Đây đều là cá tự nhiên, ngoại trừ mấy con cá trắm cỏ và hắc liên khoảng ba bốn cân còn có một con hắc ngư choai choai về một con cá mè hoa, còn lai là một ít cá linh tinh.
Cá trích nhỏ như ngón tay, nửa chiếc đũa có đủ cùng một ít cá không biết tên.
Này đó cá đều là hoang dại, trừ bỏ mấy cái ba bốn cân cá trắm cỏ cùng hoa liên, một cái choai choai hắc ngư cùng một cái cá mè hoa, còn lại đều là một ít tạp cá.
Cái gì ngón tay lớn lên tiểu cá trích, nửa chiếc đũa lớn lên kiều miệng, không đến ngón tay lớn lên muốn ăn cá cùng một ít không biết tên trường không lớn loại cá.
So với cá lớn, Liễu Nha Nhi càng thích cá nhỏ hơn.
Cá tạp không phân loại lớn nhỏ chủng loại trực tiếp bỏ lên nấu đã vô cùng thơm ngon, chỉ là làm thịt mấy loại này có hơi phức tạp.
“Nãi, cá này muốn làm khô thì chặt đầu đi, đúng lúc tối nay lấy ra nấu cùng đậu hủ. Bằng không đến khi phơi xong cùng chỉ còn vỏ rỗng.” “Được, để ta chặt đầu cá, nhưng trong nhà không có đậu hủ.”
Liễu Nha Nhi nhìn cá trên mặt đất, suy nghĩ một lát mới nói: “Cháu đi mua hai miếng đậu hủ, nhân tiện mua luôn một ít dưa chua. Đêm nay chúng ta làm tiệc cá.”
Tiệc cá? Đây lại là tiệc gì?
Sau khi chặt đầu cá, rửa sạch sẽ để ráo nước.
Dầu hạt cải để sôi tới kho bốc khói trắng mới cho đầu cá vào chiên vàng một chút, mới bỏ chút nước không quá đầu cá, bỏ thêm gừng và đậu hũ vào, nấu trên lửa lớn.
Thừa dịp đang nấu đầu cá trên bếp, Liễu Nha Nhi lại cắt thịt cá thành từng lát ướt trong chén lớn.
Đợi canh tàu hũ đầu cá trong nồi nấu xong, lại bỏ vào nồi đất tiếp tục hầm trong bếp lò.
Dầu nóng trong nồi sôi lên bỏ đuôi cá và xương cá hắc ngư vào, chiên cho hai mặt vàng lên rồi vớt ra ngoài. Lại bỏ gừng, tỏi, hoa tiêu vào dầu vừa chiên cá xào cho thơm, mới bỏ dưa chưa vào xào cùng. Lúc này mới bỏ xương cá vừa chiên vào, thêm nước sôi nấu thành canh có màu trắng ngà, bỏ thêm gia vị, nấu thêm một lát đã có thể lên đĩa.
“Bọn họ thành tâm muốn giúp đỡ, vậy việc nhỏ như thu ngải thảo để bọn họ làm là được. Thứ nhất cũng coi như bọn họ có giúp một tay, mà ở trong mắt bọn họ xem ra cũng thấy chúng ta không xem bọn họ là người ngoài. Cứ như vậy quan hệ cũng có thể thân cận hơn một chút.”
Liễu Nha Nhi đậy nắp nồi lại, dọn băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Tiền thị, lại nói: “Tuy cha là tri huyện nhưng dù sao cũng là người từ bên ngoài đến. Đều nói cường long áp bất địa đầu xà*, nếu ngày nào đó gặp phải người địa phương cần cãi cọ. Chúng ta cũng không thể mặc kệ phạm pháp hay hông bắt người vào đại lao. Hơn nữa, cha cũng không phải là người lạm dụng chức quyền.”
(cường long áp bất địa đầu xà: tương tự như câu phép vua thua lệ làng bên mình)
“Ngươi đó, tinh quái!”
