Vừa nghe lời này, Triệu phu nhân lập tức đen mặt.
Đều do bà ta ngày thường quá nuông chiều nữ nhi, dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên của nàng ta.
Không biết Liễu gia này xuất thân như thế nào, nhưng tri huyện đúng là mệnh quan triều đình.
Nếu không lão gia cũng không nhất định muốn kết thông gia cho con gái.
Bây giờ thì ngược lại, nữ nhi nhà mình còn đắc tội với người ta.
Chỉ là lúc trước bà ta không nhìn ra, tiểu thư Liễu gia không phải người dễ chọc.
Bên ngoài thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, thật ra đang muốn tố cáo nữ nhi nhà mình, lại ám chỉ bọn họ không phân rõ thân phận của mình, mắt chó không biết nhìn người.
Triệu phu nhân còn muốn giải thích, Liễu Nha Nhi căn bản không cho cơ hội: "Nhà ta không có nha hoàn hạ nhân, ca ca và cha ta lại không biết nấu cơm.
Đã sắp tới trưa rồi, chúng ta còn phải nhanh chóng về nhà nấu cơm.
Triệu phu nhân, cáo từ!"
"Ai... Liễu..."
Triệu phu nhân còn muốn giữ người, nhưng Liễu Nha Nhi và Tiền thị đã bước đi rất nhanh, đã sớm đi được một khoảng rất xa.
Từ trước đến nay Liễu Nha Nhi đều không có tính nhẫn nhịn chịu đựng, càng không phải người từ bi thánh mẫu.
Không nói có thù tất báo, nhưng nếu đắc tội vàng, nàng cũng không dễ dàng tha thứ.
Nói nàng keo kiệt cũng được, nói nàng ích kỷ cũng thế, từ trước đến nay nàng đều không để ý tới những hư danh đó.
Cha Liễu gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Hội chùa đủ các loại bán hàng rong, thương phẩm tuy nói không rực rỡ muôn màu, chủng loại cũng không ít.
Tiếng la lét hết đợt này đến đợt khác, mấy đứa trẻ chạy vui đùa ầm ĩ.
Tổ tôn hai người nói chuyện một hồi đã quay về huyện nha, đúng lúc gặp cha Liễu.
Cha Liễu còn đang tò mò hôm nay Triệu phủ mở tiệc sao lại không giữ người lại dùng cơm.
Vừa định hỏi nguyên nhân đã bị Liễu Nha Nhi kéo vào trong phòng.
Tuy nói kinh tế Sài Tang còn chưa khá hơn, nhưng những ngày trọng đại, hội chùa vẫn vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Tiền thị nghe xong, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng may Nha Nhi trở về kịp, nếu không ta thật sự sẽ bị Triệu phu nhân kia thuyết phục, đồng ý chuyện này.
Nếu thật sự cưới một nữ tử như vậy về nhà không phải muốn trong nhà gà chó không yên hay sao?"
Liễu Nha Nhi nhận hoa đăng, cười nói: "Hoa đăng này làm tỉ mỉ thật, nhìn y như thỏ con vô cùng sống động."
Nếu Triệu tiểu thư kia chỉ mắng nàng, nàng còn có thể làm bộ không nghe thấy, không đi so đo.
Nhưng mắng càng nàng thì càng không thể nhịn, không đánh cho Triệu tiểu thư kia một chân đã là khách khí lắm rồi.
Tết Nguyên Tiêu vốn có tập tục ngắm đèn hoa đăng, hội chùa cũng bán hoa đèn nhiều nhất.
"Đúng vậy! Đều nói cưới vợ cưới hiền, hiền thê vượng tam đại.
Chỉ cần nhân phẩm tốt, quản nàng có gia thế hay không làm gì! Những người nhân phẩm không tốt, gia thế có tốt, cưới cũng không được yên ổn." Vừa nhớ tới kia Triệu tiểu thư, Liễu Nha Nhi liền tức giận.
Trên đường trở về, Liễu Nha Nhi nói hết những chuyện đã xảy ra cho Tiền thị nghe.
Trải qua chuyện Triệu phủ, Liễu Nha Nhi càng không muốn xuất giá, ngày ngày ở trong phòng đọc sách.
Tận cho đến Tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng, Liễu Đông Thanh tới mời đi dạo hội chùa, Liễu Nha Nhi mới đặt sách xuống cùng theo ra nghèo.
