Liễu Nha Nhi trợn trắng mắt, nhưng vẫn nể tình dừng chân lại.
Nàng nghĩ có lẽ do việc ngày hôm đó, lão phu nhân Triệu gia đã răn dạy nàng ta, hôm nay lại trùng hợp gặp được, muốn nói xin lỗi với mình.
Vậy nàng cũng cố mà nhận lời xin lỗi của nàng ta vậy.
"Liễu tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?" Không còn sự kiêu căng ngạo mạn ngày ấy.
Liễu Nha Nhi vốn không muốn đáp lại nàng ta, chỉ lễ phép ừ một tiếng.
"Không biết vị này chính là..." Triệu tiểu thư hỏi lời này, dường như đột nhiên ý thức được bản thân mình đường đột nên đỏ mặt cúi đầu.
Nào có một chút dáng vẻ kiêu ngạo.
Liễu Nha Nhi theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, không ngờ lại là ca ca Liễu Đông Thanh nhà mình, thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm.
Không phải chứ! Nhìn dáng vẻ thẹn thùng, xấu hổ này của Triệu tiểu thư không phải là coi trọng ca ca nàng đấy chứ?
Không phải ngày hôm đó họ Triệu này còn nói ca ca nàng là tú tài nghèo khổ, hèn mọn, không xứng xách giày cho Triệu tiểu thư mình sao? Tại sao chỉ vừa nhìn thấy chính chủ lại lập tức thay đổi rồi.
Nhan cẩu đều không có nguyên tắc như vậy sao.
Nhưng bây giờ Liễu Nha Nhi lại nói cho nàng ta biết, vị công tử tuấn lãng trước mắt này lại là Liễu Đông Thanh trong lời đồn.
Lại chỉ nghe thấy người trước mắt nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Trên phố chỉ nói nhà tri huyện xuất thân từ nông hộ, trong nhà lại tiết kiệm đến bổ củi nấu cơm đều tự mình làm.
Còn nói năm ngoái ngoại ô khai hoang Liễu Đông Thanh cũng theo ra ruộng.
"Liễu... Liễu công tử....
Tiểu nữ Triệu Vu Nhi là con gái út của Triệu gia..." Triệu Vu Nhi có chút bất an, nắm chặt khăn tay chờ đáp lại.
Cái, cái gì!
Triệu tiểu thư ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn Liễu Đông Thanh.
Trên phố chỉ nói nhà tri huyện xuất thân từ nông hộ, trong nhà lại tiết kiệm đến bổ củi nấu cơm đều tự mình làm. Còn nói năm ngoái ngoại ô khai hoang Liễu Đông Thanh cũng theo ra ruộng.
Khi đó nàng ta còn tưởng cha hắn là tri huyện thì sao, hắn là tú tài thì như thế nào còn không phải làm việc tốn sức sao, lại còn phải theo thôn dân ra ruộng.
Nhưng bây giờ Liễu Nha Nhi lại nói cho nàng ta biết, vị công tử tuấn lãng trước mắt này lại là Liễu Đông Thanh trong lời đồn.
Ngày ấy...... Ngày ấy nàng ta vũ nhục Liễu Đông Thanh, còn bị Liễu Nha Nhi nghe hết. Nàng có hay không...... nói cho ca ca mình biết?
“Liễu...... Liễu công tử....... Tiểu nữ Triệu Vu Nhi là con gái út của Triệu gia...” Triệu Vu Nhi có chút bất an, nắm chặt khăn tay chờ đáp lại.
Lại chỉ nghe thấy người trước mắt nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Triệu Vu Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ đến tận cùng, thầm nghĩ chắc chắn hắn đã biết chuyện ngày hôm đó, nên mới chán ghét mình. Khẽ ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn nơi khác, chỉ có thể cắn môi, đỏ mắt, hung hăng dậm chân một cái vung khăn chạy thật xa.
Thật ra Triệu Vu Nhi đang oan uổng cho Liễu Đông Thanh, cũng oan uổng cho Liễu Nha Nhi.
Việc ở Triệu phủ ngày hôm đó, Liễu Nha Nhi chưa từng nhắc đến với Liễu Đông Thanh.
Biểu hiện hôm nay của ca ca nàng như vậy đơn giản chỉ vì Triệu tiểu thư kia không phải kiểu hắn thích mà thôi.
