Liễu Nha Nhi đẩy Tiểu Hỉ trước người ra, cũng không giận, cười nói: Liễu đại nhân đúng là thanh liêm chính trực, vương pháp ông ấy ban ra đều là vì bá tánh Sài Tang.
Ta không biết ngươi từ đâu đến, cũng không hứng thú muốn biết.
Nếu ngươi tới du ngoạn hoặc muốn làm ăn buôn bán đàng hoàng, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh.
Nhưng Sài Tang chúng ta từ trước đến nay đều không có quy củ cường mua cường bán.
"Nếu ngươi nhìn trúng cửa hàng này, đưa ra giá cả thích hợp, Hạ chưởng quầy cũng không đến mức xua đuổi ngươi.
Nhưng ngươi cố tình muốn hạ giá thấp, Hạ chưởng quầy không đồng ý, ngươi còn cưỡng bách uy hiếp, lại còn muốn đánh người.
Chỉ như vậy, ngươi muốn báo lên với Liễu đại nhân, ngươi nói, Liễu đại nhân sẽ chủ trì cho ai?" Liễu Nha Nhi lý luận từng câu không nhanh không chậm.
"Ngươi... Ta." Người trẻ tuổi bị sặc mặt đỏ bừng.
Sài Tang hưng thịnh, mỗi năm đều có rất nhiều hóa thương bên ngoài tới đây. Cửa hàng nước tương và hàng đường bọn họ không động được, đó là sản nghiệp nhà Liễu tri huyện, bên trên còn có Trần tri phủ. Nhưng những cửa hàng khác gần tiệm đường trên con phố này, thật sự có thể bán lại, đi theo dính một chút ánh sáng. Lần này hắn tới đây đều là do lệnh của gia chủ, lấy giá thấp thu mua lại cửa hàng bên này. Tiếc rằng những thương hộ này không biết tốt xấu, lại dám đuổi hắn ra ngoài.
Hắn vốn định lấy tên tuổi Liễu tri huyện áp chế những điều dân này lại quên mất nơi này là Sài Tang, mà Liễu tri huyện yêu dân như con. Dân này đương nhiên bao gồm cả nhóm chưởng quầy. Mà hắn chỉ là một người ngoại lai từ bên ngoài đến.
“Muốn đến Sài Tang buôn bán, có thể thương lượng. Nhưng nếu vì lợi ích mà sử dụng thủ đoạn mờ ám, còn phản bị đánh trượng, sau này tới Sài Tang cũng không được vào. Đạo lý này ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ.”
“Thả đi!”
Liễu Nha Nhi không nói thêm nữa, lập tức đi đến tiệm đường.
Đợi Liễu Nha Nhi đi vào cửa hàng, người trẻ tuổi kia mới bừng tỉnh đại ngộ. Người đó là thiên kim nhà Liễu tri huyện, chủ nhân của xương đường và cửa hàng nước tương.
Có vẻ hắn đã đắc tội phải người không nên đắc tội rồi.
Kiểm tra sổ sách, lại phân phó cho tiểu nhị một ít việc, sắc trời đã dần tối, Liễu Nha Nhi mới quay về phủ.
Liễu Đông Thanh cùng Lâm Tiểu Tiểu đã trở về, Lâm Tiểu Tiểu đang giúp Tiền thị nhặt rau. Cũng không biết Lâm Tiểu Tiểu đang nói cái gì lại chọc Tiền thị cười không khép được miệng.
“Tẩu tẩu đang nói gì vậy, cho muội nghe cùng với.”
