Chờ đến khi cha con hai người trở về nhà, đúng là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất.
Liễu Nha Nhi lấy lá sen đậy giỏ lúc trước đột lên đầu làm mũ che nắng.
Nhận lấy bánh nhân thịt cha Liễu đưa tới, cắn một miếng nhỏ, từ từ nhai, vừa ăn vừa nói: "Cha, người quá ngay thẳng, luôn cảm thấy vô công bất thụ lộc không được nhận cắp móng heo này.
Theo con mà nói, móng heo này chúng ta phải nhận.
Không nói đến chúng ta có phải là quý nhân của hắn hay không, hắn đã thành tâm thành ý muốn đưa, chúng ta từ chối ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy khó xử.
Chúng ta nhận đồ, lần sau có thứ gì tốt chỉ cần mang đến chỗ hắn là được.
Cái này gọi là lễ thượng vãng lai*, lễ thượng vãng lai nhiều, quan hệ cũng thân thiết hơn.
Người ta đều nói nhiều bằng hữu nhiều chuyện tốt, quen biết thêm nhiều người, dù sao cũng không phải chuyện xấu."
(Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã.
(lễ ký) Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Cha Liễu chỉnh lá sen trên đầu nàng cho thẳng lại, cười nói: "Cha biết rồi, lần sau cha sẽ nhớ rõ."
"Cha, đến cả chưởng quầy tửu lầu cũng biết thanh danh của người.
Có thể thấy học vấn của người chính là nhất đẳng.
Bây giờ nhà ta cũng dư được chút tiền, chúng ta còn có thể kiếm thêm nữa.
Nếu không, cha tiếp tục học tập tham gia khoa cử có được không? Về phần đồng ruộng, có con và ca ca ở đây, nếu không làm được cũng có thể thuê người khác làm cho mình." Trong lòng Liễu Nha Nhi vẫn còn mang giấc mộng vọng phụ thành rồng.
Cha Liễu lấy túi nước trong giỏ, đưa cho Liễu Nha Nhi, nói: "Tuy cha ngươi không phải người giỏi nói chuyện nhưng có một số việc vẫn hiểu rất rõ.
Trên đời này, có mấy người có thể một bước lên mây? Xem nhứ có thể thi được cao trung bước vào quan trường, nhưng dựa vào tính cách này của ta liệu có thể sống được mấy ngày? Người ở quan trường có ai không phải người khéo léo đưa đẩy, lõi đời.
Nhà ta không có thân phận cũng chẳng có căn cơ, nếu có vào quan trường nhất định cũng bị người khác xa lánh.
Vạn nhất, bị người khác xem như dê thế tội cũng không chừng.
Nếu thật sự đi đến bước đó, bản thân ta mất mạng cũng thôi đi nhưng nếu liên lụy các ngươi, ngươi nói cha phải đối mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào? Nha Nhi, cha không dám đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi!"
"Nha nhi, không sợ ngươi cười cha không có tiền đồ.
Cha cảm thấy, nhà chúng ta có đất có ruộng, chỉ cần không gặp phải thiên tai, cũng có thể ăn no mặc ấm.
Người một nhà bình bình an an, ta đã cảm thấy đủ rồi."
"Được, cha nói không thi, vậy chúng ta không thi nữa.
Chúng ta không cần làm quan gì đó, chúng ta làm người có tiền.
Chờ con kiếm được nhiều tiền, chúng ta sẽ mua thật nhiều đất, làm một ngôi trà thật lớn.
Đến lúc đó để cha và nãi nãi được hưởng phúc."
Khi về nhà, chỉ có một mình Tiền thị ngồi ở nhà chính, lựa đậu nành.
"Nãi nãi, cháu không đói bụng.
Chưởng quầy kua cho cháu bánh nhân thịt, đúng rồi hai người ca ca đầu ạ?" Liễu Nha Nhi lấy bánh nhân thịt ra.
"Oa, cha, người thật sáng suốt!" Liễu Nha Nhi sợ cha nàng sẽ giống như những người khác, tin vào lời một phía của bà mối hứa gả nàng cho một người xa lạ không rõ tốt xấu như thế nào.
Bây giờ nghe được lời bảo đảm của cha Liễu, trong lòng nàng cũng an tâm hơn nhiều.
Nhìn thấy nhi tử cùng cháu gái đi vào nhà, Tiền thị vội vàng nhận lấy giỏ trong tay nhi tử, lại đưa ghế nhỏ qua: "Trở về rồi sao? Trời nóng lắm, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Cơm vẫn còn để trong nồi, để ta bưng tới đây.
Nha Nhi của ta nhất định rất đói rồi."
Đây là thời cổ đại, không có tự do yêu đương.
Cái gọi là kết hôn đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối.
Để nàng thành thân với một người xa lạ, nàng không làm được."
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ ca ca thật lợi hại, cũng không sợ bị cảm nắng.
Cha Liễu sờ đầu nữ nhi dịu dàng nói: "Cha không cần nhiều tiền, chỉ mong nãi nãi ngươi không bệnh không đau sống lâu trăm tuổi.
