"Đúng rồi Nha Nhi, người trong xưởng đã tuyển đủ chưa? Hôm qua bà chủ ở tiệm vải phố đông có hỏi thăm ta, nói bây giờ chuyện làm ăn buôn bán không tốt, cháu trai bà ấy ngày nào cũng ở trong tiệm vải cũng không có việc gì làm.
Nếu trong xưởng còn nhận người, bà ấy muốn để cháu trai vào xưởng làm." Tiền thị may vai áo bị rách của Liễu Đông Thanh.
Liễu Nha Nhi dựa lại gần, cầm sọt vải lẻ: "Đúng là còn chưa tuyển đủ người, nếu cháu trai bà ấy chăm chỉ, thật thà, tới xưởng chúng ta làm việc cũng được.
Chỉ là bây giờ chúng ta chỉ tuyển người là công nhật, chỉ chọn đậu, rửa đậu, khiêng đậu.
Chờ làm xong bỏ vào thùng chờ lên men lại không có việc gì làm.
Nếu cháu trai bà ấy chấp nhận vậy cứ tới đi.
Chỉ là phải có quy định rõ ràng đừng làm được một ngày lại không muốn làm nữa, đến lúc đó người chạy mất chúng ta phải tìm người thay thế ở đâu."
"Để ta hỏi lại một chút, có làm hay không là do bọn họ định đoạt."
Liễu Nha Nhi gật đầu, thở dài: "Ai, làm một mẻ nước tương cũng phải mất nửa năm, cây mía cũng phải tháng ba năm sau mới có thể trồng được, chờ thu hoạch cũng cần ít nhất một năm.
Cũng không biết đoạn thời gian giữa chừng này phải làm như thế nào."
Tới Sài Tang hai ba tháng, còn chưa làm được chuyện lớn gì, tiền bạc đã tiêu mất sáu bảy trăm lượng.
Đau, Liễu Nha Nhi đau lòng.
"Một lần ăn sao có thể mập được.
Mọi việc đều cần làm theo trình tự từng bước một.
Lúc đầu ở Tiểu Vương Trang không phải chúng ta cũng khổ như vậy sao? Cái này gọi là làm việc tốt thường gian nan, Nha Nhi đừng vội." Tiền thị nói xong, đưa áo dài trong tay cho Liễu Đông Thanh.
Vạt áo bị rách dùng chỉ cùng màu may lại cẩn thận, nếu không nhìn kỹ có lẽ không nhìn ra được.
Liễu Đông Thanh cầm áo ướm thử lên người, lại nghe Tiền thị nói: "Cũng không phải quần áo mới, khoa chân múa tay cái gì? Đi, ngươi và Mộc Nhi ra sân sau bổ củi đi."
Tiền thị ngượng ngùng cười cười, đáp: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"Nãi nãi, chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói cho cháu biết? Cháu còn chưa được làm mai đó, nãi nãi xem cháu là người ngoài sao." Liễu Nha Nhi nằm trên đùi Tiền thị làm nũng.
"Nãi nãi người hỏi cái này làm gì?" Liễu Nha Nhi khó hiểu.
Ngọn lửa bát quái trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Khoảng thời gian này không vội bày cũng vội kia, nàng đã rất lâu rồi chưa được nghe chuyện bát quái.
Nàng muốn ăn dưa!
Quả nhiên, ca ca nàng vừa ra khỏi cửa, nãi nãi nàng đã gọi nàng qua thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi: "Nha Nhi, ngươi cảm thấy Mộc Nhi thế nào?" "Khá tốt! Tần Mộc ca từ nhỏ đã hiểu chuyện hiếu thuận, lại kiên định có bản lĩnh!"
Tiền thị bị Liễu Nha Nhi làm cho bật cười: "Thật sự muốn nghe sao?"
Liễu Nha Nhi cảm thấy có chuyện khác lạ, lời này của nãi nãi rõ ràng có ý muốn đuổi người.
"Nói bừa cái gì vậy!" Tiền thị đánh khẽ một cái lên người Liễu Nha Nhi.
Cái đánh này căn bản không có chút lực.
Tần Mộc ngoại trừ thân thể còn chưa đủ trưởng thành, các phương diện khác đều ưu tú.
Hơn nữa, nếu tính ra thân thế cũng không kém, ngoại trừ không có cha mẹ, dòng tộc, cái khác cũng không kém.
Theo nàng biết, mấy năm nay Tần Mộc cũng tích góp được chút bạc, ở thời đại này điều kiện kinh tế cũng đã tốt hơn rất nhiều người.
Chẳng lẽ nãi nãi có chuyện gì không muốn để ca ca biết?
Liễu Nha Nhi không tin, nãi nãi nàng từ trước đến nay không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không hỏi như vậy.
Tiền thị đặt rổ kim chỉ sang một bên: "Ta đang nghĩ ngươi cũng sắp mười sáu rồi.
Những cô nương khác bằng tuổi này đều đã làm mẹ sinh con.