"Nha Nhi, vừa rồi muội nói tú tài nghèo hèn cái gì, xách giày cái gì, có ý gì vậy?"
Liễu Nha Nhi lắc đầu, đưa hoa đăng trong tay cho ca ca: “Đi dạo cũng lâu rồi, muội cũng đói bụng. Đi, chúng ta qua bên kia ăn hoành thánh đi, muội mời khách.
“Nha Nhi, chắc chắn muội có chuyện gạt ta. Ta chính là ca ca ruột của muội, nhanh, muội nhanh nói cho ta nghe.” Liễu Đông Thanh không thuận theo cũng không buông tha.
Hắc, quả nhiên là huynh muội đều thích bát quái như vậy.
"Nha Nhi? Muội muội tốt, mau nói cho ca ca nghe đi."
“Không biết vị này chính là...” Triệu tiểu thư hỏi lời này, dường như đột nhiên ý thức được bản thân mình đường đột nên đỏ mặt cúi đầu. Nào có
một chút dáng vẻ kiêu ngạo.
Liễu Nha Nhi theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, không ngờ lại là ca ca Liễu Đông Thanh nhà mình, thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm.
Nhan cẩu đều không có nguyên tắc như vậy sao.
Cái, cái gì!
Triệu tiểu thư ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn Liễu Đông Thanh.Lại chỉ nghe thấy người trước mắt nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Triệu Vu Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ đến tận cùng, thầm nghĩ chắc chắn hắn đã biết chuyện ngày hôm đó, nên mới chán ghét mình. Khẽ ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn nơi khác, chỉ có thể cắn môi, đỏ mắt, hung hăng dậm chân một cái vung khăn chạy thật xa.Nhưng cũng phải nói lại, dáng người của ca ca và Tần Mộc đều rất tốt, ở Sài Tang cũng có thể xem là số một số hai. Cũng khó trách Triệu tiểu thư nhìn thấy người xong đã thay đổi. Chậc chậc chậc, chỉ tiếc, đã muộn rồi.
Liễu Nha Nhi thưởng thức hoa đăng trong tay, cười nói: “Vị này chính là tú tài nghèo hèn không đáng xách giày cho ngươi mà ngươi nói đó.”Ngày ấy...... Ngày ấy nàng ta vũ nhục Liễu Đông Thanh, còn bị Liễu Nha Nhi nghe hết. Nàng có hay không...... nói cho ca ca mình biết?
“Liễu...... Liễu công tử....... Tiểu nữ Triệu Vu Nhi là con gái út của Triệu gia...” Triệu Vu Nhi có chút bất an, nắm chặt khăn tay chờ đáp lại.Trên phố chỉ nói nhà tri huyện xuất thân từ nông hộ, trong nhà lại tiết kiệm đến bổ củi nấu cơm đều tự mình làm. Còn nói năm ngoái ngoại ô khai hoang Liễu Đông Thanh cũng theo ra ruộng.
Khi đó nàng ta còn tưởng cha hắn là tri huyện thì sao, hắn là tú tài thì như thế nào còn không phải làm việc tốn sức sao, lại còn phải theo thôn dânra ruộng.
Nhưng bây giờ Liễu Nha Nhi lại nói cho nàng ta biết, vị công tử tuấn lãng trước mắt này lại là Liễu Đông Thanh trong lời đồn.
Thật ra Triệu Vu Nhi đang oan uổng cho Liễu Đông Thanh, cũng oan uổng cho Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi lắc đầu, đưa hoa đăng trong tay cho ca ca: “Đi dạo cũng lâu rồi, muội cũng đói bụng. Đi, chúng ta qua bên kia ăn hoành thánh đi,
muội mời khách.
“Nha Nhi, chắc chắn muội có chuyện gạt ta. Ta chính là ca ca ruột của muội, nhanh, muội nhanh nói cho ta nghe.” Liễu Đông Thanh không thuận
Liễu Nha Nhi chắp tay sau lưng đi phía trước, không mở miệng.
Liễu Đông Thanh thấy thật sự không được, nản chí đành phải bỏ cuộc.
Đợi ba người đi dạo mệt mỏi, ăn no rồi, sắc trời đã dần tối mới đứng dậy quay về huyện nha.
