Hồ Lão Nhị và Hồ Tiểu Tam chạy đến mấy vườn trái cây bên cạnh, cuối cùng cũng chỉ có bảy người đồng ý cùng nhau trở về Sài Tang.
Lúc trước người chạy nạn từ Sài Tang đến Mộc Dương có hơn trăm người.
Nghe được tin tức này cũng lung lay, nhưng bọn họ cũng chỉ lung lay một chút lại thôi, ai biết được tri huyện mới này có thể kiên trì được bao lâu.
Mộc Dương và Sài Tang cách sáu ngày đường, bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ trở về Sài Tang, lương nhận được không đủ tiêu hai ngày, đến lúc đó tri huyện đại nhân bỏ gánh bọn họ phải ăn uống cái gì.
Bây giờ ở lại Mộc Dương, tuy tiền công không cao nhưng ít nhất vẫn có cơm ăn.
Cũng vì vậy bọn họ không dám mạo hiểm.
Huynh đệ Hồ gia cũng không tiếp tục khuyên nữa, loại chuyện này dựa vào ý nguyện của từng người.
Nếu người ta đã không muốn về, bọn họ có nói đến rát họng cũng chỉ vô dụng.
Trưa hôm đó, Hồ Lão Đại nhận tiền công, tập trung đoàn người quay về Sài Tang chuẩn bị lên đường.
Bọn họ vốn là người chạy nạn tới Mộc Dương.
Bây giờ quay về, ngoại trừ mấy chục văn tiền tích góp được cũng không có gia sản gì khác, đi đường cũng nhẹ nhàng.
"Về nhà dọn dẹp nhà cửa trước đã, lần này đi hơn nửa năm có lẽ bây giờ tro bụi đã phủ kín hết rồi.
Vừa lúc trở về hỏi thăm xem chuyện khai hoang nhận lương là như thế nào.
Nếu Trần huynh đệ không sợ chậm trễ, sáng mai tìm chúng ta đi cùng là được."
Mấy người chỉ đường về nhà.
Chỉ cần đi thêm ba dặm đã đến nơi sinh dưỡng bọn họ, thôn Biên Hà.
"Vậy ngày mai chúng chúng ta gặp lại!"
"Ô- đại ca, chúng ta... Chúng ta về nhà rồi!" Hồ Tiểu Tam tuổi còn nhỏ, bên trên còn hai ca ca lớn che chở, có cảm xúc cũng không cần che giấu cứ tự nhiên thể hiện ra ngoài.
"Tốt, tốt, rất tốt! Bây giờ có cơm ăn, còn có bánh bao trắng." Bà từ kia vừa nói, lại chống quải trượng run rẩy trở về phòng.
Trèo đèo lội suối, trèo đèo lội suối.
Huynh đệ Hồ gia mới vừa quay về thôn đã thấy bà tử chống quải trượng đi tới.
Nhìn cẩn thận mấy người một lượt mới hỏi: "Ngươi là Hồ Lão Đại có phải không?"
Hốc mắt Hồ Lão Đại cũng đỏ lên, nắm chặt tay thê tử, nức nở nói: "Đúng vậy, đã về rồi, chúng ta đã trở lại.
Đi thôi, chúng ta về nhà."
Đoạn đường vốn phải đi sáu ngày, bọn họ lại chỉ cần bốn ngày đã có thể về đến địa phận huyện Sài Tang.
Hán tử họ Trần vội vàng gật đầu: "Hồ huynh đệ nói đúng, nhiều ngày đi đường không thể chợp mắt, cũng nên về nhà dọn dẹp nghỉ ngơi một chút, tinh thần thoải mái ngày mai làm việc cũng tốt hơn."
Chỉ là người còn chưa đi đến cửa nhà, đã nghe đại nãi nãi ở sau kêu lại, huynh đệ Hồ gia lại dừng bước.
"Hồ huynh đệ, khi nào các ngươi đi khai hoang?" Người cùng trở về ở thôn bên cạnh thôn Biên Hà, cách Hồ gia không xa.
Hắn nghĩ nếu có đi khai hoang cũng nên đi cùng với huynh đệ Hồ gia.
"Các ngươi, trở lại là tốt, trở lại là tốt! Cái này các ngươi cầm lấy ăn đi, thơm lắm! Đây là bánh bao trắng tri huyện đại nhân cho người làm.
Hồ Lão Đại ngươi mang về chia cho các đệ đệ đi." Bà tử đưa bánh bao đã hơi vàng nhét vào ngực Hồ Lão Đại.
"Đại nãi nãi, là ta! Người có khỏe không?"
