Chỉ nhìn mắt thường cũng có thể thấy thành Sài Tang náo nhiệt hơn rất nhiều.
Những người tới đây, đa số vì chuyện bán nước tương.
Có người từ xa tới đây không thể tránh khỏi ở lại Sài Tang một đêm.
Từ khách điếm có thể giăng lưới bắt chim trước đây bây giờ lai người qua người lại tấp nập.
Chưởng quầy khách điểm tất nhiên vui vẻ cười đến cứng cả miệng.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa thấy cảnh này.
"Tiểu nhị, cho hai phòng!" Ba người đi vào khách điếm vừa nhìn đã biết là các hóa thương từ xa đến.
Tiểu nhị đang lau bàn cũng mặc kệ, ném giẻ lau chạy tới, khom người nói: "Khách quan thật ngại quá, phòng cuối cùng trong điểm lại vừa có người vào ở.
Nhưng ngài có thể đi thẳng về phía tây, đi đến đầu ngõ nhỏ cỏ Vân Lai điếm, nhà hắn lớn có lẽ vẫn còn phòng trống."
Hóa thương ôm quyền cảm tạ, dắt ngựa đi theo hương tiểu nhị vừa chỉ.
Lúc này là buổi trưa, khách nhân dùng cơm xong cũng không vội về phòng, ngồi trong sảnh lớn nói chuyện."
"Vùng Lĩnh Nam này ta đã đến Vĩnh Bình và Mộc Dương.
Lúc trước cũng từng nghe nói đến Sài Tang chỉ là đều nói nơi này rất nghèo, trong thành cũng không còn người nào.
Cho nên lúc trước bán hàng hay mua hàng cũng chưa từng nghĩ tới nơi này."
Chưởng quầy trùng hợp được thành nhàn, dừng bàn tính trong tay, cười nói: “Sài Tang chúng ta khổ ngần ấy năm, cuối cùng cũng có hy vọng. Nghe nói sang năm đất hoang ngoại thành sẽ trồng mía cả, chờ đến khi thu hoạch hơn một nghìn mẫu mía có lẽ Sài Tang lại càng thêm náo nhiệt.”
“Thu cây mía thì có cái gì để náo nhiệt? Không phải, ngươi nói trồng hơn một nghìn mẫu mía sao? Trồng thứ đó để làm gì?” Khách nhân khó hiểu, quay đầu hỏi
Chưởng quầy dứt khoát đứng lên, ngồi xuống bàn bên cạnh khách nhân, nói: “Không dối gạt khách nhân, lão nhân a cũng không biết trồng cây mía làm gì. Chỉ nghe nói là ý của Liễu đại nhân, nếu đại nhân đã nói trồng vậy cứ trồng là được.”
“Cũng không biết trồng để làm gì, đại nhân các ngươi nói trồng các ngươi liền trồng sao? Dân chúng Sài Tang các ngươi có phải quá nghe lời rồi không? Nếu trồng ra không thu hoạch được vậy cứ chờ khóc đi.”
Chưởng quầy rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm, mới cười nói: “Khác quan có điều không biết, trước khi Liễu đại nhân tới đây, bá tánh đều cơm ăn không đủ no. Nhưng từ khi Liễu đại nhân tới Sài Tang nhậm chức, không chỉ mang theo mọi người đi khai hoang còn mang theo hạt cải dầu, cây cải dầu ngươi biết không?”
Khách nhân nhướng mày, cười nhạo một tiếng. Hắn vào nam ra bắc sao lại không biết cây cải dầu? Vội khinh thường nói: “Đương nhiên biết, còn không phải chỉ là cải dầu thôi sao. Năm trước Giang Nam trồng rất nhiều cải dầu, tuy có thể ép dầu nhưng sản lượng quá thấp, lãng phí biết bao nhiêu đất tốt.”
“Cho nên khách quan vẫn chưa đủ hiểu biết với Sài Tang chúng ta. Hạt cây cải dầu ở Sài Tang chúng ta do Liễu đại nhân mang đến, sản lượng có thể nhiều hơn cây cải bình thường mấy lần. Bá tánh nghe theo lời Liễu đại nhân trồng cây cải dầu, hiện tại không nói có thể ăn no mặc ấm thì ít nhất cũng không cần vì một miếng cơm mà rời xa quê hương không phải sao?”
“Ngài nói xem Liễu đại nhân cho bọn hắn có cơ ăn, còn sửa đường cho mọi người, đổi lại là ngài bảo ngài trồng mía ngài có làm theo không?”
Khách nhân tưởng tượng, cảm thấy cũng có ý.
