Ngày thứ ba sau khi Liễu Đông Thanh thành hôn.
Liễu Đông Thanh đưa Lâm Tiểu Tiểu về nhà lại mặt, Tần Mộc cũng dẫn theo thương đội đi tới Xiêm La.
"Trên đường nhất định phải cẩn thận một chút.
Tới nơi nhớ phải viết thư về." Liễu Nha Nhi quệt miệng một cái, trong lòng vô cùng không nỡ.
Từ năm nàng chín tuổi, Tần Mộc đã đến nhà nàng ở, bọn họ cứ như vậy dường như chưa tùng tách ra.
Bây giờ hắn muốn tới Xiêm La, đường xa vạn dặm, lần này từ biệt, chậm thì một hai năm không thể gặp lại nhau.
Nói không oán, đó là giả.
Sao có thể không oán?
Từ khi biết được tâm ý, nói đúng hơn là bắt đầu từ ngày được đáp lại, trong lòng nàng đều nghĩ tới lúc nào cũng được ở bên cạnh hắn, mặc dù chỉ để ý mấy lần.
Nhưng người này lại nhẫn tâm vì cái gọi là bản đồ thương nghiệp sau này lại muốn chạy xa như vậy, hai nàng rất lâu không được gặp hắn."Nắm lấy tay ta!" Tần Mộc vươn tay trái ra.
Lòng bàn tay hắn có một ít vết chai.
“Làm gì vậy?” Trong lòng Liễu Nha Nhi khó chịu, không kiên nhẫn hỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn đưa tay qua..
Tần Mộc lấy vòng ngọc xanh tinh khiết bóng loáng từ trong ngực ra, đeo vào cổ tay nàng.
“Để Nha Nhi chịu khổ ở lại chờ một hai năm, chờ ta quay lại, chúng ta lập tức thành hôn có được không?”
Liễu Nha Nhi nhẹ giọng hừ hừ, một cái vòng tay lại muốn dỗ được nàng sao, hừ.
Sau khi hừ xong, vẫn ồm ồm ừ một tiếng.
“Nha Nhi ngoan, ta biết trong lòng muội tủi thân, ta cũng vô cùng không nỡ, nhưng việc này liên quan đến chuyện làm ăn khác sau này của chúng ta, cũng liên quan tới thanh danh Sài Tang, ta phải tự mình đi một chuyến. Đợi ta trở về, Nha Nhi muốn làm xử trí như thế nào, đều tùy muội có được không?” Tần Mộc kéo tay Liễu Nha Nhi qua, cầm trong lòng bàn tay.
Thật gầy, cũng thật mềm mại.
“Nha Nhi...”
Liễu Nha Nhi cúi đầu không nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
“Nếu không Nha Nhi đánh ta một trận xả giận có được không?” Tần Mộc ôm tay nàng vào ngực mình.
Liễu Nha Nhi đấm nhẹ một cái, rút tay về, tức giận nói: “Ai muốn đánh ngươi?”
“Được rồi, lên đường đi, đừng để người trong đội chờ lâu.” Liễu Nh Nhi quay người đi, không muốn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nàng sợ mình sẽ không nhịn được khóc ra mất.
“Đời này của Tần Mộc ta chỉ thích một mình Liễu Nha Nhi. Nha Nhi chờ ta.” Tần Mộc nói rõ tâm ý, hạ quyết tâm xoay người đi tới giữa đội ngũ.
Một đội ngựa đà chở hàng hóa, lục lạc trên cổ đi đường vang lên tiếng leng keng. Tần Mộc dắt ngựa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhưng người đó trước sau vẫn quay đi, dường như không muốn quay đầu lại nhìn hắn.
Nói đến cùng, là hắn làm hại nàng! Chờ hắn trở về, hắn lại đi lãnh phạt.
Chờ tiếng lục lạc càng ngày càng nhỏ, lại biến mất không nghe thấy nữa, Liễu Nha Nhi mới vuốt ve vòng ngọc trên tay, xoay người lại, đôi mắt rưng rưng nhìn đường lớn trống trải.
“Tiểu thư.” Tiểu Hỉ đưa khăn tới.