Vốn dĩ việc hôn nhân của ngươi là do cha ngươi làm chủ, nhưng hắn cả ngày bận rộn, không quan tâm chút nào đến chuyện hôn sự của các ngươi."
Chẳng lẽ, nãi nãi muốn làm mai cho Tần Mộc?
"Thời gian này ta cũng kết bạn với mấy nhà trong thành, sau khi nghe ngóng lại không tìm được mấy nhà hợp với Nha Nhi.
Sau đó ta lại nghĩ cho dù tìm được nhà thích hợp hay không thích hợp thì sao, sau này cũng không biết cha ngươi làm quan ở chỗ nào? Cũng không thể đến một ngày nào đó chúng ta trở về Tiểu Vương Trang lại để ngươi lại đây một mình.
Đến lúc đó nếu thật sự có chuyện gì, ngươi cũng không có nhà mẹ đẻ chống lung."
"Nãi.
- "
"Đúng vậy!" Liễu Nha Nhi gật đầu như đảo tỏi.
Tần Mộc vẫn là đứa trẻ, sao bọn họ còn có thể gây tai họa thêm cho một đứa trẻ khác?
Liễu Nha Nhi nghe xong, khiếp sợ đến mức không khép được miệng.
Nàng chỉ muốn ăn dưa mà thôi, sao lại ăn tới đầu mình rồi.
????
Liễu Nha Nhi vừa muốn ngắt lời, Tiền thị lại nói tiếp: "Không chọn được hôn phu ở huyện Sài Tang, tuổi tác ngươi cũng không thể kéo dài quá hai năm.
Nếu đến năm mười tám còn chưa hứa hôn, chắc chắn sẽ bị người bàn ra tán vào.
Ta lại suy nghĩ lại một lần, không phải trong nhà chúng ta đã có sẵn một người sao.
Ngươi và Mộc Nhi cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm.
Mộc Nhi cũng do ta nhìn hắn lớn lên, bất kể cách làm người hay tính cách đều là người tốt, nếu thật sự giao ngươi cho hắn, ta cũng yên tâm.
Hơn nữa phía trên hắn không có song thân, sau này cha ngươi tới nơi khác nhậm chức, phu thê các ngươi nếu có không nỡ vẫn có thể đi theo, Nha Nhi nói có phải hay không?"
Chỉ là sao nãi nãi có thể nhớ tới mà chắp vá cho mình và Tần Mộc, còn ca ca nàng thì sao?
Không phải chứ, ý của nãi nãi là gì?
"Nha Nhi, trong lòng ngươi nghĩ sao?"
Ha ha, ha ha a...
"Nãi nãi, đã không còn sớm, cha sắp xong việc rồi.
Cháu đi nấu cơm trước." Liễu Nha Nhi không đợi nói hết lời đã trốn khỏi Tiền thị.
Nếu trong xưởng còn nhận người, bà ấy muốn để cháu trai vào xưởng làm." Tiền thị may vai áo bị rách của Liễu Đông Thanh.
Liễu Nha Nhi dựa lại gần, cầm sọt vải lẻ: "Đúng là còn chưa tuyển đủ người, nếu cháu trai bà ấy chăm chỉ, thật thà, tới xưởng chúng ta làm việc cũng được.
Chỉ là bây giờ chúng ta chỉ tuyển người là công nhật, chỉ chọn đậu, rửa đậu, khiêng đậu.
Chờ làm xong bỏ vào thùng chờ lên men lại không có việc gì làm.
Nếu cháu trai bà ấy chấp nhận vậy cứ tới đi.
Chỉ là phải có quy định rõ ràng đừng làm được một ngày lại không muốn làm nữa, đến lúc đó người chạy mất chúng ta phải tìm người thay thế ở đâu."
"Để ta hỏi lại một chút, có làm hay không là do bọn họ định đoạt."
Liễu Nha Nhi gật đầu, thở dài: "Ai, làm một mẻ nước tương cũng phải mất nửa năm, cây mía cũng phải tháng ba năm sau mới có thể trồng được, chờ thu hoạch cũng cần ít nhất một năm.
Cũng không biết đoạn thời gian giữa chừng này phải làm như thế nào."
Tới Sài Tang hai ba tháng, còn chưa làm được chuyện lớn gì, tiền bạc đã tiêu mất sáu bảy trăm lượng.
Đau, Liễu Nha Nhi đau lòng.
"Một lần ăn sao có thể mập được.
Mọi việc đều cần làm theo trình tự từng bước một.
Lúc đầu ở Tiểu Vương Trang không phải chúng ta cũng khổ như vậy sao? Cái này gọi là làm việc tốt thường gian nan, Nha Nhi đừng vội." Tiền thị nói xong, đưa áo dài trong tay cho Liễu Đông Thanh.
Vạt áo bị rách dùng chỉ cùng màu may lại cẩn thận, nếu không nhìn kỹ có lẽ không nhìn ra được.
Liễu Đông Thanh cầm áo ướm thử lên người, lại nghe Tiền thị nói: "Cũng không phải quần áo mới, khoa chân múa tay cái gì? Đi, ngươi và Mộc Nhi ra sân sau bổ củi đi."
