Dùng móc tay dọc theo thân rau kê đầu rồi tách ra một chút, kéo nhẹ vỏ ra.
Dưới lớp vỏ màu xám đầy gai lộ ra phần thân non trắng mềm như khối ngóc xinh đẹp, trắng nõn bóng loáng.
Tiền thị học theo động tác của Liễu Nha Nhi lột thử một cây, vui vẻ nói: "Ta sống nhiều năm như vậy chỉ biết hạt khiếm thảo có thể ăn được.
Lại không ngờ bóc vỏ ra nhìn cũng không tệ.
Hơn nữa, nhìn phần thân này trắng nõn chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vừa giòn vừa ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng.
"Nãi nãi thật tinh mắt, trong sách nói phần thân này vừa giòn vừa ngọt còn có mùi thơm nhẹ, dùng để nấu ăn không thể nào tốt hơn.
Chúng ta bóc một phần để buổi tối xào ăn.
Phần còn lại để ngày mai bóc tiếp, rau kê đầu đã lột ra để một đêm chắc chắn sẽ héo mất."
Lột xong vỏ, rửa sạch, cắt thành từng khúc nhỏ, đợi dầu nóng bỏ tỏi và hoa tiêu vào xào cho thơm, bỏ rau kê đầu vào, thêm một chút muối một chút dấm đảo thêm mấy cái là đã hoàn thành.
Món rau kê đầu chua cay, giòn ngọt ngon miệng lại có một chút vị tê cay, dưới ánh nắng chói chang của ngày hè như hiện tại đúng là món khai vị tuyệt vời nhất.
"Bây giờ ta thật sự tin lời Nha Nhi nói thứ này có thể bán lấy tiền.
Cho ta một đĩa rau kê đầu chua cay ta có thể ăn được hết hai chén cơm." Liễu Đông Thanh ăn xong miếng cơm cuối cùng trong chén, không ngừng tán dương.
Liễu Nha Nhi đặt đôi đũa xuống, hơn bĩu môi nói: "Ca nói như vậy có nghĩa là lúc trước không tin cái này có thể bán lấy tiền sao?"
"Sao có thể chứ, vừa rồi ta chỉ nhói đùa thôi.
Nếu không tin để ca đi gúp muội hái rau kê đầu có được không? Tần Mộc, ngươi nói đúng không?"
Lại là một đêm vô mộng.
Nhân tiện còn thừa một còn thừa một phần kê đầu đã lột vỏ không ăn hết cuối cùng, Liễu Nha Nhi lại xào thêm một phần rau kê đầu xào chua cay, để nguội rồi bỏ vào nồi đất.
Cha Liễu buộc rau ngải phơi khô thành bó, bất lửa lên dùng để đuổi muỗi.
Bên trong tiểu viện, Liễu Nha Nhi ngồi gần Tiền thị để gió lùa vào.
Tận cho đến khi cái nóng ban ngày gần tan hết, hai người mới đứng dậy trở về phòng.
Nếu như bình thường người Liễu gia ngoại trừ Liễu Nha Nhi đều ở lại trong nhà làm cơm sáng, đều đi ra ruộng hoặc đến chân núi khai hoang.
Hôm nay bởi vì muốn nhanh chóng đưa rau kê đầu đến tửu lầu nên cả nhà đều ở lại trong nhà bóc vỏ rau.
"Được!"
Lúc đi tới tửu lầu đã giờ Tỵ canh ba, đứng từ rất xa đã nghe thấy tiếng chặt xương, náo nhiệt sau bếp tửu lầu.
Tần Mộc đang ăn cơm, nghe thấy Đông Thanh ca hỏi mình, lập tức gật đầu.
Hắn và Đông Thanh ca vô cùng tin tưởng Nha Nhi.
Nha Nhi muốn làm gì bọn hắn sẽ làm cái đó.
Đừng nhìn chuyện bóc vỏ rau nhẹ nhàng nhưng hai rổ cũng phải ba bốn mươi cân.
