Dựa theo thông báo xuống những người vốn được phân đi sửa đường, nhưng có nhiều người vốn không có trong danh sách nghe nói việc này cũng muốn đi theo sửa đường.
Thứ nhất, bây giờ ngoài ruộng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi sửa đường còn có cơm ăn.
Thứ hai con đường này vốn sửa lại cũng vì bọn họ, Liễu tri huyện đã tận tâm tận lực như vậy, bọn họ là bán tánh chắc chắn cũng muốn góp một phần sức lực.
Chuyện sửa đường do Tiền huyện thừa và Liễu Đông Thanh giám sát.
Liễu Nha Nha và Tần Mộc đi bàn chuyện cửa hàng, lúc này đang vội vàng khai trương trạm nông nghiệp ở hẻm Dương Liễu.
Trạm nông nghiệp Sài Tang, cái tên hiện đại này là do Liễu Nha Nhi đặt.
Nàng cảm thấy tên này thông dụng dễ hiểu, đơn giản sáng tỏ.
Trạm nông nghiệp đặt hai kệ hàng, bên trên đặt hạt cây cải dầu các thôn dân thu được.
Lúc trước cha Liễu đã nói với Trần tri phủ, muốn trồng cây cải dầu có thể đến Sài Tang mua hạt giống.
Nhưng đó cũng là lời nói thật, không chỉ Lĩnh Nam mà toàn bộ Đại Lương cũng không có giống hạt cây cải dầu tốt hơn bọn họ.
Đương nhiên, ngoại trừ Tiểu Vương Trang.
Mặt khác, cha Liễu nói như vậy cũng có tâm tư riêng.
Vùng Giang Nam ở Trung Nguyên một phủ có sáu huyện.
Vĩnh Bình phủ ở Lĩnh Nam, nhưng diện tích rộng lớn nên có tới chín huyện.
Nếu đi xe ngựa từ huyện bên cạnh đến Sài Tang, chỉ cần một ngày là tới nơi. Nhưng nếu nơi xa một chút, đi một chuyến sẽ mất một ngày hoặc nhiều hơn. Như vậy đến lúc đó, những người từ xa đến có phải đều phải ăn cơm, có phải ở trọ lại Sài Tang hay không?
Mấy chuyện như vậy cũng coi như gián tiếp kéo kinh tế Sài Tang đi lên.
Tần Mộc cẩn thận viết lại cách làm từ lúc gieo hạt giống cây cải dầu, khi nào bón phân, khi nào thu hoạch vào một tờ giấy lớn, sau đó lại dán bên trong cửa hàng.
Cổ nhân có câu: giấy quý Trường An. Viết cách làm trên giấy, mỗi người đọc một chút không hiện thực. Chỉ có dán bên trong cửa hàng, tính tiền rồi làm vô cùng gọn gàng.
Liễu Nha Nhi nói tiểu nhị nhất định phải học thuộc lòng toàn bộ nội dung bên trên. Nếu người tới mua hạt giống biết chữ thì đúng là không thể tốt hơn nhưng nếu không biết chữ có thể để tiểu nhị nói cẩn thân lại cho hắn nghe.
Trạm nông nghiệp chính thức buôn bán, Liễu Nha Nhi cũng phủi tay làm chưởng quầy, giao cửa hàng cho tiểu nhị xử lý, nàng còn đang bận trang trí cửa hàng nước tương.
Toàn bộ nước tương đều đã ủ xong, cũng phơi nắng được vài ngày. Lại phơi thêm nửa tháng nữa sẽ có thể bán ra ngoài. Nàng cần phải xử lý xong mọi chuyện.
Mấy chục thùng nước tương này đều là bạc trắng.
Vất vả lắm mới trang tri xong cửa hàng nước tương, cuối cùng Liễu Nha Nhi cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Chỉ là nàng còn chưa ngồi nóng ghế, người gác cổng đã tới bẩm báo nói Triệu phu nhân đưa bái thiếp đến.
Triệu phủ......
Dường như sau chuyện tháng giêng làn đó, hai nhà cũng chưa từng lui tới. Như thế nào mới qua hơn nửa năm lại mang bái thiếp tới nữa?
“Người đưa thiệp đâu? Còn ở đó không? Nếu còn vậy cứ nói ta không có trong phủ.”
Người gác cổng rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Là...... Là Triệu phu nhân tự mình mang thiệp đến. Người còn đang chờ ngoài cửa.
Liễu Nha Nhi lạnh nhạt a một tiếng, hóa ra là Triệu phu nhân đã biết nàng có nhà nên mới cố ý chạy tới đây.
"Mời người vào đây đi." Liễu Nha Nhi sửa quần áo ở nhà lại, ngồi ở hậu viện.
