Vẫn trên đường lớn màu trắng xám đó.
"A Ngu chớ có thương tâm, là họ Liễu kia mắt mù.
Lúc trước nghe phu quân nói Liễu tri huyện kia tốt như thế nào, lần này vừa gặp, nhân phẩm và tài năng của hắn không nói đến nhưng ở trong tòa nhà kia cũng thật là keo kiệt, đến ngay cả hạ nhân bưng trà rót nước cũng không có.
Nhà bọn họ như vậy, nếu muội thật sự gả tới không chừng còn phải chịu khổ." Trần phu nhân nhớ tới cha Liễu liền tức giận, nhưng suy nghĩ vì cô em chồng đúng là không nhịn được mở miệng mắng.
Trần Mộng Ngu chẳng những không đau lòng, còn an ủi ngược lại tẩu tử: "Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!Việc này không thể trách ai được, chỉ có thể nói muội và Liễu đại nhân vô duyên mà thôi.”
Nói đến đây, Trần Mộng Ngu đột nhiên thẹn thùng, ngay cả giọng nói cũng thấp xuống: “Vừa rồi tuy đội mũ rèm, nhưng xuyên qua vải mỏng muội cũng có liếc mắt nhìn trộm Liễu đại nhân một cái. Khuôn mặt Liễu đại nhân chính trực như vậy vừa nhìn đã biết không phải người yêu thích sắc đẹp.”
“Sau đó muội lại nói chuyện phiếm với Liễu tiểu thư, nghe nàng nói đến những chuyện thú vị khi còn nhỏ, liền biết Liễu đại nhân là người trọng tình, trong lòng chỉ có thể tử đã mất. Khi đó muội cũng đã đoán được kết quả này, cho nên muội cũng bất giác đau lòng. Nhưng Liễu tiểu thư Liễu Nha Nhi là người thông tuệ rất thú vị. Tẩu tử, sau này muội có thể mời nàng vào phủ chơi không?” Nhắc tới Liễu Nha Nhi, hai mắt Trần Mộng Ngu liền sáng lấp lánh.
“Muội muốn mời người vào phủ chơi, chỉ cần viết thư để người đưa tới Sài Tang là được.” Thấy cô em chồng không để ý đến chuyện bị từ chối, Trần phu nhân cũng thoải mái hơn một chút.
Trước đây đã xảy ra chuyện Sử gia, nàng ấy sợ thêm chuyện Liễu tri huyện từ cối sẽ khiến cô em chồng nghĩ quẩn trong lòng.
Cũng may, cũng may!
Bên này chị dâu em chồng hai người nói chuyện, bên kia Trần tri phủ lại ảo não chống tay.
Đều do họ Liễu này làm hắn tức đến quên mất chính sự.
Liễu Nha Nhi chờ đến nóng nảy, thấy ca ca ra ngoài liền vội vàng kéo người đến chợ phía đông, lại không ngờ Liễu Đông Thanh muốn kéo người lại muốn đi đến chợ phía Tây.
“Ca ca muốn đi chợ phía tây sao? Nhưng chợ phía tây không có tiệm sách.”
“Ta...... Muốn mua những thứ khác!” Mặt Liễu Đông Thanh hơi đỏ lên.
Trực giác nói cho Liễu Nha Nhi biết nhất định có chuyện gì đó. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca đỏ mặt, chẳng lẽ.....Hỏi? Liễu Nha Nhi rất muốn hỏi, nhưng nàng là con, đặc biệt còn là thời cổ đại, hỏi việc hôn nhân của cha có chút không thích hợp. “Không, không gì muốn hỏi, con chỉ muốn ngồi thôi, ha ha......”
Lời này giả dối đến chính Liễu Nha Nhi cũng không tin.
“Cái kia...... Cha, người làm việc tiếp đi, con tới cửa hàng.” Liễu Nha Nhi đứng dậy muốn rời khỏi thư phòng.
“Thê tử của ta chỉ có một mình nương ngươi!”Liễu Nha Nhi xoa trán, nhìn ca ca từng không tim không phổi trở thành dáng vẻ dịu dàng ôn nhu như ngọc, cười nói: “Không đau! Đúng rồi, ca ca muốn mua gì, có cần muội đi cùng đến tiệm sách hay không?”
Liễu Nha Nhi nghĩ ca ca nhà mình đã dành hết cho học được nhỏ ở núi Bách Mộc, quay về có lẽ vì muốn mua chút giấy mực.
“Thật đúng là cần muội đi cùng. Nha Nhi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nói chuyện với cha một lát, xong việc sẽ gọi muội.”
