Từ sau khi tổ phụ Lục Phong Phong qua đời, thân thể tổ mẫu hắn cũng càng ngày càng suy yếu, cũng mù mất một mắt.
Từ đây mọi gánh nặng trong nhà đều đè nặng lên vai Lục Phong Phong chỉ mới tám tuổi.
Liễu Đông Thanh thương cho hoàn cảnh của Lục Phong Phong, nên thừa dịp được nghỉ ở lại Lâm gia thôn giúp nhà Lục Phong cày ruộng, cấy lúa.
Bởi vì không muốn vì chuyện hoa màu nhà Lục Phong Phong mà chậm trễ giảng bài cho học sinh, mấy ngày gần đây chỉ có thể thừa dịp nghỉ trưa tới giúp cấy mạ.
"Nãi nãi và cha có khỏe không?" Liễu Đông Thanh đặt bình trà vừa pha xong lên bàn nhỏ, ngồi xuống đối diện với muội muội.
“Trong nhà tất cả đều tốt, nhưng ca ca đã gầy đi nhiều rồi. Lần này muội tới có mang theo ít cá khô và nhang muỗi cho đại ca. Trong núi có nhiều muỗi, một cây nhang muỗi này có thể đốt tới hơn nửa đêm, cũng có thể giúp đại ca ngủ yên hơn một chút.”
Liễu Đông Thanh nghe muội muội nói từng câu từng câu lại yên lặng lắng nghe như học trò ngoan ngoãn.
“Ca lấy lá trà này từ đâu, uống rất ngon.” Liễu Nha Nhi nâng ly, nhìn lá trà trong ly.
"Là Nhị thúc công trong thôn đưa tới, đây là trà nhà bọn họ trồng cũng chỉ có hai cây trà như vậy, lá trà làm xong đều tặng hết cho ta.
Ta vẫn còn một ít, Nha Nhi thích uống vậy lát nữa nhớ mang về."
Liễu Nha Nhi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đại ca, có thể đưa muội đi xem cây trà nhà Nhị thúc công hay không?"
"Chuyện này có gì mà không được? Nhưng tại sao Nha Nhi lại muốn đi xem cây trà? Trước kia nhà thôn trưởng ở Tiểu Vương Trang không phải cũng trồng mấy cây sao?"
Liễu Nha Nhi cười ha ha: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Liễu phu tử tát nhiên bọn họ rất quen thuộc nhưng cô nương này là lần đầu tiên nhìn thấy, tại sao lại chạy vào núi. Hay là...
“Ta thấy mặt mày cô nương này có phần giống Liễu phu tử, chẳng lẽ đây chính là muội muội của Liễu phu tử, thiên kim nhà Huyện thái gia?”Mấy lúc trước vừa rồi còn đoán Liễu Nha Nhi là hôn thê linh tinh của Liễu Đông Thanh vừa nghe xong mới chậc lưỡi một cái, đúng là càng nhìn càng thấy giống nhau.
“Phu tử sao ngươi lại vào thôn?”Liễu Đông Thanh cười giới thiệu với thôn trưởng: “Đây là muội muội trong nhà, muốn đi nhìn cây trà nhà Nhị thúc công, ta dẫn con bé đi nhìn một chút.”
“Liễu tiểu thư mạnh khỏe. Đi, ta dẫn các ngươi đi.”“Được được được, không tiết lộ thì không tiết lộ.” Liễu Đông Thanh cười sủng nịnh, dẫn muội muội đi vào Lâm gia thôn.
Huynh muội hai người vừa vào thôn, lập tức khiến các thôn dân tò mò.Thôn trưởng đi đầu, huynh muội Liễu gia đi theo phía sau, mà phía sau huynh muội hai người là mấy thôn dân chạy theo xem náo nhiệt.
Nhà nhị thúc công ở dưới chân núi, lưng dựa núi lớn.Nhị thúc công biết được lý do mọi người đến đây vội dẫn người vào nhà, hai cây trà lớn đứng sừng sững ở đó, cành lá xum xuê.
“Nhị thúc công, cây trà này của ngài đã bao nhiêu năm?”
“Nghe nói là ba bốn trăm năm. Là do lão tổ nhà ta đào về từ trong núi về nhà trồng, mỗi năm cũng có thể hái một ít lá trà để trong nhà uống.” Nhị thúc công không hiểu, vị tiểu thư từ trong thành này tới sao lại cảm thấy hứng thú với cây trà nhà mình.