Lâm Tiểu Tiểu vội rút cái ghế đang ngồi ra đưa cho Liễu Nha Nhi, còn mình lại ngồi xổm: “Nói mấy đứa nhỏ ở học đường nghịch ngợm, phu quân khó có khi được trở về một lần, lại bị bọn hắn nháo cho tức giận.”“Rất tốt, ta thấy có vẻ như ông ấy còn trẻ hơn trước kia rất nhiều. Bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, sợ tiên sinh lớn tuổi, mỗi ngày thay phiên nhau làm cơm sáng và cơm trưa cho tiên sinh. Đợi học xong đi vào thôn. Lúc đầu trong thôn thảo luận để tiên sinh thay phiên tới từng nhà ăn cơm, nhưng thôn trưởng lại cảm thấy như vậy quá phiền phức, cứ để tiên sinh tới nhà mình ăn cơm là được. Nhà khác cảm thấy như vậy cũng đúng, thỉnh thoảng sẽ đưa chút đò tới nhà thôn trưởng. Mà hai thôn khác nghe xong việc này cũng đưa một ít thổ sản, thú hoang tới đây.”
“Hôm nay ta trở về, còn nghe nói tiên sinh dạy các trưởng bối chơi cơ. Lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, mấy trưởng bối ngồi đầu thôn chơi cơ, mấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh xem. Nghe nói có một lần, sư phụ trồng trà đi nhầm nước cờ, muốn hủy, nhưng tiên sinh không chịu cuối cùng hai người còn cãi nhau.” Lâm Tiểu Tiểu nói đến đây liền cười.
Nàng ấy đã từng nghĩ tới sẽ có một ngày những người bị vây ở núi Bách Mộc có thể ăn no mặc ấm, lúc rảnh rỗi có thể uống trà chơi cờ.
Là nữ tử trước mắt cũng là người nhà của nàng cho bọn họ tất cả.“Đương nhiên có thể, lúc trước muội cũng đã nói, sau này bọn họ bạc cũng có thể thầu núi trồng trà. Tuy bọn họ đều biết cách trồng và chế biến trà nhưng trồng trà ở vùng núi vẫn cần hỏi vị lão sư phụ kia một chút.” Liễu Nha Nhi cầm đậu que, xé ra.
“Được, trung thu lần sau trở về, ta sẽ nói với bọn họ.”
“Trương tiên sinh ở trong núi có tốt không?”
Trương tiên sinh là phu tủ dạy học trong núi Bách Mộc hiện giờ.“Ca ca đâu?” Liễu Nha Nhi đưa ghế lại, để Tiểu Hỉ lấy thêm một cái ghế nhỏ tới đây.
“Ở trong phòng ôn tập công khóa.” Nói đến Liễu Đông Thanh, Lâm Tiểu Tiểu lại đỏ mặt.
Nàng ấy cũng không biết đời trước mình tích được tài đức gì, đời này có thể được phu quân yên thương, gả vào nhà quan gia. Phu quân che chở sủng nàng không nói, ngay cả tổ mẫu và muội muội của phu quân đều đối với nàng ấy rất tốt. Chẳng những không chê nàng ấy thân phận thấp, còn đối đãi với nàng ấy như cháu gái.
“Đúng rồi mầm nhi, hôm nay ta về nhà mẹ đẻ, trong thôn có mấy hộ nhà nhờ ta hỏi muội một chút, bọn họ có thể nhận thầu trồng trà trên núi hay không.” Chẳng qua chỉ mới mấy ngày, Lâm Tiểu Tiểu đã không còn câu nệ, xấu hổ như lúc trước nữa.“Nha Nhi, cảm ơn muội!” Lâm Tiểu Tiểu đỏ mặt, giọng nói nghẹn ngào.
Liễu Nha Nhi khó hiểu: “Tẩu tử cảm ơn muội làm gì?”
Lâm Tiểu Tiểu cười rơi nước mắt: “Nếu không có cha chồng và Nha Nhi, còn có phu quân, bá tánh Sài Tang chúng ta cũng không có được ngày hôm nay. Chúng ta không cần phải vì chuyện cơm ăn mà phát sầu, hai muội muội của ta cũng biết đọc sách biết chữ, cha ta cũng không cần vì tiền mua thuốc cho nương mà trộm lau nước mắt.”
