Dư Căn Vượng hắng giọng đáp lại: "Đại tiểu thư trồng cây mía ngươi thấy không, lớn lên rất tốt.
Không phải đồng nghĩa với việc mọi sau này có thể tiếp tục trồng mía theo sao, nghe nói trồng mía còn kiếm được nhiều tiền hơn cả trồng đậu.
Ngươi nói, sau này dân chúng thành Sài Tang chúng ta có thể giàu có đến mức nào? Nhưng huyện khác còn không nhìn thấy cơ hội được gả đến Sài Tang sao? Không thấy gần đây những người chạy nạn trước đây trở về ngày càng nhiều sao?"
"Còn pha nói sao, tiểu tử ngươi tuy hơi lùn hơi đen, nhưng đầu óc đúng là con mẹ nó dùng tốt! Lúc trước ta cũng không nghĩ tới còn có chuyện này." "Đi đi đi, có người nào khen người như ngươi sao? Chỉ là việc này đúng là phải cảm tạ Liễu đại nhân và tiểu thư.
Bằng không có lẽ chúng ta cũng chạy nạn rồi." Càng nói càng hổ thẹn, khi đó khai hoang hắn còn xem thường đại tiểu thư nhà tri huyện là nữ nhi.
"Đã nói đủ rồi đúng không? Nói đủ rồi thì nhanh chóng đi làm việc, khoe khoang cái gì." Đốc công tức giận thúc giục.
Xưởng xây dựng thêm không cần Liễu Nha Nhi trông coi, cửa hàng cũng có Tần Mộc xử lý. Nàng rảnh rỗi ngồi trong phòng vẽ tương lai sau này của thành Sài Tang.
Thỉnh thoảng cũng nhân dịp rảnh rỗi làm chút điểm tâm.
Nói đến điểm tâm, nàng lại nghĩ đến Thẩm tiểu thư. Nàng còn nhớ rõ mấy ngày sau khi nàng và Tần Mộc nói rõ tâm ý, Thẩm tiểu thư kia lại mang điểm tâm đến cửa hàng tìm Tần Mộc, vừa khéo ngày hôm đó nàng cũng ở lầu hai xem sổ sách.
Cũng không biết Tần Mộc và Thẩm tiểu thư nói cái gì, chỉ thấy sau khi Thẩm tiểu thư nghe xong che mặt chạy ra khỏi cửa hàng, ngay cả hộp đồ ăn cũng quên không lấy.
Liễu Nha Nhi thấy một màn như vậy, chạy xuống lầu chậc chậc vài tiếng với Tần Mộc, nói là mỹ nhân rơi lệ thật sự làm người ta đau lòng.
Nói xong lại chậc lưỡi, tiếc hận: "Ai, đáng tiếc, đáng tiếc! Nếu không phải ngươi là người tỷ nhìn trúng, bổn cô nương còn có thể tác hợp cho một chút."
Bộ dáng đó đúng là kiểu được tiện nghi còn khoe mẽ.
"A~”
Liễu Nha Nhi giơ bánh nướng lên cạnh miệng Tần Mộc.
Tần Mộc cúi đầu, cũng cắn một miếng, từ từ nhai kỹ, không kịp nuốt đã nói: “Nha Nhi, ta đi cầu hôn với Liễu thúc có được không? Ta...ta cũng không phải muốn..muốn lập tức thành thành hôn. Chỉ là...”Cha Liễu cười không nói gì, trong lòng Tiền thị đương nhiên cũng sáng tỏ.
Tiền thị thở dài một hơi, mối lo trong lòng bà xem như nhẹ đi một nửa.
Ngay cả Liễu Đông Thanh trước đến nay là người không tim không phổi, ngày ngày nhìn hai người mắt qua mày lại cũng bất tri bất giác nhìn ra chút manh mối.Dù sao vẫn chưa đính hôn, vì tránh cho người khác phát hiện ra manh mối, thậm chí Liễu Nha Nhi còn cố tình duy trì khoảng cách với Tần Mộc.
Nhưng tình yêu của người trẻ đều ở trong mắt căn bản không dấu được. Một biểu tình, một động tác, thậm chí chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người ta nhìn ra được tâm ý trong lòng.