Chưởng quầy thấy khách nhân không phản bác, đắc ý lại nói: “Đều nói phong thuỷ luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Mấy trăm năm đổi ngược, ông trời cuối cùng cũng mở mắt phái cả nhà Liễu đại nhân tới giúp đỡ Sài Tang chúng ta.”
“Sao có thể? Không phải ta nghe nói tri huyện các ngươi là người nơi khác đến sao? Tới nơi khỉ ho cò gáy này nhậm chức còn mang cả nhà theo sao?
“Khách quan ngài không biết?”
Khách nhân lắc đầu.
Chưởng quầy lắc đầu, cười nói: “Người ta nói thương thân khôn khéo nhất, muốn buôn bán phải thăm dò gốc rễ đối phương. Ngài tới Sài Tang mua nước tương chẳng lẽ không biết xưởng nước tương này là thiên kim nhà tri huyện mở sao? Ngãi không nghĩ đến vì sao tên cửa hàng lại nước tương Liễu Niệm sao?”
Khách nhân vỗ trán một cái, hắn đúng là hồ dồ. Chỉ nghe người ta nói buôn bán nước tương rất tốt, ngoại trừ Sài Tang, những thị trường khác đều còn trống, hắn liền vội vàng chạy tới đây. Nhưng thật sự không nghĩ tới, cửa hàng nước tương này cùng họ Liễu với tri huyện Sài Tang.
“Theo ta thấy, thiên kim nhà Liễu tri huyện cũng rất có năng lực. Làm xưởng lớn, ủ nước tương lại buôn bán tốt như vậy. Chỉ đoạn thời gian này không biết có bao nhiêu thương nhân từ nơi khác đến Sài Tang chúng ta, thành Sài Tang lập tức náo nhiệt hẳn lên.” Chưởng quầy nói xong nụ cười trên mặt không cách nào giấu được.
Nhưng có thể không vui được sao? Bởi những chuyện này, gần đây khách điểm nhỏ của hắn làm ăn tốt vô cùng.
Mà thiên kim Liễu gia trong miệng chưởng quầy lúc này đang ở ngoại ô thăm mía.
Cây mía mọc rất tốt, đã cao đến nửa người. Nhìn thành quả mọc trước mắt không khác quá nhiều so với mong muốn của nàng. Khoảng cách đến giấc mộng siêu cấp phú bà của nàng càng gần hơn một chút.”
“Ầm ầm!”
Những người tới đây, đa số vì chuyện bán nước tương.
Có người từ xa tới đây không thể tránh khỏi ở lại Sài Tang một đêm.
Từ khách điếm có thể giăng lưới bắt chim trước đây bây giờ lai người qua người lại tấp nập.
Chưởng quầy khách điểm tất nhiên vui vẻ cười đến cứng cả miệng.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa thấy cảnh này.
"Tiểu nhị, cho hai phòng!" Ba người đi vào khách điếm vừa nhìn đã biết là các hóa thương từ xa đến.
Tiểu nhị đang lau bàn cũng mặc kệ, ném giẻ lau chạy tới, khom người nói: "Khách quan thật ngại quá, phòng cuối cùng trong điểm lại vừa có người vào ở.
Nhưng ngài có thể đi thẳng về phía tây, đi đến đầu ngõ nhỏ cỏ Vân Lai điếm, nhà hắn lớn có lẽ vẫn còn phòng trống."
Hóa thương ôm quyền cảm tạ, dắt ngựa đi theo hương tiểu nhị vừa chỉ.
Lúc này là buổi trưa, khách nhân dùng cơm xong cũng không vội về phòng, ngồi trong sảnh lớn nói chuyện."
"Vùng Lĩnh Nam này ta đã đến Vĩnh Bình và Mộc Dương.
Lúc trước cũng từng nghe nói đến Sài Tang chỉ là đều nói nơi này rất nghèo, trong thành cũng không còn người nào.
Cho nên lúc trước bán hàng hay mua hàng cũng chưa từng nghĩ tới nơi này."
Chưởng quầy trùng hợp được thành nhàn, dừng bàn tính trong tay, cười nói: “Sài Tang chúng ta khổ ngần ấy năm, cuối cùng cũng có hy vọng. Nghe nói sang năm đất hoang ngoại thành sẽ trồng mía cả, chờ đến khi thu hoạch hơn một nghìn mẫu mía có lẽ Sài Tang lại càng thêm náo nhiệt.”
