Triệu phu nhân này rốt cuộc có ý gì? Vẫn còn đánh chủ ý lên người ca ca nàng sao?
Liễu Nha Nhi cười, nhấp một ngụm trà không lên tiếng.
Nàng thật sự muốn nhìn xem Triệu phu nhân này muốn ngăn cơn sóng dữ như thế nào.
Triệu phu nhân thấy Liễu Nha Nhi không trả lời, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng biết chuyện này Triệu gia mình sai trước, lại cười nói tiếp: "Muội phụ ta từ trước đến nay đều rất sùng bái người đọc sách, tiểu nữ trong nhà là Cầm Nhi năm nay mười bốn tuổi, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng không nuông chiều, dung túng Từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, nữ huấn nữ tắc đều thuộc, là một người rất tốt."
???
Không phải chứ? Triệu phu nhân này thật sự có ý tức.
Thấy khuê nữ nhà mình không thành được với ca ca lại mang chất nữ trong nhà đến đây? Nhưng việc hôn nhân từ trước đến nay đều là lời của người mai mối, lệnh của cha mẹ.
Triệu phu nhân lại tới tìm tiểu cô nương như nàng làm gì?
Liễu Nha Nhi vừa định nói chuyện này các người nên đi tìm nãi nãi ta, lại nghe Triệu phu nhân nói tiếp: "Chúng ta đều là thương nhân không dám leo lên người Liễu công tử.
Ta biết Tần công tử là con nuôi của Liễu đại nhân, nghe nói bây giờ đã đến tuổi nhưng vẫn chưa có hôn phối, mấy ngày trước muội phu ta từng gặp Tần công tử ở phố Dương Liễu một lần, nói Tần công tử có khí thế như nhân trung long phương.
Lại nghĩ đến Cầm Nhi nhà hắn, này đây..."
Vừa nghe đến đây Liễu Nha Nhi đang uống nước thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
Bây giờ còn có gì mà không rõ nữa chứ? Hôm nay hai người này tới đây không phải vì ca ca nàng mà vì Tần Mộc.
Triều gia này đã nhắm trúng nhà nàng, nhất định phải liều mạnh với mình sao?
Liễu Nha Nhi đặt ly trà lên bàn, gương mặt tươi cười lúc trước cũng không còn nữa, nói: "Hai vi phụ nhân có điều không biết, Tần Mộc không phải con nuôi của cha ta.
Hắn và chúng ta là người cùng thôn, Tần thúc thúc là bạn cũ của cha ta, khi còn nhỏ trong nhà gặp chuyện khó khăn mới đến ở nhờ nhà ta.
Hắn vẫn có họ Tần, hôn sự của hắn Liễu gia chúng ta đương nhiên không thể làm chủ được.
Ngay cả cha ta, cũng chỉ là người cứng hôn sau này của hắn mà thôi."
“Nếu hai vị phụ nhân hướng vào Tần Mộc, chi bằng tìm cơ hội hỏi thăm tâm ý của hắn. Trong nhà thật sự đơn sợ không thể giữ hai vị phu nhân lại dùng cơm.” Liễu Nha Nhi cũng không nói rõ được vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Nhìn hai người này trong lòng lập tức chán ghét, trực tiếp hạn lệnh đuổi khách.
Chuyện Triệu phu nhân và muội muội nhà mình hướng vào Tần Mộc còn bị mình đuổi đi, Liễu Nha Nhi cũng không giấu giếm với người nhà.
Chỉ là nàng lấy cơ cho bản thân, nói là ép hôn bức cưới không được, nàng không chưa trực tiếp từ chối ý người ta, chỉ nói mấy người đó tự mình đi tìm Tần Mộc hỏi ý kiến đương sự.
Cha Liễu và Tiền thị chẳng những không trách tội còn nói Nha Nhi làm rất đúng.