Hồ Lão Đại vốn định đi đại nãi nãi hỏi thêm mấy câu, nhưng nghĩ tới về nhà còn có chuyện cần làm lại quay người về nhà.
Đại nãi nãi nhìn mấy tiểu bối, đôi mắt vẩn đục có hơi sáng lên, nói: "Người một nhà nói cảm tạ không cảm ta cải gì, các ngươi trở lại là tốt, đây dù sao cũng là gốc rễ của các ngươi.
Chỉ là lần này đã quay về cũng nên đến mộ cha mẹ các ngươi dập đầu nói một tiếng, cho bọn họ biết các ngươi đã quay về, miễn cho lúc nào cũng nhớ thương."
"Nếu không đi nữa, vậy huynh đệ các ngươi nhanh chóng làm lại mấy mẫu đất nhà mình.
Tri huyện mang hạt giống cây cải dầu tới đây, đều đã phát cho các thôn.
Hạt giống cây cải dầu cũng đã bắt đầu mọc mầm, nghe nói còn phải tỉa lại.
Mọi người đều đã nhận hạt giống đến lúc đó chia một ít cho ngươi.
Ngươi cũng có thể trồng lấy vài mẫu ép chút dầu để ăn."
Hồ lão đại gật đầu, kiên định ừ một tiếng.
"Cầm lấy, sao lại nói nhảm nhiều như vậy.
Hôm qua ta đã ăn rồi, bánh bao này vừa mềm vừa thơm, ăn rất ngon.
Chỉ là lần này các ngươi trở về không đi nữa đúng không?"
"Ta cảm tạ đại nãi nãi trước."
Hai mắt Hồ Lão Đại chua xót.
Bánh bao này nhất định là do đường bá đi khai hoang được nhân, mình không nỡ ăn mang về cho đại nãi nãi, kết quả đại nãi nãi còn muốn chia cho huynh đệ bọn họ.
Bọn họ có thể nhận được sao: "Đại nãi nãi ngươi mang về ăn đi, ngày mai chúng ta cũng ra ngoài thành khai hoang.
Nghe nói khai hoang được nhận bánh bao, cái này ngài để lại ăn đi."
"Đã biết, đại nãi nãi! Đại nãi nãi, ngài chậm một chút!"
Hồ Lão đại vừa nói, đại nãi nãi đã chống quải trượng xoay người về nhà.
Lúc trước người chạy nạn từ Sài Tang đến Mộc Dương có hơn trăm người.
Nghe được tin tức này cũng lung lay, nhưng bọn họ cũng chỉ lung lay một chút lại thôi, ai biết được tri huyện mới này có thể kiên trì được bao lâu.
Mộc Dương và Sài Tang cách sáu ngày đường, bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ trở về Sài Tang, lương nhận được không đủ tiêu hai ngày, đến lúc đó tri huyện đại nhân bỏ gánh bọn họ phải ăn uống cái gì.
Bây giờ ở lại Mộc Dương, tuy tiền công không cao nhưng ít nhất vẫn có cơm ăn.
Cũng vì vậy bọn họ không dám mạo hiểm.
Huynh đệ Hồ gia cũng không tiếp tục khuyên nữa, loại chuyện này dựa vào ý nguyện của từng người.
Nếu người ta đã không muốn về, bọn họ có nói đến rát họng cũng chỉ vô dụng.
Trưa hôm đó, Hồ Lão Đại nhận tiền công, tập trung đoàn người quay về Sài Tang chuẩn bị lên đường.
Bọn họ vốn là người chạy nạn tới Mộc Dương.
Bây giờ quay về, ngoại trừ mấy chục văn tiền tích góp được cũng không có gia sản gì khác, đi đường cũng nhẹ nhàng.
"Về nhà dọn dẹp nhà cửa trước đã, lần này đi hơn nửa năm có lẽ bây giờ tro bụi đã phủ kín hết rồi.
Vừa lúc trở về hỏi thăm xem chuyện khai hoang nhận lương là như thế nào.
Nếu Trần huynh đệ không sợ chậm trễ, sáng mai tìm chúng ta đi cùng là được."
Mấy người chỉ đường về nhà.
Chỉ cần đi thêm ba dặm đã đến nơi sinh dưỡng bọn họ, thôn Biên Hà.
"Vậy ngày mai chúng chúng ta gặp lại!"
"Ô- đại ca, chúng ta... Chúng ta về nhà rồi!" Hồ Tiểu Tam tuổi còn nhỏ, bên trên còn hai ca ca lớn che chở, có cảm xúc cũng không cần che giấu cứ tự nhiên thể hiện ra ngoài.