Mong ngươi và ca ca ngươi còn có Mộc Nhi bình an lớn lên, lại nhìn các ngươi thành gia, ta cũng có thể an tâm."
Trời nắng như vậy, ca ca lại không ở trong nhà tránh nắng.
Không biết có phải chặt đi tắm sông rồi không?
"Nha đầu ngốc! Nào có chuyện nữ tử không gả chồng? Chẳng qua Nha Nhi yên tâm đi, cha nhất định sẽ không tùy tiện giao ngươi cho người ta.
Nha Nhi chúng ta phải gả cho một người có thể xứng đôi với mình, hai bên yêu thương đối phương."
"Con không cần gả chồng, con chỉ muốn ở bên cạnh cha và nãi nãi cả đời." Liễu Nha Nhi bũi môi kháng nghị.
Về đến nhà khi chỉ có Tiền thị ngồi ở nhà chính, chọn đậu nành.
Tán cây dưới chân núi, gió thổi xào xạc.
Sáu, bảy mẫu đất đã cày xong, hòn đất phơi ra ngoài.
Hai thiêu niên nhỏ gầy, vai trần đẩy cày vừa cười vừa nói.
Lúc về thôn hai người vẫn vòng qua chân núi một vòng, tránh gặp người quen.
"Ca, Tần Mộc ca!" Liễu Nha Nhi còn chưa đi tới đã khua chân múa tay gọi lớn.
"Thanh Nhi và Mộc Nhi chạy đến sau núi đi cày ruộng hoang rồi.
Ta nói chờ đến khi chạng vạng không còn nắng nữa hẵng đi, chúng lại không nghe, nhất định phải đi lúc trời nắng to.
Nói là cái gì bên kia nhiều cây, năng không đến người.
Thừa dịp đang rảnh rỗi, đi cày thêm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
"Cháu đi gọi ca ca về ăn bánh!" Liễu Nha Nhi lấy lá sen che đầu lại, chạy nhanh ra ngoài.
Liễu Đông Thanh nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ cách đó không xa, vội vàng ném cày trong tay đi, chạy tới bên cạnh nàng.
"Nha Nhi, trời nắng chết người, muội tới đây làm gì? Nhanh về nhà đi, cần thận bị bỏng." Liễu Đông Thanh xao trán ướt đẫm mồ hồi bắt đầu đuổi người.
Liễu Nha Nhi tháo lá sen trên đầu xuống, che lên đần Liễu Đông Thanh, cười nói: "Chưởng quầy bá bá cho bánh nhân thịt, đi thôi, về nhà ăn bánh.
Tần Mộc ca, đừng cày nữa, về nhà thôi."
Liễu Nha Nhi lấy lá sen đậy giỏ lúc trước đột lên đầu làm mũ che nắng.
Nhận lấy bánh nhân thịt cha Liễu đưa tới, cắn một miếng nhỏ, từ từ nhai, vừa ăn vừa nói: "Cha, người quá ngay thẳng, luôn cảm thấy vô công bất thụ lộc không được nhận cắp móng heo này.
Theo con mà nói, móng heo này chúng ta phải nhận.
Không nói đến chúng ta có phải là quý nhân của hắn hay không, hắn đã thành tâm thành ý muốn đưa, chúng ta từ chối ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy khó xử.
Chúng ta nhận đồ, lần sau có thứ gì tốt chỉ cần mang đến chỗ hắn là được.
Cái này gọi là lễ thượng vãng lai*, lễ thượng vãng lai nhiều, quan hệ cũng thân thiết hơn.
Người ta đều nói nhiều bằng hữu nhiều chuyện tốt, quen biết thêm nhiều người, dù sao cũng không phải chuyện xấu."
(Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã.
(lễ ký) Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Cha Liễu chỉnh lá sen trên đầu nàng cho thẳng lại, cười nói: "Cha biết rồi, lần sau cha sẽ nhớ rõ."
"Cha, đến cả chưởng quầy tửu lầu cũng biết thanh danh của người.
Có thể thấy học vấn của người chính là nhất đẳng.
Bây giờ nhà ta cũng dư được chút tiền, chúng ta còn có thể kiếm thêm nữa.
Nếu không, cha tiếp tục học tập tham gia khoa cử có được không? Về phần đồng ruộng, có con và ca ca ở đây, nếu không làm được cũng có thể thuê người khác làm cho mình." Trong lòng Liễu Nha Nhi vẫn còn mang giấc mộng vọng phụ thành rồng.
Cha Liễu lấy túi nước trong giỏ, đưa cho Liễu Nha Nhi, nói: "Tuy cha ngươi không phải người giỏi nói chuyện nhưng có một số việc vẫn hiểu rất rõ.
Trên đời này, có mấy người có thể một bước lên mây? Xem nhứ có thể thi được cao trung bước vào quan trường, nhưng dựa vào tính cách này của ta liệu có thể sống được mấy ngày? Người ở quan trường có ai không phải người khéo léo đưa đẩy, lõi đời.
Nhà ta không có thân phận cũng chẳng có căn cơ, nếu có vào quan trường nhất định cũng bị người khác xa lánh.