“Chuyện hôn nhân đại sự sao có thể để cô nương chưa xuất giá như ngươi làm chủ? Cả nhà họ Triệu kia không ai là người tốt, tiểu nhân có mắt chó nhìn người thầm chửi đại tôn tử của ta, lại nhân lúc bà già ta không có nhà, muốn lừa gạt cháu gái ta. Ta khinh!” Tiền thị mắng xong còn chưa đủ hả giận, nhổ một cái xuống đất.
Liễu Nha Nhi ôm Tiền thị cười khanh khách không ngừng, phụ họa với bà: “Đúng vậy, đúng vậy, Triệu phủ kia không có ai là người tốt.”
Lúc Liễu Nha Nhi cười lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cực kỳ đẹp, đẹp đến mức rung động Tần Mộc.
Nha Nhi giúp hắn từ chối việc hôn nhân, Tần Mộc nghĩ như thế.
Liễu Nha Nhi cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Tần Mộc, lập tức chột dạ cụp mắt xuống. Tuy chuyện hôm nay nàng không từ chối rõ ràng nhưng lời nói vào tai người khác ít nhiều cũng có ý như vậy.
Cũng không biết Tần Mộc có hiểu lầm nàng hay không.
“Hôn nhân của ngươi tất nhiên phải do ngươi làm chủ, ta chỉ nói các nàng đến hỏi ý ngươi cũng không từ chối. Nếu ngươi có ý vậy để cha ta tới cửa cầu hôn là được.” Liễu Nha Nhi chột dạ giải thích, lời trong lời ngoài còn mang theo một chút tức giận.
“Hôn sự của ta cứ để Liễu thúc và Tiền nãi nãi làm chủ là được. Hơn nữa...hơn nữa ta cũng không trách tội Nha Nhi.” Tần Mộc chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, muốn giải thích cũng không biết nên giả thích như thế nào.
"À!"
Một chữ à nhàn nhạt lại khiến trái tim đang đập dồn dập của Tần Mộc bình tĩnh lại. Mày cũng hơi nhăn lại, mím môi không lên tiếng.
Ban đêm, Liễu Nha Nhi lại ôm gối đầu ngủ trong phòng Tiền thị.
Ôm cánh tay Tiền thị, lải nhải nói một ít chuyện thú vị khi còn nhỏ.
Nàng nói đến Tiểu Vương Trang, nói đến ca ca, lại nói đến Tần Mộc.
Nói một hồi lại phát hiện đuôi mắt có hơi ướt.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng lòng chua xót, có chút khó chịu lại có phần tủi thân.
Nàng nghĩ có thể do mình nhơ Tiểu Vương Trang, kiếp trước nàng cũng là người hay nhớ chuyện cũ.
Cũng không biết ban đêm Liễu Nha Nhi dong dài đến khi nào mới ngủ, ngày hôm sau mắt đã hơi sưng lên, vừa nhìn đã biết không nghỉ ngơi tốt.
Tiền thị đau lòng, nói cái gì cũng không chịu cho nàng đến cửa hàng, vội vàng bảo vào phòng ngủ thêm lát nữa.
“Nha Nhi ở nhà nghỉ ngơi đi, cửa hàng có ta là được rồi. Muội như vậy, Tiền nãi nãi cũng đau lòng, muội nghe lời nãi nãi nói đi, ngoan.” Thật ra Tần Mộc muốn nói, hắn cũng đau lòng. Nhưng lời nói lên đến miệng lại không nói ra. Những lời nói này hắn không xứng được nói với Nha Nhi.
“Hừ!” Liễu Nha Nhi cũng không biết giận dỗi như thế nào, mím môi, hừ một tiếng quay về phòng.
“Mộc Nhi, ngươi chọc Nha Nhi sao?” Tiền thị cảm thấy không thích hợp. Bắt đầu từ hôm qua, Nha Nhi nhà bà nhìn Tần Mộc chỗ nào cũng không thấy vừa mắt.
Suy nghĩ lại cẩn thận, Tần Mộc cũng chưa nghĩ ra mình đắc tội với Nha Nhi từ lúc nào. Đừng nói hôm quan, mấy năm gần đây đều không có. Nhưng nhìn hôm nay Nha Nhi như vậy, dường như thật sự tức giận với hắn, có chút không xác định: “Không....không đi...”