Tình cảm hai người che giấu sao có thể thoát khỏi đôi mắt của Tiền thị. Chỉ là Tiền thi không hỏi trực tiếp Liễu Nha Nhi, bà sợ tiểu cô nương da mặt mỏng ngại ngùng, ngầm đi hỏi cha Liễu. Nhìn lại, liền nhìn thấy bóng dáng thiếu niên lang chạy vội tới.
“Chờ lâu rồi phải không?” Tần Mộc không kịp thở, đã đưa bánh nướng nóng hổi trong tay qua cho nàng.
Liễu Nha Nhi khẽ cắn một miếng, mùi gạo thơm nồng đậm. Xong việc Liễu Nha Nhi cũng ý thức được mình có phần tiểu nhân đắc chí, keo kiệt bủn xỉn, tự giễu lắc đầu, nói: “Tình yêu quả nhiên có thể khiến còn người ta trở nên mù quáng lại keo kiệt, ai!”
Ngoại trừ lúc ở cửa hàng Liễu Nha Nhi thỉnh thoảng trêu chọc Tần Mộc, những lúc khác vẫn như bình thường.
Tình yêu của người cổ đại không giống hiện đại, trước khi kết hôn vãn có thể dắt tay ôm hôn thân mật. Nhưng ở đây cho dù hai người có cùng một mái hiên có tình cảm với nhau nhưng đều dừng lại trước lễ giáo, ngoại trừ trao đổi qua ánh mắt đến cả tay nhỏ cũng chưa từng dắt.Sau khi Liễu Đông Thanh biết được tâm ý của Liễu Nha Nhi và Tần Mộc, trong lòng cũng có phần chua xót. Rõ ràng lúc còn nhỏ hắn vẫn luôn ồn ào nói Liễu Nha Nhi lớn lên sẽ gả cho Tần Mộc. Đến lúc thật sự xảy ra, hắn lại khó chịu không bỏ được lo lắng trong lòng.
Khó chịu thật lâu, cũng tức giận thật lâu, Liễu Đông Thanh mới xoa nước mắt tự an ủi bản thân, Nha Nhi gả cho Tần Mộc vẫn tốt hơn nhiều so với những người khác. Ít nhất người vẫn còn trước mắt, hắn vẫn có thể che chở cho nàng.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà phủ khắp vạn trượng, nhuộm bầu trời Sài Tang thành một mảnh đỏ hồng, gió thổi làn váy lụa mong manh trên người thiếu nữ.
Tần Mộc xoa tay, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Liễu Nha Nhi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tần Mộc.
Nghĩ thầm, Tần Mộc nhà nàng thật là đẹp mắt.
Chiều cao một mét tám mấy, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng ngũ quan rõ ràng, chỉ là hay thẹn thùng chỉ cần khẽ đụng liền đỏ mặt.
Liễu Nha Nhi đột nhiên muốn trêu chọc hắn, nghẹn cười biết rõ còn cố hỏi: "Chính là cái gì?"
"Chỉ là... muốn..."
“Muốn cái gì?” Liễu Nha Nhi không thuận theo không buông tha.
Đôi mắt thiếu nữ vừa sáng ngời lại trong suốt, khuôn mặt tròn trịa đầy ý cười, nhìn đến mức yết hầu Tần Mộc ngứa ngáy, khàn khàn nói: “Muốn định trước việc hôn nhân với Nha Nhi, như vậy...như vậy, Nha Nhi sẽ không chạy mất. Chúng ta đính hôn trước, chờ đến khi nào Nha Nhi muốn thành hôn, chúng ta lại thành hôn có được không?”
Chữ không kia, mang theo thành khẩn ngay cả tiếng nói cũng mèm đi vài phần.
“Được!”
“Thật sao?” Tần Mộc vui vẻ
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu mỉm cười: “Đúng vậy!Không phải ngươi sợ ta chạy mất sao?”
"Ta......"
Liễu Nha Nhi nhún vai, Tần Mộc nhà nàng đúng là quá dễ thương, quá dễ thẹn thùng. Vậy ngày sau ôm ấp hôn hít, thân mật hơn phải làm sao? Chẳng lẽ cũng phải để nàng chủ động sao?”