Rất nhiều chuyện, Lâm Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, đã khóc nức nở thành tiếng.
Ta không biết ngươi từ đâu đến, cũng không hứng thú muốn biết.
Nếu ngươi tới du ngoạn hoặc muốn làm ăn buôn bán đàng hoàng, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh.
Nhưng Sài Tang chúng ta từ trước đến nay đều không có quy củ cường mua cường bán.
"Nếu ngươi nhìn trúng cửa hàng này, đưa ra giá cả thích hợp, Hạ chưởng quầy cũng không đến mức xua đuổi ngươi.
Nhưng ngươi cố tình muốn hạ giá thấp, Hạ chưởng quầy không đồng ý, ngươi còn cưỡng bách uy hiếp, lại còn muốn đánh người.
Chỉ như vậy, ngươi muốn báo lên với Liễu đại nhân, ngươi nói, Liễu đại nhân sẽ chủ trì cho ai?" Liễu Nha Nhi lý luận từng câu không nhanh không chậm.
"Ngươi... Ta." Người trẻ tuổi bị sặc mặt đỏ bừng.
Sài Tang hưng thịnh, mỗi năm đều có rất nhiều hóa thương bên ngoài tới đây. Cửa hàng nước tương và hàng đường bọn họ không động được, đó là sản nghiệp nhà Liễu tri huyện, bên trên còn có Trần tri phủ. Nhưng những cửa hàng khác gần tiệm đường trên con phố này, thật sự có thể bán lại, đi theo dính một chút ánh sáng. Lần này hắn tới đây đều là do lệnh của gia chủ, lấy giá thấp thu mua lại cửa hàng bên này. Tiếc rằng những thương hộ này không biết tốt xấu, lại dám đuổi hắn ra ngoài.
Hắn vốn định lấy tên tuổi Liễu tri huyện áp chế những điều dân này lại quên mất nơi này là Sài Tang, mà Liễu tri huyện yêu dân như con. Dân này đương nhiên bao gồm cả nhóm chưởng quầy. Mà hắn chỉ là một người ngoại lai từ bên ngoài đến.
“Muốn đến Sài Tang buôn bán, có thể thương lượng. Nhưng nếu vì lợi ích mà sử dụng thủ đoạn mờ ám, còn phản bị đánh trượng, sau này tới Sài Tang cũng không được vào. Đạo lý này ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ.”
“Thả đi!”
Liễu Nha Nhi không nói thêm nữa, lập tức đi đến tiệm đường.
Đợi Liễu Nha Nhi đi vào cửa hàng, người trẻ tuổi kia mới bừng tỉnh đại ngộ. Người đó là thiên kim nhà Liễu tri huyện, chủ nhân của xương đường và cửa hàng nước tương.
Có vẻ hắn đã đắc tội phải người không nên đắc tội rồi.
Kiểm tra sổ sách, lại phân phó cho tiểu nhị một ít việc, sắc trời đã dần tối, Liễu Nha Nhi mới quay về phủ.
Liễu Đông Thanh cùng Lâm Tiểu Tiểu đã trở về, Lâm Tiểu Tiểu đang giúp Tiền thị nhặt rau. Cũng không biết Lâm Tiểu Tiểu đang nói cái gì lại chọc Tiền thị cười không khép được miệng.
“Tẩu tẩu đang nói gì vậy, cho muội nghe cùng với.”
