"Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chính sách mới của chúng ta đã đưa ra mấy tháng nhưng người quay về Sài Tang cũng chỉ có một trăm bảy mươi hai người.
Dân cư ít, đây là vấn đề lớn của Sài Tang."
"Có thể khiến một trăm bảy mươi người trở về, đồng nghĩa với chính sách mới của cha có tác dụng. Nếu không, có ai lại chấp nhận chịu đói bụng trở về, cha nói có phải không? Trước mắt chúng ta chỉ mới khai hoang, cũng chưa bắt đầu trồng mía, các bá tánh còn chưa nhìn thấy hiệu quả. Chờ đến khi thu hoặc mía làm xưởng đường, không cần cha ra chính sách thì tự bọn họ cũng muốn quay về."
Sắc mặt cha Liễu vẫn ngưng trọng như cũ: "Đạo lý này ta hiểu, ta cũng không nóng lòng muốn thành công. Chỉ là muốn trồng mía làm đường, ít nhất cũng cần hai ba năm sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả. Vậy thời gian một năm này, dân chúng phải sống như thế nào?"
“Cha quên trông thôn đang trồng cải dầu rồi sao? Nhiều lắm cũng chỉ cần chờ bốn năm tháng, chờ cây cải dầu thu hoạch được sẽ có thể sống qua.” Lúc này cha Liễu mới nhớ tới đã phân phó cho các thôn trồng cải dầu. Thời gian này đúng là quá bận, hắn lại có thể quên mất việc này.
“Đến lúc đó huyện bỏ vốn, chọn một hai vị ở giữa thôn làm một xưởng ép dầu. Đến lúc đó các thôn dân lại dựa vào địa lý đưa đến xưởng ép dầu gần nhất.”
Ai, nghĩ đến phải bỏ tiền, cha Liễu lại đau đầu. Tri phủ đại nhân chỉ cho tổng cộng một nghìn lượng, nhưng cái này cũng cần dùng tiền, cái kia cũng muốn dùng tiền, sao có thể đủ được?
Chờ trồng cây mía làm xưởng đường đến lúc đó vận chuyển cũng là vấn đề.
Hắn muốn sửa đường.
Hắn muốn làm học đường.
Hắn còn muốn...
Mặc kệ hắn muốn làm cái gì, đều không thoát khỏi một chữ tiền. Xem ra hắn lại phải nghĩ cách lấy được tiền từ tay Tri phủ đại nhân.
“Đúng rồi Nha Nhi, nếu có rảnh viết cho đại cô một phong thư. Nói cho đại cô ngươi chúng ta đều tốt, để nàng không cần nhớ thưng. Nói đại cô ngươi nếu có chuyện gì không cần giấu giếm nhất định phải gửi thư nói cho ta biết.” Bất tri bất giác bọn họ đã rời Tiểu Vương Trang hơn nửa năm. Cũng không biết đại tỷ ở nhà có tốt hay không.
“Cha yên tâm, con lập tức đi viết. Hơn nữa, con cũng nhớ đại cô.
Trong phòng, trải một tờ giấy hơi ngả vàng trên án thư, Liễu Nha Nhi suy nghĩ một hồi mới bắt đầu cầm bút viết.
Trong thư, Liễu Nha Nhi có nhắc tới Sài Tang, Sài Tang một năm bốn mùa như xuân, không có gió lạnh tuyết rơi, khí hậu hợp lòng người, cuộc sống thoải mái.
Liễu Nha Nhi nói, thành Sài Tang phồng hoa hơn trong tưởng tượng, các bá tánh cũng rất nhiệt tình.
Liễu Nha Nhi nói cha mới tới nhậm chức, các thuộc hạ đều rất kính trọng, công tác cũng khai triển rất thuận lợi.
Liễu Nha Nhi nói, bọn họ rất tốt, được ở đại viện lớn của huyện nha, ăn no mặc ấm, nhưng nha dịch đó gọi nãi nãi là lão phu nhân, gọi nàng và ca ca là thiếu gia, tiểu thư.
Liễu Nha Nhi nói, nàng rất nhớ đại cô, cũng rất nhớ Hạ Mai tỷ, còn có dượng và biểu ca,biểu tỷ.
Liễu Nha Nhi còn nói, chờ đến khi nào có cơ hội muốn đón cả nhà đại cô Sài Tang. Lại hỏi cây lê trong sân Liễu gia có quả lê đã chín hay chưa, có ngọt hay không. Cây lê kia là do cha nàng trồng, năm nay là năm kết quả đầu tiên.