Không phải đồng nghĩa với việc mọi sau này có thể tiếp tục trồng mía theo sao, nghe nói trồng mía còn kiếm được nhiều tiền hơn cả trồng đậu.
Ngươi nói, sau này dân chúng thành Sài Tang chúng ta có thể giàu có đến mức nào? Nhưng huyện khác còn không nhìn thấy cơ hội được gả đến Sài Tang sao? Không thấy gần đây những người chạy nạn trước đây trở về ngày càng nhiều sao?"
"Còn pha nói sao, tiểu tử ngươi tuy hơi lùn hơi đen, nhưng đầu óc đúng là con mẹ nó dùng tốt! Lúc trước ta cũng không nghĩ tới còn có chuyện này." "Đi đi đi, có người nào khen người như ngươi sao? Chỉ là việc này đúng là phải cảm tạ Liễu đại nhân và tiểu thư.
Bằng không có lẽ chúng ta cũng chạy nạn rồi." Càng nói càng hổ thẹn, khi đó khai hoang hắn còn xem thường đại tiểu thư nhà tri huyện là nữ nhi.
"Đã nói đủ rồi đúng không? Nói đủ rồi thì nhanh chóng đi làm việc, khoe khoang cái gì." Đốc công tức giận thúc giục.
Xưởng xây dựng thêm không cần Liễu Nha Nhi trông coi, cửa hàng cũng có Tần Mộc xử lý. Nàng rảnh rỗi ngồi trong phòng vẽ tương lai sau này của thành Sài Tang.
Thỉnh thoảng cũng nhân dịp rảnh rỗi làm chút điểm tâm.
Nói đến điểm tâm, nàng lại nghĩ đến Thẩm tiểu thư. Nàng còn nhớ rõ mấy ngày sau khi nàng và Tần Mộc nói rõ tâm ý, Thẩm tiểu thư kia lại mang điểm tâm đến cửa hàng tìm Tần Mộc, vừa khéo ngày hôm đó nàng cũng ở lầu hai xem sổ sách.
Cũng không biết Tần Mộc và Thẩm tiểu thư nói cái gì, chỉ thấy sau khi Thẩm tiểu thư nghe xong che mặt chạy ra khỏi cửa hàng, ngay cả hộp đồ ăn cũng quên không lấy.
Liễu Nha Nhi thấy một màn như vậy, chạy xuống lầu chậc chậc vài tiếng với Tần Mộc, nói là mỹ nhân rơi lệ thật sự làm người ta đau lòng.
Nói xong lại chậc lưỡi, tiếc hận: "Ai, đáng tiếc, đáng tiếc! Nếu không phải ngươi là người tỷ nhìn trúng, bổn cô nương còn có thể tác hợp cho một chút."
Bộ dáng đó đúng là kiểu được tiện nghi còn khoe mẽ.
"A~”
Liễu Nha Nhi giơ bánh nướng lên cạnh miệng Tần Mộc.
Tần Mộc cúi đầu, cũng cắn một miếng, từ từ nhai kỹ, không kịp nuốt đã nói: “Nha Nhi, ta đi cầu hôn với Liễu thúc có được không? Ta...ta cũng không phải muốn..muốn lập tức thành thành hôn. Chỉ là...”Cha Liễu cười không nói gì, trong lòng Tiền thị đương nhiên cũng sáng tỏ.
Tiền thị thở dài một hơi, mối lo trong lòng bà xem như nhẹ đi một nửa.
Ngay cả Liễu Đông Thanh trước đến nay là người không tim không phổi, ngày ngày nhìn hai người mắt qua mày lại cũng bất tri bất giác nhìn ra chút manh mối.Dù sao vẫn chưa đính hôn, vì tránh cho người khác phát hiện ra manh mối, thậm chí Liễu Nha Nhi còn cố tình duy trì khoảng cách với Tần Mộc.
Nhưng tình yêu của người trẻ đều ở trong mắt căn bản không dấu được. Một biểu tình, một động tác, thậm chí chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người ta nhìn ra được tâm ý trong lòng.