Lâm Tiểu Tiểu vội rút cái ghế đang ngồi ra đưa cho Liễu Nha Nhi, còn mình lại ngồi xổm: “Nói mấy đứa nhỏ ở học đường nghịch ngợm, phu quân khó có khi được trở về một lần, lại bị bọn hắn nháo cho tức giận.”“Rất tốt, ta thấy có vẻ như ông ấy còn trẻ hơn trước kia rất nhiều. Bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, sợ tiên sinh lớn tuổi, mỗi ngày thay phiên nhau làm cơm sáng và cơm trưa cho tiên sinh. Đợi học xong đi vào thôn. Lúc đầu trong thôn thảo luận để tiên sinh thay phiên tới từng nhà ăn cơm, nhưng thôn trưởng lại cảm thấy như vậy quá phiền phức, cứ để tiên sinh tới nhà mình ăn cơm là được. Nhà khác cảm thấy như vậy cũng đúng, thỉnh thoảng sẽ đưa chút đò tới nhà thôn trưởng. Mà hai thôn khác nghe xong việc này cũng đưa một ít thổ sản, thú hoang tới đây.”
“Hôm nay ta trở về, còn nghe nói tiên sinh dạy các trưởng bối chơi cơ. Lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, mấy trưởng bối ngồi đầu thôn chơi cơ, mấy đứa nhỏ ngồi bên cạnh xem. Nghe nói có một lần, sư phụ trồng trà đi nhầm nước cờ, muốn hủy, nhưng tiên sinh không chịu cuối cùng hai người còn cãi nhau.” Lâm Tiểu Tiểu nói đến đây liền cười.
Nàng ấy đã từng nghĩ tới sẽ có một ngày những người bị vây ở núi Bách Mộc có thể ăn no mặc ấm, lúc rảnh rỗi có thể uống trà chơi cờ.
Là nữ tử trước mắt cũng là người nhà của nàng cho bọn họ tất cả.“Đương nhiên có thể, lúc trước muội cũng đã nói, sau này bọn họ bạc cũng có thể thầu núi trồng trà. Tuy bọn họ đều biết cách trồng và chế biến trà nhưng trồng trà ở vùng núi vẫn cần hỏi vị lão sư phụ kia một chút.” Liễu Nha Nhi cầm đậu que, xé ra.
“Được, trung thu lần sau trở về, ta sẽ nói với bọn họ.”
“Trương tiên sinh ở trong núi có tốt không?”
Trương tiên sinh là phu tủ dạy học trong núi Bách Mộc hiện giờ.“Ca ca đâu?” Liễu Nha Nhi đưa ghế lại, để Tiểu Hỉ lấy thêm một cái ghế nhỏ tới đây.
“Ở trong phòng ôn tập công khóa.” Nói đến Liễu Đông Thanh, Lâm Tiểu Tiểu lại đỏ mặt.
Nàng ấy cũng không biết đời trước mình tích được tài đức gì, đời này có thể được phu quân yên thương, gả vào nhà quan gia. Phu quân che chở sủng nàng không nói, ngay cả tổ mẫu và muội muội của phu quân đều đối với nàng ấy rất tốt. Chẳng những không chê nàng ấy thân phận thấp, còn đối đãi với nàng ấy như cháu gái.
“Đúng rồi mầm nhi, hôm nay ta về nhà mẹ đẻ, trong thôn có mấy hộ nhà nhờ ta hỏi muội một chút, bọn họ có thể nhận thầu trồng trà trên núi hay không.” Chẳng qua chỉ mới mấy ngày, Lâm Tiểu Tiểu đã không còn câu nệ, xấu hổ như lúc trước nữa.“Nha Nhi, cảm ơn muội!” Lâm Tiểu Tiểu đỏ mặt, giọng nói nghẹn ngào.
Liễu Nha Nhi khó hiểu: “Tẩu tử cảm ơn muội làm gì?”
Lâm Tiểu Tiểu cười rơi nước mắt: “Nếu không có cha chồng và Nha Nhi, còn có phu quân, bá tánh Sài Tang chúng ta cũng không có được ngày hôm nay. Chúng ta không cần phải vì chuyện cơm ăn mà phát sầu, hai muội muội của ta cũng biết đọc sách biết chữ, cha ta cũng không cần vì tiền mua thuốc cho nương mà trộm lau nước mắt.”
Rất nhiều chuyện, Lâm Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, đã khóc nức nở thành tiếng.