Chỉ dựa vào mấy đứa trẻ Liễu Nha Nhi nhất định không thể được, dù sao huyện thành cũng cách đây mấy dặm đường.
Cho nên lần này còn có thêm cha Liễu cùng tới Bách Vị Lâu.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.
"Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi.
Sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, còn hai giỏ kê đầu lớn phải lột, thừa dịp trước buổi trưa mang đến Bách Vị Lâu."
Ngày mùa hè trời nhanh sáng.
Gà vừa gáy tiếng thứ nhất, chân trời đã có ánh sáng.
Tiểu nhị nhìn thấy là người đến là Liễu Nha Nhi, nhanh chóng dẫn người đến hậu viện, lại vội vàng đi tìm chưởng quầy.
Có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi, vừa nằm xuống giường.
Liễu Nha Nhi đã cảm thấy cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến.
"Ai nha, Liễu gia tiểu cô nương, đã một thời gian không nhìn thấy ngươi và hai vị huynh trưởng tới đây, gần đây có tốt không? Vị này chính là?" Chưởng quầy Bách Vị Lâu nhìn thấy Liễu Nha Nhi hai mắt đều lấp lánh ánh sáng.
Mang đồ ra ngoài thôn ít nhiều cũng khiến người khác chú ý, nếu trên đường gặp người quen nói không chừng còn muốn hỏi đến cùng.
Liễu Nha Nhi không muốn rắc rối, cùng cha Liễu đi một vòng dưới chân núi mới ra khỏi thôn.
Sau khi hai cha con tới tửu lầu, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái.
Không lâu sau đã có tiểu nhị đi tới mở cửa.
"Chưởng quầy nếm thử trước đi.
"Gần đây trời nóng, trên núi không có thú hoang, ngay cả lươn đồng cũng không có.
Chẳng qua thứ hôm nay ta đưa tới, cũng xem như hiếm lạ.
Liễu Nha Nhi lấy nồi đất trong giỏ ra, đặt trước mắt chưởng quầy.
Gắp một hồi, nồi đất nhỏ đã nhìn thấy đáy.
Liễu Nha Nhi đã sớm nhìn quen sự nhiệt tình của chưởng quầy nên không quá để ý.
Khuôn mặt tươi cười, đáp lại: "Nhờ sự nhớ mong của chưởng quầy, ta và các ca ca đều rất tốt.
Đây là cha ta, dẫn ta đưa một ít nguyên liệu nấu ăn tới đây."
"Đây là?"
Gần đây trời nóng, khẩu vị của mấy vị khách quý trong tiệm cũng khó chiều, không có khẩu vị.
Chưởng quầy mỗi ngày đều mong ngóng mấy đứa trẻ nhà Liễu gia, mang một ít lươn đồng hay thỏ hoang gì đến đây.
Lão chưởng quầy xoay người lấy một đôi đũa, gắp một miếng trong nồi đất, đầu tiên là nhìn qua một lượt sau đó mới bỏ vào miệng.
Vừa cắn một miếng, hương vị đầu tiên cảm nhận được là cay, sau lại chua cuối cùng là vị ngọt thanh.
Lão chưởng quầy lại gắp thêm một đũa nữa, một đũa...
Chưởng quầy cũng đã sớm đoán được thân phận của cha Liễu, nhưng làm ăn kinh doanh vẫn cần cẩn thật là tốt nhất, tránh cho xảy ra chê cười.
Chưởng quầy nói chuyện với cha Liễu một lúc mới hỏi lần tớ chuyện lần này Liễu Nha Nhi mang theo thứ tốt gì.
Chưởng quầy nhìn hai cha con trước mắt, có chút xấu hổ.
Thật sự là do thứ này làm khai vị vô cùng ngon miệng khiến hắn nhất thời không nhịn được.
"Liễu cô nương, xin hỏi đây là thứ gì? Lão hủ kinh doanh tửu lầu mấy chục năm vẫn chưa từng ăn qua loại rau khai vị như thế này."
