Tuy cách rất xa nhưng nhánh cây trong tay Trần nãi nãi bọn họ vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Người lớn đi đến càng gần, mấy đứa nhỏ trong lòng âm thầm khẩn cầu mong bọn Hổ Từ tự cầu nhiều phúc, sau đó lập tức giải tán.
Vốn dĩ mấy đứa trẻ nín thở sắp không nổi nữa, nghe thấy người lớn trong nhà tới.
Vị trí đứng đầu cũng không cần nữa, nhanh chóng chạy lên bờ trốn, chỉ sợ chậm một chút để người lớn bắt được sẽ bị đánh cho non đòn.
Nhưng người đã muốn đánh còn có thể chạy trốn sao? Xem như bây giờ chạy được, chờ đến khi buổi tối về nhà, chắc chắn cũng không thể trốn được.
"Liễu Đông Thanh, ngươi còn không chạy đi? Ngươi không thấy được cha ngươi cũng đi theo tới sao?" Hổ Tử chạy trốn trước, nhưng lại không quên nhắc nhở Liễu Đông Thanh.
"Chạy gì? Lúc ta đi tới đây đã nói cho cha ta biết.
Lúc trước cha ta có việc, ta mới tới đây trước lấy rau kê đầu.
Bây giờ cha ta tới hẳn đã làm xong việc rồi, tới giúp ta lấy rau kê đầu.
Chỉ là, ngươi nên chạy nhanh đi, cây gậy trong tay cha ngươi có hơi lớn đó." Liễu Đông Thanh có lòng tốt nhắc nhớ.
Hắn cũng không nghĩ tới Hổ Tử sẽ lo lắng mình sẽ bị đánh.
Hổ Tử quay đầu liếc mắt một cái, phát hiện cây gậy trong tay cha hắn thật sự rất lớn, sợ tới mức nào một tiếng rồi nhanh chân chạy đi, vừa chạy còn vừa kêu: "Oa, cứu mạng!"
Người lớn đi tới mấy đứa trẻ đều đã chạy mất, tức giận hùng hùng hổ hổ đuổi theo phía sau.
Trần nãi nãi lớn tuổi, không chạy được mấy bước, chỉ có thể đứng một bên oán hận với cha Liễu: "Mấy đứa tiểu yêu này chê sống lâu rồi có phải không.
Có thể xuống sông chơi đù được sao? Nếu bị quỷ nước kéo đi, có muốn cứu cũng không không được.
Trần gia ta sao lại sinh ra một đứa trẻ không nghe lời như vậy chứ, nói bao nhiêu lần không thể xuống sông chơi đùa, cuối cùng vẫn không nghe.
Hôm kia nghe nói thôn bên cạnh có một đứa trẻ xuống sông tắm, kết quả bị chết đuối.
Ai, vẫn là mấy đứa trẻ nhà tú tài công biết nghe lời, ngày ngày giúp đỡ người lớn làm việc."
Rõ ràng lúc trước, Nha Nhi nói cây này có thể ăn được còn có thể bán cho tửu lầu lấy tiền.
Chỉ là Nha Nhi lại nói chuyện này tạm thời phải giữ bí mật.
Bằng không ngày mai, kê đầu ngoài sông đều sẽ bị hái trọc.
Nha Nhi còn nói người chết vì tiền chim chết vì mồi, người sống không vì mình, trời chu đất diệt.
"Thẩm, người về nhà trước đi.
Lát nữa trời tối, Trần Tiến tự khắc sẽ về nhà.
Trời nắng như vậy, nếu ngài bị phơi nắng có chuyện gì, người nói cha Trần Tiến hắn phải sống như thế nào?" Trời hôm nay thật sự rất nóng, cha Liễu sợ Trần nãi nãi bị cảm nắng.
"Chúng ta cũng không còn cách nào, thiên tai một hồi đến cả cỏ dại ngoài ruộng cũng chẳng còn mấy cây, cũng không thể đứng nhìn mấy con gà chết đói được."
"Đừng nhìn hai bên bờ cạn, nhưng giữa sông rất sâu, các ngươi phải cẩn thận một chút.
Mấy con gà ăn không hết bao nhiêu, nhanh cắt xong về nhà thôi.
Trời nắng to thiếu chết người." Trần nãi nãi dặn dò xong, lại hô to tên tôn tử muốn đuổi theo hắn.
Không đợi cha Liễu mở miệng, Liễu Nha Nhi liền nói: "Trần nãi nãi, không phải lúc đầu xuân nãi nãi cháu mua được mấy con gà con hay sao, bây giờ chúng đều lớn cả rồi.
Nhưng lương thực trong nhà người ăn còn không đủ sao có thể thừa ra cho gà ăn.
Cho nên, chúng ta tới đây cắt một ít lá cây kê đầu về cho gà mổ."
Chờ sau khi Trần nãi nãi rời đi, cha Liễu nhận lấy gậy trúc Liễu Đông Thanh đưa đến, phụ trách kéo rau vào.
Liễu Đông Thanh cũng ở bên cạnh hỗ trợ, phụ trách cắt kê đầu bỏ vào giỏ.