"Tốt, tốt, rất tốt! Bây giờ có cơm ăn, còn có bánh bao trắng." Bà từ kia vừa nói, lại chống quải trượng run rẩy trở về phòng.
Trèo đèo lội suối, trèo đèo lội suối.
Huynh đệ Hồ gia mới vừa quay về thôn đã thấy bà tử chống quải trượng đi tới.
Nhìn cẩn thận mấy người một lượt mới hỏi: "Ngươi là Hồ Lão Đại có phải không?"
Hốc mắt Hồ Lão Đại cũng đỏ lên, nắm chặt tay thê tử, nức nở nói: "Đúng vậy, đã về rồi, chúng ta đã trở lại.
Đi thôi, chúng ta về nhà."
Đoạn đường vốn phải đi sáu ngày, bọn họ lại chỉ cần bốn ngày đã có thể về đến địa phận huyện Sài Tang.
Hán tử họ Trần vội vàng gật đầu: "Hồ huynh đệ nói đúng, nhiều ngày đi đường không thể chợp mắt, cũng nên về nhà dọn dẹp nghỉ ngơi một chút, tinh thần thoải mái ngày mai làm việc cũng tốt hơn."
Chỉ là người còn chưa đi đến cửa nhà, đã nghe đại nãi nãi ở sau kêu lại, huynh đệ Hồ gia lại dừng bước.
"Hồ huynh đệ, khi nào các ngươi đi khai hoang?" Người cùng trở về ở thôn bên cạnh thôn Biên Hà, cách Hồ gia không xa.
Hắn nghĩ nếu có đi khai hoang cũng nên đi cùng với huynh đệ Hồ gia.
"Các ngươi, trở lại là tốt, trở lại là tốt! Cái này các ngươi cầm lấy ăn đi, thơm lắm! Đây là bánh bao trắng tri huyện đại nhân cho người làm.
Hồ Lão Đại ngươi mang về chia cho các đệ đệ đi." Bà tử đưa bánh bao đã hơi vàng nhét vào ngực Hồ Lão Đại.
"Đại nãi nãi, là ta! Người có khỏe không?"
Hồ Lão Đại vốn định đi đại nãi nãi hỏi thêm mấy câu, nhưng nghĩ tới về nhà còn có chuyện cần làm lại quay người về nhà.
Đại nãi nãi nhìn mấy tiểu bối, đôi mắt vẩn đục có hơi sáng lên, nói: "Người một nhà nói cảm tạ không cảm ta cải gì, các ngươi trở lại là tốt, đây dù sao cũng là gốc rễ của các ngươi.
Chỉ là lần này đã quay về cũng nên đến mộ cha mẹ các ngươi dập đầu nói một tiếng, cho bọn họ biết các ngươi đã quay về, miễn cho lúc nào cũng nhớ thương."
"Nếu không đi nữa, vậy huynh đệ các ngươi nhanh chóng làm lại mấy mẫu đất nhà mình.
Tri huyện mang hạt giống cây cải dầu tới đây, đều đã phát cho các thôn.
Hạt giống cây cải dầu cũng đã bắt đầu mọc mầm, nghe nói còn phải tỉa lại.
Mọi người đều đã nhận hạt giống đến lúc đó chia một ít cho ngươi.
Ngươi cũng có thể trồng lấy vài mẫu ép chút dầu để ăn."
Hồ lão đại gật đầu, kiên định ừ một tiếng.
"Cầm lấy, sao lại nói nhảm nhiều như vậy.
Hôm qua ta đã ăn rồi, bánh bao này vừa mềm vừa thơm, ăn rất ngon.
Chỉ là lần này các ngươi trở về không đi nữa đúng không?"
"Ta cảm tạ đại nãi nãi trước."
Hai mắt Hồ Lão Đại chua xót.
Bánh bao này nhất định là do đường bá đi khai hoang được nhân, mình không nỡ ăn mang về cho đại nãi nãi, kết quả đại nãi nãi còn muốn chia cho huynh đệ bọn họ.
Bọn họ có thể nhận được sao: "Đại nãi nãi ngươi mang về ăn đi, ngày mai chúng ta cũng ra ngoài thành khai hoang.
Nghe nói khai hoang được nhận bánh bao, cái này ngài để lại ăn đi."
"Đã biết, đại nãi nãi! Đại nãi nãi, ngài chậm một chút!"
Hồ Lão đại vừa nói, đại nãi nãi đã chống quải trượng xoay người về nhà.