Dưới lớp vỏ màu xám đầy gai lộ ra phần thân non trắng mềm như khối ngóc xinh đẹp, trắng nõn bóng loáng.
Tiền thị học theo động tác của Liễu Nha Nhi lột thử một cây, vui vẻ nói: "Ta sống nhiều năm như vậy chỉ biết hạt khiếm thảo có thể ăn được.
Lại không ngờ bóc vỏ ra nhìn cũng không tệ.
Hơn nữa, nhìn phần thân này trắng nõn chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vừa giòn vừa ngọt, khiến người ta muốn cắn một miếng.
"Nãi nãi thật tinh mắt, trong sách nói phần thân này vừa giòn vừa ngọt còn có mùi thơm nhẹ, dùng để nấu ăn không thể nào tốt hơn.
Chúng ta bóc một phần để buổi tối xào ăn.
Phần còn lại để ngày mai bóc tiếp, rau kê đầu đã lột ra để một đêm chắc chắn sẽ héo mất."
Lột xong vỏ, rửa sạch, cắt thành từng khúc nhỏ, đợi dầu nóng bỏ tỏi và hoa tiêu vào xào cho thơm, bỏ rau kê đầu vào, thêm một chút muối một chút dấm đảo thêm mấy cái là đã hoàn thành.
Món rau kê đầu chua cay, giòn ngọt ngon miệng lại có một chút vị tê cay, dưới ánh nắng chói chang của ngày hè như hiện tại đúng là món khai vị tuyệt vời nhất.
"Bây giờ ta thật sự tin lời Nha Nhi nói thứ này có thể bán lấy tiền.
Cho ta một đĩa rau kê đầu chua cay ta có thể ăn được hết hai chén cơm." Liễu Đông Thanh ăn xong miếng cơm cuối cùng trong chén, không ngừng tán dương.
Liễu Nha Nhi đặt đôi đũa xuống, hơn bĩu môi nói: "Ca nói như vậy có nghĩa là lúc trước không tin cái này có thể bán lấy tiền sao?"
"Sao có thể chứ, vừa rồi ta chỉ nhói đùa thôi.
Nếu không tin để ca đi gúp muội hái rau kê đầu có được không? Tần Mộc, ngươi nói đúng không?"
Lại là một đêm vô mộng.
Nhân tiện còn thừa một còn thừa một phần kê đầu đã lột vỏ không ăn hết cuối cùng, Liễu Nha Nhi lại xào thêm một phần rau kê đầu xào chua cay, để nguội rồi bỏ vào nồi đất.
Cha Liễu buộc rau ngải phơi khô thành bó, bất lửa lên dùng để đuổi muỗi.
Bên trong tiểu viện, Liễu Nha Nhi ngồi gần Tiền thị để gió lùa vào.
Tận cho đến khi cái nóng ban ngày gần tan hết, hai người mới đứng dậy trở về phòng.
Nếu như bình thường người Liễu gia ngoại trừ Liễu Nha Nhi đều ở lại trong nhà làm cơm sáng, đều đi ra ruộng hoặc đến chân núi khai hoang.
Hôm nay bởi vì muốn nhanh chóng đưa rau kê đầu đến tửu lầu nên cả nhà đều ở lại trong nhà bóc vỏ rau.
"Được!"
Lúc đi tới tửu lầu đã giờ Tỵ canh ba, đứng từ rất xa đã nghe thấy tiếng chặt xương, náo nhiệt sau bếp tửu lầu.
Tần Mộc đang ăn cơm, nghe thấy Đông Thanh ca hỏi mình, lập tức gật đầu.
Hắn và Đông Thanh ca vô cùng tin tưởng Nha Nhi.
Nha Nhi muốn làm gì bọn hắn sẽ làm cái đó.
Đừng nhìn chuyện bóc vỏ rau nhẹ nhàng nhưng hai rổ cũng phải ba bốn mươi cân.