Tiền thị ngượng ngùng cười cười, đáp: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"Nãi nãi, chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói cho cháu biết? Cháu còn chưa được làm mai đó, nãi nãi xem cháu là người ngoài sao." Liễu Nha Nhi nằm trên đùi Tiền thị làm nũng.
"Nãi nãi người hỏi cái này làm gì?" Liễu Nha Nhi khó hiểu.
Ngọn lửa bát quái trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Khoảng thời gian này không vội bày cũng vội kia, nàng đã rất lâu rồi chưa được nghe chuyện bát quái.
Nàng muốn ăn dưa!
Quả nhiên, ca ca nàng vừa ra khỏi cửa, nãi nãi nàng đã gọi nàng qua thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi: "Nha Nhi, ngươi cảm thấy Mộc Nhi thế nào?" "Khá tốt! Tần Mộc ca từ nhỏ đã hiểu chuyện hiếu thuận, lại kiên định có bản lĩnh!"
Tiền thị bị Liễu Nha Nhi làm cho bật cười: "Thật sự muốn nghe sao?"
Liễu Nha Nhi cảm thấy có chuyện khác lạ, lời này của nãi nãi rõ ràng có ý muốn đuổi người.
"Nói bừa cái gì vậy!" Tiền thị đánh khẽ một cái lên người Liễu Nha Nhi.
Cái đánh này căn bản không có chút lực.
Tần Mộc ngoại trừ thân thể còn chưa đủ trưởng thành, các phương diện khác đều ưu tú.
Hơn nữa, nếu tính ra thân thế cũng không kém, ngoại trừ không có cha mẹ, dòng tộc, cái khác cũng không kém.
Theo nàng biết, mấy năm nay Tần Mộc cũng tích góp được chút bạc, ở thời đại này điều kiện kinh tế cũng đã tốt hơn rất nhiều người.
Chẳng lẽ nãi nãi có chuyện gì không muốn để ca ca biết?
Liễu Nha Nhi không tin, nãi nãi nàng từ trước đến nay không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không hỏi như vậy.
Tiền thị đặt rổ kim chỉ sang một bên: "Ta đang nghĩ ngươi cũng sắp mười sáu rồi.
Những cô nương khác bằng tuổi này đều đã làm mẹ sinh con.
Vốn dĩ việc hôn nhân của ngươi là do cha ngươi làm chủ, nhưng hắn cả ngày bận rộn, không quan tâm chút nào đến chuyện hôn sự của các ngươi."
Chẳng lẽ, nãi nãi muốn làm mai cho Tần Mộc?
"Thời gian này ta cũng kết bạn với mấy nhà trong thành, sau khi nghe ngóng lại không tìm được mấy nhà hợp với Nha Nhi.
Sau đó ta lại nghĩ cho dù tìm được nhà thích hợp hay không thích hợp thì sao, sau này cũng không biết cha ngươi làm quan ở chỗ nào? Cũng không thể đến một ngày nào đó chúng ta trở về Tiểu Vương Trang lại để ngươi lại đây một mình.
Đến lúc đó nếu thật sự có chuyện gì, ngươi cũng không có nhà mẹ đẻ chống lung."
"Nãi.
- "
"Đúng vậy!" Liễu Nha Nhi gật đầu như đảo tỏi.
Tần Mộc vẫn là đứa trẻ, sao bọn họ còn có thể gây tai họa thêm cho một đứa trẻ khác?
Liễu Nha Nhi nghe xong, khiếp sợ đến mức không khép được miệng.
Nàng chỉ muốn ăn dưa mà thôi, sao lại ăn tới đầu mình rồi.
????
Liễu Nha Nhi vừa muốn ngắt lời, Tiền thị lại nói tiếp: "Không chọn được hôn phu ở huyện Sài Tang, tuổi tác ngươi cũng không thể kéo dài quá hai năm.
Nếu đến năm mười tám còn chưa hứa hôn, chắc chắn sẽ bị người bàn ra tán vào.
Ta lại suy nghĩ lại một lần, không phải trong nhà chúng ta đã có sẵn một người sao.
Ngươi và Mộc Nhi cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm.
Mộc Nhi cũng do ta nhìn hắn lớn lên, bất kể cách làm người hay tính cách đều là người tốt, nếu thật sự giao ngươi cho hắn, ta cũng yên tâm.
Hơn nữa phía trên hắn không có song thân, sau này cha ngươi tới nơi khác nhậm chức, phu thê các ngươi nếu có không nỡ vẫn có thể đi theo, Nha Nhi nói có phải hay không?"
Chỉ là sao nãi nãi có thể nhớ tới mà chắp vá cho mình và Tần Mộc, còn ca ca nàng thì sao?
Không phải chứ, ý của nãi nãi là gì?
"Nha Nhi, trong lòng ngươi nghĩ sao?"
Ha ha, ha ha a...
"Nãi nãi, đã không còn sớm, cha sắp xong việc rồi.
Cháu đi nấu cơm trước." Liễu Nha Nhi không đợi nói hết lời đã trốn khỏi Tiền thị.