hay nên vui.
"Đại nhân, ngày mai sẽ bố cáo việc khai hoang.
Hạ quan đã sắp xếp người ra ngoài thành dựng lều, không biết đại nhân có còn gì phân phó hay không."
Chỉ là tiếng cười này lại khiến Tiền huyện thừa nghe thấy mà hoảng hốt.
Liễu đại nhân đã tới Sài Tang hơn nửa tháng, ngày ngày làm việc với hắn, hơn phân nửa đều cau mày không thì cũng vô cùng nghiêm túc.
Hắn còn chưa từng nhìn thấy Liễu đại nhân cười càng đừng nói còn cười giống như hôm nay."
Liễu Nha Nhi nhìn bọn họ cầm tiền hai mắt lại đỏ hồng, trong lòng cũng không nhịn được chua xót, nghĩ đến kiếm trước của mình.
Trách hắn thương xót cho bà con xa mất cha mẹ bơ vơ không nơi nương tựa, mới không biết trời cao đất dày đi hỏi câu như vậy."
"Tiền huyện thừa có chuyện không ngại nói thẳng." Lúc này cha Liễu mới gấp sách lại, ngẩng đầu lên.
"Ha ha ha..." Cha Liễu khó có khi cười thành tiếng như vậy.
Qua mấy ngày thống kê, huyện Sài Tang có hai mươi ba thôn trấn, dân cư tính toán kỹ cũng không đủ hai vạn người.
Hơn nữa số người này chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em.
"Tạ... Cảm ơn đại nhân!" Tiền huyện thừa vô cùng vui mừng, chỉ hận không thể lập tức quay về nói nói cho cháu họ tin tức này.
Tiền huyện thừa vừa định giải thích, đã nghe Liễu đại nhân nói: "Có gì mà không thể? Chỉ cần là người tới đây khai hoang, bất kể hộ tịch như thế nào đều có thể nhận lương thực."
"Ha quan..."
Chờ Tiền huyện thừa lui ra ngoài, cha Liễu mới lắc đầu cười cười.
Hắn cũng chỉ ước gì có thêm nhiều người bên ngoài tới đây khai hoang.
Nghĩ đến cũng đúng, Liễu đại nhân lo lắng cho bách tính Sài Tang năn nỉ xin xỏ Tri phủ đại nhân suốt hai ngày, mới moi được một nghìn lượng.
Tiền này, lương thực này nhất định phải dùng cho dân chúng Sài Tang.
Hơn một ngàn mẫu đất hoang, nếu chỉ dựa vào những người này còn không biết phải làm đến năm nào tháng nào.
Đại nhân nói không chỉ bá tánh ở thành Sài Tang không có cơm ăn, ngay cả sai dịch trong nha môn đều không nhận được bổng lộc cũng phải ra ngoài làm việc.
Lại nói nha môn đã nhiều năm không tu sửa, nếu ngày nào đó gió lớn, toàn bộ nha môn huyện nha đều sụp xuống.
Đại nhân nói tân hoàng trọng chính trường, Sài Tang thuộc quản lý của Vĩnh Bình phủ.
Nếu thành Sài Tang có thể thoát thai hoán cốt, chiến tích này cũng xem như một phần có tri phủ đại nhân nay.
Sau đó lại móc công văn, đặt trên án thư của tri phủ đại nhân.
"Cha ta mua đôi giày rách kia kia ở nơi nào"
"Tiền huyện thừa bất đắc dĩ cười khổ: "Sao ta có thể mua được, đó là ủng quan của đại nhân được đặt may riêng, sao ta có thể mua được"
Trời ạ, chỉ tiếc đứa trẻ này không nhìn thấy.
Dựa vào tính tình tiết kiệm của cha nàng, đi nhiều ngày còn không đi giày khác chứ đừng nói cắt là căt."
Liễu Nha Nhi chưa bao giờ biết, người cha thánh phụ của nàng lại có lúc làm được như vậy.
"Đúng rồi tiền bá, cây mía đã tìm được chưa?"
Tiền huyện thừa đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gật đầu: "Chuyện liên quan đến cây mía đã làm xong.
Chỉ là lúc trước về gấp lại cùng đại nhân tới phủ thành, việc này chỉ mới nói lại với đại nhân, còn chưa kịp báo cho tiểu thư biết.
Chẳng qua... sau này chúng ta trồng mía thật sao?"
Liễu Nha Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, trồng cây mía, trồng tất cả đều là mía.