Liễu Nha Nhi cười, nhấp một ngụm trà không lên tiếng.
Nàng thật sự muốn nhìn xem Triệu phu nhân này muốn ngăn cơn sóng dữ như thế nào.
Triệu phu nhân thấy Liễu Nha Nhi không trả lời, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng biết chuyện này Triệu gia mình sai trước, lại cười nói tiếp: "Muội phụ ta từ trước đến nay đều rất sùng bái người đọc sách, tiểu nữ trong nhà là Cầm Nhi năm nay mười bốn tuổi, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng không nuông chiều, dung túng Từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, nữ huấn nữ tắc đều thuộc, là một người rất tốt."
???
Không phải chứ? Triệu phu nhân này thật sự có ý tức.
Thấy khuê nữ nhà mình không thành được với ca ca lại mang chất nữ trong nhà đến đây? Nhưng việc hôn nhân từ trước đến nay đều là lời của người mai mối, lệnh của cha mẹ.
Triệu phu nhân lại tới tìm tiểu cô nương như nàng làm gì?
Liễu Nha Nhi vừa định nói chuyện này các người nên đi tìm nãi nãi ta, lại nghe Triệu phu nhân nói tiếp: "Chúng ta đều là thương nhân không dám leo lên người Liễu công tử.
Ta biết Tần công tử là con nuôi của Liễu đại nhân, nghe nói bây giờ đã đến tuổi nhưng vẫn chưa có hôn phối, mấy ngày trước muội phu ta từng gặp Tần công tử ở phố Dương Liễu một lần, nói Tần công tử có khí thế như nhân trung long phương.
Lại nghĩ đến Cầm Nhi nhà hắn, này đây..."
Vừa nghe đến đây Liễu Nha Nhi đang uống nước thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
Bây giờ còn có gì mà không rõ nữa chứ? Hôm nay hai người này tới đây không phải vì ca ca nàng mà vì Tần Mộc.
Triều gia này đã nhắm trúng nhà nàng, nhất định phải liều mạnh với mình sao?
Liễu Nha Nhi đặt ly trà lên bàn, gương mặt tươi cười lúc trước cũng không còn nữa, nói: "Hai vi phụ nhân có điều không biết, Tần Mộc không phải con nuôi của cha ta.
Hắn và chúng ta là người cùng thôn, Tần thúc thúc là bạn cũ của cha ta, khi còn nhỏ trong nhà gặp chuyện khó khăn mới đến ở nhờ nhà ta.
Hắn vẫn có họ Tần, hôn sự của hắn Liễu gia chúng ta đương nhiên không thể làm chủ được.
Ngay cả cha ta, cũng chỉ là người cứng hôn sau này của hắn mà thôi."
“Nếu hai vị phụ nhân hướng vào Tần Mộc, chi bằng tìm cơ hội hỏi thăm tâm ý của hắn. Trong nhà thật sự đơn sợ không thể giữ hai vị phu nhân lại dùng cơm.” Liễu Nha Nhi cũng không nói rõ được vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Nhìn hai người này trong lòng lập tức chán ghét, trực tiếp hạn lệnh đuổi khách.
Chuyện Triệu phu nhân và muội muội nhà mình hướng vào Tần Mộc còn bị mình đuổi đi, Liễu Nha Nhi cũng không giấu giếm với người nhà.
Chỉ là nàng lấy cơ cho bản thân, nói là ép hôn bức cưới không được, nàng không chưa trực tiếp từ chối ý người ta, chỉ nói mấy người đó tự mình đi tìm Tần Mộc hỏi ý kiến đương sự.
Cha Liễu và Tiền thị chẳng những không trách tội còn nói Nha Nhi làm rất đúng.
“Chuyện hôn nhân đại sự sao có thể để cô nương chưa xuất giá như ngươi làm chủ? Cả nhà họ Triệu kia không ai là người tốt, tiểu nhân có mắt chó nhìn người thầm chửi đại tôn tử của ta, lại nhân lúc bà già ta không có nhà, muốn lừa gạt cháu gái ta. Ta khinh!” Tiền thị mắng xong còn chưa đủ hả giận, nhổ một cái xuống đất.