Nói xong Tiền thị lại thở dài: “Cũng không biết cha ngươi muốn ở Sài Tang bao nhiêu năm. Theo lý thuyết ngươi và Mộc Nhi đã đính hôn, của hồi môn giường Bạt Bộ cùng bàn trang điểm nên tìm thợ mộc làm trước. Nhưng ta sợ giường Bạt Bộ làm được một nửa, cha ngươi đã bị điều đi nơi khác.”
“Hả? Lão tiền thích cái gì?” Hồ sư gia cũng chui vào.
“Lão phu nhân, đại tiểu thư Lão phu tới nhóm lửa!” Hồ sư gia nói muốn giúp đỡ nhóm lửa.
Tiền thị xua tay: “Đi đi đi, làm cơm còn cần nhiều người như vậy làm gì? Các ngươi ra sân ngồi đi, nấu thêm một ít cá tạp và rau nữa là có thể ăn cơm.”
“Xèo xèo~” một chậu cá tạp nhỏ bỏ vào nồi, phát ra tiếng vang dội trong dầu nóng.
Lật mặt cá lại, Liễu Nha Nhi cũng nói: “Tiền bá, Hồ bá, mọi người ra ngoài ngồi đi. Bằng không trong phòng bếp chật chội, muốn đi lại cũng có. Nếu ngài muốn giúp vậy giúp ta thu ngải thảo và cúc hoa đi.”
“Được, ta làm giúp ngài!”
Đợi Tiền huyện thừa và Hồ sư gia rời khỏi phòng bếp, Tiền thị lại bỏ thêm một ít củi lửa vào bếp, cười nói: “Ngươi đó, còn rất biết sai việc cho người ta."
Liễu Nha Nhi không cho là đúng, giải thích nói: “Nãi nãi, cháu không sai việc cho bọn họ. Người ta đều nói ăn người tay ngắn của cho là của nợ. Tiền bá và Hồ bá vón là cấp dưới của cha, cha cũng thường giữ bọn họ ở lại ăn cơm. Một lần hai lần thì không sao, nhưng nếu số lần quá nhiều trong bọn họ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Cắt một ít hành lá rải lên trên mặt cá, rồi xối dầu nóng lên, mùi cay nồng của hoa tiêu, gừng tỏi, của lá hành, dưa chua và thịt cá đều bị kích thích tỏa ra, tràn ngập khắc nhà bếp.
“Trời ạ! Đại tiểu thư đang làm gì vậy? Rõ ràng sắc đến khó chịu nhưng lại thơm không chịu được.” Tiền huyện thừa ngửi thấy mùi này lập tức muốn chui vào nhà bếp, xem có thể giúp gì hay không. Đại nhân hay giữ bọn họ ở lại ăn cơm, ông ấy cũng ngại ngùng.
Liễu Nha Nhi lại bỏ thêm một ít dầu vào nồi, đáp: “Món này là cá nấu cải chua, vừa chua cay lại thơm, bảo đảm Tiền bá sẽ thích.”
“Nãi nãi, chuyện này không cần gấp, cháu còn muốn ở lại trong nhà thêm mấy năm. Dù sao cháu cũng đã đính hôn với Tần Mộc, chẳng lẽ còn sợ hắn chạy mất sao.”
Tiền thị đánh nhẹ một cái lên chân Liễu Nha Nhi, sủng nịnh nói: “Nói bậy cái gì vậy? Ngươi không vội nhưng Mộc Nhi đã sắp mười chín tuổi, hắn có thể không vội sao?”
“Hắn vội cái gì, cháu cũng không chạy mất. Đúng không nãi nãi?”
Tiền thị nghe xong lời này vừa tức giận vừa buồn cười, cười xong lại cảm thấy đau lòng. Nha Nhi nhà bà không có mẫu thân, rất nhanh sẽ trở thành cô nương mười tám tuổi lại không biết gì về chuyện nam nữ. Xem ra bà phải tìm cơ hội nói cho Nha Nhi biết, đừng để đến lúc đó hai người thành hôn vào động phòng lại không biết phải làm gì.”