Viết một hồi, Liễu Nha Nhi lại không nhịn được bật khóc.
Nàng nhớ Tiểu Vương Trang!
Mùa đông Lĩnh Nam không có gió lạnh, càng không có tuyết rơi. Nếu không phải đếm ngón tay tính ngày, Liễu Nha Nhi cũng không biết hôm nay đã tới tất niên ba mươi.
Mặt trời còn chưa lên cao, hậu trạch huyện nha đã vang lên tiếng lách cách, lang cang.
Quét sân quét sân, lau lau.
Ngay cả cha Liễu cũng khó có khi buông bỏ công vụ, ngồi trong sân bổ củi.
Tiền thị ngồi phân loại rau dưa trái cây thành từng loại.
Những thứ này đều là các bá tánh trong thôn và nha môn mang đến.
Cha Liễu cũng không muốn nhận nhưng những người đó bỏ đồ ăn xuống liền quay đầu chạy, hoàn toàn không cho cha Liễu cơ hội từ chối. Không còn cách nào, Liễu Nha Nhi chỉ đành phải thu đồ ăn vào nhà.
Nhiệt độ không khí ở Lĩnh Nam cao, rau dưa khó dữ lâu. Liễu Nha Nhi lấy một phần dùng dần, còn lại đều mang đi là rau khô.
Đây là năm đầu tiên người Liễu gia ăn Tết bên ngoài. Tiền thị nấu đồ cúng như bình thường, bàn thờ đặt trong viện, dập đầu coi như tế tổ.
Ánh đèn sáng lên, màn đêm buông xuống.
Trong bàn ăn, Liễu Nha Nhi nâng chén rượu: “Chúc nãi nãi thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Chúc con đường làm quan của cha thuận buồm xuôi gió, không ngừng tiến lên. Còn có ca ca và Tần Mộc ca muội chúc hai người năm mới vui vẻ. Hy vọng năm mới, tất cả mọi người đều tốt lên.”
Uống xong rượu, Liễu Nha Nhi mới nhớ tới đã quên chúc phúc cho mình. Vì thế lại nói tiếp: “Chúc Liễu Nha Nhi càng ngày càng xinh đẹp, tiền kiếm được tiêu không hết.”
Tiền thị nghe Liễu Nha Nhi nói, cười đến cong cả eo.
Dân cư ít, đây là vấn đề lớn của Sài Tang."
"Có thể khiến một trăm bảy mươi người trở về, đồng nghĩa với chính sách mới của cha có tác dụng. Nếu không, có ai lại chấp nhận chịu đói bụng trở về, cha nói có phải không? Trước mắt chúng ta chỉ mới khai hoang, cũng chưa bắt đầu trồng mía, các bá tánh còn chưa nhìn thấy hiệu quả. Chờ đến khi thu hoặc mía làm xưởng đường, không cần cha ra chính sách thì tự bọn họ cũng muốn quay về."
Sắc mặt cha Liễu vẫn ngưng trọng như cũ: "Đạo lý này ta hiểu, ta cũng không nóng lòng muốn thành công. Chỉ là muốn trồng mía làm đường, ít nhất cũng cần hai ba năm sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả. Vậy thời gian một năm này, dân chúng phải sống như thế nào?"
“Cha quên trông thôn đang trồng cải dầu rồi sao? Nhiều lắm cũng chỉ cần chờ bốn năm tháng, chờ cây cải dầu thu hoạch được sẽ có thể sống qua.” Lúc này cha Liễu mới nhớ tới đã phân phó cho các thôn trồng cải dầu. Thời gian này đúng là quá bận, hắn lại có thể quên mất việc này.
“Đến lúc đó huyện bỏ vốn, chọn một hai vị ở giữa thôn làm một xưởng ép dầu. Đến lúc đó các thôn dân lại dựa vào địa lý đưa đến xưởng ép dầu gần nhất.”
Ai, nghĩ đến phải bỏ tiền, cha Liễu lại đau đầu. Tri phủ đại nhân chỉ cho tổng cộng một nghìn lượng, nhưng cái này cũng cần dùng tiền, cái kia cũng muốn dùng tiền, sao có thể đủ được?
Chờ trồng cây mía làm xưởng đường đến lúc đó vận chuyển cũng là vấn đề.
Hắn muốn sửa đường.
Hắn muốn làm học đường.
Hắn còn muốn...
Mặc kệ hắn muốn làm cái gì, đều không thoát khỏi một chữ tiền. Xem ra hắn lại phải nghĩ cách lấy được tiền từ tay Tri phủ đại nhân.