Nhoáng một cái, đã tới tháng ba.
Cây mía trước đây huyện thừa mua của nhà kia đã chuyển hết vào sân Liễu gia, chặt thành khúc vừa rồi ngàm trong nước vôi để thúc mầm nhanh lên.
Miếng đất thuộc về Liễu gia, tưới nước lại cày lại một lần, cuối cùng mới phá ra trồng.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, khúc mía được đặt trong mương, mầm hướng về hai bên lại lấp đất lên là được.
Tiền huyện thừa xem ong chậc lưỡi: “Thứ này làm chỉ trồng cho mấy đứa trẻ ăn ngọt miệng, muốn trồng thôi cũng phải tỉ mỉ như vậy sao.
Liễu Nha Nhi phủi đất trên tay, nói: “Nếu cây mía được trồng tốt không chỉ có chút tác dụng làm ngọt miệng cho mấy đứa nhỏ. Năm nay có ít mầm mía, tổng cộng chỉ có thể trồng được bốn năm mẫu mà thôi. Chờ đến khi thu hoạch mấy mẫu mía này đều lấy ra làm giống hết, sang năm có lẽ sẽ trồng được rất nhiều.”
Liễu Nha Nhi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đã nhờ người chạy hết toàn bộ huyện Sài Tang lại thêm mấy huyện xung quanh nhưng vẫn không thể tìm đủ nghìn cây mía có phẩm tướng tốt.
Một cây mía có bốn đến bảy mầm, một ngàn cây mía cũng chỉ đủ trồng bốn năm mẫu mà thôi.
“Chờ vào thu, đành làm phiền Tiền huyện thừa chạy xung quanh tìm một ít mía.” Cha Liễu nhìn mảnh đất hoang to lớn được khai phá toàn bộ, thành khẩn nói.
Tiền huyện thừa gật đầu đương nhiên, lại nói cũng chỉ là chạy vặt một chút việc nhỏ không cần nói là làm phiền. Trong lòng lại suy nghĩ: Cũng không biết trong lòng Liễu đại nhân giấu chủ ý gì, nhất định muốn dùng hơn một nghìn mẫu đất để trồng mía.
Nàng nghĩ có lẽ do việc ngày hôm đó, lão phu nhân Triệu gia đã răn dạy nàng ta, hôm nay lại trùng hợp gặp được, muốn nói xin lỗi với mình.
Vậy nàng cũng cố mà nhận lời xin lỗi của nàng ta vậy.
"Liễu tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?" Không còn sự kiêu căng ngạo mạn ngày ấy.
Liễu Nha Nhi vốn không muốn đáp lại nàng ta, chỉ lễ phép ừ một tiếng.
"Không biết vị này chính là..." Triệu tiểu thư hỏi lời này, dường như đột nhiên ý thức được bản thân mình đường đột nên đỏ mặt cúi đầu.
Nào có một chút dáng vẻ kiêu ngạo.
Liễu Nha Nhi theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, không ngờ lại là ca ca Liễu Đông Thanh nhà mình, thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm.
Không phải chứ! Nhìn dáng vẻ thẹn thùng, xấu hổ này của Triệu tiểu thư không phải là coi trọng ca ca nàng đấy chứ?
Không phải ngày hôm đó họ Triệu này còn nói ca ca nàng là tú tài nghèo khổ, hèn mọn, không xứng xách giày cho Triệu tiểu thư mình sao? Tại sao chỉ vừa nhìn thấy chính chủ lại lập tức thay đổi rồi.
Nhan cẩu đều không có nguyên tắc như vậy sao.
Nhưng bây giờ Liễu Nha Nhi lại nói cho nàng ta biết, vị công tử tuấn lãng trước mắt này lại là Liễu Đông Thanh trong lời đồn.
Lại chỉ nghe thấy người trước mắt nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Trên phố chỉ nói nhà tri huyện xuất thân từ nông hộ, trong nhà lại tiết kiệm đến bổ củi nấu cơm đều tự mình làm.
Còn nói năm ngoái ngoại ô khai hoang Liễu Đông Thanh cũng theo ra ruộng.
"Liễu... Liễu công tử....