Cha Liễu đỡ Trần nãi nãi, nói: "Đều là trẻ con, có đứa bé nào không thích đi chơi? Người đó, đừng tức giận tổn hại thân thể.
Chỉ là đúng là không thể xuống sông chơi đùa, chờ quay lại chuyện nên giáo dục vẫn cần giáo dục.
Tuy nói Trần nãi nãi tức giận tôn tử không nghe lời, nhưng càng lo lắng tôn tử phơi nắng bị cảm hơn, hoặc chạy đến đoạn sông nào nghịch nước, kiên trì muốn tìm người về nhà.
"Ai - là ai, khó trách mấy con gà trong nhà ngươi nuôi tốt như vậy.
Cũng là do các ngươi phí sức nuôi cho ăn."
"Tú tài công, mấy đứa trẻ nhà ngươi lấy thứ này làm gì? Thứ này không ăn được, lại còn toàn là gai." Trần nãi nãi đi đến trước mặt Liễu Nha Nhi, nhìn rau kê đầu trong rổ, khó hiểu hỏi.
Liễu Đông Thanh cảm thấy muội muội nói rất có lý, nghĩ như vậy động tác trên tay lại càng nhanh hơn.
Dựa theo cách nói của cha Liễu nữ nhi là bảo bối sao có thể đứng dưới nắng được, nên bảo vệ vẫn cần phải bảo vệ.
Động tác trong tay Liễu Đông Thanh không dừng lại, nghe rõ mấy lời của muội muội.
Trong lòng thầm nghĩ bản lĩnh trợn mắt nói dối của Nha Nhi ngày càng cao siêu, nói một hồi mặt không đỏ tim không đập, nói chuyện y như thật.
Cách nói của Liễu Đông Thanh chính là ánh mặt trời chói chang như vậy nhất định sẽ bị phơi đen.
Phơi đen nhất định sẽ xấu, xấu rồi sẽ không gả được.
Cha Liễu giữ chặt người lại, lấy tình lấy lý ra khuyên giải một một hồi mới khiến đối phương lay chuyển.
Mà Liễu Nha Nhi dưới yêu cầu của mấy người, trốn dưới bóng cây cách đó không xa.
À, không đúng, Nha Nhi nhà hắn tương lai sẽ gả cho Tần Mộc.
Nhưng cho dù Tần Mộc không ghét bỏ Nha Nhi da đen nhưng nữ nhi đẹp một chút vẫn tốt hơn.
Đặc biệt đẹp như Nha Nhi nhà bọn họ.
Người lớn đi đến càng gần, mấy đứa nhỏ trong lòng âm thầm khẩn cầu mong bọn Hổ Từ tự cầu nhiều phúc, sau đó lập tức giải tán.
Vốn dĩ mấy đứa trẻ nín thở sắp không nổi nữa, nghe thấy người lớn trong nhà tới.
Vị trí đứng đầu cũng không cần nữa, nhanh chóng chạy lên bờ trốn, chỉ sợ chậm một chút để người lớn bắt được sẽ bị đánh cho non đòn.
Nhưng người đã muốn đánh còn có thể chạy trốn sao? Xem như bây giờ chạy được, chờ đến khi buổi tối về nhà, chắc chắn cũng không thể trốn được.
"Liễu Đông Thanh, ngươi còn không chạy đi? Ngươi không thấy được cha ngươi cũng đi theo tới sao?" Hổ Tử chạy trốn trước, nhưng lại không quên nhắc nhở Liễu Đông Thanh.
"Chạy gì? Lúc ta đi tới đây đã nói cho cha ta biết.
Lúc trước cha ta có việc, ta mới tới đây trước lấy rau kê đầu.
Bây giờ cha ta tới hẳn đã làm xong việc rồi, tới giúp ta lấy rau kê đầu.
Chỉ là, ngươi nên chạy nhanh đi, cây gậy trong tay cha ngươi có hơi lớn đó." Liễu Đông Thanh có lòng tốt nhắc nhớ.
Hắn cũng không nghĩ tới Hổ Tử sẽ lo lắng mình sẽ bị đánh.
Hổ Tử quay đầu liếc mắt một cái, phát hiện cây gậy trong tay cha hắn thật sự rất lớn, sợ tới mức nào một tiếng rồi nhanh chân chạy đi, vừa chạy còn vừa kêu: "Oa, cứu mạng!"
Người lớn đi tới mấy đứa trẻ đều đã chạy mất, tức giận hùng hùng hổ hổ đuổi theo phía sau.
Trần nãi nãi lớn tuổi, không chạy được mấy bước, chỉ có thể đứng một bên oán hận với cha Liễu: "Mấy đứa tiểu yêu này chê sống lâu rồi có phải không.
Có thể xuống sông chơi đù được sao? Nếu bị quỷ nước kéo đi, có muốn cứu cũng không không được.
Trần gia ta sao lại sinh ra một đứa trẻ không nghe lời như vậy chứ, nói bao nhiêu lần không thể xuống sông chơi đùa, cuối cùng vẫn không nghe.