“Đúng rồi Nha Nhi, nếu có rảnh viết cho đại cô một phong thư. Nói cho đại cô ngươi chúng ta đều tốt, để nàng không cần nhớ thưng. Nói đại cô ngươi nếu có chuyện gì không cần giấu giếm nhất định phải gửi thư nói cho ta biết.” Bất tri bất giác bọn họ đã rời Tiểu Vương Trang hơn nửa năm. Cũng không biết đại tỷ ở nhà có tốt hay không.
“Cha yên tâm, con lập tức đi viết. Hơn nữa, con cũng nhớ đại cô.
Trong phòng, trải một tờ giấy hơi ngả vàng trên án thư, Liễu Nha Nhi suy nghĩ một hồi mới bắt đầu cầm bút viết.
Trong thư, Liễu Nha Nhi có nhắc tới Sài Tang, Sài Tang một năm bốn mùa như xuân, không có gió lạnh tuyết rơi, khí hậu hợp lòng người, cuộc sống thoải mái.
Liễu Nha Nhi nói, thành Sài Tang phồng hoa hơn trong tưởng tượng, các bá tánh cũng rất nhiệt tình.
Liễu Nha Nhi nói cha mới tới nhậm chức, các thuộc hạ đều rất kính trọng, công tác cũng khai triển rất thuận lợi.
Liễu Nha Nhi nói, bọn họ rất tốt, được ở đại viện lớn của huyện nha, ăn no mặc ấm, nhưng nha dịch đó gọi nãi nãi là lão phu nhân, gọi nàng và ca ca là thiếu gia, tiểu thư.
Liễu Nha Nhi nói, nàng rất nhớ đại cô, cũng rất nhớ Hạ Mai tỷ, còn có dượng và biểu ca,biểu tỷ.
Liễu Nha Nhi còn nói, chờ đến khi nào có cơ hội muốn đón cả nhà đại cô Sài Tang. Lại hỏi cây lê trong sân Liễu gia có quả lê đã chín hay chưa, có ngọt hay không. Cây lê kia là do cha nàng trồng, năm nay là năm kết quả đầu tiên.
Viết một hồi, Liễu Nha Nhi lại không nhịn được bật khóc.
Nàng nhớ Tiểu Vương Trang!
Mùa đông Lĩnh Nam không có gió lạnh, càng không có tuyết rơi. Nếu không phải đếm ngón tay tính ngày, Liễu Nha Nhi cũng không biết hôm nay đã tới tất niên ba mươi.
Mặt trời còn chưa lên cao, hậu trạch huyện nha đã vang lên tiếng lách cách, lang cang.
Quét sân quét sân, lau lau.
Ngay cả cha Liễu cũng khó có khi buông bỏ công vụ, ngồi trong sân bổ củi.
Tiền thị ngồi phân loại rau dưa trái cây thành từng loại.
Những thứ này đều là các bá tánh trong thôn và nha môn mang đến.
Cha Liễu cũng không muốn nhận nhưng những người đó bỏ đồ ăn xuống liền quay đầu chạy, hoàn toàn không cho cha Liễu cơ hội từ chối. Không còn cách nào, Liễu Nha Nhi chỉ đành phải thu đồ ăn vào nhà.
Nhiệt độ không khí ở Lĩnh Nam cao, rau dưa khó dữ lâu. Liễu Nha Nhi lấy một phần dùng dần, còn lại đều mang đi là rau khô.
Đây là năm đầu tiên người Liễu gia ăn Tết bên ngoài. Tiền thị nấu đồ cúng như bình thường, bàn thờ đặt trong viện, dập đầu coi như tế tổ.
Ánh đèn sáng lên, màn đêm buông xuống.
Trong bàn ăn, Liễu Nha Nhi nâng chén rượu: “Chúc nãi nãi thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Chúc con đường làm quan của cha thuận buồm xuôi gió, không ngừng tiến lên. Còn có ca ca và Tần Mộc ca muội chúc hai người năm mới vui vẻ. Hy vọng năm mới, tất cả mọi người đều tốt lên.”
Uống xong rượu, Liễu Nha Nhi mới nhớ tới đã quên chúc phúc cho mình. Vì thế lại nói tiếp: “Chúc Liễu Nha Nhi càng ngày càng xinh đẹp, tiền kiếm được tiêu không hết.”
Tiền thị nghe Liễu Nha Nhi nói, cười đến cong cả eo.