"Liễu tiểu thư mạnh khỏe! Đã sớm muốn tới bái phỏng, chỉ tiếc Liễu tiểu thư làm việc bận rộn, không dám tới quấy rầy.
Hôm nay nghe nói Liễu tiểu thư rãnh rỗi mới mạo muội tới đây, mong Liễu tiểu thư không trách tội." Triệu phu nhân vừa vào sân đã bồi tội trước, khiến Liễu Nha Nhi không thể nào trách tội.
Người tới ngoại trừ Triệu phu nhân còn có một vị phu nhân lạ mặt. Nhìn cách ăn mặc có lẽ cũng là nhà phú quý.
“Ai da, xem trí nhớ của ta này.” Triệu phu nhân khoát tay, kéo phụ nhân bên cạnh lại nói: “Đây là muội muội nhà mẹ đẻ ta, gả cho Thẩm gia ở hẻm Xương Bình.”
“Liễu tiểu thư mạnh khỏe!” Thẩm phu nhân cong gối.
Liễu Nha Nhi cũng gật đầu, xem như đáp lễ: “Thẩm phu nhân mạnh khỏe.”
Đợi tất cả mọi người đều ngồi xuống, Liễu Nha Nhi mới cười nhạt: “Hàn xá đơn sơ, nếu có chậm chễ mong hai vị phu nhân thứ lỗi. Chỉ là bây giờ tổ mẫu không có ở nhà, hai vị ngồi đợi một lát, ta sẽ lập tức nhờ người đi gọi bà về.”
“Không cần không cần, hôm nay chúng ta tới đây là muốn tìm tiểu thư.” Triệu phu nhân vội gọi người lại, bà ta đã hỏi thăm kỹ càng, việc nhà trong phủ tri huyện này đều do tiểu nữ nhi Liễu gia làm chủ.
A! Trong lòng Liễu Nha Nhi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ hai người này là cố ý muốn tới tìm mình.
Mấy người câu được câu không trò chuyện một hổi. Đều là Thẩm phu nhân nói trước, Liễu Nha Nhi nhàn nhạt đáp lời.
“Không sợ Liễu tiểu thư chê cười, Vu Nhi nhà ta đúng là người không có phúc khí, từ sau lần gặp Liễu thiếu gia từ Tết Nguyên Tiêu sau khi về nhà ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt. Lão gia nhà chúng ta nói Vu Nhi tính tình kiêu căng, không xứng với Liễu thiếu gia, khuyên con bé từ bỏ tâm tư này đi. Ai!” Triệu phu nhân than nhẹ một tiếng.
Thứ nhất, bây giờ ngoài ruộng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi sửa đường còn có cơm ăn.
Thứ hai con đường này vốn sửa lại cũng vì bọn họ, Liễu tri huyện đã tận tâm tận lực như vậy, bọn họ là bán tánh chắc chắn cũng muốn góp một phần sức lực.
Chuyện sửa đường do Tiền huyện thừa và Liễu Đông Thanh giám sát.
Liễu Nha Nha và Tần Mộc đi bàn chuyện cửa hàng, lúc này đang vội vàng khai trương trạm nông nghiệp ở hẻm Dương Liễu.
Trạm nông nghiệp Sài Tang, cái tên hiện đại này là do Liễu Nha Nhi đặt.
Nàng cảm thấy tên này thông dụng dễ hiểu, đơn giản sáng tỏ.
Trạm nông nghiệp đặt hai kệ hàng, bên trên đặt hạt cây cải dầu các thôn dân thu được.
Lúc trước cha Liễu đã nói với Trần tri phủ, muốn trồng cây cải dầu có thể đến Sài Tang mua hạt giống.
Nhưng đó cũng là lời nói thật, không chỉ Lĩnh Nam mà toàn bộ Đại Lương cũng không có giống hạt cây cải dầu tốt hơn bọn họ.
Đương nhiên, ngoại trừ Tiểu Vương Trang.
Mặt khác, cha Liễu nói như vậy cũng có tâm tư riêng.
Vùng Giang Nam ở Trung Nguyên một phủ có sáu huyện.
Vĩnh Bình phủ ở Lĩnh Nam, nhưng diện tích rộng lớn nên có tới chín huyện.
Nếu đi xe ngựa từ huyện bên cạnh đến Sài Tang, chỉ cần một ngày là tới nơi. Nhưng nếu nơi xa một chút, đi một chuyến sẽ mất một ngày hoặc nhiều hơn. Như vậy đến lúc đó, những người từ xa đến có phải đều phải ăn cơm, có phải ở trọ lại Sài Tang hay không?
Mấy chuyện như vậy cũng coi như gián tiếp kéo kinh tế Sài Tang đi lên.
Tần Mộc cẩn thận viết lại cách làm từ lúc gieo hạt giống cây cải dầu, khi nào bón phân, khi nào thu hoạch vào một tờ giấy lớn, sau đó lại dán bên trong cửa hàng.