Cũng không biết Liễu Đông Thanh nói gì với cha Liễu, ngồi trong thư phòng hồi lâu mới ra ngoài.Lần này ông ấy tới đây chủ yếu là muốn hỏi chuyện có thể mở rộng gieo trồng mía và đậu nành khắp Lĩnh Nam hay không. Mặt khác, ông ấy còn muốn hỏi Liễu tri huyện làm như thế nào mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi có thể biến một tòa thành không người trở nên phồn hoa như bây giờ, cách hắn làm có thể để những huyện khác làm theo hay không.
Kết quả thì hay rồi, vì chuyện họ Liễu từ chối hôn sự với muội muội làm ông ấy tức giận quay đầu đi luôn, lại hoàn toàn vứt chính sự ra sau đầu. “Thôi, còn có hai tháng sẽ khảo hạch, đến lúc đó lại hỏi hắn là được.” Trần tri phủ thở dài một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà trong thư phòng ở hậu viện huyện nha Sài Tang, Liễu Nha Nhi ngồi một góc, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng cha Liễu vẫn lên tiếng trước: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”Thật ra Liễu Nha Nhi cũng không quá phản đối cha Liễu tái hôn, nếu đối phương độ tuổi tương đương, hai người tình đầu ý hợp cũng không phải không thể. Nhưng Trần tiểu thư dù sao cũng còn quá trẻ.
Liễu Nha Nhi cúi đầu suy nghĩ, rời khỏi thư phòng, lại vừa vặn đâm phải Liễu Đông Thanh đang đi đến.
“Ca sao đã trở lại rồi sao?”
“Hôm nay học đường nghỉ tắm gội, ta quay về thăm cha và nãi nãi, thuận tiện quay về thành mua vài thứ. Nha Nhi bị đâm có đau không?” Liễu Đông Thanh áy náy nhìn muội muội, đều do hắn đi quá vội mới không chú ý Nha Nhi từ trong phòng đi ra.Liễu Nha Nhi dừng chân một chút, khẽ nói: “Vâng!”
“Không nói đến Trần tiểu thư thân phận quá cao, lại nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi. Xem như có đổi thành cô nương khác, ta cũng sẽ không đồng ý. Cha ngươi từ trước đến nay đều chưa nghĩ đến chuyện tục huyền.”
(Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.)
Liễu Nha Nhi không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ khẽ vâng một tiếng liền chạy ra ngoài.
"A Ngu chớ có thương tâm, là họ Liễu kia mắt mù.
Lúc trước nghe phu quân nói Liễu tri huyện kia tốt như thế nào, lần này vừa gặp, nhân phẩm và tài năng của hắn không nói đến nhưng ở trong tòa nhà kia cũng thật là keo kiệt, đến ngay cả hạ nhân bưng trà rót nước cũng không có.
Nhà bọn họ như vậy, nếu muội thật sự gả tới không chừng còn phải chịu khổ." Trần phu nhân nhớ tới cha Liễu liền tức giận, nhưng suy nghĩ vì cô em chồng đúng là không nhịn được mở miệng mắng.
Trần Mộng Ngu chẳng những không đau lòng, còn an ủi ngược lại tẩu tử: "Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!Việc này không thể trách ai được, chỉ có thể nói muội và Liễu đại nhân vô duyên mà thôi.”
Nói đến đây, Trần Mộng Ngu đột nhiên thẹn thùng, ngay cả giọng nói cũng thấp xuống: “Vừa rồi tuy đội mũ rèm, nhưng xuyên qua vải mỏng muội cũng có liếc mắt nhìn trộm Liễu đại nhân một cái. Khuôn mặt Liễu đại nhân chính trực như vậy vừa nhìn đã biết không phải người yêu thích sắc đẹp.”
“Sau đó muội lại nói chuyện phiếm với Liễu tiểu thư, nghe nàng nói đến những chuyện thú vị khi còn nhỏ, liền biết Liễu đại nhân là người trọng tình, trong lòng chỉ có thể tử đã mất. Khi đó muội cũng đã đoán được kết quả này, cho nên muội cũng bất giác đau lòng. Nhưng Liễu tiểu thư Liễu Nha Nhi là người thông tuệ rất thú vị. Tẩu tử, sau này muội có thể mời nàng vào phủ chơi không?” Nhắc tới Liễu Nha Nhi, hai mắt Trần Mộng Ngu liền sáng lấp lánh.
“Muội muốn mời người vào phủ chơi, chỉ cần viết thư để người đưa tới Sài Tang là được.” Thấy cô em chồng không để ý đến chuyện bị từ chối, Trần phu nhân cũng thoải mái hơn một chút.