Đến lúc đó người của chúng ta không đủ cũng có thể đến nơi khác nhờ người tới làm."
Mặc kệ cuộc đời này thế nào, nếu có thể sống an ổn, có ai lại đồng ý rời xa quê hương.
"Vâng, đại nhân!"
Cửa lớn ở huyện nha cuối cùng cũng được sơn đỏ.
Tay cầm bằng đồng sáng bóng, phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Nhóm sai dịch tới nhận bổng lộc từ lâu cũng sôi nổi trở về huyện nha làm.
Cha Liễu vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn danh sách trong sổ, trả lời: "Ngày mai ngươi mang theo một chủ bộ đi cùng, người nào tên họ là gì, làm được bao nhiêu cứ theo đó mà nhận lương thực, tất cả đều phải ghi lại vào sổ."
Đất hoang có thể trồng cây là chuyện tốt, nhưng trồng mía để làm gì? Thứ đó cũng không thể ăn thay cơm, còn không bằng trồng cây cải dầu ít nhất vẫn có thể ép được dầu.
Tiền huyện thừa nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lớn gan quyết định nói ra: "Hạ quan có một bà con xa ở thôn Bắc Hạ ở huyên bên cạnh, mấy ngày trước tới Sài Tang thăm người thân, nghe nói ra ngoài thành khai hoang có thể nhận lương thực, hắn... Hắn muốn nhờ hạ quan hỏi người một câu, nếu người huyện khác tới đây khai hoang có thể nhận lương thực hay không?"
Này...
"Đại nhân, cái kia..."
Thôi thôi, hắn chẳng qua chỉ là một bát phẩm huyện thừa nhỏ nhỏ, không thay đổi được thế cục cũng không lật được trời, cứ làm tốt chức trách của mình là được.
Tiền huyện thừa nhất thời không biết nên buồn hay nên vui.
"Đại nhân, ngày mai sẽ bố cáo việc khai hoang.
Hạ quan đã sắp xếp người ra ngoài thành dựng lều, không biết đại nhân có còn gì phân phó hay không."
Chỉ là tiếng cười này lại khiến Tiền huyện thừa nghe thấy mà hoảng hốt.
Liễu đại nhân đã tới Sài Tang hơn nửa tháng, ngày ngày làm việc với hắn, hơn phân nửa đều cau mày không thì cũng vô cùng nghiêm túc.
Hắn còn chưa từng nhìn thấy Liễu đại nhân cười càng đừng nói còn cười giống như hôm nay."
Liễu Nha Nhi nhìn bọn họ cầm tiền hai mắt lại đỏ hồng, trong lòng cũng không nhịn được chua xót, nghĩ đến kiếm trước của mình.
Trách hắn thương xót cho bà con xa mất cha mẹ bơ vơ không nơi nương tựa, mới không biết trời cao đất dày đi hỏi câu như vậy."
"Tiền huyện thừa có chuyện không ngại nói thẳng." Lúc này cha Liễu mới gấp sách lại, ngẩng đầu lên.
"Ha ha ha..." Cha Liễu khó có khi cười thành tiếng như vậy.
Qua mấy ngày thống kê, huyện Sài Tang có hai mươi ba thôn trấn, dân cư tính toán kỹ cũng không đủ hai vạn người.
Hơn nữa số người này chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em.
"Tạ... Cảm ơn đại nhân!" Tiền huyện thừa vô cùng vui mừng, chỉ hận không thể lập tức quay về nói nói cho cháu họ tin tức này.
Tiền huyện thừa vừa định giải thích, đã nghe Liễu đại nhân nói: "Có gì mà không thể? Chỉ cần là người tới đây khai hoang, bất kể hộ tịch như thế nào đều có thể nhận lương thực."
"Ha quan..."
Chờ Tiền huyện thừa lui ra ngoài, cha Liễu mới lắc đầu cười cười.
Hắn cũng chỉ ước gì có thêm nhiều người bên ngoài tới đây khai hoang.
Nghĩ đến cũng đúng, Liễu đại nhân lo lắng cho bách tính Sài Tang năn nỉ xin xỏ Tri phủ đại nhân suốt hai ngày, mới moi được một nghìn lượng.
Tiền này, lương thực này nhất định phải dùng cho dân chúng Sài Tang.
Hơn một ngàn mẫu đất hoang, nếu chỉ dựa vào những người này còn không biết phải làm đến năm nào tháng nào.