"Tần Mộc đúng là bất công! Chỉ mua cho Nha Nhi, lại không mua cho ta một cái treo trong phòng." Liễu Đông Thanh thở dài, dáng vẻ như bị bắt nạt.
Liễu Nha Nhi lại nói mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cha Liễu nghe, nói cha nàng phải đề phòng đừng để những người nào đó lừa gạt, đồng ý lung tung chuyện hôn sự của Liễu Đông Thanh.
Tần Mộc bị hắn nói cho đỏ cả mặt: "Ta... ta đâu có nói là không mua cho Đông Thanh ca.
Đông Thánh ca nhìn xem thích cái nào, ta... ta trả tiền."
Tần Mộc mua một cái đèn con thỏ cho Liễu Nha Nha: "Buổi tối chúng ta không được ra ngoài, đến lúc đó Nha Nhi treo đèn này ở trong phòng, nhất định sẽ rất đẹp."
Hai người ngươi một câu ta một câu hoàn toàn bỏ quên Liễu Đông Thanh đi bên cạnh khiến hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
Đúng thật là trùng hợp.
"Xâu lớn đây, ngài lấy xâu này." Người bán kẹo hồ lô đường thấy Liễu Nha Nhi xinh đẹp, lại hòa khí, đặc biết chọn một xâu kẹo lớn nhất đưa qua.
Mua xong hoa đăng, ba người đi dọc theo phố đông nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy thứ gì mới hay đồ ăn gì ngon cũng bỏ tiền ra mua một ít.
Thiếu đòn!
Liễu Nha Nhi nhận hồ lô ngào đường, vừa quay đầu lại nhìn thấy Triệu tiểu thư.
"Hứ, ta không cần! Hoa đăng này đều là nữ nhi để trong nhà thưởng thức, một nam tử hán đại trượng phu như ta muốn mua thứ này làm gì?" Liễu Đông Thanh nhún vai, dường như người vừa tủi thân giận dỗi không vừa rồi không phải là hắn.
Liễu Nha Nhi không thích Triệu tiểu thư này, chỉ giả vờ như mờ mắt không nhìn thấy gì cả, lập tức đi ngang qua.
Nhưng Triệu tiểu thư này lại mở miệng gọi Liễu Nha Nhi trước.
Đều do bà ta ngày thường quá nuông chiều nữ nhi, dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên của nàng ta.
Không biết Liễu gia này xuất thân như thế nào, nhưng tri huyện đúng là mệnh quan triều đình.
Nếu không lão gia cũng không nhất định muốn kết thông gia cho con gái.
Bây giờ thì ngược lại, nữ nhi nhà mình còn đắc tội với người ta.
Chỉ là lúc trước bà ta không nhìn ra, tiểu thư Liễu gia không phải người dễ chọc.
Bên ngoài thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, thật ra đang muốn tố cáo nữ nhi nhà mình, lại ám chỉ bọn họ không phân rõ thân phận của mình, mắt chó không biết nhìn người.
Triệu phu nhân còn muốn giải thích, Liễu Nha Nhi căn bản không cho cơ hội: "Nhà ta không có nha hoàn hạ nhân, ca ca và cha ta lại không biết nấu cơm.
Đã sắp tới trưa rồi, chúng ta còn phải nhanh chóng về nhà nấu cơm.
Triệu phu nhân, cáo từ!"
"Ai... Liễu..."
Triệu phu nhân còn muốn giữ người, nhưng Liễu Nha Nhi và Tiền thị đã bước đi rất nhanh, đã sớm đi được một khoảng rất xa.
Từ trước đến nay Liễu Nha Nhi đều không có tính nhẫn nhịn chịu đựng, càng không phải người từ bi thánh mẫu.
Không nói có thù tất báo, nhưng nếu đắc tội vàng, nàng cũng không dễ dàng tha thứ.
Nói nàng keo kiệt cũng được, nói nàng ích kỷ cũng thế, từ trước đến nay nàng đều không để ý tới những hư danh đó.
Cha Liễu gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Hội chùa đủ các loại bán hàng rong, thương phẩm tuy nói không rực rỡ muôn màu, chủng loại cũng không ít.
Tiếng la lét hết đợt này đến đợt khác, mấy đứa trẻ chạy vui đùa ầm ĩ.
Tổ tôn hai người nói chuyện một hồi đã quay về huyện nha, đúng lúc gặp cha Liễu.