Tiểu nữ Triệu Vu Nhi là con gái út của Triệu gia..." Triệu Vu Nhi có chút bất an, nắm chặt khăn tay chờ đáp lại.
Cái, cái gì!
Triệu tiểu thư ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn Liễu Đông Thanh.
Trên phố chỉ nói nhà tri huyện xuất thân từ nông hộ, trong nhà lại tiết kiệm đến bổ củi nấu cơm đều tự mình làm. Còn nói năm ngoái ngoại ô khai hoang Liễu Đông Thanh cũng theo ra ruộng.
Khi đó nàng ta còn tưởng cha hắn là tri huyện thì sao, hắn là tú tài thì như thế nào còn không phải làm việc tốn sức sao, lại còn phải theo thôn dân ra ruộng.
Nhưng bây giờ Liễu Nha Nhi lại nói cho nàng ta biết, vị công tử tuấn lãng trước mắt này lại là Liễu Đông Thanh trong lời đồn.
Ngày ấy...... Ngày ấy nàng ta vũ nhục Liễu Đông Thanh, còn bị Liễu Nha Nhi nghe hết. Nàng có hay không...... nói cho ca ca mình biết?
“Liễu...... Liễu công tử....... Tiểu nữ Triệu Vu Nhi là con gái út của Triệu gia...” Triệu Vu Nhi có chút bất an, nắm chặt khăn tay chờ đáp lại.
Lại chỉ nghe thấy người trước mắt nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Triệu Vu Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ đến tận cùng, thầm nghĩ chắc chắn hắn đã biết chuyện ngày hôm đó, nên mới chán ghét mình. Khẽ ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn nơi khác, chỉ có thể cắn môi, đỏ mắt, hung hăng dậm chân một cái vung khăn chạy thật xa.
Thật ra Triệu Vu Nhi đang oan uổng cho Liễu Đông Thanh, cũng oan uổng cho Liễu Nha Nhi.
Việc ở Triệu phủ ngày hôm đó, Liễu Nha Nhi chưa từng nhắc đến với Liễu Đông Thanh.
Biểu hiện hôm nay của ca ca nàng như vậy đơn giản chỉ vì Triệu tiểu thư kia không phải kiểu hắn thích mà thôi.
"Nha Nhi, vừa rồi muội nói tú tài nghèo hèn cái gì, xách giày cái gì, có ý gì vậy?"
Liễu Nha Nhi lắc đầu, đưa hoa đăng trong tay cho ca ca: “Đi dạo cũng lâu rồi, muội cũng đói bụng. Đi, chúng ta qua bên kia ăn hoành thánh đi, muội mời khách.
“Nha Nhi, chắc chắn muội có chuyện gạt ta. Ta chính là ca ca ruột của muội, nhanh, muội nhanh nói cho ta nghe.” Liễu Đông Thanh không thuận theo cũng không buông tha.
Hắc, quả nhiên là huynh muội đều thích bát quái như vậy.
"Nha Nhi? Muội muội tốt, mau nói cho ca ca nghe đi."
“Không biết vị này chính là...” Triệu tiểu thư hỏi lời này, dường như đột nhiên ý thức được bản thân mình đường đột nên đỏ mặt cúi đầu. Nào có
một chút dáng vẻ kiêu ngạo.
Liễu Nha Nhi theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, không ngờ lại là ca ca Liễu Đông Thanh nhà mình, thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm.
Nhan cẩu đều không có nguyên tắc như vậy sao.
Cái, cái gì!
Triệu tiểu thư ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn Liễu Đông Thanh.Lại chỉ nghe thấy người trước mắt nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Triệu Vu Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ đến tận cùng, thầm nghĩ chắc chắn hắn đã biết chuyện ngày hôm đó, nên mới chán ghét mình. Khẽ ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn nơi khác, chỉ có thể cắn môi, đỏ mắt, hung hăng dậm chân một cái vung khăn chạy thật xa.Nhưng cũng phải nói lại, dáng người của ca ca và Tần Mộc đều rất tốt, ở Sài Tang cũng có thể xem là số một số hai. Cũng khó trách Triệu tiểu thư nhìn thấy người xong đã thay đổi. Chậc chậc chậc, chỉ tiếc, đã muộn rồi.