Tình cảm hai người che giấu sao có thể thoát khỏi đôi mắt của Tiền thị. Chỉ là Tiền thi không hỏi trực tiếp Liễu Nha Nhi, bà sợ tiểu cô nương da mặt mỏng ngại ngùng, ngầm đi hỏi cha Liễu. Nhìn lại, liền nhìn thấy bóng dáng thiếu niên lang chạy vội tới.
“Chờ lâu rồi phải không?” Tần Mộc không kịp thở, đã đưa bánh nướng nóng hổi trong tay qua cho nàng.
Liễu Nha Nhi khẽ cắn một miếng, mùi gạo thơm nồng đậm. Xong việc Liễu Nha Nhi cũng ý thức được mình có phần tiểu nhân đắc chí, keo kiệt bủn xỉn, tự giễu lắc đầu, nói: “Tình yêu quả nhiên có thể khiến còn người ta trở nên mù quáng lại keo kiệt, ai!”
Ngoại trừ lúc ở cửa hàng Liễu Nha Nhi thỉnh thoảng trêu chọc Tần Mộc, những lúc khác vẫn như bình thường.
Tình yêu của người cổ đại không giống hiện đại, trước khi kết hôn vãn có thể dắt tay ôm hôn thân mật. Nhưng ở đây cho dù hai người có cùng một mái hiên có tình cảm với nhau nhưng đều dừng lại trước lễ giáo, ngoại trừ trao đổi qua ánh mắt đến cả tay nhỏ cũng chưa từng dắt.Sau khi Liễu Đông Thanh biết được tâm ý của Liễu Nha Nhi và Tần Mộc, trong lòng cũng có phần chua xót. Rõ ràng lúc còn nhỏ hắn vẫn luôn ồn ào nói Liễu Nha Nhi lớn lên sẽ gả cho Tần Mộc. Đến lúc thật sự xảy ra, hắn lại khó chịu không bỏ được lo lắng trong lòng.
Khó chịu thật lâu, cũng tức giận thật lâu, Liễu Đông Thanh mới xoa nước mắt tự an ủi bản thân, Nha Nhi gả cho Tần Mộc vẫn tốt hơn nhiều so với những người khác. Ít nhất người vẫn còn trước mắt, hắn vẫn có thể che chở cho nàng.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà phủ khắp vạn trượng, nhuộm bầu trời Sài Tang thành một mảnh đỏ hồng, gió thổi làn váy lụa mong manh trên người thiếu nữ.
Tần Mộc xoa tay, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Liễu Nha Nhi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tần Mộc.
Nghĩ thầm, Tần Mộc nhà nàng thật là đẹp mắt.
Chiều cao một mét tám mấy, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng ngũ quan rõ ràng, chỉ là hay thẹn thùng chỉ cần khẽ đụng liền đỏ mặt.
Liễu Nha Nhi đột nhiên muốn trêu chọc hắn, nghẹn cười biết rõ còn cố hỏi: "Chính là cái gì?"
"Chỉ là... muốn..."
“Muốn cái gì?” Liễu Nha Nhi không thuận theo không buông tha.
Đôi mắt thiếu nữ vừa sáng ngời lại trong suốt, khuôn mặt tròn trịa đầy ý cười, nhìn đến mức yết hầu Tần Mộc ngứa ngáy, khàn khàn nói: “Muốn định trước việc hôn nhân với Nha Nhi, như vậy...như vậy, Nha Nhi sẽ không chạy mất. Chúng ta đính hôn trước, chờ đến khi nào Nha Nhi muốn thành hôn, chúng ta lại thành hôn có được không?”
Chữ không kia, mang theo thành khẩn ngay cả tiếng nói cũng mèm đi vài phần.
“Được!”
“Thật sao?” Tần Mộc vui vẻ
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu mỉm cười: “Đúng vậy!Không phải ngươi sợ ta chạy mất sao?”
"Ta......"
Liễu Nha Nhi nhún vai, Tần Mộc nhà nàng đúng là quá dễ thương, quá dễ thẹn thùng. Vậy ngày sau ôm ấp hôn hít, thân mật hơn phải làm sao? Chẳng lẽ cũng phải để nàng chủ động sao?”