"Trong thôn ngoại trừ nhà ngài, những nhà khác có ai có cây trà hay không?"Liễu Nha Nhi lại hỏi.
Không đợi nhị thúc công trả lời, mấy thôn dân đang xem náo nhiệt đã tranh nhau đáp lời, nhà mình cũng có cây trà.
Nghe được lời này, Liễu Nha Nhi lại đi tới mấy nhà khác xem cây trà nhà bọn họ. Xem xong một vòng, trong lòng cũng dần có tính toán.
Trên đường trở về học đường, Liễu Nha Nhi mới nói đến mục đích chuyến đi lần này.
Hóa ra lúc trước nàng bị lá trà này hấp dẫn. Lá trà ở đây không có vị đắng chát lại có mùi thơm đặc biệt. Đối với Liễu Nha Nhi mà nói, lá trà này không thua kém so với trà Long Tỉnh.
Vừa mới nàng quan sát địa hình ở đây, nhà Nhị thúc công bên này dựa núi hướng mặt trời, lại nghe thấy tiếng nước trong núi chảy đầy đủ, tuyệt đối là nơi trồng trà tuyệt vời.
Đều nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.
Trong núi có ít đồng ruộng, sơn gian dã vật cũng không có nhiều.
Thôn dân ở Lâm gia thôn này so với những nơi khác trong núi đều khổ hơn rất nhiều.
Nhưng nếu lợi dụng được lợi thế vùng núi, trồng cây trà, nói không chừng còn có thể tìm được đường ra.
Về phần nguồn tiêu thụ, có nước tương và đường mía làm đường dẫn, không sợ không bán được.
“Nha Nhi, muội xuất phát từ sáng sớm, có phải còn chưa ăn cơm hay không? Muội ngồi đây một lát, để ta nấu cho muội chén mì.” Chờ đến khi trở về học đường, Liễu Đông Thanh mới nhớ tới có lẽ muội muội tới đây còn chưa được ăn cơm.
Liễu Nha Nhi giữ chặt Liễu Đông Thanh lại: “Đại ca không cần vội, muội và Hạ Huy đã ăn bánh bột ngô trên đường rồi. Được rồi, muội ngồi đây một lát, lát nữa còn phải quay về.”
“Không đói bụng sao?”
"Đúng vậy, đại ca đã thấy muội để bản thân mình chịu thiệt bao giờ chưa?"
"Vậy được, nhưng lần sau muội đừng vào núi nữa, để lần sau được nghỉ tắm gội ta sẽ về nhà." Liễu Đông Thanh vừa nói chuyện với muội muội vừa thu thập sách vở trên bản, chuẩn bị tới học đường.
Liễu Nha Nhi cũng đứng dậy chuẩn bị trở về, vừa dặn dò đủ thứ. Nhìn qua còn tưởng nàng là tỷ tỷ mà Liễu Đông Thanh là đệ đệ không biết chăm sóc bản thân.
“Không biết, còn tưởng muội là tỷ tỷ của ta đó!”
Liễu Nha Nhi bĩu môi, tức giận nói: “Không phải muội đang lo lắng cho ca ca sao, ca thì ngược lại ghét bỏ ta lải nhải. Được rồi, muội không lải nhải nữa, ca tự chăm sóc tốt cho mình là được.”
“Ta nào dám ghét bỏ mầm Nha Nhi? Ta biết Nha Nhi lo lắng cho ta, được rồi về đi đừng chậm trễ nữa. Lúc đi đường núi phải cẩn thận.”
“Đã biết, đã biết!” Đến lượt Liễu Nha Nhi ghét bỏ ca ca lải nhải.
Bên ngoài học đường, mấy đứa trẻ cẩn thận liếm điểm tâm trên tay. Nhìn thấy Liễu Nha Nhi tới liền cười ngọt ngào nói cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ.
Đại ca ca kia nói đây là đồ ngọt tiên nữ tỷ tỷ mua riêng cho bọn hắn. Đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn điểm tâm tinh xảo như vậy, rất ngọt, rất thơm.
Bọn họ vô cùng hâm mộ tỷ tỷ, có tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy làm muội muội. Bọn họ cũng hâm mộ tiên nữ tỷ tỷ có một ca ca tốt như phu tử.