“Thu cây mía thì có cái gì để náo nhiệt? Không phải, ngươi nói trồng hơn một nghìn mẫu mía sao? Trồng thứ đó để làm gì?” Khách nhân khó hiểu, quay đầu hỏi
Chưởng quầy dứt khoát đứng lên, ngồi xuống bàn bên cạnh khách nhân, nói: “Không dối gạt khách nhân, lão nhân a cũng không biết trồng cây mía làm gì. Chỉ nghe nói là ý của Liễu đại nhân, nếu đại nhân đã nói trồng vậy cứ trồng là được.”
“Cũng không biết trồng để làm gì, đại nhân các ngươi nói trồng các ngươi liền trồng sao? Dân chúng Sài Tang các ngươi có phải quá nghe lời rồi không? Nếu trồng ra không thu hoạch được vậy cứ chờ khóc đi.”
Chưởng quầy rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm, mới cười nói: “Khác quan có điều không biết, trước khi Liễu đại nhân tới đây, bá tánh đều cơm ăn không đủ no. Nhưng từ khi Liễu đại nhân tới Sài Tang nhậm chức, không chỉ mang theo mọi người đi khai hoang còn mang theo hạt cải dầu, cây cải dầu ngươi biết không?”
Khách nhân nhướng mày, cười nhạo một tiếng. Hắn vào nam ra bắc sao lại không biết cây cải dầu? Vội khinh thường nói: “Đương nhiên biết, còn không phải chỉ là cải dầu thôi sao. Năm trước Giang Nam trồng rất nhiều cải dầu, tuy có thể ép dầu nhưng sản lượng quá thấp, lãng phí biết bao nhiêu đất tốt.”
“Cho nên khách quan vẫn chưa đủ hiểu biết với Sài Tang chúng ta. Hạt cây cải dầu ở Sài Tang chúng ta do Liễu đại nhân mang đến, sản lượng có thể nhiều hơn cây cải bình thường mấy lần. Bá tánh nghe theo lời Liễu đại nhân trồng cây cải dầu, hiện tại không nói có thể ăn no mặc ấm thì ít nhất cũng không cần vì một miếng cơm mà rời xa quê hương không phải sao?”
“Ngài nói xem Liễu đại nhân cho bọn hắn có cơ ăn, còn sửa đường cho mọi người, đổi lại là ngài bảo ngài trồng mía ngài có làm theo không?”
Khách nhân tưởng tượng, cảm thấy cũng có ý.
Chưởng quầy thấy khách nhân không phản bác, đắc ý lại nói: “Đều nói phong thuỷ luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Mấy trăm năm đổi ngược, ông trời cuối cùng cũng mở mắt phái cả nhà Liễu đại nhân tới giúp đỡ Sài Tang chúng ta.”
“Sao có thể? Không phải ta nghe nói tri huyện các ngươi là người nơi khác đến sao? Tới nơi khỉ ho cò gáy này nhậm chức còn mang cả nhà theo sao?
“Khách quan ngài không biết?”
Khách nhân lắc đầu.
Chưởng quầy lắc đầu, cười nói: “Người ta nói thương thân khôn khéo nhất, muốn buôn bán phải thăm dò gốc rễ đối phương. Ngài tới Sài Tang mua nước tương chẳng lẽ không biết xưởng nước tương này là thiên kim nhà tri huyện mở sao? Ngãi không nghĩ đến vì sao tên cửa hàng lại nước tương Liễu Niệm sao?”
Khách nhân vỗ trán một cái, hắn đúng là hồ dồ. Chỉ nghe người ta nói buôn bán nước tương rất tốt, ngoại trừ Sài Tang, những thị trường khác đều còn trống, hắn liền vội vàng chạy tới đây. Nhưng thật sự không nghĩ tới, cửa hàng nước tương này cùng họ Liễu với tri huyện Sài Tang.
“Theo ta thấy, thiên kim nhà Liễu tri huyện cũng rất có năng lực. Làm xưởng lớn, ủ nước tương lại buôn bán tốt như vậy. Chỉ đoạn thời gian này không biết có bao nhiêu thương nhân từ nơi khác đến Sài Tang chúng ta, thành Sài Tang lập tức náo nhiệt hẳn lên.” Chưởng quầy nói xong nụ cười trên mặt không cách nào giấu được.
Nhưng có thể không vui được sao? Bởi những chuyện này, gần đây khách điểm nhỏ của hắn làm ăn tốt vô cùng.
Mà thiên kim Liễu gia trong miệng chưởng quầy lúc này đang ở ngoại ô thăm mía.
Cây mía mọc rất tốt, đã cao đến nửa người. Nhìn thành quả mọc trước mắt không khác quá nhiều so với mong muốn của nàng. Khoảng cách đến giấc mộng siêu cấp phú bà của nàng càng gần hơn một chút.”
“Ầm ầm!”