Cá trích nhỏ như ngón tay, nửa chiếc đũa có đủ cùng một ít cá không biết tên.
Này đó cá đều là hoang dại, trừ bỏ mấy cái ba bốn cân cá trắm cỏ cùng hoa liên, một cái choai choai hắc ngư cùng một cái cá mè hoa, còn lại đều là một ít tạp cá.
Cái gì ngón tay lớn lên tiểu cá trích, nửa chiếc đũa lớn lên kiều miệng, không đến ngón tay lớn lên muốn ăn cá cùng một ít không biết tên trường không lớn loại cá.
So với cá lớn, Liễu Nha Nhi càng thích cá nhỏ hơn.
Cá tạp không phân loại lớn nhỏ chủng loại trực tiếp bỏ lên nấu đã vô cùng thơm ngon, chỉ là làm thịt mấy loại này có hơi phức tạp.
“Nãi, cá này muốn làm khô thì chặt đầu đi, đúng lúc tối nay lấy ra nấu cùng đậu hủ. Bằng không đến khi phơi xong cùng chỉ còn vỏ rỗng.” “Được, để ta chặt đầu cá, nhưng trong nhà không có đậu hủ.”
Liễu Nha Nhi nhìn cá trên mặt đất, suy nghĩ một lát mới nói: “Cháu đi mua hai miếng đậu hủ, nhân tiện mua luôn một ít dưa chua. Đêm nay chúng ta làm tiệc cá.”
Tiệc cá? Đây lại là tiệc gì?
Sau khi chặt đầu cá, rửa sạch sẽ để ráo nước.
Dầu hạt cải để sôi tới kho bốc khói trắng mới cho đầu cá vào chiên vàng một chút, mới bỏ chút nước không quá đầu cá, bỏ thêm gừng và đậu hũ vào, nấu trên lửa lớn.
Thừa dịp đang nấu đầu cá trên bếp, Liễu Nha Nhi lại cắt thịt cá thành từng lát ướt trong chén lớn.
Đợi canh tàu hũ đầu cá trong nồi nấu xong, lại bỏ vào nồi đất tiếp tục hầm trong bếp lò.
Dầu nóng trong nồi sôi lên bỏ đuôi cá và xương cá hắc ngư vào, chiên cho hai mặt vàng lên rồi vớt ra ngoài. Lại bỏ gừng, tỏi, hoa tiêu vào dầu vừa chiên cá xào cho thơm, mới bỏ dưa chưa vào xào cùng. Lúc này mới bỏ xương cá vừa chiên vào, thêm nước sôi nấu thành canh có màu trắng ngà, bỏ thêm gia vị, nấu thêm một lát đã có thể lên đĩa.
“Bọn họ thành tâm muốn giúp đỡ, vậy việc nhỏ như thu ngải thảo để bọn họ làm là được. Thứ nhất cũng coi như bọn họ có giúp một tay, mà ở trong mắt bọn họ xem ra cũng thấy chúng ta không xem bọn họ là người ngoài. Cứ như vậy quan hệ cũng có thể thân cận hơn một chút.”
Liễu Nha Nhi đậy nắp nồi lại, dọn băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Tiền thị, lại nói: “Tuy cha là tri huyện nhưng dù sao cũng là người từ bên ngoài đến. Đều nói cường long áp bất địa đầu xà*, nếu ngày nào đó gặp phải người địa phương cần cãi cọ. Chúng ta cũng không thể mặc kệ phạm pháp hay hông bắt người vào đại lao. Hơn nữa, cha cũng không phải là người lạm dụng chức quyền.”
(cường long áp bất địa đầu xà: tương tự như câu phép vua thua lệ làng bên mình)
“Ngươi đó, tinh quái!”