Liễu Nha Nhi ôm Tiền thị cười khanh khách không ngừng, phụ họa với bà: “Đúng vậy, đúng vậy, Triệu phủ kia không có ai là người tốt.”
Lúc Liễu Nha Nhi cười lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cực kỳ đẹp, đẹp đến mức rung động Tần Mộc.
Nha Nhi giúp hắn từ chối việc hôn nhân, Tần Mộc nghĩ như thế.
Liễu Nha Nhi cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của Tần Mộc, lập tức chột dạ cụp mắt xuống. Tuy chuyện hôm nay nàng không từ chối rõ ràng nhưng lời nói vào tai người khác ít nhiều cũng có ý như vậy.
Cũng không biết Tần Mộc có hiểu lầm nàng hay không.
“Hôn nhân của ngươi tất nhiên phải do ngươi làm chủ, ta chỉ nói các nàng đến hỏi ý ngươi cũng không từ chối. Nếu ngươi có ý vậy để cha ta tới cửa cầu hôn là được.” Liễu Nha Nhi chột dạ giải thích, lời trong lời ngoài còn mang theo một chút tức giận.
“Hôn sự của ta cứ để Liễu thúc và Tiền nãi nãi làm chủ là được. Hơn nữa...hơn nữa ta cũng không trách tội Nha Nhi.” Tần Mộc chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, muốn giải thích cũng không biết nên giả thích như thế nào.
"À!"
Một chữ à nhàn nhạt lại khiến trái tim đang đập dồn dập của Tần Mộc bình tĩnh lại. Mày cũng hơi nhăn lại, mím môi không lên tiếng.
Ban đêm, Liễu Nha Nhi lại ôm gối đầu ngủ trong phòng Tiền thị.
Ôm cánh tay Tiền thị, lải nhải nói một ít chuyện thú vị khi còn nhỏ.
Nàng nói đến Tiểu Vương Trang, nói đến ca ca, lại nói đến Tần Mộc.
Nói một hồi lại phát hiện đuôi mắt có hơi ướt.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng lòng chua xót, có chút khó chịu lại có phần tủi thân.
Nàng nghĩ có thể do mình nhơ Tiểu Vương Trang, kiếp trước nàng cũng là người hay nhớ chuyện cũ.
Cũng không biết ban đêm Liễu Nha Nhi dong dài đến khi nào mới ngủ, ngày hôm sau mắt đã hơi sưng lên, vừa nhìn đã biết không nghỉ ngơi tốt.
Tiền thị đau lòng, nói cái gì cũng không chịu cho nàng đến cửa hàng, vội vàng bảo vào phòng ngủ thêm lát nữa.
“Nha Nhi ở nhà nghỉ ngơi đi, cửa hàng có ta là được rồi. Muội như vậy, Tiền nãi nãi cũng đau lòng, muội nghe lời nãi nãi nói đi, ngoan.” Thật ra Tần Mộc muốn nói, hắn cũng đau lòng. Nhưng lời nói lên đến miệng lại không nói ra. Những lời nói này hắn không xứng được nói với Nha Nhi.
“Hừ!” Liễu Nha Nhi cũng không biết giận dỗi như thế nào, mím môi, hừ một tiếng quay về phòng.
“Mộc Nhi, ngươi chọc Nha Nhi sao?” Tiền thị cảm thấy không thích hợp. Bắt đầu từ hôm qua, Nha Nhi nhà bà nhìn Tần Mộc chỗ nào cũng không thấy vừa mắt.
Suy nghĩ lại cẩn thận, Tần Mộc cũng chưa nghĩ ra mình đắc tội với Nha Nhi từ lúc nào. Đừng nói hôm quan, mấy năm gần đây đều không có. Nhưng nhìn hôm nay Nha Nhi như vậy, dường như thật sự tức giận với hắn, có chút không xác định: “Không....không đi...”