Liễu Nha Nhi nhếch môi, mạnh mẽ cười nhận lấy, xoa nước mắt nói: “Hôm nay gió lớn quá, hạt cát cũng lớn, gió thổi vào mắt ta, đúng là là khó chịu.”
Ừm......
Lời này Tiểu Hỉ không biết phải đáp lại như thế nào.
"Đi thôi, hồi phủ!"
Chủ tớ hai người đang đi trên phố lại đột nhiên có người vút ngang qua, thiếu chút nữa đụng hai người té ngã.
Tiểu Hỉ đang muốn chất vấn người đó, liền thấy nam nhân trung niên từ cửa hàng bên cạnh đi ra, hùng hổ nói: "Không bán! Ngươi nghe không hiểu tiếng người có phải không? Nói không bán là không bán, bao nhiêu tiền cũng không bán! Cút cút cút..."
Nam nhân trung niên kia còn muốn mắng tiếp, lại thấy Liễu Nha Nhi ở bên cạnh, vội vàng cười lấy lòng: “Ai da, tên đáng chết này không làm Liễu tiểu thư bị thương chứ.”
“Không sao, chưởng quầy có chuyện gì, sao lại tức giận như vậy?” Người này nàng có quen.
Hà chưởng quầy trừng mắt nhìn người nọ, dường như muốn tố cáo với Liễu Nha Nhi: “Liễu tiểu thư, người này không phải người Sài Tang chúng ta, nghe giọng nói hẳn là người Mộc Dương bên kia tới. Hôm qua hắn đã tới đây một lần nói muốn mua cửa hàng của ta. Ta nói không bán, hôm nay hắn lại tới, sống chết muốn mua lại cửa hàng.”
"Hừ, ta cũng không phải kẻ ngốc.
Cửa hàng này của ta chỉ cách hàng đường hai gian, những người khác tới đây nhập hàng, lần nào nghỉ chân cũng sẽ dừng lại uống trà, chắc chắc không thiếu mối làm ăn. Người này trong đầu lại chứa toàn hỗ nhão, nhất định muốn ta chuyển cửa hàng chó hắn, còn ra giá của mấy năm trước. Còn tuyên bố nếu ta không bán sẽ cho ta đẹp mặt. Ta cũng nhất thời nổi giận đẩy hắn ra ngoài, không ngờ lại đụng phải ngài." Hà chưởng quầy cười xin lỗi.
Liễu tiểu thư này là Thần Tài của Sài Tang bọn họ, nếu vừa rồi thật sự đụng phải xảy ra chuyện, không cần Liễu tiểu thư ra tay, nước miếng của mấy chưởng quầy trên con phố này cũng đủ làm hắn chết đuối.
"Không có việc gì, cũng không đụng vào."
Lúc này Liễu Nha Nhi mới đánh giá người trẻ tuổi kia, đúng là rất là mặt.
Đồng thời người trẻ tuổi cũng xem xét đánh giá Liễu Nha Nhi một lượt từ trên xuống dưới.
“Đăng đồ tử, nhìn cái gì mà nhìn, tiểu thư nhà chúng ta ngươi có thể nhìn được sao? Còn nhìn nữa ta lập tức móc mắt ngươi.” Tiểu Hỉ hung ác gào thét, rang tay ra che chắn trước người Liễu Nha Nhi.
Người trẻ tuổi kia vừa bị ăn đòn của Hà chưởng quầy, bây giờ còn bị một tiểu nha hoàn quát lớn, tức giận xông lên vung tay áo muốn đánh người. Chỉ là còn chưa ra tay, đã bị mấy tiểu nhị trong cửa hàng đè lại.
Liễu Nha Nhi vừa đến đây, bên cạnh cửa hàng đã có mấy người ló đầu ra xem náo nhiệt.
“Các ngươi làm gì vậy? Còn có vương pháp hay không? Không phải nói Liễu tri huyện Sài Tang các ngươi thanh liêm chính trực nhất sao, các ngươi lại thích bắt nạt người bên ngoài như vậy phải không? Buông ta ra, ta muốn đi báo quan.” Người trẻ tuổi vặn vẹo giãy giụa, bộ mặt dữ tợn phản kháng. Chỉ tiếc hai tay bị giữ chặt, không thoát được.