Vạn nhất, bị người khác xem như dê thế tội cũng không chừng.
Nếu thật sự đi đến bước đó, bản thân ta mất mạng cũng thôi đi nhưng nếu liên lụy các ngươi, ngươi nói cha phải đối mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào? Nha Nhi, cha không dám đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi!"
"Nha nhi, không sợ ngươi cười cha không có tiền đồ.
Cha cảm thấy, nhà chúng ta có đất có ruộng, chỉ cần không gặp phải thiên tai, cũng có thể ăn no mặc ấm.
Người một nhà bình bình an an, ta đã cảm thấy đủ rồi."
"Được, cha nói không thi, vậy chúng ta không thi nữa.
Chúng ta không cần làm quan gì đó, chúng ta làm người có tiền.
Chờ con kiếm được nhiều tiền, chúng ta sẽ mua thật nhiều đất, làm một ngôi trà thật lớn.
Đến lúc đó để cha và nãi nãi được hưởng phúc."
Khi về nhà, chỉ có một mình Tiền thị ngồi ở nhà chính, lựa đậu nành.
"Nãi nãi, cháu không đói bụng.
Chưởng quầy kua cho cháu bánh nhân thịt, đúng rồi hai người ca ca đầu ạ?" Liễu Nha Nhi lấy bánh nhân thịt ra.
"Oa, cha, người thật sáng suốt!" Liễu Nha Nhi sợ cha nàng sẽ giống như những người khác, tin vào lời một phía của bà mối hứa gả nàng cho một người xa lạ không rõ tốt xấu như thế nào.
Bây giờ nghe được lời bảo đảm của cha Liễu, trong lòng nàng cũng an tâm hơn nhiều.
Nhìn thấy nhi tử cùng cháu gái đi vào nhà, Tiền thị vội vàng nhận lấy giỏ trong tay nhi tử, lại đưa ghế nhỏ qua: "Trở về rồi sao? Trời nóng lắm, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Cơm vẫn còn để trong nồi, để ta bưng tới đây.
Nha Nhi của ta nhất định rất đói rồi."
Đây là thời cổ đại, không có tự do yêu đương.
Cái gọi là kết hôn đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối.
Để nàng thành thân với một người xa lạ, nàng không làm được."
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ ca ca thật lợi hại, cũng không sợ bị cảm nắng.
Cha Liễu sờ đầu nữ nhi dịu dàng nói: "Cha không cần nhiều tiền, chỉ mong nãi nãi ngươi không bệnh không đau sống lâu trăm tuổi.
Mong ngươi và ca ca ngươi còn có Mộc Nhi bình an lớn lên, lại nhìn các ngươi thành gia, ta cũng có thể an tâm."
Trời nắng như vậy, ca ca lại không ở trong nhà tránh nắng.
Không biết có phải chặt đi tắm sông rồi không?
"Nha đầu ngốc! Nào có chuyện nữ tử không gả chồng? Chẳng qua Nha Nhi yên tâm đi, cha nhất định sẽ không tùy tiện giao ngươi cho người ta.
Nha Nhi chúng ta phải gả cho một người có thể xứng đôi với mình, hai bên yêu thương đối phương."
"Con không cần gả chồng, con chỉ muốn ở bên cạnh cha và nãi nãi cả đời." Liễu Nha Nhi bũi môi kháng nghị.
Về đến nhà khi chỉ có Tiền thị ngồi ở nhà chính, chọn đậu nành.
Tán cây dưới chân núi, gió thổi xào xạc.
Sáu, bảy mẫu đất đã cày xong, hòn đất phơi ra ngoài.
Hai thiêu niên nhỏ gầy, vai trần đẩy cày vừa cười vừa nói.
Lúc về thôn hai người vẫn vòng qua chân núi một vòng, tránh gặp người quen.
"Ca, Tần Mộc ca!" Liễu Nha Nhi còn chưa đi tới đã khua chân múa tay gọi lớn.
"Thanh Nhi và Mộc Nhi chạy đến sau núi đi cày ruộng hoang rồi.
Ta nói chờ đến khi chạng vạng không còn nắng nữa hẵng đi, chúng lại không nghe, nhất định phải đi lúc trời nắng to.
Nói là cái gì bên kia nhiều cây, năng không đến người.
Thừa dịp đang rảnh rỗi, đi cày thêm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
"Cháu đi gọi ca ca về ăn bánh!" Liễu Nha Nhi lấy lá sen che đầu lại, chạy nhanh ra ngoài.
Liễu Đông Thanh nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ cách đó không xa, vội vàng ném cày trong tay đi, chạy tới bên cạnh nàng.
"Nha Nhi, trời nắng chết người, muội tới đây làm gì? Nhanh về nhà đi, cần thận bị bỏng." Liễu Đông Thanh xao trán ướt đẫm mồ hồi bắt đầu đuổi người.
Liễu Nha Nhi tháo lá sen trên đầu xuống, che lên đần Liễu Đông Thanh, cười nói: "Chưởng quầy bá bá cho bánh nhân thịt, đi thôi, về nhà ăn bánh.
Tần Mộc ca, đừng cày nữa, về nhà thôi."