Cha Liễu còn đang tò mò hôm nay Triệu phủ mở tiệc sao lại không giữ người lại dùng cơm.
Vừa định hỏi nguyên nhân đã bị Liễu Nha Nhi kéo vào trong phòng.
Tuy nói kinh tế Sài Tang còn chưa khá hơn, nhưng những ngày trọng đại, hội chùa vẫn vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Tiền thị nghe xong, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng may Nha Nhi trở về kịp, nếu không ta thật sự sẽ bị Triệu phu nhân kia thuyết phục, đồng ý chuyện này.
Nếu thật sự cưới một nữ tử như vậy về nhà không phải muốn trong nhà gà chó không yên hay sao?"
Liễu Nha Nhi nhận hoa đăng, cười nói: "Hoa đăng này làm tỉ mỉ thật, nhìn y như thỏ con vô cùng sống động."
Nếu Triệu tiểu thư kia chỉ mắng nàng, nàng còn có thể làm bộ không nghe thấy, không đi so đo.
Nhưng mắng càng nàng thì càng không thể nhịn, không đánh cho Triệu tiểu thư kia một chân đã là khách khí lắm rồi.
Tết Nguyên Tiêu vốn có tập tục ngắm đèn hoa đăng, hội chùa cũng bán hoa đèn nhiều nhất.
"Đúng vậy! Đều nói cưới vợ cưới hiền, hiền thê vượng tam đại.
Chỉ cần nhân phẩm tốt, quản nàng có gia thế hay không làm gì! Những người nhân phẩm không tốt, gia thế có tốt, cưới cũng không được yên ổn." Vừa nhớ tới kia Triệu tiểu thư, Liễu Nha Nhi liền tức giận.
Trên đường trở về, Liễu Nha Nhi nói hết những chuyện đã xảy ra cho Tiền thị nghe.
Trải qua chuyện Triệu phủ, Liễu Nha Nhi càng không muốn xuất giá, ngày ngày ở trong phòng đọc sách.
Tận cho đến Tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng, Liễu Đông Thanh tới mời đi dạo hội chùa, Liễu Nha Nhi mới đặt sách xuống cùng theo ra nghèo.
"Tần Mộc đúng là bất công! Chỉ mua cho Nha Nhi, lại không mua cho ta một cái treo trong phòng." Liễu Đông Thanh thở dài, dáng vẻ như bị bắt nạt.
Liễu Nha Nhi lại nói mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cha Liễu nghe, nói cha nàng phải đề phòng đừng để những người nào đó lừa gạt, đồng ý lung tung chuyện hôn sự của Liễu Đông Thanh.
Tần Mộc bị hắn nói cho đỏ cả mặt: "Ta... ta đâu có nói là không mua cho Đông Thanh ca.
Đông Thánh ca nhìn xem thích cái nào, ta... ta trả tiền."
Tần Mộc mua một cái đèn con thỏ cho Liễu Nha Nha: "Buổi tối chúng ta không được ra ngoài, đến lúc đó Nha Nhi treo đèn này ở trong phòng, nhất định sẽ rất đẹp."
Hai người ngươi một câu ta một câu hoàn toàn bỏ quên Liễu Đông Thanh đi bên cạnh khiến hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
Đúng thật là trùng hợp.
"Xâu lớn đây, ngài lấy xâu này." Người bán kẹo hồ lô đường thấy Liễu Nha Nhi xinh đẹp, lại hòa khí, đặc biết chọn một xâu kẹo lớn nhất đưa qua.
Mua xong hoa đăng, ba người đi dọc theo phố đông nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy thứ gì mới hay đồ ăn gì ngon cũng bỏ tiền ra mua một ít.
Thiếu đòn!
Liễu Nha Nhi nhận hồ lô ngào đường, vừa quay đầu lại nhìn thấy Triệu tiểu thư.
"Hứ, ta không cần! Hoa đăng này đều là nữ nhi để trong nhà thưởng thức, một nam tử hán đại trượng phu như ta muốn mua thứ này làm gì?" Liễu Đông Thanh nhún vai, dường như người vừa tủi thân giận dỗi không vừa rồi không phải là hắn.
Liễu Nha Nhi không thích Triệu tiểu thư này, chỉ giả vờ như mờ mắt không nhìn thấy gì cả, lập tức đi ngang qua.
Nhưng Triệu tiểu thư này lại mở miệng gọi Liễu Nha Nhi trước.