Liễu Đông Thanh đưa Lâm Tiểu Tiểu về nhà lại mặt, Tần Mộc cũng dẫn theo thương đội đi tới Xiêm La.
"Trên đường nhất định phải cẩn thận một chút.
Tới nơi nhớ phải viết thư về." Liễu Nha Nhi quệt miệng một cái, trong lòng vô cùng không nỡ.
Từ năm nàng chín tuổi, Tần Mộc đã đến nhà nàng ở, bọn họ cứ như vậy dường như chưa tùng tách ra.
Bây giờ hắn muốn tới Xiêm La, đường xa vạn dặm, lần này từ biệt, chậm thì một hai năm không thể gặp lại nhau.
Nói không oán, đó là giả.
Sao có thể không oán?
Từ khi biết được tâm ý, nói đúng hơn là bắt đầu từ ngày được đáp lại, trong lòng nàng đều nghĩ tới lúc nào cũng được ở bên cạnh hắn, mặc dù chỉ để ý mấy lần.
Nhưng người này lại nhẫn tâm vì cái gọi là bản đồ thương nghiệp sau này lại muốn chạy xa như vậy, hai nàng rất lâu không được gặp hắn."Nắm lấy tay ta!" Tần Mộc vươn tay trái ra.
Lòng bàn tay hắn có một ít vết chai.
“Làm gì vậy?” Trong lòng Liễu Nha Nhi khó chịu, không kiên nhẫn hỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn đưa tay qua..
Tần Mộc lấy vòng ngọc xanh tinh khiết bóng loáng từ trong ngực ra, đeo vào cổ tay nàng.
“Để Nha Nhi chịu khổ ở lại chờ một hai năm, chờ ta quay lại, chúng ta lập tức thành hôn có được không?”
Liễu Nha Nhi nhẹ giọng hừ hừ, một cái vòng tay lại muốn dỗ được nàng sao, hừ.
Sau khi hừ xong, vẫn ồm ồm ừ một tiếng.
“Nha Nhi ngoan, ta biết trong lòng muội tủi thân, ta cũng vô cùng không nỡ, nhưng việc này liên quan đến chuyện làm ăn khác sau này của chúng ta, cũng liên quan tới thanh danh Sài Tang, ta phải tự mình đi một chuyến. Đợi ta trở về, Nha Nhi muốn làm xử trí như thế nào, đều tùy muội có được không?” Tần Mộc kéo tay Liễu Nha Nhi qua, cầm trong lòng bàn tay.
Thật gầy, cũng thật mềm mại.
“Nha Nhi...”
Liễu Nha Nhi cúi đầu không nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
“Nếu không Nha Nhi đánh ta một trận xả giận có được không?” Tần Mộc ôm tay nàng vào ngực mình.
Liễu Nha Nhi đấm nhẹ một cái, rút tay về, tức giận nói: “Ai muốn đánh ngươi?”
“Được rồi, lên đường đi, đừng để người trong đội chờ lâu.” Liễu Nh Nhi quay người đi, không muốn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nàng sợ mình sẽ không nhịn được khóc ra mất.
“Đời này của Tần Mộc ta chỉ thích một mình Liễu Nha Nhi. Nha Nhi chờ ta.” Tần Mộc nói rõ tâm ý, hạ quyết tâm xoay người đi tới giữa đội ngũ.
Một đội ngựa đà chở hàng hóa, lục lạc trên cổ đi đường vang lên tiếng leng keng. Tần Mộc dắt ngựa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhưng người đó trước sau vẫn quay đi, dường như không muốn quay đầu lại nhìn hắn.
Nói đến cùng, là hắn làm hại nàng! Chờ hắn trở về, hắn lại đi lãnh phạt.
Chờ tiếng lục lạc càng ngày càng nhỏ, lại biến mất không nghe thấy nữa, Liễu Nha Nhi mới vuốt ve vòng ngọc trên tay, xoay người lại, đôi mắt rưng rưng nhìn đường lớn trống trải.
“Tiểu thư.” Tiểu Hỉ đưa khăn tới.