Cổ nhân có câu: giấy quý Trường An. Viết cách làm trên giấy, mỗi người đọc một chút không hiện thực. Chỉ có dán bên trong cửa hàng, tính tiền rồi làm vô cùng gọn gàng.
Liễu Nha Nhi nói tiểu nhị nhất định phải học thuộc lòng toàn bộ nội dung bên trên. Nếu người tới mua hạt giống biết chữ thì đúng là không thể tốt hơn nhưng nếu không biết chữ có thể để tiểu nhị nói cẩn thân lại cho hắn nghe.
Trạm nông nghiệp chính thức buôn bán, Liễu Nha Nhi cũng phủi tay làm chưởng quầy, giao cửa hàng cho tiểu nhị xử lý, nàng còn đang bận trang trí cửa hàng nước tương.
Toàn bộ nước tương đều đã ủ xong, cũng phơi nắng được vài ngày. Lại phơi thêm nửa tháng nữa sẽ có thể bán ra ngoài. Nàng cần phải xử lý xong mọi chuyện.
Mấy chục thùng nước tương này đều là bạc trắng.
Vất vả lắm mới trang tri xong cửa hàng nước tương, cuối cùng Liễu Nha Nhi cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Chỉ là nàng còn chưa ngồi nóng ghế, người gác cổng đã tới bẩm báo nói Triệu phu nhân đưa bái thiếp đến.
Triệu phủ......
Dường như sau chuyện tháng giêng làn đó, hai nhà cũng chưa từng lui tới. Như thế nào mới qua hơn nửa năm lại mang bái thiếp tới nữa?
“Người đưa thiệp đâu? Còn ở đó không? Nếu còn vậy cứ nói ta không có trong phủ.”
Người gác cổng rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Là...... Là Triệu phu nhân tự mình mang thiệp đến. Người còn đang chờ ngoài cửa.
Liễu Nha Nhi lạnh nhạt a một tiếng, hóa ra là Triệu phu nhân đã biết nàng có nhà nên mới cố ý chạy tới đây.
"Mời người vào đây đi." Liễu Nha Nhi sửa quần áo ở nhà lại, ngồi ở hậu viện.
"Liễu tiểu thư mạnh khỏe! Đã sớm muốn tới bái phỏng, chỉ tiếc Liễu tiểu thư làm việc bận rộn, không dám tới quấy rầy.
Hôm nay nghe nói Liễu tiểu thư rãnh rỗi mới mạo muội tới đây, mong Liễu tiểu thư không trách tội." Triệu phu nhân vừa vào sân đã bồi tội trước, khiến Liễu Nha Nhi không thể nào trách tội.
Người tới ngoại trừ Triệu phu nhân còn có một vị phu nhân lạ mặt. Nhìn cách ăn mặc có lẽ cũng là nhà phú quý.
“Ai da, xem trí nhớ của ta này.” Triệu phu nhân khoát tay, kéo phụ nhân bên cạnh lại nói: “Đây là muội muội nhà mẹ đẻ ta, gả cho Thẩm gia ở hẻm Xương Bình.”
“Liễu tiểu thư mạnh khỏe!” Thẩm phu nhân cong gối.
Liễu Nha Nhi cũng gật đầu, xem như đáp lễ: “Thẩm phu nhân mạnh khỏe.”
Đợi tất cả mọi người đều ngồi xuống, Liễu Nha Nhi mới cười nhạt: “Hàn xá đơn sơ, nếu có chậm chễ mong hai vị phu nhân thứ lỗi. Chỉ là bây giờ tổ mẫu không có ở nhà, hai vị ngồi đợi một lát, ta sẽ lập tức nhờ người đi gọi bà về.”
“Không cần không cần, hôm nay chúng ta tới đây là muốn tìm tiểu thư.” Triệu phu nhân vội gọi người lại, bà ta đã hỏi thăm kỹ càng, việc nhà trong phủ tri huyện này đều do tiểu nữ nhi Liễu gia làm chủ.
A! Trong lòng Liễu Nha Nhi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ hai người này là cố ý muốn tới tìm mình.
Mấy người câu được câu không trò chuyện một hổi. Đều là Thẩm phu nhân nói trước, Liễu Nha Nhi nhàn nhạt đáp lời.
“Không sợ Liễu tiểu thư chê cười, Vu Nhi nhà ta đúng là người không có phúc khí, từ sau lần gặp Liễu thiếu gia từ Tết Nguyên Tiêu sau khi về nhà ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt. Lão gia nhà chúng ta nói Vu Nhi tính tình kiêu căng, không xứng với Liễu thiếu gia, khuyên con bé từ bỏ tâm tư này đi. Ai!” Triệu phu nhân than nhẹ một tiếng.