Liễu Nha Nhi thưởng thức hoa đăng trong tay, cười nói: “Vị này chính là tú tài nghèo hèn không đáng xách giày cho ngươi mà ngươi nói đó.”Ngày ấy...... Ngày ấy nàng ta vũ nhục Liễu Đông Thanh, còn bị Liễu Nha Nhi nghe hết. Nàng có hay không...... nói cho ca ca mình biết?
“Liễu...... Liễu công tử....... Tiểu nữ Triệu Vu Nhi là con gái út của Triệu gia...” Triệu Vu Nhi có chút bất an, nắm chặt khăn tay chờ đáp lại.Trên phố chỉ nói nhà tri huyện xuất thân từ nông hộ, trong nhà lại tiết kiệm đến bổ củi nấu cơm đều tự mình làm. Còn nói năm ngoái ngoại ô khai hoang Liễu Đông Thanh cũng theo ra ruộng.
Khi đó nàng ta còn tưởng cha hắn là tri huyện thì sao, hắn là tú tài thì như thế nào còn không phải làm việc tốn sức sao, lại còn phải theo thôn dânra ruộng.
Nhưng bây giờ Liễu Nha Nhi lại nói cho nàng ta biết, vị công tử tuấn lãng trước mắt này lại là Liễu Đông Thanh trong lời đồn.
Thật ra Triệu Vu Nhi đang oan uổng cho Liễu Đông Thanh, cũng oan uổng cho Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi lắc đầu, đưa hoa đăng trong tay cho ca ca: “Đi dạo cũng lâu rồi, muội cũng đói bụng. Đi, chúng ta qua bên kia ăn hoành thánh đi,
muội mời khách.
“Nha Nhi, chắc chắn muội có chuyện gạt ta. Ta chính là ca ca ruột của muội, nhanh, muội nhanh nói cho ta nghe.” Liễu Đông Thanh không thuận
Liễu Nha Nhi chắp tay sau lưng đi phía trước, không mở miệng.
Liễu Đông Thanh thấy thật sự không được, nản chí đành phải bỏ cuộc.
Đợi ba người đi dạo mệt mỏi, ăn no rồi, sắc trời đã dần tối mới đứng dậy quay về huyện nha.
Nhoáng một cái, đã tới tháng ba.
Cây mía trước đây huyện thừa mua của nhà kia đã chuyển hết vào sân Liễu gia, chặt thành khúc vừa rồi ngàm trong nước vôi để thúc mầm nhanh lên.
Miếng đất thuộc về Liễu gia, tưới nước lại cày lại một lần, cuối cùng mới phá ra trồng.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, khúc mía được đặt trong mương, mầm hướng về hai bên lại lấp đất lên là được.
Tiền huyện thừa xem ong chậc lưỡi: “Thứ này làm chỉ trồng cho mấy đứa trẻ ăn ngọt miệng, muốn trồng thôi cũng phải tỉ mỉ như vậy sao.
Liễu Nha Nhi phủi đất trên tay, nói: “Nếu cây mía được trồng tốt không chỉ có chút tác dụng làm ngọt miệng cho mấy đứa nhỏ. Năm nay có ít mầm mía, tổng cộng chỉ có thể trồng được bốn năm mẫu mà thôi. Chờ đến khi thu hoạch mấy mẫu mía này đều lấy ra làm giống hết, sang năm có lẽ sẽ trồng được rất nhiều.”
Liễu Nha Nhi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đã nhờ người chạy hết toàn bộ huyện Sài Tang lại thêm mấy huyện xung quanh nhưng vẫn không thể tìm đủ nghìn cây mía có phẩm tướng tốt.
Một cây mía có bốn đến bảy mầm, một ngàn cây mía cũng chỉ đủ trồng bốn năm mẫu mà thôi.
“Chờ vào thu, đành làm phiền Tiền huyện thừa chạy xung quanh tìm một ít mía.” Cha Liễu nhìn mảnh đất hoang to lớn được khai phá toàn bộ, thành khẩn nói.
Tiền huyện thừa gật đầu đương nhiên, lại nói cũng chỉ là chạy vặt một chút việc nhỏ không cần nói là làm phiền. Trong lòng lại suy nghĩ: Cũng không biết trong lòng Liễu đại nhân giấu chủ ý gì, nhất định muốn dùng hơn một nghìn mẫu đất để trồng mía.