Hôm kia nghe nói thôn bên cạnh có một đứa trẻ xuống sông tắm, kết quả bị chết đuối.
Ai, vẫn là mấy đứa trẻ nhà tú tài công biết nghe lời, ngày ngày giúp đỡ người lớn làm việc."
Rõ ràng lúc trước, Nha Nhi nói cây này có thể ăn được còn có thể bán cho tửu lầu lấy tiền.
Chỉ là Nha Nhi lại nói chuyện này tạm thời phải giữ bí mật.
Bằng không ngày mai, kê đầu ngoài sông đều sẽ bị hái trọc.
Nha Nhi còn nói người chết vì tiền chim chết vì mồi, người sống không vì mình, trời chu đất diệt.
"Thẩm, người về nhà trước đi.
Lát nữa trời tối, Trần Tiến tự khắc sẽ về nhà.
Trời nắng như vậy, nếu ngài bị phơi nắng có chuyện gì, người nói cha Trần Tiến hắn phải sống như thế nào?" Trời hôm nay thật sự rất nóng, cha Liễu sợ Trần nãi nãi bị cảm nắng.
"Chúng ta cũng không còn cách nào, thiên tai một hồi đến cả cỏ dại ngoài ruộng cũng chẳng còn mấy cây, cũng không thể đứng nhìn mấy con gà chết đói được."
"Đừng nhìn hai bên bờ cạn, nhưng giữa sông rất sâu, các ngươi phải cẩn thận một chút.
Mấy con gà ăn không hết bao nhiêu, nhanh cắt xong về nhà thôi.
Trời nắng to thiếu chết người." Trần nãi nãi dặn dò xong, lại hô to tên tôn tử muốn đuổi theo hắn.
Không đợi cha Liễu mở miệng, Liễu Nha Nhi liền nói: "Trần nãi nãi, không phải lúc đầu xuân nãi nãi cháu mua được mấy con gà con hay sao, bây giờ chúng đều lớn cả rồi.
Nhưng lương thực trong nhà người ăn còn không đủ sao có thể thừa ra cho gà ăn.
Cho nên, chúng ta tới đây cắt một ít lá cây kê đầu về cho gà mổ."
Chờ sau khi Trần nãi nãi rời đi, cha Liễu nhận lấy gậy trúc Liễu Đông Thanh đưa đến, phụ trách kéo rau vào.
Liễu Đông Thanh cũng ở bên cạnh hỗ trợ, phụ trách cắt kê đầu bỏ vào giỏ.
Cha Liễu đỡ Trần nãi nãi, nói: "Đều là trẻ con, có đứa bé nào không thích đi chơi? Người đó, đừng tức giận tổn hại thân thể.
Chỉ là đúng là không thể xuống sông chơi đùa, chờ quay lại chuyện nên giáo dục vẫn cần giáo dục.
Tuy nói Trần nãi nãi tức giận tôn tử không nghe lời, nhưng càng lo lắng tôn tử phơi nắng bị cảm hơn, hoặc chạy đến đoạn sông nào nghịch nước, kiên trì muốn tìm người về nhà.
"Ai - là ai, khó trách mấy con gà trong nhà ngươi nuôi tốt như vậy.
Cũng là do các ngươi phí sức nuôi cho ăn."
"Tú tài công, mấy đứa trẻ nhà ngươi lấy thứ này làm gì? Thứ này không ăn được, lại còn toàn là gai." Trần nãi nãi đi đến trước mặt Liễu Nha Nhi, nhìn rau kê đầu trong rổ, khó hiểu hỏi.
Liễu Đông Thanh cảm thấy muội muội nói rất có lý, nghĩ như vậy động tác trên tay lại càng nhanh hơn.
Dựa theo cách nói của cha Liễu nữ nhi là bảo bối sao có thể đứng dưới nắng được, nên bảo vệ vẫn cần phải bảo vệ.
Động tác trong tay Liễu Đông Thanh không dừng lại, nghe rõ mấy lời của muội muội.
Trong lòng thầm nghĩ bản lĩnh trợn mắt nói dối của Nha Nhi ngày càng cao siêu, nói một hồi mặt không đỏ tim không đập, nói chuyện y như thật.
Cách nói của Liễu Đông Thanh chính là ánh mặt trời chói chang như vậy nhất định sẽ bị phơi đen.
Phơi đen nhất định sẽ xấu, xấu rồi sẽ không gả được.
Cha Liễu giữ chặt người lại, lấy tình lấy lý ra khuyên giải một một hồi mới khiến đối phương lay chuyển.
Mà Liễu Nha Nhi dưới yêu cầu của mấy người, trốn dưới bóng cây cách đó không xa.
À, không đúng, Nha Nhi nhà hắn tương lai sẽ gả cho Tần Mộc.
Nhưng cho dù Tần Mộc không ghét bỏ Nha Nhi da đen nhưng nữ nhi đẹp một chút vẫn tốt hơn.
Đặc biệt đẹp như Nha Nhi nhà bọn họ.