Từ đây mọi gánh nặng trong nhà đều đè nặng lên vai Lục Phong Phong chỉ mới tám tuổi.
Liễu Đông Thanh thương cho hoàn cảnh của Lục Phong Phong, nên thừa dịp được nghỉ ở lại Lâm gia thôn giúp nhà Lục Phong cày ruộng, cấy lúa.
Bởi vì không muốn vì chuyện hoa màu nhà Lục Phong Phong mà chậm trễ giảng bài cho học sinh, mấy ngày gần đây chỉ có thể thừa dịp nghỉ trưa tới giúp cấy mạ.
"Nãi nãi và cha có khỏe không?" Liễu Đông Thanh đặt bình trà vừa pha xong lên bàn nhỏ, ngồi xuống đối diện với muội muội.
“Trong nhà tất cả đều tốt, nhưng ca ca đã gầy đi nhiều rồi. Lần này muội tới có mang theo ít cá khô và nhang muỗi cho đại ca. Trong núi có nhiều muỗi, một cây nhang muỗi này có thể đốt tới hơn nửa đêm, cũng có thể giúp đại ca ngủ yên hơn một chút.”
Liễu Đông Thanh nghe muội muội nói từng câu từng câu lại yên lặng lắng nghe như học trò ngoan ngoãn.
“Ca lấy lá trà này từ đâu, uống rất ngon.” Liễu Nha Nhi nâng ly, nhìn lá trà trong ly.
"Là Nhị thúc công trong thôn đưa tới, đây là trà nhà bọn họ trồng cũng chỉ có hai cây trà như vậy, lá trà làm xong đều tặng hết cho ta.
Ta vẫn còn một ít, Nha Nhi thích uống vậy lát nữa nhớ mang về."
Liễu Nha Nhi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đại ca, có thể đưa muội đi xem cây trà nhà Nhị thúc công hay không?"
"Chuyện này có gì mà không được? Nhưng tại sao Nha Nhi lại muốn đi xem cây trà? Trước kia nhà thôn trưởng ở Tiểu Vương Trang không phải cũng trồng mấy cây sao?"
Liễu Nha Nhi cười ha ha: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Liễu phu tử tát nhiên bọn họ rất quen thuộc nhưng cô nương này là lần đầu tiên nhìn thấy, tại sao lại chạy vào núi. Hay là...
“Ta thấy mặt mày cô nương này có phần giống Liễu phu tử, chẳng lẽ đây chính là muội muội của Liễu phu tử, thiên kim nhà Huyện thái gia?”Mấy lúc trước vừa rồi còn đoán Liễu Nha Nhi là hôn thê linh tinh của Liễu Đông Thanh vừa nghe xong mới chậc lưỡi một cái, đúng là càng nhìn càng thấy giống nhau.
“Phu tử sao ngươi lại vào thôn?”Liễu Đông Thanh cười giới thiệu với thôn trưởng: “Đây là muội muội trong nhà, muốn đi nhìn cây trà nhà Nhị thúc công, ta dẫn con bé đi nhìn một chút.”
“Liễu tiểu thư mạnh khỏe. Đi, ta dẫn các ngươi đi.”“Được được được, không tiết lộ thì không tiết lộ.” Liễu Đông Thanh cười sủng nịnh, dẫn muội muội đi vào Lâm gia thôn.
Huynh muội hai người vừa vào thôn, lập tức khiến các thôn dân tò mò.Thôn trưởng đi đầu, huynh muội Liễu gia đi theo phía sau, mà phía sau huynh muội hai người là mấy thôn dân chạy theo xem náo nhiệt.
Nhà nhị thúc công ở dưới chân núi, lưng dựa núi lớn.Nhị thúc công biết được lý do mọi người đến đây vội dẫn người vào nhà, hai cây trà lớn đứng sừng sững ở đó, cành lá xum xuê.
“Nhị thúc công, cây trà này của ngài đã bao nhiêu năm?”
“Nghe nói là ba bốn trăm năm. Là do lão tổ nhà ta đào về từ trong núi về nhà trồng, mỗi năm cũng có thể hái một ít lá trà để trong nhà uống.” Nhị thúc công không hiểu, vị tiểu thư từ trong thành này tới sao lại cảm thấy hứng thú với cây trà nhà mình.