Liễu Nha Nhi nhếch môi, mạnh mẽ cười nhận lấy, xoa nước mắt nói: “Hôm nay gió lớn quá, hạt cát cũng lớn, gió thổi vào mắt ta, đúng là là khó chịu.”
Ừm......
Lời này Tiểu Hỉ không biết phải đáp lại như thế nào.
"Đi thôi, hồi phủ!"
Chủ tớ hai người đang đi trên phố lại đột nhiên có người vút ngang qua, thiếu chút nữa đụng hai người té ngã.
Tiểu Hỉ đang muốn chất vấn người đó, liền thấy nam nhân trung niên từ cửa hàng bên cạnh đi ra, hùng hổ nói: "Không bán! Ngươi nghe không hiểu tiếng người có phải không? Nói không bán là không bán, bao nhiêu tiền cũng không bán! Cút cút cút..."
Nam nhân trung niên kia còn muốn mắng tiếp, lại thấy Liễu Nha Nhi ở bên cạnh, vội vàng cười lấy lòng: “Ai da, tên đáng chết này không làm Liễu tiểu thư bị thương chứ.”
“Không sao, chưởng quầy có chuyện gì, sao lại tức giận như vậy?” Người này nàng có quen.
Hà chưởng quầy trừng mắt nhìn người nọ, dường như muốn tố cáo với Liễu Nha Nhi: “Liễu tiểu thư, người này không phải người Sài Tang chúng ta, nghe giọng nói hẳn là người Mộc Dương bên kia tới. Hôm qua hắn đã tới đây một lần nói muốn mua cửa hàng của ta. Ta nói không bán, hôm nay hắn lại tới, sống chết muốn mua lại cửa hàng.”
"Hừ, ta cũng không phải kẻ ngốc.
Cửa hàng này của ta chỉ cách hàng đường hai gian, những người khác tới đây nhập hàng, lần nào nghỉ chân cũng sẽ dừng lại uống trà, chắc chắc không thiếu mối làm ăn. Người này trong đầu lại chứa toàn hỗ nhão, nhất định muốn ta chuyển cửa hàng chó hắn, còn ra giá của mấy năm trước. Còn tuyên bố nếu ta không bán sẽ cho ta đẹp mặt. Ta cũng nhất thời nổi giận đẩy hắn ra ngoài, không ngờ lại đụng phải ngài." Hà chưởng quầy cười xin lỗi.
Liễu tiểu thư này là Thần Tài của Sài Tang bọn họ, nếu vừa rồi thật sự đụng phải xảy ra chuyện, không cần Liễu tiểu thư ra tay, nước miếng của mấy chưởng quầy trên con phố này cũng đủ làm hắn chết đuối.
"Không có việc gì, cũng không đụng vào."
Lúc này Liễu Nha Nhi mới đánh giá người trẻ tuổi kia, đúng là rất là mặt.
Đồng thời người trẻ tuổi cũng xem xét đánh giá Liễu Nha Nhi một lượt từ trên xuống dưới.
“Đăng đồ tử, nhìn cái gì mà nhìn, tiểu thư nhà chúng ta ngươi có thể nhìn được sao? Còn nhìn nữa ta lập tức móc mắt ngươi.” Tiểu Hỉ hung ác gào thét, rang tay ra che chắn trước người Liễu Nha Nhi.
Người trẻ tuổi kia vừa bị ăn đòn của Hà chưởng quầy, bây giờ còn bị một tiểu nha hoàn quát lớn, tức giận xông lên vung tay áo muốn đánh người. Chỉ là còn chưa ra tay, đã bị mấy tiểu nhị trong cửa hàng đè lại.
Liễu Nha Nhi vừa đến đây, bên cạnh cửa hàng đã có mấy người ló đầu ra xem náo nhiệt.
“Các ngươi làm gì vậy? Còn có vương pháp hay không? Không phải nói Liễu tri huyện Sài Tang các ngươi thanh liêm chính trực nhất sao, các ngươi lại thích bắt nạt người bên ngoài như vậy phải không? Buông ta ra, ta muốn đi báo quan.” Người trẻ tuổi vặn vẹo giãy giụa, bộ mặt dữ tợn phản kháng. Chỉ tiếc hai tay bị giữ chặt, không thoát được.