Trước đây đã xảy ra chuyện Sử gia, nàng ấy sợ thêm chuyện Liễu tri huyện từ cối sẽ khiến cô em chồng nghĩ quẩn trong lòng.
Cũng may, cũng may!
Bên này chị dâu em chồng hai người nói chuyện, bên kia Trần tri phủ lại ảo não chống tay.
Đều do họ Liễu này làm hắn tức đến quên mất chính sự.
Liễu Nha Nhi chờ đến nóng nảy, thấy ca ca ra ngoài liền vội vàng kéo người đến chợ phía đông, lại không ngờ Liễu Đông Thanh muốn kéo người lại muốn đi đến chợ phía Tây.
“Ca ca muốn đi chợ phía tây sao? Nhưng chợ phía tây không có tiệm sách.”
“Ta...... Muốn mua những thứ khác!” Mặt Liễu Đông Thanh hơi đỏ lên.
Trực giác nói cho Liễu Nha Nhi biết nhất định có chuyện gì đó. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca đỏ mặt, chẳng lẽ.....Hỏi? Liễu Nha Nhi rất muốn hỏi, nhưng nàng là con, đặc biệt còn là thời cổ đại, hỏi việc hôn nhân của cha có chút không thích hợp. “Không, không gì muốn hỏi, con chỉ muốn ngồi thôi, ha ha......”
Lời này giả dối đến chính Liễu Nha Nhi cũng không tin.
“Cái kia...... Cha, người làm việc tiếp đi, con tới cửa hàng.” Liễu Nha Nhi đứng dậy muốn rời khỏi thư phòng.
“Thê tử của ta chỉ có một mình nương ngươi!”Liễu Nha Nhi xoa trán, nhìn ca ca từng không tim không phổi trở thành dáng vẻ dịu dàng ôn nhu như ngọc, cười nói: “Không đau! Đúng rồi, ca ca muốn mua gì, có cần muội đi cùng đến tiệm sách hay không?”
Liễu Nha Nhi nghĩ ca ca nhà mình đã dành hết cho học được nhỏ ở núi Bách Mộc, quay về có lẽ vì muốn mua chút giấy mực.
“Thật đúng là cần muội đi cùng. Nha Nhi đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nói chuyện với cha một lát, xong việc sẽ gọi muội.”
Cũng không biết Liễu Đông Thanh nói gì với cha Liễu, ngồi trong thư phòng hồi lâu mới ra ngoài.Lần này ông ấy tới đây chủ yếu là muốn hỏi chuyện có thể mở rộng gieo trồng mía và đậu nành khắp Lĩnh Nam hay không. Mặt khác, ông ấy còn muốn hỏi Liễu tri huyện làm như thế nào mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi có thể biến một tòa thành không người trở nên phồn hoa như bây giờ, cách hắn làm có thể để những huyện khác làm theo hay không.
Kết quả thì hay rồi, vì chuyện họ Liễu từ chối hôn sự với muội muội làm ông ấy tức giận quay đầu đi luôn, lại hoàn toàn vứt chính sự ra sau đầu. “Thôi, còn có hai tháng sẽ khảo hạch, đến lúc đó lại hỏi hắn là được.” Trần tri phủ thở dài một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà trong thư phòng ở hậu viện huyện nha Sài Tang, Liễu Nha Nhi ngồi một góc, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng cha Liễu vẫn lên tiếng trước: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”Thật ra Liễu Nha Nhi cũng không quá phản đối cha Liễu tái hôn, nếu đối phương độ tuổi tương đương, hai người tình đầu ý hợp cũng không phải không thể. Nhưng Trần tiểu thư dù sao cũng còn quá trẻ.
Liễu Nha Nhi cúi đầu suy nghĩ, rời khỏi thư phòng, lại vừa vặn đâm phải Liễu Đông Thanh đang đi đến.
“Ca sao đã trở lại rồi sao?”
“Hôm nay học đường nghỉ tắm gội, ta quay về thăm cha và nãi nãi, thuận tiện quay về thành mua vài thứ. Nha Nhi bị đâm có đau không?” Liễu Đông Thanh áy náy nhìn muội muội, đều do hắn đi quá vội mới không chú ý Nha Nhi từ trong phòng đi ra.Liễu Nha Nhi dừng chân một chút, khẽ nói: “Vâng!”
“Không nói đến Trần tiểu thư thân phận quá cao, lại nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi. Xem như có đổi thành cô nương khác, ta cũng sẽ không đồng ý. Cha ngươi từ trước đến nay đều chưa nghĩ đến chuyện tục huyền.”
(Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.)
Liễu Nha Nhi không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ khẽ vâng một tiếng liền chạy ra ngoài.