"Trong thôn ngoại trừ nhà ngài, những nhà khác có ai có cây trà hay không?"Liễu Nha Nhi lại hỏi.
Không đợi nhị thúc công trả lời, mấy thôn dân đang xem náo nhiệt đã tranh nhau đáp lời, nhà mình cũng có cây trà.
Nghe được lời này, Liễu Nha Nhi lại đi tới mấy nhà khác xem cây trà nhà bọn họ. Xem xong một vòng, trong lòng cũng dần có tính toán.
Trên đường trở về học đường, Liễu Nha Nhi mới nói đến mục đích chuyến đi lần này.
Hóa ra lúc trước nàng bị lá trà này hấp dẫn. Lá trà ở đây không có vị đắng chát lại có mùi thơm đặc biệt. Đối với Liễu Nha Nhi mà nói, lá trà này không thua kém so với trà Long Tỉnh.
Vừa mới nàng quan sát địa hình ở đây, nhà Nhị thúc công bên này dựa núi hướng mặt trời, lại nghe thấy tiếng nước trong núi chảy đầy đủ, tuyệt đối là nơi trồng trà tuyệt vời.
Đều nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.
Trong núi có ít đồng ruộng, sơn gian dã vật cũng không có nhiều.
Thôn dân ở Lâm gia thôn này so với những nơi khác trong núi đều khổ hơn rất nhiều.
Nhưng nếu lợi dụng được lợi thế vùng núi, trồng cây trà, nói không chừng còn có thể tìm được đường ra.
Về phần nguồn tiêu thụ, có nước tương và đường mía làm đường dẫn, không sợ không bán được.
“Nha Nhi, muội xuất phát từ sáng sớm, có phải còn chưa ăn cơm hay không? Muội ngồi đây một lát, để ta nấu cho muội chén mì.” Chờ đến khi trở về học đường, Liễu Đông Thanh mới nhớ tới có lẽ muội muội tới đây còn chưa được ăn cơm.
Liễu Nha Nhi giữ chặt Liễu Đông Thanh lại: “Đại ca không cần vội, muội và Hạ Huy đã ăn bánh bột ngô trên đường rồi. Được rồi, muội ngồi đây một lát, lát nữa còn phải quay về.”
“Không đói bụng sao?”
"Đúng vậy, đại ca đã thấy muội để bản thân mình chịu thiệt bao giờ chưa?"
"Vậy được, nhưng lần sau muội đừng vào núi nữa, để lần sau được nghỉ tắm gội ta sẽ về nhà." Liễu Đông Thanh vừa nói chuyện với muội muội vừa thu thập sách vở trên bản, chuẩn bị tới học đường.
Liễu Nha Nhi cũng đứng dậy chuẩn bị trở về, vừa dặn dò đủ thứ. Nhìn qua còn tưởng nàng là tỷ tỷ mà Liễu Đông Thanh là đệ đệ không biết chăm sóc bản thân.
“Không biết, còn tưởng muội là tỷ tỷ của ta đó!”
Liễu Nha Nhi bĩu môi, tức giận nói: “Không phải muội đang lo lắng cho ca ca sao, ca thì ngược lại ghét bỏ ta lải nhải. Được rồi, muội không lải nhải nữa, ca tự chăm sóc tốt cho mình là được.”
“Ta nào dám ghét bỏ mầm Nha Nhi? Ta biết Nha Nhi lo lắng cho ta, được rồi về đi đừng chậm trễ nữa. Lúc đi đường núi phải cẩn thận.”
“Đã biết, đã biết!” Đến lượt Liễu Nha Nhi ghét bỏ ca ca lải nhải.
Bên ngoài học đường, mấy đứa trẻ cẩn thận liếm điểm tâm trên tay. Nhìn thấy Liễu Nha Nhi tới liền cười ngọt ngào nói cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ.
Đại ca ca kia nói đây là đồ ngọt tiên nữ tỷ tỷ mua riêng cho bọn hắn. Đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn điểm tâm tinh xảo như vậy, rất ngọt, rất thơm.
Bọn họ vô cùng hâm mộ tỷ tỷ, có tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy làm muội muội. Bọn họ cũng hâm mộ tiên nữ tỷ tỷ có một ca ca tốt như phu tử.