Chỉ dựa vào mấy đứa trẻ Liễu Nha Nhi nhất định không thể được, dù sao huyện thành cũng cách đây mấy dặm đường.
Cho nên lần này còn có thêm cha Liễu cùng tới Bách Vị Lâu.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.
"Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi.
Sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, còn hai giỏ kê đầu lớn phải lột, thừa dịp trước buổi trưa mang đến Bách Vị Lâu."
Ngày mùa hè trời nhanh sáng.
Gà vừa gáy tiếng thứ nhất, chân trời đã có ánh sáng.
Tiểu nhị nhìn thấy là người đến là Liễu Nha Nhi, nhanh chóng dẫn người đến hậu viện, lại vội vàng đi tìm chưởng quầy.
Có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi, vừa nằm xuống giường.
Liễu Nha Nhi đã cảm thấy cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến.
"Ai nha, Liễu gia tiểu cô nương, đã một thời gian không nhìn thấy ngươi và hai vị huynh trưởng tới đây, gần đây có tốt không? Vị này chính là?" Chưởng quầy Bách Vị Lâu nhìn thấy Liễu Nha Nhi hai mắt đều lấp lánh ánh sáng.
Mang đồ ra ngoài thôn ít nhiều cũng khiến người khác chú ý, nếu trên đường gặp người quen nói không chừng còn muốn hỏi đến cùng.
Liễu Nha Nhi không muốn rắc rối, cùng cha Liễu đi một vòng dưới chân núi mới ra khỏi thôn.
Sau khi hai cha con tới tửu lầu, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái.
Không lâu sau đã có tiểu nhị đi tới mở cửa.
"Chưởng quầy nếm thử trước đi.
"Gần đây trời nóng, trên núi không có thú hoang, ngay cả lươn đồng cũng không có.
Chẳng qua thứ hôm nay ta đưa tới, cũng xem như hiếm lạ.
Liễu Nha Nhi lấy nồi đất trong giỏ ra, đặt trước mắt chưởng quầy.
Gắp một hồi, nồi đất nhỏ đã nhìn thấy đáy.
Liễu Nha Nhi đã sớm nhìn quen sự nhiệt tình của chưởng quầy nên không quá để ý.
Khuôn mặt tươi cười, đáp lại: "Nhờ sự nhớ mong của chưởng quầy, ta và các ca ca đều rất tốt.
Đây là cha ta, dẫn ta đưa một ít nguyên liệu nấu ăn tới đây."
"Đây là?"
Gần đây trời nóng, khẩu vị của mấy vị khách quý trong tiệm cũng khó chiều, không có khẩu vị.
Chưởng quầy mỗi ngày đều mong ngóng mấy đứa trẻ nhà Liễu gia, mang một ít lươn đồng hay thỏ hoang gì đến đây.
Lão chưởng quầy xoay người lấy một đôi đũa, gắp một miếng trong nồi đất, đầu tiên là nhìn qua một lượt sau đó mới bỏ vào miệng.
Vừa cắn một miếng, hương vị đầu tiên cảm nhận được là cay, sau lại chua cuối cùng là vị ngọt thanh.
Lão chưởng quầy lại gắp thêm một đũa nữa, một đũa...
Chưởng quầy cũng đã sớm đoán được thân phận của cha Liễu, nhưng làm ăn kinh doanh vẫn cần cẩn thật là tốt nhất, tránh cho xảy ra chê cười.
Chưởng quầy nói chuyện với cha Liễu một lúc mới hỏi lần tớ chuyện lần này Liễu Nha Nhi mang theo thứ tốt gì.
Chưởng quầy nhìn hai cha con trước mắt, có chút xấu hổ.
Thật sự là do thứ này làm khai vị vô cùng ngon miệng khiến hắn nhất thời không nhịn được.
"Liễu cô nương, xin hỏi đây là thứ gì? Lão hủ kinh doanh tửu lầu mấy chục năm vẫn chưa từng ăn qua loại rau khai vị như thế này."