Nói xong Tiền thị lại thở dài: “Cũng không biết cha ngươi muốn ở Sài Tang bao nhiêu năm. Theo lý thuyết ngươi và Mộc Nhi đã đính hôn, của hồi môn giường Bạt Bộ cùng bàn trang điểm nên tìm thợ mộc làm trước. Nhưng ta sợ giường Bạt Bộ làm được một nửa, cha ngươi đã bị điều đi nơi khác.”
“Hả? Lão tiền thích cái gì?” Hồ sư gia cũng chui vào.
“Lão phu nhân, đại tiểu thư Lão phu tới nhóm lửa!” Hồ sư gia nói muốn giúp đỡ nhóm lửa.
Tiền thị xua tay: “Đi đi đi, làm cơm còn cần nhiều người như vậy làm gì? Các ngươi ra sân ngồi đi, nấu thêm một ít cá tạp và rau nữa là có thể ăn cơm.”
“Xèo xèo~” một chậu cá tạp nhỏ bỏ vào nồi, phát ra tiếng vang dội trong dầu nóng.
Lật mặt cá lại, Liễu Nha Nhi cũng nói: “Tiền bá, Hồ bá, mọi người ra ngoài ngồi đi. Bằng không trong phòng bếp chật chội, muốn đi lại cũng có. Nếu ngài muốn giúp vậy giúp ta thu ngải thảo và cúc hoa đi.”
“Được, ta làm giúp ngài!”
Đợi Tiền huyện thừa và Hồ sư gia rời khỏi phòng bếp, Tiền thị lại bỏ thêm một ít củi lửa vào bếp, cười nói: “Ngươi đó, còn rất biết sai việc cho người ta."
Liễu Nha Nhi không cho là đúng, giải thích nói: “Nãi nãi, cháu không sai việc cho bọn họ. Người ta đều nói ăn người tay ngắn của cho là của nợ. Tiền bá và Hồ bá vón là cấp dưới của cha, cha cũng thường giữ bọn họ ở lại ăn cơm. Một lần hai lần thì không sao, nhưng nếu số lần quá nhiều trong bọn họ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Cắt một ít hành lá rải lên trên mặt cá, rồi xối dầu nóng lên, mùi cay nồng của hoa tiêu, gừng tỏi, của lá hành, dưa chua và thịt cá đều bị kích thích tỏa ra, tràn ngập khắc nhà bếp.
“Trời ạ! Đại tiểu thư đang làm gì vậy? Rõ ràng sắc đến khó chịu nhưng lại thơm không chịu được.” Tiền huyện thừa ngửi thấy mùi này lập tức muốn chui vào nhà bếp, xem có thể giúp gì hay không. Đại nhân hay giữ bọn họ ở lại ăn cơm, ông ấy cũng ngại ngùng.
Liễu Nha Nhi lại bỏ thêm một ít dầu vào nồi, đáp: “Món này là cá nấu cải chua, vừa chua cay lại thơm, bảo đảm Tiền bá sẽ thích.”
“Nãi nãi, chuyện này không cần gấp, cháu còn muốn ở lại trong nhà thêm mấy năm. Dù sao cháu cũng đã đính hôn với Tần Mộc, chẳng lẽ còn sợ hắn chạy mất sao.”
Tiền thị đánh nhẹ một cái lên chân Liễu Nha Nhi, sủng nịnh nói: “Nói bậy cái gì vậy? Ngươi không vội nhưng Mộc Nhi đã sắp mười chín tuổi, hắn có thể không vội sao?”
“Hắn vội cái gì, cháu cũng không chạy mất. Đúng không nãi nãi?”
Tiền thị nghe xong lời này vừa tức giận vừa buồn cười, cười xong lại cảm thấy đau lòng. Nha Nhi nhà bà không có mẫu thân, rất nhanh sẽ trở thành cô nương mười tám tuổi lại không biết gì về chuyện nam nữ. Xem ra bà phải tìm cơ hội nói cho Nha Nhi biết, đừng để đến lúc đó hai người thành hôn vào động phòng lại không biết phải làm gì.”